Điều đầu tiên Thư Bạch nhìn thấy chính là chiếc siêu xe thể thao rực rỡ kia - quá chói mắt, quá phô trương.
Cô lập tức nhớ lại lời dặn của Cố Thư Trì: "Cô ta đến cũng không được mở cửa."
Mới nói hôm qua, hôm nay người ta đã thật sự tới rồi.
Thư Bạch thầm nghĩ, thôi thì cứ làm đúng lời dặn, tránh rước họa vào thân.
Cô nhẹ nhàng cúi người, định lén lút trốn vào phòng vẽ, đợi người kia đi rồi mới ra.
Nhưng vừa bò được nửa đường, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên — dọa cô muốn rớt tim.
Một số lạ.
Mấy hôm nay cô đã quá quen với các cuộc gọi công việc nên không suy nghĩ gì liền bắt máy.
Ai ngờ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc, lạnh nhạt mà đanh thép:
"Cô Thư, tôi biết cô đang ở trong nhà. Mở cửa đi."
Cô giật bắn người. Là Mạn Hi.
Nhưng... sao cô ấy biết mình đang ở nhà Cố Thư Trì? Sao lại có cả số của cô?
Thư Bạch len lén ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ — Mạn Hi đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao, nghiêng người gọi điện.
"Xin lỗi, cô là...?"
"Cô biết tôi là ai."
Câu trả lời khiến cô nghẹn họng.
Thư Bạch do dự vài giây, nhưng nghĩ tới việc người ta đã đến tận cửa nên tránh cũng không được, thôi thì cứ ra ngoài xem thử.
Cô bước tới gần cánh cổng sắt. Mạn Hi vẫn đang cầm điện thoại cúi đầu nghịch gì đó, nghe tiếng động mới từ tốn ngẩng lên.
Vừa nhìn thấy Thư Bạch, đôi môi đỏ rực của cô cong lên một nụ cười — đúng kiểu tự tin và sắc sảo, như thể đặc biệt thích màu son này.
"Mở cửa đi."
"Cô Mạn, chuyện là... Thầy Cố hiện không có ở nhà ạ."
Mạn Hi khẽ cười, như thể đã đoán trước từ lâu:
"Tôi biết. Anh ấy đang tránh mặt tôi."
Tránh?
"Cho nên tôi mới tìm cô."
Thư Bạch tròn mắt kinh ngạc.
Cố Thư Trì tránh mặt cô ấy, nhưng cô ấy lại tìm tới mình? Họ chỉ gặp nhau đúng một lần mà.
"Tìm tôi?"
"Ừ, tìm cô. Chúng ta nói chuyện một chút."
-
Cuối cùng, Thư Bạch vẫn theo Mạn Hi ra biển.
Cố Thư Trì không cho người ngoài bước vào nhà nhưng Mạn Hi lại nhất quyết muốn nói chuyện với cô, không còn cách nào khác nên Thư Bạch đành chọn một phương án vẹn cả đôi đường — cô đi ra ngoài.
Vì vẫn đang trong giờ làm việc nên không thể đi quá xa hay mất quá nhiều thời gian, cô đề nghị nếu có gì cần nói thì ra bờ biển nói cho yên tĩnh.
Đúng thời điểm mặt trời lên cao, con đường gần biển nắng chói chang. Thư Bạch dẫn Mạn Hi đi theo lối nhỏ rợp bóng cây mà trước đây bác Phó từng dắt cô đi dạo — con đường yên tĩnh, mát mẻ, lâu lâu còn đón được làn gió biển thổi tới rất dễ chịu.
Hai người sóng vai đi một đoạn, chẳng ai nói gì, như thể đều đang chờ đối phương mở lời trước.
"Cô ở cạnh Cố Thư Trì bao lâu rồi?"
Thư Bạch không hiểu vì sao đối phương lại đột ngột hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Cũng mới chỉ hơn hai tuần thôi.
"Cô biết lần này anh ấy đi đâu không?"
Thư Bạch lắc đầu. Cố Thư Trì vốn là người làm việc theo ý mình, muốn đi đâu làm gì cũng chẳng bao giờ nói với cô.
"Anh ấy đang tránh mặt tôi nên cố ý không để cô biết."
"Tại sao phải tránh mặt cô?"
Rõ ràng hôm đó về nhà, Cố Thư Trì vẫn còn ra gặp cô ấy mà?
Mạn Hi cúi đầu, đá văng một viên đá nhỏ bên chân, tiếng lăn loảng xoảng vang lên giòn tan.
"Vì chúng tôi đã nói chuyện không thành."
"Không thành?"
Mạn Hi gật đầu:
"Lần này tôi về nước là vì chuyện gia đình hai bên đang giục cưới."
Nghe vậy, tim Thư Bạch khẽ giật — mắt mở to như không thể tin được.
Câu nói mơ hồ của Cố Thư Trì hôm đó bỗng hiện lên trong đầu cô: "Chỉ là một người bạn."
Chỉ là bạn ư? Đã nói tới chuyện kết hôn rồi mà vẫn là bạn được sao?
Nhưng phải công nhận, lúc đó linh cảm cô đã mách bảo rằng anh đang nói dối. Chỉ là cô không có bằng chứng gì để bắt bẻ.
Cô do dự, thử hỏi dò một câu:
"Vậy... thật ra cô là bạn gái thầy ấy?"
Khóe môi Mạn Hi khẽ nhếch, cười như không cười, mang chút gì đó chua xót:
"Cũng có thể coi là vậy, mà cũng không hoàn toàn. Mọi người đều nói thế... có điều —"
Cô ngừng một chút.
"Có điều có lẽ trong lòng anh ấy thì không phải vậy."
"Vài năm trước ở Mỹ, mọi thứ cứ mơ hồ như vậy mà trôi qua."
Thư Bạch không hiểu lắm cái gọi là "mơ hồ mà trôi qua" ấy rốt cuộc là thế nào. Nhưng cảnh tượng hôm đó, khi Cố Thư Trì tỏ rõ sự khó chịu khi cô nhắc đến Mạn Hi, nay lại như từng khung hình lặp lại trong đầu cô, khiến cô vừa bất ngờ vừa rối bời.
"Nhà tôi nói tốt nghiệp rồi thì nên cưới sớm. Tôi tốt nghiệp rồi, cũng quay về rồi. Nhưng anh ấy lại đột ngột nói không muốn kết hôn nữa."
Mạn Hi bắt đầu chậm rãi kể về chuyện giữa cô và Cố Thư Trì, nhưng Thư Bạch nghe mà cứ như trôi giữa làn sương mù.
"Có thể nghe hơi nực cười, nhưng thật ra hôn ước giữa hai nhà đã định từ khi chúng tôi còn rất nhỏ."
"Người nhà tôi mong tôi sớm ổn định. Ông bà nội tôi lớn tuổi rồi, sức khỏe mấy năm gần đây yếu hẳn, nên cả nhà giục tôi cưới như một cách hoàn thành tâm nguyện của họ."
Cô còn kể, người lớn trong nhà tin vào mệnh số, từng đi xem bát tự từ hơn chục năm trước, nói rằng cô và Cố Thư Trì là trời sinh một đôi, vừa hợp duyên, lại giúp ích cho sự nghiệp của nhau.
Cố Thư Trì từ nhỏ đã thông minh, trưởng thành lại càng xuất sắc, trở thành người chồng lý tưởng mà nhà họ Mạn nhắm sẵn. Hai nhà lại là chỗ thân quen nên liền định hôn ước sớm.
"Chỉ là sau đó bên anh ấy xảy ra chút chuyện nên hai bên ít liên lạc hơn. Nhưng bố mẹ tôi vẫn kiên trì, nói đã là ý nguyện của ông bà thì không nên trì hoãn."
Câu chuyện gia đình định hôn từ nhỏ, Thư Bạch chỉ thấy trong phim truyền hình, chưa từng nghĩ sẽ thật sự xảy ra ngoài đời — nhất là trong thời đại này, nơi ai ai cũng theo đuổi tình yêu tự do.
Nhưng với tầng lớp như bọn họ, có lẽ mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
"Chỉ là tôi không hiểu, mấy năm trước ở Mỹ còn tốt đẹp lắm, cho dù anh ấy không thích tôi cũng không sao... Anh ấy tốt nghiệp, tôi cũng đồng ý để anh ấy về nước."
"Kết quả là, mấy hôm trước tôi về nước, vừa nhắc tới chuyện cưới xin thì anh ấy trốn tránh, lẩn tránh. Tôi chẳng biết rốt cuộc anh ấy nghĩ gì."
"Cho nên... tôi chỉ muốn hỏi cô một câu — từ lúc cô làm trợ lý cho anh ấy đến giờ, có từng thấy anh ấy qua lại với cô gái nào khác không?"
Thư Bạch nhớ tới những ngày Cố Thư Trì cứ ở lì trong phòng, không tiếp ai, cũng chẳng ra ngoài. Đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng chỉ thấy đúng một người — Ngụy Tư Đình.
Cô từng nghe người khác nói, từ ngày Cố Thư Trì về nước thì gần như biến mất khỏi xã hội. Người duy nhất còn có thể liên lạc vì công việc là mấy trợ lý thay phiên nhau và Rita.
Còn lại cô chưa từng thấy ai.
"Không có."
Thật ra Thư Bạch cũng muốn thở dài mấy câu — tính cách kiểu như anh, chẳng hiểu nổi có cô gái nào chịu nổi không nữa. Nhưng nghĩ đến Mạn Hi là vị hôn thê tương lai của Cố Thư Trì, lời vừa đến miệng, cô vẫn nuốt lại.
Mạn Hi khẽ thở dài:
"Bây giờ anh ấy không chịu gặp tôi nên tôi mới nghĩ... không biết cô Thư có thể giúp tôi một chút không?"
Thư Bạch đưa tay chỉ vào chóp mũi mình:
"Tôi á? Nhưng... tôi giúp cô kiểu gì được?"
"Chờ khi nào Cố Thư Trì quay về, tôi sẽ liên lạc với cô."
Thư Bạch ngơ ngác gật đầu, Mạn Hi lúc ấy mới lộ vẻ hài lòng.
Cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng nhạt đưa cho Thư Bạch:
"Vậy thì coi như nói xong rồi nhé. Sau này chúng ta là bạn rồi. Đây là quà tôi tặng cô."
Đầu ngón tay Thư Bạch lướt qua bề mặt chiếc hộp, cảm nhận được từng đường vân tinh xảo. Nhưng giống như lần trước ở quán cà phê từ chối Đường Thanh Thanh, cô lập tức đẩy hộp lại:
"Không cần đâu, cô Mạn. Chuyện nhỏ xíu thôi mà, cô khách sáo quá."
Có điều, Mạn Hi không giống Đường Thanh Thanh.
Cô mở luôn hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền thanh mảnh.
Không chờ Thư Bạch phản ứng thì Mạn Hi đã đưa tay lên, khéo léo đeo dây chuyền lên cổ cô. Khi ngón tay mát lạnh chạm vào da, cô còn ghé sát tai Thư Bạch, dịu giọng nói:
"Sau này... nhờ cậy cô Thư nhiều đấy."
Cảm giác lạnh lạnh nơi cổ khiến Thư Bạch chớp mắt, theo phản xạ cúi đầu xem thử mặt dây chuyền được thiết kế ra sao.
Mạn Hi đứng bên cạnh, ánh mắt ôn hòa nhìn cô:
"Rất hợp với cô. Nhìn đẹp đấy."
Thư Bạch đưa tay nâng mặt dây lên xem kỹ, còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã bật ra một câu:
"Cảm ơn cô."
Vậy là... cô đã mang một món nợ nhân tình trên người rồi.
-
Lúc ngồi trở lại trước màn hình máy tính, đầu óc Thư Bạch vẫn còn hơi mơ hồ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tựa người ra sau ghế, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói:
"Nhà thầy ấy đang hối thúc chuyện cưới xin."
Cô thật sự ngạc nhiên — Cố Thư Trì còn trẻ như vậy mà cũng đến lúc phải cưới vợ rồi sao?
Cuộc trò chuyện với Mạn Hi vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô. Đây có lẽ là lần thứ hai cô nghe người khác nói về chuyện gia đình của anh.
Mãi đến khi nhìn lại màn hình điện thoại, cô mới phát hiện Cố Thư Trì đã nhắn tin từ hơn một tiếng trước.
Thư Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, mở tin nhắn:
[Cố Thư Trì]: Ai cho cô mở cửa cho Mạn Hi vào?
Nhưng giờ nói mấy lời này cũng muộn rồi.
Không chỉ mở cửa, cô còn biết chuyện hôn ước, chuyện gia đình, và... mơ hồ mang trên người món nợ tình cảm không tên.
Quan trọng nhất là, cô còn mù mờ đồng ý sẽ "giúp đỡ" gì đó mà bản thân thì chẳng hiểu mình phải làm gì.
Nhìn dòng tin nhắn cùng thời gian gửi, cô bỗng rùng mình.
Làm sao anh biết được?
Chẳng lẽ trong nhà anh gắn camera khắp nơi?
Ánh mắt cô bất giác đảo quanh căn phòng khách rộng lớn và yên tĩnh. Nghĩ đến việc có thể mọi hành động của mình đều bị anh dõi theo khiến cô lạnh sống lưng.
Cô nhanh tay nhắn lại:
[Thư Bạch]: Em thấy cô ấy có chuyện gấp thật mà.
Gần như ngay lập tức, anh trả lời:
[Cố Thư Trì]: Sao cô luôn không chịu làm đúng theo quy định vậy?
Thấy hai chữ "quy định", Thư Bạch bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trong đầu cô bất giác hiện lên ánh mắt lạnh lùng của anh, cứ như đang xuyên qua màn hình nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lại nhớ đến cái ôm hôm nọ.
Bất giác rùng mình.
Tay gõ trên màn hình vài lần, xóa rồi lại viết, cuối cùng chỉ dám gửi một câu:
[Thư Bạch]: Em xin lỗi.
Cố Thư Trì không nhắn lại.
Nhưng Thư Bạch biết rõ — anh lại đang giận rồi.
Cô đặt điện thoại xuống cạnh máy tính, liếc lại khung chat lần nữa, thấy anh thật sự không nhắn thêm gì, lúc này mới dám bắt đầu tập trung vào công việc.
-
Dạo gần đây Cố Thư Trì không có nhà nên Ôn Thư Bạch cũng chẳng còn bận tâm chuyện xịt nước hoa mỗi ngày.
Dù sao... cô thật sự không thích mùi hương đó cho lắm.
Sáng thứ Năm, cô như thường lệ mở cửa vào nhà. Đang định thay giày, ánh mắt bỗng sượt qua vài chiếc vali đen nằm ngay ngắn ở khu vực lối vào.
Động tác tay cô khựng lại.
Cô nhận ra mấy chiếc vali này — hôm anh rời đi, cô đã từng thấy. Vậy mà giờ nó lại nằm ở đây, ngay ngắn như chưa từng bị động tới.
Tim cô bất giác đập mạnh.
Cô nhón chân nhẹ nhàng đi về phía phòng khách.
Không một bóng người.
Máy tính của cô vẫn nằm đúng chỗ tối qua.
Cô đảo mắt một vòng quanh phòng — mọi thứ đều quá yên ắng. Yên ắng đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có ai từng quay lại nơi này.
"Thầy Cố?"
Giọng cô hơi run, gọi khẽ một tiếng.
Không ai trả lời.
Ngay lúc cô còn đang ngơ ngác, một tiếng cười nhạt vang lên từ phía sau.
Ngay sau đó là một luồng hơi ấm phả nhẹ vào sau gáy, khiến sống lưng cô khẽ cứng lại.
Một giọng nói chậm rãi, trầm thấp như lướt qua da thịt:
"Tìm tôi à?"
Bình luận về “Chương 31: Mối Quan Hệ Từng Đính Hôn”
Đăng nhập để bình luận