Ôn Thư Bạch bị tiếng nói u ám vang lên sau lưng dọa đến toát cả mồ hôi lạnh.
Cô quay người lại, vừa nhìn thấy gương mặt của Cố Thư Trì thì cả người lập tức mềm nhũn, chân tay cũng gần như không đứng vững nổi.
"Thầy... thầy Cố? Sao thầy lại..."
Cô thầm tính toán lại thời gian, hôm nay mới thứ Năm, anh về sớm như vậy sao?
Anh cúi người xuống, cổ áo khẽ mở để lộ một sợi dây đen giống như dây chuyền, phần mặt dây thì ẩn bên trong cổ áo sơ mi.
Trước giờ Ôn Thư Bạch chưa từng thấy anh đeo gì cả, từ dây chuyền đến khuyên tai, cổ anh lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Vậy mà lần này ra ngoài một chuyến về, trên cổ lại đeo thêm một thứ như thế—không giống đồ trang sức, mà giống một sợi dây đen bình thường hơn.
Cố Thư Trì nheo mắt, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mơ màng như thể vừa uống rượu xong—biểu cảm này quá quen thuộc, hệt như cái hôm cô bị anh kéo vào xe.
Cảnh tượng ngày hôm đó bỗng hiện về.
Ôn Thư Bạch sực nhớ ra mình vẫn chưa xịt nước hoa. Vậy nên cô vội vàng lục túi lấy chai nước hoa đã chuẩn bị sẵn, hấp tấp xịt hai phát.
Vì quá hoảng, cô lại xịt nhầm lên người Cố Thư Trì thay vì xịt cho mình.
Gương mặt của anh lúc đó đang sát gần liền bị xịt đầy nước hoa, ướt cả một mảng. Anh theo phản xạ nhắm mắt lại, lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Anh liên tục hắt hơi mấy cái, không thể ngừng lại được, thậm chí còn loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Ôn Thư Bạch siết chặt chai nước hoa nhỏ trong tay, tim vẫn đập thình thịch. Bên tai cô vang lên giọng anh nghiến răng nghiến lợi:
"Ôn—Thư—Bạch—"
Chỉ là vì hắt hơi liên tục nên ngay cả cái tên của cô anh cũng không nói trọn được.
Lúc Ôn Thư Bạch hoàn hồn thì mặt mũi của Cố Thư Trì đã nhăn tít lại, trông chẳng khác nào một tờ giấy nhàu trong thùng rác.
Cô vội vàng rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà đưa cho anh, giọng nói run rẩy lắp bắp, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thầy... thầy Cố... thầy không sao chứ..."
Thật sự là dùng nước hoa như bình xịt chống sói vậy.
Cố Thư Trì cau có liếc cô một cái, ánh mắt sắc như dao như muốn mổ xẻ cô ra. Anh giật phăng mấy tờ giấy trên tay cô, nhưng cơn hắt hơi vẫn chưa dừng lại.
Người bình thường bị xịt nước hoa chắc gì đã phản ứng mạnh đến vậy.
Cái kiểu hắt hơi không ngừng của Cố Thư Trì, nhìn qua giống như bị ai đó trúng bùa.
"Thầy Cố... thầy không phải bị viêm mũi đấy chứ?"
Tuy vậy, theo cô biết thì người bị viêm mũi cũng chưa chắc phản ứng dữ dội đến mức này.
Không rõ bao lâu sau, chóp mũi anh đã đỏ lên vì bị lau chùi nhiều, cả người lắc lư ngồi phịch xuống ghế sofa, nghỉ một lúc thì mới đỡ hơn, tiếng hắt hơi cũng dần ngừng lại.
Anh cuối cùng cũng có sức quay sang tính sổ với cô rồi.
"Ôn Thư Bạch, lại đây."
Cô vẫn còn cầm chai nước hoa nhỏ trong tay, rón rén đi đến bên cạnh anh, cúi đầu không dám nhìn thẳng, trông chẳng khác gì một đứa bé vừa phạm lỗi.
Cô đứng bên tay phải của anh, còn Cố Thư Trì thì đặt ngón trỏ lên nhân trung, trông vẫn rất khó chịu—có lẽ là ngứa ngáy đến phát cáu.
Anh lại rút thêm mấy tờ giấy lau, thỉnh thoảng vẫn còn hắt hơi thêm một cái.
"Thầy Cố... thầy thật sự bị viêm mũi à?"
"......"
Anh mặt đen sì quay đầu liếc cô nhưng vẫn không trả lời.
Ôn Thư Bạch ngượng ngùng gãi trán, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng để hỏi han:
"Hay là... em đi mua thuốc cho thầy nhé?"
"Không cần."
Anh lạnh lùng từ chối ngay.
Bây giờ trên người anh toàn mùi hoa dạ hương đậm đến mức nồng nặc. Chỉ đứng cạnh anh thôi mà Ôn Thư Bạch cũng đã cảm thấy nghẹt thở, cứ như đang ở trong tàu điện ngầm giờ cao điểm.
"Em xin lỗi... thầy Cố."
"Làm ít chuyện xin lỗi lại thì tốt hơn."
"......"
Trên mặt Cố Thư Trì vẫn là vẻ không vui. Đợi đến khi cơn hắt hơi cuối cùng cũng dừng lại, anh lập tức đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Thấy anh rời khỏi, Ôn Thư Bạch liền tranh thủ lôi chai nước hoa nhỏ trong túi ra rồi xịt vài cái lên người, để lát nữa anh có xuống cũng không kiếm chuyện với cô nữa.
Phải mất cả một tiếng sau, Cố Thư Trì mới từ trên lầu đi xuống.
Lúc này anh đã thay sang một bộ áo choàng tắm, vạt áo hơi mở, để lộ làn da trắng mịn. Vừa bước xuống cầu thang, anh vừa dùng khăn lau mái tóc còn ướt sũng.
Ôn Thư Bạch đang cúi đầu làm công việc mà Rita giao. Nghe thấy có tiếng động ở cầu thang, cô mới ngẩng đầu lên nhìn.
Gương mặt anh vẫn tối sầm, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận. Ôn Thư Bạch vội vàng rụt ánh mắt về, tiếp tục giả vờ chăm chú kiểm tra tài liệu trên màn hình.
Qua khóe mắt, cô thấy anh đi tới gần mình rồi đứng chặn ngay trước mặt, dường như còn đang chống hông nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô.
Cảm giác đó không khác gì hồi đi học, đang làm bài kiểm tra mà bị giám thị đứng ngay cạnh nhìn thẳng vào tờ giấy. Khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chữ Hán trên màn hình như vặn vẹo cả lên, không sao đọc vào được.
Cố Thư Trì đứng im không nói một lời, còn Ôn Thư Bạch cũng không gõ nổi chữ nào. Hai người cứ im lặng giằng co như thế một lúc, cuối cùng cô không nhịn được nữa, ngẩng đầu định hỏi rốt cuộc anh đang nhìn gì.
Nhưng khi ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn sắc như dao của anh, cô mới phát hiện hóa ra từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
"Câu chuyện... hay lắm sao?"
Giọng anh lạnh buốt, từ trên cao nhìn xuống, vứt cho cô một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Cô nhất thời chưa hiểu gì, thuận miệng hỏi lại: "Câu chuyện?"
Nhưng ngay lúc đó, những lời Mạn Hi nói ban sáng như suối nguồn tuôn chảy tràn ngập trong đầu cô.
Cô theo phản xạ muốn tránh ánh nhìn của anh, nhưng lại vô tình phát hiện sợi dây trên cổ áo anh đã được tháo ra.
Cô chợt hiểu ra anh đang nói đến chuyện gì. Vậy nên cô rụt rè đứng dậy, vừa định cúi đầu nhận sai thì đã bị anh dùng hai ngón tay kẹp lấy cằm, khẽ nâng lên, buộc cô phải đối diện với đôi mắt sắc lạnh của anh.
Anh đã ngửi thấy hương hoa dạ hương trên người cô, liền nhếch môi đầy ẩn ý: "Giờ thì biết dùng nước hoa rồi à?"
Ôn Thư Bạch không dám trả lời, tay chống lên thành ghế, nhưng lại cảm thấy ngón tay của anh bất ngờ siết nhẹ, lực đạo không còn nhẹ nhàng như trước.
"Sao lại không trả lời? Tôi hỏi, câu chuyện đó nghe hay đến mức nào?"
Trong lòng cô bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi như thể có dây leo vô hình siết chặt cổ họng, khiến cô dù mở miệng cũng không phát ra nổi âm thanh.
Cô nhìn Cố Thư Trì đầy hoảng sợ, trong mắt anh, cô gần như có thể thấy được chiếc răng nanh ẩn hiện nơi khóe môi.
"Thầy, thầy Cố... thầy có thể buông tay trước được không?"
Giọng cô mang theo sự van xin, ánh mắt cũng đầy khẩn thiết.
"Nghe em nói đã... em thật sự không cố ý mà."
Cố Thư Trì toàn thân như bị bao phủ bởi một luồng khí đen nặng nề. Thấy cô run đến phát sợ, anh mới hơi thu lại ánh mắt rồi buông tay ra.
Ôn Thư Bạch lúc này mới cảm thấy cằm đau âm ỉ. Cố Thư Trì tựa người vào mép bàn, chờ cô giải thích.
"Em... em thật sự không cố tình mở cửa."
"Hôm đó em ở nhà, cô Mạn cứ bấm chuông mãi. Ban đầu em định không ra nhưng cô ấy lại gọi điện..."
"Em nghĩ biết đâu là có chuyện gấp."
Giọng cô càng nói càng nhỏ dần. Trong khi đó, Cố Thư Trì vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt như muốn khoan thủng gương mặt cô.
"Thật ra cô ấy cũng không nói gì nhiều, em chỉ mở cửa nói thầy không có nhà. Cô ấy hỏi vài câu rồi đi luôn."
Ôn Thư Bạch cắn nhẹ môi dưới, lòng đầy chột dạ.
Cô lại nói dối rồi.
Nhưng nếu không nói dối thì biết làm sao bây giờ? Nếu Cố Thư Trì biết được cuộc trò chuyện giữa cô và Mạn Hi thì e là sẽ tức giận đến mức không thể kiểm soát.
Chuyện đó... có khác gì xâm phạm bí mật của anh đâu?
Có lẽ điều duy nhất khác biệt là—cô không phải kẻ chủ mưu mà là đồng phạm.
Nghe xong, Cố Thư Trì bật cười khẩy, giọng lạnh buốt: "Ôn Thư Bạch, cô nghĩ tôi là thằng ngốc à?"
Ôn Thư Bạch ngẩn người.
"Tại sao lúc nào cô cũng phải nói dối? Hửm?"
Cô sững sờ mở to mắt, đến cả dũng khí để cãi lại cũng không có.
Chẳng lẽ... Cố Thư Trì đã biết hết rồi sao?
Nhưng anh biết bằng cách nào?
Là do Mạn Hi nói cho anh biết ư?
Trong đầu Ôn Thư Bạch rối loạn hết cả lên.
Trên cổ cô lúc này vẫn còn đeo sợi dây chuyền mà Mạn Hi tặng hôm đó.
Cố Thư Trì dường như cũng đã để ý, liền đưa tay chạm vào mặt dây, dùng đầu ngón tay xoay xoay như đang xem xét kỹ thứ gì đó: "Một sợi dây chuyền thôi mà cũng đủ khiến cô ngoan ngoãn nghe lời à?"
Ôn Thư Bạch hoảng loạn lắc đầu lia lịa: "Không phải đâu, không phải... em không có..."
Vậy mà cô vẫn cứ thấy chột dạ.
Thật ra ban đầu cô chỉ đơn thuần thấy chiếc dây chuyền đẹp, nghĩ bụng tranh thủ lúc Cố Thư Trì chưa về thì đeo vài hôm cũng chẳng sao.
Ai ngờ anh lại lặng lẽ quay về như bóng ma không một tiếng động.
"Vậy cô nói xem rốt cuộc là vì cái gì? Cô ta nhờ cô giúp thì cô liền gật đầu đồng ý luôn à?"
Cô không dám nhận cũng chẳng dám chối.
Dù gì thì cái ơn đó cô cũng đã lỡ nhận rồi.
Lúc đó cô chỉ nghĩ, có lẽ Mạn Hi thực sự chỉ muốn níu kéo một đoạn tình cảm đã rạn vỡ, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là muốn để người lớn được yên lòng. Vậy thì cô giúp một chút thì có thể là sai sao?
Cô vẫn luôn nghĩ rồi sẽ tìm cách để trả lại ân tình ấy.
"Thầy Cố, em xin lỗi... nhưng em có thể cam đoan với thầy một điều."
"Cam đoan gì?"
Anh nhướng mày, ánh mắt như có phần hứng thú.
"Nếu cô ấy bảo em làm điều gì mà em thấy mình không thể chấp nhận được thì em sẽ không làm. Còn chuyện dây chuyền, em sẽ tìm cách trả lại cái ơn đó. Còn những chuyện riêng giữa thầy và cô ấy, em cũng sẽ tuyệt đối không kể với ai."
"Dù em đã đồng ý giúp cô ấy, nhưng em sẽ không bao giờ làm điều gì có thể tổn thương đến thầy."
"Em cam đoan... sẽ không bao giờ làm hại thầy."
Sắc mặt Cố Thư Trì có phần dịu xuống, ánh mắt dừng trên người cô không còn gay gắt như trước.
Ôn Thư Bạch nín thở, ngực phập phồng rõ rệt, bàn tay đặt trên lưng ghế cũng đã rịn mồ hôi, cẩn trọng quan sát từng biến chuyển trên khuôn mặt anh.
Thế nhưng khi biểu cảm anh vừa có chút dịu lại thì lại bất chợt tối sầm, anh quay mặt sang chỗ khác đầy mỉa mai, lạnh lùng nói:
"Vậy cô nghĩ tôi có lý do gì để tin cô?"
"Những lời như vậy cô chắc cũng từng nói với không ít người rồi nhỉ?"
Ôn Thư Bạch khựng lại.
Cô rất ít khi nói ra những lời hứa như vậy với ai. Đến cả Vân Thanh – người bạn thân nhất – cô cũng chưa từng hứa hẹn điều gì quá lớn.
Bởi vì cô biết mình không đủ tư cách hứa nếu chẳng thể làm đến cùng.
Nhưng lời này đúng là cô từng nói.
Chỉ một lần duy nhất.
Rất nhiều năm về trước, cô từng nói với Đao Đao như vậy.
Cố Thư Trì thấy cô im lặng liền lạnh lùng tiếp lời:
"Thế cô làm được không?"
"Em..."
Cô bỗng thấy đầu óc mơ hồ như rơi vào đáy sâu ký ức.
Dường như Đao Đao lại đang đứng trước mặt cô, ánh mắt chất chứa trách móc, không ngừng kêu "meo meo" đầy giận dữ, như đang hỏi vì sao cô có thể nhẫn tâm bỏ rơi nó như thế.
Cô lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, khuỷu tay va vào cạnh ghế cứng lạnh, một cơn đau âm ỉ lan ra, nhưng tâm trí cô đã gần như tê dại, ánh mắt dại ra nhìn trân trân xuống sàn.
"Những điều không làm được... thì đừng dễ dàng hứa hẹn."
"Dù là với Mạn Hi... hay với tôi."
Bình luận về “Chương 32: Chuyện Có Hay Không?”
Đăng nhập để bình luận