Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 33: Hoạt Động Fanmade Tác Phẩm《Thiếu Nữ Và Mèo》

Cả buổi chiều hôm đó, Cố Thư Trì tự nhốt mình trong phòng ngủ.

Còn Ôn Thư Bạch thì gần như không làm được việc gì nên hồn.

Trong lúc xử lý công việc, mấy cuộc gọi từ phía khách hàng khiến cô luống cuống. Vì đầu óc cứ nghĩ ngợi đâu đâu nên cô nói năng lộn xộn, trả lời sai ý vài lần liền. Đến lúc tỉnh ra thì đối phương đã bị những câu trả lời vô nghĩa của cô làm cho rối như tơ vò.

Cô cũng chẳng rõ rốt cuộc mình đang để tâm chuyện nào.

Tối về nhà, Ôn Thư Bạch tháo sợi dây chuyền ra.

Sợi dây chuyền màu bạch kim nằm gọn trong lòng bàn tay cô mang theo nhiệt độ của cơ thể. Dưới ánh đèn trắng, nó phản chiếu những tia sáng li ti.

Cô nhìn nó thật lâu, cuối cùng mới lấy điện thoại ra nhập tên thương hiệu để tra giá.

Vừa thấy giá hiện lên trên màn hình, đầu cô như choáng váng cả lên.

Cảm giác chẳng khác nào nửa tháng lương bay màu trong một cú nhấn.

Nhưng cô vẫn cắn răng — món nợ này, kiểu gì cũng phải trả lại.

Cô còn đang ngẩn người nhìn giá thì điện thoại lại đổ chuông.

Cô quay đầu nhìn màn hình đang liên tục sáng lên — là Mạn Hi. Vậy mà giây phút đó, cánh tay cô lại nặng đến mức không sao nhấc nổi.

Thế là cô cứ trơ mắt nhìn cuộc gọi đến rồi tắt, lại đến rồi lại tắt... lần lượt lặp đi lặp lại.

Đêm hôm đó cô nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Tâm trạng cô lúc này... biết nói sao nhỉ? Có quá nhiều điều muốn giãi bày, nhưng nghĩ đến chuyện đó là việc riêng thì cô không thể tùy tiện mang ra kể với người khác.

Hôm sau, vì thiếu ngủ nên cô trông cực kỳ mệt mỏi. Vừa đến nhà Cố Thư Trì, hai quầng thâm dưới mắt đã lộ rõ, nhìn chẳng khác gì hồn vía chưa kịp nhập.

Từ sau chuyện hôm qua, không khí giữa hai người vẫn lạnh tanh như băng.

Lúc này, Cố Thư Trì đang dựa vào ghế sofa uống cà phê. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Ôn Thư Bạch lúc đó vẫn còn ngơ ngác, theo thói quen kéo dài giọng chào một tiếng:
"Chào buổi sáng..."

Cố Thư Trì có lẽ cũng không ngờ, sau khi cả hai vừa mới căng thẳng đến vậy thì cô vẫn ngoan ngoãn chào hỏi như không có gì xảy ra. Thế nên anh mới ngẩng mắt lên liếc cô một cái từ sau vành cốc cà phê.

Trông cô lúc này đúng kiểu xác sống — lết xác đến ngồi trước máy tính, thần trí chẳng đâu vào đâu.

"Này, trông cô kiểu gì thế hả?"

Anh đặt cốc xuống, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Nhưng còn chưa kịp nghe cô trả lời, điện thoại bên cạnh lại đổ chuông. Cô vò đầu bứt tóc, bật màn hình lên rồi bấm nghe.

"Alo?"

"Xin hỏi, có phải là cô Ôn không ạ?"

"Vâng, ai vậy ạ?"

Nghe giọng thì có vẻ quen, nhưng cô nhất thời không nhớ nổi là ai. Chỉ cảm giác chắc từng liên lạc với cô trước đó.

"À, chào cô Ôn, tôi là biên tập viên bên nhà xuất bản từng liên hệ với cô. Do công việc nên tôi đã đổi số, có thể bên cô chưa lưu."

Nhà xuất bản?

Cô có ấn tượng.

Nhưng mà liên hệ với cô thì đâu chỉ một nơi, nên cô hỏi lại:
"Cho hỏi là bên nào vậy ạ?"

Đối phương nghe có vẻ cũng dày dạn kinh nghiệm, không vội vàng nói tên nhà xuất bản mà chuyển sang nhắc đến 《Thiếu nữ và mèo》.

Dù sao đối với các trợ lý như họ thì mỗi ngày xử lý hàng đống dự án, nhớ tên công ty không bằng nhớ tên tác phẩm — dễ nhận ra hơn nhiều.

Ôn Thư Bạch cũng đã lâu rồi không nghe nhắc tới cái tên 《Thiếu nữ và mèo》. Thậm chí dạo gần đây vì quá bận, cô gần như chẳng có thời gian ngó đến nhóm fan đã full 999+ tin nhắn của mình.

Vừa nghe đến cái tên đó, đầu óc cô như bừng tỉnh. Cô dụi mắt rồi kéo laptop lại trước mặt.

"Chị nói tiếp đi."

Nếu cuộc gọi này là để giục bản hai thì không cần nói cũng biết — có khi cô còn chưa hỏi xong đã muốn từ chối rồi. Bởi vì bản thân Cố Thư Trì căn bản chẳng có ý định viết tiếp.

Đúng là nghĩ sao thì tới đó.

Vị biên tập viên bên kia khá thẳng thắn:
"Là thế này cô Ôn, tuy trước đó đã liên hệ với cô rồi, nhưng chúng tôi vẫn muốn hỏi lại, bên thầy Cố hiện tại thật sự vẫn chưa có ý định làm tiếp phần hai sao?"

Ôn Thư Bạch thở ra một hơi:
"Tạm thời là chưa."

Cô vừa định cúp máy thì đầu bên kia lại nói thêm:
"Là thế này cô Ôn, vì bên thầy Cố vẫn chưa có động thái gì, mà thời gian cũng sắp đến kỷ niệm sáu năm rồi. Nên bên chúng tôi đang bàn tính tổ chức một sự kiện sáng tác lại, không biết cô thấy thế nào..."

Ngón tay đang gõ bàn phím của Ôn Thư Bạch khựng lại.

"Sáng tác lại?"

Cô ngồi bên này bàn, đối diện chính là Cố Thư Trì đang vắt chân thong thả nhâm nhi cà phê.

Vừa nghe cô lặp lại từ đó, Cố Thư Trì cũng ngẩng mắt lên nhìn.

"Đúng vậy cô Ôn, bên tôi chỉ muốn hỏi thăm ý kiến của thầy Cố. Kinh phí, hình thức hoạt động, giải thưởng đều do chúng tôi lo, thầy Cố hoàn toàn không cần lộ diện. Không biết cô có thể giúp hỏi thử ý thầy không?"

Ôn Thư Bạch chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng nhìn sang Cố Thư Trì. Lúc này, cô hoàn toàn tỉnh táo.

《Thiếu nữ và mèo》。

Hoạt động fanmade của Thiếu nữ và mèo.

Từ rất lâu rồi, Ôn Thư Bạch đã từng ước có một hoạt động như vậy, nhưng vì tác giả quá kín tiếng, fanclub lại im ắng, dù từng có vài người nhiệt tình đứng ra tổ chức cũng đều tan rã vì không đủ sức ảnh hưởng.

Nhưng lần này thì khác—là do chính nhà xuất bản đứng ra tổ chức. Họ có đủ tiếng tăm, đủ khả năng tổ chức và kêu gọi.

Tim cô bỗng đập nhanh hơn vì xúc động.

Dù vậy, là trợ lý của Cố Thư Trì, cô không thể tỏ ra quá phấn khích, phải giữ vẻ bình tĩnh.

Cô cố đè lại ngọn lửa đang nhảy nhót trong lòng, khẽ hắng giọng:
"Không biết bên chị có thể nói rõ hơn về nội dung hoạt động không ạ? Hay là đã có kế hoạch sơ bộ rồi?"

Phía đầu dây bên kia như đã chuẩn bị sẵn lời thoại, từ giai đoạn truyền thông ban đầu, kế hoạch giữa chừng cho tới phần kết thúc và trao giải đều được trình bày mạch lạc trôi chảy.

Chủ đề của cuộc thi lần này là: "Cái kết trong lòng tôi."

Mọi người đều nói tập đầu của truyện tranh kết thúc dang dở, tác giả thì để lại vô số ẩn ý. Nhưng bao năm trôi qua, tác giả chưa từng lộ diện, phần tiếp theo cũng không thấy tăm hơi, đến cả những fan trung thành nhất cũng dần bị thời gian bào mòn nhiệt huyết.

So với độc giả, nhà xuất bản còn sốt ruột hơn. Họ cần làm gì đó.

Vì vậy, họ quyết định mở cuộc thi, mời mọi người dựa trên những gì hiểu được từ tập đầu để tự viết tiếp câu chuyện trong lòng mình.
Cái kết có thể đẹp, cũng có thể buồn.

Tiêu chí chấm điểm không phải là bắt chước nét vẽ hay mô phỏng phong cách tác giả gốc—không phải vẽ càng giống càng tốt.
Mà là xem câu chuyện có chạm được tới trái tim người đọc hay không.

Kết quả sẽ dựa trên bình chọn online, cộng với đánh giá từ biên tập và các khách mời, tất cả được tính theo phần trăm. Còn việc đưa ra quyết định cuối cùng sẽ do Cố Thư Trì đảm nhiệm, anh không cần xuất hiện—chỉ cần đưa ra lựa chọn.

Cả kế hoạch đã lên xong từ lâu, giờ chỉ chờ cái gật đầu của anh.

Ôn Thư Bạch càng nghe càng thấy hào hứng, suýt nữa đã muốn thay anh gật đầu luôn.

Gương mặt cô không giấu được vẻ hạnh phúc.

Bởi đây chính là điều cô luôn mong mỏi.

Cô muốn biết về sau cô gái và con mèo ấy đã trải qua những gì. Nhưng hơn cả việc được Cố Thư Trì kể lại, cô muốn chính mình là người viết tiếp câu chuyện đó.

Vì cô có chú mèo của riêng mình, có những cơn giông của riêng mình, có cái kết đẹp nhất nằm trong lòng mình.

"Chắc chắn, khi nào có tin tôi sẽ báo lại ngay ạ."
Dù trong lòng đã vui rộn ràng, cô vẫn giữ lễ phép đáp lại khách sáo.

"Vâng cảm ơn cô Ôn, không biết bên cô có thể cho chúng tôi thời hạn cụ thể không?"

"Chậm nhất là tuần sau nhé."

Đối phương lúc này mới hài lòng cúp máy.

Từ giờ tới ngày kỷ niệm xuất bản bản đầu tiên vẫn còn nhiều tháng, thời gian hoàn toàn dư dả.

Ôn Thư Bạch hiểu, đối với nhà xuất bản, mục đích chẳng qua là vì không moi thêm được lợi nhuận từ tập hai nên muốn nhân cơ hội làm tập một nổi lại lần nữa. Bán cảm xúc—chiêu trò thương mại này, ở thị trường nào giờ cũng thấy.

Thương nhân thì có thể vô tình.

Nhưng fan thì khác—mỗi người như cô, mang theo niềm tin và kỳ vọng—luôn thật lòng trả giá bằng tình cảm và tình yêu.

Vừa cúp máy, cô lập tức nhích người lại gần Cố Thư Trì, tâm trạng đang rất tốt, vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn, cầm quả quýt trên bàn trà lên bắt đầu bóc.

Cố Thư Trì nhíu mày, khó hiểu nhìn cô, còn lùi người sang một bên.

Không khí căng thẳng hôm qua dường như bốc hơi mất tăm. Cô thì làm như không có gì xảy ra, còn anh thì vẫn nhớ rất rõ.

Nhưng thật ra mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

"Cô làm gì vậy?"
Anh khẽ gọi.

Dáng vẻ đáng yêu này của Ôn Thư Bạch thật khiến người ta lạ lẫm.

Nhưng cô vẫn dửng dưng, vừa bóc vỏ quýt vừa ngọt giọng:
"Thầy Cố, em có chuyện này muốn bàn với thầy nha~"

Cố Thư Trì hơi nghiêng người ra sau, nhướng một bên mày, giọng lành lạnh:
"Chẳng lẽ là vụ hoạt động fanmade đó?"

Quả nhiên là anh đã nghe thấy rồi.

Ôn Thư Bạch tròn mắt, đầy mong đợi gật đầu:
"Thầy nghe được hết rồi hả?"

"Tôi có điếc đâu."

"Chính là Thiếu nữ và mèo đó."

Cố Thư Trì nhướng mày kêu to hơn nữa: "Con mèo nào cơ?!"

"Thiếu nữ và mèo ấy mà! Nãy còn bảo mình không điếc, giờ lại giả ngơ à?"

"Trừ lương 50."

"...?"

"Được rồi, thầy muốn trừ thì cứ trừ. Nhưng giờ trả lời đi, đồng ý hay không?"

"Tôi không..."

Chữ "không" còn chưa tròn miệng thì một múi quýt chua lè đã bị nhét thẳng vào miệng anh.

"Ưm... đồng... ý... Ôn..."

Lại thêm một múi nữa.

"Thế là đồng ý rồi ha."
Ôn Thư Bạch mỉm cười thỏa mãn, nhét nốt phần còn lại vào miệng mình.

Cố Thư Trì nhai nhóp nhép, nuốt xuống rồi mới bực dọc lườm cô: "Cô đúng là kỳ quặc hết chỗ nói!"

"Em làm gì nào? Chính miệng thầy nói đồng ý còn gì."

"Tôi nói không đồng ý là không đồng ý!"

"Thầy trừ lương em rồi mà còn bảo không đồng ý? Năm mươi tệ chưa đủ hối lộ thầy à?"

Cố Thư Trì tức đến mức muốn phát điên. Nói đúng thì thấy vô lý, mà bảo sai thì... cũng chẳng cãi lại được.

Trừ lương thì liên quan gì tới việc có đồng ý hay không?

"Là do cô dám nhắc đến 'con mèo' đó trong giờ làm việc."

"Thế ai bảo thầy rảnh quá mà đi vẽ truyện tranh con mèo làm chi?"

Cố Thư Trì hoàn toàn đuối lý, bị cô chặn họng một cách trơn tru. Anh chỉ còn biết giơ tay đầu hàng:
"Rồi rồi, cho là cô thắng đi. Nhưng nói nghe xem, tôi đồng ý thì được lợi gì?"

Ôn Thư Bạch vẫn đứng đó, mặt đầy tự tin, vừa nhai vừa nói:
"Lợi hả? Chính là thầy chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên mà... nhận tiền. Vậy đã đủ chưa?"

Cố Thư Trì nghe xong suýt nghẹn, giọng gần như vỡ toang:
"Tiền?! Cô tưởng tôi thiếu cái thứ đó à?"

Đúng là anh không thiếu. Ôn Thư Bạch chu môi, bắt đầu mơ màng viễn cảnh tất cả số tiền đó đều rơi vào túi mình.

Nếu vậy, cô sẽ nghỉ việc ngay lập tức, tận hưởng cuộc sống tự do thoải mái của mình.

Ở bên Cố Thư Trì thêm giây nào là cô cảm thấy mình đang lãng phí tuổi trẻ từng phút từng giây.

"Làm ơn đi, hoạt động lần này rất có ý nghĩa mà, kỷ niệm sáu năm xuất bản đấy. Mà thầy thì không phải làm gì hết."

Cô giơ tay làm ký hiệu số sáu, múa múa trước mặt anh để nhấn mạnh.

Nói xong lại sực nhớ, liền vội bổ sung:
"À, cũng không hẳn là không làm gì—tất cả tác phẩm vào vòng trong cuối cùng vẫn phải do thầy quyết định thứ hạng."

Cố Thư Trì khẽ nhướng mày, đưa tay xoa cằm:
"Sáu năm?"

"Ừm."
Ôn Thư Bạch gật đầu:
"Từ lúc thầy xuất bản tập đầu đến giờ sắp tròn sáu năm rồi."

Sáu năm.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 33: Hoạt Động Fanmade Tác Phẩm《Thiếu Nữ Và Mèo》