Đúng là kiểu của Cố Thư Trì.
Một giây trước còn vui vẻ cười nói, giây sau đã có thể đổi sang bộ mặt lạnh tanh như thể ai nợ anh cả thế giới.
Như bây giờ đây.
Sau khi Ôn Thư Bạch nhấn mạnh mấy lần "sáu năm", sắc mặt anh lại lạnh xuống.
"Thế rồi sao? Tổ chức cái hoạt động đó có ý nghĩa gì?"
"Vì ai cũng muốn biết sau này chuyện gì đã xảy ra mà."
"Sau này thế nào quan trọng đến thế à?"
Ôn Thư Bạch gật đầu lia lịa, giọng cũng cao lên: "Tất nhiên là quan trọng rồi! Thầy có biết tụi em trông ngóng tập hai những năm qua đến mức nào không!"
"Còn nữa, chính là cái dòng chữ thầy viết ở cuối khiến người ta thấp thỏm mà!"
Cố Thư Trì khoanh tay trước bụng, ánh mắt dừng ở sàn nhà, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
"Thầy Cố? Nói gì đi chứ?"
Lúc này anh mới chậm rãi mở miệng: "Đừng nói với tôi là... cô cũng muốn tham gia đấy nhé?"
"Em..."
Ôn Thư Bạch hơi ngẩng cằm, không ngờ anh lại đoán trúng như vậy, phồng má lên hậm hực.
Thật ra cô vốn không định nói ra, chỉ muốn tác phẩm của mình được nhìn thấy, cũng chẳng mong thắng giải gì.
Huống hồ với kiểu người như Cố Thư Trì, chắc cũng chẳng mấy hứng thú để cặm cụi chọn lọc từng bài dự thi.
"Em đương nhiên không tham gia rồi!"
Cô mạnh miệng nói.
"Em là trợ lý của thầy đấy, lỡ mà thắng giải thật thì người ta lại bảo em được ưu ái, mất mặt lắm."
Ôn Thư Bạch chợt nhận ra, từ lúc tới làm việc ở đây, kỹ năng nói xạo của cô ngày càng tăng hạng. Trước mặt Cố Thư Trì mà còn có thể mặt không đỏ, tim không loạn mà tuôn ra mấy lời này.
Không khí bỗng dưng im bặt.
Tiếp đó là một trận cười bùng nổ.
Cố Thư Trì - người vừa nãy còn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, giờ đang ôm bụng cười ngặt nghẽo đến mức phải lau cả nước mắt.
Ôn Thư Bạch bĩu môi, nhìn bộ dạng anh nằm ngả ra ghế sofa cười nghiêng ngả, bực mình nhấn lưỡi vào răng sau: "Cười gì mà cười, em nói sai à?"
Cố Thư Trì cười đến mệt, chống tay lau mắt rồi nói: "Nói đúng, nói —— đúng lắm đấy."
Anh cố ý kéo dài giọng, sau đó búng tay một cái: "Vậy thì hy vọng cô giữ lời nhé, trợ lý Ôn."
Ôn Thư Bạch liếc anh một cái không mấy thiện cảm, nhưng chợt phản ứng lại câu vừa rồi, ánh mắt lập tức sáng bừng.
"Ý là —— thầy Cố, thầy đồng ý rồi à?!"
Anh gác tay sau đầu, lười biếng nhìn cô rồi ra điều kiện: "Không phải không thể, nhưng tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Cô phải giúp tôi làm một chuyện."
"Chuyện gì cơ?"
Anh nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Tôi còn chưa nghĩ ra."
Ôn Thư Bạch lập tức siết chặt tay trước ngực, cảnh giác: "Nói trước nhé, em chỉ bán sức không bán thân."
"Còn phải nói bao nhiêu lần nữa, chẳng ai hứng thú với cái thân này của cô..."
Chưa dứt lời, anh liền ho khan hai tiếng rõ gượng gạo.
Ôn Thư Bạch cũng đoán được là cả hai đang nghĩ cùng một chuyện, thế là túm lấy gối ôm trên ghế ném thẳng vào mặt anh: "Cố Thư Trì, đồ lưu manh!"
Cái gối đập trúng mặt anh không lệch một ly.
Anh kéo nó xuống, lườm cô một cái: "Là cô không giữ mình trước đấy chứ."
Ôn Thư Bạch bĩu môi, nhưng giờ cô không rảnh cãi nhau tiếp nên liền quay lại bàn, gõ phím lách cách.
Bình thường gõ rất nhẹ nhàng, nay cố tình gõ mạnh như trút giận.
Cố Thư Trì cũng nghe ra sự bất thường, liếc mắt nhìn cô: "Suy nghĩ kỹ chưa, có muốn đổi điều kiện không?"
Ôn Thư Bạch cắn môi dưới, giằng co trong chốc lát, cuối cùng như hạ quyết tâm, thở hắt ra một hơi: "Được! Nhưng em nói trước là không làm mấy chuyện phạm pháp đâu đấy."
Cố Thư Trì bật cười.
"Lúc trước tôi đã nói rồi mà, người chính trực như cô làm trợ lý cho tôi đúng là phí mất."
Ôn Thư Bạch lườm anh một cái rồi nhanh chóng mở điện thoại, lục lại số của biên tập vừa gọi đến và gọi lại.
Cố Thư Trì nằm trên sofa hứng thú nhìn theo cô, thấy vậy, cô bèn xách điện thoại bước ra ngoài vườn.
Cuối cùng không cần phải cố giữ bình tĩnh nữa, điện thoại vừa kết nối, cô đã hí hửng nói ngay: "Alo, cho hỏi chị là biên tập bộ Thiếu nữ và mèo đúng không ạ?"
"Phải phải phải! Cô Ôn, cô có tin tức rồi sao?"
"Thầy Cố đã đồng ý rồi, nếu cần ký hợp đồng thì cứ gửi về công ty cho chị Rita là được ạ."
Bên kia nghe xong còn kích động hơn cả Ôn Thư Bạch, liên tục nói "tốt quá", bảo sẽ soạn hợp đồng trong chiều nay, trước tiên sẽ gửi bản online để hai người duyệt rồi mới chuyển bản giấy.
Cúp máy xong, Ôn Thư Bạch đứng nguyên tại chỗ, vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên, hoàn toàn không nhận ra có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình từ bên cửa kính.
Có lẽ vì tâm trạng đang phơi phới nên cô làm việc cũng tràn đầy năng lượng, cả buổi chiều hôm đó, hiệu suất làm việc của cô tăng vọt rõ rệt.
Vốn dĩ đêm qua mất ngủ, sáng nay còn ngáp ngắn ngáp dài, vậy mà đến chiều lại như được tiếp thêm sinh lực.
Thứ sáu với dân văn phòng quả thật là thời khắc ngọt ngào nhất tuần.
Tan làm, trên đường ra bến xe buýt, cô mới chợt nhớ ra cái group fan đã lâu chưa ngó tới nên liền mở ra để lướt lại tin nhắn cũ xem mọi người đã biết tin chưa.
Cô lướt từng tin nhắn một, thấy mọi người dần rời khỏi chủ đề truyện, bắt đầu kể chuyện đời thường — hoàng hôn ở thành phố họ sống, món ngon ở đâu đó, hay bức ảnh họ vô tình chụp được khi thấy truyện bày trong tiệm sách.
Cái group này, theo một cách nào đó, đã trở thành sợi dây kết nối tình cảm của một nhóm người xa lạ.
Nhìn những câu chuyện, những bức ảnh giản dị ấy khiến trong lòng cô bất chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô bắt đầu tưởng tượng, nếu mọi người biết sắp có hoạt động fanmade thì group này liệu có lập tức nổ tung không?
Càng nghĩ càng vui, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe buýt như cũng khoác lên một lớp ánh sáng long lanh, đẹp đẽ hơn mọi ngày.
Ngay trên đoạn đường đó, cô đã bắt đầu nảy ý tưởng cho câu chuyện của riêng mình.
Cô không định để Cố Thư Trì biết nên dự định sẽ dùng một bút danh bịa bừa khi nộp bài — dù sao nếu không vào được vòng trong thì cũng chẳng ai biết cô là ai.
Cả cuối tuần, Ôn Thư Bạch ngồi nghiền lại toàn bộ Thiếu nữ và mèo, thậm chí còn lôi ra cả mảnh giấy nháp vứt đi của Cố Thư Trì mà cô từng nhặt được, định học theo nét vẽ thanh thoát, nhẹ nhàng của anh.
Chuyện của Mạn Hi, cô hoàn toàn gác lại sau đầu. Dù hôm ấy cô không bắt máy, nhưng Mạn Hi cũng không gọi lại thêm lần nào nữa.
Toàn bộ cuối tuần, cô chỉ quanh quẩn trong căn phòng trọ nhỏ của mình để viết viết vẽ vẽ.
Sáng sớm thứ Hai, Ôn Thư Bạch nhận được bản hợp đồng.
Vì địa chỉ của Cố Thư Trì khá kín đáo mà mọi việc hợp tác thương mại đều phải qua tay Rita nên mọi thứ cần anh ký tên — từ thư mời đến hợp đồng — đều sẽ chuyển đến chỗ Rita, rồi cô ấy sẽ cho người mang đến.
Lần này người đưa hợp đồng vẫn là nhân viên lần trước từng gửi thư mời, vừa giao xong đã vội vã rời đi.
Bản điện tử trước đó đã xác nhận qua mạng, giờ chỉ cần Cố Thư Trì ký tên là hoàn tất.
Ôn Thư Bạch hí hửng ôm hợp đồng vào biệt thự, ai ngờ phát hiện hôm nay Cố Thư Trì lại không có ở phòng khách.
Phòng khách yên ắng một cách lạ thường, nhưng hương cà phê vẫn còn vương vất, chứng tỏ anh đã dậy từ sớm.
Cô đi sâu vào bên trong, tưởng anh đang trên phòng ngủ, ai ngờ liếc thấy cửa phòng vẽ đang mở toang.
Cô ngạc nhiên bước tới — phải biết rằng từ khi cô đến làm việc ở đây, hiếm khi thấy Cố Thư Trì vào phòng vẽ, thời gian cô ở đó để mượn đồ luyện tay có khi còn nhiều hơn anh.
Chưa kịp đến gần, cô đã nghe tiếng bút lướt nhẹ trên mặt giấy.
Tim cô khựng lại một nhịp.
Chẳng lẽ... Cố Thư Trì cuối cùng cũng chịu vẽ lại rồi?
Cô rón rén thò đầu nhìn vào, quả nhiên thấy anh đang ngồi ngay ngắn trước giá vẽ, mang dáng vẻ của một nghệ sĩ thực thụ. Chỉ là lông mày anh chau chặt lại như đang mắc kẹt ở đâu đó.
Khung cảnh này quả thực hiếm có khó tìm.
Sự tập trung đó khiến Ôn Thư Bạch không nỡ quấy rầy. Cô nắm lấy khung cửa, định tranh thủ ngắm xem anh vẽ như thế nào.
Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, Cố Thư Trì bỗng giật phăng bản vẽ khỏi giá, vò nát rồi ném thẳng xuống đất, vẻ mặt đầy khó chịu.
Ôn Thư Bạch giật mình há hốc miệng.
Gì thế này?
Cố Thư Trì siết chặt nắm tay đặt lên đùi như thể đang hờn dỗi chính mình.
Cô nắm khung cửa hơi hoang mang. Nhìn dáng vẻ anh thế này, chắc hẳn có chuyện gì đó không ổn.
Cô đành nhẹ giọng gọi hai tiếng: "Thầy Cố? Thầy Cố?"
Lúc đó anh mới chậm rãi quay đầu lại, thấy cô giơ hợp đồng lên: "Hợp đồng đến rồi."
Anh thở dài một hơi, lông mày giãn ra, đặt bút xuống rồi thản nhiên hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
"?"
Ôn Thư Bạch đứng thẳng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên bước vào phòng:
"Thầy sao thế, thầy Cố? Không lẽ sốt rồi à?"
Cô đến đây để làm gì? Dĩ nhiên là đi làm rồi.
Bị Cố Thư Trì hỏi ngược lại như thế, chính cô cũng bắt đầu hoang mang. Cô vội rút điện thoại ra xem.
Hôm nay là thứ Hai.
10 giờ 27 phút.
Lúc lại gần, cô mới phát hiện sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ. Vốn đã trắng sẵn, giờ lại trắng bệch như tờ giấy chưa vẽ đặt trên giá vẽ. Cô theo phản xạ giơ tay sờ trán anh.
Nóng rực.
"Thầy sốt rồi!" – cô kêu lên, giọng lo lắng. Không trách sao nãy giờ anh nói năng cứ lộn xộn chẳng đâu vào đâu.
"Sao bệnh rồi còn cố ngồi đây vẽ?" – cô cau mày.
Ai ngờ Cố Thư Trì chỉ lắc đầu liên tục, ánh mắt mờ đục, hoàn toàn không còn tiêu cự, như thể đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát, cả người lắc lư như một quả hồng chín quá đang trực chờ rụng khỏi cành.
"Để em đỡ thầy lên lầu, nhà thầy có tủ thuốc không?"
Cô luống cuống đưa tay muốn kéo anh dậy nhưng anh quá nặng, mà cô thì tay chân mảnh khảnh, sức lực chẳng đáng là bao, chẳng nhấc nổi anh lên chút nào.
Vấn đề là nơi này lại hẻo lánh, muốn ra ngoài mua thuốc thì mất cả tiếng đồng hồ. Gọi cấp cứu ư? Sợ rằng xe cứu thương còn chưa chắc tìm được chỗ này.
"Dậy đi mà, Cố Thư Trì..." – cô sốt ruột lay nhẹ anh.
Nhưng anh vẫn ngồi yên như tảng đá, cứng đầu không chịu động đậy, giống như đang ngang bướng chống lại chính mình.
"Sao thầy lại thành ra thế này chứ?" – cô rối bời, tay chân luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo.
Đúng lúc đó, một cái tên bất chợt bật ra trong đầu cô.
Ngụy Tư Đình.
Phải rồi — Ngụy Tư Đình là bác sĩ, và anh ấy cũng biết đường đến nhà Cố Thư Trì. Cô có thể liên lạc với anh ấy trước để hỏi tình hình!
Bình luận về “Chương 34: Thầy Bị Làm Sao Vậy?”
Đăng nhập để bình luận