Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 36: Mẹ Của Cố Thư Trì

Bác Phó như thường lệ xách một túi đầy đồ đi chợ về, vừa bước vào nhà đã thấy mỗi Ôn Thư Bạch ngồi trong phòng khách nên liền tiện miệng hỏi:
"Thư Bạch, thằng bé Thư Trì vẫn còn ngủ à?"

Bình thường vào giờ này, Cố Thư Trì hoặc là ngồi vắt chân trên sofa chơi game, hoặc là ở vườn sau ngắm mấy khóm hoa hiếm hoi của mình.

Ôn Thư Bạch vẫn đang cầm xấp bản thảo trên tay, chậm rãi đứng dậy đi tới:
"Bác Phó, hình như thầy Cố bị ốm rồi."

Bác Phó đang lau bàn cũng khựng lại, chiếc khăn trong tay rơi xuống mặt bàn, vẻ mặt thoáng chốc hốt hoảng:
"Bị ốm á? Sao lại thế?"

Nói xong, bà tháo tạp dề ra rồi lau khô tay bằng khăn sạch, vẻ mặt lo lắng nhìn lên tầng hai:
"Giờ nó đang nghỉ trên giường à?"

Thấy bác Phó lo đến vậy, Ôn Thư Bạch liền trấn an:
"Bác đừng lo, sáng nay con gọi bác sĩ rồi, chắc giờ ổn rồi ạ."

Bác Phó nghe vậy mới nhẹ nhõm phần nào, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu, chẳng chịu rời khỏi đầu cầu thang.

"May quá, may mà có con. Cảm ơn con nhiều lắm, Thư Bạch."

Nếu không phải trước đó bác Phó từng nói rõ thân phận, có lẽ Ôn Thư Bạch đã tưởng bà là người thân ruột thịt của Cố Thư Trì thật.

Bởi bao lâu nay, cô chưa từng thấy ai trong gia đình anh tới thăm nom, ngược lại chỉ có bác Phó và Ngụy Tư Đình – hai người ngoài – ngày ngày thay nhau chăm sóc anh.

"À, bác Phó, con có chuyện muốn hỏi bác một chút..."

Trong lòng cô có hơi lo lắng, bởi cô biết tuy bác Phó hay cười nói thân thiện, nhưng với những chuyện nên giữ kín thì chưa từng lỡ lời.

Dù vậy, cô vẫn muốn thử xem sao.

Thế là cô kể lại tỉ mỉ chuyện sáng nay: từ việc Cố Thư Trì lên cơn sốt rồi đột nhiên ngồi xuống vẽ tranh, đến bức tranh kỳ lạ có hình người phụ nữ và dấu chân mèo.

Ôn Thư Bạch đưa cho bác Phó bức vẽ chi tiết nhất, vừa nhận lấy, sắc mặt bà lập tức thay đổi hẳn.

Cô tinh ý bắt được khoảnh khắc đó, vội hỏi:
"Bác Phó, bác nhận ra người trong tranh à?"

Bác Phó đứng chết trân tại chỗ mấy giây, phản ứng chẳng khác gì Ngụy Tư Đình khi xem bức vẽ. Lúc này Ôn Thư Bạch gần như chắc chắn: người phụ nữ trong tranh nhất định không tầm thường.

Thấy bà vẫn im lặng, cô tiếp tục hỏi:
"Bác Phó? Bác sao vậy?"

Lúc này bà mới từ từ quay sang khẽ gật đầu, giọng đầy ẩn ý:
"Có, bác nhận ra."

Nhưng ánh mắt bà lại lạc đi đâu đó.

"Là ai vậy bác?"

Bác Phó chậm rãi nói, từng chữ như được rút ra từ tận sâu trong ký ức:
"Là mẹ của Thư Trì."

Ôn Thư Bạch kinh ngạc há hốc miệng.

Đây là lần thứ ba cô nghe người khác nhắc đến gia đình của Cố Thư Trì.

Và lần này, bác Phó khẳng định chắc chắn: người phụ nữ thanh tú, quý phái trong tranh không phải tình cũ, cũng chẳng phải hình bóng thoáng qua, mà chính là mẹ ruột của anh.

"Vậy... mẹ của thầy Cố giờ đang ở đâu ạ?"

Bác Phó cầm bức tranh trong tay, kéo ghế bên bàn ăn ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ trên giấy rồi lắc đầu:
"Nhiều năm trước bà ấy đã rời đi rồi."

"Rời đi... là ý bác nói..."

Cô muốn hỏi, "rời đi" ở đây là rời khỏi căn nhà này hay đã qua đời?

"Là rời khỏi nhà. Sau đó đến một nơi khác, từ đó không ai còn gặp lại nữa."

"Nhưng... sao hôm nay Thư Trì lại vẽ bức tranh này?"

Bác Phó lẩm bẩm, chẳng rõ đang hỏi cô hay chỉ là tự nói với chính mình.

Ôn Thư Bạch cũng không rõ. Hơn nữa, cùng một góc mặt, cùng một người, vậy mà anh vẽ đi vẽ lại bao nhiêu lần, như thể dù có tỉ mỉ, chăm chút đến mấy cũng không thấy vừa ý.

"Nhìn nét vẽ... giống hồi bà ấy còn trẻ."

Bác Phó tự thở dài một câu, còn Ôn Thư Bạch thì âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ anh đột nhiên nhớ mẹ sao? Nhưng nếu chỉ là nhớ, tại sao anh lại trở nên khó chịu đến thế?

"Thư Trì có kể gì với con về mấy bức vẽ này không?"

Bác Phó ngẩng lên nhìn cô.

Cô lắc đầu. Thực ra, nếu không vì tò mò mà cô mở mấy bản nháp đó ra, có lẽ cũng chẳng phát hiện được gì nên bác Phó lại khẽ thở dài, ánh mắt dõi nhìn xa xăm:

"Chớp mắt mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi..."

Câu nói ấy như tiếng vọng từ một hồi ức cũ, vừa buồn, vừa xa.

Tuy bác Phó không nói nhiều, nhưng với Ôn Thư Bạch, ít nhất lần này cô cũng đã lần ra được một manh mối quan trọng.

Trong lòng cô mơ hồ đoán rằng, liệu có phải chính người mẹ ấy là lý do khiến Cố Thư Trì đột nhiên trở nên cáu bẳn như vậy?

Thế nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Cô chẳng biết gì về quá khứ của họ, càng không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai mẹ con như thế nào.

Qua lời bác Phó, cô chỉ có thể đoán rằng có lẽ Cố Thư Trì đã xa cách mẹ mình từ lâu, còn vì sao hôm nay lại đột nhiên vẽ bà thì chỉ có anh mới hiểu rõ được.

Cô lại cầm lấy bức tranh có dấu mèo in màu lên xem.

Lần trước cô đã thử dò hỏi bác Phó về chuyện con mèo nhưng chẳng thu được gì.

Hay nói đúng hơn, có thể bà cố tình giấu giếm không muốn nói ra.

Nhưng lần này, cô vẫn muốn thử lại.

"Bác Phó, bác xem này, con lại nhặt được một bức vẽ có dấu chân mèo."

Cô đưa bức vẽ lấm tấm dấu chân mèo nhiều màu sắc trông đáng yêu vô cùng tới trước mặt bà. Thế nhưng lần này, bác Phó chẳng mảy may dao động, chỉ khuyên cô đừng nghĩ nhiều làm gì.

"Có khi là Thư Trì mua mấy cái khuôn in hình mèo hay đồ chơi gì đó rồi đóng lên thôi."

"Nhưng mà..."

Cô muốn phản bác. Rõ ràng từ ngày đầu tiên, Cố Thư Trì đã thể hiện rõ sự chán ghét với loài mèo. Một người như vậy sao có thể đi mua đồ chơi hình mèo chứ?

Bác Phó vừa hay đứng dậy, tiện tay đặt luôn bức tranh lên bàn rồi xoay người bước về phía bếp:
"Để lát nữa bác kêu người nấu món thuốc bổ cho nó."

Vừa nói, bà lại như sực nhớ ra điều gì đó rồi quay đầu lại hỏi thêm:
"À mà Thư Bạch nè, bác sĩ có nói Thư Trì bị bệnh gì không vậy con?"

Cô sực nhớ đến lời của Ngụy Tư Đình – anh nói "không phải là cảm sốt thông thường".

Nhớ đến lọ thuốc kỳ lạ trong hộp y tế.

Nhưng sợ bác Phó lo lắng thêm, cô chỉ đáp qua loa là bị sốt, có thể do cảm lạnh trước đó.

Dù sao thì một người hắt xì dữ dội chỉ vì mùi nước hoa thì ngoài viêm mũi ra, chắc cũng chỉ là cảm cúm thôi.

"Vậy à, bác biết rồi. Bác lên xem nó thế nào."

Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch dường như chợt nhận ra điều gì đó.

Bác Phó và Ngụy Tư Đình đều có thể thoải mái lên phòng của Cố Thư Trì ở tầng hai, trong khi anh thì luôn dặn dò cô tuyệt đối không được bước chân lên đó.

Nhưng rõ ràng miệng thì cấm, thế mà lại cố tình đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng của phòng ngủ.

Lúc thì cảnh giác, lúc thì chủ động giao quyền.

Khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên có cảm giác mình như một con rối trong tay anh – tưởng rằng mọi quyết định đều do mình đưa ra, nhưng thực chất mỗi bước đi dường như đều đã được anh sắp đặt từ trước.

Cô không tài nào hiểu nổi.

Thậm chí đôi lúc cô tự hỏi, có khi nào anh thật sự có bệnh không?

Một người có vấn đề về thần kinh mới hành xử như vậy với cô chứ.

Cô bèn quay lại ngồi vào ghế, nghĩ bụng: Ngụy Tư Đình và bác Phó đều đã lên xem tình hình rồi, chắc Cố Thư Trì sẽ không sao đâu.

Chỉ là phía nhà xuất bản vẫn liên tục giục giã, chẳng chịu buông tha.

Dù cô đã nói rõ rằng hiện giờ Cố Thư Trì đang ốm, không thể tự mình ký tên nhưng bên đó vẫn không ngừng thúc ép, bảo rằng lịch trình quảng bá đã lên hết rồi, nếu chậm nữa sẽ ảnh hưởng cả tiến độ đã định.

Thấy họ sốt ruột đến vậy, cô từng có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

Cô đã nghĩ, hay là mình ký thay anh?

Nhưng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn thôi.

Dù là người mới trong ngành, cô cũng biết phải giữ đúng nguyên tắc. Chuyện này đâu phải cô có quyền tự quyết, nếu có rắc rối gì xảy ra thì cô đâu gánh nổi trách nhiệm?

Cô thật sự muốn nói rằng, mình còn mong mọi việc được đẩy nhanh hơn bất cứ ai.

Bởi từ cuối tuần trước, cô đã viết xong phần kết và toàn bộ nội dung tiếp theo trong đầu rồi.

Thế nên, cô chỉ có thể không ngừng tìm cách giải thích, khẳng định rằng chỉ cần Cố Thư Trì đỡ hơn, cô sẽ lập tức xử lý hợp đồng.

Gần trưa, mấy đầu bếp lại đến đúng giờ như thường lệ. Có lẽ bác Phó đã báo trước nên vừa vào nhà thì bọn họ đã ai vào việc nấy, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà.

Ôn Thư Bạch chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng khi Cố Thư Trì khá hơn thì sẽ tự xuống lầu. Dù gì anh cũng đã dặn không cho cô lên, vậy nên cô chỉ có thể ngồi chờ mòn mỏi ở phòng khách.

Đến trưa, bác Phó bưng tô canh thuốc bổ nóng hổi vừa mới nấu xong từ dưới bếp lên lầu.

Bỗng dưng, trong đầu Ôn Thư Bạch loé lên một ý tưởng: đã không thể lên gặp trực tiếp thì sao không nhờ bác Phó mang luôn bản hợp đồng lên cho anh ký?

Nghĩ vậy, cô liền vội vã chạy tới trước mặt bà, đưa hai bản hợp đồng ra:
"Bác Phó! Bác có thể giúp con mang hai bản hợp đồng này lên đưa cho thầy Cố ký được không ạ?"

Bác Phó nhìn qua một lượt rồi nhận lấy, liếc mắt xem thử:
"Là để Thư Trì ký tên à?"

Ôn Thư Bạch vội gật đầu lia lịa, như thể vừa tóm được cọng rơm cứu mạng.

Bác Phó không nghĩ nhiều, nhanh chóng gật đầu đồng ý, cầm lấy hai bản hợp đồng rồi bước nhanh lên lầu.

Ôn Thư Bạch siết chặt tay, trong lòng phấn khích reo lên như ăn mừng chiến thắng: cuối cùng cũng có thể giải quyết xong chuyện này rồi!

-

Ba giờ chiều, bác Phó cuối cùng cũng từ trên lầu đi xuống.

Thế nhưng, sắc mặt bà trông rất khó coi. Trên tay vẫn còn cầm bản hợp đồng lúc nãy. Vừa thấy bà xuất hiện, Ôn Thư Bạch lập tức bước nhanh tới đón:
"Bác Phó? Thầy Cố ký rồi chứ ạ?"

Bác Phó thoáng hiện nét áy náy, đưa lại tập hợp đồng còn nguyên chỗ ký cho cô.

Nụ cười trên môi Ôn Thư Bạch lập tức cứng lại. Cô nhìn trân trân vào ô chữ ký vẫn còn trống trơn, trong lòng dấy lên nỗi hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện này là sao... Thầy Cố vẫn không khỏe ạ?"

Theo cô nghĩ, chỉ cần Cố Thư Trì còn tỉnh táo thì việc ký tên chắc hẳn không khó khăn gì. Không lẽ... anh đổi ý rồi?

Bác Phó nhẹ lắc đầu, đáp:
"Hiện giờ tâm trạng nó không ổn, thành ra... không thể ký được."

"Bác xin lỗi con nhé, lúc nãy bác ở trên đó đợi một lát, hy vọng nó bình tĩnh lại thì sẽ chịu ký cho con. Nhưng..."
Bà lại lắc đầu lần nữa, vẻ bất lực lộ rõ.

Ôn Thư Bạch mở to mắt, gần như không tin nổi:
"Thầy ấy bệnh nặng đến mức đó luôn hả bác? Hay là... mình đưa thầy đi bệnh viện đi?"

Nghe bác Phó nói vậy, cô cứ tưởng tình hình trầm trọng đến mức anh chẳng còn sức mà cầm nổi cây bút nữa.

"Không, không cần đâu con."

"Sao lại không cần ạ? Lúc nãy bác nói thầy không thể ký vì không khỏe mà?"

Ôn Thư Bạch thấy khó hiểu. Nếu thực sự bệnh đến thế thì lẽ ra nên đưa đi bệnh viện chứ sao lại cố chịu đựng ở nhà?

Lúc này, mọi hành động bất hợp lý của Cố Thư Trì từ sáng đến giờ bỗng chốc như được xâu chuỗi lại, khiến cho một suy đoán hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

Cô nghi ngờ rằng, thật ra Cố Thư Trì chỉ đơn giản là... không muốn ký.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bác Phó:
"Bác Phó, bác nói thật cho con biết đi... có phải thầy Cố chỉ là không muốn ký nữa thôi đúng không ạ?"

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 36: Mẹ Của Cố Thư Trì