Ôn Thư Bạch lúc này thực sự cảm thấy nếu như Cố Thư Trì có đột ngột đổi ý thì cô cũng chấp nhận được. Tệ nhất thì chỉ còn cách thương lượng lại với bên nhà xuất bản để xin hoãn, đợi đến khi anh khỏi bệnh rồi bàn tiếp.
Dù sao thì cô cũng từng tự nhắc mình, một người như Cố Thư Trì vốn dĩ đã khó lường, sớm nắng chiều mưa.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi khả năng rồi.
Bác Phó vội vã phân trần: "Không phải, không phải là nó không muốn ký đâu."
Thấy vẻ mặt bà cứ ấp a ấp úng như có điều khó nói khiến Ôn Thư Bạch càng thêm lo lắng:
"Vậy... rốt cuộc là chuyện gì ạ, bác Phó?"
Bác Phó lúc này trông như con kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, chẳng biết phải trả lời ra sao.
"Thư Bạch à, con đừng lo quá. Bây giờ tinh thần của Thư Trì không tốt, nó đang nằm nghỉ. Hay là... con thử bàn với bên nhà xuất bản xem có thể dời lịch lại vài hôm được không? Đợi khi nào Thư Trì tự xuống rồi nó sẽ giải thích với con."
Tự mình giải thích?
Anh muốn giải thích điều gì cơ chứ? Bản thân Ôn Thư Bạch còn chưa hiểu nổi.
Nhưng giờ cô chỉ có thể tự ép mình bình tĩnh lại. Dù gì đi nữa, vẫn phải tìm cách xin hoãn đã, thế nên cô gật đầu rồi mở điện thoại nhắn tin cho biên tập viên bên kia.
Sau khi bác Phó rời đi, Ôn Thư Bạch tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai im lìm và vắng lặng.
Căn nhà vốn rộng lớn, ngày trước lúc Cố Thư Trì đi công tác vắng mặt cô cũng không thấy gì bất thường. Thế mà giờ ngồi đây lại cảm thấy cả người khó chịu, cứ bồn chồn không yên.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô cuối cùng cũng lặng lẽ bước tới cầu thang.
Bác Phó và Ngụy Tư Đình đều không có ở nhà, chẳng ai ở bên chăm sóc anh. Lỡ như bệnh tình trở nặng thì biết làm sao?
Nghĩ tới đó, cô cảm thấy mình là trợ lý cũng nên có trách nhiệm lên xem thế nào.
Cô bước từng bước lên cầu thang, mỗi bước chân tim lại đập nhanh thêm một nhịp. Khi đến hành lang tầng hai, ngay cửa phòng khách nhỏ mà lần trước cô từng ghé qua, lòng bàn tay đã toát hết cả mồ hôi.
Cảm giác lúc này... giống như đang liều lĩnh bước vào hang ổ của một con sư tử đang ngủ say—mỗi bước đều phải thật nhẹ, thật khẽ, chỉ sợ làm nó thức giấc.
Chỉ khác ở chỗ, con sư tử này hiện tại lại đang ốm yếu nằm đó.
Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn y như cũ, chẳng khác gì hôm trước.
Bản năng khiến cô rút điện thoại ra xem.
May quá, không có tin nhắn từ Cố Thư Trì, có vẻ anh thực sự đang bệnh.
Cô nhẹ nhàng di chuyển tới cửa phòng, khẽ áp tai vào cánh cửa để lắng nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.
Im lặng tuyệt đối, nghe như anh đang ngủ say.
Cô giơ tay lên định gõ cửa, nhưng chợt nhớ tới lời bác Phó—Cố Thư Trì đang nghỉ, lỡ cô làm anh tỉnh dậy thì chẳng phải phiền phức hơn sao?
Cô đứng chần chừ một lúc, quyết định sẽ quay lại sau.
Thế nhưng ngay lúc cô vừa xoay người chuẩn bị rời đi, trong phòng bỗng vang lên tiếng đồ rơi loảng xoảng, như thể có thứ gì đó bị đẩy ngã xuống đất.
Ôn Thư Bạch lập tức áp tai lại gần, lắng nghe kỹ thêm lần nữa.
Nhưng chỉ có một tiếng ấy, sau đó lại im bặt.
Với âm thanh lớn như vậy, chắc Cố Thư Trì phải tỉnh rồi chứ?
Cô liền thử gọi khẽ:
"Thầy Cố? Thầy Cố?"
Không ai trả lời.
Thế nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh rất nhỏ, phát ra ngay dưới khe cửa gần tay nắm. Là tiếng gì đó đang liên tục cọ cọ vào chân cửa, như thể có vật sống đang đụng vào từ bên trong.
Cô khẽ nhíu mày. Trong phòng Cố Thư Trì... có thứ gì đang động đậy sao?
Cô hít một hơi, mạnh dạn gọi lớn hơn:
"Thầy Cố? Cố Thư Trì!"
Vẫn không có tiếng hồi đáp.
Ngược lại, âm thanh kia càng lúc càng gấp gáp, dồn dập.
Cô lập tức đứng thẳng dậy, vừa đưa tay lên nắm lấy tay cửa thì—"cạch"—tiếng khóa cửa vang lên ngay trong khoảnh khắc.
Cô xoay mạnh tay nắm, quả nhiên—cửa đã bị khóa lại rồi.
Lần này cô chắc chắn, Cố Thư Trì đang tỉnh.
Chính anh vừa khóa cửa.
Và tiếng động lạ lúc nãy... chắc chắn là do anh.
Ôn Thư Bạch bắt đầu đập cửa:
"Cố Thư Trì! Em biết thầy tỉnh rồi, mở cửa đi!"
Anh rõ ràng đang bệnh, vậy mà vẫn không chịu để cô vào chăm sóc, thậm chí còn không cho cô gặp mặt. Cô thật sự không hiểu anh đang cố chấp vì điều gì.
Trong phòng vẫn chẳng có lấy một tiếng hồi đáp, như thể anh cố tình né tránh cô vậy.
"Cố Thư Trì, thầy nói gì đi chứ!"
Không có ai trả lời.
Thay vào đó, bất ngờ có tiếng bịch bịch vang lên từ phía cửa—giống như có ai đó ném mạnh quả bóng vào cửa khiến cánh cửa rung lên hai cái nặng nề.
Là đang đuổi cô đi sao?
Không nói một lời, chỉ dùng mấy âm thanh kỳ quặc này để đáp lại.
Ôn Thư Bạch lại gõ cửa vài cái nữa:
"Cố Thư Trì, thầy không muốn mở cửa cũng được. Nếu thầy không sao thì em đi đây."
Đã gần hết giờ làm, cô vốn định trước khi tan ca sẽ xác nhận lại một lần nữa xem tình hình anh thế nào. Nhưng bây giờ xem ra anh hoàn toàn không muốn gặp cô.
Câu nói vừa dứt, cả tiếng động cũng chẳng còn nữa.
Ôn Thư Bạch thở dài, nghĩ bụng: nếu anh còn sức ra tận cửa khóa lại, chắc hẳn sức khỏe không đến mức quá tệ.
Nhưng sao đến một câu nói cũng chẳng buồn đáp lại?
Chẳng lẽ bị trúng độc mà câm luôn rồi?
Cô lắc đầu, quay xuống lầu, trong lúc đi tiện tay bấm vào khung chat của anh rồi gửi một tin nhắn:
"Thầy Cố, nếu thầy tỉnh dậy mà vẫn còn thấy khó chịu thì gọi cho anh Ngụy nhé. Em tan làm trước đây."
Gửi xong, cô quay về bàn làm việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Vậy mà cả buổi chiều Cố Thư Trì cũng không hề lộ diện, trong lòng Ôn Thư Bạch vẫn âm ỉ lo lắng.
Cô là kiểu người giàu trí tưởng tượng đến mức dễ đi quá xa. Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu cô bất chợt hiện lên một mẩu tin tức mình từng đọc—một thanh niên trẻ tuổi mắc trầm cảm, quyết định tự kết liễu đời mình. Cậu ấy khóa trái phòng rồi uống cả lọ thuốc ngủ.
Mà sáng nay Cố Thư Trì tâm trạng rõ ràng rất tệ... Không lẽ anh cũng có suy nghĩ tiêu cực như vậy?
Cô không thể ngồi yên được nữa, lập tức gọi cho Ngụy Tư Đình.
Là một trợ lý có trách nhiệm cao ngất ngưởng, chuyện công việc có thể trì hoãn, nhưng nếu liên quan tới mạng người thì cô tuyệt đối không thể làm ngơ.
Ngụy Tư Đình vẫn bắt máy cực nhanh như thường lệ.
"Alo? Cô Ôn đó à?"
"Anh Ngụy, tôi thấy Cố Thư Trì có gì đó hơi kỳ lạ."
"Sao vậy? Bệnh tình chuyển nặng à?"
Chuyển nặng hay không thì cô cũng có biết được đâu.
"Tôi vừa lên tầng định xem thầy ấy có đỡ hơn chưa... vậy mà thầy ấy lại cố tình đi khóa trái cửa lại."
"Khóa cửa?"
"Vâng, thầy ấy trước đó đúng là từng dặn không cho tôi lên nên việc khóa cửa chắc là vì không muốn tôi vào phòng thôi."
"Nhưng mà, cái kỳ lạ nhất không phải chỗ đó đâu. Sau đó tôi nghe trong phòng có mấy tiếng động lạ, kiểu như—"
Cô cố gắng lục tìm từ ngữ để mô tả, nhưng nhất thời cũng không biết phải diễn đạt thế nào.
"Lúc đầu là tiếng từ phía dưới cửa vọng ra, cảm giác như là... như là cái gì ấy nhỉ?"
Cô nhớ lại rất rõ ràng âm thanh đó—nó di chuyển từ bên này sang bên kia, thậm chí còn có cả âm thanh móng vuốt nhỏ cào lên cửa gỗ, soạt soạt.
"Con vật nhỏ? Đúng rồi! Con vật nhỏ!"
Cuối cùng, cô cũng tìm được cách ví von chính xác nhất.
Loại âm thanh khi nãy cứ như trong phòng có nuôi một con thú cưng nhỏ, nghịch ngợm và lanh lợi.
Ngụy Tư Đình bên kia bỗng nhiên im lặng, hình như đang tiêu hóa từng lời cô kể.
Cả hai đầu dây đều im phăng phắc. Ôn Thư Bạch thấy anh không lên tiếng, bèn tiếp tục kể tiếp:
"Sau đó tôi nghĩ chắc là Cố Thư Trì đã tỉnh nên mới gõ cửa vài cái. Ai ngờ lại nghe thấy tiếng rầm—có thứ gì đó bị ném trúng cánh cửa."
"Tôi dám chắc lần này là thầy ấy ném, vì tiếng vang phát ra ở giữa cửa, không phải ở dưới nữa."
"Nhưng tôi thấy khó hiểu nhất là tại sao thầy ấy không nói một lời nào? Chỉ tạo tiếng động thôi. Tôi gọi tên thầy ấy bao nhiêu lần, nếu thật sự không muốn gặp tôi thì cũng có thể lên tiếng đuổi tôi đi chứ. Sao lại cứ im lặng như thế?"
"Anh Ngụy, thầy Cố không lẽ bị sốt đến mức... mất tiếng luôn rồi hả?"
Nói ra cái giả thiết đó, thật ra chính Ôn Thư Bạch cũng thấy mình ngớ ngẩn.
Cô chưa từng nghe có ai vì sốt mà bị... câm luôn cả.
Cô kể thêm một vài chi tiết vụn vặt, nhưng sau khi nghe hết, Ngụy Tư Đình chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Ngược lại, anh phản ứng có phần quá bình tĩnh và lạnh nhạt, như thể những điều cô nói chẳng có gì bất thường cả.
"Tôi biết rồi."
Ôn Thư Bạch im lặng chờ anh nói thêm, thế nhưng câu đó lại trở thành câu chốt, không có bất kỳ lời giải thích nào tiếp theo.
Ngay cả một câu kiểu "Để mai tôi qua xem thử" cũng không có, cứ như trong mắt anh, chuyện này chẳng nghiêm trọng đến mức cần bận tâm.
"Anh Ngụy, Cố Thư Trì như vậy thật sự ổn chứ?"
"Chắc là ổn thôi. Nếu cô thấy chưa yên tâm thì mai tôi ghé qua xem."
"Ơ nhưng... thầy ấy im luôn rồi đó! Cứ như bị câm luôn ấy—"
Nói đến đây, Ôn Thư Bạch lại thấy mình bắt đầu nghi ngờ chính bản thân. Biết đâu Cố Thư Trì chỉ đơn giản là lười mở miệng.
Nghĩ lại thì... chuyện này cũng có thể xảy ra lắm.
"Anh Ngụy, hôm trước tôi còn đọc thấy tin tức có người tự nhốt mình trong phòng rồi nghĩ quẩn ấy... Anh nói xem, Cố Thư Trì có khi nào cũng—"
Nếu đến cả Cố Thư Trì mà còn có thể nghĩ quẩn thì thế giới này chắc chẳng còn mấy người sống nổi nữa.
Vì cuộc đời anh phải nói là như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết hoàn mỹ: tài năng, danh tiếng, tiền bạc... mọi thứ đều có, bao người ước cả đời cũng không chạm tới được.
Đầu dây bên kia bất ngờ vang lên tiếng cười khẽ.
"Cô Ôn, cô yên tâm đi. Cậu ta sống tới giờ là nhờ đầu óc 'thoáng' đấy, không dễ chết thế đâu."
"Hả?"
Sống tới giờ là nhờ... nghĩ thoáng?
"Cậu ta chỉ là tâm trạng không tốt thôi. Cô cứ để cậu ấy yên tĩnh một chút là được."
"Nhưng mà hôm nay tôi nhờ bác giúp việc mang hợp đồng lên để thầy ấy ký, vậy mà thầy ấy cũng không ký. Bác Phó nói trông thầy ấy cứ như sắp chết đến nơi."
"Tôi hỏi có cần đưa đi bệnh viện không thì bác Phó bảo không cần. Tôi hỏi có phải thầy ấy đổi ý không thì bác Phó cũng nói không phải. Tôi thực sự không hiểu nổi."
Nói là không cố ý từ chối nhưng lại chẳng chịu ký. Nói là không sao mà lại như sắp không qua khỏi.
Càng nghĩ, Ôn Thư Bạch càng thấy rối rắm.
"Hợp đồng gì vậy?"
"Thì là cái hợp đồng mà tuần trước thầy ấy vừa đồng ý ký. Bên kia đang giục dữ lắm."
Ngụy Tư Đình ngẫm nghĩ rồi nói:
"Vậy thì... chắc lần này Cố Thư Trì thật sự không cố ý đâu."
Ôn Thư Bạch ngạc nhiên—sao anh lại chắc chắn như vậy?
"Anh biết được kiểu gì?"
Ngụy Tư Đình im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc từng lời:
"Thật ra tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, nhưng tôi tin lời bác giúp việc không sai. Cậu ấy không phải cố tình đâu."
"Hay cô thử liên hệ với bên nhà xuất bản xin dời lịch lại một tuần, đợi cậu ấy khỏe lại rồi ký cũng chưa muộn."
Bình luận về “Chương 37: Âm Thanh Khe Khẽ Như Con Thú Nhỏ”
Đăng nhập để bình luận