【Vân Thanh: Ý cậu là, thứ cậu thấy là... mèo?】
【Ôn Thư Bạch: Mắt thì giống mèo, hình như còn có cả đuôi nữa, cũng giống mèo. Nhưng chiều cao thì lại như người.】
Dù sao nếu thực sự là một con mèo dễ thương thì kể cả trong bóng tối cô cũng không đến mức bị dọa đến thế.
Hai người còn đang vùi đầu nhắn tin thì trên bàn ăn đã bày xong hết món, Tiểu Thẩm gọi mọi người cụng ly.
Ôn Thư Bạch đành bỏ điện thoại vào túi xách.
Nhưng vừa nhét vào, đầu ngón tay cô lại chạm phải một vật cứng nhỏ.
Vì chỉ đi ăn tối nên cô chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ gọn, trong đó ngoài chìa khóa và điện thoại ra thì không có gì khác, mà cảm giác vừa rồi cũng chẳng giống chùm chìa khóa quen thuộc.
Thế là cô tiện tay lấy ra món đồ đó.
Cầm lên rồi cô sững lại.
Hóa ra là cái hộp nhung nhỏ mà Cố Thư Trì từng định đưa cho cô trong xe.
Anh bỏ vào lúc nào vậy?
Cô nhớ rõ ràng là lúc đó anh để lại hộp trên xe, không ai đụng tới.
Cô vẫn cầm hộp trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm, hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Thẩm đang gọi.
Vân Thanh khẽ vỗ vai cô, lúc này cô mới sực tỉnh.
Ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Thẩm, Tiểu Từ và Cố Thư Trì đều đã đứng dậy, cầm ly rượu trên tay, cười tươi nhìn cô.
Cô theo bản năng liếc qua Cố Thư Trì, anh vẫn bày ra dáng vẻ lễ độ hiền lành, cầm ly rượu nhìn về phía cô.
Cô luống cuống đứng bật dậy, vội vàng cụng ly với từng người: “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Quen rồi là được, cô ấy bình thường hay thẫn thờ vậy đấy.”
Cố Thư Trì cụng ly với cô, nhẹ giọng trêu ghẹo.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, may mà Tiểu Từ lên tiếng cứu nguy: “Tại lão Thẩm nói nhỏ quá, người ta nghe không rõ, đúng không?”
Cô còn tiện tay đập vai Tiểu Thẩm, ông ấy gật gù lia lịa: “Đúng đúng, vừa nãy tôi nên nói lớn hơn chút.”
Ôn Thư Bạch xấu hổ nhìn Tiểu Từ, cười nhẹ cảm ơn, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn một chuyện — cái hộp đó vào túi cô bằng cách nào?
Suốt bữa ăn, cô không thấy ngon miệng. Có thể vì mấy hôm trước nằm viện ăn uống nhạt nhẽo nên giờ cô đặc biệt thèm đồ mặn, cay.
Chỉ tiếc là hai vị trưởng bối ngồi cùng đều lớn tuổi, không ăn được đồ nặng mùi vị nên Tiểu Thẩm chọn quán Quảng Đông, tất cả món trên bàn đều thanh đạm.
Cô ngồi đó chẳng buồn ăn, cũng chẳng chen vào được câu chuyện vì không quen, đề tài lại xa lạ. Cô thấy mình giống như người thừa, ngồi mà cứ thấp thỏm không yên.
Từ nhỏ cô đã không thích mấy kiểu tụ tập thế này.
Ăn được vài miếng, cô đã không còn hứng thú, nhìn quanh thấy mọi người còn mải nói chuyện, biết chắc còn lâu mới xong, cô bèn lấy cớ đi vệ sinh, định ra sảnh ngồi cho thoáng.
Ra đến sảnh, cô mới thấy mấy bộ ghế sofa ít ỏi đều đã bị đám trẻ con ngồi chơi game chiếm chỗ hết. Không tìm được góc nào trống, cô thở dài rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Thói quen khiến cô lấy điện thoại ra kiểm tra thì phát hiện Cố Thư Trì đã gửi tin nhắn cho cô từ hơn một tiếng trước.
Tính theo thời gian thì cũng trùng khớp với lúc cô phát hiện ra cái hộp kia.
【Cố Thư Trì: Cô không tò mò trong hộp là gì à?】
Cô nhìn dòng tin nhắn rồi lấy hộp từ trong túi ra.
Còn có thể là gì nữa chứ?
Cô đoán chắc bên trong lại là món trang sức đắt tiền nào đó.
Nhưng bất ngờ là khi cô cầm kỹ xem mới phát hiện chiếc hộp nhỏ ấy chẳng hề có hoa văn thừa thãi nào, bề mặt nhung tối màu có thêu chữ tiếng Anh. Ban đầu cô chỉ liếc qua, tưởng là tên hãng, nhưng nhìn kỹ mới thấy — đó không phải tên thương hiệu, mà là họ của cô.
Rất đơn giản: “To WEN”.
Cô đưa hộp lại gần, cẩn thận quan sát bốn phía.
Ngoài dòng thêu ấy, không còn ký hiệu nào khác.
Lúc này cô mới nhận ra, hộp này không giống mấy loại bao bì đắt tiền từng thấy. Hoặc nói đúng hơn, bằng trực giác của một sinh viên mỹ thuật, cô có cảm giác đây là đồ thủ công — ít nhất thì lớp nhung này không giống loại sản xuất đại trà.
Cầm chiếc hộp trong tay, cô bắt đầu thấy tò mò thật sự.
Thế là cô đi vòng ra sau khu vườn, chọn một góc khuất ngồi xuống.
Ôn Thư Bạch cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ ra, thứ đập vào mắt cô lại là một chiếc nhẫn.
Cô hơi ngạc nhiên, cầm lấy chiếc nhẫn đặt vào lòng bàn tay rồi bước ra chỗ có ánh nắng, giơ lên quan sát dưới ánh sáng rực rỡ.
Không phải chất liệu gì quý giá, chỉ là đồng thau bình thường, nhưng điều khiến cô bất ngờ là mặt trong của chiếc nhẫn lại khắc tên đầy đủ của cô.
Cô thoáng sững người, vốn nghĩ Cố Thư Trì chỉ tiện tay chọn đại một món trang sức nào đó trong trung tâm thương mại để gọi là bù đắp cho qua chuyện. Nhưng không ngờ, thứ anh tặng lại là một chiếc nhẫn đồng thau.
Ngoài cái tên được khắc riêng, đây hoàn toàn chỉ là một chiếc nhẫn trang trí bình thường, không có giá trị vật chất gì đáng kể — như thể là một chiếc nhẫn thủ công.
Một cảm giác quen thuộc ập tới.
Giống quá.
Giống đến mức khiến lòng cô khẽ run lên.
Nhiều năm trước, cô cũng từng tự tay làm một chiếc nhẫn thủ công có kiểu dáng giống hệt như thế.
Mẫu cũ kỹ, dưới ánh nắng trông như vàng giả kém chất lượng, để lâu còn có thể bị gỉ sét hay bay màu.
Chiếc nhẫn cô đang cầm trong tay lúc này như là bản sao được làm lại theo chiếc năm xưa ấy, chỉ khác là năm mười bốn tuổi, cô chẳng hiểu gì về thẩm mỹ, chỉ thấy thứ gì đẹp thì bắt chước làm theo. Vì vụng về nên chiếc nhẫn đó trông cũng chẳng được đẹp mắt gì.
Cô làm theo kiểu từng thấy trong phim truyền hình — méo mó, vụng về, chẳng theo quy chuẩn gì.
Kiểu nhẫn ấy giờ đã hoàn toàn lỗi mốt, thậm chí còn hơi quê mùa. Nhưng so với chiếc nhẫn năm đó, cái này được làm tinh xảo hơn nhiều. Dù chất liệu rẻ tiền nhưng rõ ràng là được gia công tỉ mỉ, đánh bóng cẩn thận.
Năm đó, cô biết chiếc nhẫn mình làm chẳng đáng giá.
Nhưng chỉ có mình cô hiểu, đó là món quà quý giá nhất mà cô có thể dốc hết lòng mình để tặng.
Cô nắm chặt chiếc nhẫn, hàng mi khẽ run rẩy.
Chiếc nhẫn năm xưa ấy, sau khi Đao Đao mất cũng đã biến mất theo.
Thế mà giờ lại trùng hợp đến thế?
Trùng hợp đến mức khiến cô gần như tin rằng anh thực sự đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn đó.
Cô hít sâu một hơi. Nhiệt độ oi bức khiến lưng cô lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lòng lại lạnh ngắt, cảm giác đau đớn như có sóng ngầm quét qua, cuốn cô chìm sâu không lối thoát.
Cô hơi nheo mắt, nhất thời không biết phải nói gì. Chỉ cảm thấy khóe mắt bắt đầu cay xè, tầm nhìn cũng mơ hồ hẳn đi.
Không biết cô đã đứng lặng ở đó bao lâu, chỉ biết khi điện thoại vang lên cô mới bừng tỉnh.
Là Vân Thanh gọi.
“Bạch Bạch à, cậu đi đâu rồi đấy? Tớ ra nhà vệ sinh tìm cũng không thấy.”
Ôn Thư Bạch siết chặt chiếc nhẫn trong tay, điều chỉnh lại cảm xúc, ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt đã ướt: “À, tớ ra ngoài hít thở chút ấy mà.”
“Hít thở? Ngoài kia nóng thế mà cũng ra đấy? Mau quay lại đi.”
Thật vậy, giữa mùa hè hơn ba mươi độ mà bỏ máy lạnh mát rượi để phơi mình dưới nắng, không điên thì còn lý do nào nữa.
“Ăn xong rồi hả?”
“Ừ, ông ngoại tớ mới bảo chiều nay muốn ghé Dục Lâm Viên uống trà, mọi người đều tính đi hết.”
“Vậy hả, thế chắc tớ không đi đâu, tự dưng thấy hơi mệt.”
“Cũng được thôi. À mà Cố Thư Trì nói cũng không đi, hay lát nữa bảo anh ta đưa cậu về nhé? Tớ vẫn thấy hơi lo cho ông bà ngoại nên…”
“Không sao, cậu cứ đi đi. Tớ tự về được mà.”
Vừa cúp máy, cô quay người định trở lại nhà hàng thì đúng lúc đối mặt với Cố Thư Trì đang bước tới.
Anh xuống sớm hơn mọi người, thấy cô cũng chẳng ngạc nhiên gì.
Ôn Thư Bạch vẫn cầm chiếc nhẫn trong tay, gặp anh liền theo phản xạ giấu ra sau lưng, cúi đầu tránh ánh mắt đối diện: “Thầy… thầy định về à?”
Cố Thư Trì nhìn cô bằng ánh mắt điềm đạm, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy… thầy có thể đưa em về được không?”
Ánh mắt anh lướt qua bàn tay cô đang giấu sau lưng và chiếc túi xách khẽ hé mở, lập tức hiểu ra điều gì.
“Thấy rồi à?”
“Hửm?”
“Chiếc hộp tôi tặng cô, cô mở ra rồi đúng không?”
Ôn Thư Bạch vẫn cúi gằm đầu, hai tay càng giấu kỹ ra sau hơn.
“Cái này… là thầy mua à?”
Cô vùi đầu hỏi một câu rồi lẩm bẩm: “Tôi đang rất nóng đây này…”
Cố Thư Trì vẫn đút tay trong túi quần, không trả lời ngay mà chỉ nhíu mày than nóng, vừa than vừa bước lướt qua người cô, đi thẳng ra ngoài.
Khoảng cách từ đây ra bãi đỗ xe còn khá xa, Ôn Thư Bạch sợ bị lạc nên vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Thật ra cô rất muốn hỏi anh vì sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như thế. Nhưng nghĩ đến thái độ của anh trước kia, khi cô nhắc đến chuyện từng nuôi mèo rồi để mất, anh chỉ cười nhạt và coi thường thì cô lại thôi.
Cô biết nếu nhắc đến, khả năng cao anh lại sẽ mỉa mai cô là kiểu người giả vờ đa cảm.
Yêu thương thật lòng thì làm sao mà để mất được?
Nghĩ vậy, cô lặng lẽ nhét chiếc nhẫn vào hộp rồi cất lại vào túi, nhanh chân đi sát bên cạnh anh.
“Cái nhẫn đó… là thầy tự làm à?”
Dưới ánh nắng chói chang, Ôn Thư Bạch bị ánh sáng làm nheo mắt lại.
“Nếu không phải thì sao? Tôi đâu giống mấy người mà cô nói — chỉ biết dùng tiền giải quyết mọi chuyện.”
“…”
Ôn Thư Bạch biết anh đang ám chỉ mình.
“Em lúc đó chẳng qua là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm tôi cũng như những người khác?”
“… Chắc vậy.”
Cô đưa tay xoa nhẹ trán, chẳng nghĩ ra nổi lời nào để biện minh.
Vì trong đầu cô luôn mặc định — những người có tiền thì đều giải quyết vấn đề bằng tiền.
Hai người đang đi, thì cô thấy Cố Thư Trì lấy từ trong túi ra một chai nhựa nhỏ màu trắng, mở nắp, đổ ra tay một viên tròn như kẹo rồi bỏ vào miệng.
Ban đầu cô còn tưởng anh ăn kẹo bạc hà cho mát, nhưng vừa liếc qua, cô bất ngờ nhận ra hình vẽ trên vỏ chai.
Chưa kịp để anh cất đi, Ôn Thư Bạch đã nhanh tay giữ lấy cổ tay anh.
“Đợi đã.”
Cố Thư Trì hơi nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn tay bị cô nắm chặt, viên thuốc trong miệng lăn một vòng: “Làm gì vậy?”
Ôn Thư Bạch dùng lực kéo tay anh ra, nhìn kỹ cái chai nhựa nhỏ vẫn còn nằm trong tay anh.
Chai thuốc này… giống hệt cái lần cô lục tủ thuốc theo lời chỉ dẫn của Bác sĩ Ngụy Tư Đình khi anh bị bệnh — không nhãn mác, không tên thuốc, chỉ dán duy nhất một tờ giấy vẽ ký hiệu kỳ lạ.
Nhưng lần này, cô nhận ra hình vẽ đó — là biểu tượng chiếc lá.
“Thầy vừa uống cái gì vậy?”
Câu hỏi có phần dư thừa nhưng cô vẫn hỏi.
Cố Thư Trì dừng bước, thấy cô có vẻ tò mò thì khẽ nghiêng đầu, đưa luôn chai thuốc về phía cô: “Muốn thử không?”
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu, nhìn gương mặt bình thản của anh, vẫn nắm chặt cổ tay không buông: “Thầy vẫn đang uống thuốc à?”
Cô nhớ rất rõ lời bác sĩ từng nói — trừ khi bệnh tình chuyển nặng, còn không thì không cần dùng đến thuốc nữa.
“Kẹo bạc hà mà.”
Anh vẫn giữ giọng nhàn nhạt, thậm chí còn chuẩn bị mở nắp đổ thêm một viên cho cô.
“Thầy nói dối.”
Bình luận về “Chương 46: Chiếc Nhẫn”
Đăng nhập để bình luận