Ôn Thư Bạch còn chưa kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra, đứng đó nhìn trống rỗng không một biểu cảm.
Cố Thư Trì chỉnh lại quần áo rồi gọi với lại: “Tôi đi đây.”
Nhìn thấy Ôn Thư Bạch vẫn còn sững sờ, Vân Thanh gượng gạo mỉm cười đáp lại.
Khi Cố Thư Trì lên xe mở cửa, liếc mắt nhìn về phía cô, còn khiến cô như bị thôi miên, mãi mới tỉnh lại.
Xe vừa đi xa, Ôn Thư Bạch được Vân Thanh đỡ đi về phía cửa: “Bạch Bạch, cậu sao vậy?”
Cô chỉ nhớ đến những lời cay nghiệt vừa rồi của Cố Thư Trì nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Bạch Bạch, cậu vừa nãy lại bị chóng mặt sao?”
Lần này cô rất rõ mình không hẳn ngất thật, chỉ là khi đứng dậy, đầu quay cuồng đến mức không còn sức chống đỡ.
“Tớ vừa ngồi xổm lâu quá, chân tê nên đứng lên hơi choáng.”
Chỉ là vừa mới ốm dậy, không thì tuổi còn trẻ, không đến nỗi chóng mặt đứng không vững thế này.
“Cậu có biết lúc nãy hai người ở tư thế nào không?”
Nghe cô chỉ bị tê chân, Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu kể chuyện lúc cô ấy mới đến đã chứng kiến.
Ôn Thư Bạch không hiểu, cô chỉ cảm thấy mình vô thức tựa vào cửa xe, sau lưng chạm phải Cố Thư Trì nên mới bị anh hờn dỗi đẩy ra.
“Tựa vào cửa xe mà lại đụng phải anh ấy sao?”
“Không phải đâu!”
“Cậu thật sự không biết à?”
“Thật sự lúc đó tớ cảm giác mình đứng không thẳng mà hơi xiêu vẹo.”
Vân Thanh dùng tay vẽ hình trong không khí: “Hai người... Nếu là người khác, tớ còn không tin hai người trong sạch thế này.”
“Ý gì vậy?”
“Cậu đang dựa trong lòng anh ta đấy.”
“Hả?”
Ôn Thư Bạch dừng bước, mặt đầy thắc mắc.
Vân Thanh liền diễn tả cảnh tượng lúc đó một cách hoạt hình: “Cậu dựa hẳn vào người anh ta, một tay anh ấy dang ra, tay kia đặt gần vai cậu, kiểu muốn ôm trọn cậu vào lòng, vừa lúc ngẩng lên lại thấy tớ đứng đó như ngã ngửa vì ngạc nhiên.”
Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, không tự chủ mà tai cũng đỏ lên.
“Tớ thấy mắt cậu đỏ đỏ, còn tưởng... còn tưởng...”
“Chẳng phải lần trước cậu còn nói anh ta ôm cậu sao?”
Vân Thanh vừa nói đến đó lại thấy mình không nên đề cập, vội vàng vỗ vỗ miệng, đổi chủ đề: “Nhưng mà Bạch Bạch, cậu sao vậy?”
Ôn Thư Bạch không ngại, chỉ thấy nghĩ đến những lời của Cố Thư Trì mà trong lòng ấm ức không biết làm sao cho thỏa.
Nhưng ngoài giận dữ ra còn một cảm xúc mạnh hơn nữa.
Xấu hổ, tủi thân.
Như trẻ con mười tuổi.
Cô thậm chí không muốn kể chuyện này với Vân Thanh.
Cô vô thức quệt quệt mắt, thì thầm: “Chỉ là... tớ đã cãi nhau với anh ta.”
Bây giờ nghĩ lại cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là đôi bên giữ vững quan điểm, cãi qua vài câu mà không ai chịu nhường ai.
“Cãi nhau? Tớ nhớ ban ngày còn tốt mà?”
Đúng vậy, cô cũng muốn biết sao lại cãi nhau đột ngột như vậy, rõ ràng lúc đó cô còn đang tỉ mỉ xây dựng câu chuyện anh là bạn mình, cảnh tượng ấm áp biết bao, sao lại đột ngột thành ra thế này?
Chỉ vì cô vô tình nói nhiều thêm một câu, anh cũng đáp lại một câu.
Giá mà hai người bớt một câu thì mọi chuyện vẫn vui vẻ.
Cô đắn đo một lúc rồi không định kể cho Vân Thanh nghe chuyện Cố Thư Trì nhắc tới, dù chỉ là một cử chỉ thôi, biết đâu anh nghĩ nhiều hay nhìn nhầm.
Dù cô không từng cảm nhận được tình cảm của bố, cô cũng không nghĩ bố mình lại là người như thế.
Nếu thật sự muốn cô chết, cô đã không còn đứng ở đây bình an như vậy.
Vân Thanh thấy cô không muốn chia sẻ nên chuyển đề tài: “Không sao đâu Bạch Bạch, nếu tên khốn đó dám làm gì cậu, cứ tìm tớ, tớ sẽ trả thù cho cậu.”
Ôn Thư Bạch mỉm cười nhẹ: “Yên tâm đi, anh ấy làm được gì đâu. Có lẽ lúc nãy tớ đứng không vững, anh ấy mới đỡ tớ.”
Chỉ là cô không ngờ mình lại ngã thẳng vào lòng anh.
Đây tính là lần thứ hai anh ôm cô sao — chắc cũng không hẳn.
Nghĩ vậy, mặt cô lại đỏ bừng, vội lấy tay vỗ trán, tự mắng: “Thư Bạch, mày điên rồi, đang nghĩ gì vậy?”
Cô thấy mình đúng là điên thật.
Bên cạnh, Vân Thanh vẫn còn bực dọc: “Tốt nhất là anh ta đừng có làm gì cậu. Ơ đúng rồi, Bạch Bạch, đoán xem tớ vừa mới nghe được chuyện gì?”
Cô nghiêng đầu, tò mò đáp “Ừm?”
“Cố Thư Trì là kẻ nói dối.”
Cô lấy điện thoại, mở khung chat với Ngụy Tư Đình, lướt vài lần rồi đưa cho cô xem.
[Vân Thanh]: Em hỏi anh chuyện này nhé.
[Ngụy Tư Đình]: Nói đi.
[Vân Thanh]: Có họ hàng nào làm ăn ở thành phố Lâm Hải của Cố Thư Trì không?
[Ngụy Tư Đình]: Sao tự nhiên hỏi vậy?
[Vân Thanh]: À, bố em có khách hàng muốn hỏi xem có quan hệ gì không.
[Ngụy Tư Đình]: Theo tôi biết thì chắc không có.
Vân Thanh chỉ vào dòng chữ đó, nghiêm túc phân tích: “Sáng nay tớ đã thấy không ổn, lúc cậu chưa dậy, có hai chiếc xe đến, một của Cố Thư Trì, một của người họ Đàm. Tớ nghĩ nếu đó là chú anh ta, sao không cùng một xe đến luôn?”
“Kết quả vào trong nhà, Cố Thư Trì lại nói người đó là chú mình, anh ta nghe nói cậu cũng có ở đây nên mới theo đến xem.”
“Tớ còn tự hỏi sao anh ta biết chính xác cậu ở đây?”
Rồi cô lại kéo lên mấy trang chat trước.
“Thấy chưa, tớ biết ngay, Ngụy Tư Đình này chẳng khác gì truyền tin cho Cố Thư Trì, vừa mới rời nhà tớ thì lập tức báo lại lịch trình của cậu cho anh ta.”
Vân Thanh nhìn đoạn chat, thấy Ngụy Tư Đình bị Vân Thanh dồn hỏi tới mới thừa nhận.
Chẳng ai có thể cung cấp thông tin chính xác vậy cho Cố Thư Trì ngoài anh.
“Tớ đoán là Ngụy Tư Đình còn không biết anh ta thuê người giả làm chú. Lúc đó tớ tự hỏi, người đàn ông họ Đàm, người phụ nữ họ Hứa, nhìn sao cũng không thể là người nhà của Cố Thư Trì được.”
Lúc này Vân Thanh cũng nhớ ra, từ sáng đã thấy hành động và thái độ của mấy người kia có gì đó kỳ quặc. Người đàn ông kia theo lý là người lớn tuổi hơn, nhưng suốt từ đầu đến cuối lại cư xử rất lễ phép với Cố Thư Trì, chẳng có vẻ gì giống người bề trên cả.
“Tớ còn thắc mắc nữa, sau nghĩ lại có thể là kiểu không có quan hệ huyết thống mà là bố mẹ nuôi hay bạn bè của bố mẹ anh ta gì đó nên cũng không hỏi thêm.”
Ôn Thư Bạch liên tục gật đầu, những gì Vân Thanh nói hoàn toàn trùng khớp với chuyện cô từ sáng đã cảm thấy nghi ngờ.
Mấy chuyện này cũng đúng là điều cô thấy khó hiểu.
“Tớ cứ thấy kỳ lắm, nhìn hai người ấy chẳng thân thiết chút nào.”
Thậm chí cô còn có cảm giác mình và Cố Thư Trì còn thân hơn người được gọi là chú đó.
“Chuyện thuê người giả làm họ hàng này chắc chắn anh ta không bàn bạc kỹ với Ngụy Tư Đình rồi thế nên mới để lộ ngay.”
Vân Thanh lắc lắc điện thoại, mím môi: “Lúc nãy đi uống trà, tớ cũng định thử thăm dò người đàn ông kia nên tiện hỏi luôn, hỏi xem trước đây Cố Thư Trì tốt nghiệp trường nào.”
“Cậu đoán thế nào, người đàn ông và người phụ nữ đó nhìn nhau, nghĩ mãi rồi bảo quên mất, nói gì đó là cháu họ thường sang nước ngoài, bên này ít liên lạc.”
Nói xong cô khoanh tay, ngước mắt lên trời, mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Tớ thấy Cố Thư Trì đúng là kẻ nói dối không chừa lời nào. Nói thật với cậu, lần này anh ta đến chỉ là để tìm cậu thôi.”
Nhưng sao lại phải làm thế?
Rõ ràng anh có thể đến gặp cô thẳng thắn, thế mà lại vòng vo qua mấy lần rồi còn để lộ hàng loạt sơ hở cho cô nhìn thấy.
“Tớ cũng không biết anh ta định làm gì, chỉ thấy chắc là anh ta đang lo lắng.”
“Nếu còn chút lương tâm, lúc cậu nằm viện sao không đến thăm? Lần này cũng lén lút đến, kết quả lại còn khiến bà ngoại tớ hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm gì?”
“Tớ nhớ sáng nay là bảo muốn đi chung xe với cậu mà?”
Ôn Thư Bạch gật đầu, vẫn còn nhớ chuyện lúc đó, mọi người trong nhà còn nói chuyện rất ổn rồi chia thành hai nhóm ra về. Ra ngoài thì bà ngoại Vân Thanh nhất định kéo cô đi theo.
“Bà ngoại tớ không biết nghe từ đâu, tưởng hai người là đôi tình nhân đang giận dỗi nên dặn tớ đừng chen vào, cho hai người không gian riêng tư. Chuyện này tớ cũng mới biết lúc ở Vũ Lâm Viên, thật nực cười.”
Ôn Thư Bạch nghe xong nhăn mặt, không hiểu: “Bà ngoại chẳng lẽ thật sự không nhớ Cố Thư Trì là sếp tớ sao?”
Bởi vì sáng đó bà vẫn niềm nở mời cô giới thiệu sếp họa sĩ của mình cho Cố Thư Trì làm quen.
Như thế này không giống diễn mà thật sự quên thật rồi — ít nhất là lúc đó cả Ôn Thư Bạch và Vân Thanh đều nghĩ vậy.
Vân Thanh vỗ tay một cái: “Bà ấy không quên đâu, bà nhớ rõ lắm, bà ngoại tớ là người có học mà, đầu óc không đến nỗi nhanh chóng lú lẫn thế đâu. Tớ cũng tưởng bà quên nên mới lén kéo bà ra hỏi.”
“Bà cụ rất tinh tế, thấy tớ hỏi liên tục nên cũng chịu thừa nhận một phần, bảo sáng nay bà cố tình kéo tớ đi, còn nói lúc đó cũng cố ý nói thế trước mặt cậu và Cố Thư Trì, sợ cậu nghi họ đã sắp đặt trước mà đóng kịch.”
“Hơn nữa, bà còn nói bà sớm đã biết Cố Thư Trì đến tìm cậu, không biết ai báo trước cho bà, lúc trong nhà bà chỉ giả vờ không biết mối quan hệ của anh ta với cậu thôi.”
“Nhưng tiếc là người già rồi, tinh tường thật đấy nhưng diễn kịch thì kém lắm, mấy câu là lòi đuôi ngay.”
Ôn Thư Bạch nghe xong cảm thấy mọi chuyện hợp lý hết rồi.
Không trách được bà ngoại bỗng nhiên hỏi cô có thích sếp họa sĩ kia không.
Hóa ra là đã hiểu lầm từ lâu rồi.
Cặp đôi kia diễn sâu mà lỗ hổng chỗ nào cũng có.
“Tớ thật không hiểu, ai lại đi nói linh tinh với bà ngoại tớ như thế? Tớ giải thích rồi bà cũng không tin, nhất định bảo tớ là người tình cảm ngu muội, không nhận ra sao? Chuyện gì thế này?”
Vân Thanh vừa lắc đầu vừa quạt quạt mát mặt.
“Bà ngoại biết tớ muốn moi tin nên nhất quyết không nói gì nữa, giấu diếm bí mật.”
“Lúc đó tớ nhớ ra cậu không có chìa khóa, nhắn tin gọi điện cậu cũng không trả lời nên tớ đành bắt xe về, nghĩ nếu cậu và Cố Thư Trì đi đâu thì tớ còn có thể chờ ở nhà.”
Ôn Thư Bạch vội lục điện thoại, nhìn hàng đống cuộc gọi và tin nhắn nhỡ, hơi ngại ngùng ngẩng đầu lên. Trước khi ăn cô bật chế độ im lặng cho yên tĩnh rồi ra ngoài cũng quên luôn, nói chuyện với Cố Thư Trì quá chăm chú nên không để ý.
“À, Thanh Thanh, xin lỗi nha, tớ không thấy, may mà cậu đã về rồi.”
Nếu không có Vân Thanh về kịp, cô cũng không biết còn đối đầu với Cố Thư Trì đến bao giờ, tính tình anh thế kia, có thể nổi giận bỏ đi luôn cũng nên.
“Cậu không sao là được rồi. Yên tâm đi, tớ phải tìm hiểu kỹ tin tức từ bà ngoại, tớ không tin không hỏi ra được, ai mà dám bịa đặt bừa bãi thế chứ?”
“Dù Cố Thư Trì chỉ là họa sĩ, nhưng dù sao cũng là người có chút danh tiếng, nếu tin đồn chuyện tình cảm công sở lan ra thì không tốt.”
Mặc dù nơi làm việc không phải văn phòng lớn gì.
Nhưng Ôn Thư Bạch nhớ lại người họ Đàm và họ Hứa đến, hai người kia đều qua cái tuổi hóng chuyện trai gái rồi, trông hiền lành thật thà, không có dấu hiệu bịa chuyện.
Nghe họ trò chuyện với bà ngoại và ông ngoại Vân Thanh chỉ nói về công việc hay tranh thủ đề tài hội họa, chẳng hề tỏ ra quan tâm chuyện nam nữ.
“Cậu nghĩ có phải họ không?”
Vân Thanh rất chắc chắn: “Không phải họ đâu, hơn nữa nếu là hai người đó truyền tin thì họ được gì? Tớ tìm hiểu rồi, người đàn ông đó đúng là học trò của bà và ông nội tớ, nhưng quan hệ giữa ông ta với Cố Thư Trì thì tớ cũng không rõ. Chỉ chắc chắn không phải chú ruột thật sự thôi.”
Ôn Thư Bạch nhún vai, hoàn toàn đồng tình với nhận định của Vân Thanh, nhưng trong lúc này vẫn chưa đoán ra ai là người đứng sau thầm thì vào tai bà ngoại.
“Vậy cậu nghĩ có phải là soái ca Ngụy không?”
Vân Thanh không hề nghi ngờ, lắc đầu: “Chắc chắn không phải, anh ấy hoàn toàn không biết Cố Thư Trì đã đến nhà bà ngoại tớ.”
“Thế thì lạ thật, ai lại rảnh rỗi như vậy chứ?”
“Không sao, bà ngoại tớ không giữ được bí mật đâu, cậu cứ để tớ từ từ hỏi tiếp.”
Dù sao người già cũng chỉ là lo lắng chân thành.
“Thanh à, tớ nghĩ lát nữa đợi bà về, tớ nên giải thích rõ với bà một chút, nếu không bà hiểu lầm như vậy cũng không tốt.”
Vân Thanh vỗ vai cô: “Đừng lo, bà ngoại tớ không có ý xấu, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Nói rồi, cô đan tay vào cánh tay Ôn Thư Bạch, dẫn cô vào trong nhà.
-
Ôn Thư Bạch trở về phòng, cảm thấy toàn thân hơi mỏi mệt, nhưng do trên xe Cố Thư Trì cô đã ngủ một lúc, giờ tuy mệt nhưng không buồn ngủ nữa.
Vân Thanh rót cho cô một cốc nước ấm đặt trên bàn, ngồi xuống ghế trong phòng.
“Bạch Bạch, Cố Thư Trì về nhanh vậy, chắc ngày mai anh ta sẽ để cậu đi làm lại rồi phải không?”
Vân Thanh thật sự nghĩ giống cô, Ôn Thư Bạch nhấp một ngụm nước, lắc đầu: “Anh ấy nói ngày mai sẽ đi, có việc chưa xong.”
“Thế là đi luôn rồi à?”
Vân Thanh lại giật mình: “Anh ta sao đến đi nhanh vậy? Vậy anh ta quay lại lần này là vì chuyện gì?”
Ôn Thư Bạch nhìn xuống sàn gỗ đỏ, trong đầu thoáng hiện lời nói mập mờ của anh:
Anh nói đến đây là để tìm cô.
Anh nói là có chuyện nghiêm túc để gặp cô.
Cô bỗng nhớ đến chiếc hộp anh nhét vào túi mình, liền đứng lên lôi hộp ra.
“Anh ấy hôm nay đưa tớ một món đồ.”
Cô đẩy hộp ra trước mặt Vân Thanh, cô ấy cau mày nhìn kỹ chiếc hộp, trong giọng nói có chút không hài lòng: “Đừng bảo tớ đây là quà thăm ốm anh ta mua cho cậu đấy nhé.”
Nhìn vẻ mặt phóng đại của Vân Thanh, cô đoán trước cô sẽ phản ứng vậy nên cười nhẹ, vội giải thích: “Mở ra xem đi.”
Vân Thanh tưởng Ôn Thư Bạch định “bóc phốt” Cố Thư Trì keo kiệt, chỉ tặng quà rẻ tiền để xin lỗi, ai dè thấy cô mặt không chút giận dữ.
Cô nghi hoặc mở nắp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn bằng đồng thau.
Vân Thanh nhếch mép, cẩn thận cầm nhẫn lên, xoay đi xoay lại một hồi, ngoài phần khắc tên Ôn Thư Bạch ở trong lòng, chẳng khác gì chiếc nhẫn trang sức bán ở chợ.
“Chỉ thế thôi à?”
Ôn Thư Bạch chống cằm, liếc mắt nhìn cô: “Cậu không thấy có chút quen quen sao?”
Nghe vậy, Vân Thanh đưa nhẫn lại gần hơn: “Không quen thật, nhưng nhìn nó giống nhẫn làm thủ công đấy. Anh ta tự đi làm à? Rảnh rỗi thế?”
Lần này giọng cô bớt chê bai hẳn, mặt cũng bớt khó chịu.
“Cậu còn nhớ hồi cấp hai không, tớ từng hỏi cậu có thể đi xem nhẫn cùng tớ không?”
Thời gian quá lâu, Vân Thanh nhớ không rõ, dựa lưng vào ghế ngước nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, bỗng dưng ánh mắt sáng lên, háo hức nói: “Tớ nhớ rồi, lúc đó cậu muốn làm dây chuyền cho mèo con nhà cậu đúng không?”
-
Lúc đó, Ôn Thư Bạch rất ít khi đến trung tâm thương mại huống hồ chi đến việc vào cửa hàng trang sức.
Cô lúc đó còn nhỏ tuổi, lại càng nhút nhát hơn.
Thế nên mỗi lần đi ngang những cửa tiệm trang trí lộng lẫy, cô chỉ dám đứng nhìn từ xa, không đủ dũng khí để bước vào.
Vậy nên cô đã nhờ cậy đến bạn mình — Vân Thanh.
Cô biết Vân Thanh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, thường xuyên lui tới các cửa hàng lớn nhỏ như thế này nên trải nghiệm và hiểu biết rộng hơn mình rất nhiều, thế nên cô muốn nhờ bạn dẫn mình vào xem thử.
Vân Thanh rất vui vẻ đồng ý, bởi cô vốn đã là khách quen của những cửa hàng này.
Thế là Vân Thanh lấy một ngày cuối tuần sau khi học thêm xong, hẹn với cô ra đường gặp mặt rồi cùng vào cửa hàng.
Khi Vân Thanh đến cửa tiệm, cô vẫn còn hơi e dè: “Thanh ơi, nếu nhân viên bên trong không cho tụi mình xem thì làm sao?”
Vân Thanh ngạc nhiên hỏi lại: “Sao có chuyện đó được? Loại cửa hàng thế này nhân viên rất nhiệt tình và thân thiện. Bình thường bố mẹ tớ dẫn tớ vào, họ còn pha nước cho tớ uống, nói chuyện với tớ nữa cơ mà.”
Nhìn vẻ mặt tin tưởng tuyệt đối của Vân Thanh, sự e ngại ban đầu của cô cũng vơi đi phần nào. Cô nghĩ Vân Thanh vốn dạn dĩ, hướng ngoại, lại hay lui tới cửa hàng, nếu nhân viên không thân thiện với mình thì chắc cũng sẽ tiếp đón bạn cô.
Cô nghĩ nếu không ai thèm để ý mình, cô sẽ được yên lặng ngắm nghía một chút cũng được.
Mới vừa bước vào, đi đến quầy thì đúng như dự đoán, một nhân viên bán hàng rất nhiệt tình bước đến, vội vã chào mời.
Nhân viên là cô gái ngoài đôi mươi, mặc đồng phục của cửa hàng.
“Các em nhỏ, muốn xem gì thế?”
“Nhẫn!”
Vân Thanh dường như rất giỏi ứng đối với tình huống này, còn nhân viên cũng cười vui vẻ, làm động tác mời họ sang một góc khác.
Trên đường đi, nhân viên rất thân thiện, thậm chí đúng như Vân Thanh nói, trò chuyện rất thoải mái với họ. Cô không hỏi vì sao các cô bé còn nhỏ mà lại muốn xem nhẫn, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ hỏi họ thích kiểu dáng nào, muốn vàng hay bạc.
Vân Thanh đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, cô và nhân viên trò chuyện rất thành thạo như người lớn, thi thoảng lại nói: “Mẹ tớ cũng có cái này, mẹ tớ còn có kiểu khác nữa.”
Nhân viên thi thoảng gật đầu, thậm chí còn chú ý đến sợi dây đỏ trên tay Vân Thanh, trên đó có mặt dây hình con giáp bằng vàng.
Đó là con giáp của cô, cũng là món quà gia đình tặng cô năm cô mười hai tuổi.
Nhân viên dẫn họ đến tủ kính trưng bày nhẫn, dưới ánh đèn những chiếc nhẫn được xếp cẩn thận tỏa sáng lấp lánh, Vân Thanh cúi người trước tủ kính, lặng lẽ quan sát.
Tuy không rực rỡ như viên kim cương to bằng hột bồ câu trong phim hoạt hình hoàng tử tặng công chúa, nhưng mỗi chiếc đều có nét đẹp riêng.
Nhân viên và Vân Thanh nói chuyện một lúc thì điện thoại Vân Thanh bỗng reo, cô vui vẻ chạy ra ngoài, chỉ còn lại Ôn Thư Bạch đứng một mình với nhân viên.
Nhân viên thấy cô chăm chú nhìn ngắm như thế, mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay mở tủ kính lấy ra một chiếc nhẫn: “Em nhỏ, thích chiếc nào, chị lấy ra cho xem nhé?”
Ôn Thư Bạch cảm kích nhìn nhân viên: “Thật sự cho xem ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Cô chỉ vào chiếc nhẫn đơn giản nhất ở góc tủ.
Nhân viên lấy nó ra, định đưa cho cô thì bỗng có một bàn tay khác đưa ra trước mặt.
“Em nhỏ? Người lớn đi cùng đâu rồi?”
Ôn Thư Bạch nhìn theo giọng nói, thấy một người phụ nữ trông già hơn, tóc búi cao, mái tóc trước trán được cặp sang một bên, mặt mỉm cười nhưng giọng nói lại có phần lạnh lùng không giấu nổi.
Cô bỗng ngượng ngùng, rụt tay lại khỏi tủ kính, ấp úng nói: “Em… mẹ em đi mua đồ chưa về.”
Nụ cười của người phụ nữ kia biến mất, thẳng tay giật lấy chiếc nhẫn từ tay cô nhân viên: “Tiểu Quản, cô hay quên quá đấy. Tôi đã nói rồi, không có người lớn đi cùng thì trẻ con không được lấy mẫu ra xem. Mất hay hỏng thì ai chịu trách nhiệm?”
“Cái dây chuyền hôm trước mất cô quên rồi à? Đồ làm từ thiện hay sao?”
Nói xong, người phụ nữ kiêu ngạo khinh bỉ hừ một tiếng, liếc Ôn Thư Bạch một cái rồi cẩn thận đặt chiếc nhẫn vào lại tủ kính, lẩm bẩm: “Đám trẻ bây giờ chẳng biết học hành tử tế gì cả.”
“Quản… quản lý, họ không phải như vậy…”
Cô nhân viên còn định nói gì thì bị người phụ nữ đó quát: “Lại đây.”
Quản lý giọng nghiêm mặt gọi cô nhân viên.
Cô nhân viên đành cúi đầu, mặt lộ vẻ khó xử làm động tác xin lỗi Ôn Thư Bạch rồi đi theo quản lý.
Ôn Thư Bạch vẫn cúi đầu trước tủ kính, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh mà lòng buồn bã.
Lúc Vân Thanh vừa gọi điện xong, hát nghêu ngao bước vào thì thấy chỉ còn mỗi Ôn Thư Bạch đứng đó cầm quai cặp, lặng lẽ nhìn tủ kính.
Cô nhìn quanh: “Chị lúc nãy đâu rồi?”
Ôn Thư Bạch quay lại: “Thanh….”
“Sao vậy? Người đâu rồi?”
“Quản lý đến nói không cho trẻ con xem nhẫn.”
Vừa nói dứt câu, hai người đàn ông xuất hiện, giơ tay làm động tác đuổi trẻ con: “Bọn nhóc này đi ra ngoài đi, mấy đứa không mua gì thì đừng chắn lối đi.”
Vân Thanh cau mày nhìn họ, hai người đó định kéo cô ra, bị Vân Thanh mạnh mẽ vẩy tay đẩy ra, lớn tiếng: “Ai còn dám kéo tôi! Buông ra! Không buông tôi kêu cứu đấy!”
Tiếng động quá lớn, mọi người xung quanh đều đứng dậy nhìn họ.
Ôn Thư Bạch mở to mắt, chưa từng thấy Vân Thanh như thế.
Vân Thanh càng hăng hái hét lớn: “Các anh dựa vào đâu mà phân biệt đối xử khách hàng?”
Hai người đàn ông cao to sợ hãi.
“Mấy người làm gì thế?”
“Đứa trẻ nào mà ồn ào vậy?”
“Phân biệt khách hàng à?”
...
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, quản lý lại đến: “Ồ, đang làm gì thế? Sao lại có trẻ con ở đây?”
Vì ồn ào, hai người đàn ông thả tay ra.
“Chị lúc nãy đâu rồi?”
Vân Thanh không hề sợ hãi, cũng không quan tâm quản lý mặt mày nghiêm nghị thế nào.
Thấy ảnh hưởng đến khách khác, quản lý lập tức dịu giọng, ra hiệu cho hai người đàn ông rồi nói: “Hai đứa muốn xem nhẫn đúng không?”
Ôn Thư Bạch không dám gật đầu.
“Vậy hai đứa theo tôi vào trong nói chuyện, bên ngoài nhiều khách quá.”
Vân Thanh cau mày, nhìn quanh, mọi ánh mắt như đèn sân khấu chiếu vào họ.
Đi đâu đây?
Họ muốn dẫn họ đi đâu?
Cô vốn không phải người cố chấp, thậm chí trước nhiều người lớn, lòng vẫn có phần e dè.
Chợt Ôn Thư Bạch nắm lấy tay cô.
“Thanh, hay là mình đi đi.”
Vân Thanh ngoảnh lại nhìn quầy kính, cắn môi dưới, bất ngờ có chút can đảm.
“Không đi, tớ không đi. Hôm nay không có câu trả lời thì chúng ta không đi.”
Bình luận về “Chương 49: Chiếc Nhẫn Thủ Công Lúc 14 Tuổi”
Đăng nhập để bình luận