Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 1: Chua Xót

[Khó quá đi mất, nhưng mà cũng vui kinh khủng! 🏄‍♀️🏄‍♀️]

Giữa trưa hè nắng gắt, Hạ Du trên đường từ thư viện về ký túc xá thì lướt trúng bài đăng trên vòng bạn bè của Tống Dư An. Bài này được đăng từ chiều hôm qua nhưng do dạo gần đây cô bận ôn thi cuối kỳ nên không dùng điện thoại nhiều nên bây giờ mới thấy.

Bước chân Hạ Du chậm lại, cô bấm vào xem ba tấm ảnh Tống Dư An đăng. Nhìn qua thì có vẻ đó là một khu lướt sóng trong nhà. Trong ảnh, anh đứng trên tấm ván giữ thăng bằng một cách cẩn trọng nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ.

Sắp thi cuối kỳ rồi mà anh vẫn có thời gian đi lướt sóng, đúng là chẳng hổ danh học bá, hoàn toàn không lo lắng gì cả. Hạ Du khẽ mỉm cười rồi cất điện thoại, tiếp tục đi về phòng.

Vừa ngồi xuống, cô đã nghe bạn cùng phòng là Lâm Oánh nói: “Hạ Du, lát nữa đi ăn cùng nha.”

Hạ Du đặt túi xuống, thả người nằm ườn ra ghế, tận hưởng hơi lạnh từ điều hòa trong phòng. “Ăn gì đây?”

“Bún cay ở cổng trường không? Hay cậu muốn ăn món cơm om thịt ba chỉ muối mà mấy hôm trước chúng ta đã ăn?”

“Ừm, để tớ nghĩ xem, hay là…”

Chưa nói hết câu thì điện thoại chợt đổ chuông tin nhắn WeChat. Hạ Du vừa nhìn màn hình, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

Lâm Oánh ở giường bên thấy cô nói dở câu thì liếc sang hỏi: “Hay là gì cơ?”

“Hay là… các cậu cứ đi ăn đi, tớ đột nhiên có bạn rủ nên không đi nữa.”

Giọng cô có vẻ hơi áy náy, nhưng ánh mắt thì lại lộ rõ vẻ vui sướng không thể che giấu.

Lâm Oánh nheo mắt lại, tò mò hỏi bằng một giọng đầy thám tử: “Bạn nào thế? Có phải… anh Tống không?”

Hạ Du ngẩn ra: “Sao cậu biết?”

Lâm Oánh hất cằm, tỏ vẻ như đã phát hiện ra chân tướng: “Mỗi lần anh Tống rủ cậu đi ăn là cậu đều vui thế mà.”

Hạ Du thấy má mình nóng lên, bèn sờ sờ mũi rồi nói: “Làm gì có… cậu đừng nói kỳ lạ như thế.”

“Kỳ lạ chỗ nào chứ? Chẳng lẽ hai người không phải…”

“Không phải!” Hạ Du lập tức phủ nhận, sau đó quay lưng lại giả vờ sắp xếp túi xách. “Tụi tớ chỉ là bạn bè thôi, đi ăn một bữa thôi mà, đừng có nói linh tinh.”

“Thế tớ cũng chẳng thấy anh Tống hay rủ con gái nhà người ta đi ăn riêng bao giờ cả, rõ ràng cậu là người đặc biệt của anh ấy mà.” Lâm Oánh vỗ vai cô với một vẻ mặt đầy ẩn ý. “Tớ thấy là có tín hiệu rồi đấy!”

Lâm Oánh là bạn thân nhất của Hạ Du từ khi cô vào đại học, có lẽ vì cả hai quá thân thiết nên những suy nghĩ thầm kín của cô dù chưa từng nói ra thì Lâm Oánh vẫn có thể phát hiện qua những manh mối nhỏ nhặt nhất.

Má Hạ Du ửng đỏ, theo bản năng vẫn muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt của cô bạn thân lại vô tình tiếp thêm cho cô chút dũng khí.

Cô nghĩ… bọn họ đều đã trưởng thành, cô cũng đã cố gắng thi đậu vào cùng trường đại học với anh, đã theo kịp bước chân của anh rồi. Có lẽ, có lẽ hai người họ thật sự có tín hiệu cũng nên.

Vừa ra khỏi ký túc xá, cái nóng oi ả của thời tiết khiến lòng Hạ Du lại càng thêm xao xuyến. Cô hít một hơi thật sâu rồi chạy thật nhanh xuống lầu.

Khi cô tới nơi, Tống Dư An vẫn chưa tới. Hạ Du đứng đợi dưới bóng cây hơn mười phút thì mới thấy bóng dáng quen thuộc từ góc cua đằng xa bước tới.

“Tiểu Du, đi thôi.” Anh đi đến gần hơn rồi vẫy tay gọi cô.

Vì những lời nói của Lâm Oánh mà tim Hạ Du đập loạn nhịp, nhưng cô cố gắng kiềm chế, giữ vẻ bình tĩnh bước tới. “Anh Dư An, chúng ta đi ăn ở đâu ạ?”

Tống Dư An hỏi: “Em có muốn ăn gì không?”

“Em ăn gì cũng được ạ… hay là, mình ăn ở căng tin nhé?”

“Được thôi.”

Thật ra việc ăn trưa cùng nhau là chuyện rất bình thường đối với hai người. Vào học kỳ hai năm cấp hai, Hạ Du chuyển từ nhà ông bà đến sống cùng bố mẹ. Tình cờ nhà bố mẹ cô lại ở cạnh nhà Tống Dư An.

Khi ấy mới chân ướt chân ráo đến, cô còn thấy xa lạ với mọi thứ. Sang trường mới cũng chưa có bạn bè. Anh là người chủ động quan tâm, đợi cô tan học rồi đưa cô đi ăn trưa.

Sau này, cô dần thân quen với các bạn cùng lớp, cũng có bạn đi ăn cùng, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn ăn trưa cùng anh. Đơn giản vì cô thích ở cạnh anh.

Sau khi vào đại học, số lần họ ăn cơm cùng nhau giảm đi. Bởi vì khuôn viên trường đại học rất rộng, họ lại học khác khoa và anh hơn cô một khóa nên cơ hội gặp nhau không nhiều. Vậy nên, Hạ Du rất trân trọng khoảng thời gian được ăn cơm cùng Tống Dư An.

“Đã hai tuần rồi không gặp, dạo này em thế nào?” Tống Dư An hỏi.

Hạ Du trả lời: “Em vẫn ổn ạ, sắp thi cuối kỳ nên em đang ôn bài suốt. Còn anh, anh thì sao?”

“Anh vẫn vậy thôi, ừm… cũng bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ rồi.”

Hạ Du gật đầu: “À đúng rồi, hôm nay em lướt thấy vòng bạn bè của anh. Anh đi học lướt sóng à?”

Nhắc tới chuyện này, Tống Dư An có vẻ hào hứng hẳn lên. “Đúng rồi, vui lắm, em có muốn thử không?”

Hạ Du tự thấy khả năng vận động của mình cực kỳ kém, vả lại sắp thi cuối kỳ rồi nên cô cũng không có thời gian rảnh. Tuy nhiên, cô lại không biết cách từ chối Tống Dư An, vậy nên chỉ hỏi một cách khéo léo: “Có khó lắm không ạ?”

“Cũng khá khó, nhưng luyện tập vài lần thì chắc không sao đâu. Hè này anh định đi Hải Thành. Dù sao thì lướt sóng trong nhà cũng không thể giống với ở biển thật được, trải nghiệm chắc chắn sẽ khác.”

Hạ Du ngẩn người ra, cô đã nắm bắt được điểm mấu chốt: “Thế là cả kỳ nghỉ hè anh đều không ở nhà ạ?”

“Anh đã nói với bố mẹ rồi, sẽ đi chơi với bạn một thời gian, còn về nhà thì… tính sau.”

“À…” Hạ Du nghe vậy thì có chút buồn bã, vì điều này có nghĩa là kỳ nghỉ hè này có lẽ họ cũng sẽ không gặp nhau được mấy. Cô hỏi tiếp: “Sao đột nhiên anh lại muốn đi học lướt sóng vậy?”

Tống Dư An đáp: “Dạo trước anh có quen một người bạn lướt sóng rất giỏi. Cậu ấy thấy mấy đứa con trai trong phòng anh đều khá hứng thú, thế nên mới đưa bọn anh tới khu lướt sóng trong nhà mà cậu ấy hay tới để học.”

“Vậy à? Cậu ấy là người thế nào?”

“Là sinh viên khoa Báo chí, mới vào câu lạc bộ tennis của bọn anh cách đây không lâu nên mới quen biết nhau.”

Khi nhắc đến lướt sóng, Tống Dư An rất hào hứng. Nói về người bạn lướt sóng giỏi kia, mắt anh còn sáng lên, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Anh kể rằng người đó quê ở Hải Thành, tính cách rất tốt, lướt sóng lại càng đỉnh, năm nhất đã từng làm huấn luyện viên bán thời gian ở khu lướt sóng trong nhà rồi…

Hạ Du lắng nghe suốt chặng đường họ kể về chuyện ở khu lướt sóng, mãi đến khi cả hai đến căng tin số 9 thì chủ đề này mới kết thúc.

“Tiểu Du, em ăn mì sợi đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Vậy em đi tìm chỗ ngồi đi, lát nữa anh mang tới cho.”

Hai người đã quen biết nhau rất lâu nên họ vô cùng thân thuộc. Hạ Du không cần nói nhiều, Tống Dư An cũng biết phải gọi cho cô món mì sợi hương vị lẩu thái.

Ngồi xuống, anh đưa đũa cho cô rồi hỏi dạo này cô còn nhiều tiết học không. Hạ Du vừa định trả lời thì bỗng thấy Tống Dư An đưa tay vẫy một người ở phía xa.

“Ân Cẩn, trùng hợp quá!”

Hạ Du nhìn theo tầm mắt của anh và thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa. Cô gái mặc một bộ đồ thể thao, dáng người cao ráo, ngũ quan xinh xắn. Khi cười, cô ấy đặc biệt xinh đẹp và phóng khoáng.

“Tống Dư An! Cậu đang ăn gì thế?” Cô gái đi tới, ánh mắt tự nhiên liếc nhìn Hạ Du. “Đây là…”

Tống Dư An giới thiệu: “Bạn anh, Hạ Du, sinh viên năm hai khoa Ngoại ngữ.”

“Ồ, là đàn em à!” Cô gái hào phóng bước tới. “Chào em nhé, chị là Tiết Ân Cẩn.”

Nụ cười của cô ấy rất rạng rỡ, khiến người ta tự nhiên có thiện cảm. Hạ Du vội đưa tay ra: “Chào chị ạ.”

“Chỉ có hai người thôi à? Tớ ngồi đây được không?”

Hạ Du vô thức nhìn sang Tống Dư An.

Anh gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Tính cách của Tống Dư An hòa đồng, có nhiều bạn bè nên việc gặp người quen trong căng tin cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là Hạ Du có chút hụt hẫng vì hôm nay cô không thể ở riêng với anh nữa rồi.

“Tớ vốn ngại nóng nên không định ra ngoài ăn, không ngờ lại gặp được cậu. Bạn cùng phòng của cậu không đi ăn sao?”

“Không, bọn họ vẫn đang chơi game.”

“Ôi, sắp thi cuối kỳ rồi mà…”

Hạ Du vốn không phải là một người giỏi ăn nói nên khi có người ngoài thì cô càng ít lời hơn hẳn.

Còn Tiết Ân Cẩn thì lại hoàn toàn khác. Cô ấy là một cô gái nhiệt tình, hoạt bát, có thể trò chuyện với Tống Dư An một cách vô cùng tự nhiên.

Qua cuộc đối thoại của họ, Hạ Du cũng biết được Tiết Ân Cẩn là sinh viên năm ba khoa Báo chí, gần đây mới tham gia câu lạc bộ tennis của Tống Dư An và nhờ vậy mà hai người quen nhau.

Khoa Báo chí, câu lạc bộ, mới quen.

Sao nghe quen tai thế nhỉ…

“À đúng rồi, ngày mai cậu lại đi lướt sóng với tớ không? Tớ sẽ giúp cậu chỉnh sửa động tác.”

“Vừa nãy cậu còn nói sắp thi cuối kỳ, giờ lại rủ đi lướt sóng.”

“Cậu học giỏi mà, thiếu gì chút thời gian ôn tập này chứ?”

…..

Suy nghĩ trong lòng Hạ Du được xác nhận qua lời nói của họ. Cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tiết Ân Cẩn.

Thế nên người mà ban nãy trên đường Tống Dư An nhắc tới, người có tính cách tốt, lướt sóng rất giỏi, chính là cô ấy. Là một cô gái.

Ngực Hạ Du bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Không phải cô ngạc nhiên vì một cô gái lại có thể lướt sóng giỏi, mà là… trong đầu cô chợt hiện lên ánh mắt sáng ngời của Tống Dư An khi nói về người này.

Hóa ra chỉ có những cô gái như vậy mới khiến anh cảm thấy thật giỏi giang, thật đặc biệt.

“Sao lại không ăn nữa vậy? Có phải anh cho ít ớt quá không, để anh đi lấy thêm cho nhé?” Đang lúc thất thần, giọng nói của Tống Dư An đột nhiên vang lên bên tai.

Hạ Du giật mình: “À? Không, không cần đâu ạ, đủ cay rồi.”

Tống Dư An nói: “Vậy để anh đi mua trà sữa cho em nhé, em muốn uống gì?”

“Lát nữa mua cũng được, ăn xong em sẽ đi xem…”

“Cũng được.”

Có lẽ vì cả hai quá đỗi thân thuộc, Tiết Ân Cẩn khẽ cười đầy ẩn ý: “Tống Dư An, cậu với cô em này không chỉ là bạn bè thôi đâu nhỉ~”

Hạ Du cầm đũa khựng lại. Theo thói quen, đáng lẽ cô phải lập tức giải thích rằng họ chỉ là bạn bè, nhưng hôm nay, cô đột nhiên không muốn nói điều đó trước mặt Tiết Ân Cẩn.

Cô nghiêng đầu nhìn Tống Dư An, tim đập như trống. Khoảnh khắc này, trong lòng cô đang thầm mong đợi, có lẽ giờ đây trong lòng anh thì cô cũng không chỉ đơn thuần là bạn bè nữa.

“Nghĩ gì thế, Hạ Du giống em gái của tớ hơn.” Tống Dư An vẻ mặt hơi thiếu tự nhiên. “Bọn tớ lớn lên cùng nhau, nhà em ấy ở ngay cạnh nhà tớ.”

Giống em gái. Em gái.

Sợi dây căng thẳng trong lòng Hạ Du cuối cùng đã đứt. Trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một người em gái, điều đó không hề thay đổi ngay cả khi họ đã vào đại học.

“Thì ra là vậy à, bảo sao hai người trông thân thiết thế.” Tiết Ân Cẩn khẽ cười, không trêu chọc thêm nữa mà chuyển sang nói chuyện lướt sóng với Tống Dư An.

Hạ Du không hiểu nội dung họ nói tiếp theo, tất nhiên, cô cũng không hề lắng nghe một cách cẩn thận.

Câu trả lời vừa rồi của Tống Dư An và ánh mắt anh dành cho Tiết Ân Cẩn lúc này khiến cô bối rối. Nỗi buồn và sự thất vọng lan tỏa trong đầu khiến cô lúc này hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nên nói gì. Cô chỉ muốn rời đi, nhanh chóng ăn xong, nhanh chóng rời khỏi đây.

“…Cái động tác đó ngầu dã man, để tớ cho cậu xem video này.” Tiết Ân Cẩn kéo ghế lại gần ngồi cạnh Tống Dư An, hai người kề đầu vào nhau, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Tống Dư An hỏi: “Khó lắm không? Học được như thế này thì mất bao lâu?”

“Hả? Cậu mà đòi học được như thế này thì viển vông quá rồi. Động tác trong video này là của thần tượng tớ, từng gây chấn động một thời đấy.” Tiết Ân Cẩn tự hào nói: “Chúng ta chỉ cần đạt được một phần mười của anh ấy là tốt lắm rồi, à mà thôi, một phần trăm thôi đã là đỉnh lắm rồi!”

“Thật không đấy?”

“Thật mà, anh ấy mạnh lắm, mấy năm trước còn giành được không ít cúp, chỉ tiếc là gần hai năm nay không thấy xuất hiện nữa.” Tiết Ân Cẩn nói: “Haiz, động tác thì ngầu mà gương mặt cũng đẹp trai cực phẩm. Không biết khi nào thần tượng của tớ mới tái xuất giang hồ đây.”

“Gương mặt ấy hả? Có nhìn rõ lắm đâu…” Tống Dư An nheo mắt lại, trêu chọc: “Cũng được thôi, cậu nói quá rồi đấy.”

“Gì mà được thôi!” Vừa nói, Tiết Ân Cẩn vừa đưa điện thoại tới trước mặt Hạ Du như đang tìm người đồng tình. “Này em, em xem có phải rất đẹp trai không!”

Hạ Du không tập trung, hoàn toàn là vô thức nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy. Chỉ vừa nhìn qua, ánh mắt cô đã nán lại thêm vài giây.

Trong video, một người đàn ông mặc đồ lướt sóng chuyên nghiệp màu đen đang đứng trên ván. Gió biển gào thét, sóng biển cuồn cuộn đáng sợ. Vậy mà anh ấy chẳng hề hoảng loạn, khi con sóng dâng lên, anh lướt vào giữa vách sóng giống như một chú chim sải cánh bay lượn trên không trung, lại giống như một chú cá tự do bơi lội dưới biển. Anh lướt qua con sóng, hoàn toàn khuất phục sức mạnh của tự nhiên.

Ống kính lia gần hơn, Hạ Du nhìn thấy gương mặt góc cạnh tinh tế của người đàn ông trong khung hình. Giữa những bọt nước và ánh nắng một vẻ đẹp gần như thần thánh.

Nhưng chỉ trong chốc lát, ống kính lại kéo ra xa.

“Thế nào, thế nào? Rất đẹp trai đúng không?” Tiết Ân Cẩn nôn nóng hỏi.

Hạ Du dời mắt khỏi khung cảnh vừa đẹp vừa gây ấn tượng mạnh đó. Lòng cô vẫn đang chìm trong sự hụt hẫng, cô khẽ gật đầu, nói một cách mơ hồ: “Ừm… đẹp thật.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 1: Chua Xót