Bận ôn bài, bận thi cử, sau bữa ăn với Tống Dư An hôm đó, Hạ Du lại có hai tuần không gặp lại anh.
Cuối tháng Sáu, gần đến môn thi cuối cùng, Hạ Du và Lâm Oánh hẹn nhau ôn tập ở thư viện.
Trời dần tối, Hạ Du tháo tai nghe, khẽ cử động cổ tay rồi cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Trên WeChat không có tin nhắn chưa đọc nào. Hạ Du bấm vào vòng bạn bè lướt một lúc thì thấy nội dung mà Tiết Ân Cẩn đăng hai tiếng trước.
Sau bữa cơm hôm đó, Tiết Ân Cẩn đã chủ động xin WeChat. Hạ Du không từ chối, một phần vì không muốn làm mất lòng người khác, phần khác thì… cô tò mò không biết cuộc sống của Tiết Ân Cẩn sẽ như thế nào.
Tần suất đăng bài trên vòng bạn bè của Tiết Ân Cẩn rất cao, cơ bản ngày nào cũng có một bài, nào là đồ ăn, bạn bè, thể thao... Vòng bạn bè của cô ấy vô cùng phong phú, hoàn toàn khác với cuộc sống bình lặng, nhạt nhẽo và đơn điệu của Hạ Du.
Bài đăng hôm nay của Tiết Ân Cẩn là những bức ảnh chụp các thiết bị lướt sóng chuyên nghiệp trong một cửa hàng. Trong số đó có một bức ảnh xuất hiện bóng dáng vài chàng trai, trong đó có một người là Tống Dư An.
Dòng trạng thái là: "Dẫn mọi người đi xem thiết bị này."
Tống Dư An đã thả tim cho bài đăng đó.
Hạ Du có chút thất thần nhìn vào màn hình, nghĩ rằng chắc hẳn họ vẫn thường xuyên gặp nhau.
“Này, sao thế?” Lâm Oánh bên cạnh nhận thấy cô đang thất thần, bèn ghé sát lại hỏi nhỏ.
Hạ Du cất điện thoại. “Tớ hơi đói rồi.”
“Tớ cũng vậy. Hay là hôm nay dừng lại ở đây thôi, đi ăn nhé.”
“Được.”
Hai người đồng ý, thu dọn sách vở và laptop rồi cùng nhau ra khỏi thư viện. Giờ này căng tin trường chắc chắn sẽ đông nghẹt người nên cả hai quyết định đi ăn đồ nướng ở cổng trường.
Quán nướng ở cổng trường này rất được sinh viên ưa chuộng, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ, cô chủ thì đặc biệt thân thiện. Lúc này, bên những chiếc bàn vuông ngoài trời đã có không ít người ngồi. Than củi nổ lách tách, trong không khí tràn ngập mùi thì là và thịt nướng thơm lừng.
Hạ Du và Lâm Oánh sợ nóng, chọn xong các món nướng liền vào bên trong, ngồi xuống vị trí gần máy điều hòa nhất.
“Tớ đi lấy nước uống đây, cậu uống gì?”
Hạ Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Giống cậu.”
“Giống tớ á? Tớ uống bia đấy.”
“Vậy thì lấy cho tớ một chai bia luôn nhé.”
Từ khi quen Hạ Du, Lâm Oánh chưa bao giờ thấy cô gọi rượu uống, dù trước đó cô đã thuyết phục rằng đồ nướng và bia là một sự kết hợp hoàn hảo nhưng cô ấy vẫn không mảy may động lòng. Hôm nay có chuyện gì vậy?
“Ơ, Hạ Du nhà chúng ta lớn rồi hả? Muốn uống bia rồi à?”
Hạ Du cười nhạt. “Không phải cậu nói sao, bia giúp xả stress mà.”
Trong tình huống này, Lâm Oánh đương nhiên nghĩ rằng cô nói xả stress là do áp lực học tập nên khoác vai cô và nói: “Đúng đúng đúng, đúng là xả stress thật! Để tớ đi lấy cho cậu!”
Không có gì thoải mái hơn việc sau một ngày ôn bài mệt mỏi được ăn một bữa đồ nướng. Khi đồ nướng được mang lên, hai người cắm cúi ăn lấy ăn để.
Ăn được một nửa, Lâm Oánh nhận ra Hạ Du uống bia còn nhanh hơn cả mình, lon bia cô vừa lấy cho Hạ Du đã cạn sạch rồi. Cô lập tức cảnh giác: “Hạ Du, cậu chắc là mình uống được không đấy?”
“Lâm Oánh, có phải tớ không được lòng mọi người không?”
Một câu nói đột nhiên bật ra không đầu không đuôi. Lâm Oánh sững sờ: “Sao lại thế? Sao cậu lại nói vậy?”
“Tớ thấy mình không được lòng ai cả.” Hạ Du chống tay lên đầu, thỉnh thoảng lại chạm vào ly, lẩm bẩm: “Hình như mọi người đều không chọn tớ.”
Cô nói nhỏ nhưng Lâm Oánh vẫn nghe rõ. “Cậu và Tống Dư An có chuyện gì à? Anh ấy nói không thích cậu sao? Làm sao anh ấy có thể không thích cậu được chứ?! Khoan đã, cho dù đúng là như vậy thì cũng là do mắt nhìn của anh ấy có vấn đề chứ có phải lỗi của cậu đâu!”
“Thật không?”
“Thật mà!”
Lâm Oánh nhìn Hạ Du với đôi mắt nai tơ, vừa ngây thơ vừa nghi ngờ, cô thấy nhận thức của người bạn này về bản thân có vẻ không đúng lắm.
Thật ra cô chỉ là một người hướng nội và kín đáo lại không biết cách ăn diện. Cô hoàn toàn không phải là người không được lòng người khác.
“Cậu xem cậu kìa, da đẹp thế này, ngũ quan thanh tú thế này, đáng yêu chết đi được! Cả thân hình nữa chứ, sau này đừng suốt ngày mặc mấy bộ đồ rộng thùng thình, ngây thơ như học sinh cấp một nữa. Eo thon thế này, ngực lớn thế này thì phải khoe ra chứ!” Lâm Oánh bực mình. “Cậu là cô gái vừa đáng yêu vừa quyến rũ, tính cách lại cực kỳ tốt nữa, Tống Dư An thì biết gì! Này, cậu đừng vì anh ấy từ chối cậu mà lại nghĩ như thế, cậu chắc chắn được mọi người yêu quý mà.”
Hạ Du thấy đầu óc quay cuồng, cô khẽ nghiêng đầu, có chút mơ hồ.
Lâm Oánh đang nói gì vậy…
Cô thật sự được mọi người yêu quý sao?
Không hề.
Tống Dư An không thích cô. Bố mẹ cũng không thích cô. Còn chị gái và em trai, quan hệ của cô với họ lại càng lạnh nhạt hơn.
“Có phải chỉ những người có tính cách sôi nổi, giỏi thể thao, và tràn đầy năng lượng thì mới được nhiều người yêu quý không?” Đầu óc Hạ Du rối bời. Cô bỗng trở nên cố chấp, cho rằng sự thật là như vậy.
Vì khi nhớ lại, chị gái từ nhỏ đã rất hoạt bát, lại giỏi làm nũng nên rất được bố mẹ cưng chiều. Còn em trai thì có năng khiếu thể thao, thường xuyên đi đánh bóng với bố và còn rất biết cách nói lời hay ý đẹp, lần nào cũng làm bố mẹ vui vẻ.
Chỉ có cô, chỉ có cô không hoạt bát, không chủ động, tính cách lại nhạt nhẽo. Từ khi chuyển từ nhà ông bà về sống cùng bố mẹ vào cấp hai, cô dường như luôn là người thừa trong gia đình này.
“Tống Dư An nói thế à? Anh ấy thích tuýp người hoạt bát, thích thể thao ư?” Lâm Oánh hỏi.
Suy nghĩ của Hạ Du lại bị kéo về từ bố mẹ. Cô lắc lon bia, nói: “Có lẽ vậy. Anh ấy chắc hẳn thích những cô gái hoạt bát, giỏi thể thao, và lướt sóng cực siêu.”
“Hả? Lướt sóng ư?”
“Nhưng lướt sóng giỏi thì có gì ghê gớm chứ?” Hạ Du nheo mắt lại, ợ một tiếng. “Nếu tớ đi học, chắc chắn, chắc chắn tớ cũng sẽ học được rất nhanh!”
Lâm Oánh có chút ngơ ngác: “Này là sao với sao vậy? Sao lại liên quan đến lướt sóng nữa rồi.”
“Lâm Oánh, hay là kỳ nghỉ hè này chúng ta đi Hải Thành nhé? Đi lướt sóng!”
“Cậu nói thật đấy à… đi tỉnh khác thì tớ phải bàn với mẹ đã.”
“Bố mẹ tớ không quản tớ đâu, tớ đi đâu họ cũng không quan tâm.” Hạ Du nói rồi bỗng trở nên hào hứng. “Vậy bây giờ cậu gọi điện bàn bạc đi, nếu được thì chúng ta cùng đi.”
“Hạ Du, cậu say rồi à?”
“Không say! Tớ nói thật mà!”
—
Ba ngày sau, môn thi cuối cùng cũng kết thúc. Bốn người trong ký túc xá lần lượt rời đi, ai về nhà nấy.
Nhà Hạ Du ở ngay trong thành phố nên cô chỉ kéo theo một chiếc vali, đứng đợi xe buýt ở trạm gần cổng trường.
Nhà cô nằm trong một khu chung cư ở phía Nam thành phố, đi xe buýt và tàu điện ngầm thì mất khoảng một tiếng rưỡi. Khi về đến nhà trời đã tối.
“Hạ Du, sao con về rồi?” Vừa đẩy cửa vào, cô thấy bốn người trong nhà đang ăn tối. Mẹ cô là Đường Uyển Hoa nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Hạ Du kéo vali vào. “Môn cuối cùng thi xong rồi nên con về luôn.”
“Ồ, thì ra là hôm nay thi xong à, sao con không nói sớm, để bố đi đón con.”
Hai ngày trước khi gọi điện thoại cho mẹ, cô có nhắc rằng hôm nay là ngày thi cuối nhưng mẹ lại quên mất. Dù sao thì cũng không sao, cô vốn dĩ cũng không muốn làm phiền mọi người đến đón.
“Không cần đâu ạ, con đi xe buýt về cũng khá nhanh.”
Đường Uyển Hoa nói: “Vậy được rồi, con mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Hạ Du tạm thời để vali sang một bên, vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn. Trước khi cô về, họ có lẽ đang bàn về chuyện sẽ làm gì trong kỳ nghỉ hè. Giờ thì họ lại tiếp tục chủ đề đó.
Ăn xong, em trai Hạ Chí Viễn kéo bố đi chơi game. Hạ Chí Viễn vừa mới lên lớp 7, cả một học kỳ không được đụng vào điện thoại nên vừa được nghỉ hè là mê mẩn với nó ngay. Bố mẹ cũng chiều theo vì đã giới hạn thời gian chơi game của cậu bé quá lâu rồi.
Ở một góc khác, chị gái Hạ Hân Chi và mẹ đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa. Hạ Hân Chi lớn hơn cô hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp và đang trong giai đoạn tìm việc. Tuy nhiên, chị ấy đã lên kế hoạch đi du lịch cùng bạn bè trước khi đi làm nên lúc này đang nài nỉ mẹ cho tiền đi du lịch.
Hạ Du ngồi một bên nghe họ nói chuyện. Sau khi ăn một chút trái cây, cô nghe thấy mẹ bất lực đồng ý cho chị gái đi chơi. Chị gái mừng rỡ, ôm lấy mặt mẹ hôn tới tấp.
Đó là một khung cảnh vô cùng ấm áp và thân mật. Còn cô, cô lại cảm thấy mình lạc lõng.
Một lúc sau, Hạ Du lặng lẽ trở về phòng.
Ngoài cửa phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng của mọi người. Hạ Du nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngây người một lúc.
Nũng nịu để bố chơi cùng, thân mật với mẹ… Cô có chút ghen tỵ, nhưng lại chẳng thể học được.
Khi cô sinh ra, bố mẹ vẫn bận rộn công việc, chỗ ở cũng rất chật chội nên họ chỉ có thể mang chị gái theo, còn cô thì được gửi về quê sống với ông bà.
Lúc nhỏ, cô nghĩ rằng vì không có chỗ ở nên bố mẹ không thể đón cô về. Nhưng sau này khi em trai ra đời, họ lại có thể đón thêm một người nữa về sống cùng.
Cô bé ngày đó bỗng không thể hiểu nổi tại sao chỉ có mình cô không được sống cùng bố mẹ, tại sao chỉ có mình cô bị bỏ rơi. Cô luôn ghen tỵ với chị gái và em trai, luôn mong ước được ở bên bố mẹ. Mãi đến khi lên cấp hai, bố mẹ ổn định công việc, chuyển đến một ngôi nhà mới, ước mơ của cô mới được thực hiện.
Thế nhưng… sự thiên vị vẫn là thiên vị, sự xa cách vẫn là xa cách, dù cho thời gian sau này có cố gắng bù đắp thế nào cũng không kịp nữa rồi.
Ting!
Điện thoại bỗng reo lên. Hạ Du thấy đó là cuộc gọi video từ Tống Dư An, cô bật dậy khỏi giường, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Tiểu Du, em nhìn thấy không? Em thích cái nào, anh sẽ mua về cho.”
Cùng với giọng nói của Tống Dư An là một loạt các món trang sức làm từ vỏ sò tinh xảo và đẹp mắt. Máy quay lia qua chúng, lần lượt cho cô xem từng món.
Hạ Du biết hôm nay Tống Dư An đã ở Hải Thành, vì hôm qua cô còn thấy Tiết Ân Cẩn đăng ảnh lên đường lên vòng bạn bè, một nhóm người họ cười rất vui vẻ trước ống kính.
Hạ Du hỏi: “Anh đang ở bãi biển sao?”
“Đúng vậy, ở một khu chợ ven biển. Anh thấy mấy món này đẹp quá nên mua tặng em một cái. Cái này thế nào, có vỏ sò màu tím nữa.”
Khóe miệng Hạ Du khẽ cong lên: “Đẹp lắm ạ.”
“Vậy lấy cái này nhé.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Máy quay lia về phía Tống Dư An. Hạ Du không kìm được hỏi: “Lướt sóng ở biển có vui không anh?”
“Vui lắm, nhưng mà khó thật đấy.”
“Ồ.”
Tống Dư An hỏi: “Giờ em đang làm gì thế?”
“Em chẳng làm gì cả, chỉ ở nhà thôi…”
Tống Dư An nói: “Nếu ở nhà mà thấy buồn chán, hoặc không vui thì em có thể đến Hải Thành chơi cùng.”
Anh dường như lúc nào cũng biết cô là người không vui vẻ gì ở nhà. Hạ Du có chút động lòng, vừa mở miệng định nói gì đó thì đột nhiên thấy trong màn hình xuất hiện thêm một người.
“Tống Dư An, nói chuyện với ai vậy, mau qua đây ăn khuya thôi!”
Trong màn hình, Tiết Ân Cẩn mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây rực rỡ, tươi tắn như mùa hè. Kết hợp với nụ cười của cô ấy, cả người dường như đang phát sáng. Hạ Du lập tức nuốt ngược lời muốn nói vào trong.
“À, là em gái đây à! Chào em nhé!” Tiết Ân Cẩn nhận ra cô trong màn hình, liền ghé sát lại bên Tống Dư An để chào hỏi.
Hạ Du cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Tống Dư An nói: “Tiểu Du, vậy anh cúp máy trước nhé, anh đi ăn một chút. Anh chọn cái vòng tay này rồi nhé.”
“…Vâng.”
Màn hình rung rồi biến mất. Trước khi cúp máy, Hạ Du nghe thấy giọng nói đùa cợt của Tiết Ân Cẩn vọng lại: “Toàn là bạn bè cả mà, sao chẳng thấy cậu mua cho tớ một cái! Quá đáng đấy nhé.”
Tống Dư An cười: “Rồi rồi rồi, cậu chọn đi, chọn thoải mái.”
Sự xuất hiện của Tiết Ân Cẩn khiến Hạ Du lại không muốn nói cho Tống Dư An biết chuyện cô đã định nói nữa.
Thật ra tối hôm ăn đồ nướng đó, cô đã mua vé máy bay đi Hải Thành rồi. Khi ấy cô có hơi say nên mọi quyết định đều rất đột ngột và vội vàng.
Lướt sóng, nắng vàng, bãi biển… Sự cố chấp khi say khiến cô cũng muốn đi học lướt sóng, cũng muốn trở nên rạng rỡ và tươi sáng.
Thế nhưng khi thấy anh và Tiết Ân Cẩn ở bên nhau, cô chợt tỉnh táo lại và chùn bước. Cô nghĩ, nếu cô đến, có lẽ sẽ trở thành người thừa thãi.
Hạ Du nhìn thông tin vé máy bay trên điện thoại, im lặng một lúc rồi tự an ủi rằng nếu chỉ đi chơi một mình thì cũng được mà.
Dù sao thì kỳ nghỉ hè cô cũng không muốn ở nhà. Trong thẻ ngân hàng vẫn còn tiền kiếm được từ công việc làm thêm vào kỳ nghỉ hè năm nhất. Cô chỉ đơn thuần muốn học thử môn lướt sóng mà anh nói rất vui, muốn đi ngắm biển, như vậy cũng đâu có gì sai...
—
Quả đúng như Hạ Du dự đoán, bố mẹ cô không tỏ ra quá bận tâm chuyện cô muốn đi Hải Thành chơi với bạn bè. Thứ nhất là vì cô không đòi tiền đi du lịch, thứ hai là hai người họ gần đây lại bận rộn với công việc nên cũng không có thời gian để ý cô định đi đâu.
Thế là vào ngày khởi hành, cô tự mình sắp xếp hành lý và một mình ra sân bay.
Khi máy bay hạ cánh ở Hải Thành đã là buổi tối. Vừa bước ra khỏi sân bay, Hạ Du bị hơi nóng phả thẳng vào mặt khiến cô phải lùi lại một bước. Thế nhưng làn gió biển mang theo vị mặn mòi lại khiến lồng ngực cô dâng lên một cảm giác sảng khoái khó tả.
Khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười rồi bắt taxi từ sân bay đến nhà trọ mà mình đã đặt trước.
Nhà trọ cách bãi biển không xa. Hạ Du vừa dọn hành lý vừa gọi điện cho Lâm Oánh. Ban đầu, Lâm Oánh cũng muốn đi cùng cô nhưng mẹ cô ấy đột nhiên bị ốm hai ngày nay nên cô ấy phải ở nhà chăm sóc. Chắc phải một thời gian nữa mới có thể đến tìm cô.
“Không sao đâu, cậu cứ ở nhà chăm sóc mẹ thật tốt nhé. Tớ đi một mình cũng không sao đâu.”
“Ừm… Vậy cậu nhớ phải giữ an toàn đấy nhé.”
“Được, tớ biết rồi.”
Đêm đã khuya, Hạ Du không ra ngoài nữa, tắm rửa xong thì đi ngủ luôn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mới chuẩn bị đi thăm dò một chút.
Tối qua cô đã tra trên mạng và biết khu vực biển này có rất nhiều người lướt sóng nên ở đây là tiện nhất. Sau khi hỏi lễ tân có tiệm lướt sóng nào gợi ý không, cô đeo túi xách nhỏ đi tìm.
Từ nhà trọ ra đường, hai bên đều là hàng dừa thẳng tắp. Nhìn ra xa, cô có thể thấy bãi cát trắng xóa và làn nước biển xanh biếc.
Hạ Du đi khoảng mười phút với tâm trạng vui vẻ thì thấy một cửa tiệm lướt sóng có treo những chiếc ván lướt sóng ở cửa. Phía trên còn có tên tiếng Anh: Summer.
Nhưng có vẻ tiệm này không chỉ có lướt sóng mà còn kinh doanh cả đồ uống và món tráng miệng. Dưới những chiếc dù che nắng ở cửa, có rất nhiều khách đang uống nước lạnh.
Hạ Du đi dọc theo con đường rải sỏi, đẩy cửa bước vào tiệm.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi cần gì ạ?”
Người đàn ông ở sau quầy bar lên tiếng. Làn da anh ấy màu lúa mạch, mái tóc dài được tết lại, mặc một chiếc áo phông hoa trông rất thân thiện.
Hạ Du bước tới hỏi: “Xin hỏi, ở đây có dạy lướt sóng không ạ?”
“Có chứ cô bé, là người mới tập phải không?”
“Vâng, đây là lần đầu tiên tôi thử.”
“Khi nào cô muốn học, tôi có thể sắp xếp huấn luyện viên cho cô.”
Hạ Du: “Bây giờ bắt đầu luôn được không?”
“Bây giờ à…”
“Vâng, phiền anh sắp xếp cho tôi một huấn luyện viên giỏi ạ.” Hạ Du ngập ngừng rồi nói thêm: “Phải thật giỏi đấy ạ.”
Người đàn ông ban đầu định nói rằng hôm nay các huấn luyện viên của tiệm đều đã có lịch nên không thể sắp xếp đột xuất được. Nhưng nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt chân thành, rất đáng yêu, anh lại không nỡ để cô thất vọng.
“Ừm… Huấn luyện viên giỏi à, vậy thì vừa hay tiệm có một người giỏi nhất đây.” Người đàn ông như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên vẫy tay về một hướng trong tiệm: “A Nghiên, có học viên này!”
Hạ Du theo phản xạ quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy ở vị trí gần cửa sổ trong tiệm có một người đàn ông ngồi đó khoảng hơn hai mươi tuổi.
Anh mặc áo phông trắng bên trong, bên ngoài là một chiếc áo sơ mi cộc tay rộng màu xanh nhạt, đội mũ lưỡi trai nên không nhìn rõ nét mặt, chỉ thấy được đường quai hàm góc cạnh, làn da rất trắng.
Anh lười biếng tựa vào ghế, trước mặt là một ly nước lạnh màu đỏ thẫm, đang xem video trên điện thoại. Nghe thấy có người gọi, anh mới khẽ ngước mắt nhìn sang, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt có chút thiếu kiên nhẫn.
Khi chạm mắt với anh, Hạ Du sững sờ vài giây, nhất thời quên mất phản ứng.
Còn người chủ tiệm tóc dài đứng sau cô dường như đã đoán trước được phản ứng này của cô, cười hì hì rồi nói: “Hài lòng chưa, đây là người đẹp trai nhất của tiệm đấy, tôi sẽ bảo cậu ấy làm huấn luyện viên cho cô!”
“Không, không cần đâu ạ.”
“Hả?” Lần này đến lượt ông chủ ngớ người ra: “Tại sao vậy?”
Lại còn có lúc vẻ đẹp trai này không phát huy tác dụng nữa sao!
Hạ Du lộ vẻ lúng túng, hạ giọng nói với anh ta: “Ông chủ, phiền anh tìm cho tôi một huấn luyện viên giỏi, làm ơn…”
Lần này ông chủ bật cười: “Tại sao cô lại nghĩ cậu ấy không giỏi?”
Hạ Du không muốn người ở đằng kia nghe thấy cô nói xấu anh nên vẫn nói rất nhỏ: “Anh ấy trắng quá. Nhìn có vẻ… không được đâu ạ.”
Bình luận về “Chương 2: Bốc Đồng”
Đăng nhập để bình luận