Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 10: Chủ Nợ

Hải Thành rộng lớn như vậy, Hạ Du chưa từng nghĩ sẽ gặp Tống Dư An ở đây. Nhìn anh đứng không xa, ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, cô bỗng cảm thấy hoang mang và bối rối. Dù sao thì không lâu trước đó, cô còn nói dối anh rằng mình đang đi dạo trong trung tâm thương mại ở Hàng Thành.

“Quen nhau à?” Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên chuyển từ mặt Hạ Du sang người đàn ông đứng cách đó không xa. Người đàn ông kia lúc này cũng đang nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ cảnh giác và thù địch.

Hạ Du gật đầu: “Ừm… quen.”

Hứa Bạch Nghiên bình tĩnh thu lại ánh mắt, cầm chiếc ván lướt sóng từ tay cô: “Chủ nợ đến à?”

Hạ Du “á” lên một tiếng: “Không phải, chỉ, chỉ là bạn thôi.”

“Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tôi còn tưởng chủ nợ đuổi đến tận Hải Thành rồi đấy.”

Hạ Du có chút ngượng ngùng: “Huấn luyện viên, tôi qua đó một chút.”

“Ồ.”

Hứa Bạch Nghiên đáp xong, cầm ván lướt sóng đi thẳng vào trong nhà. Hạ Du bước về phía Tống Dư An, chỉ khoảng năm sáu mét mà cô đi thấy thật khó khăn.

“Anh Dư An, trùng hợp quá.” Khi đứng trước mặt Tống Dư An, cô gượng gạo cười.

Tống Dư An nhìn bóng lưng Hứa Bạch Nghiên đang đi xa rồi lại nhìn Hạ Du, nhất thời không nói nên lời.

Người phía sau anh ta ngạc nhiên lên tiếng: “Hạ Du, em cũng ở đây à? Dư An nói em ở Hàng Thành, em đến đây từ khi nào vậy, sao không nói với bọn anh một tiếng?”

Người nói là Thái Vĩ Hào, bạn cùng phòng của Tống Dư An. Trước đây ở trường, Tống Dư An đã giới thiệu bạn cùng phòng cho cô, họ cũng đã ăn cơm chung vài lần nên đã có WeChat của nhau.

Hạ Du: “Em… em đến được một thời gian rồi.”

“Vậy sao em chưa bao giờ nói với anh?” Tống Dư An lên tiếng, vẻ mặt khá nghiêm túc.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Dư An luôn là người che chở cho cô, anh chưa bao giờ lạnh nhạt với cô. Nhìn thấy vẻ mặt hiếm hoi đó của anh, Hạ Du có chút chột dạ, đắn đo nói: “Em chỉ muốn đến đây để giải tỏa đầu óc thôi… Em nghĩ mọi người chắc có kế hoạch và sắp xếp riêng nên em không nói.”

Tống Dư An nhíu mày: “Bọn anh cũng chỉ đến chơi thôi, có sắp xếp gì đặc biệt đâu. Nếu em nói với anh là em ở đây, chắc chắn chúng ta cũng có thể đi chơi cùng nhau. Em đến một mình à? Bây giờ em ở đâu?”

“Ở ký túc xá nhân viên. Em đang làm thêm ở tiệm lướt sóng này.” Hạ Du nói. “Ban đầu không phải đi một mình, Lâm Oánh định đi cùng em nhưng có việc bận nên hoãn rồi…”

“Vậy là em quen Hứa Bạch Nghiên là vì làm thêm ở đây à?” Lúc này, Tiết Ân Cẩn đứng phía sau Tống Dư An đột nhiên hỏi với giọng có chút kích động.

Hạ Du nhìn qua phía Tống Dư An. Thực ra vừa nãy cô đã thấy cô ấy rồi, cả nhóm này chắc là đến tiệm Summer để uống nước, trên bàn còn đặt phần combo của tiệm cô.

Hạ Du: “Chị quen anh ấy sao?”

Tiết Ân Cẩn liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi! Anh ấy là thần tượng của chị mà. Trước đó tụi mình ăn cơm ở căng tin trường, nhớ chị có cho em xem video của anh ấy không? Ôi trời, mấy hôm trước chị nghe nói dạo này anh ấy hay xuất hiện ở đây, không ngờ vừa đến đã gặp rồi.”

Căng tin… video…

Hạ Du nhớ ra rồi. Lần đầu cô gặp Tiết Ân Cẩn đúng là có chuyện này. Nhưng lúc đó đầu óc cô chỉ nghĩ đến chuyện Tống Dư An rất có khả năng thích Tiết Ân Cẩn nên cô đã quên bẵng cái video đó đi.

Tiết Ân Cẩn: “Hạ Du, có thể giúp chị hỏi xem có thể chụp ảnh chung không?”

Chụp ảnh chung? Sao lại giống như chụp ảnh với ngôi sao vậy, anh ấy nổi tiếng đến mức đó sao? Hạ Du có chút ngơ ngác: “Anh ấy vừa lướt sóng về, giờ đi tắm rồi. Chụp ảnh chung thì em không biết có được không, em với anh ấy cũng không thân lắm.”

“Không thân sao? Vừa nãy thấy hai người đi cùng nhau, chị còn tưởng thân lắm chứ!”

Tống Dư An khẽ nhíu mày. Vừa rồi anh cũng thấy họ đi cùng nhau, người đàn ông kia và cô đi rất gần. Anh ta còn nhẹ nhàng đẩy trán cô, thật sự quá thân mật… Tính cách của cô trước giờ vốn chậm chạp, rất khó để thân thiết với người lạ. Vậy mà chỉ mới đến đây vài ngày, cô đã cười nói vui vẻ với người này rồi?

Thấy Tiết Ân Cẩn nhìn mình với ánh mắt dò xét, Hạ Du vội vàng lắc đầu: “Vừa nãy em đi xem anh ấy lướt sóng vì trước đó anh ấy là huấn luyện viên của em.”

“Huấn luyện viên, anh ấy là huấn luyện viên của em à?” Tiết Ân Cẩn kinh ngạc: “Trước đó chị có nghe trong một nhóm lướt sóng nói anh ấy đang dạy học, học viên đầu tiên lại là một cô gái, hóa ra là em!”

“…”

“Trời ơi, em may mắn quá đi mất, anh ấy vậy mà lại chịu dạy người mới học!”

“Ừm…”

“Hạ Du, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng chút đi!”

Tiết Ân Cẩn vẫn nhiệt tình như mọi khi, nhưng Hạ Du lại cảm thấy mình không thể chịu nổi. Đúng lúc này, Trình Lập từ trong tiệm đi ra, hỏi cô có thể trông tiệm giúp anh mười phút không, anh có việc phải ra ngoài một lát. Hạ Du thấy đây đúng là một âm thanh tuyệt vời nên lập tức đồng ý. Nói xong, cô quay sang mọi người: “Em vào trong một lát, mọi người cứ ngồi đi nhé.”

Lúc này đã hơn năm giờ chiều, hoàng hôn dần buông xuống. Hạ Du phải làm việc, Tống Dư An đành nuốt hết những lời muốn nói vào trong rồi ngồi xuống chỗ cũ.

Ban đầu họ định đến khu phố ẩm thực gần đây để ăn uống, xong xuôi mới định ra biển ngồi. Tiệm Summer là một tiệm khá nổi tiếng ở khu vực này, đồ lướt sóng và đồ uống đều được đánh giá cao trên mạng nên họ đã đến đây uống nước. Nhưng anh không ngờ rằng anh lại gặp Hạ Du ở đây.

“Cậu nói xem, sao Hạ Du lại lặng lẽ chạy đến đây thế nhỉ.” Thái Vĩ Hào khẽ huých Tống Dư An, nói nhỏ bên tai anh.

Tống Dư An vẫn nhíu mày: “Tôi cũng không biết, cô ấy không hé lộ bất cứ điều gì.”

“Theo tôi tám phần là vì cậu ở đây nên cô ấy mới lén lút đến đấy.”

Lời nói này có chút mờ ám, Tống Dư An không vui trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu đừng nói bừa.”

Thái Vĩ Hào “ồ” một tiếng, làm động tác khóa miệng bằng khóa kéo.

Vị trí của họ ngồi đối diện cửa sổ, góc này vừa vặn nhìn thấy Hạ Du đang bận rộn bên trong. Ánh mắt Tống Dư An rơi vào trong tiệm, trong lòng có chút bực bội khó tả. Anh không nghĩ rằng Hạ Du lại một mình ở đây. Cũng không nghĩ rằng cô lại nói dối anh… Tại sao?

Hơn mười phút sau, nước ép cũng đã uống gần hết. Thái Vĩ Hào chú ý đến Hứa Bạch Nghiên đang đi ra từ trong nhà.

“Ân Cẩn, thần tượng của cậu ra rồi kìa! Tôi phải công nhận những lời cậu nói trước đây không hề phóng đại chút nào, người này thật sự rất đẹp trai.”

“Chứ sao nữa.” Tiết Ân Cẩn ngước mắt nhìn người đang đến, nói: “Anh ấy bây giờ đang dạy học, hay là chúng ta đi hỏi xem anh ấy có thể nhận lớp không?”

Thái Vĩ Hào: “Được đấy, đi thôi!”

Cả nhóm đứng dậy, Tống Dư An cũng bị kéo đi theo. Hứa Bạch Nghiên vừa tắm xong, thay một bộ đồ thoải mái. Chưa đi được mấy bước thì đã bị chặn lại. Anh ngước mắt nhìn, thấy là mấy người bạn của Hạ Du nên bèn cất điện thoại đi.

“Chào anh Nghiên, em là Tiết Ân Cẩn.” Tiết Ân Cẩn lên tiếng trước: “À, em cũng chơi lướt sóng. Chơi nhiều năm rồi ạ! Em rất thích anh, ngày xưa em đều xem các trận thi đấu của anh, nhất là trận ở Tahiti, đỉnh thật đấy-”

“Ừm, cảm ơn.” Hứa Bạch Nghiên khẽ gật đầu, cắt ngang lời cô ấy.

Tiết Ân Cẩn hơi khựng lại, nhưng không hề lúng túng vì bị ngắt lời, tiếp tục nói: “Cho em hỏi có thể chụp ảnh chung với anh được không?”

“Không tiện lắm, xin lỗi.”

“À… không sao, không sao.” Tiết Ân Cẩn đã nghe rất nhiều bạn lướt sóng nói về Hứa Bạch Nghiên, nghe đồn tính cách người này không được tốt cho lắm. Nhưng là thiên tài mà, có lẽ sẽ kiêu ngạo hơn một chút. Cô ấy không bận tâm, chuyển sang hỏi: “Nghe nói gần đây anh có nhận dạy học. Em có thể đăng ký lớp của anh được không?”

Hứa Bạch Nghiên hờ hững nói: “Hiện tại không nhận.”

“Được, được rồi ạ.”

Hứa Bạch Nghiên đi thẳng vòng qua họ. Nhưng đi được vài bước, anh đột nhiên quay lại. Mấy người kia thấy anh đứng lại trước cửa sổ quầy nước, rồi dùng ngón tay gõ gõ vào mép cửa kính.

“Hạ Du.” Anh nói với giọng lười biếng.

Người đang pha chế bên trong ngước mắt nhìn ra.

Hứa Bạch Nghiên nói: “Không phải cô nói chiều nay được nghỉ sao, đã đi làm rồi à?”

Hạ Du giải thích: “Ông chủ Trình ra ngoài rồi, anh ấy nói mười phút nữa quay lại, bảo tôi trông giúp một lát.”

“Mười phút? Cô cứ nghe ông ta lừa đi.” Hứa Bạch Nghiên nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Ngày mai khi nào không đi làm.”

“Ngày mai nghỉ buổi sáng.”

“Vậy sáng mai đến đây.”

“Hả? Làm gì ạ…”

Hứa Bạch Nghiên: “Cô nói xem làm gì, học hay không học?”

Mắt Hạ Du sáng lên: “Học, học ạ!”

Thấy vậy, Hứa Bạch Nghiên có vẻ hài lòng. Anh không thèm nhìn những người khác nữa, quay lưng đi thẳng ra ngoài.

Tiết Ân Cẩn và mấy người kia nhìn theo bóng lưng anh rồi nhìn nhau.

Thái Vĩ Hào: “Lớp của thần tượng cậu khó đăng ký đến thế, vậy mà lại chủ động dạy Hạ Du à.”

Tiết Ân Cẩn ghen tị nói: “Chắc là cô ấy đăng ký sớm, lại quen biết nhau rồi…”

Mùi trái cây trong tiệm thơm lừng. Khoảng nửa tiếng sau, Trình Lập mới trở lại tiệm với vẻ mặt đầy áy náy. Hạ Du thì lại mong anh đừng quay về để cô không phải ra ngoài đối diện với những người kia.

“Nghỉ ngơi đi, xin lỗi em nhé, anh có chút việc bận.” Trình Lập nói. “Hạ Du này, đừng nói với chị kk là anh bắt em trông tiệm lâu như vậy nhé. Chị ấy nhất định sẽ mắng chết anh, bảo anh lười biếng cho xem.”

Hạ Du cười: “Không đâu ạ. Vậy ông chủ, em về trước đây.”

“Ừ, ừ.”

Hạ Du bước ra khỏi tiệm, những người đang ngồi bên ngoài cũng đứng dậy.

“Tiểu Du, em muốn ăn gì, chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé.” Tống Dư An nói.

Hạ Du biết không thể trốn tránh được nữa: “Mọi người chọn đi, em ăn gì cũng được.”

Lúc nãy, Tiết Ân Cẩn và mọi người đã có vài địa điểm ăn tối dự phòng. Cuối cùng, họ chọn một nhà hàng hải sản cách đó khoảng mười mấy phút đi bộ. Trên đường đi, gió đêm hiu hiu, trong không khí thoang thoảng mùi kem và nước dừa. Đây là tất cả những điều quen thuộc với cô mỗi khi tan làm về nhà, nhưng hôm nay lại khiến cô cảm thấy bần thần.

Cả nhóm vừa đi vừa cười nói, Tiết Ân Cẩn vẫn đang giới thiệu cho Thái Vĩ Hào và mọi người một vài video cũ của Hứa Bạch Nghiên. Đang giới thiệu, cô quay đầu lại nói: “Dư An, hai ngày nữa chúng ta không phải chuyển khách sạn sao, hay là chuyển đến khu này ở đi. Các huấn luyện viên ở Summer đều khá tốt, hơn nữa biết đâu sau này có thể đặt được lớp của Hứa Bạch Nghiên!”

Tống Dư An đi bên cạnh Hạ Du, dừng lại vài giây rồi nói một câu “được”. Tiết Ân Cẩn lại vui vẻ quay sang nói chuyện với những người bên cạnh. Hạ Du liếc nhìn Tống Dư An, cô nhớ anh từng nói Tiết Ân Cẩn là người Hải Thành, nhưng rõ ràng gần đây cô ấy không về nhà ở mà lại ở khách sạn cùng họ. Phải rồi, cô ấy dẫn họ đi chơi, chắc chắn ở cùng nhau sẽ tiện hơn.

“Nơi em ở có xa đây không?” Bỗng nhiên cô nghe thấy Tống Dư An hỏi.

Hạ Du giật mình: “Không xa, bình thường em đi bộ mười mấy phút là đến.”

“Vậy bình thường em có bận lắm không?”

“Cũng tạm, một ngày em chỉ làm hơn sáu tiếng thôi, còn có ngày nghỉ luân phiên nữa.”

“Ừ. Tiểu Du, em ở một mình nơi xa lạ, phải chú ý an toàn hơn.”

Hạ Du nói: “Em biết mà, bình thường em cũng chỉ ở cùng với mọi người trong tiệm thôi. Mọi người đều rất tốt, rất quan tâm em nên sẽ không nguy hiểm đâu.”

“Mọi người trong tiệm mà em nói… bao gồm cả Hứa Bạch Nghiên sao?”

Hạ Du ngập ngừng: “Anh ấy là huấn luyện viên của tiệm, chắc cũng được coi là người trong tiệm mà.”

“Nhưng dù sao cũng chỉ mới quen, em đừng đi quá gần những người không thân, nhất là con trai. Lỡ không phải người tốt thì sao…”

“Anh đang nói huấn luyện viên của em sao?” Hạ Du nói: “Không đâu, anh ấy chỉ trông có vẻ lạnh lùng thôi.”

Môi Tống Dư An mím lại thành một đường thẳng: “…”

Hạ Du sợ anh hiểu lầm về Hứa Bạch Nghiên, cũng sợ anh lo lắng nên nghiêm túc giải thích: “Trước đó vì chưa dạy được cho em nên anh ấy còn miễn phí dạy thêm cho em một buổi. Anh ấy thật sự là một người rất tốt.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 10: Chủ Nợ