Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 9: Xanh Thẳm

Buổi tối trở về chỗ ở, Hạ Du lên mạng tìm xem một vài video lướt sóng. Thật ra mấy tối rảnh rỗi cô đều xem, càng xem lại càng thấy mình muốn tiếp tục học. Tất nhiên, lần này động lực của cô không còn xuất phát từ người khác, không phải vì muốn học thứ người ta thích mà là vì chính bản thân cô cảm thấy thú vị.

Nói đi thì cũng phải nói lại, giá mà Hứa Bạch Nghiên không đắt đến thế. Anh là người đã dạy cô lướt sóng đuôi thuyền, cô cũng đã quen với cách dạy của anh, nếu anh có thể tiếp tục dạy thì còn gì tốt hơn.

Haizz.

Tại cô không có nhiều tiền.

Ngày hôm sau, Hạ Du làm việc ca sáng, còn buổi chiều kk sắp xếp cho cô nghỉ. Sau bữa trưa, cô đi dạo quanh khu phố ẩm thực nổi tiếng ở Hải Thành. Bên cạnh khu ẩm thực, cô còn nhìn thấy một khu chợ trái cây rất lớn.

Cô không chắc đây có phải khu chợ trái cây mà Tống Dư An đã nói hay không, cô cứ đi dạo loanh quanh. Sau khi ăn thử vài loại trái cây, cô mua một ít rồi bắt taxi trở về tiệm Summer. Cô chia trái cây cho mọi người trong tiệm, còn mình thì ôm một quả dừa ngồi ở ngoài, thảnh thơi ngắm nhìn biển cả ở phía xa.

“Hạ Du, sao giờ này lại ở đây thế?” Một huấn luyện viên của tiệm đi ngang qua hỏi. Họ thường xuyên đến tiệm nước giải khát uống nên ai cũng quen mặt.

Hạ Du cười với anh ta: “Buổi chiều tôi được nghỉ.”

Vừa dứt lời, cô thấy Hứa Bạch Nghiên đi ngang qua. Hôm nay Hứa Bạch Nghiên mặc đồ lướt sóng màu đen chuyên nghiệp, đeo kính râm, tay phải còn vác một chiếc ván lướt sóng. Chiếc ván của anh có màu trắng, viền và một đường kẻ ở giữa có màu vàng chanh sáng chói. So với bộ đồ đen của anh, màu sắc của chiếc ván lướt sóng vô cùng bắt mắt.

Anh định đi lướt sóng à? Hạ Du giơ tay lên chào: “Huấn luyện viên, chào anh.”

Hứa Bạch Nghiên khẽ gật đầu. Vì anh đeo kính râm nên Hạ Du không biết anh có nhìn mình hay không, cô chỉ cảm thấy anh có chút lạnh lùng. Anh nhanh chóng cùng người huấn luyện viên kia đi về phía biển.

Hạ Du uống hai ngụm nước dừa có chút ngơ ngác. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao tính cách của Hứa Bạch Nghiên vẫn luôn như vậy, không nhiệt tình là chuyện bình thường.

Thế nhưng nhìn bóng lưng họ càng lúc càng xa, cô chợt nhớ ra rằng tuy đã được anh dạy lướt sóng nhưng cô lại chưa bao giờ thấy anh lướt sóng. Không biết anh có thật sự rất giỏi không nữa.

Rảnh rỗi sinh nông nổi lại thêm chút tò mò, Hạ Du không nhịn được đứng dậy đi về phía biển. Trên bãi cát có một hàng ghế dài có thu phí. Sau khi tìm thấy Hứa Bạch Nghiên, Hạ Du ngồi vào chiếc ghế gần anh nhất, nhìn anh cầm ván lướt sóng đi xuống biển.

Lướt sóng trên biển khác với lướt sóng đuôi thuyền. Lướt sóng đuôi thuyền là tạo sóng bằng thuyền trên vùng biển lặng, còn lướt sóng trên biển là dựa vào sóng tự nhiên, kích cỡ và hình dáng con sóng không cố định mà còn bị ảnh hưởng bởi gió, thủy triều và các yếu tố khác.

Hôm nay sóng khá lớn nên hầu hết người mới học đều ở gần bãi cát để tập luyện, còn những người chơi giỏi sẽ tiến ra xa hơn để lướt sóng một cách tự do.

Dưới cái nắng gay gắt, gió biển mang theo hương vị tự do thổi đến. Hạ Du thấy một con sóng trắng mới dâng lên từ phía xa. Hứa Bạch Nghiên đang nằm sấp trên chiếc ván màu vàng chanh, hai tay chèo về phía trước. Khi sóng biển cuộn lên và ập tới gần, anh đột nhiên bật dậy, nhanh chóng lướt vào giữa vách sóng!

Nhanh quá... Hạ Du vô thức đặt quả dừa xuống.

Con sóng này rất cao, so với lướt sóng đuôi thuyền thì như "đại gia" so với "nghèo hèn". Thế nhưng, Hứa Bạch Nghiên lại lướt đi nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, chiếc ván dưới chân hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của anh, lướt đi vô cùng linh hoạt. Động tác của anh mạnh mẽ và dứt khoát, mỗi lần nhảy lên đều rất chuẩn xác, mỗi lần rẽ hướng đều bám sát con sóng.

Lúc thì anh lao xuống, lúc thì xoay tròn. Nếu không phải có chiếc ván màu vàng chanh nổi bật kia thì anh có thể dễ dàng hòa mình vào màu xanh của biển cả.

Hạ Du có chút ngẩn ngơ. Gần đây cô đã xem rất nhiều video lướt sóng của các cao thủ, nhưng cô vẫn cảm thấy dáng vẻ của Hứa Bạch Nghiên lúc này có sức hút và vẻ đẹp hơn hẳn. Anh như một người mạo hiểm đầy táo bạo, cũng giống như một nghệ sĩ trên đỉnh con sóng… dường như cả đại dương đã bị anh chinh phục.

Giỏi thật.

Hạ Du xem mà lòng phấn khởi, say mê ngắm nhìn hơn một tiếng đồng hồ. Cho đến khi Hứa Bạch Nghiên cầm ván đi lên bãi cát, cô mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua.

“Huấn luyện viên! Anh xong rồi ạ.”

Vị trí của cô rất gần Hứa Bạch Nghiên, nên khi anh đi lên, anh đương nhiên cũng nhìn thấy cô.

“Sao cô lại ở đây?”

Hạ Du đã xem quá lâu nên cảm xúc có chút kích động, cô vội đi tới: “Tôi vừa ngồi ở đó xem anh lướt sóng, còn quay video nữa, anh có cần không?”

Hứa Bạch Nghiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nắng của cô: “…Không cần đâu.” Anh dừng lại một chút rồi hỏi thêm: “Xem tôi lướt sóng làm gì?”

“Vì chưa từng thấy… Sau khi xem thì tôi thấy anh thật sự rất giỏi.”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướn mày, đột nhiên nói: “Sao, bằng Hà Gia Sâm không?”

Hạ Du sững người, cảm thấy giọng điệu của anh có chút kỳ lạ: “Tôi chưa từng xem Gia Sâm lướt sóng nên không biết anh ấy có giỏi không.”

“Không phải hôm qua cô nói cậu ta dạy tốt hơn, muốn theo cậu ta học lướt sóng sao, giờ lại không biết cậu ta giỏi hay không?”

Khi Hứa Bạch Nghiên nói những lời này, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Hạ Du lại cảm nhận được điều gì đó không ổn. Cụ thể hơn là cảm giác chua ngoa, mỉa mai.

À… anh ấy tưởng mình thấy anh ấy dạy không tốt nên muốn chuyển sang học Hà Gia Sâm sao?

Thế nên anh ấy không vui?

Thảo nào hôm nay chào anh ấy, thái độ của anh ấy lại lạnh nhạt như vậy.

Hạ Du vội vàng xua tay: “Tôi chưa bao giờ nói như vậy, cũng không nghĩ anh ấy dạy giỏi hơn anh. Tôi thề đấy.”

Hứa Bạch Nghiên hừ lạnh một tiếng, cứ thế đi thẳng. Anh cao ráo, chân dài, một bước bằng hai bước của cô. Hạ Du không theo kịp, chỉ đành chạy lạch bạch theo sau: “Tôi thật sự không nói thế mà. Hôm qua tôi chỉ hỏi giá của anh ấy thôi.”

“Ồ, đến cả giá cũng hỏi rồi cơ à.”

Hạ Du đổ mồ hôi trán: “À, cái này là bởi vì… bởi vì… được rồi, thật ra ban đầu tôi cũng có ý định muốn anh ấy dạy tôi một chút.”

Hứa Bạch Nghiên: “…”

“Nhưng đó là vì anh quá đắt mà” Hạ Du nói nhỏ. “Năm nghìn một tiếng thật sự vượt quá ngân sách của tôi. Nếu không phải vì giá cả thì tất nhiên tôi vẫn nghĩ anh dạy tốt hơn rồi… Á!”

Bãi cát quá mềm, cô lại đi quá nhanh nên bị trẹo chân suýt ngã. May mà Hứa Bạch Nghiên phản ứng nhanh, quay người lại đỡ cô một tay.

Cát lọt vào dép lê do trẹo chân nhưng Hạ Du không bận tâm. Cô theo bản năng bám lấy cánh tay anh, nghiêm túc cứu vãn tình hình: “Tôi nghĩ vẫn là anh giỏi hơn. Huấn luyện viên, đừng giận…”

Giọng nói mềm mại, không giống xin lỗi mà giống làm nũng hơn. Lông mày Hứa Bạch Nghiên khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn cô.

Lúc này toàn thân anh ướt sũng, trên ống tay áo còn đọng lại những giọt nước. Cô vẫn nắm chặt lấy cánh tay anh, đôi tay trắng nõn nổi bật trên nền áo lướt sóng màu đen, móng tay cắt tỉa gọn gàng, hồng hào đầy sức sống.

“Ai nói với cô tôi năm nghìn một tiếng?” Anh hỏi.

Hạ Du: “Hôm qua ở tiệm chính anh nói như vậy mà.”

Hứa Bạch Nghiên hơi sững người: “Hôm qua tôi không có tâm trạng dạy, chỉ tiện miệng nói thôi.”

“Vậy… anh không phải năm nghìn một tiếng à? Vậy bình thường anh lấy bao nhiêu?”

Hứa Bạch Nghiên nghẹn lời, vì anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Huấn luyện viên, anh giảm giá cho tôi được không? Cứ coi như tôi là học viên đầu tiên của anh, giảm giá cho tôi đi?” Sau khi xem anh lướt sóng hôm nay, Hạ Du thật sự cảm thấy anh rất giỏi. Mong muốn được lướt sóng của cô cũng lên đến đỉnh điểm. Cô cảm thấy chưa bao giờ mình ham học như lúc này. Thế nên cô quyết định liều một phen, dũng cảm hỏi: “Sáu mươi phần trăm được không? Không được thì bảy mươi phần trăm cũng được.”

Cô đã buông tay khỏi cánh tay anh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trông vô cùng đáng thương.

Mặc dù cô không khóc nhưng đáy mắt vẫn ngấn nước.

Hứa Bạch Nghiên quay mặt đi: “Sáu mươi phần trăm, cô cũng dám nói thật đấy. Nhưng… cũng không phải là không được.”

Dù sao cũng tốt hơn là để người khác biết học viên đầu tiên của anh đã bỏ chạy rồi.

“Thật ạ?!”

“Cô cũng nói cô là học viên đầu tiên của tôi, đương nhiên cô là thể diện của tôi. Vì vậy tiền đề để được giảm giá là cô phải đảm bảo bản thân đủ chăm chỉ, không làm tôi mất mặt.”

Mắt Hạ Du sáng lên: “Đương nhiên rồi! Tôi sẽ học thật tốt, nhất định sẽ không làm hỏng danh tiếng của anh.”

Hứa Bạch Nghiên “ồ” một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên vì ánh mắt của cô, nhưng rồi nụ cười đó nhanh chóng biến mất: “Nhớ những gì cô vừa nói đấy.”

“Vâng!”

“Hà Gia Sâm năm nay là lần đầu làm huấn luyện viên, cô cũng không ngại chuyện đó à?”

“...À.”

“Ý tôi là đừng tùy tiện học người khác.”

“Vâng, vâng!”

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi về phía tiệm Summer. Đang đi giữa chừng với tâm trạng vui vẻ, điện thoại của Hạ Du bỗng rung lên. Cô liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên rồi quay người sang một bên nhận điện thoại: “Alo?”

“Tiểu Du, đang làm gì thế?”

“Đang, đang đi dạo bên ngoài ạ.”

“Đi dạo?” Tống Dư An ngạc nhiên: “Hàng Thành bây giờ cũng nóng lắm mà, em đi dạo bên ngoài coi chừng bị say nắng đấy.”

Hạ Du mím môi, theo bản năng nói dối: “Không đâu, em đang đi dạo trong trung tâm thương mại.”

Hứa Bạch Nghiên nghe thấy vậy thì liếc nhìn cô một cái. Hạ Du thấy thế vội làm một vẻ mặt xin lỗi.

Tống Dư An: “Vậy à, bây giờ anh đang ngồi ở bãi biển. Cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi em trái cây có ngon không, có cần anh gửi thêm thứ khác không?”

“Không cần đâu, không cần đâu. Trái cây thì đương nhiên ngon rồi, nhưng nhiều quá, gửi thêm đến sợ em không ăn hết sẽ bị thối mất.”

Tống Dư An: “Được rồi, vậy khi nào muốn ăn gì thì cứ nói với anh. À đúng rồi, kỳ nghỉ hè này em có đi làm thêm không? Có phải lại đi làm gia sư không?”

“Không ạ…” Xung quanh người qua lại, lại còn có tiếng sóng biển, Hạ Du sợ anh nghe ra điều gì nên vội vàng cúp máy: “À… anh Dư An, Lâm Oánh vẫn đang đợi em đi mua sắm nên em không nói chuyện nữa, lát nữa nói sau nhé.”

“Vậy được rồi… Em chú ý an toàn, về nhà sớm nhé.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, họ cũng vừa lúc đến tiệm Summer. “Lại nói dối?” Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ bên cạnh.

Hạ Du ngước mắt lên thì thấy Hứa Bạch Nghiên đang nhìn mình với vẻ mặt nửa cười nửa không, cô lập tức đỏ mặt. Nhưng cô không thể phản bác được gì vì đúng là cô đang nói dối.

“Có lý do mà…”

“Ồ, lý do gì.”

Vẻ mặt thong dong của anh càng khiến Hạ Du thêm ngượng. Cô sờ mũi rồi nói: “À… huấn luyện viên, tôi giúp anh mang cái ván này vào nhà nhé!”

Cách chuyển chủ đề này cực kỳ gượng gạo.

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô đi tới, đòi cầm chiếc ván dài hơn cả người mình mà thấy buồn cười. Anh đưa một tay ra đặt lên trán cô: “Thôi đi, để tôi tự làm.”

“Không sao đâu mà, tôi giúp anh! Anh có thể đi tắm luôn.”

“Lấy lòng tôi à? Nhưng không có giảm giá thêm đâu nhé.”

Hạ Du hắng giọng: “Tôi không có nghĩ vậy…”

“Tốt nhất là không.”

“Thật mà, không có đâu. Tất cả là tùy thuộc vào huấn luyện viên thôi.” Hạ Du cố gắng cầm lấy chiếc ván của anh rồi đi về phía phòng để ván lướt sóng.

Ai ngờ đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên và quen thuộc vang lên từ phía không xa.

“Tiểu Du? Sao em lại ở đây.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 9: Xanh Thẳm