Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 12: Đậu Hủ

Hạ Du không biết Hứa Bạch Nghiên đã đi đến kết luận đó từ đâu. Nhưng không hay là kết luận của anh lại đúng.

Cô đờ người nhìn anh, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Anh, đừng nói lung tung.”

Hứa Bạch Nghiên: “Được rồi, vậy giờ cô có thể tập trung được không?”

“…”

“Nhìn tôi này, được không?”

Vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên có chút nghiêm túc. Khi nghiêm túc, màu mắt anh dường như tối đi, mang theo một cảm giác uy quyền khó tả. Trái tim Hạ Du khẽ run lên, cô cảm thấy có lỗi vì vừa nãy đã mất tập trung: “Được, xin lỗi anh.”

Hứa Bạch Nghiên thờ ơ đeo lại kính râm: “Lặp lại động tác tôi vừa làm.”

“Vâng…”

Ở phía xa, Tống Dư An đã lướt qua lại hai lần, anh dừng lại ở vùng nước nông và theo bản năng tìm kiếm Hạ Du. Lúc này, cô đã không còn trên bãi cát nữa. Người đàn ông tên Hứa Bạch Nghiên kia đã đưa cô xuống nước.

Cô rõ ràng là chưa quen với việc nằm sấp nổi trên mặt nước nên người đàn ông đó đứng bên cạnh, giúp cô giữ thăng bằng cho ván lướt sóng. Mọi thứ đều giống hệt như những gì Tiết Ân Cẩn đã dạy anh trước đây, không có gì bất thường. Nhưng khi anh nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đó khẽ chạm vào eo Hạ Du, ra hiệu cho cô ưỡn eo xuống thì anh lại nhíu mày.

“Cậu nhìn gì vậy?” Người bên cạnh đi đến hỏi.

Tống Dư An thu lại ánh mắt: “Không có gì.”

Tiết Ân Cẩn lại nhìn theo hướng vừa nãy anh nhìn: “Dư An, có phải cậu đang lo cho Hạ Du không?”

Tống Dư An không phủ nhận: “Em ấy bơi không giỏi.”

“Hôm nay sóng không lớn đâu, không sao đâu.” Tiết Ân Cẩn nói: “Hơn nữa Hứa Bạch Nghiên ở ngay bên cạnh cô ấy, làm sao có thể để cô ấy xảy ra chuyện được.”

“Tuy là thần tượng của cậu nhưng trong cuộc sống cậu cũng chưa từng tiếp xúc với anh ta. Cùng lắm thì anh ta cũng chỉ là người xa lạ mà cậu biết tên thôi, không cần phải tin tưởng anh ta đến vậy chứ?”

Giọng điệu bỗng trở nên gay gắt khiến Tiết Ân Cẩn sững lại. Cô nhíu mày: “Ý tớ là Hứa Bạch Nghiên bây giờ là huấn luyện viên của cô ấy, anh ấy không thể để học viên của mình xảy ra chuyện được. Chuyện này không liên quan gì đến việc anh ấy là thần tượng của tớ cả.”

Tống Dư An khựng lại, nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi không đúng: “Xin lỗi, vừa rồi tớ hơi nóng vội.”

Tiết Ân Cẩn có chút không thoải mái nhưng vẫn nói: “Tớ biết cậu chỉ lo cho Hạ Du, nhưng cô ấy không còn là trẻ con nữa. Cậu không cần phải lúc nào cũng coi cô ấy là em gái đâu.”

Tống Dư An im lặng hai giây: “Tớ quen rồi.”

*

Với kinh nghiệm lướt sóng đuôi thuyền có được, lần này Hạ Du đứng dậy trên ván nhanh hơn hẳn, nhưng quãng đường lướt đi thì chưa dài lắm.

“Huấn luyện viên, tôi lại làm được rồi!” Khi ván lướt trượt đến vùng nước nông, Hạ Du nhảy xuống nước rồi quay đầu lại cười tít mắt.

Hứa Bạch Nghiên thong dong tiến đến trêu: “Tự hào quá nhỉ.”

Miệng thì nói thế nhưng ánh mắt anh lại ánh lên ý cười. Anh biết tốc độ học của cô đã nhanh hơn rất nhiều, không còn như trước kia nữa, không còn giống một người thường chẳng bao giờ đứng vững.

“Tôi muốn thử thêm lần nữa! Lần này ra xa hơn chút.”

“Tự tin vậy cơ à?”

Hạ Du đáp: “Anh dạy tốt nên tôi nghĩ tôi làm được.”

Cô đúng là rất giỏi dỗ người. Phải thừa nhận là những lời này nghe rất êm tai.

Hứa Bạch Nghiên nói: “Được, ra đi, tôi sẽ ở bên cạnh.”

“Vâng!”

Gió biển thổi nhẹ, mặt biển lấp lánh ánh vàng. Hạ Du nổi lềnh bềnh trong nước một đoạn dài rồi lật người lên ván bắt đầu chèo.

Lúc này cô đã luyện tập trong nước hơn năm mươi phút nhưng không hề thấy mệt mỏi, ngược lại còn càng thêm hăng hái, bạo dạn.

Đúng lúc đó, một con sóng từ xa ập tới. Hạ Du dán chặt mắt vào nó, ngay khi nó cuộn lên phía sau, cô nhanh chóng chống người đứng thẳng dậy.

Cô làm động tác này khá tốt, giống như mấy lần trước. Nhưng không ngờ con sóng này lại mạnh hơn rất nhiều. Cô vừa đứng vững chưa đầy hai giây thì ván trượt đã bị sóng cuốn đi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hạ Du không kịp phản ứng đã mất thăng bằng rồi ngã “tủm” một tiếng, rơi mạnh xuống biển.

Hôm nay lướt sóng ở bãi cạn nên cô không mặc áo phao. Vậy nên khi nước biển nhấn chìm qua đầu, cảm giác sợ hãi liền ùa đến. Nước biển mặn chát tràn vào miệng, còn dưới chân thì dường như là vực sâu hun hút.

Trong cơn hoảng loạn, cô quơ tay múa chân loạn xạ như người chưa từng học bơi. Ngay lúc cô cảm thấy ngạt thở, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ giữ lấy eo cô rồi kéo lên. Cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền vội vã lao vào người bên cạnh, ôm chặt lấy anh để tìm kiếm không khí.

Hứa Bạch Nghiên vẫn luôn dõi theo cô từ gần đó nên khi cô ngã xuống, anh đã nhanh chóng bơi tới cứu cô. Nhưng anh không ngờ cô lại hoảng sợ đến thế, bèn lao vào anh, tay ôm chặt lấy cổ, gục lên vai anh ho sặc sụa.

Cô vô thức dán chặt vào người anh. Cơ thể xa lạ nhưng mềm mại khiến Hứa Bạch Nghiên sững người, nhưng anh sợ cô hoảng loạn rồi cử động lung tung nên không đẩy cô ra. Anh chần chừ hai giây rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

“Cô sặc nước à? Thư giãn đi.”

Miệng vẫn còn vị mặn, Hạ Du ho một tràng rồi cũng dần bình tĩnh lại. Lúc này, cô mới nhận ra mình đang bám chặt lấy Hứa Bạch Nghiên. Sự tiếp xúc giữa mềm mại và rắn chắc của hai cơ thể xa lạ khiến má cô ửng hồng. “Tôi, tôi xin lỗi.”

Cô ở quá gần anh, hơi thở phả vào tai anh. Hứa Bạch Nghiên cảm thấy tai mình tê dại, anh nghiêng đầu, cố gắng giữ khoảng cách.

“Không phải cô biết bơi sao, sao lại sợ hãi đến vậy?”

“Tôi chợt nhớ ra mình không mặc áo phao… Vừa rồi tôi cứ nghĩ mình sẽ chết đuối.” Hạ Du vô cùng lúng túng, vừa vì sự ngớ ngẩn của bản thân, vừa vì tư thế của hai người lúc này.

“Bây giờ còn sợ không?”

“Không sợ nữa…” Cô từ từ buông tay khỏi cổ anh, nhưng hai người vẫn chưa tách ra. Cô cảm nhận được bàn tay anh vẫn đang giữ chặt lấy eo cô.

“Lên ván đi.” Hứa Bạch Nghiên nói.

“Vâng…”

Hứa Bạch Nghiên kéo ván lại, nhẹ nhàng đẩy một cái, đưa cô lên ván lướt sóng.

Anh nói: “Hôm nay đến đây thôi, thể lực của cô không đủ để tiếp tục. Về thôi.”

Sau cú ngã vừa rồi, Hạ Du cũng cảm thấy mệt mỏi nên chỉ gật đầu. Trên đường quay lại, họ thấy nhóm của Tống Dư An đang chạy đến.

“Tiểu Du, em không sao chứ? Có bị sặc nước không?” Chưa kịp lên bờ, Tống Dư An đã lội nước đến.

Hạ Du nói: “Em không sao, em ổn mà.”

“Mới học lướt sóng mà em đã ra xa như vậy à? Chuyện này có được phép không? Lỡ xảy ra chuyện thì sao, bất cẩn quá!”

Lời nói này rõ ràng mang ý trách móc. Hứa Bạch Nghiên liếc mắt nhìn Tống Dư An.

Hạ Du cũng nhận ra điều đó, sợ Hứa Bạch Nghiên không thoải mái nên vội giải thích với Tống Dư An: “Em muốn thử thách bản thân nên tự đề nghị ra xa hơn. Hơn nữa, huấn luyện viên luôn ở bên cạnh, anh ấy sẽ bảo vệ em, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tống Dư An: “Nhưng vừa rồi em đã ngã rồi–”

Hạ Du: “Ngã cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

“Đúng vậy, học lướt sóng thì bị ngã xuống nước là chuyện bình thường mà, không sao là tốt rồi” Tiết Ân Cẩn kéo Tống Dư An, ngầm nhắc nhở anh.

Tống Dư An không nói gì nữa nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn. Tiết Ân Cẩn bèn cười với Hứa Bạch Nghiên: “Dư An chỉ lo cho em gái thôi, xin lỗi anh nhé.”

Em gái ư?

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Hạ Du rồi mỉm cười: “Ồ, tôi hiểu.”

“Vậy… chúng ta đừng đứng đây nữa. Hạ Du, bọn mình định đi tắm rồi ăn trưa, em đi cùng không?” Tiết Ân Cẩn nói.

“Không đâu.” Đầu Hạ Du cứ văng vẳng hai chữ “em gái”, cảm thấy chói tai vô cùng. Cô cũng không muốn ăn cùng họ, không muốn nhìn thấy tình cảm giữa Tống Dư An và Tiết Ân Cẩn. Bèn đáp: “Em có hẹn rồi.”

Tống Dư An: “Hẹn gì vậy?”

Đầu óc Hạ Du trống rỗng, liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên, cô buột miệng nói: “Em đã hứa sẽ ăn trưa cùng huấn luyện viên rồi nên không ăn cùng mọi người được.”

Hứa Bạch Nghiên: “?”

“Huấn luyện viên.” Hạ Du nghiêng người kéo cổ tay Hứa Bạch Nghiên, ánh mắt đầy hy vọng: “Chúng ta đã hẹn nhau rồi, đúng không…”

Ngón tay cô siết chặt hơn trên cổ tay anh.

Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn ánh mắt đáng thương của cô, khao khát được chạy trốn. Ý định muốn phản bác và xem kịch vui bỗng tan biến.

Anh cảm thấy như nếu không cứu cô thì anh sẽ trở thành một kẻ tội đồ vậy.

“Đã hẹn rồi à? Ồ đúng rồi, cô muốn ăn gì nhỉ?”

Hạ Du lập tức nói: “Anh quyết định đi, tôi ăn gì cũng được.”

Hứa Bạch Nghiên liếc thấy vẻ mặt tối sầm của người đàn ông tên Tống Dư An, trong lòng bật cười. Anh nói: “Được, vậy cô đi theo tôi.”

Khi Hạ Du thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra, Hứa Bạch Nghiên đã ngồi trong tiệm. Thái Vĩ Hào và mấy người kia đang uống nước trái cây trên ghế bên ngoài. Tống Dư An không có ở đó, có lẽ vẫn đang trong phòng tắm.

Hạ Du chào họ rồi gọi Hứa Bạch Nghiên ở cửa tiệm. Có nhiều người đang nhìn như vậy, cô nhất định phải rủ anh đi cùng để rời khỏi đây.

“Xong rồi à?” Hứa Bạch Nghiên bước ra.

“Vâng, xong rồi.” Hạ Du nói nhỏ: “Cảm ơn anh…”

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn mấy người ở phía xa, quay đầu lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng treo ở cửa tiệm: “Đội vào đi, chúng ta đi thôi.”

Dọc theo đường bờ biển có một con đường dành cho xe đạp, mỗi ngày đều có xe điện và xe đạp qua lại. Tiệm của họ có hai chiếc xe điện, bình thường là Trình Lập và kk sử dụng.

Hạ Du đội mũ bảo hiểm của kk xong thì Hứa Bạch Nghiên cũng đã lái một chiếc xe điện màu xanh trắng ra cửa. Đôi chân dài của anh chống xuống đất, trông có vẻ thừa thãi.

“Ngây ra đó làm gì, lên đi.” Hứa Bạch Nghiên nói.

Hạ Du vội vàng chạy tới, nhấc chân bước lên vị trí phía sau anh. Chiếc xe điện này không quá to, hai người ngồi vừa vặn, thậm chí hơi sát nhau. Hạ Du cố gắng ngồi lùi về sau để tạo một chút khoảng trống giữa hai người.

“Ngồi vững chưa?”

“Vâng, vững rồi.”

Hứa Bạch Nghiên lái xe đi. Hạ Du vội vàng bám vào tay vịn phía sau.

Mặt trời mùa hạ chói chang nhưng trên con đường này cây cối rậm rạp, ánh nắng chỉ lọt qua những kẽ hở nhỏ. Gió biển thổi đến, chiếc áo phông của Hứa Bạch Nghiên phồng lên, mang theo một chút hương thơm thoang thoảng. Đó là mùi sữa tắm hay mùi nước giặt… Hạ Du không rõ nhưng thấy rất dễ chịu.

“Cẩn thận.”

Hạ Du: “Hả?”

Giọng anh bay đến từ phía trước. Hạ Du còn chưa kịp nhận ra anh đang nói gì thì xe bỗng tăng tốc.

Thì ra là một đoạn dốc!

Mắt cô tròn xoe, theo bản năng cô nhoài người về phía trước để giữ thăng bằng. Bàn tay cô vươn tới, bám chặt lấy eo anh.

Áo anh đang phồng lên vì gió thì bị cô túm lại. Trong cơn hoảng loạn, Hạ Du cảm nhận được những đường cơ săn chắc, ấm áp dưới bàn tay mình. Cô đỏ mặt, vội buông tay. Nhưng đúng lúc đó xe phanh gấp. Cô mất đà ngả người tới, mặt dán vào lưng anh, tay lại vô thức đặt lên bụng anh.

Cứ thế, cô lại ôm rồi lại buông, lại ôm rồi lại buông. Cả một quá trình đầy hồi hộp và giống như cô đang trêu chọc anh.

“Anh, anh đi chậm thôi!” Giọng Hạ Du gần như vỡ òa.

Con đường này Hứa Bạch Nghiên vẫn thường đi như vậy. Chỉ là trước đây ngồi sau anh là những người đàn ông to khỏe chứ không phải một cô gái nhỏ nhắn.

Anh cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm chặt eo mình. Hà Gia Sâm và những người khác đều vững như bàn thạch, nhưng cô gái nhỏ này thì mềm mại, yếu ớt, cổ tay mảnh khảnh trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu màu tím, dường như không chịu nổi bất kỳ sự xóc nảy nào.

Anh im lặng, hắng giọng: “Biết rồi, cô ngồi vững đi.”

Tốc độ xe giảm xuống. Hạ Du từ từ buông tay. Thế nhưng khoảng cách giữa họ vẫn rất gần. Mùi hương thanh mát trên áo anh cứ phảng phất khiến má cô vẫn ửng hồng.

Hạ Du phồng má, thở phào một hơi. Nói đi thì cũng phải nói lại, tình huống này cũng do cô tự chuốc lấy. Lời nói dối lúc nãy ở bãi biển chắc hẳn cũng đường đột với Hứa Bạch Nghiên, dù sao cô cũng đã lấy anh làm lá chắn.

“Huấn luyện viên.”

“Ừ.”

“Nếu, nếu anh bận hoặc có việc khác phải làm, anh có thể để tôi xuống, không nhất thiết phải ăn cơm với tôi đâu…”

Chiếc xe điện nhỏ dừng lại dưới bóng cây. Hứa Bạch Nghiên chống chân xuống đất rồi quay lại nhìn cô: “Sao, ăn đậu hũ của tôi xong thì trở mặt à?”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 12: Đậu Hủ