Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 13: Dùng Người Xong Rồi Vứt

Ăn đậu hũ gì chứ… Cô không hề ăn đậu hũ của anh đâu nhé!

Hạ Du lập tức lùi về sau: “Vừa nãy, vừa nãy tôi không cố ý! Tôi không có ý định sờ anh! Tôi chỉ là ngồi không vững thôi!”

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô, “ồ” một tiếng, vẻ mặt anh vừa như tin vừa như không.

“Vậy là cô vẫn dùng người xong rồi vứt đúng không?”

Hạ Du nghẹn lời: “Tôi chỉ sợ anh có việc…”

“Có việc thì cũng phải ăn cơm trước đã.” Hứa Bạch Nghiên quay đầu xe, dừng lại: “Xuống đi, ăn ở tiệm này.”

Hạ Du liếc mắt mới nhận ra họ đang dừng trước một tiệm lẩu. Cô vội xuống xe, đi theo Hứa Bạch Nghiên vào tiệm.

Đây là một tiệm lẩu Giấm Bã Rượu, đặc sản của Hải Thành. Ngồi xuống xong, Hứa Bạch Nghiên gọi nước lẩu, thịt và một đĩa hải sản thập cẩm rồi đưa thực đơn cho Hạ Du.

Hạ Du chưa từng ăn loại lẩu này. Dựa vào ấn tượng về Hải Thành, cô gọi thêm nửa con gà Văn Xương và hai phần dừa chè củ sen. Gọi xong cô nhẩm tính giá cả, thầm nghĩ lát nữa ăn xong sẽ đi thanh toán.

Mười phút sau, đồ ăn và nước lẩu được mang ra. Hai người đứng dậy đi pha nước chấm. Hạ Du thích vị sốt mè nên cho rất nhiều mè. Cô liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên thì thấy nước chấm của anh cũng gần giống cô nhưng không cho hành và tỏi.

Hành và tỏi chẳng phải là tinh hoa của nước chấm hay sao, vậy mà anh ấy lại không ăn.

Trở về chỗ ngồi, Hứa Bạch Nghiên điềm nhiên cho thịt và rau vào nồi. Hạ Du cũng cho một chút đồ mình thích vào, xong xuôi thì im lặng chờ đợi.

Nhưng im lặng như vậy cũng hơi kỳ quặc. Bèn hắng giọng, cô cố tình bắt chuyện: “Loại lẩu này ngon lắm sao? Tôi chưa ăn bao giờ.”

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô: “Tiệm này là tiệm lẩu Giấm Bã Rượu ngon nhất ở Hải Thành. Cô có thể thử xem.”

“Ồ.”

“Ở Hàng Thành cũng có một tiệm hương vị rất ngon, ông chủ là người ở đây.”

Hạ Du ngạc nhiên: “Thật ư, ở đâu vậy?”

“Bên cạnh hồ Lâm.”

“À… Tôi không hay đến đó.” Nhắc đến Hàng Thành, Hạ Du chợt nhớ đến Hà Gia Sâm cũng nói anh là người Hàng Thành nên tiện miệng hỏi: “Huấn luyện viên, anh thường xuyên đi lại giữa Hàng Thành và Hải Thành sao?”

Thịt đã chín, Hứa Bạch Nghiên vớt ra cho vào bát nước chấm: “Không, tôi không ở Hàng Thành nhiều.”

“Không phải nói quê anh ở đó à?”

“Chuyện đó không ảnh hưởng đến việc tôi không thích thành phố đó.”

“...Ồ.”

Hàng Thành rất đẹp, tại sao lại không thích? Hạ Du thắc mắc, nhưng đó là chuyện riêng tư nên cô không hỏi thêm mà gắp một miếng thịt.

Lẩu Giấm Bã Rượu có một hương vị rất đặc biệt, hai miếng đầu tiên ăn thấy hơi lạ, nhưng càng ăn lại càng thấy ngon. Tập luyện lâu như vậy, Hạ Du cũng đói bụng, cô không tìm chuyện để nói nữa mà cúi đầu ăn thật nhiều.

Khi đã ăn no khoảng tám phần, cô đặt đũa xuống và bắt đầu ăn dừa chè củ sen để giải ngấy. Đúng lúc đó, điện thoại WeChat rung lên vài tiếng, là Tống Dư An nhắn tới, hỏi cô đã ăn xong và về chưa.

Hạ Du chỉ nhắn lại một câu “vẫn đang ăn” rồi không nhắn thêm gì nữa. Cô đột nhiên nhận ra mình không biết phải nói chuyện với Tống Dư An như thế nào. Nên giống như trước đây? Hay nên giữ một khoảng cách nhất định?

“Người đàn ông đó là gì của cô?” Đang mải suy nghĩ, cô nghe thấy người đối diện hỏi.

Hạ Du ngước mắt: “Hả?”

Hứa Bạch Nghiên nhìn lướt qua điện thoại của cô. Mặc dù không thấy nội dung nhưng qua vẻ mặt do dự của cô, anh cũng đoán được người nhắn tin là người đàn ông lướt sóng không giỏi kia.

“Tôi nói người đàn ông mà cô thích ấy.”

Hạ Du suýt sặc: “…Tôi không thích.”

Vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên không tin, Hạ Du im lặng một lúc rồi đành nói: “Anh ấy hơn tôi một khóa, là bạn cùng trường… cũng là hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”

“Ồ, thanh mai trúc mã, thảo nào lại gọi cô là em gái.”

“…”

Đúng là khơi đúng chỗ không nên khơi. Khóe miệng Hạ Du khẽ giật giật, cô vô thức mạnh tay múc một thìa dừa chè củ sen trước mặt.

Nước chè bắn tung tóe.

Lông mày Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng lên: “Giờ mới biết giận à, sao lúc nãy người ta nói vậy mà cô im re thế?”

“Tôi đâu có giận.”

Hứa Bạch Nghiên ngả người ra sau, nói thong thả: “Vậy sao trên mặt cô viết rõ bốn chữ: Tôi, đang, giận, rồi.”

“...Đâu có.” Hạ Du bất mãn cúi đầu, dùng thìa cào cào vào đáy bát. Mãi một lúc sau mới lí nhí nói: “Cô ấy nói đâu có sai, tôi giận làm gì chứ.”

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên khẽ híp lại, nhìn bộ dạng này của cô, anh bỗng thấy hơi hối hận vì đã nhắc đến người đàn ông kia. Đồng thời anh cũng thầm nghĩ, sao cô học trò này của anh lại nhát gan thế, ai cũng có thể bắt nạt được à?

“Tôi ăn xong rồi… Anh thì sao?” Cô học trò nhát gan rõ ràng đã không còn muốn ăn nữa.

Hứa Bạch Nghiên bỗng dưng cảm thấy khó chịu, anh quay mặt đi: “Cũng gần xong rồi.”

“Vậy, chúng ta đi nhé?”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện lại kết thúc, hai người đứng dậy. Hạ Du nghĩ bữa này nhất định phải mời Hứa Bạch Nghiên nên cô đi trước anh một bước đến quầy tính tiền. Nhưng không ngờ nhân viên nói tiền đã trừ từ thẻ nạp của Hứa Bạch Nghiên rồi.

“Hôm nay đáng lẽ tôi phải mời anh ăn cơm.” Khi ra ngoài, Hạ Du nói.

Hứa Bạch Nghiên lấy chìa khóa xe ra: “Hôm nay tôi muốn ăn cái này nên mới đưa cô đến thẳng đây. Nếu muốn mời thì lần sau cô tự chọn quán.”

Hạ Du sững sờ một chút rồi gật đầu: “Vậy được, lần sau tôi sẽ chọn một quán ngon để mời anh.”

“Được.” Hứa Bạch Nghiên lên xe, ra hiệu về phía sau: “Đừng có xụ mặt nữa, lên xe, tôi đưa cô về.”

*

Hai ngày sau, Tống Dư An và mọi người vẫn đến bãi biển trước tiệm Summer để lướt sóng. Nhưng Hạ Du bận rộn nên họ không nói chuyện được nhiều.

“Chàng trai đó có quan hệ gì với em vậy?” Khi Hạ Du đang pha đồ uống, kk bất ngờ hỏi lại câu mà Hứa Bạch Nghiên đã hỏi hai ngày trước.

Hạ Du nhìn ra ngoài. Hôm nay Tống Dư An và nhóm bạn đã lướt sóng xong và đang ngồi bên ngoài uống nước trái cây.

“Chúng em là bạn bè quen biết nhiều năm, nhà anh ấy ở ngay đối diện nhà em.”

Kk nói: “Thảo nào, cậu ấy có vẻ quan tâm em thật đấy. Hôm qua gặp chị, cậu ấy còn hỏi về cường độ công việc của em.”

Hạ Du nói: “Anh ấy đối xử với em rất tốt từ nhỏ.”

Mắt kk sáng lên, tỏ vẻ hóng chuyện.

Hạ Du hiểu ý trong mắt chị ấy nên bất lực giải thích: “Nhưng chỉ vậy thôi ạ. Em với anh ấy không có mối quan hệ như chị nghĩ đâu, anh ấy chỉ là… một người tốt, và đã quen chăm sóc em rồi.”

“Vậy à. Thế em có thích ai chưa?”

Hạ Du sững lại một chút rồi lắc đầu.

Kk cười: “Vậy em thấy Gia Sâm nhà chị thế nào? Cậu ấy thích em lắm đấy.”

Hạ Du hơi ngượng: “Chị kk, đừng nói lung tung…”

“Chị có nói lung tung đâu! Không thích Gia Sâm cũng không sao, em thích ai chị có thể giúp giới thiệu. Chỗ chị có nhiều người độc thân lắm, ồ! Thầy giáo của em cũng độc thân đấy.”

Thầy giáo?

Hạ Du hiểu ngay đó là Hứa Bạch Nghiên, tim cô đập mạnh, cô vội vàng lắc đầu: “Em đến đây là để làm thêm! Lòng không xao động.”

Kk thấy cô phản ứng mạnh như vậy khi nghe đến tên Hứa Bạch Nghiên thì bật cười: “Làm sao vậy, em sợ cậu ấy à?”

“Không…”

“À chị hiểu rồi. Đôi khi cậu ấy khiến các cô gái cảm thấy xa cách, lạnh lùng kinh khủng. Nhưng thật ra sau khi tiếp xúc em sẽ thấy cậu ấy là một người rất tốt.”

Hạ Du đồng ý với điều này: “Em biết huấn luyện viên là người tốt, nhưng mà–”

“Nhưng mà sao?”

Hạ Du suy nghĩ rồi tìm ra một lý do: “Nhưng anh ấy đẹp trai quá.”

“Hả? Đẹp trai thì có gì không tốt, em không thích trai đẹp à?”

“Không phải… nhưng trai đẹp khó gần lắm.”

Cũng giống như Tống Dư An.

Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều cô gái thích anh, và cô chỉ là một người trong số họ, chẳng có gì nổi bật.

Họ thường thích những cô gái rực rỡ, mạnh mẽ và xinh đẹp, những người có tài năng đặc biệt. Còn cô thì họ không nhìn thấy.

“Sao lại thế! Em cũng rất xinh và dễ thương mà” kk nói.

“Chị kk, chị đừng trêu em nữa mà.”

“Chị nói thật đấy.” kk thực lòng nghĩ vậy nên chỉ coi việc Hạ Du nói thế là khiêm tốn. “Vậy thì khi nào em có người trong lòng thì nói với chị, chị sẽ giúp em!”

Hạ Du thấy chị nói nghiêm túc thì cười bất lực: “Vâng, em biết rồi ạ.”

Chủ đề đó kết thúc, kk lại nhắc đến một việc quan trọng gần đây: “À này Hạ Du, tối mai tiệm chúng ta sẽ cùng vài tiệm xung quanh tổ chức một bữa tiệc lửa trại. Lúc đó sẽ rất bận, em phải bắt đầu chuẩn bị đồ uống và rượu sớm hơn từ chiều mai đấy.”

Vài ngày trước kk đã nói với cô về việc này, Hạ Du còn ghi vào ghi chú: “Vâng, không vấn đề gì. Sáng mai em sẽ liên hệ với nhà cung cấp để xác nhận danh sách nguyên liệu.”

“Ừm, vậy vất vả cho em rồi.”

“Không có gì đâu ạ.”

Ngày hôm sau, Hạ Du đến tiệm từ rất sớm. Bữa tiệc lửa trại chính thức bắt đầu sau khi trời tối, nhưng theo lời kk, những năm trước cứ khoảng bốn, năm giờ chiều đã có rất nhiều người đến rồi.

Hạ Du tất bật trong tiệm. Sau khi xử lý xong tất cả nguyên liệu, kk và Trình Lập vừa lúc đến tiệm. Ba người cùng nhau chuẩn bị cho buổi tiệc.

Khoảng năm giờ, các kệ đồ uống và kệ bánh ngọt ngoài tiệm đã được bày biện xong xuôi. Hạ Du có chút thời gian rảnh nên ngồi nghỉ ở một bên.

Đúng lúc đó, cô thấy Tống Dư An và nhóm bạn đi đến từ phía bãi biển. Hôm nay họ mặc đồ rất phù hợp với chủ đề tiệc lửa trại trên bãi biển: đồ bơi và quần đùi đi biển. Tống Dư An còn khoác thêm một chiếc áo sơ mi màu vàng có họa tiết hoa văn…

Nổi bật nhất trong số họ là Tiết Ân Cẩn với mái tóc xoăn dài, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng và bộ bikini nóng bỏng. Chiếc bikini màu vàng chanh, cùng tông màu với áo sơ mi của Tống Dư An. Hạ Du tự hỏi liệu trước khi đi, họ có cố tình kiểm tra màu sắc trang phục của nhau không.

Hạ Du nhìn họ càng lúc càng gần rồi cúi xuống nhìn lại trang phục của mình. Để tiện làm việc, cô chỉ mặc quần jeans rộng và áo thun. So với bikini thì bộ đồ của cô quá đỗi giản dị.

“Oa, đồ uống của tiệm Summer hôm nay nhìn ngon quá, Hạ Du, cái này là em làm à?” Tiết Ân Cẩn đi tới kinh ngạc hỏi.

Hạ Du đáp: “Em làm cùng chủ tiệm.”

“Ừm, chị muốn uống một ly nước xoài!”

“Được, của chị đây.”

Tiết Ân Cẩn quét mã, nhận ly nước xoài rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Du, nói: “Vừa nãy chụp ảnh ở bãi biển cả buổi, mệt chết đi được.”

“Bọn tôi còn chưa than mệt mà, chụp cho cậu cả trăm tấm vẫn không chọn được một cái.” Thái Vĩ Hào phản đối.

Tiết Ân Cẩn: “Là tại kỹ thuật của mấy cậu kém quá.”

“Phải, phải, kỹ thuật của bọn tôi kém nên cuối cùng vẫn phải để Dư An chụp cậu mới vừa lòng.”

Tiết Ân Cẩn lấy điện thoại ra, vừa uống nước ép vừa chỉnh sửa ảnh: “So sánh thì đúng là Dư An chụp đẹp nhất.”

“Chậc chậc chậc, cái gì cũng là Dư An tốt nhất ~”

Tiết Ân Cẩn lườm Thái Vĩ Hào, giận dỗi: “Đừng có mỉa mai, rõ ràng là kỹ thuật chụp ảnh của cậu kém mà.”

“Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi.” Thái Vĩ Hào vỗ vai Tống Dư An và mấy người bạn cùng phòng: “Này, không chụp ảnh nữa, bọn mình đi đánh bóng chuyền đi!”

Những người khác đều đồng ý: “Đi thôi.”

Tống Dư An cũng lên tiếng, nhưng anh không đi ngay mà hỏi Hạ Du: “Hôm nay em bận cả ngày à?”

Hạ Du gật đầu.

Tống Dư An dặn dò: “Làm thêm thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

Hạ Du cười: “Em ổn, cũng không mệt lắm, hơn nữa từ bây giờ trở đi sẽ không bận nữa.”

Tống Dư An ừ một tiếng rồi đưa món đồ trong tay cho cô: “Em chưa ăn gì đúng không, anh mua ở quầy bên kia.”

Hạ Du cúi đầu nhìn chiếc hot dog trong túi: “…Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì, ăn đi khi còn nóng.” Tống Dư An nói xong rồi như thường lệ xoa đầu cô một cách thân quen rồi cùng nhóm bạn nam đi về phía sân bóng chuyền.

“Cậu ấy tốt với em từ nhỏ như vậy à.” Bỗng nhiên Tiết Ân Cẩn nói.

Hạ Du khựng lại, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tiết Ân Cẩn không cần cô trả lời, tự nói tiếp: “Tốt thật đấy, chị ghen tị với tình cảm của hai người quá. Ước gì ngày xưa chị cũng quen biết cậu ấy.”

Hạ Du có chút bần thần: “Bây giờ hai người quen nhau cũng chưa muộn mà.”

“Nhưng mà vẫn tiếc lắm chứ, chị không biết cậu ấy lúc còn niên thiếu trông như thế nào.” Tiết Ân Cẩn chống cằm nhìn ra bãi biển xa xăm rồi đột nhiên hỏi: “Hạ Du, em có nhận ra là chị khá thích cậu ấy không?”

Cái túi đựng hot dog trong tay Hạ Du khẽ sột soạt. Tiết Ân Cẩn nói tiếp: “Em quen cậu ấy lâu như vậy, có biết cậu ấy có sở thích đặc biệt nào không? Em nói xem, con gái như chị thì cậu ấy có thích không nhỉ?”

Hạ Du chạm vào mũi: “Hai người chưa từng nói chuyện thích nhau sao?”

“Sao mà nói được, chị thấy hai đứa rất hợp nhau và chị cũng cảm thấy cậu ấy cũng nghĩ như vậy. Nhưng thích hay không thì cả hai đều chưa nói bao giờ.”

Nhắc đến chuyện này, Tiết Ân Cẩn vốn luôn thoải mái bỗng có chút ngượng ngùng: “Thật ra chị không biết cậu ấy nghĩ gì… Dĩ nhiên là chị cũng không muốn tỏ tình trước, chuyện này con trai phải chủ động chứ? Này, em giữ bí mật giúp chị nhé.”

Tình cảm lộ liễu thế này thì chẳng cần giữ bí mật lâu cũng sẽ bị phát hiện thôi. Chỉ có những mối tình thầm kín như của cô mới chôn vùi mãi dưới đáy biển.

“Ừ… em sẽ giữ bí mật.”

“Thế em vẫn chưa nói cậu ấy có sở thích đặc biệt nào mà, kể cho chị nghe đi, để chị còn biết cách mà bắt bệnh kê thuốc.”

Lòng Hạ Du thắt lại, dâng lên một sự khó chịu.

“Bắt bệnh kê thuốc”… Mình đã thích anh ấy từ nhỏ nhưng cũng không biết phải kê thuốc thế nào.

“Hạ Du.”

Đúng lúc cô đang rối bời, một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng. Hạ Du quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào mà trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn cam vàng sắp tắt hẳn. May mà ánh lửa trại bùng lên soi sáng cả màn đêm. Ở phía sau, Hứa Bạch Nghiên đứng giữa ranh giới sáng tối, vẻ mặt thanh lãnh nhưng chiếc áo thun trắng lại ánh lên vẻ dịu dàng.

“kk hỏi cô để sữa tươi ở đâu.” Anh nói với cô.

“Hả? Tôi đến ngay đây.”

Hạ Du lập tức đứng dậy đi vào tiệm. Khi lướt qua Hứa Bạch Nghiên, cô chợt nhận ra sữa tươi hôm nay là do Trình Lập dọn. Mà Trình Lập lúc này chắc chắn đang ở cạnh kk.

Cô hơi dừng lại, liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên.

Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: “Vẫn chưa đi sao?”

“Ồ…”

Anh lại một lần nữa kéo cô ra khỏi tình huống khó xử. Hạ Du thẫn thờ nghĩ hình như cô lại nợ anh thêm một lần nữa rồi.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 13: Dùng Người Xong Rồi Vứt