Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 20: Tiệc Mùa Hè

“Hạ Du ăn kem không?”

Trên con phố ăn vặt tấp nập, kk khoác tay cô, chỉ vào một tiệm kem ở gần đó.

Hạ Du: “Được ạ.”

“Đi thôi, đi thôi. Quán này ngon lắm, hồi mới mở đông người xếp hàng lắm đấy.” kk kéo cô vào trong tiệm. Một luồng khí lạnh ùa tới, cả hai thở phào thoải mái.

kk: “Chị ăn vị vani, ngon lắm. Em ăn giống chị không?”

Vani…

Trong đầu Hạ Du ngay lập tức hiện lên cảnh tượng ăn kem cùng Hứa Bạch Nghiên bên đường ngày hôm qua.

Cô không biết vị kem vani hôm đó có ngon không, thậm chí cả vị trà xanh của cô cũng gần như không còn cảm nhận được. Trong đầu cô chỉ có cảm giác mát lạnh trên đầu lưỡi và tấm lưng nóng bỏng khi anh đi bộ cùng cô về nhà.

“Em ăn vị khác đi… hai viên nhé, xoài và dâu tây.”

kk: “Được.”

Cả hai mua kem xong thì ăn hết ngay trong tiệm. Sau đó họ đi bộ đến một trung tâm thương mại gần đó. Hôm nay họ ra ngoài để mua quần áo.

kk nói rằng ngày kia có một bữa tiệc bãi biển ở Vịnh Lâm Đình, cô muốn mua một chiếc váy thật đẹp. Hạ Du cũng đã sớm muốn mua vài bộ đồ mới phù hợp với đi biển, nhưng đi một mình thì không có hứng. Bây giờ có người đi cùng thì thật tốt.

“Tiệm này váy đẹp lắm, chị đã mua ở đây nhiều lần rồi.” kk dẫn Hạ Du vào một cửa hàng quen thuộc.

Nhưng Hạ Du đi một vòng mà không biết chọn cái nào. Bởi vì quần áo ở đây đa số là kiểu bó sát, gợi cảm, rất ít áo thun rộng rãi. Mà bình thường cô ra ngoài mua nhiều nhất là áo thun. Nhất thời cô không thể thay đổi gu của mình.

Trong lúc cô còn đang do dự, kk đã chọn được hai, ba bộ. Quay lại thấy cô tay không nên liền hỏi: “Không có cái nào em thấy đẹp à?”

Hạ Du: “Không phải, đều rất đẹp, nhưng hình như không hợp với em lắm.”

“Sao lại không hợp.” kk nhìn quanh, lấy cho cô một chiếc váy và một bộ áo ba lỗ cùng quần đùi: “Hai bộ này rất hợp với em đó, vừa dễ thương vừa quyến rũ.”

Hạ Du: “Cái này… thật sự hợp với em sao?”

“Thật mà, em thử xem, đừng lúc nào cũng mặc áo thun nữa!”

“Được rồi.”

Dưới sự thúc giục của kk, Hạ Du cầm quần áo vào phòng thử đồ. Cô thử bộ áo ba lỗ màu hồng và quần đùi màu trắng trước. Trong phòng thử đã có gương. Hạ Du mặc xong, nhìn một lượt rồi nhanh chóng nghĩ đến việc cởi ra. Nhưng kk ở bên ngoài cứ giục, nhất quyết bắt cô phải ra để cô ấy xem.

Hạ Du đành kéo rèm, bước ra trước tấm gương lớn ngoài phòng thử đồ.

“Chị kk, em thấy bộ này…”

“Ôi trời. Hạ Du, thân hình của em đẹp thế!” kk trợn mắt, ngắt lời cô.

Hạ Du khựng lại, nhận ra ánh mắt của cô ấy đang nhìn vào đâu, liền đỏ mặt che ngực: “Em thấy bộ này hơi chật và bó sát quá.”

“Chật thì không đâu, mặc lên vốn dĩ là phải khoe dáng như thế. Nhưng trên người em thì lại quá nổi bật rồi. Phải nói là em mặc bộ này trông cực kì bốc lửa!”

Một nữ nhân viên đứng bên cạnh cũng không kìm được: “Đúng đó, cô gái à, dáng ngực của cô đẹp thật, eo cũng thon nữa. Mặc áo ba lỗ là tôn dáng nhất rồi.”

kk gật đầu, mắt đầy hình trái tim: “Ừ ừ, chị cũng thấy vậy. Bộ này đẹp lắm, Hạ Du, mua bộ này đi!”

Hạ Du: “Em thấy bó quá, hay em thử chiếc váy kia nhé!”

“A, nhưng mà nó quyến rũ lắm…”

Hạ Du mặc kệ sự tiếc nuối của kk, vội vàng chạy vào phòng thử đồ. Cô cởi bộ áo ba lỗ bó sát ra, thay bằng chiếc váy màu xanh nhạt. Chiếc váy cũng hơi bó, nhưng có lẽ vì đã thử bộ ba lỗ kia rồi nên cô cũng dần chấp nhận được mức độ này.

Thay xong, cô bước ra ngoài, lại một tiếng reo lên kinh ngạc.

“Cái này em mặc cũng đẹp lắm! Quả nhiên mắt nhìn của chị không sai mà.” kk đi vòng quanh cô: “Chiếc váy dễ thương này lại bị em mặc lên mang một hương vị gợi cảm. Chỉ có em mới có thể mặc chiếc váy này toát lên cả vẻ trong sáng lẫn quyến rũ.”

Hạ Du được khen đến ngượng: “Thật sự đẹp không ạ?”

“Thật mà. Chị thấy em thường không có váy như thế này, mua một chiếc mặc đi.”

Hạ Du nhìn vào gương. Màu xanh nhạt rất hợp với làn da của cô. Chiếc váy cũng không quá hở hang, mặc vào rất trơn và mát mẻ.

“Cô gái à, da cô trắng thật đấy. Mới đến Hải Thành à?” Nữ nhân viên hỏi.

kk cười nói: “Đây là lúc cô ấy đã đen đi một chút rồi đấy, hồi mới đến còn trắng hơn.”

“Thế à, đẹp thật đấy.”

Có lẽ vì cả kk và nữ nhân viên đều khen ngợi hết lời, Hạ Du càng nhìn càng thích, cuối cùng quyết định mua chiếc váy này. Nhưng chiếc áo ba lỗ gợi cảm kia thì cô nhất quyết không mua. Cô cảm thấy mặc chiếc áo đó ngực mình cứ như sắp nổ tung vậy… một chút thoải mái cũng không có.

Sau khi mua sắm ở cửa hàng này, cả hai lại đi đến một tiệm đồ bơi. Tiệm đồ bơi có đủ loại đồ bơi đẹp mắt, liền thân, rời thân và cả bikini.

Bộ đồ lướt sóng ban đầu của Hạ Du là loại liền thân chống nắng rất kín đáo. Cô đã có ý định mua một bộ đồ bơi đẹp hơn từ trước nên đã chọn một bộ màu đen hồng xẻ đùi. Tưởng chừng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng kk nói rằng cô mặc bikini chắc chắn sẽ rất quyến rũ và đẹp. Cô ấy đã gợi ý cho cô một bộ.

Bikini không phải là trang phục mặc hàng ngày nhưng trong những dịp đặc biệt, sự gợi cảm và táo bạo là điều bình thường. Hạ Du nghĩ sau này Lâm Oánh đến, biết đâu cả hai có thể mặc bikini để xuống hồ bơi chơi. Thế là cô nghiến răng mua luôn.

Sau nửa ngày mua sắm, cả hai đều trở về Summer với rất nhiều đồ. Hôm nay ở bãi biển có khá đông người lướt sóng. Hạ Du đặt túi mua sắm xuống và chuẩn bị vào làm việc thì đúng lúc thấy Tống Dư An và Thái Vĩ Hào cầm ván lướt sóng đi từ bãi cát về.

“Chào Hạ Du!” Thái Vĩ Hào chào cô.

Hạ Du gật đầu đáp lại rồi quay sang nhìn Tống Dư An.

Kể từ lần cãi vã nhỏ ngoài tiệm Summer về việc “cô đi đưa cơm cho Hứa Bạch Nghiên bị thương”, hai người đã không liên lạc với nhau. Giờ gặp lại, không khí có chút gượng gạo.

“Anh Dư An…”

“Em đang chuẩn bị đi làm à?”

Cả hai cùng lúc lên tiếng.

Hạ Du gật đầu: “Em và chị kk vừa đi mua sắm về. Em dọn dẹp chút rồi vào làm đây.”

Mấy ngày nay Tống Dư An vẫn giận Hạ Du. Anh giận cô vì một người ngoài cuộc mà lại cãi lại anh.

Nhưng khi nhìn thấy cô, trái tim anh lại mềm nhũn ra. Anh hiểu cô mà, cô là một cô gái hay nghĩ cho người khác. Nếu cô đã coi người khác là bạn, cô sẽ làm những việc như vậy.

Anh cũng chẳng cần phải tính toán quá nhiều…

“Gần đây em bận không?” Tống Dư An nói với giọng dịu lại.

Hạ Du lắc đầu: “Cũng tạm ạ, em vẫn có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tống Dư An nói: “À, ngày mốt ở Vịnh Lâm Đình có một bữa tiệc bãi biển mùa hè, em có muốn đi chơi không?”

Hạ Du biết về bữa tiệc này. kk mua quần áo mới hôm nay cũng là để đi đến đó.

Thái Vĩ Hào cũng nói: “Nghe nói sẽ rất náo nhiệt đấy! Còn có một khu chợ tình nhân siêu hot, bọn anh cũng định đi xem đó!”

Cả chợ tình nhân nữa ư? Nghe là biết dành cho các cặp đôi. Hạ Du liếc nhìn Tống Dư An. Chắc chắn lúc đó anh sẽ đi cùng Tiết Ân Cẩn. Vậy thì cô sẽ không đến đó để làm gì.

“Hôm đó chị kk và anh Trình Lập đi chơi rồi nên chắc em sẽ ở lại trông tiệm. Em không đi đâu.”

Thái Vĩ Hào: “À… vậy thì tiếc thật.”

“Chịu thôi, tùy sắp xếp của họ vậy.” Hạ Du cười, chuyển chủ đề: “Anh Dư An, hai anh mau đi tắm đi, bây giờ trong đó không có ai xếp hàng đâu. Em vào tiệm đây.”

Tống Dư An: “Được…”

Hạ Du rời đi, Tống Dư An và Thái Vĩ Hào cất ván lướt sóng rồi đi về phía phòng tắm. Suốt cả đoạn đường, tâm trạng Tống Dư An đều khá nặng nề.

Họ đến Hải Thành đã lâu nhưng chưa bao giờ đi chơi cùng nhau. Lần này anh có ý muốn rủ cô đi cùng thì cô lại từ chối. Nhưng anh nhớ Hạ Du của ngày xưa luôn thích quấn quýt bên anh, thích ở bên anh.

“Cậu rủ lại lần nữa đi, cô ấy sẽ đi thôi.” Thái Vĩ Hào thấy Tống Dư An không vui, vỗ vai anh.

Tống Dư An liếc nhìn cậu ta: “Thật không?”

“Thật mà, Hạ Du thích cậu như vậy…”

Tống Dư An lườm cậu ta một cái.

Thái Vĩ Hào khựng lại, kịp thời sửa lời: “Khụ khụ, ý tớ là… Cô ấy chắc chắn sẽ thích đi chơi với cậu. Cứ xin nghỉ với chủ tiệm là được thôi.”

Tống Dư An mím môi: “Ừm.”

*

Hai ngày sau là bữa tiệc bãi biển mùa hè.

Bữa tiệc diễn ra từ sáng đến tối. Theo lời kk, ban ngày chủ yếu là các buổi biểu diễn âm nhạc, ban tổ chức đã mời rất nhiều ban nhạc nổi tiếng, mọi người sẽ cùng nhau vui chơi trên bãi biển.

Buổi tối sẽ có một khu chợ tình nhân rất nổi tiếng. Ở đó có nhiều hoạt động và gian hàng tương tác dành cho các cặp đôi, đủ các hoạt động ăn uống, vui chơi. Tất nhiên, người độc thân cũng có thể đến tham gia để hòa mình vào không khí nhộn nhịp, biết đâu lại tìm được một nửa của mình.

Hôm đó tiệm Summer vẫn mở cửa bình thường, nhưng khoảng hơn 4 giờ chiều, kk nói với Hạ Du rằng buổi tối sẽ đóng cửa, họ sẽ cùng nhau đi dự tiệc bãi biển. Bữa tiệc lớn như vậy, Hạ Du nghĩ khả năng gặp Tống Dư An và nhóm bạn là rất thấp, nhưng nhỡ đâu… Hôm nay Tống Dư An nhắn tin rủ đi, cô đã từ chối với lý do tiệm bận.

“Sao lại không đi được? Em đến Hải Thành là để trải nghiệm chứ có phải để đi làm đâu!” kk nói: “Nhanh lên, em về thay đồ, trang điểm đi. Lát nữa chị qua đón.”

Hạ Du: “Nhưng chị đi với anh Trình Lập mà, em không làm kỳ đà cản mũi đâu.”

“Bọn chị chắc chắn sẽ đi cùng một nhóm trước, Gia Sâm và những người khác cũng đi mà. Chỉ khi trời tối thì có thể mới tách ra thôi. Lúc đó em cũng có thể đi dạo một mình, biết đâu lại gặp được người phù hợp. Người ta đồn rằng đêm nay tỉ lệ thành công cao lắm đó.”

Hạ Du không tin những lời đồn như vậy. Nhưng vì kk cứ nài nỉ nên cô đành phải đồng ý.

“Nhân tiện hôm nay mặc thật đẹp nhé, mặc chiếc váy mới mua đó, biết đâu gặp được soái ca!”

Hạ Du cười: “Được rồi, em biết rồi.”

Chỉ mong là đừng gặp Tống Dư An và nhóm bạn của anh.

Rời khỏi Summer, Hạ Du trở về chỗ ở.

Còn một tiếng nữa kk mới đến đón, cô đi tắm rồi trang điểm nhẹ nhàng. Kỹ năng trang điểm của cô không thành thạo lắm, nhưng xem video rồi làm theo cũng ra dáng.

Trang điểm xong, cô lấy chiếc váy màu xanh mới mua ra mặc.

Làm xong tất cả cũng vừa lúc kk gọi điện thoại, nói rằng đã đợi cô ở dưới lầu.

Hạ Du đeo chiếc túi xách màu trắng, bên trong có điện thoại, khăn giấy và một thỏi son dưỡng rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.

*

“Bãi đỗ xe bên đó hôm nay chắc chắn rất đông. A Nghiên, hay là sau khi đưa cậu về nhà, chúng ta cứ đỗ xe ở nhà cậu luôn, đi bộ ra đó cũng không xa lắm.” Trình Lập vừa cầm vô lăng vừa nói.

Tiệc bãi biển được tổ chức ngay tại Vịnh Lâm Đình, không xa nhà Hứa Bạch Nghiên. Buổi trưa khi Hứa Bạch Nghiên ra ngoài có việc, anh còn nghe thấy tiếng ban nhạc điện tử đang biểu diễn ở đó.

Rất ồn ào.

“Được.” Hứa Bạch Nghiên ngồi ở ghế sau đáp.

Vì lười lái xe ra ngoài nên khi về anh đi nhờ xe của Trình Lập. Anh không ngờ Trình Lập và kk lại đi vòng qua khu nhà trọ, nói rằng sẽ đến đón Hạ Du.

Thời gian dần trôi, hai người ngồi ở hàng ghế trước vẫn trò chuyện.

“Hạ Du, bên này!” Đột nhiên kk ở ghế phụ quay người lại, gọi lớn ra bên ngoài.

Gió biển thổi nhẹ làm lay động những tán lá, ánh sáng cứ mờ mờ ảo ảo.

Hứa Bạch Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cô gái đang chạy ra từ cổng nhà trọ.

Dưới ánh nắng, tà váy xanh nhạt đung đưa, cô gái giống như một nàng tiên nhỏ đột nhiên xuất hiện từ trong khu rừng, trên người lấp lánh những ánh sáng nhỏ, trong suốt và tươi sáng.

Hứa Bạch Nghiên hơi khựng lại, ánh mắt không dời đi.

Hạ Du đang chạy xuống, cũng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp Hứa Bạch Nghiên. Cô ngây người hai giây, vô thức kéo tà váy xuống. Sau đó cô đi về phía chiếc xe, chào kk và Trình Lập.

“Chà, hôm nay Hạ Du mặc đẹp quá nha.” Trình Lập khen ngợi.

kk nói: “Đúng không, chiếc váy này là em chọn cho em ấy đó! Lẽ ra em ấy phải mặc như thế này từ lâu rồi! Hạ Du, mau lên xe đi.”

Ghế sau còn một chỗ trống.

Hạ Du nhìn Hứa Bạch Nghiên, chào một tiếng: “Huấn luyện viên.”

Hứa Bạch Nghiên đáp lại bằng một tiếng “Ừm”, rồi dịch vào bên trong một chút trước khi cô kịp vòng ra phía bên kia: “Lên đây đi.”

“À.”

Xe của Trình Lập là xe việt dã, gầm xe khá cao. Hạ Du phải bám vào khung cửa, nhấc chân cao mới trèo lên được.

Cô đang mặc váy, mà váy lại hơi ngắn. Khi cô nhấc chân, tà váy trượt lên, để lộ phần đầu gối và đùi trắng nõn, mịn màng, trắng đến chói mắt.

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên chạm tới, anh nhanh chóng quay đi chỗ khác. Đến khi nghe thấy tiếng cửa xe đóng ầm một cái, chắc chắn cô đã ngồi ổn định thì anh mới liếc nhìn cô.

Cô đang cúi đầu chỉnh lại chiếc váy hơi xộc xệch, môi có màu sắc, chắc là đã tô son.

“Nghe nhạc không mọi người?” Trình Lập hỏi.

kk nói: “Nghe, nghe chứ. Bật nhạc sôi động một chút đi.”

Trình Lập bật danh sách nhạc mà anh đã sưu tầm từ lâu. Giai điệu nhẹ nhàng lãng mạn hòa cùng cảnh sắc bên ngoài và gió biển, tạo nên một không khí đậm chất mùa hè. Hạ Du lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Có thể là do hôm nay cô mặc bộ đồ này và trang điểm, cũng có thể là… Hứa Bạch Nghiên đang ngồi cạnh cô.

Nhưng chuyện ăn kem lần trước cũng không phải là chuyện gì to tát. Có phải cô đang nghĩ nhiều, quá chấp nhặt rồi không?

Hạ Du khẽ hít một hơi, quyết định hành động tự nhiên một chút, bèn quay sang hỏi: “Huấn luyện viên, sao anh lại ở đây?”

Hứa Bạch Nghiên nhìn thẳng về phía trước: “Tiện đường.”

“À, ra là vậy.”

kk quay lại từ ghế phụ: “Nhà cậu ấy gần chỗ tiệc bãi biển mà. Tiện đường về nhà nên ngồi chung xe luôn.”

“Ồ, vậy anh không đi chơi cùng mọi người sao?”

Hứa Bạch Nghiên vừa định mở miệng thì Trình Lập đã than phiền: “Cậu ấy chê ồn ào, còn nói năm nào cũng thế nên chán rồi, không muốn đi.”

Hứa Bạch Nghiên: “…”

Hạ Du gật đầu, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em đi, em cảm giác nó không giống với buổi tiệc lửa trại lần trước.”

kk: “Đương nhiên là không giống rồi. Quy mô lớn hơn nhiều, náo nhiệt hơn nhiều. Còn có nhiều đồ ăn ngon nữa, lát nữa em đến là biết.”

“Vâng!”

Chiếc xe chạy khoảng hơn 20 phút thì đến cổng khu dân cư của Hứa Bạch Nghiên. Trình Lập lái xe vào, đỗ xe trong gara nhà anh.

Mọi người xuống xe, đi bộ ra khỏi gara. Khi đến cổng sân nhỏ, Hạ Du quen thuộc nhấn nút gọi xe đưa đón. Trình Lập và kk ngay lập tức nhìn cô, Hạ Du sững sờ một chút, mới nhận ra hành động của mình quá giống chủ nhà.

“À… Em chỉ muốn nói khu dân cư này rộng quá, gọi xe đưa đón sẽ đỡ mệt hơn, được không ạ?”

Trình Lập: “Được chứ. Chỉ là nhất thời anh không nghĩ ra, quả nhiên là em đến đây thường xuyên hơn.”

Hạ Du nghe vậy có chút ngượng, theo bản năng liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên. Anh khẽ cười, cũng đang nhìn cô. Cô lập tức quay đi chỗ khác.

Hai phút sau, người bảo vệ gần đó lái xe đến. Trình Lập và kk lên trước. Hạ Du ngồi ở hàng ghế sau. Vừa định nói với người bảo vệ là có thể xuất phát thì thấy Hứa Bạch Nghiên nhấc chân, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hạ Du ngạc nhiên nhìn anh.

Trình Lập cũng quay lại hỏi: “Gì vậy? Không phải cậu không đi sao?”

Hứa Bạch Nghiên lười biếng dựa ra sau: “Bây giờ tôi đột nhiên muốn đi, không được sao?”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 20: Tiệc Mùa Hè