Hạ Du không ở lại xem lại lần nữa. Có lẽ cô cảm thấy mình đã ở đây quá lâu hoặc có thể là khi nghe câu nói đó, trong lòng cô bỗng cảm thấy hoang mang. Một khi hoang mang, cô lại muốn trốn chạy khỏi hiện trường.
“Cô Hạ, cô đi bộ ra à?” Khi đến cổng khu dân cư, người bảo vệ mỉm cười hỏi.
Hạ Du cảm thấy mặt mình nóng bừng vì cái nóng, cô mơ hồ “vâng” một tiếng.
Người bảo vệ nói: “Nếu có gì cần, cô cứ ấn chuông ở cổng, đồng nghiệp của tôi sẽ lập tức đến đón cô.”
“Không sao đâu… Tôi đi dạo một chút.” Hạ Du mỉm cười với anh ta rồi đứng ở một chỗ mát mẻ.
Xe đã đặt vẫn còn 10 phút nữa mới đến, cô cần phải đợi ở đó.
Trong lúc rảnh rỗi ngẩn người, cô không thể kìm được mà nghĩ đến câu nói và ánh mắt của Hứa Bạch Nghiên khi nãy. Cô nghĩ… chắc chắn là cô đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói về tình yêu mùa hè táo bạo của Lâm Oánh.
Nếu không thì tại sao khi nhìn Hứa Bạch Nghiên trên ghế sofa, trong đầu cô lại hiện lên nụ hôn hỗn loạn đó. Và tại sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh khi nói câu nói đó có chút khác so với bình thường.
Không, không, không có gì khác cả.
Nửa sau của bộ phim chắc chắn rất hay, anh chỉ đơn giản là nói có thể xem lại cùng cô thôi… Trọng tâm không phải là chuyện “cùng nhau”! Đúng vậy, là như thế.
Hạ Du dùng tay làm quạt, cố gắng hạ nhiệt cho khuôn mặt, cũng cố gắng quạt bay ánh mắt tĩnh lặng mà dịu dàng của Hứa Bạch Nghiên khi nhìn mình.
“Cô Hạ, có cần nước suối không?” Người bảo vệ thấy cô có vẻ rất nóng, bèn tốt bụng hỏi.
Hạ Du giật mình: “Không cần, không cần, xe của tôi đến rồi!”
Chiếc xe màu trắng dừng trước mặt cô. Hạ Du kéo cửa xe, bỏ chạy khỏi nơi đó như một con thỏ.
*
Sau khi về đến chỗ ở, Hạ Du thay quần áo và đi tắm. Nằm trong căn phòng máy lạnh mát rượi, đầu óc cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.
Nằm một lúc, Lâm Oánh gọi video cho cô.
Lâm Oánh lúc này đang ở nhà, ôm nửa quả dưa hấu, vừa múc ăn vừa chào cô: “Hạ Du, thứ Sáu tuần sau tớ chuẩn bị đến Hải Thành rồi nè!”
Hạ Du ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Thật chứ! Mẹ tớ đã đồng ý rồi, còn cho tớ một khoản tiền nữa~”
Hạ Du nhẩm tính thời gian: “Vậy là còn chín ngày nữa.”
“Đúng vậy. Bây giờ tớ có thể mua vé máy bay rồi. Này, khi đó tớ có thể ở cùng phòng với cậu không?”
“Cái này tớ phải hỏi ông chủ của chúng tớ đã.”
“Được, cậu hỏi đi. Nếu không được cũng không sao, tớ có thể đặt một phòng khác ở cùng nhà trọ với cậu.”
“Được thôi.”
Lâm Oánh: “À, gần đây cậu học lướt sóng thế nào rồi? Tớ có thể đuổi kịp cậu không đây!”
Hạ Du: “Gần đây tớ không học… Tớ nói với cậu rồi mà, huấn luyện viên bị thương ở chân nên gần đây không thể dạy được.”
“Huấn luyện viên đẹp trai bị thương ở chân thì cậu không nghĩ đến việc nhờ huấn luyện viên khác dạy à? Nhất định phải là anh ấy sao?”
Kể từ lần trước Hạ Du định tìm Hà Gia Sâm học lướt sóng nhưng bị Hứa Bạch Nghiên giận, cô thật sự không còn nghĩ đến việc tìm một huấn luyện viên khác nữa. Trong đầu cô chỉ có suy nghĩ “chờ Hứa Bạch Nghiên khỏi bệnh”.
“Cậu mà cũng có biểu cảm đó là sao, thật sự không ai thay thế được anh ấy à?”
“Không… không phải.” Hạ Du vội vàng giải thích: “Vết thương của anh ấy cũng có liên quan đến tớ một chút mà. Gần đây tớ chắc chắn phải chăm sóc anh ấy, không có nhiều thời gian để lướt sóng. Hơn nữa anh ấy là cao thủ mà, để anh ấy dạy chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi.”
Điều quan trọng nhất là cô đã hứa với anh sẽ không tìm huấn luyện viên khác. Nếu anh biết cô tìm người khác, chắc chắn anh lại giận mất.
“Vậy sao. Sao tớ lại thấy chuyện này không đúng lắm nhỉ?” Lâm Oánh lại ăn một miếng dưa hấu lớn, rồi vui vẻ nói: “À, mà nói đến đây, cậu không nghĩ đến việc hẹn hò với huấn luyện viên đẹp trai đó à? Đẹp trai như vậy mà lại còn gần gũi như thế, không yêu nhau thì đáng tiếc quá!”
Lại nữa, lại nữa rồi, Lâm Oánh lại bắt đầu làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
Trái tim Hạ Du vốn đã bình tĩnh lại, lại bắt đầu đập loạn xạ vì lời nói của cô bạn: “Thôi đi, cậu nói chuyện yêu đương cứ như đi mua rau dễ dàng lắm vậy. Đừng lấy anh ấy ra đùa với tớ nữa, tớ không có ý đó đâu.”
“Biểu cảm của cậu cho tớ thấy không phải là không có ý đó đâu.”
“......?”
Những cuộc trò chuyện với bạn thân vốn không có giới hạn, nhưng về chuyện của Hứa Bạch Nghiên thì Hạ Du không muốn nhắc đến nữa. Bởi vì cô cảm thấy điều đó là không thể nên cô không muốn tưởng tượng.
Hơn nữa để hoàn toàn loại bỏ cái cảm giác bất an mơ hồ này, ngày hôm sau, Hạ Du nhờ Hà Gia Sâm mang cơm đến cho Hứa Bạch Nghiên. Ngày thứ ba cũng như vậy.
Hứa Bạch Nghiên không hề nhắn tin hay gọi điện cho cô vì chuyện “cô không đến đưa cơm”. Điều này khiến Hạ Du thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy suy nghĩ của mình quả thật là đúng, tất cả những cảm giác mơ hồ kia chỉ là ảo giác.
*
Hạ Du đã nhắc đến việc Lâm Oánh sẽ đến chơi với cô trong một tuần nữa. Hôm đó, cô đến tiệm và hỏi kk liệu bạn cô có thể ở lại vài ngày được không.
Kk nói hoàn toàn không có vấn đề gì. Căn phòng đó vốn là để cho cô ở, có thêm một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hạ Du rất vui, tranh thủ lúc rảnh rỗi nhắn tin cho Lâm Oánh báo tin.
Vừa nhắn xong, chuông cửa tiệm reo lên. Hạ Du lập tức để điện thoại sang một bên để chuẩn bị đón khách. Nhưng không ngờ người bước vào lại là Hứa Bạch Nghiên. Vết thương ở chân của anh có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, anh không cần dùng nạng nữa, chỉ có mắt cá chân là vẫn còn băng bó để cố định đơn giản.
Hai ngày không gặp, Hạ Du đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng khi nhìn thấy anh.
“A Nghiên, chân cậu đi được rồi à?” kk đứng bên cạnh hỏi.
Hứa Bạch Nghiên đi lại khá chậm: “Đã khá hơn một chút.”
Kk: “Cậu hồi phục cũng nhanh thật đấy.”
“Cũng tạm.”
Hứa Bạch Nghiên ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar. Hạ Du ngước mắt lên, phát hiện anh đang ngồi ngay trước mặt nhìn cô.
Sự căng thẳng bỗng dưng tăng lên. Hạ Du lặng lẽ hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Hứa Bạch Nghiên bình thản đáp: “Nước soda.”
“Hương bạc hà nho xanh được không ạ?”
“Ừm.”
Hạ Du cúi đầu: “Anh đợi chút nhé, tôi làm ngay đây.”
Một lúc sau lại có khách mới vào gọi đồ, kk đến tiếp chuyện. Hạ Du làm xong ly nước soda bạc hà nho xanh rồi đẩy về phía Hứa Bạch Nghiên: “Huấn luyện viên, của anh đây.”
“Hai ngày nay bận lắm sao?”
Hạ Du khẽ khựng lại, thấy kk đang làm nước ép ở phía bên kia nên không để ý đến mình, cô bèn gật đầu.
“Nhưng tôi nghe nói hai ngày trước cô đều tan làm khá sớm mà.” Hứa Bạch Nghiên uống một ngụm nước soda rồi thản nhiên nói.
Lời nói dối vừa thốt ra đã bị vạch trần. Hạ Du có chút ngượng, nhưng cô không thể nói là vì mấy ngày nay cô cảm thấy có chút kỳ lạ nên muốn tránh xa anh.
“Tôi… đúng lúc tan làm thì có chút việc.”
“Cho nên cô cho tôi leo cây.”
Hạ Du lập tức nói: “Tôi đã nhờ Gia Sâm mang đồ ăn đến cho anh rồi.”
Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày, không nói gì nữa. Hạ Du hắng giọng, lúng túng thêm vào: “Nhưng tôi cũng không ngờ là mới hai ngày không gặp mà chân anh đã đi lại được rồi.”
“Ừm, nếu cô không xuất hiện thêm hai ngày nữa thì tôi có thể đi lướt sóng luôn rồi.”
“Thật… thật sao? Vậy anh giỏi quá.”
Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên đầy thâm ý. Hạ Du mím môi im lặng.
Đúng lúc đó, đơn hàng đột nhiên tăng lên. Kk bảo cô qua giúp. Hạ Du nhân cơ hội này nhanh chóng thoát khỏi sự ngượng ngùng.
Nhưng Hứa Bạch Nghiên vẫn không rời đi. Trong lúc cô làm đồ uống và lấy order, cô vẫn có thể thấy anh ngồi đó, từ từ uống ly nước sủi bọt. Giữa chừng, cô thấy anh nghe một cuộc điện thoại. Đối phương không biết nói gì, anh trả lời bằng tiếng Pháp.
Hạ Du không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn quanh tiệm.
“Tôi dọn dẹp chỗ đó nhé, anh có thể họp ở đó.” Hạ Du thấy anh có vẻ hơi do dự nên bèn lên tiếng.
Hứa Bạch Nghiên quay sang nhìn cô: “Cô hiểu tiếng Pháp à?”
“Hồi đại học tôi chọn môn phụ là tiếng Pháp…” Hạ Du khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tôi không cố ý nghe lén điện thoại của anh.”
Nói rồi, cô rời khỏi quầy bar để dọn dẹp chiếc ly rỗng trên bàn mà Hứa Bạch Nghiên thường ngồi.
Khi cô rửa ly xong và quay lại, Hứa Bạch Nghiên gõ nhẹ lên quầy bar: “Hạ Du.”
“Vâng?”
“Bây giờ cô có rảnh không?”
Hạ Du ngừng tay: “…Sao thế ạ?”
“Tôi có việc muốn nhờ cô giúp.” Hứa Bạch Nghiên nói: “Vừa rồi có thông báo là phải họp, đối phương nói tiếng Pháp. Cô có thể giúp tôi làm biên bản cuộc họp được không? Khoảng nửa tiếng thôi.”
Tiếng Pháp là ngôn ngữ mà Hạ Du khá yêu thích, vì vậy cô luôn học tốt môn tự chọn này. Nhưng ghi biên bản cuộc họp thì… cô chưa bao giờ thử làm một việc chuyên nghiệp như vậy.
Hạ Du nói: “Về nội dung gì vậy ạ? Tôi không biết mình có làm được không.”
“Không sao, chỉ cần hỗ trợ là được.”
Thấy anh nghiêm túc như vậy, có lẽ là đang rất cần sự giúp đỡ. Trong tình huống này, Hạ Du đương nhiên là sẵn lòng giúp đỡ, mặc dù cô cảm thấy khi ở gần anh, cô vẫn có một cảm giác hơi kỳ lạ.
Hứa Bạch Nghiên thấy cô không từ chối nên liền nói thẳng: “Kk, cho tôi mượn người của chị một chút nhé.”
Hứa Bạch Nghiên đã nói vậy thì kk đương nhiên không có ý kiến gì. Chỉ là cô không ngờ Hạ Du lại biết cả tiếng Pháp, cô liền khen cô ấy thầm giấu tài. Hạ Du có chút ngại, khả năng nghe của cô thì ổn nhưng nói thì còn kém.
Không giống Hứa Bạch Nghiên, anh nói rất trôi chảy. Hơn nữa cảm giác khi anh nói tiếng Pháp có chút khác so với khi nói tiếng Trung, bớt đi sự lạnh lùng. Mỗi âm tiết dường như được ấp ủ cho mềm mại rồi mới nói ra, giống như khi cô nghe nhân vật chính trong phim Pháp nói chuyện, có cảm giác rất người bản địa.
“Cái này cho cô.”
Trong tiệm có máy tính bảng và bút. Hứa Bạch Nghiên lấy chúng đưa cho cô rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh. Chỗ ngồi này là ghế sofa, không gian không quá lớn, hai người ngồi vừa đủ. Khi anh ngồi xuống, Hạ Du cảm thấy bên cạnh hơi lún xuống, cô không thể kiểm soát được mà nghiêng về phía anh một chút.
Cô chớp mắt một cái, lặng lẽ dịch sang bên cạnh. Nhưng cũng không dịch được bao nhiêu, chỉ thêm được khoảng hai centimet. Hơi ấm tỏa ra ngay bên cạnh, Hạ Du khẽ hít một hơi.
Nhưng Hứa Bạch Nghiên không có bất kỳ phản ứng nào khác. Anh mở điện thoại nói chuyện với đối phương một lúc, sau đó đưa một chiếc tai nghe về phía cô, ra hiệu cho cô đeo vào.
Hạ Du cầm lấy, lại nhắc nhở một lần nữa: “Tôi sợ tôi không làm được, nhỡ ghi chép không tốt thì sao?”
Hứa Bạch Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: “Có tôi ở đây, cô không cần lo lắng.”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm, khoảng cách lại quá gần. Đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh lấp lánh như hạt ngọc trai. Tim Hạ Du lỡ một nhịp, vội vàng quay đi: “Được rồi…”
Vì cuộc họp được thông báo đột xuất, Hứa Bạch Nghiên để điện thoại đứng trên bàn và bắt đầu video call. Trong video có bảy, tám người, trong đó có một nửa là người Pháp. Hạ Du ngồi bên cạnh Hứa Bạch Nghiên, đeo một bên tai nghe và chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện.
Cuộc họp là về một vài vấn đề của các dự án đầu tư ở Pháp. Ban đầu, họ nói về một địa điểm là Provence. Người Pháp tóc trắng trong video giới thiệu về lợi thế phát triển kinh tế của Provence, các ngành công nghiệp trọng điểm và chiến lược đầu tư hiện tại…
Tốc độ nói của anh ta rất nhanh. Hạ Du cần phải tập trung cao độ, nhưng dù vậy vẫn có một số từ vựng chuyên ngành và ít dùng mà cô không hiểu.
Cô nhận ra việc này khó hơn nhiều so với bài kiểm tra nghe hiểu.
Hạ Du nhíu mày, vội vàng ghi lại một vài điểm chính mà anh ta nói. Vài phút sau, phần nghe với cường độ cao kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt một người Trung Quốc nói.
Ngôn ngữ quen thuộc vang lên trong tai nghe, Hạ Du thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ nhìn Hứa Bạch Nghiên một cái. Anh nhận thấy ánh mắt của cô, nghiêng đầu lại khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”
Hạ Du thì thầm: “Hơi khó.”
“Không sao đâu, ghi chép không chính xác cũng được, cố gắng hết sức là được rồi.”
Giọng nói của anh hiếm khi dịu dàng, giống như câu “làm bài không tốt cũng không sao, chỉ cần cố gắng hết sức là được”, khiến người ta cảm thấy được an ủi.
Hạ Du trước đây trong suốt quãng thời gian đi học hoặc thi cử hầu như chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, bởi vì cô phải làm tốt nhất có thể. Nếu không, cô sẽ không thi đỗ vào cùng trường đại học với Tống Dư An, bố mẹ cô cũng sẽ cảm thấy cô vô dụng, mất mặt. Bây giờ nghe Hứa Bạch Nghiên nói vậy, cô không còn cảm thấy áp lực nữa, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“A Nghiên, cậu nghĩ sao?” Giữa cuộc họp, giọng của một người đàn ông Trung Quốc vang lên từ tai nghe.
Hạ Du ngước mắt nhìn lên, người nói chuyện là một người đàn ông mặc âu phục, khoảng hơn 40 tuổi, lông mày và đôi mắt tuấn tú, tóc chải gọn gàng. Giữa lông mày toát lên vẻ uy nghiêm của người ở vị trí cao lâu năm. Và nhìn kỹ hơn một chút, ông ta có một hai phần giống Hứa Bạch Nghiên…
Nhưng Hứa Bạch Nghiên thì tùy tiện và lười biếng hơn nhiều, anh thản nhiên nói: “Không phải bảo tôi nghe là được rồi sao.”
Người đàn ông nhíu mày: “Bảo cậu nói thì cậu nói đi.”
Hứa Bạch Nghiên có chút bất lực nhưng cũng không im lặng nữa. Anh chuyển sang nói tiếng Pháp, bắt đầu đưa ra đánh giá về những nội dung vừa rồi.
Giọng nói êm tai mà lười biếng vang lên từ tai nghe và cả từ bên cạnh. Hạ Du vừa ghi chép vừa không nhịn được liếc nhìn anh vài lần. Giọng anh nói tiếng Pháp thật sự rất hay.
Nhưng mà… đây là công việc kinh doanh của gia đình anh sao?
Vậy ra anh không phải là một huấn luyện viên lướt sóng đơn thuần.
Vài phút sau, Hứa Bạch Nghiên phát biểu xong lại đến lượt người khác.
“Mấy giờ tan ca vậy?” Đột nhiên giọng của Hứa Bạch Nghiên vang lên bên tai cô.
Hạ Du không hiểu tại sao anh lại đột ngột lơ là, trả lời: “…Khoảng 3 giờ.”
“Ồ, vậy cũng gần đến giờ rồi. Lát nữa cô định đi đâu?”
“Về nhà.”
Cả hai giọng nói cùng lúc khiến Hạ Du hơi mất tập trung. Cô trả lời xong liền kéo khuỷu tay anh: “Anh nói nhỏ thôi, mọi người vẫn đang phát biểu kìa.”
Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm lấy áo mình, anh khẽ cười. Tâm trạng anh trở nên tốt hơn, nhưng thật ra trước khi ra ngoài, anh đã rất khó chịu.
Hai ngày nay Hạ Du không đến nhà, cũng không nhắn tin gì cho anh. Anh lờ mờ cảm nhận được cô đang cố ý tránh mặt anh.
Anh không quen với việc đó, đương nhiên là khó chịu. Vì vậy khi đoán cô hôm nay cũng sẽ không đến, anh bèn trực tiếp đến đây. Anh vốn định chất vấn cô vì sao lại thất hứa, tự dưng không đến nữa. Nhưng giờ tâm trạng đã tốt hơn, anh lại không muốn trách móc nữa.
“Thôi được rồi, dừng ở đây đi.” Hứa Bạch Nghiên đưa tay lấy cây bút của cô.
Hạ Du sững sờ: “Nhưng cuộc họp chưa kết thúc mà.”
“Những gì tôi cần biết đã xong rồi. Tiếp theo bọn họ chỉ nói mấy chuyện vô ích thôi.”
Hạ Du: “…”
Cuộc họp vẫn tiếp tục, Hứa Bạch Nghiên tranh thủ lúc mọi người im lặng, nói rằng anh có chút việc rồi cúp máy. Hạ Du đưa máy tính bảng cho anh: “Cái này anh cầm lấy đi.”
“Cảm ơn.”
“Không cần đâu, cứ coi như là tôi luyện nghe vậy.”
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn những gì cô đã viết: “Tiếng Pháp của cô không tồi.”
Hạ Du sờ mũi: “Tàm tạm thôi ạ.”
“Không cần khiêm tốn đâu.” Hứa Bạch Nghiên đứng dậy: “Đi thôi.”
“Đi đâu thế?”
“Để cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi mời cô ăn kem.”
Đúng 3 giờ, đã đến giờ tan ca của cô. Hạ Du cầm túi xách nhỏ đi ra, thấy Hứa Bạch Nghiên đang đợi cô ở cửa.
“Chân anh vẫn còn bị thương mà, hay để sau rồi mời?”
“Không sao đâu, ở nhà lâu cũng chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Hứa Bạch Nghiên nói: “Cô không phải nói tan ca xong sẽ về nhà nghỉ ngơi sao. Trên đường về chỗ cô có xe kem, tiện thể mua luôn.”
“Vậy anh đi chậm thôi nhé.”
“Ừm.”
Từ tiệm Summer đến chỗ ở của cô phải đi qua một con đường đầy rẫy dừa. Buổi chiều trời hơi nóng. Hạ Du mang theo một chiếc ô để che nắng cho mình. Giờ có Hứa Bạch Nghiên bên cạnh, cô đương nhiên cũng muốn che cho anh.
Thế nhưng anh quá cao, cô đứng bên cạnh anh để che ô rất vất vả.
Hứa Bạch Nghiên có lẽ đã nhìn ra, anh liền cầm lấy chiếc ô từ tay cô: “Để tôi cầm cho.”
“…Vâng, cảm ơn anh.”
Không ai nói gì, hai người cứ thế chậm rãi bước đi trong làn gió hè. Chẳng mấy chốc, xe kem đã xuất hiện trước mắt.
“Hôm nay cô vẫn ăn vị trà xanh chứ?”
Hạ Du gật đầu.
Hứa Bạch Nghiên quay sang ông chủ, gọi một cây kem vị trà xanh rồi thanh toán.
“Anh không ăn à?” Hạ Du hỏi.
“Ngọt quá.”
“Không ngọt đến vậy đâu, kem ở đây ngon lắm. Anh thử xem.”
Có lẽ vì ánh mắt mong đợi của cô, Hứa Bạch Nghiên không muốn làm cô mất hứng nữa: “Được rồi. Ngoài trà xanh ra, cô còn gợi ý vị nào nữa?”
“Ừm… Vị vani cũng ngon lắm.”
“Ông chủ, cho thêm một cây vị vani nữa.”
Ông chủ: “Được rồi, đợi chút nhé.”
Hai người đứng đợi một lúc, vài phút sau lại tiếp tục đi về phía trước, trên tay mỗi người đều có một cây kem. Thời tiết nóng bức, cảm giác mát lạnh thật sảng khoái. Hạ Du liếm vài miếng, khóe môi không kìm được nụ cười.
Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô rồi cũng ăn một miếng. Vị vani rất đậm, nhưng đối với anh vẫn quá ngọt.
Vù–
Đúng lúc đó, một cậu bé trượt ván lướt qua bên cạnh như một cơn gió. Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, cánh tay đang cầm ô liền ôm lấy Hạ Du, kéo cô về phía mình.
Vừa lúc đó, lại có một cậu bé khác đi qua. Nếu anh không kéo cô lại thì cô đã bị đụng trúng.
“A! Em xin lỗi!” Cậu bé dừng lại cách đó vài mét quay đầu xin lỗi.
Hạ Du giật mình, chưa kịp định thần thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Bạch Nghiên từ trên đầu vọng xuống: “Lại là em à? Học lâu như vậy mà chỉ được đến thế này thôi sao?”
“Anh Nghiên! Em xin lỗi, xin lỗi mà! Em không cố ý đụng trúng… bạn gái của anh đâu!”
Bạn gái?
Hạ Du sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Là cậu bé đó, người đã đụng trúng cô vào một buổi tối khi cô mới đến Hải Thành.
Thật là duyên số, lại gặp nhau lúc đang ăn kem!
Không đúng, trọng điểm là… Cậu bé đang nói gì vậy? Bạn gái ư?
Mặt Hạ Du nóng bừng, cô nhận ra lúc này mình đang hoàn toàn nằm trong vòng tay của Hứa Bạch Nghiên. Cây kem của cô và anh kẹp ở giữa hai người, suýt chút nữa là dính vào quần áo của nhau.
“Trượt chậm lại, nhìn đường đi.” Hứa Bạch Nghiên quát.
“Em biết rồi! Biết rồi!” Cậu bé cười hì hì rồi nhanh chóng trượt đi mất.
“Cô không sao chứ?” Hứa Bạch Nghiên cúi đầu xuống, cuối cùng cũng nhìn cô.
“Không đụng phải tôi…” Hạ Du lúng túng, lùi lại một bước.
Lưng anh dưới lòng bàn tay cô mỏng manh và mảnh mai, ánh mắt Hứa Bạch Nghiên khẽ dừng lại rồi buông tay.
Hai người nhìn nhau, lại rơi vào im lặng. Mãi một lúc sau, Hạ Du mới lên tiếng: “À mà, chân anh có sao không?”
“Không sao. Bình thường cô đi đường này nhớ cẩn thận, mấy đứa nhóc này cứ thích làm loạn.”
“Ồ…”
Hạ Du dịch sang bên cạnh anh. Cô vừa trả lời vừa nghĩ tại sao lúc nãy anh không phủ nhận một tiếng rằng cô không phải bạn gái anh. Không, không đúng… phủ nhận với một đứa trẻ thì có gì mà nói. Thật kỳ cục.
Hạ Du bối rối cúi đầu, chợt phát hiện trên cây kem của mình có một màu sắc khác.
Là do cây kem va chạm vừa nãy, một phần kem vani của anh đã dính vào của cô.
Làm sao bây giờ?
“Vị trà xanh ngon hơn.”
Đúng lúc đó, giọng Hứa Bạch Nghiên vang lên bên tai. Hạ Du quay đầu nhìn anh, thấy trên cây kem của anh cũng dính một chút màu xanh của cô. Hai vị va chạm, hòa quyện vào nhau rồi lưu lại dấu vết.
Ừm… vị trà xanh ngon hơn thật. Hạ Du ngơ ngác nhìn anh cắn một miếng kem màu xanh trên kem của mình.
Nhưng mà chỗ đó cô đã liếm rồi mà.
Bình luận về “Chương 19: Dịu Dàng”
Đăng nhập để bình luận