Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 22: Ngoài Kia Có Cả Anh Không?

Quán bar “The Sea” hôm nay đông nghẹt người, nhạc xập xình, người ra vào tấp nập. Hạ Du theo sau Hứa Bạch Nghiên đi thẳng vào trong.

“Hạ Du, bọn chị ở đây này!”

Theo tiếng gọi, Hạ Du nhìn thấy kk, Trình Lập và một vài người bạn khác đang ngồi cùng nhóm của Tống Dư An.

“Bọn chị đến muộn nên chỉ còn bàn nhỏ. Vừa hay gặp Tiểu Cường và Dư An ở đây nên họ rủ ngồi chung.”

Tống Dư An và bạn cùng phòng gần đây có thuê huấn luyện viên học lướt sóng ở Summer nên cũng đã quen biết Trình Lập và kk. Tình cờ gặp nhau ở đây, lại có sẵn một chiếc bàn lớn nên cả nhóm quyết định ngồi chung.

Hạ Du khựng lại, nhưng đã đến nơi rồi. Nếu quay đầu lại sẽ rất kỳ lạ, thế là cô đành bước tới.

Trong dãy ghế chỉ còn lại hai chỗ trống. Một trong số đó ở cạnh Tống Dư An.

Cô đang suy nghĩ không biết có nên ngồi xuống không thì Hứa Bạch Nghiên đã ngồi vào bên phải Tống Dư An, rồi ra hiệu cho cô ngồi vào bên phải anh.

Anh cố ý tạo khoảng cách giữa cô và Tống Dư An.

Hạ Du ngồi xuống, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa nãy bọn chị đã gọi một vài món rồi, chỉ còn hai người là chưa gọi. Muốn ăn hay uống gì thì nhanh chóng gọi đi nhé.” kk chỉ vào mã QR trên bàn.

Vì đã ăn quá nhiều đồ ở khu ăn vặt nên Hạ Du vẫn chưa đói, cô chỉ gọi một món tráng miệng nhỏ. Hứa Bạch Nghiên thì gọi đại hai món.

Quán bar hơi ồn ào. Các bàn khác đang chơi trò chơi.

Nhân lúc mọi người đang trò chuyện, Hạ Du ghé sát tai Hứa Bạch Nghiên nói nhỏ: “Huấn luyện viên, cảm ơn anh lúc nãy nhé.”

Hứa Bạch Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: “Cảm ơn gì?”

“Thì… anh đã nói em đang theo đuổi anh đó.” Hạ Du sờ mũi: “Lúc đó em hoảng quá. Nếu anh không nói như vậy thì em không biết phải giải thích thế nào.”

“Ồ.” Hứa Bạch Nghiên khẽ nhếch môi: “Vậy em định cảm ơn anh như thế nào?”

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, tiếng nhạc lại lớn. Vì vậy, họ phải ghé sát vào nhau để nói chuyện. Nhờ thế, cô có thể thấy rõ nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh.

Hạ Du suy nghĩ một chút: “Mời anh đi ăn cơm?”

“Lại mời anh đi ăn cơm à?”

Hạ Du khẽ ho một tiếng: “Vậy em cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào.”

“Em đã mua gì ở quầy hàng bên ngoài vậy?” Hứa Bạch Nghiên đột nhiên chỉ vào chiếc túi ở chân cô.

Hạ Du không ngờ anh lại chú ý đến việc cô mua đồ. Cô cúi xuống mở túi: “Cái này á, là đồ treo bằng nỉ làm thủ công thôi.”

Hứa Bạch Nghiên đưa tay ra: “Cho anh xem.”

“Được…”

Hạ Du lấy đồ ra khỏi túi đưa cho anh. Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn vài giây. Anh cầm con thỏ nhỏ đặt vào tay cô, còn con cáo nhỏ thì anh giữ lại.

“Cái này, coi như là quà cảm ơn nhé.”

Hạ Du sững sờ, trong đầu cô có một sợi dây bỗng căng ra. Cô ấp úng mãi mới nói được: “Nhưng… đây là một cặp, là đồ đôi mà.”

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô: “Anh biết.”

“…”

“Hạ Du, không phải em uống rượu tốt lắm sao, sao không gọi gì đi?” Đúng lúc đó Trình Lập bất ngờ quay sang.

Hạ Du giật mình: “Hả? Em không giỏi uống rượu đâu.”

Trình Lập: “Em đừng lừa anh. Lần tiệc lửa trại trước, em đã uống rất nhiều bia ở Summer mà.”

Một tiếng cười khúc khích vang lên bên tai - là của Hứa Bạch Nghiên.

Chuyện đêm đó thế nào chỉ có mình anh biết. Tai Hạ Du đỏ bừng: “Bia có nồng độ cồn thấp hơn cocktail nên em mới uống được nhiều như vậy…”

“Nhưng cocktail đặc biệt ở đây ngon lắm.” Trình Lập nói: “Em có thể ra quầy bar bảo người ta pha cho một ly có nồng độ cồn thấp thử xem.”

Hứa Bạch Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu trêu chọc rất rõ ràng: “Cẩn thận sau khi thử thì sẽ làm loạn đấy.”

Hạ Du: “…Ai nói chứ? Em uống một chút thì không sao đâu, hôm đó là uống quá nhiều rồi.”

Hứa Bạch Nghiên: “Thật không?”

Ánh mắt anh không hề chớp, vừa dịu dàng lại vừa mang theo chút hung hăng đầy tham vọng. Tim Hạ Du đập loạn xạ dưới cái nhìn đó, cô vô thức cắn môi.

Đó là một cảm giác vừa xa lạ vừa kỳ lạ đối với cô.

Cô không biết cách xử lý cảm xúc này, đành tạm dừng suy nghĩ và chọn cách trốn chạy.

“Em ra quầy bar gọi một ly đây!” Cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Tà váy lướt qua đầu gối anh, Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn rồi khẽ bật cười.

*

Những người trên ghế ngồi vây quanh một chỗ, bắt đầu chơi trò chơi.

Tống Dư An không tham gia. Anh uống vài ngụm rượu rồi nhìn về phía quầy bar.

Từ lúc vào quán, anh đã luôn chú ý đến Hạ Du. Anh thấy cô và Hứa Bạch Nghiên thì thầm, ngồi sát nhau như không có ai ở xung quanh. Cứ như có một bức tường vô hình ngăn cách họ với mọi người.

Một Hạ Du như thế này thật xa lạ đối với anh. Trong ký ức của anh, Hạ Du luôn là cô gái nhỏ bé chạy theo sau lưng anh, nghe lời anh và ngoan ngoãn gọi anh là anh Dư An. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, trong mắt cô lại có một người khác…

“Đi đâu đấy?” Khi anh không thể chịu nổi sự bực bội nữa và đứng dậy, Tiết Ân Cẩn bên cạnh đã kéo tay anh lại.

Tống Dư An: “Ra ngoài một chút.”

Khóe môi Tiết Ân Cẩn khẽ run lên: “Dư An, cậu đừng quá quan tâm đến chuyện riêng của người khác được không?”

Trong tầm mắt, con cáo nhỏ treo trên ngón tay của Hứa Bạch Nghiên vẫn đang khẽ đung đưa.

Tống Dư An biết đó là quà cặp mà Hạ Du đã tặng cho Hứa Bạch Nghiên.

Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo: “Cô ấy không phải người ngoài.”

*

Quầy bar. Hạ Du đã nhận được ly cocktail đặc biệt của mình.

Người pha chế nói ly này tên là “Đêm hè”, là sự kết hợp giữa vodka và nước cam, rất hợp với những người ít uống cocktail như cô.

Hạ Du đã uống gần hết nửa ly, chỉ thấy vị thanh mát, không hề đắng chát. Nhưng cô không cảm nhận được nhiều về hương vị, trong đầu cô chỉ là sự hỗn loạn của buổi tối nay, và cả ánh mắt của Hứa Bạch Nghiên lúc nãy…

“Tiểu Du.” Một người ngồi xuống bên cạnh cô, Hạ Du nghiêng đầu nhìn sang, dòng suy nghĩ bị cắt ngang.

Cô biết sau tối nay, với tính cách của Tống Dư An, anh nhất định sẽ tìm cô để hỏi chuyện. Thế nên khi thấy anh đi tới thì cô cũng không quá ngạc nhiên.

“Anh Dư An.”

Tống Dư An liếc nhìn ly cocktail cô đang uống, đi thẳng vào vấn đề: “Em thật sự thích Hứa Bạch Nghiên à?”

Hạ Du khựng lại, rồi đành gật đầu: “Hôm nay anh đã thấy rồi mà.”

“Không giống em chút nào.”

Hạ Du thắc mắc: “Sao lại không giống em?”

Tống Dư An quay sang nhìn cô, ánh mắt tối sầm: “Em và anh ta mới quen bao lâu? Một tháng à? Đã nói chuyện thích hay không thích rồi sao? Em không thấy quá vội vàng à?”

Hạ Du hé môi, lẩm bẩm: “Sự yêu thích có thể dùng thời gian để đo lường sao?”

“Đương nhiên, ít nhất phải dùng thời gian để xác định!”

Hạ Du lại không nghĩ như vậy.

Trước đây cô đã thích anh rất nhiều năm, nhưng đổi lại cũng không nhận được tình cảm tương tự. Vậy thì tình cảm được tích lũy từ thời gian để làm gì chứ?

Hạ Du cúi đầu: “Anh Dư An, anh thích chị Ân Cẩn cũng đâu phải sau khi quen biết nhau một thời gian dài.”

Tống Dư An sững sờ: “Chuyện đó thì khác.”

Hạ Du cau mày: “Khác ở chỗ nào?”

“Bọn anh rất thận trọng với tình cảm của mình, cũng không vội vàng xác nhận chuyện thích nhau.”

“Nhưng đôi khi tình yêu chỉ là sự bốc đồng thôi mà.”

“Sự bốc đồng như vậy là thiếu trách nhiệm!”

Là như vậy sao?

Hạ Du không rõ, vì thế cô không thể phủ nhận lời anh nói.

Tống Dư An thấy cô im lặng lại tiếp tục: “Anh và Ân Cẩn học cùng thành phố, cùng trường, có nhiều chủ đề chung để nói. Nếu không thích thì làm bạn, nếu sau này xác nhận là thích thì tự nhiên có thể phát triển. Nhưng em và Hứa Bạch Nghiên thì khác, hai người vốn không cùng một thế giới.”

Hạ Du sững sờ: “Không cùng một thế giới?”

“Không phải sao? Em không biết gia thế của Hứa Bạch Nghiên à? Chỉ cần tìm trên mạng là sẽ thấy. Anh ta là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, những người như anh ta muốn tìm cô gái nào mà không được? Tại sao anh ta lại đối xử tốt với em, tại sao lại thích em, em chưa từng nghĩ đến sao?”

Trái tim Hạ Du nhói lên. Từ nhỏ đến lớn cô luôn sống một cách rụt rè, thiếu thốn tình thương và tự ti. Cô luôn nghĩ rằng những điều tốt đẹp và rực rỡ trên đời này không dành cho mình.

Thế nhưng những suy nghĩ thầm kín trong lòng lại bị Tống Dư An nói thẳng ra, điều đó vẫn khiến cô cảm thấy bị tổn thương.

“Vậy anh nghĩ một người như em không xứng đáng được một người tốt hơn yêu thương sao?”

Tống Dư An khựng lại: “Anh chỉ nói nhỡ đâu người như anh ta chỉ muốn đùa giỡn với em thôi.”

Hạ Du đột nhiên cảm thấy muốn chống đối: “Vậy em phải vì cái ‘nhỡ đâu’ đó mà lùi bước sao?!”

Tống Dư An nhất thời nghẹn lời, có lẽ anh không ngờ Hạ Du, người vốn nhút nhát và ngoan ngoãn từ nhỏ lại nói ra những lời như vậy. Mãi một lúc sau anh mới nói: “Hạ Du, anh nhắc cho em biết, em chỉ ở đây một mùa hè thôi. Sau khi rời đi, hai người sẽ không còn bất cứ liên hệ nào! Hai người không thể hợp nhau được!”

“Nhưng đôi khi những người cùng một thế giới cũng chưa chắc đã hợp nhau.”

“Em có chắc là muốn cãi nhau với anh không? Tiểu Du, anh thấy không còn nhận ra em nữa rồi. Trước đây em luôn rất ngoan ngoãn, nghe lời, không bao giờ làm những chuyện nổi loạn vô lý như thế này.”

“Thật sao? Nhưng em cũng không cần phải mãi mãi như vậy.”

“Em–”

“Anh Dư An, có vẻ như em không muốn mãi mãi là một cô gái ngoan ngoãn, sống theo khuôn khổ nữa.”

Tống Dư An sững người, dường như cảm thấy cô quá bướng bỉnh, cũng như không thể nói chuyện với cô thêm nữa. Một lát sau, anh tức giận rời khỏi quầy bar rồi đi ra khỏi quán.

Hạ Du không muốn cãi nhau với Tống Dư An, cũng không muốn anh phải buồn hay giận vì mình. Thế nhưng hôm nay cô lại đột nhiên không còn muốn kéo anh lại nữa.

Ngoan ngoãn, nghe lời.

Trong đầu cô đột nhiên đầy rẫy những từ ngữ này.

Những từ này quả thật là tính cách mà cô tự đặt ra cho mình suốt bao lâu nay, bởi vì nếu không ngoan ngoãn, không nghe lời, cô sẽ bị ghét, bị bỏ rơi.

Nhưng cô thật sự nhận ra cuộc sống luôn sống theo khuôn khổ và đầy rẫy lo sợ thật sự rất ngột ngạt, buồn tẻ và nhàm chán.

Cô cũng muốn làm những chuyện điên rồ, muốn sống một cuộc sống vô tư, tự do tự tại.

Tại sao lại không thể chứ?

“Cho em thêm một ly nữa.”

Người pha chế ngước mắt nhìn cô: “Vẫn là loại cũ à?”

Hạ Du lắc đầu: “Có loại cocktail đặc biệt nào mạnh hơn không ạ?”

“Có chứ, ‘Vực thẳm’ thì sao?”

Hạ Du không do dự: “Được ạ.”

Hương vị của ly "Vực Thẳm" phức tạp hơn ly "Đêm Hè" rất nhiều. Thoạt đầu nó có vị chua ngọt thanh mát của chanh và coca, nhưng ngay sau đó, vị giác đã bị lấp đầy bởi đủ loại rượu mà cô không thể gọi tên.

Hạ Du nhấp một ngụm rồi khẽ cau mày, cảm thấy có chút choáng váng. Nhưng sau cú sốc đó, cô lại thấy vị ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi khá dễ chịu. Thế là cô tiếp tục thưởng thức, mặc cho đủ loại hương vị xâm chiếm.

“Gan em cũng to đấy chứ.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Hạ Du nghiêng đầu: “Cái gì ạ?”

“Anh nói là em còn dám gọi ly này để uống.”

Hạ Du có chút mơ màng nhìn ly rượu: “Người pha chế nói ly này nồng độ cồn mạnh hơn một chút.”

Hứa Bạch Nghiên cau mày, đẩy ly rượu của cô ra chỗ khác. Giọng anh có chút lạnh lùng: “Sao vậy, có phải vừa nãy anh ta lại nói gì làm em lung lay suy nghĩ nên lại mượn rượu giải sầu?”

“Không phải mượn rượu giải sầu, chỉ là… em thấy có chút rối bời.”

“Có gì mà rối bời. Nếu đã không thích em thì em buông tay thôi. Ngoài kia thiếu gì người.”

Tim Hạ Du đập mạnh một cái. Không biết vì sao cô thốt ra: “Ngoài kia có cả anh không?”

Không khí như ngừng lại một giây.

Cô nhận ra mình đã lỡ lời, Hạ Du nắm chặt ly rượu: “Ý em là…”

“Có.”

Cô đột ngột quay đầu nhìn anh.

Hứa Bạch Nghiên cũng nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải em nói dối mọi người là đang theo đuổi anh sao. Em có thể thử làm thật đấy.”

Hạ Du gần như nín thở. Khoảnh khắc đó, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hóa ra tất cả những cảm xúc xa lạ mà anh mang lại cho cô trước đây đều là thật.

Cô đã không hiểu sai.

Mắt Hạ Du khẽ rung động. Có lẽ dưới tác dụng của cồn, dũng khí của cô bỗng bùng nổ: “Vậy em có thành công không?”

Hứa Bạch Nghiên khẽ cười, giọng nói lại đầy nghiêm túc: “Có.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 22: Ngoài Kia Có Cả Anh Không?