Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 23: Anh Chấp Nhận

Dũng khí là thứ có thể dâng trào trong chốc lát. Nó cũng có thể lụi tàn rất nhanh, nhưng những lời đã nói ra thì không thể rút lại được nữa.

Đêm ở quán bar cuối cùng cũng kết thúc vào lúc rạng sáng. Trình Lập và kk vì đã uống nhiều nên không định quay lại nhà Hứa Bạch Nghiên lấy xe nữa mà bắt taxi về thẳng. Họ định đưa Hạ Du đi cùng, nhưng khi quay lại thì thấy Hứa Bạch Nghiên đã gọi sẵn taxi và đẩy cô vào trong.

“Hai người say thế này rồi, về nghỉ sớm đi. Để tôi đưa em ấy về.”

Trình Lập và kk nhìn nhau, hiểu ra điều gì đó nhưng không nói nhiều. Họ vẫy tay đầy tin tưởng: “Vậy cậu phải đưa cô ấy về tận cửa đấy nhé.”

Hứa Bạch Nghiên: “Ừ, biết rồi.”

Chuyện này anh cũng không phải làm lần đầu.

Nói lời tạm biệt với mọi người xong, Hứa Bạch Nghiên cúi người ngồi vào ghế sau. Người đã ngồi sẵn ở đó đang nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh vào, cô nhanh chóng quay đi.

“Nhìn gì đấy?”

Hạ Du nhìn vào lưng ghế trước: “Em có nhìn anh đâu…”

“Ồ.” Hứa Bạch Nghiên không bóc mẽ cô, anh nói địa chỉ với tài xế.

Chiếc xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua trên cửa kính lúc sáng lúc tối, phác họa một nửa hình dáng của hai người ở ghế sau. Hạ Du hít thở vài lần trong sự im lặng. Do tác dụng của cồn nên cô không thể giữ bình tĩnh. Trong đầu cô cứ có tiếng gì đó kêu gào, hoàn toàn đối lập với sự yên ắng trong xe.

“Chóng mặt không?” Hứa Bạch Nghiên hỏi.

Hạ Du lại liếc nhìn anh. Chiếc xe đã đi qua đoạn đường đèn sáng. Bên ngoài cửa sổ tối mờ, khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng lạ thường.

“Một chút.”

“Ly cocktail đó nồng độ cồn rất cao, thế mà em lại uống hết sạch.” Giọng anh nhẹ nhàng, lười biếng, không có ý trách móc mà còn mang theo chút dịu dàng.

Hạ Du mím môi không nói gì. Cô có chút lúng túng, không biết phải trả lời thế nào nên bèn dựa vào ghế, giả vờ chợp mắt.

Và cứ thế suốt quãng đường, không gian trở nên yên tĩnh.

Khoảng hơn 20 phút sau, chiếc xe dừng trước cổng khu nhà trọ. Hứa Bạch Nghiên xuống xe mở cửa chờ cô.

Đêm khuya, đèn trong khu nhà trọ được điều chỉnh ở chế độ dịu nhẹ. Ánh sáng trắng mờ ảo trông như ánh trăng đang rọi xuống. Hạ Du đi đến trước cửa, quay đầu nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Anh không quay lại xe à?”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày: “Anh cứ tưởng tối nay em sẽ không mở miệng nói một câu nào.”

“…”

“Sao, tỉnh rượu rồi thấy hối hận à?”

Hạ Du ngẩn ra, ngón tay khẽ cong lại: “Lúc em nói những lời đó em không hề say. Nên không có chuyện tỉnh rượu. Em chỉ… chỉ cảm thấy như đang mơ thôi.”

Hứa Bạch Nghiên cười nhạt, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Như thế mà không say à?”

Hạ Du: “Thật sự không… chỉ là cảm giác không thật thôi.”

Vì đây là lần đầu tiên trong đời cô nói ra những lời bốc đồng như vậy, làm những việc điên rồ như thế. Tim cô đập rộn ràng vì hành động của mình nhưng lý trí lại cho rằng chuyện đó quá vô lý, chẳng khác gì một giấc mơ.

“Em có muốn thử xem nó có phải là sự thật không?” Hứa Bạch Nghiên đột nhiên nói.

Hạ Du ngây người hỏi: “…Thử thế nào ạ?”

Hứa Bạch Nghiên đứng thẳng người: “Có thể ôm một cái.”

Mắt Hạ Du mở to. Cảm xúc đã phần nào bình lặng suốt quãng đường lại bắt đầu dâng trào dữ dội. Phản ứng đầu tiên của cô là lùi lại, nhưng sâu thẳm bên trong lại bắt đầu gào thét.

Thử một lần đi, cô có thể thử một lần.

Dù sao cũng đã điên rồi, cứ điên thêm một chút thì có sao?

“Em… ôm thế nào?” Cô hỏi khẽ nhưng đầy dũng cảm.

Hứa Bạch Nghiên không nói gì mà dang rộng vòng tay.

Hạ Du khẽ nuốt nước bọt. Trước khi bộ não kịp phản ứng, cơ thể cô đã tiến lên một bước. Cô nhanh chóng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Cô càng lại gần, mùi hương ấy càng rõ hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, từ từ đưa tay ra chạm vào eo anh. Cảm giác ấm áp lan tỏa qua lớp vải, dần dần thấm vào lòng bàn tay, cánh tay cô… máu trong người cũng dồn lên đỉnh đầu.

“Anh ôm em được không?” Hứa Bạch Nghiên vẫn giữ nguyên hai tay dang rộng, chưa hề chạm vào cô: “Tất nhiên em cũng có thể nói không.”

Hạ Du từ từ điều chỉnh hơi thở. Sau hai giây im lặng, cô nói: “…Được ạ.”

Lời vừa dứt, hai cánh tay nhẹ nhàng vòng ra sau lưng cô, khóa cô lại vào lồng ngực anh.

Thực ra anh không dùng lực quá mạnh, nhưng vì lúc nãy cô vòng tay qua eo anh vẫn còn chút khoảng cách nên bây giờ mới thật sự là một cái ôm trọn vẹn. Không có một kẽ hở nào, vừa ấm áp vừa an toàn.

Thình thịch, thình thịch…

Mặt Hạ Du áp vào lồng ngực anh, nghe rõ tiếng tim anh đập, từng nhịp, từng nhịp, cũng không hề bình tĩnh hơn cô.

Cạch.

Một lúc sau, có tiếng mở khóa cửa phòng từ một người nào đó trong khu nhà trọ. Hạ Du như bừng tỉnh, ngay lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh.

Hứa Bạch Nghiên cũng buông tay: “Về ngủ đi.”

Hạ Du gật đầu, không dám ngoảnh lại, vội vàng quay người bước vào.

Bước chân cô vẫn còn khá vững. Hứa Bạch Nghiên đứng tại chỗ nhìn cô, khẽ thở ra một hơi. Dù không phải đêm hè oi ả, lòng bàn tay anh cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ting…

Thang máy đã đến tầng. Hạ Du nhanh chóng chạy về phòng, vén rèm cửa ban công rồi nhìn ra ngoài qua khe hở.

Chắc là thấy đèn phòng cô đã sáng, Hứa Bạch Nghiên mới quay người rời đi. Bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của anh bị ánh đèn đường kéo dài ra. Gió đêm thổi đến, vạt áo thun khẽ bay về phía sau làm lộ đường cong nơi eo anh.

Đó là nơi cô vừa ôm.

Soạt một tiếng, Hạ Du lại kéo rèm lại. Cô chạy nhanh về phía giường, ngả người xuống. Cô vùi mặt vào trong chăn mềm mại, cảm thấy nếu không kìm nén thì cô sẽ không nhịn được mà hét lên.

Cô đã ôm Hứa Bạch Nghiên…

Không đúng, không đúng, là họ đã ôm nhau!

Hạ Du lật người, cố chịu đựng tiếng tim đập dồn dập mãnh liệt.

Cô biết có điều gì đó đã đi chệch khỏi quỹ đạo vào đêm nay. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không kìm được sự phấn khích:

Hóa ra cảm giác của một cái ôm thật sự là như thế này.

*

Sáng hôm sau, 8 giờ 30.

Hôm nay có ca làm việc, Hạ Du thức dậy và chuẩn bị đến Summer.

Nhưng khi đi ngang qua chiếc gương trên tủ, cô đột nhiên dừng lại rồi quay lại ngồi trước bàn trang điểm.

Cô do dự một lúc rồi cầm kem nền lên, đánh một lớp mỏng nhẹ sau khi bôi kem chống nắng. Sau đó, cô thoa son dưỡng. Màu son không quá đậm, là màu trà sữa cô yêu thích.

Làm xong tất cả, cô đứng lại trước gương một lần nữa. Cô thấy người trong gương quả thực tươi tắn hơn nhiều. Thế nhưng cùng lúc đó, cô lại cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình.

Cô nghĩ hôm nay sẽ gặp ai đó nên không thể tùy tiện ăn mặc, trang điểm qua loa sao?

Hạ Du lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa. Cô cầm túi lên và nhanh chóng ra khỏi nhà.

Đến Summer lúc hơn 9 giờ. Sau khi dọn dẹp một chút, chủ cửa hàng trái cây và chú giao sữa cũng lần lượt đến. Cô ký nhận, mang đồ vào bếp rồi bắt đầu chuẩn bị cho việc kinh doanh.

10 giờ kk đến tiệm.

“Xong hết rồi à? Em đến từ lúc mấy giờ vậy?” kk ngạc nhiên.

Hạ Du: “Hơn 9 giờ.”

“Tối qua chị uống nhiều quá nên quên nói với em. Mọi người đều về muộn nên hôm nay có thể đến muộn hơn một chút.”

“Không sao đâu, tối qua em cũng không ngủ muộn lắm, sáng nay tự nhiên tỉnh rồi.”

Hạ Du chỉ nói một nửa sự thật. Buổi sáng thì tự nhiên tỉnh thật, nhưng tối qua cô trằn trọc mãi trên giường đến 2, 3 giờ sáng vẫn không ngủ được.

Vì cái ôm lúc nửa đêm đó.

“Người trẻ có khác, tràn đầy năng lượng ha.” kk vào giúp cô một tay. Làm một lúc, cô ấy đột nhiên nói: “Chị nhớ tối qua A Nghiên đưa em về mà.”

Hạ Du suýt làm rơi trái cây trong tay: “Hả? À, đúng rồi.”

“Thế hai người…”

“Đưa em đến tận cửa là anh ấy đi rồi!”

Cô đáp quá nhanh nên trông có vẻ kỳ lạ. kk bật cười đầy ẩn ý: “Ồ, vậy à.”

Hạ Du: “…Vâng.”

May mắn là kk không truy hỏi thêm. Cô ấy vỗ vai Hạ Du: “Chị đi làm món tráng miệng đây. Em nghỉ ngơi một lát rồi chờ khách đến nhé.”

“Vâng.”

……

Ngày hôm sau vì bận rộn nên mãi đến 5 giờ chiều, kk mới gọi bữa tối về tiệm bảo Hạ Du ăn trước.

Hạ Du cầm phần cơm của mình rồi ngồi vào một góc trong nhà. Cô vừa định bắt đầu ăn thì bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc đi ngang qua cửa sổ. Tim cô giật thót, cơ thể khẽ căng cứng, tốc độ gắp thức ăn cũng chậm lại.

Từ bên ngoài, cô nghe thấy Trình Lập hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Là giọng nói quen thuộc đó.

Trình Lập: “Ồ, có muốn ăn chung không?”

“Ừm. Ngoài này nóng, vào trong ăn đi.”

Trình Lập: “Được, vào thôi.”

Cơ thể Hạ Du càng thêm căng cứng. Nuốt vội một miếng cơm, cô thấy Hứa Bạch Nghiên từ ngoài bước vào. Anh vừa liếc nhìn cô, cô đã vội cúi đầu, cố gắng bình tĩnh ăn tiếp.

Thế nhưng anh dường như không định làm ngơ, tiếng bước chân dần đến gần rồi cuối cùng đặt phần cơm trên tay xuống bàn của cô.

Hạ Du: “…”

“Một mình ăn mà cũng vui vẻ vậy sao.” Giọng anh vang lên từ phía trên đầu.

Hạ Du từ từ ngẩng đầu lên, đầu óc có chút trì trệ: “Vâng… vì nó ngon.”

“Thật sao, đây chẳng phải là nhà hàng chúng ta thường ăn à.”

Hứa Bạch Nghiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, rút đũa ra.

Hạ Du nhìn động tác của anh, từng khoảnh khắc của đêm qua lại hiện về trong đầu, cô vô thức trở nên căng thẳng. May mắn là một lúc sau, Trình Lập cũng ngồi xuống bàn này, phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó.

“kk ơi, tạm thời chưa có khách, qua đây ăn cơm đi.” Trình Lập gọi.

kk: “Ơi, đến đây.”

Từ ăn một mình bỗng thành bốn người ăn cùng nhau. Dù trước đây không phải chưa từng ăn như vậy, nhưng hôm nay Hạ Du lại đặc biệt yên lặng.

Hứa Bạch Nghiên có vẻ không thay đổi gì. Giữa bữa ăn, Trình Lập mở tivi trong tiệm xem Olympic năm nay. Khi xem đến trận lướt sóng, anh còn nói vài câu với Hứa Bạch Nghiên về nội dung truyền hình trực tiếp.

“Chà! Lựa chọn đường đi của cô ấy rất rõ ràng và mượt mà! Cái này hay đấy… Ê! Có vẻ như có cơ hội vào vòng trong.”

Hứa Bạch Nghiên: “Kỹ thuật cutback rất đẹp, nhưng tỷ lệ tận dụng sóng lần này kém hơn một chút. Chờ xem vòng sau của cô ấy thế nào.”

“Nếu vòng sau ổn thì có hy vọng lấy được cúp đấy. A Nghiên, nếu cậu đi thì khả năng giành giải của nước mình chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.”

Hạ Du quay lưng lại với màn hình nên không thấy được video. Cô chỉ thấy Hứa Bạch Nghiên khựng lại rồi liếc nhìn Trình Lập.

Anh ấy lập tức làm động tác kéo khóa miệng: “Thôi, tôi không nói nữa. Ăn cơm, ăn cơm.”

Hứa Bạch Nghiên thu lại ánh mắt nhưng sắc mặt nhạt đi nhiều.

Hạ Du cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, thế là cô nhìn anh thêm vài lần. Anh dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Hạ Du ngay lập tức lắc đầu: “Không có gì, em… em ăn xong rồi!”

“Ừ.”

Hạ Du dọn dẹp bát đũa, đổ thức ăn thừa vào thùng rác. Quay người lại, cô thấy Hứa Bạch Nghiên cũng đã đứng dậy. Anh hỏi cô: “Ăn xong là tan ca rồi à?”

Hạ Du: “…Vâng.”

“Tối nay em có kế hoạch gì chưa?”

Hạ Du thấy Trình Lập và kk, những người đang ăn cơm phía sau, đồng loạt quay lại nhìn họ. Cô lập tức cảm thấy lúng túng: “Cũng… không có kế hoạch gì.”

Hứa Bạch Nghiên suy nghĩ một chút: “Có muốn đi học ván trượt đường phố không?”

Hạ Du sững sờ: “Chân anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn mà?”

Hứa Bạch Nghiên: “Gần rồi, trượt ván thì không sao.”

Trước đây cô đã định đi học cùng anh nhưng vì chấn thương ở chân nên mới bị hoãn lại. Bây giờ khi anh nhắc lại, trong lòng cô không khỏi vui mừng. Nhưng lúc đó và bây giờ đã khác nhau. Lúc đó cô chỉ đơn thuần muốn học ván trượt, còn bây giờ… bây giờ đã có những suy nghĩ khác.

“Anh chắc là ổn chứ?”

Hứa Bạch Nghiên: “Đã đi khám bác sĩ rồi.”

Lúc này, trên mặt Hạ Du mới nở một nụ cười: “Vậy em đi lấy nước, anh đợi em một chút nhé!”

“Được, không vội.”

Hạ Du đi đến quầy bar, Hứa Bạch Nghiên đi theo sau. Anh thấy cô lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt tròn tròn màu vàng, trông giống bình của trẻ con. Sau khi đổ đầy nước đá vào, cô đóng chặt nắp rồi cho vào túi.

“À, không có ván…”

Hạ Du vừa định nói thì Hứa Bạch Nghiên đã quay sang nhìn cặp đôi đang lén lút chú ý đến họ.

“Ván của hai người vẫn còn ở cửa hàng đúng không? Tôi lấy đi nhé.”

Trình Lập: “À… đúng rồi, lấy đi!”

kk nở một nụ cười rạng rỡ: “Chơi vui vẻ nha.”

Dưới ánh mắt của họ, Hạ Du ngại ngùng đi ra ngoài. Cô đứng đợi một lúc trên con đường bên ngoài sân nhỏ thì thấy Hứa Bạch Nghiên mang theo hai chiếc ván trượt đi ra.

“Không xa lắm, chúng ta trượt đến đó đi, coi như khởi động.” Hứa Bạch Nghiên nói.

“Ừm… được ạ.”

Trượt trên đường bằng, Hạ Du đã không còn gặp vấn đề gì. Vừa lên ván, cô đã thấy Hứa Bạch Nghiên cũng trượt theo sau.

Hạ Du có chút căng thẳng vì anh đang ở ngay bên cạnh. Cô không thể nào đối xử với anh như một huấn luyện viên đơn thuần như trước nữa. May mắn thay, suốt quãng đường, Hứa Bạch Nghiên không hề nhắc đến chuyện tối qua. Cô dần dần thả lỏng và đắm mình vào việc trượt ván cũng như cảnh vật xung quanh.

Lúc này màn đêm vẫn chưa buông xuống hoàn toàn, đèn đường đã sáng, giao thoa với sắc tím hồng trên bầu trời xa xăm. Sóng biển không còn ồn ã như ban ngày, nhẹ nhàng vỗ về bờ cát. Người đi đường tản bộ thong thả, hít hà hương dừa thoang thoảng trong không khí.

Với tốc độ của ván trượt, Hạ Du cảm nhận được tiếng gió biển vượt qua ngàn trùng núi non nhẹ nhàng thổi bên tai. Cô nhận ra mình thực sự rất thích cảm giác và không gian này, như thể hoàn toàn thoát ra khỏi cuộc sống thực tại để bước vào một thế giới tự do, lãng mạn. Ở đây, cô chỉ cần đắm chìm và tận hưởng bản thân. Cô thật sự ước mình có thể ở lại nơi này mãi mãi.

“Phía trước có đá, cẩn thận tránh ra.”

Đột nhiên cô nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.

Ánh mắt Hạ Du lập tức rời khỏi cảnh đẹp xa xăm. Cô thấy tảng đá mà Hứa Bạch Nghiên nói đến, bèn cố gắng điều chỉnh hướng đi. Nhưng có lẽ do hơi vội vàng, cơ thể cô hơi nghiêng, mất thăng bằng.

Hạ Du hoảng loạn trong chốc lát, theo phản xạ nghiêng người về phía sau. May mắn là một bàn tay đã đưa tới, nắm lấy cổ tay cô và giữ cô lại thật vững. Cân bằng được lấy lại, cô khẽ thở phào: “Sợ chết mất…”

Hứa Bạch Nghiên: “Vẫn còn hoảng sợ khi rẽ à?”

“Không… Em chỉ đang ngắm cảnh nên bị mất tập trung thôi.”

Vừa nói xong cô lập tức hối hận. Bởi vì trước đây nếu cô dám lơ là khi lướt sóng hay trượt ván, anh chắc chắn sẽ mắng cô.

Thế nhưng lần này anh nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt.

Anh không định mắng mình sao…

Hạ Du nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, cô nhận ra cổ tay mình vẫn đang bị anh nắm chặt.

Bàn tay của Hứa Bạch Nghiên lớn hơn nhiều so với cô, ngón tay thon dài, lòng bàn tay cũng rộng. Khi anh nắm lấy cổ tay cô, gần nửa lòng bàn tay cô cũng bị anh giữ trong tay.

Cảm giác ấm áp và khô ráo ấy dễ dàng tạo ra một luồng điện chạy từ da thịt vào máu, khiến toàn bộ cơ thể cô như đang ở trong một từ trường kỳ lạ.

“Em có thể tự trượt được rồi.” Cô nhắc anh.

Hứa Bạch Nghiên liếc mắt nhìn sang, như cảm nhận được điều gì đó. Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ.

“Anh nắm em, cho phép em mất tập trung ngắm cảnh.”

Hạ Du: “Em cũng có thể không ngắm cảnh nữa.”

Hứa Bạch Nghiên cười: “Hạ Du, em đang ngại à?”

“Không có!”

“Vậy sao lòng bàn tay em lại ra mồ hôi thế?”

Cô muốn tỏ ra bình tĩnh, điềm đạm, nhưng lại không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của cơ thể. “Em chỉ thấy nóng thôi…”

“Ồ, chỉ thấy nóng thôi.” Hứa Bạch Nghiên biết rõ trong lòng, nhưng vẫn cứ nhìn cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Anh nghĩ cô có lẽ không nhận ra vẻ mặt nói một đằng làm một nẻo của cô lúc này thật đáng yêu.

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô một lúc lâu rồi quyết định buông tha, anh buông tay cô ra: “Trượt cho tốt vào, tập trung đi.”

Lòng bàn tay trống rỗng. Gió thổi qua se lạnh. Cảm giác căng thẳng vơi đi, nhưng một cảm giác trống rỗng khó tả lại xuất hiện: “Vâng, em biết rồi.”

Trượt qua con đường đó rồi rẽ thêm hai khúc cua nữa, Hạ Du cuối cùng cũng nhìn thấy sân trượt ván.

Khoảng thời gian này có khá nhiều người đến trượt ván. Hứa Bạch Nghiên đưa cô đến khu vực dành cho người mới bắt đầu.

“Anh Nghiên? Sao anh lại đến đây!”

Một vài chàng trai đang trượt kỹ thuật ở một bên, một trong số họ từ xa đã vẫy tay chào.

Hạ Du quay đầu nhìn lại, nhận ra đó là một gương mặt quen thuộc: cậu bé đã đụng vào cô khi cô đang ăn kem.

Cậu bé trượt nhanh đến bên họ: “Ôi chà, anh còn dẫn theo cả bạn gái nữa!”

Hạ Du không thể thoải mái với cách gọi này, cô lập tức nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên. Nhưng anh vẫn không có ý định giải thích: “Tiểu Hạo, đi lấy cho anh một bộ bảo hộ.”

“Là để cho bạn gái anh dùng hả?”

Hứa Bạch Nghiên: “Gọi là chị.”

Cậu bé tên Tiểu Hạo cười hì hì: “Được rồi, được rồi, chị gái. Em đi lấy cho chị đây.”

Tiểu Hạo quay người đi. Một lát sau, cậu bé quay lại với một bộ đồ bảo hộ trên tay.

“Anh Nghiên, lần trước về nhà em nói với bố là anh có bạn gái rồi, thế mà bố không tin, cứ nói em nói linh tinh!”

Hứa Bạch Nghiên nhận lấy bộ bảo hộ, ra hiệu cho Hạ Du đưa tay ra.

Hạ Du ngơ ngác giơ tay lên, nhìn anh vừa giúp cô đeo miếng bảo hộ khuỷu tay, vừa tranh thủ hỏi cậu bé bên cạnh: “Dạo này bố em làm gì mà không thấy đến lướt sóng?”

Tiểu Hạo: “Dạo này bố em bận công việc lắm, hai ngày nay còn đi công tác nữa.”

“Ồ, thế đã làm xong bài tập chưa mà ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi vậy.”

“Nghỉ hè mà!”

“Nghỉ hè thì cũng có bài tập chứ?” Hứa Bạch Nghiên khẽ chạm vào cánh tay của Hạ Du: “Đưa tay bên kia.”

Hạ Du ngước nhìn anh, thấy khi Tiểu Hạo đang bực bội nói “còn một tháng nữa mới đi học” thì khóe miệng anh khẽ cong lên.

Anh cố ý trêu trẻ con đây mà.

“Hay là để em tự làm?” Cô đưa tay về phía anh.

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô một cái, không đưa miếng bảo hộ mà kéo tay còn lại của cô lên, tiếp tục đeo cho cô.

Hạ Du im bặt.

Tiểu Hạo bên cạnh nhìn thấy vậy, liền la lên đầy vẻ thích thú: “Bài tập thì lát nữa em làm. Giờ em không làm phiền hai người nữa đâu! Em đi trượt bên kia đây!”

Hứa Bạch Nghiên phẩy tay hai cái, ra hiệu cho cậu bé đi đi.

Thế là Tiểu Hạo như một cơn gió, lại hòa vào nhóm bạn của mình.

Hứa Bạch Nghiên không để ý đến những người khác nữa. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, chuẩn bị đeo miếng bảo hộ đầu gối cho cô.

Hạ Du không quen với góc độ này, cô khựng lại rồi lùi lại một bước.

Bàn tay cầm miếng bảo hộ của Hứa Bạch Nghiên dừng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đeo vào đi, không thì lát nữa ngã em sẽ biết đau thế nào đấy.”

Cô đương nhiên biết ngã sẽ đau. Nhưng… đây không phải là vấn đề chính lúc này.

“Tại sao anh không giải thích?”

Hứa Bạch Nghiên: “Giải thích cái gì?”

“Thì những gì cậu bé kia nói lúc nãy.” Hạ Du dò xét, cũng là thăm dò: “Cậu ấy đã không ít lần gọi em là bạn gái của anh rồi. Lần trước ăn kem cậu ấy cũng đã hiểu lầm.”

Hứa Bạch Nghiên chớp mắt. Dưới ánh đèn sáng rực của sân trượt ván, cô có thể thấy hàng mi dài của anh tạo thành một cái bóng trên da, mang một vẻ đẹp lạnh lùng đến nghẹt thở.

“Lần trước không giải thích vì nhóc ấy chỉ là trẻ con, lười nói.”

Hạ Du cố gắng dời mắt khỏi đôi mắt của anh: “Vậy lần này thì sao…”

“Lần này tại sao phải giải thích?” Hứa Bạch Nghiên thong thả nói: “Không phải hôm qua em đã quyết định theo đuổi anh sao?”

“…”

“Hôm nay anh cũng đã quyết định rồi, anh chấp nhận.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 23: Anh Chấp Nhận