Bên ngoài biệt thự, trong khoảng sân rộng có một bể bơi. Nước bên trong sạch và trong vắt. Nếu cúi xuống thấp hơn, có cảm giác như nó hòa làm một với đại dương xa xăm.
kk và những người khác đã dựng vỉ nướng ở gần hồ bơi. Sau nửa ngày bận rộn, họ đã xiên xong gần hết các món nướng.
“Mọi người vất vả rồi, ăn chút trái cây đi.” Hạ Du trốn từ trong bếp ra, ngồi xuống ghế dã ngoại. Sau khi đặt dâu tây trước mặt mọi người, cô đưa tay xoa xoa má mình. Nơi đó vẫn còn ẩm ướt và vương lại hơi ấm từ bàn tay của ai đó.
“Chà, nhìn ngọt quá, cảm ơn Hạ Du nhé.” Phương Nguyên - thuyền trưởng lái thuyền lướt sóng, nói.
Hạ Du định thần lại, nói không có gì. Cô hỏi còn có gì cần giúp không.
“Đồ đã xiên xong hết rồi, giờ có thể bắt đầu nướng được rồi.” kk nói.
Hạ Du: “Vậy để em nướng nhé, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.”
kk: “Bọn chị không mệt. Em cứ ngồi đó đi, để Gia Sâm nướng.”
“Không sao, em muốn thử một chút. Em chưa bao giờ tự mình nướng BBQ ngoài trời với bạn bè cả.” Hạ Du vừa nói vừa kéo ghế lại gần vỉ nướng. Cô hỏi Giả Phi, người vừa đốt than: “Anh Giả, bây giờ em nướng được chưa?”
Giả Phi là huấn luyện viên được ký hợp đồng với Summer, một người hiền lành, mọi người thường gọi anh là Tiểu Giả hoặc anh Giả.
Giả Phi: “Được rồi, than đã lên rồi.”
“Vâng, vậy em thử nhé.”
Vì là người mới, Hà Gia Sâm sợ Hạ Du không biết làm nên đã kéo ghế ngồi cạnh cô: “Để anh hướng dẫn em nướng một chút cho quen tay.”
“Ừm… cũng được.” Nếu không thì làm cháy thịt lại lãng phí.
Hà Gia Sâm: “Em xem này, những miếng thịt này đều đã được ướp sẵn. Ví dụ như gân bò này, đừng vội phết dầu, cứ nướng trực tiếp đã.”
Hạ Du bắt chước làm theo, đặt vài miếng gân bò lên vỉ nướng: “Thế khi nào thì phết dầu?”
“Anh chỉ em bí quyết nướng gân bò này nhé. Đầu tiên phải nướng cho nó vàng, thịt nạc chuyển sang màu trắng. Khi đạt đến độ đó thì rắc muối vào sẽ ngấm hơn. Đợi muối ngấm rồi thì có thể phết dầu.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
“Đúng rồi. Phết dầu xong thì rắc ngay bột thì là và ớt…”
“Khói to quá!”
Hà Gia Sâm: “Ngồi lùi ra chút, lùi ra chút! Để anh! Không sao đâu, miễn là không có lửa bốc lên là được.”
“Để em thử lại lần nữa.”
“Được thôi~”
Hà Gia Sâm là một tay nướng thịt cừ khôi. Ngồi bên cạnh lắng nghe, Hạ Du học được rất nhiều mẹo nhỏ.
Có lẽ vì thái độ học tập của cô quá nghiêm túc, Hà Gia Sâm càng nhiệt tình hơn, như muốn truyền hết nghề cho cô.
Thế nên khi Hứa Bạch Nghiên đã rửa sạch, cắt xong và mang hết trái cây ra, anh thấy hai người đang túm tụm lại trước vỉ nướng nói chuyện rôm rả.
Anh khẽ nhướn mày, bước đến gần họ.
“Ăn dứa đi.”
Hà Gia Sâm và Hạ Du đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn người vừa xuất hiện sau lưng.
“Để đó đi anh, em đang dạy Hạ Du nướng cánh gà!”
“Nướng cánh gà cũng cần dạy à?” Hứa Bạch Nghiên bình thản hỏi.
“Đương nhiên rồi, nướng cánh gà không chỉ đơn giản là đặt lên nướng đâu. Cánh gà ngon thì phải có kỹ thuật.” Hà Gia Sâm nói xong nhìn Hạ Du: “Được rồi Hạ Du, bây giờ có thể phết thêm một lớp nước sốt nữa rồi.”
“Rồi”!
Cái ngữ khí gì thế kia.
Mắt Hứa Bạch Nghiên hơi trầm xuống. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào sau gáy Hạ Du: “Để anh.”
Hạ Du lại quay đầu: “Hả?”
“Nướng lâu như vậy không thấy mệt à? Để anh nướng.”
Hạ Du: “Cũng không mệt lắm…”
Hà Gia Sâm: “Anh Nghiên, anh ghét nhất là tự nướng mà, nói là ám mùi.”
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cậu ta: “Giờ tôi muốn nướng được không?”
“Ờ… được thì được, nhưng anh biết nướng không?”
“Không phải cậu đang dạy à?”
Hà Gia Sâm lẩm bẩm: “Nhưng em là dạy Hạ Du.”
Hứa Bạch Nghiên cười lạnh: “Dạy ai chẳng là dạy, còn kén chọn à.”
Một lúc sau, Hạ Du bị buộc phải nhường vị trí.
Ngồi xuống cạnh kk, cô vừa ăn trái cây vừa nghe Hà Gia Sâm gào to trước vỉ nướng: “Ôi không phải thế! Chưa được lật đâu! Anh có nướng được không đấy!”
“Cái này bỏ nhiều ớt rồi!”
“Không phải không phải, muối lại ít quá!”
“Ôi trời ơi… Thôi để em tự nướng vậy, anh Nghiên.”
…..
Dứa ngọt lịm. Hạ Du nhìn Hứa Bạch Nghiên đang ở gần đó, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng thực chất lại đang phá rối, cô không nhịn được bật cười.
Vừa cười được một lúc, không biết anh có mắt sau gáy không mà đột nhiên quay đầu lại nhìn. Nụ cười của Hạ Du cứng lại, cô lẳng lặng quay đi chỗ khác.
“Thôi được rồi, cậu tự nướng đi.” Hứa Bạch Nghiên nói với Hà Gia Sâm, lấy một đĩa thịt đã nướng xong rồi đứng dậy rời khỏi khu nướng.
“Oa, thơm quá.” kk và những người khác đều đi tới đón. Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Hạ Du đang ngồi phía sau, hỏi: “Em thích ăn gì?”
Hạ Du: “…Cánh gà, thịt xiên cừu.”
Hứa Bạch Nghiên "ừm" một tiếng, lấy vài xiên từ đĩa ra, đưa phần còn lại cho kk rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Du.
Vì chưa đủ người nên vẫn còn vài chiếc ghế trống quanh bàn. Nhưng anh lại chọn ngồi ngay cạnh cô.
Tim Hạ Du khẽ thắt lại. Cô liếc nhìn những người khác, nhưng mọi người đều bận nướng hoặc ăn, không ai để ý đến họ.
Hứa Bạch Nghiên: “Ăn đi.”
Hạ Du nhận lấy xiên thịt từ tay anh: “Cảm ơn.”
Hứa Bạch Nghiên không nói gì, thoải mái tựa lưng vào ghế. Hạ Du từ từ gặm cánh gà: “Anh không ăn à?”
“Anh đợi thịt bò.”
“Ồ…”
Một lát sau, Hà Gia Sâm bưng hai đĩa đồ nướng đến: “Thịt bò xong rồi nhé Hạ Du. Mới ra lò này, em ăn đi.”
“Ừm, cảm ơn nhé.”
“Không có gì. Em thích ăn gì nhất, anh nướng riêng cho vài xiên nhé.”
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Hà Gia Sâm. Người này sao lại nói chuyện kiểu làm mình làm mẩy thế nhỉ?
Hạ Du không nhận ra điều đó: “Không cần đâu, số này tạm thời đủ rồi.”
“Được thôi~ Vậy lát nữa muốn ăn gì thì cứ nói với anh.”
“Ừm.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. kk đặt xiên thịt xuống: “Trình Lập và mọi người chắc đến rồi. Chị ra mở cửa đây.”
Giả Phi: “Họ có mang rượu không?”
“Chắc chắn rồi, còn có cả hải sản nữa.”
“Thế thì chúng ta cùng ra xách đồ.”
Vài người cùng nhau ra cổng đón khách. Hà Gia Sâm thì lại ngồi vào vị trí nướng thịt của mình tiếp tục công việc.
Nhất thời chỉ còn lại hai người họ bên bàn.
Hạ Du nhìn đĩa thịt nướng: “Huấn luyện viên, thịt bò của anh xong rồi kìa.”
“Anh thấy rồi.”
“Vậy anh không ăn à?”
“Nóng lắm.”
Hạ Du "ồ" một tiếng, tự lấy một xiên.
Nướng BBQ phải ăn lúc còn nóng mới ngon nhất…
Cô cẩn thận cắn một miếng, vai hơi nhún lên. Không nói gì khác, kỹ thuật nướng của Hà Gia Sâm thực sự rất tốt.
“Ngon đến thế cơ à?” Giọng Hứa Bạch Nghiên vang lên bên tai.
Hạ Du quay lại nhìn anh, trên mặt vẫn nở nụ cười thỏa mãn vì được ăn ngon: “Vâng, ngon thật. Cũng không nóng lắm đâu, anh ăn được rồi.”
“Được thôi.”
Hứa Bạch Nghiên đồng ý, nhưng tay vẫn đút trong túi quần, không có ý định lấy ra.
Khi Hạ Du đang nghĩ anh đúng là sợ nóng thật, anh ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng đầu, cắn một miếng từ xiên thịt bò mà cô đang ăn dở.
Hệt như lúc ăn quả dâu tây trên tay cô.
Hạ Du sững sờ. Cô vô thức nhìn Hà Gia Sâm đang nướng thịt: “…Trong đĩa còn mà.”
Hứa Bạch Nghiên bình thản nói: “Nóng.”
Thế xiên trên tay cô thì không nóng à.
Hạ Du nói: “Anh lấy em ra làm vật thử độc à?”
“Cũng gần vậy.”
Hứa Bạch Nghiên cười. Anh lại nghiêng đầu qua, có ý định cắn thêm miếng nữa.
“Hạ Du, mọi người có muốn thử chút mỡ bò không?” Đột nhiên, Hà Gia Sâm đang nướng thịt phía trước quay đầu lại hỏi.
Khoảnh khắc cậu ta lên tiếng, Hạ Du cũng giật mình buông xiên thịt bò trên tay ra: “Hả? Gì, gì cơ?!”
Xiên thịt bò rơi tự do, "bộp" một tiếng, rơi trúng chiếc quần màu xám của Hứa Bạch Nghiên.
“Mỡ bò đấy, thơm lắm.” Hà Gia Sâm chớp chớp mắt: “Hai người làm sao thế?”
Hạ Du lập tức bật dậy khỏi ghế: “Xiên thịt bò bị rơi rồi!”
“Đâu? Ôi, anh Nghiên, sao lại rơi trúng quần anh thế này, ăn uống gì mà không cẩn thận vậy.”
Hứa Bạch Nghiên vẫn giữ tư thế nghiêng đầu ăn xiên thịt, cúi mắt nhìn xuống thấy vết dầu và sốt đã vẽ một vệt đậm trên đùi.
Anh từ từ nhặt xiên thịt bò lên. Trước ánh mắt đầy xin lỗi của Hạ Du, anh nói: “Đúng là không cẩn thận chút nào.”
Hạ Du: “…”
“Đến rồi! Rượu và nước ngọt đến rồi đây!” Lúc này, nhóm của Trình Lập cũng từ trong nhà đi ra.
“Nướng được đến đâu rồi?”
Hà Gia Sâm bị thu hút sự chú ý: “Mọi người đến đúng lúc lắm, có thể ăn được rồi.”
“Tốt quá, chết đói mất.”
Cùng đi với Trình Lập còn có một chàng trai khác. Mọi người cười nói vui vẻ, chia nhau đồ uống, ngồi xuống và bắt đầu ăn uống.
Có nhiều người như vậy, Hạ Du đương nhiên không tiện lầm bầm gì với Hứa Bạch Nghiên nữa. Cô chỉ tranh thủ lúc mọi người đang trò chuyện, lén gửi cho anh một emoji sorry.
Hứa Bạch Nghiên: 【Bồi thường】
Hạ Du lập tức trả lời: 【Bồi thường thế nào?】
Đợi một lúc, Hạ Du không nhận được hồi âm. Cô không kìm được quay đầu nhìn, thấy Hứa Bạch Nghiên đang nói chuyện với người bên cạnh, không hề dùng điện thoại. Cô đành đặt điện thoại xuống…
Sau đó vài chàng trai luân phiên lên nướng. Nướng xong một đống đầy ắp, mọi người quây quần quanh chiếc bàn ngoài trời để ăn.
Ăn xong BBQ thì trời đã tối hẳn. Nhưng không ai có ý định về. Họ chuyển vào phòng khách, chuẩn bị vừa ăn uống vừa chơi game.
Thiết bị chơi game ở nhà Hứa Bạch Nghiên đầy đủ và hiện đại, vì thế mỗi khi có cơ hội đến đây họ đều chơi rất lâu.
“Lần trước chúng ta chưa qua được màn này, lập đội thử lại xem nào!”
“Được, được luôn.”
Mỗi người cầm một tay cầm chơi game, rất nhanh đã nhập cuộc. Hạ Du và kk không rành về mấy trò này, hai người ngồi một bên ăn bánh ngọt và trò chuyện.
“Anh Nghiên, màn này anh đã qua chưa?”
Hứa Bạch Nghiên cầm ly nước đi ngang qua: “Ừm.”
“Vậy anh có muốn vào chơi cùng không, qua màn này lần nữa?”
“Tôi đã biết mật khẩu là gì rồi, chơi lại có ý nghĩa gì nữa.” Hứa Bạch Nghiên vừa nói vừa ngửi quần áo của mình. Vì lát sau anh cũng nướng thịt một lúc, trên người vương lại mùi anh không thích: “Màn này khá đơn giản, mọi người tự nghĩ đi, tôi đi tắm cái đã.”
“Trời ơi, em biết ngay là anh không chịu nổi mùi thịt nướng mà, thật là kỹ tính.”
Hứa Bạch Nghiên không quan tâm đến lời lẩm bẩm của Hà Gia Sâm mà đi thẳng lên lầu.
Ánh mắt Hạ Du dõi theo bóng lưng anh lên cầu thang. Cô nghĩ thầm: Vừa mới dỗ dành anh xong, giờ lại gây họa rồi.
Không biết sốt và dầu mỡ đó máy giặt có giặt sạch được không…
15 phút sau, vài chàng trai đang ngồi cùng nhau kêu lên, đập tay nhau. Có vẻ họ đã qua được màn đó.
Hà Gia Sâm hớn hở: “Nào, màn tiếp theo, màn tiếp theo!”
Giả Phi: “Nghe nói nhà A Nghiên còn có cả thẻ game đua xe à?”
Hà Gia Sâm: “Có chứ, thẻ game của anh ấy nhiều lắm.”
“Sau màn này chúng ta chơi thử trò đó đi.”
“Được thôi, lát nữa hỏi anh ấy xem mấy cái thẻ game đã chơi xong để ở đâu.”
Nghe thấy lời đó, Hạ Du theo phản xạ đáp: “Ở phòng làm việc trên lầu.”
Không khí im lặng trong một giây, những người đang chơi game đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Hạ Du vội giải thích: “Vì trước đây huấn luyện viên bị thương ở chân, em có đến mang đồ ăn cho anh ấy. Có một lần anh ấy muốn chơi game, nhờ em lên phòng làm việc lấy thẻ game. Anh ấy bảo em là nó ở vị trí đó!”
“Ồ.” Mọi người hiểu ra, lại quay đầu lại tiếp tục chơi game.
“Hạ Du, vậy phiền em lên lấy giùm bọn anh thẻ game ‘Đua xe bạo lực’ nhé?”
Vài người đang chơi game hăng say nên không rảnh tay, hơn nữa họ cũng không biết thẻ game cụ thể nằm ở đâu.
Hạ Du đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ. Chỉ là… cô nhìn lên lầu: “Giờ em lên đó được không?”
“Không sao đâu, chỉ là lấy cái thẻ thôi mà, anh ấy sẽ không để ý đâu.”
“Được rồi, vậy em lên tìm thử.”
Hạ Du đứng dậy và đi lên lầu.
Phòng làm việc nằm ở phòng thứ hai phía bên trái hành lang tầng hai. Hạ Du đã quen đường, cô mở cửa đi vào, tìm ở vị trí anh đã nói lần trước. Ở đó có vài thẻ game, nhưng thẻ game có biểu tượng chiếc xe đua thì cô lại không thấy.
Hạ Du đành lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hứa Bạch Nghiên.
Hạ Du: 【Họ muốn chơi thẻ game ‘Đua xe bạo lực’, em không tìm thấy trong phòng làm việc. Anh để ở đâu vậy?】
Một lát sau, Hứa Bạch Nghiên trả lời: 【Anh mang vào phòng rồi】
Hạ Du nhớ lần trước cô cũng thấy thiết bị chơi game trong phòng anh nên nhắn lại: 【Anh xong chưa? Lát nữa tiện thể mang xuống luôn nhé】
【Chưa. Em vào lấy đi】
Phòng của anh, cô không phải là chưa từng vào. Nhưng những khu vực riêng tư như thế này luôn khiến người ta thận trọng hơn. Hạ Du do dự đi đến cửa phòng, vừa định gõ thì chợt thấy một thứ quen thuộc treo trên tay nắm cửa.
Một chú cáo nhỏ, vừa đẹp trai vừa dễ thương đang nhìn cô đầy đáng yêu.
Đây là chiếc móc khóa đôi mà cô tặng anh ở quán bar hôm nọ.
Anh lại treo nó ở tay nắm cửa phòng ngủ chính. Vị trí này mỗi khi ra vào, chỉ cần mở cửa là chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui sướng thầm kín.
Hạ Du khẽ nhếch môi, đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào má chú cáo nhỏ. Trong lúc chú cáo rung rinh lắc lư, cô gõ cửa.
Không thấy ai mở. Cô đành tự mình đẩy cửa đi vào.
Vào phòng không thấy bóng dáng Hứa Bạch Nghiên. Có lẽ anh vẫn đang ở trong phòng tắm. Vì vậy, Hạ Du vội bước vào, ngồi xuống trước máy chơi game dưới màn hình, tìm kiếm chiếc thẻ đó.
“Không phải ở đó đâu.” Đột nhiên, giọng Hứa Bạch Nghiên vang lên sau lưng.
Hạ Du giật mình, vội quay người lại.
Cô thấy Hứa Bạch Nghiên đi chân trần về phía cô. Có vẻ anh vừa tắm xong, đã thay một bộ quần áo khác. Tóc anh vẫn còn ướt, những lọn tóc lòa xòa trên trán và đuôi tóc vẫn ẩm.
Rõ ràng là anh đã mặc quần áo, nhưng trạng thái vừa tắm xong lại làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Hạ Du khẽ nuốt nước bọt, cố ép mình quay đi chỗ khác: “Không phải anh nói ở trong phòng à.”
“Đúng vậy, nhưng không cắm trong máy chơi game.”
Anh vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Hơi nóng và độ ẩm cùng lúc ập tới, xuyên qua lớp áo và lan tỏa trên cánh tay cô. Hạ Du vô thức bắt đầu căng thẳng.
“Ở đây này.”
Anh đã tìm thấy rồi.
Hạ Du vội đưa tay ra nhận: “Vậy em mang xuống cho mọi người đây.”
Vừa cầm được thẻ game, cô đứng dậy định đi. Nhưng không ngờ cổ tay bị anh nắm lấy rồi kéo một cái, cô ngã trở lại.
Sàn nhà trải thảm dày, cô ngã không đau chút nào. Nhưng không gian riêng tư, cộng thêm người đang ở trước mặt cô khiến nhịp tim cô lập tức tăng vọt.
“Sao vậy…”
Hứa Bạch Nghiên nắm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng: “Muốn chuồn nhanh thế à? Không phải em muốn bồi thường sao?”
“Bồi, bồi thường thế nào?”
“Em nói xem.”
Những lời nói đầy ẩn ý khiến không gian thêm mập mờ. Hạ Du nhìn gương mặt anh quá gần, hơi thở trở nên gấp gáp: “Mọi người vẫn ở dưới nhà.”
Hứa Bạch Nghiên khẽ cười: “Ừm, nên sẽ không có ai phát hiện.”
Hạ Du càng thêm hoảng hốt: “Nhưng họ đang đợi em! Nếu em không xuống, họ sẽ nghĩ em đang làm gì.”
Hứa Bạch Nghiên ban đầu chỉ muốn trêu cô, nhưng thấy phản ứng của cô, anh chợt muốn truy cứu: “Sao thế, sợ họ hiểu lầm à?”
“…”
“Người nói muốn thử thật là em đấy.” Hứa Bạch Nghiên dừng lại, nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô: “Vậy tại sao lại sợ người khác hiểu lầm, tại sao lại không dám làm gì, nhát gan thế à?”
Không dám? Nhát gan?
Những từ này chạm đúng vào điểm nhạy cảm của Hạ Du. Cô khó khăn lắm mới tìm được một sự thay đổi, khó khăn lắm mới nếm được một điều khác biệt, làm sao có thể không dám?
Chỉ là trong cuộc đời cô vô thức sợ hãi, vô thức lùi bước là chuyện bình thường. Cô khó kiểm soát bản thân… và cô ghét chính mình như vậy.
Hạ Du mím môi, đột nhiên cảm thấy chán nản: “Em không có không dám, cũng không nhát gan…”
“Thật sao, sao anh không thấy thế.”
Lòng bàn tay cô siết chặt. Hạ Du nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
Kẻ gây chuyện vẫn còn thêm dầu vào lửa: “Thôi được rồi, em xuống trước đi. Chuyện bồi thường anh sẽ nghĩ sau…”
Chụt.
Lời chưa dứt, cô gái trước mặt bất ngờ tiến lại gần, trong khoảnh khắc, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
Hứa Bạch Nghiên sững sờ. Những lời định nói ra bị mắc lại trong cổ họng.
“Như vậy còn là nhát gan không?” Hạ Du chớp chớp mi, cố giữ bình tĩnh nhìn anh.
Mắt Hứa Bạch Nghiên tối lại: “Đây là lần thứ hai.”
“…Cái gì?”
“Lần thứ hai em tự mình phát tín hiệu, anh đã cho em cơ hội rồi đấy.”
Hạ Du sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay giây tiếp theo, cô hiểu ra ý anh.
Vì Hứa Bạch Nghiên cúi người xuống hôn cô, đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi cô. Hơi thở mềm mại nhưng đầy chiếm hữu, ngay lập tức bao trùm lấy cô.
Hạ Du dùng một nụ hôn để chứng minh bản thân là đã dùng hết tất cả sức lực. Lúc này đột nhiên bị hôn ngược lại, đầu óc cô trở nên trống rỗng, hơi thở như ngừng lại.
Nhưng Hứa Bạch Nghiên rõ ràng không giống cô. Anh không chỉ hôn lướt qua. Một tay anh chống bên cạnh cô, tay kia ôm lấy eo cô, siết chặt cô lại.
Trong lúc hoảng loạn, cô khẽ hé môi. Giây tiếp theo, cô cảm nhận được sự ẩm ướt của môi lưỡi không thuộc về mình. Mùi bạc hà. Hạ Du khẽ rùng mình, cả người như bị điện giật, cảm giác tê dại không biết từ đâu dâng lên lan khắp tứ chi.
Một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ.
Cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ cảm thấy tim đập nhanh như muốn nổ tung. Nhưng cơ thể lại mềm nhũn, không có bất kỳ khả năng phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho anh xâm chiếm, cuốn lấy và chìm sâu.
“Ưm…” Cô nắm chặt áo anh, cố gắng lấy lại chút tỉnh táo trong nụ hôn này và tự nhủ bản thân không được hoảng loạn.
Nhưng không có tác dụng. Cô cảm thấy năm giác quan của mình đang bị anh bao trùm, lấp đầy, tạo ra một cảm giác ngột ngạt đến chóng mặt.
“Em không định thở à?” Cuối cùng, khi cô sắp không chịu nổi nữa, anh mới chịu buông cô ra một chút.
“Gì…?” Hạ Du ngực phập phồng, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Thở đi.” Anh khẽ nói.
“Ừm…”
Thực ra hơi thở của Hứa Bạch Nghiên cũng chẳng hề ổn định. Anh cụp mắt, chậm lại một lát, khàn giọng nói: “Cảm giác cũng không tệ. Muốn thử lại không?”
Bình luận về “Chương 26: Nhút Nhát”
Đăng nhập để bình luận