Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 25: Khó Dỗ

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Hạ Du khẽ nắm chặt ngón tay: “Em thấy có người đang nói chuyện với anh, nghĩ là em đi tới không tiện lắm nên…”

“Sao lại không tiện? Chẳng lẽ em sợ làm phiền anh xin WeChat của người khác à?”

Tâm tư bị vạch trần, mặt Hạ Du có chút xấu hổ. Cô lúng túng cố gắng chuyển chủ đề: “Ừm… Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau vào đi?”

Cô đưa tay muốn lấy vé, nhưng anh lại không đưa. Anh cúi đầu nhìn cô: “Lúc nãy em nên đi tới.”

Hạ Du: “Nhưng em đi tới cũng không biết phải làm gì…”

Hứa Bạch Nghiên cụp mắt. Sự bực bội khi thấy cô quay đầu bỏ đi dần chuyển thành sự cáu kỉnh. Anh nhận ra cô vẫn chưa thực sự nhập vai… cũng chẳng quan tâm người khác có xin WeChat của anh hay không.

Quả nhiên khi tiến độ quá nhanh, người gặp rắc rối lại chính là anh.

Hai người nhìn nhau. Hạ Du cũng nhận ra anh đang không vui, nhưng cô thực sự không biết phải xử lý tình huống này thế nào, đành nói: “…Em xin lỗi. Vậy lần sau em sẽ đi qua?”

Sắc mặt Hứa Bạch Nghiên không hề khá hơn sau lời xin lỗi của cô. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi đặt vé xem phim vào tay cô: “Thôi, đi xem phim đi.”

“…”

Họ vào rạp. Bộ phim nhanh chóng bắt đầu. Xung quanh tối dần. Hạ Du lén lút nhìn sang, chỉ thấy bóng nghiêng của Hứa Bạch Nghiên in dưới ánh sáng xanh có vẻ căng thẳng và nghiêm túc.

Khi nghiêm túc, Hứa Bạch Nghiên luôn rất đáng sợ. Thế nên cô không dám nói thêm lời nào nữa, thu lại ánh mắt, cố gắng tập trung vào bộ phim. Tuy nhiên, đầu óc cô lại cứ nghĩ về chuyện vừa rồi. Kết quả là suốt cả bộ phim, cô đều trong trạng thái lơ đãng.

Trạng thái đó cứ tiếp tục cho đến khi anh đưa cô về nhà.

Về đến phòng, Hạ Du chạy ra ban công lén nhìn xuống dưới. Xe của Hứa Bạch Nghiên vẫn đỗ ở cổng, anh chưa rời đi ngay. Từ xa, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng của anh qua cửa kính xe.

Cô cảm thấy hụt hẫng, thấy mình đã làm hỏng một buổi hẹn hò vốn dĩ rất vui. Nhưng… nếu là một cô gái khác, buổi chiều họ sẽ làm gì?

Chiếc xe ở phía xa cuối cùng cũng từ từ lăn bánh rời đi. Hạ Du quay lại sofa, ngẩn người nhìn chú mèo nhồi bông dễ thương.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Lâm Oánh gọi video call.

Hạ Du lấy lại tinh thần, bắt máy.

“Hạ Du, hôm nay tớ lấy một đống quần áo này! Cậu xem có đẹp không, không đẹp thì tớ trả lại.” Từ trong màn hình, Lâm Oánh đang ngồi dưới sàn mở gói hàng.

Hạ Du đặt điện thoại lên chiếc bàn nhỏ trước sofa, ôm gối dựa vào ghế và xem cô bạn trình diễn. Áo ba lỗ, áo quây, quần gợi cảm, váy dài… toàn những bộ đồ mang phong cách đảo biển.

“Bộ này đẹp không?”

Hạ Du gật đầu: “Đẹp, lãng mạn quá.”

“Được, vậy tớ giữ lại. Để tớ thử bộ khác nhé… Còn bộ này thì sao?”

“Có quá hở hang không?”

Lâm Oánh mặc đồ quay một vòng trước camera: “Không đâu! Ở biển người ta mặc thế này mà! Sao cậu ở đó một tháng rồi mà vẫn cổ hủ thế.”

Hạ Du nhún vai: “Thôi được rồi, cậu thấy ổn là được.”

“Tớ thấy ổn. Khi nào đến, cậu cũng có thể mặc.” Lâm Oánh nói: “Để tớ thay bộ khác nhé.”

“Ừm.”

Sau hơn nửa tiếng thử quần áo, cuối cùng Lâm Oánh cũng cho Hạ Du xem hết. Theo lời khuyên của Hạ Du, Lâm Oánh đã trả lại một phần ba số đồ.

“Háo hức quá đi, mốt tớ sẽ khởi hành rồi! Tớ đã bắt đầu dọn đồ rồi. Nếu mà cho hết số quần áo này vào vali, chắc vali của tớ sẽ nổ tung mất…” Lâm Oánh luyên thuyên không ngừng. Đang nói thì cô chợt nhận ra bạn mình không trả lời, hình như đang thất thần.

“À, cậu mệt vì công việc à? Hay là cúp máy, nghỉ ngơi đi.”

Hạ Du khựng lại: “Không, tớ không mệt.”

“Vậy cậu sao thế?”

Hạ Du đột nhiên không biết phải nói thế nào. Nhưng Lâm Oánh sắp đến rồi, bây giờ không nói, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.

“Cái đó, tớ… tớ thật ra…”

“Ừm?”

Hạ Du lẳng lặng lấy chiếc gối ôm che nửa mặt, chỉ để lộ hai mắt: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là tớ với anh huấn luyện viên có chút… quan hệ.”

Trước mặt người quen, cô ngại dùng từ “bạn trai, bạn gái” để miêu tả mối quan hệ của họ, vì mọi thứ diễn ra quá bất ngờ.

Nào ngờ Lâm Oánh lại thốt ra một câu gây sốc: “Cậu lên giường với anh ta rồi à? Tình một đêm?”

Hạ Du nghẹn lời: “Không… không có!”

“Vậy là hai người đã hôn nhau.”

Máu dồn lên cổ Hạ Du: “Cũng không… không phải. Cái đó thì đúng là có thật, nhưng mà…”

“Tớ lạy hồn!!!” Lâm Oánh dí sát mặt vào màn hình điện thoại: “Hạ Du! Cậu ghê gớm thật đấy!”

Hạ Du kinh hãi: “Cậu nói nhỏ thôi!”

“Biết ơn vì cậu đã nghe lời tớ! Tống Dư An tránh sang một bên, này, trai đẹp lập tức đến ngay! Thế nào, thế nào, có thấy vui không, có rung động không?”

Hạ Du im lặng một lúc, rồi thành thật trả lời: “Thật sự rất vui, rất rung động…”

“Thế là đúng rồi!”

“Nhưng mà cảm giác vẫn cứ lơ mơ, không chân thật cho lắm.”

Lâm Oánh: “Có gì mà không chân thật? Lần sau thấy vậy thì túm người ta lại hôn một cái, sờ một cái, sẽ chân thật ngay.”

Hạ Du biết Lâm Oánh nói chuyện chẳng kiêng nể gì. Nhưng nghĩ đến việc làm những điều đó với Hứa Bạch Nghiên, cô lại thấy toát mồ hôi hột.

“Cậu đừng nói bậy nữa, hôm nay bọn tớ còn xảy ra chút chuyện không vui nữa cơ.”

“Sao thế?”

Hạ Du kể lại chuyện buổi chiều một cách đơn giản, sau đó bổ sung: “Tớ không biết phải làm thế nào. Hơn nữa… tớ nghĩ mình nên cho anh ấy một chút không gian, như vậy có sai không?”

“Cậu ngốc à, lúc này mà còn cho không gian gì nữa, hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt mà! Có con gái đến xin WeChat thì đương nhiên cậu phải thể hiện tư cách của bạn gái chứ. Không thì lại để anh ấy nghĩ là cậu không quan tâm. Chậc! Hèn chi anh ấy giận là phải.”

Hạ Du mím môi, nói nhỏ: “Nói chính xác thì cũng chưa phải yêu đương cuồng nhiệt đâu…”

“Thế tớ hỏi cậu, thấy cảnh đó cậu có khó chịu không?”

Hạ Du trầm tư một lát rồi gật đầu.

“Thấy chưa! Yêu đương cuồng nhiệt thì phải có tính chiếm hữu. Cậu thấy khó chịu thì phải nói ra. Không cho xin WeChat thì là không cho! Làm vậy Hứa Bạch Nghiên sẽ cảm thấy được quan tâm, mà bản thân cậu cũng thoải mái hơn.”

Hạ Du không biết nói gì, mãi một lúc sau mới nói: “Thật vậy à? Nhưng tớ đã bỏ đi rồi, anh ấy cũng đã không vui rồi.”

“Chuyện nhỏ, đàn ông ấy mà, dỗ dành một chút là được rồi.”

“…”

.

Dỗ dành ư?

Làm như thế nào đây?

Ngày hôm sau, Hạ Du ngồi sau quầy bar, chống cằm nhìn điện thoại. Cô đang nghĩ cách gửi tin nhắn cho Hứa Bạch Nghiên để nói rằng chuyện tối qua là lỗi của cô, rồi dỗ dành anh.

Đang loay hoay thì đột nhiên Hà Gia Sâm từ ngoài chạy vào, hỏi mọi người chiều nay có muốn đi nướng BBQ không.

“Nướng ở đâu?” kk hỏi.

Hà Gia Sâm: “Lần trước đồ nướng là anh Nghiên chuẩn bị, vẫn còn ở nhà anh ấy. Hay là… đến nhà anh ấy nướng luôn?”

kk: “Nhà cậu ấy á? Cậu nghĩ hay thật đấy, cái tính sạch sẽ đó của cậu ấy mà chịu đồng ý à.”

“Không sao, em cứ hỏi thử. Không được thì bọn mình đến chỗ cũ, nhưng cảnh ở đó chắc chắn không đẹp bằng nhà anh Nghiên.” Nói rồi, Hà Gia Sâm lấy điện thoại gọi cho Hứa Bạch Nghiên, còn bật loa ngoài.

Hạ Du lẳng lặng dựng thẳng tai lên. Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy giọng Hứa Bạch Nghiên: “Chuyện gì.”

Hà Gia Sâm: “Anh ơi, hôm nay anh có nhà không, chiều nay có muốn ăn thịt nướng không!”

Hứa Bạch Nghiên: “Không ăn.”

“Đừng vậy mà, ăn chung đi. Nhà anh có đồ nướng, tiện thể đến nướng ở nhà anh luôn.”

“Tự đến mà lấy đồ đi.” Hứa Bạch Nghiên thẳng thừng từ chối.

kk nhún vai, vẻ mặt kiểu: tôi biết ngay mà.

Hà Gia Sâm không bỏ cuộc: “Nhưng mà nhà anh cảnh đẹp hơn chỗ nướng lần trước, lại còn gần bọn em hơn nữa chứ. Chị kk và Hạ Du sau khi tan làm có thể đến thẳng nhà anh tiện hơn nhiều.”

Người bên kia không biết sao, đột nhiên im lặng một chút: “…Tất cả mọi người đều đến à?”

Hà Gia Sâm khó hiểu: “Đương nhiên rồi, chứ còn ai nữa?”

“Ừm.”

“’Ừm’ là sao… Được không đấy?”

Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nói: “…Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ.”

“Không thành vấn đề! Chắc chắn rồi!”

Cúp điện thoại, Hà Gia Sâm phấn khích: “Anh ấy đồng ý rồi! Vậy bây giờ em đi mua ít đồ đây! Chị kk, Hạ Du, hai người thấy sao?”

kk bất ngờ vì Hứa Bạch Nghiên đồng ý: “Chị thì không có vấn đề gì.”

Hạ Du đang nghĩ hôm nay chưa có cơ hội gặp Hứa Bạch Nghiên. Nếu đi ăn thịt nướng cùng nhau thì không còn gì hợp lý hơn. Cô vội nói: “Em tan làm sẽ đến ngay.”

“Được, vậy anh đi mua sắm trước.”

.

Hôm nay, Hạ Du tan làm lúc 5 giờ. Trình Lập đến trông nom cửa hàng, dọn dẹp nốt, đợi đợt khách cuối cùng rời đi rồi sẽ đến nhà Hứa Bạch Nghiên.

Hà Gia Sâm và kk đã đến trước. Hạ Du bèn mua thêm ít đồ rồi tự bắt taxi đến đó.

Trên đường đi cô có chút lo lắng. Theo lời Lâm Oánh, tối qua cô đã xử lý tình huống rất sai, không biết anh đã hết giận chưa…

Hơn 20 phút sau, taxi dừng lại. Hạ Du chào bảo vệ, rảo bước quen thuộc đến cổng nhà Hứa Bạch Nghiên.

Cổng sân nhỏ mở rộng. Hạ Du bước theo con đường lát đá cuội. Đến cửa chính, cô định bấm chuông. Nhưng tay cô vừa đưa lên thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Hứa Bạch Nghiên đứng sau cánh cửa. Anh mặc quần dài màu xám đậm và áo phông đen. Vải mềm rũ khiến vóc dáng anh trông cao ráo và lười biếng.

Hạ Du ngước nhìn anh, lặng lẽ giơ túi đồ trên tay: “Em mua ít trái cây và bánh ngọt.”

Anh "ừm" một tiếng, không nói gì thêm, nhận lấy túi đồ từ tay cô rồi quay người đi vào trong.

Có vẻ vẫn chưa hết giận.

Hạ Du lẳng lặng đi theo anh. Khi đi ngang qua cửa kính lớn ở phòng khách, cô thấy Hà Gia Sâm đang chuẩn bị vỉ nướng bên ngoài. Ba người khác thì đang xiên rau củ và thịt tươi.

Họ quay lưng lại phía ngôi nhà, chưa nhận ra cô.

Thế là Hạ Du đi nhanh hơn vài bước, đuổi theo vào bếp: “Để em rửa trái cây cho!”

Hứa Bạch Nghiên đã đổ số trái cây cô mang đến vào bồn nước: “Không cần đâu, ra ngoài chơi đi.”

“Không sao, để em giúp anh.”

Cô đứng bên cạnh anh, cầm lấy những quả dâu tây đỏ mọng, rửa từng quả một. Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô, không từ chối nữa. Nhưng vì sau đó cả hai đều không nói gì, căn bếp trở nên im lặng lạ thường.

Dỗ dành một chút là được rồi.

Khi đang rửa dâu, lời nói của Lâm Oánh bất ngờ nhảy vào đầu cô.

Hạ Du lén nhìn Hứa Bạch Nghiên một cái rồi lên tiếng: “Dâu tây ở cửa hàng trái cây hôm nay trông bình thường lắm, cái này là em mua của một bà cụ ven đường.”

Đây là câu chuyện vô thưởng vô phạt, nhưng cô thấy Hứa Bạch Nghiên đã liếc nhìn mình, cô bèn tiếp tục: “Em nghĩ chắc sẽ ngọt đấy.”

“Thật sao?” Hứa Bạch Nghiên hỏi một cách hờ hững.

“Vâng.” Cô lấy một quả đã rửa sạch ra khỏi đĩa, do dự một lát rồi thăm dò đưa đến miệng anh: “Anh nếm thử xem?”

Hứa Bạch Nghiên khựng lại, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, không động đậy.

Thế là cô tiến lại gần hơn một chút, tay cũng đưa ra xa hơn. Cúi đầu xuống, anh thấy quả dâu tây đỏ mọng ở ngay trước mặt. Bên cạnh, cô gái với má ửng hồng cũng đang nghiêng đầu.

Lông mày anh khẽ giật. Sự bực bội trong lòng anh đột nhiên xì hơi như một quả bóng bị thủng, không thể kiểm soát được.

Giở trò đáng yêu với mình à.

Hứa Bạch Nghiên nheo mắt, không thể giả vờ lạnh lùng được nữa. Anh đưa tay véo má Hạ Du, cố gắng làm cho trái đào đáng yêu trước mặt bị biến dạng để trút giận.

“Ưm… Huấn luyện viên, anh làm gì thế?”

Người trong lòng bàn tay anh ngơ ngác, mắt mở to, giọng nói bị bóp lại do bị véo má, nhưng lại ngọt ngào như dính mật.

“Biết hôm qua mình sai rồi nên làm nũng đấy à?”

Hứa Bạch Nghiên véo một cái, má cô lại đàn hồi lại. Cảm giác thật bất ngờ và thích tay.

Hạ Du bị ép chu môi, cố gắng kéo tay anh ra nhưng không được. Cô sợ người ở ngoài nhìn thấy, vội nói: “Hôm qua là em sai, nhưng em không có làm nũng. Anh buông ra đi…”

Hứa Bạch Nghiên cười khẩy, không buông. Anh lại véo má cô một cái nữa: “Đưa tay lên cao hơn chút.”

Hạ Du nhìn quả dâu tây trên tay mình, vội đưa lên cao hơn. Rất nhanh, Hứa Bạch Nghiên cúi xuống cắn một miếng.

“Anh hết giận chưa?” Hạ Du thấy anh chịu ăn, liền hỏi.

Hứa Bạch Nghiên: “Vậy là em làm nũng vì sợ anh giận à.”

Hạ Du bối rối: “Em thật sự không làm nũng mà.” Nghĩ một lúc, cô bổ sung: “Nhưng mà anh không giận nữa là được rồi.”

“Ai bảo em là anh không giận.”

Mặt Hạ Du méo xệch. Người này sao mà khó dỗ quá vậy.

“Thôi mà… Em biết em sai khi không đi qua rồi. Sẽ không có lần sau nữa.”

Nũng nịu. Lại còn làm nũng.

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô một cái, lòng đã mềm nhũn: “Biết là được rồi.”

Nói rồi, anh buông tay khỏi má cô. Hai giây sau, anh lại đưa tay ra.

Hạ Du lập tức lùi lại một bước: “Không được véo, họ sẽ nhìn thấy đấy…”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày, đổi hướng tay, dùng mu bàn tay lau đi vệt nước trên mặt cô do anh gây ra: “Ồ, nhìn thấy thì sao.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 25: Khó Dỗ