Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 3: Huấn Luyện Viên

“Khặc khặc hahahahaha!”

Lời vừa dứt, Hạ Du đã thấy ông chủ tiệm lướt sóng cúi gập người sau quầy cười nghiêng ngả.

Hạ Du ngơ ngác, không hiểu câu nói nào của mình lại buồn cười đến thế. Chẳng phải là đúng sao? Theo lẽ thường, huấn luyện viên lướt sóng - người quanh năm phơi mình dưới nắng gió ở bãi biển, sao có thể có làn da trắng như vậy? Trông rất thiếu chuyên nghiệp.

“Ông chủ?”

“Hahaha, ‘không được đâu’, không phải, đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói cậu ‘không được’ đấy… Hứa Bạch Nghiên, cậu cũng có ngày hôm nay!”

Ông chủ nói chuyện với người phía sau cô. Hạ Du nhận ra điều gì đó, bèn quay đầu nhìn lại lần nữa.

Người đàn ông ban đầu ngồi bên cửa sổ đã đứng dậy và đi tới. Trên tay anh cầm ly nước lạnh, chất lỏng trong veo, nhìn gần thì thấy là nước ép lựu.

Anh đứng cách cô không xa. Vì anh rất cao, Hạ Du có thể thấy được vẻ mặt của anh qua bóng chiếc mũ lưỡi trai. Ánh mắt màu hổ phách nhạt, có vẻ hơi không hài lòng.

Chết rồi… Anh ấy nghe thấy à?

“Cô bé, đừng có đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Cậu ấy là người dễ hồi phục da thôi, một thời gian không lướt sóng thì da lại trắng lại! Nhưng thực ra thực lực của cậu ấy rất tốt, cô cứ yên tâm!” Sau khi cười xong, ông chủ vui vẻ giải thích với cô.

Nghe vậy, Hạ Du cũng thấy việc trông mặt mà bắt hình dong quả thật không hay chút nào. Vả lại ông chủ có vẻ thân thiện nên chắc cũng sẽ không lừa cô.

“Ồ… thật vậy ạ?”

“Không phải nói là có người quen nghề rồi mới gọi tôi sao?” Đúng lúc đó, người đàn ông tên Hứa Bạch Nghiên phía sau cô lên tiếng, giọng điệu có chút không hài lòng và lười nhác: “Là ông bị điếc hay tôi bị điếc, đây mà là người quen nghề à?”

“Thôi nào, giờ tiệm chúng ta không có huấn luyện viên nào khác cả, cô bé này lại đang gấp. Cậu dạy một chút thì có làm sao chứ? Hứa Bạch Nghiên, đừng quên cậu đã hứa với tôi nhé, kỳ nghỉ hè này phải nghe lời tôi, làm việc cho tôi đấy!”

Hứa Bạch Nghiên đi đến quầy bar, đặt ly nước ép xuống. “Ông cứ ỷ lại đi.”

“Tôi ỷ lại hay cậu ỷ lại? Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ? Kén chọn gì chứ, tôi chưa từng nói cậu được phép kén chọn khách đâu nhé.”

“…”

Hạ Du đứng tại chỗ, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người. “Hai người à, hay là tôi đợi huấn luyện viên khác cũng được–”

“Không cần không cần, cứ cậu ấy đi, cậu ấy được mà.” Ông chủ nói xong với Hạ Du thì lại lườm Hứa Bạch Nghiên.

Anh chỉ còn cách bất lực, đành chấp nhận thua cuộc.

“Cô muốn học cái gì?”

Anh đột nhiên quay sang nhìn cô.

Nhìn gần, ngũ quan của chàng trai càng gây ấn tượng mạnh. Hạ Du sững sờ một chút, vô thức quay mặt đi: “Lướt, lướt sóng ạ.”

Có lẽ nhận ra cô chẳng biết gì, ánh mắt anh bình tĩnh lại. “Người mới bắt đầu thường học lướt sóng trên bãi cát và lướt sóng đuôi thuyền. Đây là hai hình thức lướt sóng hoàn toàn khác nhau, cô muốn học cái nào?”

Hạ Du đến đây mà chẳng tìm hiểu chút tài liệu nào. Cô nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, mở WeChat tìm bức ảnh Tiết Ân Cẩn đăng trên vòng bạn bè hôm qua. Cô thấy kiểu lướt sóng của cô ấy rất đẹp và ngầu.

“Kiểu này, cái này gọi là gì?”

Người đàn ông liếc nhìn. “Lướt sóng đuôi thuyền.”

“Vậy tôi học thử cái này.” Hạ Du quay sang ông chủ. “À, bây giờ giá cả thế nào ạ?”

“Có ba mức giá. Loại phổ thông nhất là thuê thuyền lướt sóng đuôi thuyền giá 900 tệ một tiếng, bao gồm huấn luyện viên và ván lướt sóng, còn được tặng bảo hiểm và kem chống nắng nữa.” Ông chủ sau quầy nháy mắt. “Cô bé, hôm nay cô đã chọn đúng huấn luyện viên rồi. Cậu ấy rất giỏi mà giá lại không cao. Với giá trải nghiệm cho người mới, tôi tính cô 900 tệ một tiếng thôi! Nếu có bạn đi cùng thì ghép thuyền là tiện nhất, ba người chia ra thì sẽ rất lời.”

“?”

Hứa Bạch Nghiên nhìn người ở trong quầy. “Tôi à? 900 tệ một tiếng?”

Ông chủ tặc lưỡi, đi vòng ra sau quầy, kéo Hứa Bạch Nghiên lại nói nhỏ: “Đây là lần đầu tiên cậu dạy, lại còn dạy người mới nữa. Tôi còn lo cậu không có năng lực dạy học đấy chứ. Tôi cảnh cáo cậu đấy nhé! Phải trân trọng vị khách đầu tiên này.”

“…”

Hạ Du không nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ của ông chủ, cô đang cúi đầu chăm chú tìm kiếm giá lướt sóng đuôi thuyền trên mạng. Trên mạng nói rằng, hiện giờ đang là mùa cao điểm của kỳ nghỉ hè, nên thuê thuyền với giá 900 tệ một tiếng mà còn bao gồm cả huấn luyện viên đã rất hời rồi.

Nhưng cô không có bạn đi cùng, mà cũng không muốn ghép thuyền với người lạ… Thôi vậy, cắn răng học một thầy một trò vậy. Như thế thì cô sẽ học được nhanh và hiệu quả hơn.

Thế là cô cất điện thoại. “Ông chủ, tôi đi một mình, không ghép thuyền. Cứ lấy gói phổ thông thôi. Chỗ này có bán đồ bơi không ạ? Vì tôi quyết định đi đột xuất nên không chuẩn bị đồ.”

“Có, có chứ. Cô đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu sơ qua về lướt sóng đuôi thuyền rồi cô ký tên và thanh toán xong thì đi chọn đồ. Phòng bên cạnh là khu đồ trang bị, lát nữa cô có thể đến đó mua hoặc thuê cũng được.”

“Vâng.”

Sau khi hoàn tất thủ tục với ông chủ, Hạ Du đi đến khu trang bị ở bên cạnh. Cô sợ bị cháy nắng nên đã mua một bộ đồ lướt sóng dài tay, dài chân màu đen che kín mít.

Thay đồ xong và đi ra, Hạ Du thấy vị huấn luyện viên riêng của mình đang đứng đợi ở gần cửa. Anh cũng đã thay đồ, bên trong cũng là một bộ đồ đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo chống nắng màu trắng.

Chiếc áo chống nắng là kiểu áo khoác thông thường, không bó sát nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng của người đàn ông rất chuẩn, vai rộng eo thon, bắp chân săn chắc.

Cô nhớ lúc nãy ở trong tiệm anh ấy mặc quần đùi, chân rất trắng, lại còn không có chút lông nào… Con trai mà da cũng đẹp đến vậy sao.

“Nhìn gì thế, không lại đây à?”

Hạ Du ngước nhìn. Cô nhận ra Hứa Bạch Nghiên đang quay sang nhìn mình. Nhớ lại những suy nghĩ vừa rồi trong đầu, tai cô nóng bừng, bèn vội vàng bước nhanh tới.

“Huấn luyện viên, tôi xong rồi ạ.”

“Ừm.” Hứa Bạch Nghiên chỉ tay vào căn phòng đầy ván lướt sóng bên cạnh. “Đi với tôi, chọn một cái ván.”

“…Vâng.”

Hai người nối đuôi nhau đi đến khu vực để ván. Hạ Du nhìn quanh, đủ màu sắc, đủ hình dáng, nhìn mà hoa cả mắt.

“Đẹp quá.” Cô bị thu hút bởi một tấm ván màu xanh hồng. Trông nó nhỏ nhắn và tinh xảo hơn những cái khác.

Hứa Bạch Nghiên liếc sang, nhận ra cô đang nhìn cái nào thì nói một cách hờ hững: “Cái đó cô không dùng được.”

“Tại sao ạ?”

“Ván ngắn phù hợp với các động tác kỹ thuật, cô là người mới thì lấy ván dài dành cho người mới là được rồi. Chiều cao, cân nặng.”

“…Hả?”

Hạ Du không hiểu. Nhưng khi bị Hứa Bạch Nghiên nhìn lướt qua một cái, cô liền khai báo ngay: “1 mét 66, cân nặng thì, cân nặng lâu rồi không cân, gần đây chắc ăn nhiều hơn một chút…”

Hứa Bạch Nghiên không bắt cô phải nói một con số cụ thể, chỉ nhanh chóng nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lấy một tấm ván dành cho người mới lướt sóng đuôi thuyền. “Thế này nhé, đi thôi.”

Hạ Du đi theo. “Cân nặng và chiều cao có ảnh hưởng nhiều đến việc chọn ván không ạ?”

“Giai đoạn này thì không sao, ước chừng thôi. Cô biết bơi không?”

“Có biết một chút nhưng không giỏi.”

“Không sợ nước là được.”

Hạ Du nhíu mày, thận trọng nói: “Tôi vẫn hơi sợ nước biển.”

“Ồ.”

“Huấn luyện viên, hơi sợ biển thì có sao không ạ?”

“Yên tâm, không chết được đâu.”

“…”

Hồi cấp hai, trường có lớp bơi, Hạ Du đã học bơi từ lúc đó. Nhưng chỉ là bơi qua lại vài vòng trên mặt nước hồ bơi tĩnh lặng mà thôi. Cô chưa từng bơi ở biển nên vẫn cảm thấy lo lắng.

Thế nhưng cảm giác lo lắng này đã tan đi rất nhiều sau khi cô bước lên bãi cát. Biển xanh, trời xanh, nắng vàng rực rỡ trải dài trên mặt biển, lấp lánh như một đĩa kim cương. Những hàng dừa xung quanh, bãi cát mềm mại, tất cả thật lười biếng và yên bình.

Thật thoải mái. Mọi muộn phiền dường như đều tan biến ngay lập tức. Chẳng trách nhiều người lại muốn ra biển nghỉ dưỡng đến thế.

“Anh! Anh đi đâu thế?”

Hai người vừa đi ngang qua một dãy ghế bãi biển thì nghe thấy có người gọi. Hạ Du quay đầu nhìn theo, thấy ba bốn chàng trai trên ghế đều đang nhìn về phía họ.

Họ đang gọi anh ấy sao?

Hạ Du nhìn Hứa Bạch Nghiên, quả nhiên thấy anh giơ tay vẫy chào họ một cách tùy ý: “Lướt sóng đuôi thuyền.”

“Hả? Anh định đi lướt sóng đuôi thuyền thật ư?”

“Ừm.”

“Khoan đã, anh dắt theo một cô gái xinh thế này!”

Mấy chàng trai mặc quần đùi đi biển lập tức đứng dậy chạy tới, tò mò ghé lại gần: “Ai đấy? Ai thế ai thế?”

Hạ Du đột nhiên bị nhiều chàng trai nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái, theo phản xạ đứng nép ra phía sau Hứa Bạch Nghiên.

“Khách hàng, còn ai vào đây nữa?”

Một chàng trai mặc quần đùi đi biển màu hồng liền nói: “Khách hàng? Ý anh là sao?”

“Ý là giờ tôi phải đi dạy, đừng chắn đường.”

“Dạy cái gì chứ, em không tin.” Chàng trai quần hồng cười hề hề: “Em chưa từng thấy anh dẫn con gái đi lướt sóng bao giờ cả, lại còn là một cô gái đáng yêu như vậy. Em gái, em tên gì thế?”

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn anh ta: “Nói năng cho đàng hoàng.”

Chàng trai quần hồng mặc kệ anh: “Vậy em gái có phải bạn gái của anh tôi không?”

“Không phải không phải!” Mặt Hạ Du vốn đã hơi nóng vì nắng, giờ thì càng đỏ hơn, cô lắc đầu lia lịa như trống bỏi: “Tôi chỉ là học viên của anh ấy thôi!”

“Hả? Học viên thật à. Anh, anh bắt đầu đi dạy từ bao giờ vậy? Lại còn là dạy lướt sóng đuôi thuyền nữa, có phải hơi lãng phí tài năng không.”

Hứa Bạch Nghiên có vẻ rất phiền phức với mấy người này. Anh nhìn đồng hồ rồi nói với Hạ Du: “Đi thôi, đi theo tôi.”

Hạ Du đáp: “Vâng.”

“Này này, đi luôn à? Vậy tối nay đi ăn cơm cùng nhé!”

Giọng của mấy chàng trai vang lên từ phía sau. Nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng không muốn để tâm tới họ nữa, một tay cầm ván lướt sóng của cô thẳng tiến đi về phía trước.

Hạ Du đi theo sau anh một bước, lén lút đánh giá Hứa Bạch Nghiên vài lần. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm hỏi: “Huấn luyện viên, đây là lần đầu anh dạy học sao?”

Hứa Bạch Nghiên hỏi ngược lại: “Sao nào, sợ tôi không dạy được à?”

Quả nhiên anh ấy đã nghe thấy những gì cô nói trong tiệm. Hạ Du khẽ ho, sờ sờ tai: “Không phải… tôi hỏi chơi vậy thôi.” Thật ra là cô sợ học không giỏi, số tiền lớn kia sẽ đổ sông đổ biển.

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô. “Lướt sóng đuôi thuyền thì không thể nào không học được, cô cứ yên tâm đi.”

“Không không, tôi không nói anh dạy không được. Tôi thấy anh dạy được mà. Chỉ là tôi không biết bản thân mình có tiếp thu được không thôi…”

Hứa Bạch Nghiên bật cười một tiếng, như có như không khiến Hạ Du lập tức im lặng. “Đi thôi, thuyền đã đến rồi.”

“…Vâng.”

Sau khoảng mười phút đi bộ, họ đến một bến tàu. Ở bến có rất nhiều du thuyền đậu, Hứa Bạch Nghiên đi thẳng đến một chiếc du thuyền màu đen trắng, ra hiệu cho cô lên.

Lúc này trên thuyền còn có một người khác, mặc áo chống nắng. Thấy họ đến, anh liền tháo kính râm xuống, cười và chào cô: “Chào bạn, tôi là Phương Nguyên, là thuyền trưởng hôm nay. Bạn cứ gọi tôi là Tiểu Phương nhé.”

Hạ Du mỉm cười ngại ngùng: “Chào anh, tôi là Hạ Du.”

Sau khi lên thuyền không lâu, Phương Nguyên lái du thuyền ra khơi. Hạ Du ngồi trên ghế, đón làn gió biển thổi vù vù, lắng nghe Hứa Bạch Nghiên nói về một số vấn đề an toàn.

Gần cuối buổi, điện thoại để bên cạnh cô bỗng reo lên. Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn điện thoại của cô rồi dừng lời.

Hạ Du cũng nhìn theo tầm mắt của anh, thấy có cuộc gọi đến thì hỏi: “Huấn luyện viên, tôi nghe điện thoại được không ạ?”

Hứa Bạch Nghiên ngả người ra sau: “Tùy cô.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Là điện thoại của Tống Dư An. Hạ Du bắt máy, khẽ nghiêng người đi.

“Alo?”

“Tiểu Du, em đang làm gì thế?”

Hạ Du không nói cho Tống Dư An biết mình đã đến Hải Thành nên đương nhiên cũng không thể nói rằng mình đang ở trên biển.

“Em, em đang ở nhà ạ.”

Hứa Bạch Nghiên ở đối diện liếc nhìn cô một cái khẽ nhướn mày.

Hạ Du không để ý đến Hứa Bạch Nghiên, chỉ nghe Tống Dư An trong điện thoại nói một cách kỳ lạ: “Ở nhà à, sao tiếng gió lớn thế?”

Hạ Du lập tức che miệng loa lại: “À, em đang ở ban công. Hôm nay gió lớn thật đấy.”

“Ồ ồ.” Tống Dư An không nghi ngờ gì, nói với giọng dịu dàng: “Anh muốn hỏi em có muốn ăn trái cây gì không, anh sẽ gửi về cho.”

“Không cần đâu ạ, không phiền đâu anh.”

“Không phiền đâu. Ân Cẩn là người địa phương, hôm nay vừa dẫn bọn anh đến một khu chợ trái cây. Cô ấy nói trái cây ở đây ngon nhất, đặc biệt ngọt nên bảo bọn anh phải ăn thử.”

Khi nói về Tiết Ân Cẩn, giọng Tống Dư An còn mang theo ý cười. Hạ Du khẽ cúi mắt xuống, giọng hơi buồn: “Vậy ạ…”

“Ừm, bọn anh sẽ chọn vài thùng gửi về cho em, đến lúc đó nhà em với nhà anh chia nhau ăn thử nhé. Xoài được không? Dừa cũng có nhiều lắm.”

Trong lòng Hạ Du có chút chua chát. “Thôi được rồi, cái gì cũng được ạ… Anh Dư An, em có chút việc, em cúp máy trước đây.”

“Ừ, vậy anh cứ mua thôi nhé.”

Qua ống nghe, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Tiết Ân Cẩn đang nói chuyện với người khác. Hạ Du không đáp lại gì nữa, nhanh chóng cúp máy.

Mấy ngày nay họ luôn ở bên nhau, có lẽ cả kỳ nghỉ hè này cũng sẽ ở bên nhau. Ở cạnh một cô gái như Tiết Ân Cẩn chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

“Tôi có thể tiếp tục được chưa?”

Đột nhiên người đối diện lên tiếng. Hạ Du sực tỉnh, vội vàng cất điện thoại. “Xin lỗi huấn luyện viên, đã để anh đợi lâu.”

Hứa Bạch Nghiên hỏi: “Trốn bố mẹ đi chơi một mình à?”

Hạ Du sững người một chút, nhận ra anh đang nói về nội dung cuộc gọi vừa rồi. “Không phải, tôi không hề giấu bố mẹ.”

Hứa Bạch Nghiên “ồ” một tiếng, đứng dậy. “Vậy cô đã đủ tuổi trưởng thành chưa? Nhắc nhở một chút, chưa đủ tuổi thì cần có phụ huynh đi kèm.”

Vốn dĩ sau cuộc điện thoại, tâm trạng Hạ Du đã không tốt, giờ nghe câu này thì cô lại càng bực bội, lẩm bẩm nhỏ: “Tôi trông cũng không đến mức non nớt như vậy chứ…”

Tai Hứa Bạch Nghiên rất thính, nghe thấy vậy, anh cúi đầu nhìn lướt qua người phía trước.

Cô gái khẽ cúi đầu, có chút bực bội. Nhìn từ trên cao xuống, cô vẫn có chút mặt trẻ con, thêm cả đôi má hơi ửng đỏ vì nắng, cả người trông như một quả đào chín mọng.

“Tôi 20 tuổi rồi.” Có lẽ thấy anh đang nhìn mình, quả đào mọng ngước mắt lên nhìn anh, bướng bỉnh nói thêm một câu.

Hứa Bạch Nghiên khẽ khựng lại rồi dời mắt đi: “Ồ, vậy thì cô giỏi đấy.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 3: Huấn Luyện Viên