Người tài xế cuối cùng đỗ xe ở bãi đậu gần ngôi chùa nhất. Hạ Du đưa Leo đi bộ một đoạn. Ngôi chùa này được mệnh danh là nơi thần linh ngự trị. Đây là một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất Hàng Thành. Nước suối trước chùa trong vắt, cây cối xung quanh xanh tươi. Chỉ cần đứng ở đây hít thở thôi cũng đã thấy lòng thư thái.
Nghe nói ngôi chùa này cầu gì được nấy nên bà Đường Uyển Hoa rất tin vào điều đó. Bà gần như đến đây mỗi dịp Tết. Do vậy, Hạ Du rất quen thuộc với nơi này.
“Anh có thể lấy hương ở đây. Khi vào trong, anh đốt rồi cầu nguyện.” Sau khi mua vé vào cổng, Hạ Du dẫn Leo đến ngôi chùa đầu tiên - Đại Hùng Bảo Điện. Cô giới thiệu về văn hóa ở đây rồi chỉ anh cách cầu nguyện.
Leo đặc biệt thích thú với những nét văn hóa này. Anh làm theo cô, cầm hai nén hương rồi thành tâm vái ba vái.
“Rồi sao nữa?”
Hạ Du: “Cắm vào lư hương này là được.”
“Được rồi.” Leo cẩn thận cắm hương xong rồi quay sang hỏi cô: “Nơi này linh thiêng thật sao?”
“Có lòng thành thì ắt linh nghiệm.”
Leo tò mò: “Thế lúc nãy cô ước gì?”
Hạ Du khựng lại một chút. Lúc nãy cô không ước gì cả, chỉ làm mẫu cho anh thôi. Cô không tin vào thần linh. Vì nhiều năm trước khi cùng bà Đường Uyển Hoa đến đây, lần nào cô cũng ước bố mẹ sẽ quan tâm và yêu thương mình, nhưng dường như điều đó chưa bao giờ trở thành sự thật.
“Điều ước không thể nói ra. Nếu nói ra thì sẽ không linh nữa.”
Leo trợn tròn mắt gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Sau đó, Hạ Du dẫn anh ta đi lên núi. Bậc thang chùa cứ lên mãi, mỗi khi đi qua một ngôi chùa, cô lại đưa anh ta vào tham quan một lần. Theo lời mời nhiệt tình của anh, cô cũng chụp vài tấm ảnh.
Leo hào hứng đăng những bức ảnh phong cảnh và ảnh chụp chung của họ lên Instagram.
Khi cả hai đi hết chùa rồi quay xuống, Leo đã đi khá mệt. Vì thế, họ chỉ lướt qua các địa điểm gần đó rồi đi thẳng đến nơi ăn trưa. Sau bữa ăn, họ đưa Leo về khách sạn nghỉ ngơi.
Công việc tạm thời kết thúc nhưng chưa hoàn thành vì họ còn có lịch trình vào buổi chiều. Hạ Du đi cả buổi sáng cũng mệt rã rời. Cơn cảm mà cô đã cố kìm lại tối qua có vẻ đang tái phát. Cô đành từ bỏ ý định đến quán cà phê nghỉ ngơi. Thay vào đó, cô thuê một phòng theo giờ ở một khách sạn bình dân và ngủ li bì hơn hai tiếng.
Sau đó, cô bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Tiểu Lưu nói rằng Leo đã nghỉ ngơi xong và chuẩn bị ra ngoài. Hạ Du ngủ được một lúc nên người cũng dễ chịu hơn một chút. Cô tiếp tục dẫn Leo đi dạo quanh con hẻm cổ cạnh khách sạn cho đến sáu giờ tối. Tiểu Lưu nhắc cô đã đến giờ đi ăn tối.
Hạ Du biết là tối nay có một bữa tiệc. Nghe nói còn có khá nhiều người, đều là đối tác làm ăn. Do đó, Hạ Du vẫn cần phải đi cùng để làm phiên dịch.
Thế nhưng cơ thể đã báo động sau một ngày làm việc. Cảm giác mệt mỏi lại ùa về. Thái dương cô giật giật, đầu hơi đau. Nhưng đã đến bước cuối cùng rồi, cô phải làm cho xong. Thế là Hạ Du uống một cốc cà phê lớn trước khi đi ăn tối, cố gắng lấy lại tinh thần.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe đi vào một khu phức hợp tư nhân. Khi Hạ Du và Leo đi vào đại sảnh, cô thấy một dáng người quen thuộc.
Là Diệp Lạc. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm cẩn thận. Trông cô ấy rất xinh đẹp. Người đàn ông bên cạnh Diệp Lạc khoảng ba mươi tuổi, dáng không cao, mặc vest. Trông anh ta rất lanh lợi. Anh ta dùng tiếng Anh chào Leo: “Chào anh Leo, lâu rồi không gặp. Hôm nay chơi vui không?”
Hạ Du đoán người này chính là bạn trai của Diệp Lạc, cũng là ông chủ thuê cô, Trần Thiên Hằng.
Leo dùng tiếng Anh trả lời: “Vui lắm. Hướng dẫn viên của anh rất tuyệt.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt. Mời anh vào. Bữa ăn đã sẵn sàng rồi.” Anh ta nói rồi liếc nhìn Hạ Du: “Hạ Du đúng không?”
Hạ Du gật đầu: “Chào anh, anh Trần.”
Trần Thiên Hằng gật đầu: “Trên bàn không có ai nói tiếng Pháp. Vài người tiếng Anh cũng không tốt. Lát nữa em chú ý phiên dịch cho Leo nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Leo, lại đây.”
Leo và Trần Thiên Hằng đi trước. Diệp Lạc đi đến khoác tay Hạ Du và nói: “Đi thôi.”
Hạ Du nhỏ giọng hỏi: “Chị, tối nay chị cũng ở đây à?”
“Ừ, bạn trai chị gọi chị đến. Hôm nay toàn là đối tác quan trọng nên chị đến để giúp anh ấy đỡ rượu.”
Hạ Du cười: “Chị uống rượu giỏi vậy sao?”
“Tàm tạm thôi.”
Phòng riêng của khu phức hợp rất rộng. Vừa bước vào, họ thấy một bàn tròn lớn đã có rất nhiều người ngồi xung quanh. Hạ Du nhìn lướt qua một lượt, có cả đàn ông lẫn phụ nữ, tuổi tác cũng không giống nhau, đây là một buổi tiệc xã giao.
Hạ Du ngồi xuống cạnh Leo. Những người xung quanh bắt đầu chào hỏi và trò chuyện với anh ta. Hạ Du chăm chú lắng nghe, phòng khi Leo không hiểu, cô sẽ phiên dịch sang tiếng Pháp kịp thời.
“Anh Trần, xung quanh anh toàn là người đẹp thôi, gọi bừa một phiên dịch cũng là một mỹ nhân.” Sau khi chào hỏi, mọi người bắt đầu ăn uống. Một người ở đối diện đùa.
Trần Thiên Hằng cười: “Anh Lâm, anh đừng nói linh tinh. Người phiên dịch này do bạn gái tôi giới thiệu, là bạn học của cô ấy.”
“Là sinh viên à, thảo nào nhìn trẻ thế.” Anh Lâm nói: “Tôi nhớ bạn gái anh là sinh viên Đại học Hàng Thành mà.”
“Đúng vậy.”
“Xem ra sau khi tôi tốt nghiệp, Đại học Hàng Thành lại xuất hiện nhiều mỹ nhân hơn rồi.” Người đàn ông tên Lâm nhìn Hạ Du rồi nâng ly rượu: “Nào, cạn ly với em.”
Hạ Du vẫn còn đau đầu. Cô chỉ muốn yên lặng ngồi một bên thôi. Không ngờ câu chuyện lại chuyển sang mình. Cô ngạc nhiên nhìn người đang nâng ly.
“Xin lỗi… em không biết uống rượu.”
Người đàn ông tên Lâm nhướng mày: “Không phải thế chứ. Anh tốt nghiệp cách đây bảy năm, xem như là đàn anh của em rồi.”
Thế thì có liên quan gì đâu.
Hạ Du im lặng nhìn anh ta.
Anh Lâm không có ý định bỏ cuộc: “Mọi người có duyên thế này, vẫn phải uống một ly chứ.”
“Anh Lâm, đúng là rất có duyên. Lần trước gặp anh, em đã muốn cạn ly với anh rồi.” Diệp Lạc nhìn Hạ Du rồi kịp thời đứng dậy: “Em uống với anh nhé.”
Anh Lâm: “Khoan đã, anh đang nói chuyện với cô…”
“Sao thế ạ, anh Lâm cảm thấy cô bạn này của em không bằng cô bạn kia nên không muốn uống rượu em mời à?”
Một mỹ nhân nũng nịu thì ai mà biết trời trăng mây nước gì nữa. Anh Lâm lập tức tươi cười: “Sao có thể chứ. Nào, nào, chúng ta cạn ly!”
Làm phiên dịch cũng phải uống rượu à?
Hạ Du chưa từng tham gia những buổi tiệc thế này. Cô cảm thấy hơi khó chịu. Thấy Diệp Lạc đã dỗ dành xong người đàn ông kia và trở về chỗ, cô cầm điện thoại, nhắn tin riêng cảm ơn Diệp Lạc.
“Anh Trần, không phải anh nói hôm nay anh Hứa sẽ đến sao? Sao không thấy người?”
“Có đến, có đến. Chẳng qua bận việc thôi.” Trần Thiên Hằng nhìn đồng hồ: “Đợi một lát nữa đi.”
“Lần này tôi đến là để gặp cậu ấy đấy. Anh đừng lừa tôi nhé.”
“Sao mà dám chứ. Lần này, anh Hứa là người đầu tư chính cho dự án của công ty chúng tôi. Hôm nay anh Lâm và mọi người đều ở đây, cậu ấy chắc chắn sẽ đến.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Những người trên bàn ăn tiếp tục trò chuyện. Hạ Du luôn để ý đến Leo. Anh ta ăn, cô cũng ăn một chút. Anh ta nói chuyện với người khác, cô sẽ đặt đũa xuống, luôn trong trạng thái sẵn sàng làm việc.
Khi bữa ăn diễn ra được nửa chừng, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra. Nhân viên phục vụ nói với người bên ngoài: “Mời anh đi lối này.”
Vẫn còn người đến à?
Hạ Du đang cúi đầu ăn. Vừa suy nghĩ đến đó, cô thấy những người xung quanh bàn ăn lần lượt đứng dậy.
“Anh Hứa! Lần đầu gặp mặt, đã nghe danh anh từ lâu.”
“Chào anh Hứa. Tôi là Lý Thiên, Giám đốc công nghệ của Tiềm Ngư.”
“Chào anh Hứa. Tôi là người phụ trách nền tảng Kinh Nguyên lần này.”
“Felix! Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”
…..
Chiếc khăn ăn trong tay Hạ Du đang nhanh chóng lau miệng. Đúng lúc cô định đứng dậy cùng mọi người, một cái tên đã khiến cô sững sờ.
Felix?
Hạ Du ngạc nhiên nhìn Leo bên cạnh. Anh ta nói bằng tiếng Pháp, không sợ người khác không hiểu rồi tiến về phía cửa.
Không thể trùng hợp đến thế được.
Thế nhưng… người có tên Felix này cũng họ Hứa.
Hạ Du đứng đó, cứng đờ người, không thể tin nổi. Cho đến khi giọng nói quen thuộc đó dùng tiếng Pháp đáp lại Leo: “Lâu rồi không gặp.”
Giọng anh khi nói tiếng Trung và tiếng Pháp khác nhau. Nhưng cô đã từng nghe anh nói tiếng Pháp nên lập tức nhận ra. Hạ Du từ từ quay lại. Ánh mắt cô chạm phải người đó. Cổ họng cô nghẹn lại, cứ như có ai đó đã nhấn nút tạm dừng vậy. Mọi người xung quanh đều đang chào hỏi và trò chuyện, chỉ có cô là đứng bất động, hồn vía bay đi đâu mất.
Tồi tệ hơn là giây tiếp theo, dường như anh cảm nhận được điều gì đó. Anh ngước mắt nhìn về phía cô. Khi ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt anh khẽ lay động, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Cứ như anh chỉ vừa nhìn thấy một người xa lạ, anh đã quay đi.
Sau đó anh ngồi vào vị trí chính trên bàn ăn, khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhạt. Anh nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Hạ Du ngồi xuống cạnh Leo. Đầu óc cô rối bời.
Cô không thể kiềm chế được, lại ngước mắt nhìn anh một lần nữa. Hơn ba tháng không gặp, làn da anh đã trở lại như cũ. Đúng như Trình Lập nói, anh thực sự có cơ địa không dễ bị đen sạm…
Và khác với khi ở bãi biển lướt sóng, lúc này anh mặc áo sơ mi và quần tây, trông nghiêm túc và lạnh lùng. Anh lại trở thành công tử cao quý mà cô từng xa lạ.
Khoan đã, không phải anh ấy đang ở nước ngoài sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Về Hàng Thành bàn chuyện làm ăn gấp à? Có phải bố anh ấy ép anh ấy về không?
Không đúng. Cô nghĩ nhiều làm gì. Anh ấy về thì về. Có liên quan gì đến cô đâu.
Hạ Du tự ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh. Cứ như anh, hãy coi đối phương là một người xa lạ.
“Hạ Du, sắc mặt cô không tốt. Có sao không?” Leo nhận thấy vẻ mặt của cô nên hỏi thêm một câu.
Hạ Du lắc đầu: “Không sao. Anh yên tâm.”
“Vậy cô ăn nhiều một chút nhé. Hôm nay vất vả cho cô rồi.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Sau khi Hứa Bạch Nghiên đến, mọi người đã có mặt đông đủ. Bàn ăn lại trở nên náo nhiệt như trước. Không biết có phải do sự xuất hiện của anh khiến cô quá căng thẳng hay là do sức khỏe của cô không tốt mà lúc này, cảm giác mệt mỏi của cô trở nên dữ dội hơn, đầu óc choáng váng và nhức nhối hơn.
Cô định lấy điện thoại ra, lén lút hỏi Diệp Lạc xem bữa tiệc này khi nào kết thúc. Đúng lúc đó, người đàn ông họ Lâm kia đột nhiên đi đến bên cạnh cô.
“Em, lúc nãy chúng ta chưa uống được ly nào. Nào, nào, anh mời em một ly nữa.”
Hạ Du đành đặt điện thoại xuống: “Anh Lâm, em thực sự không uống được.”
“Ôi anh Lâm ơi, không phải em đã nói là em uống với anh rồi sao.” Diệp Lạc cũng rất tinh mắt. Cô ấy vội vàng đi vòng từ phía đối diện qua.
Anh Lâm có vẻ đã say. Nghe vậy, sắc mặt anh ta lạnh xuống: “Chỉ là uống rượu thôi mà. Anh đâu có bảo uống nhiều, chỉ một chút thôi. Vậy mà cũng không nể mặt à.”
Sắc mặt Diệp Lạc lập tức có chút gượng. Hạ Du nhìn cô ấy rồi nhìn Trần Thiên Hằng, người đứng bên cạnh không nói một lời. Cô hiểu rằng anh Lâm là người mà họ không thể đắc tội. Nếu cô kiên quyết không uống, rất có thể sẽ làm khó Diệp Lạc và bạn trai cô ấy.
Hạ Du hít một hơi nhẹ, gắng gượng đứng dậy. Cô vừa định đưa tay ra cầm ly thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Anh Lâm, có gì mà phải uống với một cô gái nhỏ chứ, hay là chúng ta uống một ly nhé?”
Hạ Du sững lại, quay đầu lại nhìn. Cô thấy Hứa Bạch Nghiên đang tựa vào ghế. Anh nhìn họ với nụ cười như có như không.
Tim cô đập mạnh. Tay cô bất giác nắm chặt lại.
Người đàn ông họ Lâm bên cạnh cũng sững sờ. Sau hai giây im lặng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Hứa Bạch Nghiên, anh ta vội vàng đi đến, giọng nói cũng thay đổi: “Thế thì tốt quá rồi. Nào, nào, anh Hứa, tôi mời anh!”
Tiếng cười nói lại tiếp tục. Khoảnh khắc gượng ép vừa rồi cứ như một ảo giác.
“Em ổn không? Sắc mặt em tệ quá.” Diệp Lạc lặng lẽ đi đến bên cạnh Hạ Du, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Du lắc đầu. Cô quay mặt đi khỏi Hứa Bạch Nghiên: “Chị, em muốn ra ngoài hít thở một chút. Bên ngoài cũng có nhà vệ sinh đúng không?”
Diệp Lạc vội vàng gật đầu: “Ra cửa rẽ phải là có.”
“Vâng.”
Rời khỏi phòng, mùi rượu cũng đã tan đi. Hạ Du đi đến bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh. Không quan tâm trên mặt vẫn còn lớp trang điểm mỏng, cô trực tiếp vốc nước lên mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo.
Nước lạnh giúp cô hạ nhiệt, nhưng cảm giác khó chịu trên người vẫn không thuyên giảm. Cô đứng trước bồn rửa mặt một lúc rồi đi ra. Tuy nhiên, vừa rẽ, cô đã đụng phải một bức tường thịt.
“...Ái.”
“Vẫn định quay lại sao?” Một cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cô khiến cô không bị ngã ra sau.
Cố gắng vượt qua cơn choáng váng, Hạ Du ngước nhìn người trước mặt. Hứa Bạch Nghiên đã ra khỏi phòng từ lúc nào. Anh đứng đó nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt lạnh băng, không có chút cảm xúc nào.
Hạ Du đột nhiên cảm thấy cánh tay bị anh nắm lấy nóng ran. Cô cúi đầu tránh ánh mắt anh: “Cảm ơn.”
“Anh hỏi em đấy. Em sốt thế này mà vẫn định quay lại phòng à?”
Hạ Du rụt tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Tôi đang làm việc.”
“Ồ, tận tụy thật đấy. Ốm rồi mà vẫn đi làm.”
Hạ Du mím môi, không muốn nói chuyện. Cô vòng qua anh định rời đi. Thế nhưng, cô mới đi được hai bước thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm, loạng choạng suýt ngã. Một cánh tay vòng qua eo cô giữ lại, một tay khác đặt lên trán cô. Kèm theo đó là giọng nói mỉa mai lạnh lùng của chủ nhân bàn tay: “Sốt đến thế này rồi, em tốt nhất đừng lây cho khách hàng của người ta.”
.
Trong phòng riêng, không khí vẫn rất sôi động. Diệp Lạc liếc nhìn điện thoại rồi lại nhìn ra cửa, trong lòng có chút không yên tâm về Hạ Du. Sắc mặt cô ấy lúc nãy thực sự không tốt, có khi nào bị ốm rồi không?
“Thiên Hằng.”
“Hả?”
“Em muốn ra ngoài một chút, xem Hạ Du thế nào rồi.”
Trần Thiên Hằng hỏi: “Cô ấy bị làm sao thế?”
“Em cũng không rõ, nhưng thấy cô ấy có vẻ không ổn.”
“Vậy sao.” Trần Thiên Hằng nắm cổ tay Diệp Lạc: “Bạn em cũng bướng thật, chẳng chịu uống một chút rượu nào.”
Diệp Lạc cười: “Con gái nhà người ta chưa ra xã hội, không biết uống rượu cũng là chuyện bình thường.”
Trần Thiên Hằng liếc nhìn cô, khẽ cười: “Thế sao em lại biết?”
“Ghét anh, chẳng phải vì giúp anh sao!”
Trần Thiên Hằng cũng cười theo, tay khẽ véo eo cô. Anh vừa định nói để cô ra ngoài xem thử thì thấy cửa phòng bị đẩy ra. Hứa Bạch Nghiên đã quay lại. Nhưng anh không đi về chỗ ngồi của mình mà lại đi thẳng đến chỗ Diệp Lạc.
Trần Thiên Hằng ngạc nhiên, đứng dậy: “Anh Hứa…”
“Túi và áo khoác của Hạ Du ở đâu?”
Trần Thiên Hằng hơi sững lại nhìn về phía Diệp Lạc. Diệp Lạc cũng ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng đứng dậy chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh: “Cái màu trắng kia… À, để em đi lấy.”
Cô ấy chạy nhanh đến, cầm túi xách và áo khoác mang lại. Hứa Bạch Nghiên không nói nhiều, chỉ nói một tiếng “cảm ơn” rồi cầm lấy.
Diệp Lạc: “Anh Hứa, anh đây là…”
“Xin lỗi mọi người, tôi có chút việc nên phải đi trước.” Hứa Bạch Nghiên nói xong rồi nhìn Trần Thiên Hằng: “Anh tiếp đãi mọi người cho tốt.”
Trần Thiên Hằng: “…Vâng, anh Hứa.”
Nói xong, Hứa Bạch Nghiên rời khỏi phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Đi rồi sao?”
“Anh Hứa vừa nói gì thế?”
“Anh ấy lấy đồ của cô phiên dịch kia.”
“Diệp Lạc, anh Hứa quen Hạ Du à? Chuyện gì thế?”
…..
Diệp Lạc hoàn toàn choáng váng, cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Em, em ra ngoài xem sao…”
“Em đứng lại đó.”
Trần Thiên Hằng kéo cô ấy lại: “Anh Hứa và Hạ Du đang ở cùng nhau. Em hóng hớt làm gì.”
“Anh Hứa nhìn trúng cô phiên dịch nhỏ kia rồi à? Thảo nào lại đỡ rượu giúp cô ấy.” Đúng lúc này, có người nói với giọng điệu mờ ám.
“Dù sao cũng là người trẻ mà, chuyện bình thường thôi.”
“Cô gái nhỏ đó xinh thật đấy, ha ha ha.”
“Anh Lâm, may mà lúc nãy anh không cố ép người ta uống rượu.”
Anh Lâm cười gượng. Nghe những lời này, anh ta tỉnh rượu được một nửa. Anh ta thầm nghĩ may mà lúc nãy mình không làm gì quá đáng. Anh ta không thể đắc tội với vị Hứa tổng này được.
Diệp Lạc chỉ có thể lặng lẽ ngồi xuống theo ánh mắt của Trần Thiên Hằng. Mặc dù Hạ Du là người cô giới thiệu, cô cũng lo lắng chuyện không hay sẽ xảy ra, nhưng cô không dám cãi lời Trần Thiên Hằng. Cô đành lén lút nhắn tin cho Lâm Oánh.
[Gấp! Gấp! Gấp! Em có biết Hứa Bạch Nghiên không?]
May mà Lâm Oánh trả lời rất nhanh: [Biết chứ, chị quen anh ấy à?]
Diệp Lạc: [Dự án của công ty bạn trai chị do anh ấy đầu tư! Tối nay anh ấy cũng đến và còn đưa Hạ Du đi nữa! Em có biết anh ấy và Hạ Du có quan hệ gì không?!]
Lâm Oánh: [?]
.
Lúc này ở bên ngoài, Hứa Bạch Nghiên đỡ lấy cô gái đang được nữ nhân viên phục vụ dìu: “Cảm ơn cô.”
“Không có gì thưa anh. Anh có cần giúp gì không ạ?”
Hứa Bạch Nghiên chưa kịp nói thì Hạ Du đã lên tiếng trước: “Phiền cô gọi giúp tôi một chiếc xe được không?”
“Vâng, không thành vấn đề. Cô đợi tôi một chút.” Nhân viên phục vụ nói, rồi nhấc bộ đàm lên, nhưng chưa kịp nói thì đã bị người đàn ông trước mặt ngăn lại.
“Không cần gọi đâu. Cô cứ làm việc của mình đi.”
“Hả?”
Hạ Du cũng nhíu mày: “Anh làm gì vậy…”
“Giờ em một mình gọi xe định đi đâu?” Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nhìn cô: “Định ngất trên xe rồi để tài xế cứu em à?”
“Về trường. Tôi sẽ không ngất đâu…”
Thực ra cô không chắc mình sẽ thế nào, nhưng trực giác mách bảo cô ít nhất cô không thể ở cùng với Hứa Bạch Nghiên. Cô là người đã nói chia tay. Họ nên rời xa nhau hoàn toàn.
Thế là Hạ Du lại kiên quyết nói với nữ nhân viên phục vụ: “Phiền cô dìu tôi ra cửa một chút.”
Nữ nhân viên phục vụ nhìn Hứa Bạch Nghiên, nhất thời không biết phải làm sao.
Hạ Du nhíu mày: “Không cần nhìn anh ta. Tôi và anh ta không thân.”
“Nhưng mà…”
“Thôi được rồi, tôi tự đi.”
Nhân viên phục vụ không thể xen vào. Cô đành cố chịu đựng cơn choáng váng, vịn tường bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được một bước thì đã bị người ta kéo lại.
“Á…”
Hứa Bạch Nghiên xoay người, một tay đỡ lấy cô rồi cõng cô lên lưng. Cảm giác quen thuộc, hơi thở quen thuộc. Hơi thở của Hạ Du như muốn ngừng lại: “Anh… anh làm gì vậy?”
“Đã lên giường với nhau rồi mà còn không thân, Hạ Du, em giỏi thật đấy.”
Bình luận về “Chương 42: Chưa trưởng thành”
Đăng nhập để bình luận