Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 47: Cạm bẫy

Chất cồn khiến cảm nhận của mọi giác quan được khuếch đại đến cực điểm. Hạ Du chìm đắm trong tấm ga trải giường trắng muốt, mềm mại, cảm nhận được mọi thứ phía sau đang chìm xuống.

Ánh đèn bắt đầu trở nên mờ ảo. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy chiếc gối, giọng nói trở nên đứt quãng.

“Ưm… không được…”

“Không được cái gì?” Nụ hôn của anh lướt trên cổ, trên mặt, trên tai cô, ướt át, dính dấp, hơi thở nóng hổi hòa cùng tiếng thở dốc của anh.

Hạ Du thực sự không thể chống cự nổi nữa, bèn vùi mặt sâu vào gối.

Ngọn sóng dữ dội tràn qua. Giọng nói của cô vừa ngọt ngào vừa tan vỡ, tim đập như sấm, không thể nào bình tĩnh lại.

Sóng chưa lặng. Cô cuộn người lại, muốn trốn về phía trước. Thế nhưng bị anh dễ dàng nắm lấy, lật người lại, đối diện với anh.

Ánh đèn hơi chói, cô đưa tay che mắt, rồi cảm nhận được chiếc gối bên tay bị rút ra, được đặt xuống dưới eo mình.

Cả hai đều say không nhẹ.

Hạ Du ở giữa ranh giới của lý trí và say xỉn, dung túng cho sự làm bậy của anh. Dần dà, sự dồn nén trong lòng như một chai nước ngọt đã bị lắc mạnh từ lâu, run rẩy đến một giới hạn nào đó rồi phụt một tiếng trào ra mạnh mẽ, ướt đẫm cả người anh.

Có quá nhiều chuyện không thể kiểm soát xảy ra tối nay, khiến Hạ Du khóc đến nỗi giọng cũng khản đặc.

Hứa Bạch Nghiên chỉ đành ôm cô, dỗ dành: “Không sao đâu, chuyện bình thường mà…”

Cô xấu hổ quay mặt đi không muốn đáp lời, thế nhưng cơ thể vẫn run rẩy dữ dội.

Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn làn da trắng đến lóa mắt ửng hồng. Sau khi dỗ dành vài câu, anh lại rục rịch trở lại.

Hạ Du vội đưa tay ngăn anh lại, nói khẽ: “Anh phải dọn sạch đi chứ.”

“Ừ, để sau. Cố chịu một chút…”

“…Không.”

“Sẽ nhanh thôi, chỉ một lát nữa thôi…”

Hạ Du chợt nhận ra Hứa Bạch Nghiên cũng rất giỏi nói dối. Một lát mà anh nói lại dài đằng đẵng.

Giữa những va chạm, thăng trầm và con sóng dữ dội, cô cũng không biết mình cuối cùng đã thảm hại đến mức nào.

Chỉ là trước khi chìm vào giấc ngủ mê man, cô lờ mờ nghe thấy anh ghé vào tai mình khẽ gọi tên cô vô cùng triền miên…

.

Theo kế hoạch ban đầu, địa điểm ngày mới sẽ là bảo tàng có tầm ảnh hưởng và đặc trưng nhất Hàng Thành, và họ sẽ thức dậy lúc chín giờ.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Hạ Du chợt mở mắt. Cô sờ đầu giường, không thấy điện thoại đâu, mà tiếng chuông vọng lại từ rất xa, cách cô có đến mấy mét.

“Không đi học cũng đặt báo thức sao?” Phía sau, một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự mệt mỏi đặc trưng của buổi sớm.

Hạ Du ngay lập tức cứng đờ. Cô kéo chăn ra, nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân cùng cánh tay đang ôm lấy mình. Cô bỗng nhớ lại những chuyện hoang đường đêm qua khi say rượu. Cô lại rơi vào cái bẫy mang tên Hứa Bạch Nghiên.

“Ồn quá. Anh đi tắt đây.” Người phía sau ngồi dậy, chân trần bước trên tấm thảm mềm mại. Anh lấy chiếc điện thoại từ chiếc túi trên sàn ở lối vào rồi lại nằm xuống.

Hạ Du không quay đầu lại suốt cả quá trình. Cô chỉ cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh áp sát, và đôi môi ấm áp đặt lên gáy mình.

“Giả vờ ngủ đấy à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Thấy vậy, Hạ Du đành phải lên tiếng: “Không có đâu. Đến lúc dậy rồi… Chúng ta phải đưa mọi người đi bảo tàng.”

“Hôm qua họ uống nhiều như thế, chắc chưa dậy nổi đâu. Để chiều đi.”

“…Ồ.” Hạ Du muốn đứng dậy: “Vậy tôi về nhà đây.”

Cô vừa mới ngồi dậy được một chút thì đã bị anh kéo lại. Hứa Bạch Nghiên ôm chặt cô trong lòng: “Đi ngay thế à? Sao, chuyện tối qua em định coi như chưa xảy ra sao?”

“Tôi… tôi say rồi.”

“Đừng lấy chuyện say làm cớ nữa. Hạ Du, tối qua em không hề chống cự, em đã đồng ý rồi.”

Tai cô nóng ran lên vì những lời sự thật anh nói. Thế nhưng anh vẫn không tha, khẽ nhéo vào eo cô: “Tối qua em rất thoải mái, rất tận hưởng, em rất thích…”

“Tôi thích, tôi thích thật đấy!” Mặt Hạ Du đỏ bừng, cô như buông xuôi, nói bừa: “Tôi là phụ nữ trưởng thành. Khi say tôi tận hưởng cơ thể của một người đàn ông thì có vấn đề gì chứ! Tôi biết làm sao đây, tôi phải làm thế nào? Anh bảo tôi không chống cự, anh nói dối! Rõ ràng hôm qua tôi đã nói không được rồi, nhưng anh cứ đòi tiếp tục, là anh làm tôi đau nhức khắp người!”

Vừa nói cô vừa định dùng khuỷu tay đẩy anh ra. Nhưng anh dễ dàng giữ chặt cánh tay cô rồi lật người, đè cô xuống giường.

“Chỗ nào làm em đau, anh xin lỗi.”

“…”

“Nhưng không thể phủ nhận cả hai chúng ta đều thích như vậy.”

Khóe miệng Hạ Du run rẩy. Cô quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào anh. Hứa Bạch Nghiên cũng không ép cô. Anh cúi xuống, vùi mặt vào cổ cô: “Hạ Du, em thích ai anh không muốn quản nữa… Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi.”

“Anh muốn tôi làm bạn tình của anh à?”

Hứa Bạch Nghiên khựng lại rồi tự giễu cợt: “Không phải em vẫn coi anh là bạn tình sao, nói đi là đi, nói chia tay là chia tay.”

Lời vừa dứt, anh đã bị cô cắn một cái thật mạnh vào vai. Hứa Bạch Nghiên khẽ rít lên rồi véo eo cô: “Dữ thế cơ à?”

Hạ Du thấy mũi cay cay, trong lòng đầy tủi thân. Nhưng cô cũng biết mọi chuyện thành ra thế này là do cô tự chuốc lấy. Cô vừa tự cảnh cáo mình phải tránh xa Hứa Bạch Nghiên, vừa không thể cưỡng lại sự cám dỗ của anh nên mới biến mọi chuyện thành ra thế này.

“Anh xuống đi, tôi khó chịu lắm…” Hạ Du nói một cách chán nản.

“Vậy chúng ta ngủ thêm một lát nữa đi.” Hứa Bạch Nghiên nằm nghiêng cạnh cô, nhưng vòng tay ôm cô vẫn không buông ra.

Hạ Du cũng không cố giằng ra nữa. Dù sao mọi chuyện đã như vậy rồi, cô có hối hận cũng chẳng ích gì. Đầu óc rối bời, cô nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ gì nữa.

Mười một giờ, kk gọi điện đến.

Lúc này, Hạ Du đã ngủ thêm một giấc nữa. Khi nghe điện thoại, cô nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh để tránh bất kỳ âm thanh nào của Hứa Bạch Nghiên bị nghe thấy.

Trong điện thoại, kk nói rằng họ vừa mới dậy, chuẩn bị đi ăn sau mười phút nữa. Cô ấy hỏi Hạ Du thế nào, có muốn họ qua đón không. Hạ Du giật mình, lập tức nói rằng mình cũng vừa mới dậy, đang định đi tắm, bảo họ cứ đi trước, lát nữa gặp nhau ở nhà hàng.

Cúp điện thoại, Hạ Du lại ra ngoài nhặt hết quần áo của mình mang vào phòng tắm. Khóa cửa cẩn thận, cô tắm rửa sạch sẽ.

Khi cô bước ra, Hứa Bạch Nghiên đã tỉnh dậy, ngồi trên giường nhìn cô.

“Tôi đi nhà hàng trước đây, kk đang đợi tôi. Anh… anh đến sau nhé.” Hạ Du cầm túi xách, đi được hai bước lại quay đầu lại: “Không được nói tối qua anh ở trong phòng tôi.”

Hứa Bạch Nghiên khẽ hừ một tiếng. Anh nhìn cô nói xong thì vội vã mở cửa rời đi.

Hừ, lại làm một kẻ nhát gan nữa rồi.

.

Khi Hạ Du đến nhà hàng, chỉ mới có kk và Trình Lập, trên bàn đã có vài món ăn rồi nên cô không gọi thêm nữa.

“Hôm qua chúng ta về lúc mấy giờ nhỉ, chị chẳng nhớ gì cả,” kk nói.

Hạ Du: “Cũng muộn rồi, em cũng không nhớ nữa.”

“Em thì sao mà nhớ nổi, hai người đều say cả mà” Trình Lập chỉ vào kk rồi nói: “Đặc biệt là em, bất tỉnh nhân sự, còn nôn nữa, làm anh vất vả mất cả tiếng đồng hồ.”

kk cười hì hì, xin lỗi Trình Lập rồi quay sang hỏi Hạ Du: “Tối qua em không sao chứ? Có nôn không? Đáng lẽ không nên để em uống nhiều như thế khi chỉ có một mình.”

Trình Lập: “Không sao đâu, tối qua A Nghiên đã đưa em ấy về rồi.”

Đôi đũa của Hạ Du khựng lại, rồi cô nói ngay: “Anh ấy chỉ đưa em đến cổng rồi đi ngay, vì em cũng đâu có say đến mức bất tỉnh nhân sự, càng không nôn.”

kk và Trình Lập không mảy may nghi ngờ: “Thế thì tốt rồi, bọn chị còn lo cho em.”

Năm phút sau, Giả Phi và Hà Gia Sâm đến, cả hai cầm thực đơn lên gọi thêm mấy món.

Hứa Bạch Nghiên là người đến cuối cùng. Tóc anh đã được chải chuốt gọn gàng, nhưng quần áo thì vẫn là bộ đồ hôm qua.

Hà Gia Sâm ngạc nhiên: “Anh Nghiên, tối qua anh cũng ngủ lại khách sạn à?”

Nghe vậy, Hạ Du lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Hứa Bạch Nghiên lướt mắt qua cô rồi kéo ghế ngồi xuống: “Đưa mọi người về xong cũng muộn rồi, lười về nhà.”

“Thế thì tốt rồi, chúng ta ăn xong có thể xuất phát luôn.”

“Ừm.”

Vừa nói vừa ăn, mọi người trò chuyện thêm nửa tiếng.

Hôm nay trời đẹp, có nắng ấm mùa đông. Khi đến bảo tàng, khung cảnh ngoài trời đặc biệt lộng lẫy. Họ lang thang ở bảo tàng và khu vực lân cận rất lâu, mua nhiều đồ lưu niệm nhỏ. Mãi đến khi hoàng hôn, họ mới quay về khách sạn.

Hạ Du đã không về nhà cả ngày hôm qua, tối nay cũng không có hoạt động gì nên cô quyết định về nhà thay quần áo.

Hứa Bạch Nghiên lái xe đưa cô về. Chiếc xe dừng ngay ở cổng chung cư, và khi cô vừa xuống xe, anh cũng bước xuống theo.

“Ngày mai họ không định đi thăm quan nữa, chỉ muốn đi dạo quanh thôi. Em có đi không?”

Hạ Du: “Anh có đi không?”

Hứa Bạch Nghiên: “Em đi thì anh đi.”

Hạ Du: “…Vậy để tôi xem tình hình đã.”

Hứa Bạch Nghiên nhướn mày rồi nắm lấy cổ tay cô: “Đừng có mà anh đến thì em lại không đến đấy nhé.”

“Tôi đâu có nói thế.”

Hạ Du có vẻ chột dạ nên Hứa Bạch Nghiên cảm thấy mình đoán đúng. Vừa định nói gì đó thì đột nhiên có người gọi tên Hạ Du.

Cả hai cùng quay đầu lại, thấy một người đang đứng không xa ngạc nhiên nhìn họ.

Hạ Du sững lại, lập tức rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hứa Bạch Nghiên: “Mẹ.”

Hứa Bạch Nghiên lúc này mới biết người đến là ai. Anh khẽ gật đầu chào: “Chào dì ạ.”

Đường Uyển Hoa vừa nấu ăn xong, đang hầm canh thì chợt nhớ ra chưa mua một vài gia vị nhỏ. Thế nên bà ra ngoài đi chợ gần đó, không ngờ lại thấy Hạ Du và một người đàn ông đang lôi kéo nhau ở cổng chung cư.

Ban đầu, bà định lại gần với vẻ không hài lòng, nhưng chợt nhận ra người đàn ông này trông quen quen. Trông giống người mà con trai bà chụp được lần trước… Mặc dù mặt trong ảnh khá mờ, nhưng dáng người thì hoàn toàn giống.

Đường Uyển Hoa: “Chào cậu, cậu là…”

“Chào dì, cháu là Hứa Bạch Nghiên ạ.”

“Hứa Bạch Nghiên…” Đường Uyển Hoa lại gần hơn, nhìn rõ ngũ quan của anh, ánh mắt bà tràn đầy sự kinh ngạc: “Cậu là…”

“Anh ấy là ông chủ của con! Chính là ông chủ đã đưa công việc phiên dịch cho con đấy ạ” Hạ Du lập tức ngắt lời.

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Hạ Du, hiểu ra ý định của cô rồi mỉm cười: “Đúng vậy. Tuy vậy, ngoài quan hệ công việc, chúng cháu cũng là bạn bè khá thân thiết ạ.”

Hạ Du: “…”

Đáng ra không cần phải nói thêm câu đó!

“Bạn bè à, tốt quá” Đường Uyển Hoa nói: “Cậu đưa Hạ Du về à?”

“Vâng ạ.”

“Thế thì cậu vào nhà ngồi chơi đi, đúng lúc cơm cũng sắp xong rồi, vào ăn cơm cùng luôn nhé.”

Hạ Du sững sờ nhìn Đường Uyển Hoa: “Mẹ, anh ấy bận lắm, không…”

“Cháu có tiện không ạ?” Hứa Bạch Nghiên hỏi.

Hạ Du: “?”

Đường Uyển Hoa: “Tiện chứ! Đương nhiên là tiện rồi, đi đi, về nhà thôi!”

Đây là cảnh tượng kỳ lạ gì thế này. Hạ Du chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày Hứa Bạch Nghiên lại ngồi trên bàn ăn của nhà mình.

Sáu người ngồi quanh bàn, năm người mất tập trung, chỉ riêng Hứa Bạch Nghiên vẫn điềm tĩnh, cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn.

“Tiểu Hứa, đồ ăn có ngon không?” Đường Uyển Hoa háo hức hỏi.

Hứa Bạch Nghiên cười nhẹ: “Ngon lắm ạ.”

“Thế thì tốt quá, cậu ăn nhiều vào nhé, không đủ cơm thì cứ lấy thêm.”

Hứa Bạch Nghiên: “Vâng ạ, cháu cảm ơn dì.”

“Lần trước người lái xe đưa chị hai về là anh phải không, là chiếc xe này” Hạ Chí Viễn nhìn chằm chằm Hứa Bạch Nghiên một lúc lâu rồi không nhịn được đưa bức ảnh trên điện thoại ra trước mặt anh.

Hứa Bạch Nghiên nhìn qua rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thế hôm nay anh cũng lái xe đó à? Nghe nói chiếc xe đó ngồi thoải mái lắm.”

“Không, một chiếc xe khác.”

“Còn có xe khác nữa à? Là xe gì thế, cho em xem được không?!”

“Chí Viễn, con nói gì thế, phải có chút lễ phép” Hạ Thừa An ngăn con lại.

Hạ Chí Viễn khẽ hừ một tiếng: “Con chỉ hỏi thôi mà…”

Hạ Thừa An trừng mắt nhìn cậu ta rồi hắng giọng: “Tiểu Hứa, cậu là người Hàng Thành à?”

“Vâng ạ.”

“Vậy nhà cậu cũng ở gần đây sao?”

“Không ạ, nhà cháu ở khu Tháp Thế Kỷ.”

Nghe vậy, Hạ Hân Chi ngước mắt nhìn người đối diện. Khu vực Tháp Thế Kỷ… giá nhà ở đó chỉ có thể ao ước mà thôi, là nơi tập trung những căn biệt thự sang trọng.

Vừa đẹp trai lại còn có tiền ư?

Hạ Hân Chi gắp vài hạt cơm, có chút mất tập trung. Một người như thế nếu là ông chủ đưa cấp dưới về nhà rồi còn đồng ý đến nhà cấp dưới ăn cơm thì có bình thường không?

Nghĩ vậy, cô khẽ đá vào người bên cạnh dưới gầm bàn. Hạ Chí Viễn nhận ra, liền hỏi ngay: “Anh thực sự chỉ là bạn của chị em thôi sao? Không phải bạn trai đấy chứ.”

Hạ Du: “Hạ Chí Viễn.”

“Làm gì mà căng! Em chỉ hỏi thôi mà!”

Hứa Bạch Nghiên đặt đũa xuống rồi dưới ánh mắt đầy cảnh cáo của Hạ Du, anh từ tốn nói: “Quả thật… chỉ là bạn bè thôi.”

“À, em cũng nghĩ thế mà” Hạ Chí Viễn xòe tay ra với Hạ Hân Chi, lẩm bẩm: “Cứ tưởng anh ấy sao lại có thể để mắt đến chị hai của mình chứ.”

“Nhưng để mắt đến chị ấy cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ” Hạ Chí Viễn nói rất nhỏ, nhưng Hứa Bạch Nghiên vẫn nghe rõ.

Ánh mắt anh hơi lạnh đi, anh nhàn nhạt nói: “Hạ Du rất xuất sắc, thành tích học tập tốt, năng lực chuyên môn lại còn rất mạnh. Hơn nữa em ấy xinh đẹp, tính cách cũng vô cùng đáng yêu. Một người như vậy được người khác thích là chuyện bình thường. Chỉ là đối thủ cạnh tranh của tôi quá nhiều, tôi thực sự không có đủ tự tin. Vậy nên nếu chỉ có thể làm bạn bè, tôi cũng đã rất vui rồi.”

“…”

“…………”

Cả bàn ăn bỗng im lặng. Hạ Thừa An và Đường Uyển Hoa nhìn nhau vô cùng ngạc nhiên. Hạ Chí Viễn thì có vẻ như bị nghẹn họng. Còn sắc mặt Hạ Hân Chi cũng hơi biến đổi, cô cúi mặt xuống.

Một người vốn luôn bị coi thường, lần đầu tiên trong gia đình này được nâng lên một tầm cao khác biệt. Hạ Du ngơ ngẩn nhìn Hứa Bạch Nghiên, chưa thể hoàn hồn.

“Nhìn gì thế, ăn nhiều vào, anh thấy dạo này em hơi gầy rồi đấy.” Hứa Bạch Nghiên gắp cho cô một miếng thịt kho tàu.

Hạ Du lúc này mới thu lại ánh mắt, khẽ đáp một tiếng.

Sau bữa ăn, Hứa Bạch Nghiên định ra về, Đường Uyển Hoa bảo Hạ Du tiễn anh ra ngoài. Sau khi hai người đi, Đường Uyển Hoa mới nói: “Tiểu Hứa này đẹp trai thật, lại còn là ông chủ, nhà thì ở khu Tháp Thế Kỷ nữa. Điều kiện tốt quá đi thôi.”

Hạ Thừa An: “Nghe ý của cậu ta vừa nãy là cậu ta thích Hạ Du à?”

Đường Uyển Hoa: “Em thấy là vậy. Ở cổng khu chung cư, em còn thấy cậu ấy nắm tay Hạ Du đấy.”

Hạ Hân Chi dựa vào ghế sofa: “Thời buổi này còn có người giả vờ giàu có. Lỡ anh ta là kẻ lừa đảo thì sao.”

“Làm gì có. Con không nghe Hạ Du nói đó là ông chủ đã cho con bé công việc sao. Hơn nữa, cách ăn mặc và khí chất của cậu ta không hề giống một kẻ lừa đảo chút nào.”

Trong lòng Hạ Hân Chi cũng biết người đàn ông này không giống một kẻ lừa đảo, chỉ là thấy bố mẹ cô vui mừng đến mức như tìm được con rể ưng ý khiến cô cảm thấy không dễ chịu. Cái này là sao chứ… Khi bạn trai cô đến nhà, họ đâu có vui mừng như thế này.

.

Trong khi ở nhà đang sôi nổi bàn tán, một bên khác, Hạ Du đã tiễn Hứa Bạch Nghiên xuống dưới tòa nhà.

Cánh cửa phía sau vừa đóng lại, cô liền ngước nhìn anh: “Vừa nãy ở nhà em sao anh lại nói như thế?”

Hứa Bạch Nghiên đáp: “Gia đình em đã quá coi thường em rồi.”

Hạ Du mím môi: “…Em quen rồi.”

“Đó không phải là một thói quen tốt” Hứa Bạch Nghiên đưa tay ra, cuối cùng cũng chạm vào mặt cô: “Em rất tốt. Đừng vì sự thiếu hiểu biết và sự chèn ép của họ mà cũng coi thường chính bản thân mình.”

Lòng Hạ Du rung động, sống mũi cô bỗng cay cay. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô điều đó, và cũng là lần đầu tiên có người đứng ra bênh vực cô trước mặt tất cả người trong nhà.

“…Em lên đây. Anh về đi” cô không muốn để lộ cảm xúc của mình trước mặt anh, bèn quay người định đi lên lầu.

“Khoan đã.”

“Ừm?”

Hứa Bạch Nghiên kéo cô lại. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.

Hạ Du sững sờ trong một giây, rồi nhanh chóng đẩy anh ra. Cô hoảng hốt quay đầu nhìn xung quanh xem có ai không.

“Sao thế?” Anh vẫn đứng đó, nở một nụ cười nhẹ.

Cổ Hạ Du nhanh chóng ửng hồng: “Sao… sao anh lại làm vậy ở đây…”

Gia đình cô đã sống ở khu chung cư này nhiều năm, hầu hết hàng xóm đều quen biết nhau!

“Anh phải đi rồi, hôn một cái không được sao?” Hứa Bạch Nghiên từ tốn nói: “Chẳng lẽ bạn tình còn không có được tư cách này?”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 47: Cạm bẫy