Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 48: Mai mối

Hạ Du đã khẳng định mối quan hệ hoang đường này là bạn tình buông thả sau cơn say.

Hai ngày sau, nhóm của kk chuẩn bị quay về Hải Thành. Trong hai ngày này, cô và Hứa Bạch Nghiên đã cùng họ ăn uống, vui chơi ở Hàng Thành. Tuy nhiên, họ đã không để những người bạn này phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào. Vào ngày tiễn, cả hai cùng nhau đưa mọi người ra sân bay.

“Họ đã vào trong rồi, còn nhìn gì nữa?” Khi bóng dáng của cả nhóm khuất dần sau cửa kiểm soát an ninh, Hứa Bạch Nghiên nhìn Hạ Du vẫn đang ngóng trông.

“Không có gì, chỉ là có chút không nỡ thôi.”

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên hơi chế giễu rồi anh quay đi. Nếu anh cũng ở trong số họ, liệu cô có còn không nỡ thế này không?

Chắc là không rồi. Bởi anh biết cô chỉ vô tâm với một mình anh thôi.

“Lát nữa đi đâu?”

Hạ Du: “Về nhà.”

Hứa Bạch Nghiên: “Về nhà luôn sao?”

Hạ Du sững lại một chút: “Chứ còn làm gì nữa?”

“Em nói xem.”

Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, cuốn hút như muốn thôi miên.

Tim Hạ Du lập tức đập loạn xạ. Cô vội nói: “Buổi chiều nhà em có khách đến, mẹ bảo em nhất định phải ở nhà!”

“Ồ, thế à.” Hứa Bạch Nghiên thu lại ánh mắt, lười biếng nói: “Thật ra buổi chiều anh cũng có việc.”

“…”

Hạ Du cau mày, nhận ra trên môi anh có một nụ cười, như thể anh cố tình trêu chọc cô. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ lung tung rồi quay người bỏ đi.

“Anh thấy em ngày càng nóng tính đấy” Hứa Bạch Nghiên chân dài nên dễ dàng đuổi kịp cô: “Anh nhớ hồi ở Hải Thành, em còn rất sợ anh.”

Hạ Du: “Bây giờ em cũng sợ anh!”

“Không thấy thế.”

Hạ Du không thèm để ý đến anh mà đi nhanh về phía trước, thế là Hứa Bạch Nghiên trực tiếp kéo cô lại: “Thôi được rồi, không biết là mình đi ngược đường sao? Anh đưa em về.”

Buổi chiều nhà Hạ Du thực sự có khách đến, cô không nói dối. Hứa Bạch Nghiên đưa cô đến dưới khu chung cư rồi cô chạy lúp xúp về nhà.

Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả trong phòng khách. Ông bà nội cùng gia đình chú thím đã từ quê lên, coi như là đi thăm họ hàng trước Tết.

Hạ Du vội vã chạy về không phải vì muốn tiếp khách, mà nếu về quá muộn thì chắc chắn sẽ bị người nhà mắng mỏ, nói cô không lễ phép, không tôn trọng người lớn.

“Ôi, Hạ Du về rồi à” bà thím đứng dậy nói: “Sao một năm không gặp mà lại xinh hơn nhiều thế này.”

Thím là người nói chuyện rất to, vừa nói vừa đi lại gần săm soi cô. Hạ Du cười nhạt, chào hỏi. Rồi cô quay sang chào ông bà nội và chú thím đang ngồi trên sofa.

“Càng ngày càng duyên dáng ha, xinh hơn cả Hân Chi rồi.”

Hạ Hân Chi từ nhỏ đã ăn mặc sành điệu hơn và cũng xinh hơn Hạ Du gầy gò, nhỏ nhắn. Gần đây vốn đã không thoải mái, nghe vậy cô càng muốn đảo mắt. Hạ Du cũng không thích nghe những lời này, vì cô biết tính Hạ Hân Chi vốn không tốt.

Vì vậy, cô chuyển đề tài: “Thím, mọi người vừa mới đến ạ?”

“Đúng vậy, mới ngồi xuống được vài phút thôi. Mẹ con nói sáng nay con đi tiễn bạn ở sân bay, thế nào, có bạn trai rồi à?”

Hạ Du: “Không, là bạn nữ ạ.”

“À, thế à… Vậy thím có một người muốn giới thiệu cho con này! Cái cậu Tiểu Triệu ở làng bên cạnh ấy, con biết không, giờ cũng đang làm việc ở Hàng Thành, lương tháng cũng được mười ngàn tệ đấy. Mà trông cũng hiền lành lắm, hai đứa có thể add WeChat nói chuyện.”

Khóe môi Hạ Du khẽ giật giật: “Không cần đâu ạ. Con vẫn chưa tốt nghiệp, chưa muốn yêu đương.”

“Chưa tốt nghiệp thì có sao đâu, học đại học cũng có thể yêu mà.”

“Thím ơi, người ta giờ có cả người giàu theo đuổi, mười ngàn tệ một tháng thì nhằm nhò gì” Hạ Hân Chi nói.

Bà thím: “À? Có người giàu theo đuổi à? Thật không đấy?”

Hạ Hân Chi: “Thím tự hỏi em ấy xem có thật không.”

Hạ Du: “…”

“Người giàu có gì tốt đâu, không chừng lại là kẻ lừa đảo. Tất nhiên người quen vẫn tốt hơn, biết rõ gốc gác” bà nội nói: “Hạ Du, bà thấy cái cậu Tiểu Triệu kia được đấy, có thể nói chuyện.”

Bà thím gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi! Mấy người giàu bây giờ lòng dạ hiểm độc lắm! Hạ Du, thím gửi WeChat cho con nhé, con add đi.”

Lại nữa rồi.

Kể từ khi lên đại học, năm nào cũng có cái màn add WeChat này. Hạ Du biết bà thím dai dẳng đến mức nào nên cô cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ bụng cứ add rồi tính sau, để bà khỏi lặp đi lặp lại những lời đó.

Sau khi cô add, chủ đề về cô quả nhiên đã bị chuyển sang chuyện khác. Cả nhà tiếp tục trò chuyện rôm rả trong phòng khách. Hạ Du ngồi một lúc rồi lặng lẽ quay về phòng mình.

Ôi, cái sự ồn ào này, chắc sẽ kéo dài mấy ngày mất.

Cả nhà có tổng cộng bốn phòng. Một đám người kéo đến, đương nhiên là phải sắp xếp lại chỗ ở.

Phòng ngủ chính của bố mẹ không đổi, còn ông bà nội thì chuyển đến phòng của người cháu trai yêu quý nhất để ở cùng cháu. Phòng của Hạ Du được nhường lại cho gia đình chú thím, còn cô thì bị đẩy sang phòng Hạ Hân Chi để ngủ dưới sàn.

Hai ba ngày tiếp theo, cả nhà họ phải đưa họ hàng đi mua sắm, mua đồ Tết vào ban ngày, rồi buổi tối lại quay về chen chúc trong căn nhà này. Hạ Hân Chi tuy bực bội, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận sự chật chội này.

Buổi tối, cô ấy còn gọi video cho bạn trai, than phiền chuyện không đủ phòng.

“Tóm lại là bực mình chết đi được. Phòng em chật kinh khủng… Em cũng đâu muốn thế. Anh qua đây với em đi… Nếu anh đến, em sẽ không phải đi mua sắm với họ nữa, chán lắm… Anh đợi một chút, để em tìm tai nghe đã. Không nhớ để đâu nữa, bực thật, chẳng thể nói chuyện bình thường được…”

Trong sự bực bội của Hạ Hân Chi, Hạ Du đứng dậy rời khỏi phòng cô ấy. Cô biết Hân Chi cố tình nói cho cô nghe. Nhưng mà cô ấy thấy phiền thì cô cũng thấy cô ấy ồn ào.

Bước ra khỏi phòng, phòng khách lại có một nhóm người khác. Chú thím đang nói chuyện với bố mẹ cô. Ông bà nội thì túm lấy cậu cháu trai cưng mặt mày hớn hở. Khi Hạ Du đi ngang qua, họ đang cho cậu ta xem quần áo mới mua hôm nay, toàn là hàng hiệu đắt tiền.

Nói mới nhớ, hôm nay mấy người lớn đi mua rất nhiều đồ Tết, cũng mua quần áo mới cho mấy đứa nhỏ. Nhưng không có phần của cô.

Nhưng cũng bình thường thôi. Hồi nhỏ cô đã không có phần này, giờ lớn rồi cũng chẳng cần phải có cái nghi thức mặc đồ mới ngày Tết nữa.

Hạ Du vào bếp uống một cốc nước rồi muốn ra ngoài đi dạo. Trong căn nhà này cô không còn nơi nào yên tĩnh để ở nữa.

Cô đi về phòng mình trước, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác dày.

Ban đầu cô chỉ định mặc vào rồi đi luôn, nhưng chợt nhìn thấy chiếc ván trượt sóng nằm yên lặng ở một bên. Kể từ khi về từ Hải Thành, cô chưa hề chạm vào nó. Lúc này, không hiểu có gì không đúng, cô nhìn nó rồi bỗng nhiên mang theo nó ra khỏi nhà.

Khu chung cư đã khá cũ kỹ, không có khu vực để vận động. Vì vậy, Hạ Du đi thẳng ra ngoài thử lướt ván trên một con đường dành cho người đi bộ gần đó.

Đã mấy tháng trời không chơi, khi vừa đứng lên, cô cảm thấy hơi không quen. Cô phải luyện tập đi luyện tập lại một lúc lâu mới tìm lại được cảm giác như trước rồi bắt đầu lướt đi trên đường.

Nhiệt độ về đêm khá thấp, trên đường gần như không có người qua lại.

Bánh xe rung lên trên mặt đường nhựa cứng và lạnh. Mái tóc cô bị gió đêm thổi ngược ra sau, không khí lạnh đập thẳng vào mặt, châm chích lên da, tràn vào phổi. Hơi đau, nhưng lại vui vẻ một cách kỳ lạ.

Hạ Du lướt đi về phía trước, dồn trọng tâm rồi nghiêng người. Trong lúc hành động, cô không kiểm soát được mà nghĩ đến hình ảnh một người nào đó đã dạy cô cách vào cua.

Cô mím môi, để mặc cho những hình ảnh đó giày vò trong đầu. Cô bắt đầu tăng tốc, rẽ cua gấp hơn, rồi khi đi qua một gờ nhỏ, cô khẽ cong đầu gối, bật lên, rồi hạ xuống một cách chông chênh trên mặt đất!

Suýt nữa thì ngã rồi.

Hạ Du vẫn còn sợ hãi nên bèn phanh lại, kinh ngạc trước sự liều lĩnh của mình. Nhưng trong lòng cô lại nóng rực, máu dồn dập, như đang hân hoan vì chính bản thân mình vừa rồi.

Rõ ràng lúc này nhiệt độ khác, hoàn cảnh khác so với ở Hải Thành… nhưng tâm trạng lại trùng khớp với hôm đó một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về Hàng Thành, cô cảm nhận được niềm vui giống như ở Hải Thành. Tốc độ làm tâm hồn cô rung động khiến toàn thân cô cảm thấy sảng khoái.

Thế là cô không kìm được mà chơi rất lâu, lướt rất xa. Mãi đến khi đến một quảng trường, cô mới thở dốc dừng lại.

Ở quảng trường có một nhóm người cao tuổi đang nhảy múa, tiếng nhạc rất lớn. Hạ Du ngồi xuống trên bậc thềm bên cạnh, đặt chiếc ván trượt sóng dưới chân.

Không xa là cảnh ca hát, nhảy múa náo nhiệt. Cô chống cằm ngồi xem rất lâu, chờ trái tim mình bình tĩnh lại. Nhưng vì sự phóng khoáng vừa rồi, trái tim cô vẫn không thể ngừng đập.

Như thể nó vẫn muốn tiếp tục, muốn trút hết mọi thứ, và cũng… muốn nhớ nhung.

.

Phía tây Đông Hồ, địa thế dần cao lên. Những căn biệt thự ở đây ẩn mình trong tán cây xanh mướt dù đã vào đông, với tường trắng ngói đen, sân vườn sâu hun hút, đậm phong cách Trung Hoa.

Lúc này, trong phòng khách của một căn biệt thự, hai gia đình đang cười nói vui vẻ, trò chuyện về công việc, cuộc sống, và cả những chuyện lặt vặt giữa con cái.

“Dì Lục, lần trước cháu và Bạch Nghiên đã gặp nhau một lần rồi.”

“Thật sao? Dì đã bảo mà, các con là bạn học, khi Bạch Nghiên về rồi thì chắc chắn sẽ gặp mặt nhau mà” Lục Huệ Kiều nói: “Sau này các con gặp nhau nhiều hơn nhé. Giai Duẫn, cháu cũng giúp dì khuyên nó, bảo nó ở lại Hàng Thành lâu hơn một chút.”

Từ Giai Duẫn nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh sofa chán nản lướt điện thoại rồi mỉm cười nói: “Chuyện này cháu không dám chắc đâu ạ.”

Mẹ Từ nói: “Đúng vậy, ở tuổi này, bọn con trai muốn đi đây đi đó là chuyện bình thường. Đợi đến khi nó kết hôn rồi có gia đình riêng, tự nhiên sẽ ổn định lại thôi.”

Lục Huệ Kiều liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên, rồi lại nói với mẹ Từ Giai Duẫn: “Tôi cũng muốn nó sớm kết hôn, nhưng chuyện này tôi không thể ép buộc được.”

Mẹ Từ cười: “Cứ từ từ, từ từ thôi, không thể vội vàng được.”

“Ừ, nhưng tôi nghĩ nếu duyên phận đã ở trước mắt thì cũng phải nắm bắt thật tốt.”

…..

Điện thoại "ting" một tiếng, một tin nhắn mới được gửi đến. Hứa Bạch Nghiên nhìn vào, thấy đó là Hứa Thanh Lê, chị ruột của anh, nhắn tới từ một đầu ghế khác.

Hứa Thanh Lê: "Họ lại đang mai mối em với Từ Giai Duẫn kìa haha."

Anh lạnh lùng trả lời: "Bệnh."

Hứa Thanh Lê: "Em với cô gái lần trước chia tay rồi phải không? Thật ra Giai Duẫn cũng không tệ."

Hứa Bạch Nghiên: "Ai nói với chị là bọn em chia tay rồi?"

Hứa Thanh Lê: "Không cần ai nói, nhìn trạng thái của em thời gian trước là biết."

Hứa Bạch Nghiên: "Ồ, không cần bận tâm đâu, bọn em vẫn ổn."

Hứa Thanh Lê: "Thế à? Nhưng dù hai người vẫn ổn, mẹ vẫn sẽ mai mối cho em đấy thôi."

Hứa Bạch Nghiên: "Đó là chuyện của bà ấy, không liên quan đến em."

Hứa Thanh Lê: "[ngón cái]"

Hứa Bạch Nghiên: "Tháng sau đính hôn rồi, lo cho bản thân chị đi."

Hứa Thanh Lê: "Haha? Chị chắc chắn sẽ bỏ trốn."

Hứa Bạch Nghiên: "[ngón cái]"

Hứa Bạch Nghiên vừa trả lời tin nhắn, vừa lướt mạng xã hội. Bất chợt, anh nhìn thấy một bài đăng mới nhất hiện lên. Không có bất kỳ dòng chữ nào, chỉ có một bức ảnh chụp một góc áo quần của cô và một chiếc ván trượt sóng.

Ánh mắt anh khẽ nheo lại. Vừa định bình luận gì đó, bài đăng này đột nhiên biến mất.

Xóa ngay lập tức.

Anh nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế sofa.

“...Nếu giờ cậu về rồi, để Bạch Nghiên đưa Giai Duẫn về nhé. Bạch Nghiên” Lục Huệ Kiều quay đầu lại thì thấy Hứa Bạch Nghiên đã bảo người giúp việc lấy áo khoác của mình rồi bước ra ngoài.

Lục Huệ Kiều: "Bạch Nghiên, con..."

“Con có việc rồi, không đưa về được. Con đi đây.” Anh không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi nhà.

Cả phòng nhìn nhau ngơ ngác, bầu không khí trở nên khá khó xử.

Ánh mắt Từ Giai Duẫn dõi theo bóng anh khuất dần rồi thu lại, cười nói: “Không cần đâu dì. Hôm nay cháu về nhà bố mẹ, đi cùng họ là được rồi ạ.”

.

Hạ Du phát hiện ra mình đã hối hận ngay sau khi đăng bài. Cô vốn không thường đăng gì cả, nhưng vừa rồi không hiểu sao đầu óc lại chập mạch, đăng ảnh chiếc ván trượt sóng lên. May mà cô xóa rất nhanh, cũng không có ai like, chắc là không ai thấy đâu.

Cô khẽ thở phào một hơi, ngơ ngẩn nhìn những bà dì đang nhảy múa ở phía xa. Có lẽ vì nơi này quá náo nhiệt, hoặc cũng có thể là vì cảm giác thỏa mãn khi lướt ván vừa rồi, mà cô bỗng nhiên cảm thấy mình như trở lại mùa hè năm ngoái, và rồi… bỗng nhiên muốn gặp một người nào đó của mùa hè năm ngoái.

Điên rồi.

Rung rung…

Ngồi thêm một lúc nữa, khi cô định đứng dậy về nhà, điện thoại đột nhiên reo lên. Hạ Du nhìn tên người gọi thì sững sờ. Tim cô đột nhiên đập loạn xạ, chậm lại hai giây rồi mới nghe máy.

“Alo.”

“Em đang ở đâu.”

“…Ở nhà, có chuyện gì không?”

“Nói thật, ở đâu.”

Hạ Du mím môi: “Quảng trường chim Bồ Câu gần nhà em.”

“Được, đợi anh ở đó.”

Hạ Du khẽ nhíu mày: “Em phải về…”

Tút… tút… tút…

Anh đã cúp máy, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Hạ Du đứng ngây tại chỗ. Cô nghĩ mình nên theo kế hoạch ban đầu mà về nhà. Nhưng rồi lại nhớ đến căn nhà tuy náo nhiệt nhưng không có chỗ dung thân cho cô. Và nghĩ đến người đàn ông sắp đến đó chỉ vì cô, đôi chân cô như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.

Cô ngẩn ngơ đứng ở đó hơn nửa tiếng. Cô đứng dậy lần nữa vì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, dẫm lên những chiếc lá khô chưa được quét sạch trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Cô quay người lại, thấy Hứa Bạch Nghiên đang bước về phía mình.

Anh không mặc quá dày, bên trong là áo len trắng và quần tây xám đậm. Khoác ngoài là một chiếc áo khoác cashmere dài quá đầu gối. Kiểu áo này thường sẽ làm người mặc trông thấp hơn, nhưng anh thì không, ngược lại còn trông cao ráo hơn. Mỗi bước đi, vạt áo lại bay lên trong gió, trông anh vừa phóng khoáng lại vừa ấm áp, lười biếng.

Cô đứng thẳng, không nói lời nào. Anh cũng vậy, sau khi đến gần, anh nhìn cô một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Hai người nhìn nhau ngơ ngác, cho đến khi anh đưa tay ra, kéo chiếc mũ áo khoác của cô lên trùm qua đầu rồi kéo hai bên mũ áo về phía mình, cúi xuống hôn lên môi cô.

Đôi má bị gió thổi lạnh nãy giờ đã bắt đầu ấm lên nhờ chiếc mũ. Môi cô cũng vậy, trở nên nóng rực vì hơi ấm của anh.

Khoảnh khắc này, Hạ Du bỗng cảm thấy vô cùng may mắn vì đêm nay cô đã trốn khỏi nhà để đứng ở đây. Và cũng may mắn vì sau cuộc điện thoại vừa rồi, cô đã không quay đầu bỏ đi.

Nụ hôn này đã lấp đầy những khoảng trống cô cảm thấy cô đơn, dù vừa rồi cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Cô bỗng rất, rất muốn đưa tay lên, ôm chặt lấy Hứa Bạch Nghiên.

“Không tìm một chỗ nào mà đợi, em không lạnh à?” Anh buông cô ra, hỏi.

Hạ Du cố kìm nén bản thân, không đưa tay ôm anh: “Không lạnh… Vừa rồi em vận động rồi, hơi nóng.”

“Chuyện bài đăng trên mạng xã hội là sao?”

Hạ Du sững lại, không ngờ trong tình huống xóa nhanh như vậy mà anh vẫn nhìn thấy: “Bài đăng nào… Ồ, em đăng nhầm.”

Cô bắt đầu giả ngu ngơ.

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày, muốn tìm ra một chút sơ hở trên khuôn mặt cô.

Trời đất mới biết khi anh nhìn thấy chiếc ván trượt sóng do chính anh tặng cho cô trên mạng xã hội, anh đã có tâm trạng như thế nào. Tóm lại khoảnh khắc đó, anh vô cùng khao khát được gặp cô. Muốn được nhìn cô thật gần, hôn cô, và… muốn giày vò cô.

Anh muốn hỏi cô có phải đã thay đổi ý định, đang cố tình quyến rũ anh hay không.

Nhưng vẻ mặt ngây thơ và vô hại của người trước mặt không hề có một chút sơ hở nào. Cứ như là cô thật sự đăng nhầm, thật sự là không cố ý.

Hứa Bạch Nghiên híp mắt lại, có chút nổi nóng. Anh biết người này trông có vẻ yếu đuối vô hại, nhưng bên trong lại cực kỳ bướng bỉnh.

“Lên xe.”

“Đi đâu?”

“Muốn đi đâu thì đi.”

Anh dùng một chân dẫm lên chiếc ván trượt sóng của cô, một tay cầm lấy nó, tay còn lại kéo cô đi về phía xe.

Anh đưa cô vào ghế phụ lái, còn mình thì ngồi vào ghế lái. Anh không nổ máy ngay, vì đi ra vội vàng nên chưa nghĩ ra điểm đến.

Vừa định hỏi có muốn đi uống đồ nóng không thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên hai tiếng. Hứa Bạch Nghiên nghiêng mắt, thấy Hạ Du mở điện thoại ra xem, rồi úp màn hình lại.

Ting… ting…

Ngay lập tức, tiếng chuông điện thoại đơn giản mà trực diện lại vang lên, vẫn là từ điện thoại của cô. Hứa Bạch Nghiên thấy cô nhìn lướt qua rồi tắt đi, nhưng tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

“Điện thoại của ai, không nghe à?”

Là một số máy lạ. Ban đầu Hạ Du định coi là cuộc gọi quấy rối mà bỏ qua, nhưng cuộc gọi quấy rối thì thường không gọi đến lần thứ hai, nên cô vẫn nghe máy.

“Alo.”

“Hạ Du, số này là của cậu đúng không?” Giọng nói trong điện thoại rất lạ.

Hạ Du: “Anh là?”

“Ồ! Tôi là Triệu Thanh, số này là thím cậu cho tôi đấy. Thấy cậu không trả lời WeChat nên tôi gọi điện luôn.” Giọng nói của chàng trai đầu dây bên kia có chút ngại ngùng, nhưng rõ ràng là một người không biết giới hạn.

Triệu Thanh, người mà bà thím đã cố gắng mai mối qua WeChat mấy ngày trước. Vừa rồi cô thấy anh ta nhắn tin nhưng không trả lời, không ngờ anh ta lại gọi điện trực tiếp.

Hạ Du khẽ cau mày: “Có chuyện gì không?”

“Không có gì. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu. Hẹn một buổi nhé? Sau Tết khi nào cậu rảnh, chúng ta đi ăn một bữa.”

Bên cạnh lại có một ông Phật đang ngồi, Hạ Du không thể nói chuyện đàng hoàng được, chỉ muốn cúp máy thật nhanh: “Tôi đang có việc, để sau nói nhé, tôi cúp đây.”

“Này…”

Không đợi đối phương nói gì, cô đã bấm nút kết thúc cuộc gọi.

Vừa quay đầu, ánh mắt Hứa Bạch Nghiên đang đặt trên mặt cô, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.

“Ai hẹn em ăn cơm sau Tết?”

Trong xe quá yên tĩnh nên anh nghe được vài câu. Hạ Du đành phải nói: “Người em chưa từng gặp.”

“Chưa từng gặp? Hẹn hò à?”

Anh quá nhạy bén.

Hạ Du: “…Là một người mà thím em đã giới thiệu mấy ngày trước. Thím ấy rất phiền phức nên em đành phải add.”

Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, tức đến bật cười: “Em không thể nói là em có bạn trai à?”

Hạ Du sững lại, nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt cô rõ ràng là: Nhưng em đâu có bạn trai.

Thế là một sự uất ức dồn lại trong lòng. Hứa Bạch Nghiên cảm thấy đêm nay anh ra ngoài tìm cô đúng là tự rước lấy khổ vào thân.

“Anh không phải bạn trai em, đúng không?” Hứa Bạch Nghiên nhìn chằm chằm cô, không thể kìm nén sự tức giận.

Lòng Hạ Du run lên, không thể trả lời. Cô muốn trốn tránh. Và cô đã làm thế thật. Cô nghiêng người định mở cửa, nhưng tay vừa chạm vào nút bấm thì đã bị anh kéo lại.

“Ưm!”

Ngay giây tiếp theo, môi anh đã đặt lên môi cô rồi anh cắn cô như để trút giận, như muốn thử xem rốt cuộc miệng của người này cứng đầu đến mức nào.

Hạ Du cảm thấy đau, dùng lưỡi kháng cự, nhưng dễ dàng bị anh cuốn lấy. Một tay anh giữ gáy cô xâm nhập sâu hơn.

“Tống Dư An đứng trước mặt anh, bây giờ đến cả một người đi xem mắt cũng xếp trước mặt anh sao?”

Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, đầu óc Hạ Du trở nên hỗn loạn: “Không… chỉ là add WeChat thôi mà.”

“Thế hẹn ăn cơm làm gì?”

“Em có đồng ý đâu.”

“Xóa đi.”

“Tạm thời không được… A, đau!”

Cô muốn đưa tay lên che miệng, nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt, bẻ quặt ra sau. Hứa Bạch Nghiên giam cầm cô, mắt đỏ lên vì tức giận: “Có nhiều lốp dự phòng như vậy, đáng đời em phải chịu đau.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 48: Mai mối