Một lúc sau, thuyền trưởng đã lái du thuyền đến vị trí thích hợp. Hứa Bạch Nghiên đặt ván lướt sóng lên phần đuôi thuyền bằng phẳng rồi ra hiệu cho Hạ Du đứng dậy.
“Cô qua đây, tôi đã nói xong các quy tắc an toàn rồi, giờ tôi sẽ hướng dẫn các động tác sau khi xuống nước.”
Hạ Du trong lòng vẫn còn bực mình, nhưng lúc này thời gian là vàng là bạc nên cô không đôi co với anh nhiều. Cô đi tới ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi chỉ dẫn.
Hứa Bạch Nghiên nói: “Đầu tiên là tập mô phỏng đã nhé. Chốc nữa khi cô xuống nước, bước đầu tiên là phải nắm thật chặt dây lướt sóng và ván lướt sóng, ngay vị trí màu đỏ này này.”
Vừa nói, anh vừa cúi người dùng ngón tay chỉ vào một điểm trên ván lướt sóng. Hạ Du nghiêm túc làm theo hướng dẫn của anh.
“Sau khi nắm chắc, cô đặt gót chân của mình lên ván, khoảng vị trí này.” Ánh nắng buổi chiều chói chang, Hứa Bạch Nghiên vừa nói vừa lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào.
Hạ Du làm xong động tác rồi nhìn anh. Cô nhận thấy không nhìn thấy mắt anh thì bản thân sẽ thấy thoải mái hơn. Bởi vì ánh mắt anh khi tập trung nhìn người khác khiến người ta không thể nào tự nhiên được.
“Huấn luyện viên, thế này được chưa ạ?”
“Được.” Hứa Bạch Nghiên ngồi xổm xuống. “Một lát nữa, khi nghe tôi hô ‘chuẩn bị’, cô sẽ buông ván ra, giơ tay lên cao, ừm… độ cao này là được rồi. Sau đó Tiểu Phương sẽ cho thuyền chạy, lúc này tôi sẽ nhắc cô hành động, cô phải lập tức đặt chân lên ván và ngồi xổm xuống.”
Thoạt nhìn anh có vẻ nghiêm túc, nhưng hướng dẫn lại rất chi tiết. Sợ cô không hiểu, Hứa Bạch Nghiên còn ngồi xuống vị trí của cô, làm một động tác mẫu đơn giản. Sau khi đứng dậy, anh bảo cô xuống nước.
“Cứ, cứ thế xuống ạ?”
Hứa Bạch Nghiên nhẹ nhàng nói: “Hay là cô định lướt sóng giả trên thuyền cho đến tối?”
“…”
Hứa Bạch Nghiên nói một cách không khách sáo: “Xuống đi.”
Trong thời tiết nóng bức, nước biển không hề lạnh. Hạ Du hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận xuống nước. Áo phao đã đỡ cô, giúp cô nổi trên mặt nước.
Giọng của Hứa Bạch Nghiên từ trên đầu vọng xuống: “Nắm chặt dây, rồi đặt tay lên chỗ màu đỏ trên ván.” Hạ Du thở phào một cái rồi làm theo.
Hứa Bạch Nghiên đứng ở đuôi thuyền, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô thì có chút buồn cười: “Lướt sóng đuôi thuyền rất đơn giản, có rất nhiều người có thể đứng lên ngay từ lần đầu, cô không cần phải lo lắng như vậy.”
Hạ Du mím môi. “Thật sao ạ?”
“Thử là biết thôi.” Hứa Bạch Nghiên nói: “Dựng cổ chân lên, nhìn về phía bên trái rồi buông ván ra.”
Nói xong, anh nhìn ra phía sau một cái rồi ra hiệu: “Đi thôi.”
Thuyền trưởng phía sau nhận được hiệu lệnh thì cho thuyền chạy.
Sóng từ từ dâng lên. Hạ Du cảm nhận rõ ràng lực cản từ tấm ván. Tai nghe thấy Hứa Bạch Nghiên ra lệnh cho cô ngồi xổm xuống, cô liền gồng cứng nửa người, đặt chân lên ván lướt sóng.
Chẳng mấy chốc, con sóng càng lúc càng lớn, tốc độ của tấm ván cũng nhanh hơn, khiến tim Hạ Du đập mạnh, tai cô không còn nghe rõ bất cứ âm thanh nào nữa!
“Ưỡn lưng lên, cô đợi chút… đừng đứng dậy vội…”
Nghe loáng thoáng có tiếng người, nhưng lúc này Hạ Du đã không thể kiểm soát được tấm ván nữa, cũng không thể phân biệt anh đang nói gì. Tấm ván lắc lư dữ dội hai cái rồi cô ngã mạnh xuống nước.
Tấm ván bị hất tung, con sóng ập đến nhấn chìm Hạ Du. Nhưng nhờ có chiếc áo phao, sau vài cái chới với, cô đã ngoi lên được khỏi mặt nước đang dần yên tĩnh.
“Khụ, khụ khụ!”
Nước biển cuộn trào, mênh mông bất tận, có chút đáng sợ. May mắn là sau một lát, du thuyền lướt sóng cũng quay lại gần cô.
Cô ngước lên, thấy Hứa Bạch Nghiên đang ngồi xổm ở đuôi thuyền nhìn mình. Gió thổi phồng chiếc áo khoác của anh bay phấp phới. Anh đã bỏ kính râm xuống, đôi mắt màu hổ phách nhạt nhìn cô với một áp lực vô hình.
“Bị sặc nước à?” Anh hỏi.
Hạ Du thành thật trả lời: “…Cũng tạm ạ.”
“Cô vừa nãy quá vội vàng, phải cảm thấy vững rồi thì mới từ từ đứng lên.”
“Vâng… vậy tôi thử lại lần nữa.”
Hứa Bạch Nghiên gật đầu, ném tấm ván lướt sóng về phía cô. “Hai tay nắm chặt, đặt chân đúng vị trí.”
Hạ Du làm theo, nhưng lần này cảm giác lo lắng trong lòng cô còn nặng hơn. Lướt sóng quả là một môn thể thao khó. Mới thử một lần mà cô đã cảm thấy rất khó giữ thăng bằng.
Nhưng rồi cô lại nghĩ… những người khác làm được thì cô cũng phải làm được thôi.
Với niềm tin đó, Hạ Du bắt đầu thử lại nhiều lần, nhưng kết quả lại không như ý muốn. Sau một tiếng đồng hồ thử hơn mười lần, cô chỉ đứng lên được hai lần cuối, nhưng cũng chỉ lướt được một đoạn ngắn rồi lại ngã nhào xuống nước với tư thế vô cùng thảm hại.
Đây đâu phải lướt sóng, đây rõ ràng là biểu diễn nghệ thuật xuống nước thì có!
Hạ Du thấy rất tuyệt vọng. Lần cuối cùng ngoi lên khỏi mặt nước, cô đã không còn chút sức lực nào, đành nằm ngửa trên mặt nước nhờ vào lực nổi của áo phao. “Huấn luyện viên, tôi không ổn rồi…”
Hứa Bạch Nghiên ngồi trên đuôi thuyền nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt có chút bối rối: “Thế này đã không ổn rồi à, thể lực kém thế sao?”
Tai Hạ Du lập tức nóng bừng: “Tôi, tôi ít vận động mà.”
“Thấy rồi, khả năng giữ thăng bằng cũng rất tệ.” Hứa Bạch Nghiên thẳng thừng nhận xét.
Hạ Du: “…”
Hai người nhìn nhau. Hứa Bạch Nghiên nheo mắt lại vì gió rồi nói: “Cô không có chút nền tảng thể thao nào, tại sao lại muốn học lướt sóng?”
Hạ Du sững người, im lặng. Cô mím môi, quay đầu nhìn ra phía chân trời.
Hơn mười lần thất bại khiến cô nản chí, cũng khiến cô bắt đầu hoài nghi bản thân. Đúng vậy, rõ ràng biết khả năng vận động của mình rất kém, là kiểu người thi thể dục chỉ vừa đủ điểm qua môn, vậy tại sao lại bất chấp để đi học lướt sóng chứ?
Hạ Du cảm thấy có chút sụp đổ. Cô chợt nhận ra mình vẫn luôn tự tìm cớ để lừa dối bản thân. "Đi chơi thôi mà, có sao đâu", nhưng thật ra cô vẫn đang cố gắng học theo Tiết Ân Cẩn. Nhưng đâu phải ai cũng có thể trở thành Tiết Ân Cẩn.
Cô không thể trở thành con người lý tưởng của mình, cũng không thể trở thành mẫu người mà Tống Dư An thích. Cô vẫn là cô, vẫn không thể sống một cuộc đời sôi nổi và mới mẻ.
“Tôi không nên đến đây.”
Cô lẩm bẩm một câu, nhưng Hứa Bạch Nghiên không nghe rõ: “Cô nói gì cơ?”
“Không có gì.”
Hứa Bạch Nghiên: “...?”
Sự bế tắc đột ngột giữa hai người khiến Phương Nguyên phía sau không thể chịu nổi. Anh ra hiệu cho Hứa Bạch Nghiên rồi nói bằng khẩu hình: “Động viên, phải động viên nhiều vào, chuyện này là bình thường mà.”
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, bình thường sao? Lướt sóng đuôi thuyền đơn giản thế này mà mất cả buổi không đứng lên được có bình thường không?
Phương Nguyên nhìn thái độ của anh thì biết ngay người này chắc chắn không thể hiểu được. Cũng phải, một thiên tài lướt sóng như Hứa Bạch Nghiên, người dễ dàng học được và còn đạt được thành tựu lớn khi còn trẻ làm sao có thể hiểu được sự tuyệt vọng của một người bình thường khi không thể đứng vững trên sóng chứ.
Đúng là nghiệp chướng mà!
Phương Nguyên không nỡ nhìn, quay đầu lại tiếp tục lái thuyền.
Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn người đang ở dưới nước một lúc, nghĩ rằng cứ thế này thì không ổn. Dù thế nào đi nữa, cô cũng là học viên đầu tiên của anh. Và học viên đầu tiên của anh không thể đến cả việc đứng lên và lướt một đoạn cũng khó khăn như vậy.
“Hạ Du.” Anh lên tiếng gọi tên cô.
Người dưới nước khẽ nhúc nhích nhưng không quay đầu nhìn anh.
Hứa Bạch Nghiên kiên nhẫn nói: “Nghỉ ngơi năm phút rồi thử lại lần nữa.”
Tâm trạng Hạ Du đang rất tồi tệ, cô nói với giọng buồn bã: “Đã hết một tiếng của tôi rồi.”
Hứa Bạch Nghiên nhìn đồng hồ, quả thật chỉ còn ba phút nữa.
Nhưng mặc kệ.
“Tôi là huấn luyện viên, tôi biết thời gian.” Hứa Bạch Nghiên đứng dậy. “Một lát nữa cô nhất định phải nghe theo khẩu lệnh của tôi. Tôi bảo làm thế nào thì cô cứ thế mà làm.”
“…”
“Nghe rõ chưa?”
“Tôi nghe rõ, nhưng tôi không học được đâu…”
Hứa Bạch Nghiên: “?”
“Với lại bây giờ tôi mệt lắm rồi, không chơi nổi nữa.” Hạ Du cúi đầu, hai tay quạt nước rồi quay người lại, bám vào đuôi thuyền.
Hứa Bạch Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích. Anh theo bản năng muốn cản cô lại. Anh phải để cô thử thêm vài lần nữa, phải để cô học được. Nhưng chưa kịp mở lời, người dưới nước đã ngẩng đầu nhìn lên.
“Huấn luyện viên, phiền anh kéo tôi lên với.”
Người trước mặt cô không trang điểm, gương mặt mộc ướt sũng. Da cô rất trắng, có lẽ vì thế mà anh nhìn thấy rõ vệt đỏ dưới mắt cô hơn. Đỏ ửng, sắp khóc, giống như vừa bị bắt nạt rất thảm.
Hứa Bạch Nghiên sững lại, ngưng vài giây mới đưa tay ra.
“Cảm ơn anh.” Hạ Du mượn lực để trèo lên thuyền, lấy khăn tắm quấn quanh người. “Thuyền trưởng, giờ chúng ta về được rồi ạ.”
Phương Nguyên: “À, được được.”
Suốt chặng đường không ai nói một lời nào.
Đường về rất nhanh. Cập bến xong, Hạ Du gật đầu chào Phương Nguyên rồi đi về.
“Ngày đầu ra quân thất bại rồi nhé.” Phương Nguyên lắc đầu khi Hứa Bạch Nghiên đi ngang qua.
Hứa Bạch Nghiên dừng bước.
Phương Nguyên khoác vai anh, hết lời khuyên nhủ: “Anh Nghiên, làm thầy thì phải kiên nhẫn một chút, nói chuyện cũng phải dễ nghe hơn. Cậu xem, cậu làm người ta khóc rồi kìa.”
Hứa Bạch Nghiên cau mày: “Ông nghĩ cô ấy khóc là vì tôi à?”
“Thế không phải vì cậu thì vì ai?” Phương Nguyên nói: “Người ta thất bại vốn đã rất thất vọng rồi, cậu lại còn chê người ta giữ thăng bằng kém, không có tố chất thể thao. Cô bé này da mặt mỏng manh như thế sao chịu nổi.”
Hứa Bạch Nghiên cứng họng không nói được gì.
Phương Nguyên hiếm khi thấy anh thất bại trong chuyện lướt sóng như vậy, vừa thấy lạ vừa buồn cười: “Chà, không sao, không sao cả. Rút kinh nghiệm thôi, lần đầu dạy học mà, thất bại là chuyện bình thường! Những huấn luyện viên bình thường khác chắc chắn cũng sẽ giống cậu thôi.”
“…”
Huấn luyện viên bình thường khác? Bình thường? Giống?
Hứa Bạch Nghiên không chút biểu cảm, đá cho Phương Nguyên một cái.
—
Trên đường quay về mặt trời vẫn chói chang. Hạ Du vào phòng tắm dành riêng cho nữ của tiệm Summer để tắm qua rồi thay lại bộ quần áo ban đầu.
Tâm trạng cô vẫn không tốt, không chỉ vì sự thất vọng đột ngột khi lướt sóng trên biển. Mà còn bởi cô đã bỏ ra một tiếng đồng hồ với khoản tiền không nhỏ nhưng chẳng đạt được kết quả gì.
Tiền đã lãng phí, điều này mới càng đáng buồn hơn.
Hạ Du thở dài một hơi, quay đầu nhìn cửa hàng nước uống bên cạnh. Thôi, không nghĩ nữa. Dù sao thì cô cũng không dễ dàng thành công mà.
Tiếng chuông gió khẽ vang lên khi Hạ Du đẩy cửa bước vào tiệm. Ông chủ tóc tết bím vẫn ngồi phía sau quầy, nhưng lúc này có thêm một người phụ nữ khác. Cô ấy mặc áo ba lỗ, tóc ngắn, gương mặt mạnh mẽ, đang pha chế đồ uống.
“Chào, về rồi đấy à.” Ông chủ nhìn thấy cô thì lên tiếng chào trước.
Hạ Du gật đầu: “Ông chủ, cho tôi gọi một ly nước.”
“Được, cô xem muốn uống gì nào?”
Hạ Du cúi đầu nhìn vào thực đơn. Đúng lúc này, cô phát hiện bên cạnh thực đơn còn có một tấm bảng nhỏ:
Cần tuyển nhân viên pha chế, tuổi từ 18-40, không giới hạn giới tính. Người có thiện chí xin liên hệ số điện thoại: 135xxxxxxx
Tuyển nhân viên… Lòng Hạ Du khẽ động, vừa định hỏi thì tiếng chuông gió ở cửa lại vang lên. Cô quay đầu lại, thấy đó là Hứa Bạch Nghiên. Anh có vẻ cũng đã tắm xong, đuôi tóc còn vương chút ẩm ướt, đã thay một bộ quần áo khác.
Hạ Du nhanh chóng dời mắt đi, tùy tiện chỉ vào một món: “Ông chủ, tôi lấy món này.”
“Được rồi, kk, một ly nước xoài nhé.”
Người phụ nữ bên trong đáp lại: “Được!”
Hạ Du thanh toán xong, nói một câu “Tôi ngồi ngoài nhé,” rồi vội vàng lướt qua Hứa Bạch Nghiên.
Anh quay đầu lại, cửa tiệm “cạch” một tiếng đóng sập ngay trước mắt. Anh khẽ nhíu mày.
“Tôi vừa định hỏi cô bé kia cảm thấy lướt sóng thế nào, vậy mà cô ấy thấy cậu đến thì chạy mất. Cậu nghiêm khắc với con gái đến mức nào mà nhìn cô ấy sợ thế kia!” Sau khi Hạ Du ra ngoài, ông chủ Trình Lập nói.
Hứa Bạch Nghiên đi tới, ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar: “Cho tôi một ly nước chanh.”
Trình Lập nói: “Vẫn còn tâm trạng uống nước à, học viên không hài lòng thì trừ lương đấy.”
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn ông ấy: “Cô ấy còn chưa nói gì, sao ông biết cô ấy không hài lòng với tôi.”
“Còn cần cô ấy nói nữa à, Tiểu Phương mười phút trước đã gọi điện cho tôi, nói cậu ở trên biển mắng người ta khóc rồi.”
Hứa Bạch Nghiên: “?”
“Cậu nói xem, một cô bé đáng yêu như vậy. Trông ngoan ngoãn, không bị vẻ ngoài của cậu làm lay động, chỉ một lòng muốn học lướt sóng, sao cậu nỡ lòng nào mắng mỏ?”
“Tôi không mắng…”
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à, đứng trên sóng là có thể bay được sao? Kiên nhẫn, chuyện này nhất định phải kiên nhẫn.”
Kk vừa pha nước xoài vừa cười nói: “A Nghiên, cảm giác lần đầu dạy học thất bại thế nào?”
Hứa Bạch Nghiên có chút bực bội: “Ai nói thất bại? Mấy lần cuối cô ấy đã đứng lên được rồi, học được chỉ là vấn đề thời gian thôi. Lần sau đến nữa là được.”
Kk cười thầm: “Cậu chắc chắn cô ấy còn tìm cậu lần nữa không?”
Hứa Bạch Nghiên nghẹn lời, nhìn qua cửa sổ về phía Hạ Du đang ngồi bên ngoài. Dĩ nhiên là phải chắc chắn rồi. Nếu không có lần sau thì coi như lần đầu anh dạy học đã thất bại. Với cái miệng rộng của Phương Nguyên, danh tiếng lẫy lừng của anh cũng sẽ bị hủy hoại mất.
“Nhưng dù có lần sau hay không thì cũng nên nói vài câu dễ nghe đi. Dù gì cậu cũng đã làm người ta khóc rồi.” kk nói thêm.
Hứa Bạch Nghiên cảm thấy vô cùng cạn lời, lại muốn phủ nhận chuyện mình đã làm cô khóc.
Thế nhưng khi nhìn thấy người đang cúi đầu, bực bội chơi điện thoại ngoài cửa sổ, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh đôi mắt đỏ hoe, sắp khóc của cô khi nhìn anh trong nước biển.
Anh đáng sợ đến vậy sao? Anh đâu có thật sự mắng cô.
Bình luận về “Chương 4: Sóng Đuôi Thuyền”
Đăng nhập để bình luận