Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 5: Trà Xanh

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Bầu trời dần chuyển từ màu xanh thẳm sang màu hòa trộn giữa tím nhạt và cam đỏ, cả vùng biển được bao phủ trong một thứ ánh sáng dịu dàng. Gió biển thổi nhè nhẹ, Hạ Du cởi dây buộc tóc, để những sợi tóc còn chưa khô hẳn bay trong gió.

“Cô bé ơi, nước xoài của em đây.”

Cô gái tên kk - người vừa pha chế nước bên trong, mang đồ ra cho cô. Hạ Du cảm ơn, rồi nhân cơ hội hỏi: “Xin hỏi, tiệm của các chị có đang tuyển nhân viên không ạ? Em vừa thấy tấm bảng tuyển dụng bên trong.”

“Có chứ, thường thì chị không có mặt ở tiệm nhiều nên thiếu người.”

“Vậy ngoài những yêu cầu đã ghi trên bảng còn có yêu cầu nào khác không ạ?”

Kk đáp: “Yêu cầu ư… chăm chỉ, biết pha chế đồ uống, có giấy chứng nhận sức khỏe. Cơ bản vậy là được rồi. Em có hứng thú à?”

Hạ Du gật đầu: “Vâng, kỳ nghỉ hè em muốn tìm việc làm thêm ở đây, nhưng em chưa từng pha chế đồ uống, không biết có được không.”

Mắt kk sáng lên: “Thật ra cũng đơn giản thôi. Thế này nhé, sáng ngày kia chị có ở đây, em có thể đến thử.”

Hạ Du reo lên: “Thật sao ạ? Cảm ơn chị!”

“Em có thể làm ở đây thì chị mới là người phải cảm ơn em ấy chứ. Mùa hè đông khách, chị bận muốn chết đây này.”

Tiệm Summer này rất gần nhà trọ của cô, chỉ mất hơn mười phút đi bộ, lại nằm trên con đường đông đúc và an toàn. Làm thêm ở đây là hợp lý nhất.

Tâm trạng u ám của Hạ Du bỗng tốt lên rất nhiều. Cô đặt ly nước xoài xuống, chụp một tấm ảnh hướng ra biển rồi gửi cho Lâm Oánh.

【Phong cảnh đẹp ghê nha~】

Vài phút sau, Lâm Oánh trả lời: 【Ôi trời, đẹp quá! Nhất định tớ phải tới một chuyến mới được!】

Hạ Du khẽ mỉm cười: 【Chờ cậu đấy】

Lâm Oánh: 【Hôm nay cậu làm gì rồi?】

Hạ Du: 【Tớ đi lướt sóng rồi… té rất thảm hại [thở dài]】

Lâm Oánh: 【Vui không?!】

Hạ Du: 【Té đủ kiểu như vậy thì vui gì chứ, huấn luyện viên còn nói tớ không hợp với lướt sóng】

Lâm Oánh: 【Á… Vậy chắc chắn là do huấn luyện viên đó không biết dạy rồi!】

Hạ Du hớp một ngụm nước xoài rồi tiếp tục gõ phím: 【Thật ra anh ấy dạy cũng được, những gì cần nói đều đã nói hết rồi. Hơn nữa anh ấy hình như là một cao thủ lướt sóng rất giỏi thì phải.】

Lâm Oánh: 【Giỏi đến mức nào? Đẹp trai không?】

Quả nhiên, đẹp trai hay không mới là trọng tâm của mọi vấn đề. Hạ Du cũng đã quen với cách suy nghĩ của Lâm Oánh nên trả lời: 【Nhiều người nói anh ấy rất giỏi. Và cũng khá đẹp trai.】

Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm một tin nữa: 【Rất đẹp trai luôn ấy.】

Lâm Oánh: 【Rất đẹp trai á?! Tớ! Muốn! Xem!】

Hạ Du khẽ ho một tiếng, sợ Lâm Oánh sẽ bảo cô đi chụp ảnh, bèn vội vàng trả lời: 【Dạy xong rồi thì đường ai nấy đi.】

Lâm Oánh: 【A… Sao cậu không nói với tớ sớm hơn!】

Có nói sớm cũng đâu có tác dụng. Cô đâu dám lén chụp ảnh anh.

Hạ Du gửi một sticker với biểu cảm lực bất tòng tâm, rồi quay đầu lén nhìn vào trong tiệm.

Từ góc này, cô chỉ có thể thấy được một bên sườn mặt của người đàn ông trước quầy bar. Anh đang ngồi trên chiếc ghế cao, hai chân duỗi ra trông rất dài. Chiếc áo phông trắng rộng rãi, dưới tay áo là cánh tay gác hờ hững trên quầy bar, đường nét mềm mại nhưng gân guốc rõ ràng, tạo cảm giác mạnh mẽ vừa đủ.

Hạ Du khi đánh giá một người thì rất thực tế. Cô cảm thấy huấn luyện viên này quả thật rất đẹp trai. Nhưng điều đó không cản trở cô cảm thấy anh nói chuyện thẳng thắn và không khách sáo, mang lại cảm giác căng thẳng khiến người ta muốn tránh xa.

Chưa kịp nhìn được vài giây, người bên trong không biết có linh cảm gì không, bỗng nhiên liếc mắt nhìn ra. Hạ Du giật mình, vội vàng quay đầu lại, giả vờ như không có gì rồi uống thêm vài ngụm nước.

Ly nước xoài nhanh chóng cạn. Hạ Du cũng không định ở lại lâu hơn nữa. Cô cầm lấy chiếc túi nhỏ bên cạnh rồi đi về.

Về đến nhà trọ, Hạ Du giặt bộ đồ lướt sóng mới mua rồi phơi ngoài ban công nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, tranh thủ còn nhiều thời gian rảnh, cô đi thăm một vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Hải Thành.

Thời tiết nóng nực nên sau khi đi chơi cả buổi cô thấy rất mệt. Hạ Du ngủ một giấc hai tiếng trong nhà trọ, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới ra ngoài tìm gì đó ăn.

Bãi biển về đêm mang một vẻ đẹp rất riêng. Hai bên đường là những hàng cọ thẳng tắp. Ở giữa, người đi bộ qua lại không ngớt, còn có những bạn trẻ lướt ván trượt đi một cách thong dong. Từ đằng xa, tiếng nhạc vọng lại, hương hải sản nướng thơm lừng trong không khí. Trên những bàn ăn trải dài trên bãi cát, từng tốp người túm tụm lại trò chuyện rôm rả.

Mọi thứ trông thật nhàn nhã và náo nhiệt. Hạ Du đi dọc con đường, cảm thấy mình có chút cô đơn nhưng lại nghĩ mọi thứ bây giờ cũng đã rất tốt rồi. Có thời gian rảnh, có cảnh đẹp, nên dù không có ai đi cùng cũng chỉ là một chút tiếc nuối mà thôi.

“Mẹ ơi, con muốn ăn kem kia.”

“Sáng nay ăn một cây rồi, tối không được ăn nữa.”

“A– Mẹ ơi, cho con ăn một cây đi mà, con ăn một nửa thôi? Hai miếng thôi được không? Con xin mẹ đấy.”

“Cái con mèo tham ăn này.”

Một cặp mẹ con đi ngang qua. Đứa trẻ chỉ vào chiếc xe kem ở gần đó nhất quyết không chịu đi rồi dùng những lời ngọt ngào nài nỉ mẹ đi mua cho mình. Hạ Du nhìn cô bé trắng trẻo mũm mĩm, mặc chiếc váy hai dây trông vô cùng đáng yêu. Cô nghĩ mẹ cô bé này chắc hẳn rất cưng chiều con gái, bởi vì chỉ những đứa trẻ được cưng chiều mới dám đưa ra yêu cầu và làm nũng.

Cô nhớ hồi nhỏ khi mẹ về thăm ở quê cũng từng dẫn cô đi mua đồ. Khi đó em trai chưa sinh, chị gái thì đi học, chỉ có hai mẹ con. Lúc ấy cô vui lắm, chỉ là cô có chút xa cách với mẹ mà mẹ cũng vậy.

Sau đó khi mẹ hỏi cô có muốn ăn gì ở thị trấn không, cô nhìn vào một tiệm kem gần đó mà không dám lên tiếng. Bạn bè nói kem ở đó ngon lắm, nhưng vì hơi đắt nên Hạ Du chưa từng được ăn. Thấy cô không nói gì, mẹ đương nhiên nghĩ cô không muốn ăn gì. Mua xong một ít nhu yếu phẩm, mẹ vội vàng đưa cô về nhà ông bà. Sau này có một thời gian Hạ Du thường xuyên nhớ về cây kem đó, cũng thường xuyên hối hận vì lúc đó không dám mở lời.

“Xin chào, cho tôi một cây vị trà xanh.” Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Hạ Du dừng lại trước xe kem và không chút do dự gọi cho mình một cây.

Nhân viên tươi cười, chỉ vào mã QR bên cạnh: “Chị quét mã này là được, chị đợi một lát nhé.”

“Vâng.”

Sau hai phút chờ đợi, cây kem vị trà xanh đã được làm xong. Hạ Du bước tới, đứng bên lề đường từ từ thưởng thức. Cảm giác mát lạnh, vị trà xanh đậm đà rất ngon.

“Này! Tránh ra! Tránh ra đi!”

Bỗng nhiên, một giọng nói hối hả vang lên từ phía sau. Hạ Du theo phản xạ quay đầu lại. Một bóng đen lao nhanh qua người cô, cô bất ngờ bị va phải, lùi lại hai bước. Cây kem trên tay rơi xuống, bẹp dí trên mặt đường. Thủ phạm là một cậu bé tám chín tuổi, đi ván trượt và cũng ngã nhào vào bãi cỏ. May mà trông cậu bé không bị thương nặng.

“…Em không sao chứ?” Hạ Du vội vàng chạy đến bên cạnh cậu bé.

Cậu bé lộ vẻ bối rối, bò dậy từ dưới đất: “Em, em không sao.”

Hạ Du thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”

“Cây kem của chị…”

Cây kem đã hoàn toàn hỏng bét. Nhưng Hạ Du cũng không thể tính toán với một cậu bé. “Không sao đâu, em không bị thương là được rồi.”

Mắt cậu bé sáng lên: “Vâng, thế em đi nhé!”

Nói rồi cậu định rời đi, nhưng chưa đi được hai bước thì bị một người nắm lấy cổ áo phía sau.

“Đi đâu đấy, đã xin lỗi người ta chưa?”

Cổ họng cậu bé đột nhiên bị cổ áo siết lại, định nổi giận nhưng ngước lên nhìn thấy người đến thì liền xìu xuống: “A… Anh Nghiên, là anh à.”

Người kia chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Cậu bé mím môi, lập tức quay sang Hạ Du: “Chị ơi em xin lỗi! Lúc nãy em không phanh kịp, em không cố ý đâu!”

Hạ Du cũng sững người, không ngờ lại gặp Hứa Bạch Nghiên ở đây. Cô ngượng ngùng nói: “Không sao đâu.”

Cậu bé cười hề hề: “Thôi được rồi anh, em xin lỗi rồi, giờ em đi được chưa ạ.”

Hứa Bạch Nghiên hừ một tiếng, buông cậu bé ra: “Ván trượt chưa thành thạo thì đừng chơi ở chỗ đông người. Ra bãi đất trống bên cạnh mà tập trước đi.”

Cậu bé nghiêm túc nói: “Vâng ạ!”

Nói xong vội vàng ôm ván trượt chạy đi mất.

Hiện trường lúc này chỉ còn lại hai người và một cây kem tan chảy. Hứa Bạch Nghiên quay sang nhìn Hạ Du.

Thật ra anh đã nhìn thấy học viên này từ sớm khi cô lững thững đi dạo đến đây mua kem. Anh đang đợi người nên không đi, chỉ đứng đó nhìn cô mua kem rồi đứng bên lề đường, từ từ thưởng thức từng miếng. Và sau đó thì bị va phải.

Ăn thật là chuyên tâm.

“…Chào huấn luyện viên.”

Sau một hồi bị nhìn chằm chằm, học viên cất tiếng chào. Hứa Bạch Nghiên ừ một tiếng tạm hài lòng.

“Chào huấn luyện viên, tôi đi trước đây.”

Học viên chuồn còn nhanh hơn cả thỏ.

“?”

Sững sờ hai giây, Hứa Bạch Nghiên không thể tin được, vội vàng gọi cô lại: “Khoan đã.”

Hạ Du phanh gấp, rụt rè quay đầu lại: “Anh còn chuyện gì không ạ?”

Hứa Bạch Nghiên nhất thời không biết nói gì. Thật ra chuyện mình không thể dạy được cho học viên đầu tiên lướt sóng đuôi thuyền, lại còn làm người ta khóc khiến anh cứ bận lòng mãi. Thế nên hôm qua anh đã định nói chuyện với cô lần nữa. Nhưng không ngờ khi anh ra khỏi tiệm Summer, người ban đầu còn ngồi dưới chiếc ô đã đi mất.

“Kem của cô không cần nữa à?” Hứa Bạch Nghiên suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Ôi, xin lỗi, tôi quên mất…” Hạ Du cúi xuống nhặt cây kem dưới đất lên, vứt vào thùng rác gần đó. Vứt xong, cô đứng thẳng dậy: “Huấn luyện viên, vậy tôi đi trước–”

“Là vị trà xanh sao?”

“Hả?”

Hứa Bạch Nghiên lấy điện thoại từ trong túi ra, đi đến trước xe kem rồi gọi một cây. Hạ Du nhìn anh thanh toán tiền, nhận ra anh định mua một cây kem khác cho mình: “Không cần đâu…”

“Thằng nhóc đó là con của bạn tôi.”

“Không sao đâu, cậu bé cũng không cố ý.”

“Nhưng vẫn phải đền kem cho cô.” Hứa Bạch Nghiên nhận cây kem từ tay người bán rồi đưa cho cô. Hạ Du xua tay, có chút lúng túng: “Không cần đền, không cần đền đâu.”

“Mua rồi mà.” Hứa Bạch Nghiên nói với giọng điệu thờ ơ. “Tôi cũng không ăn thứ này, chẳng lẽ lại vứt đi sao.”

“A… Vậy, vậy được, cảm ơn anh.”

Hạ Du đành nhận lấy. Cây kem mát lạnh giống hệt cây kem vừa nãy cô mua, vị trà xanh.

Một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí. Hạ Du nhẹ nhàng liếm lớp kem hơi tan trên bề mặt rồi liếc nhìn người bên cạnh. Có vẻ như anh không có ý định rời đi.

“Anh đang đợi người à?”

“Lần sau khi nào cô đi lướt sóng nữa?”

Hai người đồng thời lên tiếng. Hạ Du hơi ngẩn người: “Chắc không đi nữa đâu.”

“Tại sao?”

Hạ Du có chút khó hiểu: “Không phải anh nói tôi tố chất thể thao kém, khả năng giữ thăng bằng cũng tệ, không hợp lướt sóng sao?”

Hứa Bạch Nghiên bị câu nói của cô làm cho nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Lúc đó ý tôi là…”

“Anh!”

Đúng lúc này, hai người đi tới từ phía xa. Một người là kk, cô gái vừa pha chế nước bên trong tiệm hôm nay, còn người kia mặc chiếc áo phông hoa màu xanh lam, Hạ Du nhớ ra đó là chàng trai mặc quần đùi đi biển màu hồng ở bãi biển hôm nay.

Chàng trai cười toe toét đi tới, nhìn chằm chằm vào cô: “Ôi! Anh dẫn học viên của mình đi ăn kem à!”

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn anh ta: “Không liên quan đến cậu, trước hết hãy xem cậu đã bắt tôi chờ bao lâu đi.”

“Đợi một chút thì làm sao chứ, vừa đủ để hai người ăn kem mà.” Chàng trai đi đến trước mặt Hạ Du. “Chào, chào em. Anh tên là Hà Gia Sâm, em tên gì thế?”

Hạ Du hạ cây kem xuống một chút: “Chào anh, em tên là Hạ Du.”

“Oa, hay quá! Rất hợp với em đấy! À, bọn mình kết bạn WeChat nhé.”

“Đừng có nghịch.” Kk bên cạnh đẩy Hà Gia Sâm một cái, rồi quay sang nói với Hạ Du: “Em đừng để ý cậu ta, cậu ta có lúc nói nhiều lắm.”

Hà Gia Sâm tỏ vẻ không vui: “Đâu có…”

Kk không thèm để ý, chỉ hỏi: “Sao hai đứa lại ở đây cùng nhau thế?”

Hạ Du: “À… Tụi em tình cờ gặp nhau, nói chuyện được vài câu thôi.”

“Vậy à, thế thì đừng đứng đây nói chuyện nữa, đi ăn cùng đi. Bọn chị đã gọi đồ nướng rồi.”

Nói xong, kk nhẹ nhàng khoác tay Hạ Du: “Đi thôi.”

Sự nhiệt tình của kk làm Hạ Du hơi sững sờ: “Ăn cơm ạ? Thôi, em không đi đâu.”

“Không sao đâu mà, đi ăn cùng đi, hai đứa có thể tiếp tục trò chuyện.”

Thật ra cũng chẳng có gì để trò chuyện nữa… Hạ Du không quen với những tình huống như thế này nên vẫn muốn từ chối. Nhưng ngay sau đó, kk đã thay đổi ý định của cô: “À đúng rồi, sáng mai em sẽ đến tiệm đúng không. Vừa hay chị có thể nói trước với em về lương và thời gian làm việc luôn.”

Nghe đến việc làm thêm, Hạ Du dĩ nhiên động lòng! Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng có làm phiền mọi người không ạ?”

Kk: “Không đâu, chúng ta đều là bạn bè cả mà!”

Thế là Hạ Du cứ thế đi theo vài người họ đến một tiệm đồ nướng ở bãi biển một cách mơ màng. Cùng ăn còn có vài người con trai khác. Ngoài ông chủ tiệm là Trình Lập và anh thuyền trưởng Phương Nguyên hôm đó thì những người còn lại cô chưa từng gặp. Bàn nướng được bày ngay trên bãi cát. Vừa ngắm biển vừa ăn đồ nướng, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới với Hạ Du.

“Hạ Du, em xem thực đơn còn muốn ăn gì nữa không, có thể gọi thêm.” kk đưa thực đơn cho Hạ Du.

Hạ Du hơi rụt rè: “Em mới đến đây, chưa biết món nào ngon.”

kk: “Vậy thì để chị gọi thêm vài món đặc trưng của tiệm này nhé, em thử xem.”

“Cảm ơn chị kk.”

Vì mọi người đều là người quen, họ đều biết chuyện Hứa Bạch Nghiên dạy học hôm qua nên rất hào hứng và đưa chủ đề này ra bàn luận.

“Đây là học viên của anh Nghiên à! Học viên đầu tiên luôn đấy!”

“Cũng là học viên đầu tiên dạy thất bại. A Nghiên, cảm giác thế nào? Làm huấn luyện viên cũng khó lắm đấy nhỉ?”

Trình Lập: “Lúc trước còn nghĩ dạy người mới thì quá đơn giản, cứ đòi tôi sắp xếp người có nền tảng. Cuối cùng thì sao… không dạy nổi người mới luôn.”

“Hahahahahaha!”

Hà Gia Sâm nói: “Tôi đã bảo anh Nghiên dạy người không được mà, trước kia chỉ bảo tôi vài lần mà mắng tôi suýt bỏ luôn lướt sóng. Tối đó tôi còn úp mặt vào gối khóc thầm chứ đừng nói đến một cô gái nhỏ nhắn như thế.”

Hứa Bạch Nghiên nghe mà giật giật thái dương: “Tôi không dạy được khi nào chứ? Còn cậu nữa, tôi mắng cậu hồi nào?”

“Không hẳn là mắng, nhưng lời anh nói còn khiến em khó chịu hơn cả bị mắng. Anh, em nghĩ tốt nhất sau này anh đừng đi dạy nữa thì hơn.”

Hứa Bạch Nghiên dựa vào ghế, hơi nheo mắt lại: “Thằng nhóc này, cậu muốn ăn đòn hả?”

“Tôi thấy cậu mới là người muốn ăn đòn đấy.” Trình Lập nói xong thì quay sang Hạ Du: “Hạ Du này, hôm qua thật sự xin lỗi em nhé. Vì huấn luyện viên nên trải nghiệm lướt sóng không được tốt cho lắm. Hay là bọn anh hoàn lại tiền cho em nhé.”

Hạ Du nãy giờ đứng nghe mà lòng thấp thỏm, giờ Trình Lập đột nhiên nói vậy thì cô lại càng ngại hơn. Cô liếc nhanh Hứa Bạch Nghiên một cái rồi nói: “Không cần đâu! Thật ra là do vấn đề của chính em. Huấn luyện viên dạy rất tốt và rất tận tình ạ!”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướn mày, ánh mắt nhìn Hạ Du lộ ra vài phần hài lòng.

Lời này nghe thật dễ chịu. Anh không ngại để họ nghe thêm vài lần nữa.

Hứa Bạch Nghiên nói: “Tôi dạy rất tốt, cô thật sự nghĩ như vậy à?”

Hạ Du chớp chớp mắt, trán hơi lấm tấm mồ hôi: “Tôi, tôi thật sự nghĩ như vậy ạ!”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 5: Trà Xanh