Ngày hôm sau, Hạ Du chính thức đi làm tại chi nhánh nước giải khát của tiệm lướt sóng Summer. Kk sợ cô chưa quen nên đã ở bên cạnh một lúc vào buổi sáng, tận tình chỉ dạy cô cách nhận order và đón tiếp khách. Sau đó vì kk còn có lớp dạy lướt sóng, Trình Lập cũng bận việc khác nên cả tiệm hoàn toàn giao cho một mình cô.
Ban đầu Hạ Du khá lo lắng, nhưng sau khi tiếp đón được vài vị khách và pha chế đồ uống thành thạo thì cảm giác hồi hộp cũng biến mất.
Keng.
Vừa mới mang ra một ly nước ép nho, tiếng chuông gió lại vang lên. Hạ Du lập tức đứng dậy khỏi ghế: “Chào mừng-”
Một người đàn ông bước vào. Áo phông đen, quần dài xám, dáng người cao ráo, lại trông như vừa ngủ dậy. Hai chữ “quý khách” còn lại bị Hạ Du nuốt ngược vào trong.
“Trình Lập đâu rồi.” Người đến chính là Hứa Bạch Nghiên.
Hạ Du đáp: “Ông chủ Trình bận việc rồi ạ.”
“Ồ.”
Hứa Bạch Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, trông như đang cố tỉnh lại sau một giấc mộng du. Nhưng phải nói rằng vẻ mặt này trên gương mặt anh vẫn rất đẹp trai.
“Huấn luyện viên, anh có muốn uống một ly trà trái cây để tỉnh táo không?” Hạ Du tốt bụng hỏi.
Hứa Bạch Nghiên nhìn Hạ Du. Lúc này, cô đang đứng sau quầy bar nhìn anh, rất yên tĩnh, chỉ có chiếc kẹp tóc hình bướm nhỏ cài bên tóc mái trông như đang muốn bay đi.
“Cô biết làm món gì?”
“Bây giờ tôi làm được tất cả rồi ạ.” Hạ Du nói với vẻ vui vẻ và có chút tự hào. “Tất cả các món trong tiệm đều được, tôi mời anh nhé.”
Hứa Bạch Nghiên ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar, một tay chống đầu: “Mời tôi à?”
“Vâng… Hôm qua cảm ơn anh đã dạy tôi lướt sóng miễn phí.” Hạ Du thật lòng cảm ơn anh nên cô rất nhiệt tình nói: “Hay là tôi làm cho anh một phần combo của tiệm nhé. Combo sẽ bao gồm một món tráng miệng. Trà trái cây thì anh muốn uống gì… Trà đá dưa hấu hoa nhài? Xoài xanh? Hay món khác?”
Hứa Bạch Nghiên ban đầu không có ý định uống trà trái cây, nhưng thấy vẻ nhiệt tình của cô thì anh cũng không muốn từ chối nữa.
Ừm, cảm giác có học viên hình như cũng không tệ lắm.
“Trà dưa hấu đi, món tráng miệng thì thôi, tôi không thích ăn.”
“Vậy anh đợi một chút.”
Hạ Du quay người đi cắt dưa hấu. Dưa hấu rất tươi, cắt xong cô cho vài miếng vào ly dầm nát, rồi chuẩn bị đá viên và si-rô…
Hứa Bạch Nghiên ngồi tại chỗ, một tay chống đầu, một tay đặt trên quầy bar lướt điện thoại. Vì anh ngồi ngay trước bàn cắt trái cây nên Hạ Du vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy bàn tay của anh. Ngón tay anh rất dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh, toát lên vẻ mạnh mẽ của một chàng trai trẻ.
“Lát nữa đừng cho nhiều si-rô.” Giọng nói từ phía trước vọng lại.
Hạ Du giật mình: “À… vâng.”
Cô cúi xuống, trong lòng thầm ngưỡng mộ bàn tay của huấn luyện viên sao lại đẹp đến thế. Có phải những người đẹp thì cái gì cũng đẹp không? Thật là không công bằng.
Keng.
Khi cô đang tiếp tục pha chế, lại có người bước vào tiệm. Người vào trước là Trình Lập, phía sau còn có hai cô gái và một chàng trai. Họ mặc đồ bơi, trang điểm và làm tóc rất sành điệu.
“Các em có thể gọi món ở đây hoặc ngồi xuống trước, chúng ta sẽ nói chuyện xem trình độ các em đến đâu để anh sắp xếp huấn luyện viên.” Trình Lập nói với họ.
“Vâng ạ.” Ba người họ đi đến trước quầy bar.
Hạ Du dừng tay pha trà trái cây để nhận order của họ. Nhưng trong lúc gọi món, ánh mắt của họ cứ lén lút nhìn sang bên cạnh - nơi Hứa Bạch Nghiên đang ngồi.
“Chào mọi người, mọi người muốn uống gì ạ?” Hạ Du đành phải kéo sự chú ý của họ lại.
Cô gái tóc vàng nói: “Cho em một ly nước chanh.”
“Vâng, còn hai người kia thì sao ạ?”
“Ông chủ, bọn em có thể tự chọn huấn luyện viên được không ạ?” Cô gái tóc vàng bất ngờ cười tươi nhìn Trình Lập.
Trình Lập nói: “Hai ngày nay huấn luyện viên nào chưa có lớp thì đều được cả.”
“Vậy… bọn em có thể chọn anh ấy không ạ?”
“Đúng rồi, đúng rồi, có thể chọn anh ấy không?”
Hai cô gái tỏ vẻ háo hức, nhìn chằm chằm vào Hứa Bạch Nghiên. Hạ Du cũng chú ý tới, thầm nghĩ xem ra anh đã nổi tiếng rồi, có người còn chỉ đích danh muốn anh làm huấn luyện viên. Quả nhiên việc cô lướt sóng thành công hôm qua đã có hiệu quả.
“Cậu ấy à… Đợi một chút nhé, các em cứ ngồi xuống đi, để anh xác nhận đã.” Trình Lập dỗ ba người khách đã gọi món xong ra chỗ ngồi rồi quay lại ghé sát Hứa Bạch Nghiên nói nhỏ: “Thế nào, lướt sóng đuôi thuyền, nhận đơn chứ?”
Mấy vị khách kia không nghe thấy âm lượng này, nhưng Hạ Du ở sau quầy bar thì nghe rất rõ. Cô thấy Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Trình Lập một cái, có vẻ hơi không vui.
Trình Lập liền nói: “Tôi đã bảo tại sao cô gái này cứ trên đường hỏi han về cậu hoài, hóa ra là đến tìm cậu. Dù sao cậu cũng rảnh mà, chuẩn bị nhận đơn đi nhé?”
Hứa Bạch Nghiên: “5000 một tiếng.”
Ở trong quầy bar, Hạ Du khựng lại, hít một hơi khí lạnh. Hết giá ưu đãi, huấn luyện viên lại đắt đến thế này sao?!
Trình Lập cũng đẩy Hứa Bạch Nghiên một cái, hạ giọng nói: “Cậu cắt cổ khách vậy.”
Hứa Bạch Nghiên nói với giọng không mặn không nhạt: “Giá của tôi có vấn đề gì à?”
“Cậu, giá của cậu thì không có vấn đề gì. Nhưng người ta chỉ muốn lướt sóng đuôi thuyền thôi… Thôi được, để tôi đi hỏi xem, biết đâu họ cũng chịu.”
“Khoan đã, không cần hỏi đâu. Giờ tôi đột nhiên thấy chóng mặt quá, chắc là bị cảm rồi. Không dạy được.”
Trình Lập giật giật khóe miệng, trợn tròn mắt. Cái gì mà năm nghìn, cái gì mà cảm cúm, rõ ràng là không muốn dạy chứ gì. Nhưng cũng phải, hai cô gái này có lẽ đến vì vẻ ngoài của anh, chứ ý định học thật sự thì có hơi ít…
“Lại bắt đầu kén cá chọn canh rồi. Rốt cuộc tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ?” Miệng Trình Lập thì nói vậy, nhưng trong lòng đã chuẩn bị từ chối giúp anh rồi.
Hứa Bạch Nghiên hiểu ý, vỗ vai Trình Lập: “Ông chủ cũng không thể ngược đãi nhân viên chứ. Bị ốm thì phải cho nghỉ ngơi, đúng không?”
“Đúng, đúng, phiền cậu quá đi mất.”
Trình Lập cằn nhằn xong thì quay người lại đối diện với khách, lại trưng ra vẻ mặt thân thiện: “Chào các em, xin lỗi nhé. Chỗ cậu ấy đã kín lịch rồi…”
Ly trà đá dưa hấu hoa nhài đã pha xong. Hạ Du đặt ly trà lên miếng lót rồi đẩy đến trước mặt Hứa Bạch Nghiên, nhưng tay vẫn đặt trên miếng lót chưa buông ra. Hứa Bạch Nghiên không lấy được, ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
“Huấn luyện viên, anh bị cảm rồi có chắc là muốn uống đồ lạnh không? Hay để tôi pha lại cho anh một ly nhiệt độ thường nhé.”
Cô gái nói với vẻ mặt chân thành. Hứa Bạch Nghiên nhìn vào mặt cô hai giây rồi nói: “Tôi không bị cảm.”
“Nhưng lúc nãy anh nói anh bị cảm mà…”
“Nói bừa thôi.”
Hạ Du ngây người rụt tay lại. Cô liếc nhìn mấy người đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ rồi nói nhỏ: “Vậy là anh không muốn nhận đơn này sao?”
Trà đá dưa hấu hoa nhài hơi ngọt nhưng rất tươi mát. Hứa Bạch Nghiên uống hai ngụm rồi thầm nghĩ tốc độ học pha chế đồ uống của cô gái này cũng nhanh thật. “Ừ, không muốn nhận.”
“Tại sao ạ?”
Hứa Bạch Nghiên không muốn nói những lý do kỳ quái kia nên tiện miệng nói: “Nhìn qua là biết chẳng học được gì rồi.”
Hạ Du lập tức rơi vào trầm tư: “…Nhưng mà trước đây tôi cũng chẳng biết gì cả.”
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô, không hiểu sao lại thấy vẻ mặt trầm tư của cô rất buồn cười. Anh từ tốn trêu chọc: “Đúng vậy, chính vì đã có một học viên chẳng biết gì như cô rồi nên tôi không muốn dạy thêm người thứ hai.”
“…”
Hạ Du quyết định rút lại lời đã từng nói rằng anh là người rất tốt!
*
Công việc của Hạ Du không liên quan đến việc lướt sóng. Thế nên trong ba bốn ngày sau đó, cô đều đến tiệm pha chế nước đúng giờ.
Lúc rảnh rỗi cô lại lang thang trên bãi biển hoặc ngồi trên ghế ngắm biển. Đôi khi cô cũng đi bơi, tất nhiên là với chiếc phao bơi vì kỹ năng bơi của cô không được tốt.
Những ngày này cô sống rất trọn vẹn và vui vẻ. Nhìn những người ra vào tiệm để đi lướt sóng, trong lòng cô cũng cảm thấy ngứa ngáy. Sau lần lướt sóng đuôi thuyền thành công, cô thật ra rất muốn thử lại lần nữa. Nhưng… cô không dám đặt lịch với Hứa Bạch Nghiên nữa. Năm nghìn một giờ, vượt xa giá thị trường, quá đắt rồi.
Chiều hôm đó tan làm xong, Hạ Du cùng kk và mọi người ăn tối tại tiệm. Hứa Bạch Nghiên cũng có mặt. Anh thường xuyên xuất hiện ở Summer để ăn uống, Hạ Du cảm thấy anh và những người ở đây có mối quan hệ bạn bè rất thân thiết.
Sau bữa tối, cô dọn dẹp hộp đồ ăn của mình rồi ngồi dưới chiếc ô trước cửa tiệm một lúc. Gió đêm mát rượi, cô nhắn tin cho mẹ báo bình an. Mẹ cô hồi lâu sau mới trả lời một câu, dặn cô chú ý an toàn rồi không nói thêm gì nữa. Hạ Du cũng đã quen với sự xa cách này trong gia đình nên không nói gì thêm.
“Này! Làm gì ở đây thế?” Bỗng nhiên có người vỗ vai cô. Hạ Du quay đầu lại thì thấy Hà Gia Sâm đang trượt ván xuất hiện phía sau cô.
Gần đây cô cũng đã quen thuộc hơn với Hà Gia Sâm nên cười nói: “Không làm gì cả, ăn cơm xong ra ngồi nghỉ một lát.”
Hà Gia Sâm nhìn vào trong nhà: “Mọi người vẫn ở trong đó à?”
“Ừm, vẫn đang ăn.” Hạ Du nhìn xuống chân anh khen một câu: “Ván trượt của anh đẹp thật đấy.”
“Thế à! Đây là ván lướt trên cạn anh mới mua.”
“Ván lướt trên cạn?”
“Đúng rồi. Nó cũng khác với ván trượt bình thường một chút. Thường thì anh chơi nó để giữ cảm giác lướt sóng.”
Nghe thấy có liên quan đến lướt sóng, Hạ Du bỗng thấy tò mò: “Ván này có thể dùng để tập lướt sóng trên cạn không?”
“Ừ, em có muốn thử không?”
“Em chưa chơi bao giờ.”
“Không sao cả, cứ thử đi. Anh sẽ dạy em.”
Dạo gần đây Hạ Du rất thích lướt sóng. Nghe thấy chiếc ván này có thể dùng để luyện tập, cô lập tức cảm thấy hứng thú liền đi theo Hà Gia Sâm đến một chỗ bằng phẳng trước cửa.
“Em đứng lên đi, anh sẽ giữ em ở bên cạnh.”
Hạ Du có chút lo lắng, thận trọng đặt một chân lên ván. Chiếc ván hơi chao đảo.
Hà Gia Sâm nói: “Em đừng sợ, hạ thấp trọng tâm, cong đầu gối xuống, giống như lúc em học lướt sóng đuôi thuyền vậy.”
“Thế này à?”
Cô nhớ lại cảm giác lướt sóng trên biển và bắt chước tư thế đó. Quả nhiên cô đã nhanh chóng tìm lại được cảm giác thăng bằng. Cô hơi dang hai tay rồi đặt chân còn lại lên ván.
"Đúng, đúng, chính là như vậy! Em tiếp thu nhanh đấy chứ!"
Được khen, Hạ Du có chút ngượng ngùng. Hà Gia Sâm nói: “Em giữ thăng bằng đi, có thể dùng chân sau khẽ đẩy một cái.”
Hạ Du thận trọng gật đầu thử làm theo, chiếc ván trượt quả nhiên lướt về phía trước một đoạn. Hà Gia Sâm sợ cô ngã nên cứ chạy theo bên cạnh, dạy cô những động tác trượt cơ bản. Sau đó, thấy cô đã có thể tự giữ thăng bằng, anh hỏi: “Hạ Du, lần sau khi nào em đi lướt sóng nữa, chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Cô dừng lại, một chân đặt xuống đất, chiếc ván trượt cũng đứng yên. Hạ Du nghiêng đầu hỏi: “Anh có phải là huấn luyện viên không?”
“Đúng vậy, anh làm thêm, thỉnh thoảng mới dạy thôi.”
Hà Gia Sâm và cô gần bằng tuổi nhau, anh đang học đại học ở Hải Thành và cũng đang trong kỳ nghỉ hè. Hạ Du nghĩ bụng gần đây mình vẫn luôn muốn tìm một huấn luyện viên lướt sóng, nhưng những huấn luyện viên ở tiệm đều rất bận, như kk thì ngày nào cũng có lớp. Cô cũng ngại nhờ chị ấy sắp xếp thời gian. Hà Gia Sâm có thời gian thì rất tiện, hơn nữa giá của huấn luyện viên làm thêm chắc cũng sẽ thấp hơn một chút.
“Thế một tiếng của anh bao nhiêu tiền ạ?”
“Anh á? Em muốn tìm anh dạy à? Nếu là em thì anh chắc chắn không lấy tiền đâu!”
Hạ Du xua tay: “Không, không, tất nhiên là phải trả tiền chứ, không trả tiền em cũng ngại.”
“Không sao đâu, bạn bè cả mà!”
Hạ Du thấy anh kiên quyết không nhận tiền thì đành thôi, bèn chuyển chủ đề: “Em thử chiếc ván lướt trên cạn của anh thêm lần nữa được không?”
“Được chứ, nhưng em cẩn thận đấy.”
“Vâng, em sẽ từ từ.”
…
Ở phía bên kia, khi Hứa Bạch Nghiên bước ra khỏi tiệm thì anh thấy ngay cảnh tượng trước mắt. Trên khoảng sân trống trước cửa, Hạ Du đang cẩn thận lướt ván, còn Hà Gia Sâm thì chạy theo bên cạnh với vẻ mặt mê mẩn. Cậu ta không biết mệt sao. Thật không thể nhìn nổi.
“Này, anh!” Hà Gia Sâm nhanh chóng thấy Hứa Bạch Nghiên xuất hiện ở cửa, cười toe toét chạy lại: “Thế nào, em dạy Hạ Du một lúc, cô ấy đã có thể lướt được một đoạn nhỏ rồi đấy.”
“Ồ.”
“Anh, em thấy cô ấy giữ thăng bằng khá tốt đấy chứ, trước đó anh nói dạy cô ấy khó, chắc chắn là do vấn đề của anh rồi.”
Hứa Bạch Nghiên: “?”
Hà Gia Sâm vì có thể thắng anh một lần trong chuyện lướt sóng nên càng đắc ý hơn: “Hơn nữa anh có biết không, vừa nãy Hạ Du nói muốn tìm em làm huấn luyện viên đấy!”
Hứa Bạch Nghiên: “Tìm cậu?”
“Đúng vậy. Cô ấy muốn em dạy, này anh đừng buồn quá, người ta thấy em dạy tốt hơn thì chọn em cũng là chuyện bình thường!”
Gió đêm thổi qua tai mang theo hơi ấm của đêm hè. Nhưng Hạ Du lại cảm thấy lạnh sống lưng. Cô vội vàng phanh lại, một chân đạp ván lướt trên cạn, quay đầu tìm Hà Gia Sâm, lại thấy Hứa Bạch Nghiên đang nhìn về phía cô với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
“...?”
“Hạ Du, vui không?” Hà Gia Sâm đứng bên cạnh vẫy tay với cô.
Hạ Du cúi người cầm lấy ván trượt rồi đi lại: “Vui ạ, hay lắm.”
“Vậy sau này khi nào em tan làm anh sẽ qua dạy em, khi đã quen cảm giác này thì đi lướt sóng với anh sẽ dễ hơn.”
Hạ Du không muốn tận dụng sự dạy dỗ miễn phí của Hà Gia Sâm nên không tiếp lời: “Giờ tan làm của em không cố định, em chơi bừa là được rồi.”
“Không sao đâu, khi nào tan làm thì em cứ gọi anh.” Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên, Hà Gia Sâm nghe xong thì nói: “Ván trượt trên cạn này cho em mượn chơi đấy, bạn anh gọi nên anh phải đi một chuyến. Hẹn gặp lại em ngày mai nhé.”
“Này, cái này không cần-”
Hà Gia Sâm nói không sao đâu rồi chạy vụt đi. Hạ Du gọi không kịp nên đành cầm theo chiếc ván trượt. Cô liếc mắt thấy Hứa Bạch Nghiên vẫn đứng đó, bèn nở một nụ cười thân thiện: “Huấn luyện viên-”
“Ba cái đồ cùi bắp đó mà cô cũng dám học.” Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nói.
“Hả?”
“Đi sai đường rồi.”
“…”
Bình luận về “Chương 8: Học Trò”
Đăng nhập để bình luận