Anh nói mà cứ như đang khẳng định: “Anh cứ ngỡ chúng ta đã tâm đầu ý hợp, anh thật sự muốn em. Chẳng lẽ em lại không muốn anh sao?”
Anh dùng thái độ yếu thế để thốt ra lời của kẻ săn mồi. Đây đúng là một chiêu phạm luật. Quả thật, anh quá giỏi trong việc mê hoặc lòng người.
Sau một hồi im lặng, Trình Thư Nghiên liếm môi rồi tổng kết tất cả những gì anh nói thành một câu: “Anh muốn tán tỉnh em.”
Thương Trạch Uyên khẽ nhướng mày, sau đó nhếch môi cười mà không phủ nhận. Câu trả lời quá rõ ràng.
Thật trùng hợp, cô cũng nghĩ như vậy.
Trình Thư Nghiên bật cười, người cô đã tựa sát vào mép bàn, rồi cô thuận thế ngồi hẳn lên đó. Một tay cô chống lên mặt bàn, đặt ngay bên trong hai tay anh, ngón tay cô gõ nhẹ lên mặt bàn, vô tình hữu ý chạm vào mu bàn tay anh.
Thế rồi cô thấy mắt anh tối sầm lại. Ánh nhìn của anh trượt từ mắt cô rồi lướt xuống môi cô. Cô biết anh muốn làm gì.
Đúng như dự đoán, ngay giây tiếp theo, anh đột ngột cúi người lại gần. Trình Thư Nghiên liền dùng tay kia mò lấy chiếc bật lửa, "tách" một tiếng mở nắp, châm lửa rồi nhanh chóng đưa về phía anh nói: “Em chưa đồng ý cho anh hôn em đâu nhé.”
Nụ cười của cô ẩn chứa chút tinh quái. Dừng lại đúng lúc này, rõ ràng là cô muốn khiến anh khó chịu.
Ngọn lửa ở ngay gần, nhưng Thương Trạch Uyên vẫn không hề nao núng. Anh nhìn cô, cười một cách bất lực. Anh đương nhiên biết cô có máu hiếu thắng, không bao giờ muốn chịu thua bất cứ điều gì. Ngay cả khi phản ứng hóa học giữa họ giống nhau thì cô cũng không chấp nhận trở thành người bị động trước sự tấn công dồn dập của anh.
Nhưng hiếu thắng thế này mà cũng áp dụng cả vào chuyện hôn nhau sao?
Anh ngập ngừng vài giây rồi hỏi: “Nếu anh nhất quyết muốn hôn thì sao?”
“Thì tóc anh chỉ có nước bị cháy thôi” cô vừa cười vừa lắc chiếc bật lửa trong tay. “Đại thiếu gia Thương chắc không muốn ngày mai đi học với mái tóc cháy xém đâu nhỉ? Anh không phải là người yêu cái đẹp nhất sao?” Nói xong, cô còn giả vờ đưa bật lửa đến gần ngọn tóc anh.
"Được rồi." Anh giơ tay lên, lùi lại một bước, biết khó mà lui.
Trình Thư Nghiên thấy vậy thì hài lòng. Nhưng vừa đóng nắp bật lửa lại, Thương Trạch Uyên liền tiến lên, vươn tay ra sau lưng cô.
"Anh làm gì đấy?" Vừa dứt lời, trước mắt cô bỗng tối sầm, chiếc đèn bàn đã bị tắt.
Và khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay ấm nóng của anh trượt từ mu bàn tay xuống ngón tay cô rồi từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng rút chiếc bật lửa ra khỏi tay cô.
Căn phòng không còn nguồn sáng, xung quanh trở nên mờ ảo. Nhờ ánh trăng, cô cảm nhận được anh đang đứng trước mặt, ánh mắt dán chặt vào cô. Hơi thở nóng bỏng của anh phả ra thoang thoảng.
Họ đứng rất gần nhau, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể túm lấy cổ áo anh.
Nhưng cô vẫn không động đậy.
"Bật lửa không dùng như thế này, bé cưng." Một lúc sau anh mới lên tiếng. Giọng nói của anh trầm bổng trong đêm, từ “bé cưng” anh nói rất nhẹ, như một sợi lông vũ vô tình lướt qua trái tim, mang theo một khao khát khó tả.
Trái tim vừa mới bình ổn lại bắt đầu đập loạn xạ. Trình Thư Nghiên vô thức nín thở. Cô không thể nói rõ mình đang hồi hộp hay mong chờ hơn, đến cả ngón tay cũng co lại.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "cạch". Ngọn lửa bùng lên, bóng đen trước mặt cô lại tiến sát. Ngay khoảnh khắc tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô nghe thấy anh nói: "Phải dùng như thế này."
Thế giới bên ngoài chìm trong bóng tối, chỉ có một nguồn sáng ở bên má cô. Cô nhìn thấy khuôn mặt anh ở rất gần, đôi mắt sâu thẳm và cả đôi môi đang nhếch lên. Ánh lửa như nhảy nhót theo nhịp tim cô chập chờn.
Anh lại gần hơn, hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
Lưng Trình Thư Nghiên cứng đờ. Cô không nói một lời nào. Sau vài giây ngừng lại, anh cúi mắt xuống và hôn cô.
Môi chạm môi, từ nhẹ nhàng đến sâu đậm. Anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô, môi lưỡi quấn quýt, ấm nóng và mãnh liệt.
Vài ngày trước, lần đầu tiên họ hôn nhau sau khi uống rượu, Trình Thư Nghiên đã nghĩ "Cứ thế này đi".
Còn lúc này, anh một tay đỡ lấy eo cô. Cô bị hôn đến mức thở dốc, đầu óc quay cuồng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Trình Thư Nghiên nghĩ "Cứ thế này cũng được".
Hai tay cô vòng lên cổ anh.
…….
Đêm hôm đó, họ hôn nhau không dứt. Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, đôi khi đang nói chuyện, anh lại bất ngờ hôn cô.
Trên bàn làm việc, trước cửa sổ sát đất, bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành nơi cảm xúc thăng hoa.
Lần cuối cùng là trên giường. Ban đầu, Trình Thư Nghiên thấy đã muộn nên bắt đầu đuổi anh về. Cô đã đẩy anh ra đến cửa, nhưng Thương Trạch Uyên đột ngột quay lại đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Lần này, cô bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí. Đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn. Chỉ một chút mất cảnh giác, cả hai ngã xuống giường. Quần áo cọ xát vào nhau, tình cảm trở nên rối loạn. Anh được đà cắn vành tai cô. Trình Thư Nghiên cũng đáp lại bằng cách cắn nhẹ nốt ruồi nhỏ trên mặt anh. Hơi thở cả hai càng thêm dồn dập.
Họ tỉnh táo lại khi cảm nhận được sự thay đổi của đối phương.
Thương Trạch Uyên chống tay ở phía trên, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mím chặt. Anh trông có vẻ căng thẳng.
Hai người nhìn nhau rồi im lặng tách ra.
Dù Trình Thư Nghiên có từng trải và bình tĩnh đến đâu, lúc này cô cũng trở nên cứng đờ. Đối với một tình huống chưa từng gặp, cô không thể nào xử lý trôi chảy.
Thương Trạch Uyên ngồi bên mép giường. Trình Thư Nghiên đứng dậy. Cả hai tạm thời lấy lại bình tĩnh.
Sau vài phút im lặng, khi cô liếc nhìn anh, anh vừa lúc quay đầu, khẽ ho một tiếng. Cú quay đầu đó khiến cô để ý đến màu đỏ đáng ngờ trên dái tai anh.
Có một câu nói: trên một con tàu cướp biển chỉ cần một người sợ hãi thì sự sợ hãi đó có thể lây lan. Lại có một câu khác: miễn là bạn không thấy xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Trình Thư Nghiên cảm thấy hai câu này thật đúng. Khi cô nhận ra người trong cuộc còn lúng túng hơn mình, sự khó chịu của cô lập tức tan biến. Thậm chí cô còn muốn trêu chọc anh.
Trình Thư Nghiên dựa vào tường khoanh tay, khẽ cười.
Thương Trạch Uyên ngước mắt lên, hỏi cô cười gì. Cô không né tránh, ánh mắt lướt xuống phía dưới một cách mơ hồ, trêu chọc: "Tuổi trẻ thật tốt, có chút chuyện cũng không giấu được."
"..."
Thương Trạch Uyên nhíu chặt mày, môi mím càng chặt hơn. Lần đầu tiên Trình Thư Nghiên thấy thiếu gia bị nghẹn lời, cô cười đến rung người.
Anh nhìn cô: "Trình Thư Nghiên, em..." Anh ấp úng mãi mà không biết nên nói gì. Cuối cùng chỉ còn lại một tiếng cười khẽ.
Nụ cười đầy sự bất lực. Dường như anh thường xuyên bó tay với cô. Anh lại không khỏi tự hỏi: Trình Thư Nghiên rốt cuộc được làm từ cái gì?
Khi anh tấn công, cô chưa bao giờ né tránh. Cô có thể đối đáp với anh, cũng có thể trêu ghẹo một cách tự nhiên.
Về mặt cảm xúc, cô dường như chưa bao giờ để lộ một kẽ hở nào. Điều này càng khơi dậy sự tò mò của anh. Anh có chút muốn nhìn thấy cô xấu hổ, hoặc là... khóc.
Lúc đó, trời đã khuya.
Một lát sau, Thương Trạch Uyên đứng dậy. Trình Thư Nghiên vẫn còn trêu chọc anh "Anh ổn chưa? Lần này phục hồi lâu thật đấy."
Anh chỉ nhếch môi cười mà không nói gì, chầm chậm đi đến cửa. Anh mở khóa rồi vặn tay nắm cửa. Trước khi bước ra, anh lại đưa tay ra chỉ vào cô, ý là: "Cứ chờ đấy."
*
Sau đêm hôm qua, cả hai không còn giống như những ngày trước, không giao tiếp, không nhìn nhau, mọi thứ giữa họ đều rất gượng ép.
Thay vào đó, mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, bề ngoài thì bình yên nhưng bên trong lại ngầm chứa những cảm xúc dâng trào và mơ hồ. Không, phải nói là còn hơn thế nữa. Không còn là sự mơ hồ chậm rãi, mà là những con sóng dữ dội.
Sau bữa sáng, họ như thường lệ, cầm áo khoác rồi lần lượt ra cửa.
Khi lên xe, ánh mắt cả hai khẽ chạm nhau, nhưng vẫn không có thêm bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Một lúc sau, điện thoại của Trình Thư Nghiên rung lên. Cô lấy điện thoại ra xem.
Thương Trạch Uyên: [Ngủ ngon không?]
Cô trả lời: [Rất ngon.]
Thương Trạch Uyên: [Hôm nay đi đâu?]
Trình Thư Nghiên: [Đi học.]
Thương Trạch Uyên: [Sau giờ học thì sao?]
Trình Thư Nghiên: [Chưa nghĩ ra.]
Thoạt nhìn, đây chỉ là một cuộc đối thoại hỏi đáp bình thường. Nhưng một lát sau, tin nhắn tiếp theo đến: [Muốn hôn em.]
Anh đã lộ nguyên hình.
Trình Thư Nghiên liếc nhìn anh. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, điện thoại nhàn nhã xoay tròn trong tay. Vẻ ngoài nho nhã nhưng lại là kẻ bại hoại, cô liền trả lời: [Có tài xế đấy, anh đừng biến thái.]
Điện thoại đổ chuông, Thương Trạch Uyên cúi đầu nhìn rồi khẽ cười không thành tiếng.
Chiếc xe rẽ vào một khúc cua, anh đột nhiên lên tiếng "Chú Trương."
Người tài xế đáp "Vâng!"
Anh khuỷu tay chống lên đầu gối "Cháu bị say xe, muốn uống sữa chua. Ở ngã tư tiếp theo có một siêu thị, phiền chú mua giúp cháu một chai nhé."
Dù đang nói chuyện với chú Trương, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào mặt cô.
Anh luôn có cách, và luôn quá táo bạo.
Trình Thư Nghiên nhìn anh, mỉm cười không nói.
Rồi chiếc xe dừng, người tài xế rời đi.
Anh không nói một lời thừa mà nghiêng người, một tay chống lên tay vịn, tay kia vòng qua eo cô, ghé sát và hôn.
Hành động của anh vô cùng tự nhiên. Dường như sau một đêm luyện tập, không chỉ kỹ năng hôn được cải thiện mà cả sự tiếp xúc cơ thể giữa họ cũng trở nên thoải mái hơn. Không còn cần chào hỏi hay thăm dò, chỉ cần một ánh mắt, tia lửa đã bùng lên.
Nhiệt độ tăng cao, hơi thở trở nên dồn dập.
Bên ngoài đường phố người qua lại, nhưng trong xe, họ hôn nhau như không có ai.
Khi người tài xế bước ra khỏi siêu thị, Thương Trạch Uyên ước lượng thời gian. Sau hai lần chạm môi đầy lưu luyến, anh buông cô ra.
Tài xế mở cửa xe, cả hai thản nhiên trở về vị trí ban đầu.
Chú Trương mua vài loại sữa chua. Thương Trạch Uyên nhận lấy và cảm ơn.
“Bây giờ cháu đỡ say xe nhiều rồi” anh nói, rồi chọn một chai vị đào đưa cho Trình Thư Nghiên “Trong xe nóng bức, chắc em cần cái này hơn.”
Anh đang ám chỉ việc cô bị hôn đến đỏ mặt.
“Cảm ơn anh Trạch Uyên.” Trình Thư Nghiên mỉm cười, lúc đưa tay nhận, cô dùng sức nhéo mạnh vào mu bàn tay anh.
Khi đến trường, cả hai đi về hai hướng khác nhau. Dù vừa rồi trên xe thân mật như vậy, xuống xe cô vẫn đóng vai không thân thiết với anh.
Tiết đầu tiên là môn tiếng Anh. Tống Hân Trúc không có tâm trạng học. Trong vòng nửa tiếng, cô ấy đã chuyền cho Trình Thư Nghiên bảy, tám tờ giấy.
Trình Thư Nghiên đeo tai nghe, tập trung làm bài. Sau khi làm xong, cô mới mở từng tờ giấy ra.
“Tối nay thế nào, có đi không? [icon nghi ngờ]”
“Hạnh phúc của tớ nằm trong tay cậu đấy, Nghiên Nghiên! [icon quỳ lạy]”
“Cầu xin cậu, cầu xin cậu! [icon tội nghiệp chắp tay]”
“...”
Mỗi tờ giấy đều có hình vẽ nhỏ phù hợp với ngữ cảnh, thể hiện rõ tài năng hội họa của Tống Hân Trúc.
Trình Thư Nghiên chọn một tờ, cúi đầu viết vài chữ rồi chuyền lại.
“Được.”
Một từ đơn giản nhưng rõ ràng khiến mắt Tống Hân Trúc sáng lên: “Yes!”
Ban đầu, Thương Trạch Uyên đã vòng vo đủ kiểu để hẹn cô ra ngoài nói chuyện. Nhưng sau đêm qua, vấn đề của họ đã được giải quyết. Bây giờ, cô đi coi như là... giúp Tống Hân Trúc trong chuyện tình cảm.
……
Nhà hàng do Thương Trạch Uyên chọn là một quán ăn tư gia nằm ngay trung tâm thành phố. Phòng riêng biệt, có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.
Khi Trình Thư Nghiên và Tống Hân Trúc đến nơi, Thương Trạch Uyên và Trần Trì đang nói chuyện. Họ ngồi đối diện nhau tại một chiếc bàn vuông dành cho bốn người, mỗi bên còn trống một chỗ. Tống Hân Trúc đương nhiên ngồi cạnh Trần Trì nên Trình Thư Nghiên không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi bên cạnh Thương Trạch Uyên.
Nói đúng ra đây là lần thứ hai họ ăn tối cùng nhau. Tống Hân Trúc vẫn là người chủ động khuấy động không khí. Cô ấy dường như có năng lượng vô tận, nói không ngừng và luôn kéo Trần Trì vào cuộc trò chuyện. Trong suốt bữa ăn, Trình Thư Nghiên chăm chú ăn, còn Thương Trạch Uyên tuy không động đũa nhiều nhưng đa phần vẫn im lặng. Dù sao họ đều là những người chuyên nghiệp trong việc làm nền trên bàn ăn.
Cho đến khi người phục vụ mang đồ uống lên, Thương Trạch Uyên lấy cho cô một ly nước ép đào.
“Đồ em thích đấy.” Anh nói đầy ẩn ý.
“Cảm ơn anh.” Trình Thư Nghiên liếc xéo anh một cái.
Tống Hân Trúc nhìn cả hai, mỉm cười chen vào “Hai anh em cậu thân nhau ghê nhỉ!”
Nghe vậy, Thương Trạch Uyên như cảm thấy hứng thú, anh nhướn mày, chủ động hỏi “Sao em lại nói vậy?”
Tống Hân Trúc nhìn Trình Thư Nghiên, thấy cô không phản ứng gì, bèn kể “Trước đây Nghiên Nghiên không hề nói với em rằng hai người là anh em họ. Mãi đến khi em thấy trên diễn đàn, em tức lắm. Em hỏi sao cậu ấy lại giấu em, cậu ấy nói…”
“Nói bọn anh không thân” anh tiếp lời.
“À, đúng rồi” Tống Hân Trúc gật đầu.
Ban đầu Thương Trạch Uyên im lặng, như đang ngẫm nghĩ hai chữ đó. Một lúc sau, anh bật cười rồi quay đầu nhìn cô, hỏi lại đầy ẩn ý: “Không thân sao?”
Trình Thư Nghiên cũng đặt ly nước ép xuống, đối diện với ánh mắt anh. Ánh mắt họ quấn lấy nhau. Cô không biểu cảm, nhưng từ cái cau mày nhẹ, có thể cảm nhận được sự tức giận của cô - một lời cảnh cáo ngầm.
Thương Trạch Uyên thích thú chống cằm, nhếch môi, như đang thưởng thức. Nhưng anh đã biết điểm dừng trước khi cô nổi giận.
“Ừm” anh đưa ra câu trả lời “quả thực không thân.”
“Nhưng sau này sẽ từ từ thân hơn thôi” anh cười rất thân thiện với Tống Hân Trúc “Với cả em cũng vậy.”
Tống Hân Trúc thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, trước đây cô luôn nghĩ Thương Trạch Uyên là người khó tiếp cận hơn cả Trần Trì.
Trần Trì chỉ là ngoài lạnh trong nóng. Bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong lại dịu dàng, ấm áp. Dù có từ chối bạn, anh cũng sẽ chu đáo đưa bạn về tận nhà.
Còn Thương Trạch Uyên thì hoàn toàn ngược lại. Anh luôn lịch sự với mọi người. Khi các cô gái tìm anh nói chuyện, anh luôn mỉm cười lắng nghe, nhưng khi quay lưng đi, anh lại có thể đẩy người khác vào trong một hầm băng. Anh không dễ dàng thiết lập một mối quan hệ nào, nhưng lại có thể điều khiển cảm xúc của người khác một cách dễ dàng.
Vì vậy, Tống Hân Trúc từng có định kiến với anh, nhưng giờ thì cô ấy lại thấy anh khá dễ gần.
Cô ấy hoàn toàn thả lỏng, đương nhiên nói nhiều hơn. Cô chủ động hỏi về tiêu chuẩn chọn người yêu của mọi người.
Trần Trì bình thản đáp: “Hợp nhau là được.”
Tống Hân Trúc hỏi Trình Thư Nghiên: “Thế còn cậu, Nghiên Nghiên?”
Trình Thư Nghiên không cần suy nghĩ: “Tớ không có tiêu chuẩn nào cả.”
“Yêu đương rắc rối lắm, tớ không có ý định đó” cô giải thích.
“Vậy ạ. Thế còn anh Thương? Rất nhiều cô gái trong trường thích anh mà.”
Thương Trạch Uyên còn chưa kịp trả lời thì Trần Trì vốn im lặng bỗng lên tiếng: “Cậu ấy có lẽ không thể yêu được đâu.”
Nghe vậy, Trình Thư Nghiên và Thương Trạch Uyên cùng lúc nhìn về phía anh ta. Trình Thư Nghiên thì tò mò, còn trong mắt Thương Trạch Uyên lại có một sự ám chỉ. Anh thản nhiên dùng đũa gắp thức ăn cho Trần Trì, nói: “Món lươn nướng này ngon đấy.”
Trần Trì đã hiểu ý nên không nói gì nữa. Đáng lẽ chủ đề này sẽ kết thúc tại đây, nhưng Tống Hân Trúc lại hỏi: “Vì sao vậy ạ?”
Thương Trạch Uyên chậm rãi đặt đũa xuống, cầm khăn nóng bên cạnh lau tay: “Anh giống Trình Thư Nghiên.”
Tức là anh cũng không có ý định yêu đương.
…..
Sau đó, Trình Thư Nghiên ra ngoài hút thuốc. Một lúc sau, Thương Trạch Uyên cũng bước vào phòng hút thuốc.
Hai người ngồi cạnh nhau, ban đầu im lặng. Một lúc sau, Trình Thư Nghiên mới nói với anh "Anh có thể nói chuyện cẩn thận hơn được không?"
Thương Trạch Uyên khẽ cười.
Trình Thư Nghiên đá vào giày anh "Hỏi anh đấy."
"Nước ép ngon không?" Anh lại hỏi một câu chẳng liên quan.
Trình Thư Nghiên khựng lại, nhìn anh. Ánh mắt vừa chạm nhau, cô liền hiểu ý đồ của anh.
Anh muốn thử.
Không ai nói thêm gì. Thương Trạch Uyên đưa tay vuốt gáy cô, nghiêng đầu và hôn cô. Lưỡi anh nhẹ nhàng tiến vào, rồi từ từ di chuyển.
Sau khi nếm thử, giọng nói trầm thấp và đầy ý cười của anh vang lên bên tai cô "Ừm, ngọt lắm."
Trình Thư Nghiên đẩy vai anh, nhưng anh lại tiếp tục hôn sâu hơn.
Phòng hút thuốc là phòng mở, không khóa, bất cứ lúc nào cũng có người vào. Nghĩ đến điều này, lưng Trình Thư Nghiên vô thức căng thẳng. Anh như cảm nhận được, tay khẽ xoa nhẹ lên tóc cô như đang trấn an.
Một bên là sự căng thẳng vì sợ bị bắt gặp, một bên là nụ hôn sâu dịu dàng. Trình Thư Nghiên ở trong trạng thái đó, trái tim đập loạn xạ, hoàn toàn chìm đắm.
Họ giống như hai thỏi nam châm, luôn bị thu hút bởi một ánh mắt của đối phương. Giống như một cặp đôi mới yêu, ngọt ngào và dính chặt lấy nhau nhưng lại không phải là người yêu.
Từ tối qua đến giờ, họ đã đối mặt và hôn nhau nhưng vẫn không hề định nghĩa mối quan hệ này. Họ ngầm hiểu ý nhau và thống nhất điều đó.
Trình Thư Nghiên nghĩ như vậy là tốt rồi. Chỉ nói về cảm giác chứ không nói về tình cảm, ít nhất thì sẽ không rắc rối.
*
Từ khi có mối quan hệ này, Trình Thư Nghiên đã tích cực biến Thương Trạch Uyên thành một công cụ hữu ích.
Khi tâm trạng tốt, cô kéo anh lại hôn một lúc. Khi tâm trạng không tốt, cô gọi anh chở đi dạo. Tống Hân Trúc muốn gặp Trần Trì, cô liền bảo anh đi cùng làm quân sư. Nếu thiếu hay cần gì, cô cứ thế xông thẳng vào phòng anh lục lọi.
Về phần mình, Thương Trạch Uyên không hề phàn nàn nửa lời, ngược lại còn rất thích thú.
Ngoài ra, thiếu gia còn khám phá ra một sở thích mới: anh đặc biệt thích đụng chạm cô ngay trước mặt ba mẹ.
Đôi khi anh cố tình uống ly sữa mà cô đã uống. Khi khác, anh lại nắm tay cô dưới gầm bàn. Thậm chí có lúc anh ngang nhiên hôn cô ngay cạnh cầu thang tầng ba. Những lúc này, ba mẹ họ thường ở gần hoặc trong tầm nhìn.
Trình Thư Nghiên hiểu rằng anh thích thách thức giới hạn của Thương Cảnh Trung và tìm kiếm cảm giác mạnh. Anh gọi sự bất định này là một trò chơi - liệu họ có bị phát hiện, khi nào thì phát hiện, và phát hiện ra điều gì. Trò chơi này vừa xấu xa, lại vừa ngạo mạn.
Cho đến một lần, họ đã đi quá giới hạn.
Hôm đó trong bữa sáng, anh nắm tay cô dưới bàn, vô tình bị người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy.
Trình Thư Nghiên nhếch cằm ra hiệu cho anh, vừa hồi hộp lại vừa có chút hả hê.
Thương Trạch Uyên không hề lúng túng, gương mặt vẫn điềm tĩnh. Sau bữa sáng, anh đợi Thương Cảnh Trung và Trình Tuệ đứng dậy về phòng rồi mới lên tiếng gọi người giúp việc lại.
“Cô Liễu” anh gọi một cách lịch sự.
Lúc đó Trình Thư Nghiên đang ngồi trên ghế sofa, bóc một gói bim bim, vừa ăn vừa xem kịch.
Anh thong thả đứng dậy, bình thản trò chuyện với người giúp việc. Sau khi khiến đối phương thả lỏng hoàn toàn, anh bất ngờ đề cập: “Cháu nhớ con gái cô sang năm phải thi vào trường Phụ Trung đúng không ạ?”
“Cô bé chuẩn bị thế nào rồi? Có tự tin không? Giai đoạn này rất quan trọng, không thể mắc sai lầm được.”
“Cháu có quen một gia sư riêng, có thể giúp cô bé ôn thi miễn phí. Cô thấy có cần không ạ?”
Chỉ ba câu nói, anh đã nắm trọn điểm yếu của đối phương. Vừa cho lợi lộc, lại vừa tạo áp lực.
Quả nhiên sau khi nghe xong, người giúp việc gật đầu ngay lập tức "Vậy thì làm phiền Trạch Uyên rồi."
Anh mỉm cười, giọng nói rất thân thiện "Chúng ta là người một nhà mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn rồi."
Vậy là chuyện này đã được giải quyết một cách dễ dàng. Trình Thư Nghiên lén lút giơ ngón cái lên cho anh.
Tuy thái độ thường ngày của Thương Trạch Uyên có phần lơ là, nhưng trong những việc cụ thể, anh lại vô cùng tỉ mỉ và nghiêm túc. Anh có một cán cân trong lòng, biết rõ khi nào nên nói gì, gặp chuyện gì thì phải giải quyết ra sao.
Trình Thư Nghiên nhớ lại có lần Thương Cảnh Trung say rượu đã từng khen Thương Trạch Uyên là một doanh nhân bẩm sinh, một nhà lãnh đạo rất có đầu óc. Lúc đó cô còn nghĩ ông ấy nói quá, nhưng giờ thì thấy quả đúng là như vậy.
Biết anh có khả năng này, Trình Thư Nghiên cũng tìm ra một trò mới để chơi.
Cứ mỗi khi hai người bất đồng ý kiến, cô sẽ bày trò nghịch ngợm. Cô cố tình sờ đùi, véo eo anh dưới gầm bàn.
Mỗi lần bị người giúp việc khác nhìn thấy, Thương Trạch Uyên lại phải tốn tiền bạc và trí lực để giải quyết. Sau mỗi lần giải quyết, buổi tối anh lại giải quyết cô. Anh thường hôn cô đến khi cô gần như ngạt thở, anh có phản ứng, nhưng không bao giờ đi xa hơn. Thương Trạch Uyên luôn biết điểm dừng.
*
Thoáng chốc đã đến tháng thi cuối kỳ.
Lượng bài vở bỗng tăng lên, Trình Thư Nghiên gần như dành cả ngày trong phòng vẽ để hoàn thành bài tập. Nếu ban ngày không xong, cô sẽ mang về nhà làm tiếp. Cứ thế ngày đêm miệt mài, cuối cùng cô cũng hoàn thành được phần lớn công việc.
Một ngày trước hạn nộp bài, Trình Thư Nghiên không mang đồ về nhà mà nán lại trường đến chín giờ tối.
Khi cô ra ngoài, khu giảng đường D đã vắng bóng sinh viên. Đèn đường mờ tối, cô phải bật đèn pin điện thoại để bước xuống bậc thang. Vừa đi được hai bước, cô thấy một bóng đen đang ngồi dưới gốc cây.
Bóng đen dường như nhìn thấy cô, liền đứng dậy và bước về phía cô.
Lúc này, Trình Thư Nghiên chợt dừng lại, theo phản xạ, cô chĩa đèn pin thẳng vào mặt người đó. Ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng "suỵt..."
"Trình Thư Nghiên" Thương Trạch Uyên gọi tên cô, hỏi "Em muốn chọc mù mắt anh à?"
"..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tắt đèn pin, cô tiến lại gần anh, hỏi "Sao anh lại ở đây?"
Anh đáp lại một cách hờ hững "Sao em không xem điện thoại của mình?"
Trình Thư Nghiên không hiểu, cô lấy điện thoại ra xem thì mới phát hiện anh đã gửi hơn chục tin nhắn và gọi năm cuộc điện thoại.
Cô nghẹn lời, nói "Em bật chế độ không làm phiền." Cô luôn làm thế khi tập trung.
"À" anh không mấy bận tâm, chỉ nói "Lúc đầu anh tưởng em mất tích rồi."
Cô đi đến bên cạnh, anh tự nhiên nắm lấy tay cô. Cả hai sánh bước dưới ánh đèn đường. Lúc này, Trình Thư Nghiên mới thấy rõ tối nay anh mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu đen che gần hết cằm, trên ngực có một sợi dây chuyền bạc.
Không thể phủ nhận, "công cụ" hình người này của cô quả thực rất đẹp trai.
Trình Thư Nghiên lắc tay anh, hỏi "Anh biết em ở trong phòng vẽ sao không vào tìm?" Câu hỏi này nghe hơi buồn cười. Anh quay đầu lại hỏi cô "Em quên những gì mình đã nói rồi sao?"
Trước đây cô đã cảnh báo anh hết lần này đến lần khác rằng anh quá nổi bật, cô không muốn gây rắc rối. Cô yêu cầu anh phải giữ khoảng cách ở trường, không được vào lớp tìm cô, đừng để mọi người nghĩ họ thân thiết.
Anh lặp lại nguyên văn những lời đó, Trình Thư Nghiên nói "Được rồi." Sau đó bật cười "Anh cũng nghe lời đấy chứ."
Nói không được vào tìm thì anh đã ngoan ngoãn đợi dưới lầu thật.
"Vậy lần sau anh sẽ lên lầu."
Cô vội vàng đáp "Không được!"
Thương Trạch Uyên cười khẩy, không trêu chọc cô nữa mà lại nói về Trình Tuệ.
Việc Trình Thư Nghiên không về nhà tối đó là do anh phát hiện đầu tiên. Vì Trình Thư Nghiên không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi, anh đã chủ động hỏi Trình Huệ, nhưng kết quả là Trình Huệ chẳng biết gì cả.
Không biết thì thôi đi, nhưng bà ta cũng chẳng lo lắng gì, chỉ ngồi trong phòng khách loay hoay với cái túi xách mới mua.
Trình Thư Nghiên "ờ" một tiếng rồi nói "Bà ấy vẫn vậy mà."
"Sao?"
"Đối với bà ấy, chỉ cần em chưa chết thì không có gì là chuyện lớn cả."
Cô thản nhiên nói xong, Thương Trạch Uyên không nói gì thêm. Anh chỉ khẽ xoa bóp, nắm lấy lòng bàn tay cô.
…..
Hai tuần sau, Trình Thư Nghiên nhận được một tin. Bức tranh cuối kỳ của cô được nhà trường gửi đi dự thi và đã giành giải nhất.
“Toàn khoa Mỹ thuật có ba giải nhất, em là một trong số đó. Thứ Sáu này đi nhận huy chương, nhớ mặc thật đẹp nhé.”
Đại học Giang có một đặc điểm: trong thời gian sinh viên theo học, nhà trường sẽ thường xuyên tạo cơ hội để họ nhận giải thưởng, hay còn gọi là mạ vàng trong mắt người ngoài. Sinh viên tốt nghiệp từ đây ít nhiều cũng phải có vài giải thưởng để tăng giá trị.
Dù Trình Thư Nghiên biết đây có thể chỉ là một giải thưởng chia đều nhưng việc lọt vào top ba của khoa Mỹ thuật vẫn khiến cô rất vui.
Tối đó, sau khi ăn cơm xong, cô kể cho Trình Huệ nghe.
“Bài tập cuối kỳ của con được giải nhất. Khoa Mỹ thuật chỉ có ba giải, con được một. Thứ Sáu này đi nhận giải.”
“Ồ” Trình Huệ đáp lại, rõ ràng là không mấy bận tâm, rồi bà ta bắt đầu chia sẻ về những món đồ vừa mua được.
Giọng bà ta đầy hào hứng như đang khoe những món bảo bối của mình:
“Cái này đẹp đúng không?”
“Đẹp ạ.”
“Cái này cũng không tồi nhỉ?”
“Thật sự rất đẹp ạ.”
Trước khi bà hỏi câu tiếp theo, Trình Thư Nghiên nhàn nhạt nói “Con về phòng đây.”
Trình Tuệ đáp “Được.”
Không còn một lời thừa thãi nào nữa.
…..
Thứ Sáu, Tống Hân Trúc và Trình Thư Nghiên đã hẹn nhau cùng đến khu nam của trường để nhận giải. Thế nhưng con chó của gia đình Tống Hân Trúc bất ngờ chạy mất nên cô ấy đành gọi điện cho Trình Thư Nghiên, nói là phải đi tìm chó, khi nào tìm thấy sẽ đến sau.
Trình Thư Nghiên nói không sao, chỉ là một cái giải thưởng thôi, nhận xong rồi về. Bản thân cô cũng không kỳ vọng gì vào buổi lễ hôm đó, thế nên cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản.
Nhưng khi đến trung tâm hoạt động ở khu nam, Trình Thư Nghiên sững sờ. Buổi lễ rất trang trọng, các sinh viên đến nhận giải đều mặc váy dạ hội và trang điểm tinh tế. Sự đơn giản của cô trở nên lạc lõng.
Trình Thư Nghiên đành vào nhà vệ sinh, chỉ trang điểm nhẹ nhàng với một lớp kem nền và son môi. Với tâm thế xong sớm nghỉ sớm, cô cứng rắn bước lên sân khấu.
Sau khi trình bày tác phẩm và nhận giải thưởng từ nhà trường, cô chỉ nói một lời cảm ơn ngắn gọn. Dứt lời, cô chụp ảnh lưu niệm rồi nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Khi đi ngang qua hàng ghế khán giả, cô nghe thấy có người bàn tán "Ôi chao, bạn học của con lên sân khấu như thế thôi sao?"
Trình Thư Nghiên liếc mắt sang, thấy đó là một phụ huynh, còn con gái bà ta thì không nhận ra cô đang nhìn, chỉ khẽ đáp "Chắc là không coi trọng lắm đâu mẹ, thế này thì ngại chết đi được."
Trình Thư Nghiên khựng lại vài giây rồi bước tiếp. Nhà trường quy định phải đợi kết thúc buổi lễ trao giải mới được rời đi.
Cô muốn đi nhưng không được nên đành ngồi vào hàng ghế khán giả, chán nản xem buổi lễ. Cô nhanh chóng nhận ra ngoài cô ra, hầu hết các sinh viên khác đều có phụ huynh đi cùng. Người thì đi với mẹ, người thì đi với cả gia đình ba người.
Khi con cái lên sân khấu nhận giải, phụ huynh luôn là người vỗ tay to nhất, nói: "Con trai/con gái mẹ giỏi lắm!"
Đúng vậy, đây mới là không khí bình thường của một lễ trao giải. Sinh viên là những nàng công chúa được mọi người chú ý, còn phụ huynh là những người lớn thành đạt, luôn ở phía sau ủng hộ và cưng chiều hết mực.
Chỉ có cô một mình lẻ loi. Thật ra từ nhỏ cô đã quen với điều đó rồi. Trình Thư Nghiên cũng chẳng còn hy vọng gì ở Trình Huệ.
Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy hụt hẫng, ví dụ như bây giờ.
Bốn giờ chiều, sau khi chụp ảnh tập thể, lễ trao giải chính thức kết thúc.
Trình Thư Nghiên không nán lại lâu, nhét huy chương vào túi rồi đi theo đám đông ra ngoài. Nhưng vừa ra đến cửa trung tâm hoạt động, cô đột nhiên gặp một đám đông nhỏ, cùng lúc đó, có nhiều tiếng bàn tán xôn xao.
"Trời đất ơi, sao Thương Trạch Uyên lại đến đây? Đẹp trai quá á á á á!"
"Thiếu gia lái Maserati đến hả?? Tuyệt vời! Chiếc xe đó quá ngầu!"
Trong những lời bàn tán xôn xao, Trình Thư Nghiên nhanh chóng nghe được ba từ đó. Cô lập tức chen qua đám đông để đến cửa.
Bên ngoài trung tâm hoạt động, một chiếc siêu xe mui trần đậu dưới bậc thang. Lớp sơn kim loại màu xám xanh lấp lánh dưới ánh nắng. Thương Trạch Uyên mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu hồng xanh, tay áo xắn lên, cúc áo mở. Anh đeo một sợi dây chuyền bạc. Tóc xanh, tai đeo khuyên bạc màu hồng. Cả người anh trông rất nổi bật nhưng không hề nữ tính. Ngược lại, anh lại toát lên vẻ lười biếng, phóng khoáng, mang đậm phong cách riêng.
Anh đang gọi điện. Khi Trình Thư Nghiên bước ra, anh vừa hay nhìn về phía này rồi nói vào điện thoại, "Công chúa nhà tôi được giải thưởng, tôi đến đón cô ấy. Nói chuyện sau nhé."
Dứt lời, anh cúp máy, bấm còi xe hai tiếng và nói "Lên xe đi, Trình Thư Nghiên."
Ngay lập tức, xung quanh lại vang lên những tiếng bàn tán xôn xao. Có sự ngạc nhiên, có sự ngưỡng mộ, và tất nhiên, ngưỡng mộ là nhiều hơn cả.
Trong sự chú ý và bàn tán đó, Trình Thư Nghiên từ từ bước xuống bậc thang rồi lên xe.
Thương Trạch Uyên không lái xe đi ngay. Anh lấy một thứ gì đó từ chỗ đựng đồ ở ghế phụ rồi đưa cho cô "Chúc mừng em được giải, quà của em đây."
Bên trong túi quà màu trắng là một chiếc hộp màu xanh lá cây. Cô mở ra xem, đó là chiếc vòng cổ VCA họa tiết kaleidoscope.
Từ trước đến nay, Trình Thư Nghiên luôn ghét sự phô trương. Cô cũng tin rằng hầu hết những món đồ xa xỉ của người giàu đều hào nhoáng mà không thiết thực.
Nhưng lúc này, cô phải thừa nhận rằng cô cảm thấy rất thích.
Nỗi buồn thoáng qua trên sân khấu vừa rồi dường như tan biến hoàn toàn. Cô thoải mái nhận lấy món quà, cười và nói "Cảm ơn nhé."
Thương Trạch Uyên nhếch môi rồi đạp ga. Chỉ nghe thấy một tiếng "vù" lớn, chiếc siêu xe lao vút đi.
…..
Đã đi được một đoạn đường, Trình Thư Nghiên mới quay sang hỏi anh “Sao anh lại đến?”
Có vẻ cô thường xuyên hỏi anh câu này.
Thương Trạch Uyên nhướn mày, đáp “Tối qua lúc em nói chuyện với mẹ, anh đang uống nước ở tầng một.”
“À, ra vậy.” Cô lập tức hiểu ra.
Nghĩ lại cũng buồn cười, một câu nói vô tâm của cô lại được một người có tâm ghi nhớ.
“Sao em không nói cho anh biết chuyện này?” Thương Trạch Uyên hỏi cô “Nếu em nói, anh đã có thể chuẩn bị một màn hoành tráng hơn cho em rồi.”
“Anh không phải đã biết rồi sao?” Trình Thư Nghiên hỏi lại “Sao anh lại lẳng lặng đến thế? Ít nhất nếu anh nói cho em biết, em sẽ không mặc bộ này đến.”
Thương Trạch Uyên vừa lái xe, nghe vậy liền liếc nhìn cô một cái, nói “Bộ này làm sao? Rất đẹp mà.”
“Đẹp chỗ nào” Trình Thư Nghiên thở dài “Anh không biết các cô gái khác đi nhận giải mặc thế nào đâu.”
“Anh biết mà” anh đáp.
“Anh biết sao?”
“Ừ” anh bỏ một tay ra khỏi vô lăng, lấy điện thoại trong túi quần ra và đưa cho cô “Mật khẩu là 123456, em vào album ảnh xem đi.”
Trình Thư Nghiên đầy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo. Mở khóa, khi mở album thì cô khựng lại.
Trong ảnh, cô mặc chiếc áo khoác măng tô dài màu be, tóc buộc nửa, trông cô vừa lạnh lùng nhưng không nhạt nhẽo, cả người toát lên vẻ thanh thoát và gọn gàng. Trên màn hình lớn của sân khấu là tác phẩm của cô, còn cô thì đứng ở một bên với vẻ mặt bình thản. Ánh đèn mạnh chiếu vào người cô, mái tóc cô như phát sáng.
Anh đã chụp ảnh cô khi lên sân khấu nhận giải.
Thương Trạch Uyên nói thêm “Chỉ là trông hơi dữ, lần sau nhận giải nhớ cười một chút.”
Trình Thư Nghiên không nói gì mà chìm vào im lặng rất lâu.
Vừa lúc đó, xe dừng lại ở đèn đỏ, Thương Trạch Uyên quay đầu nhìn cô “Sao không nói gì?”
Trình Thư Nghiên lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt anh rồi bất ngờ nắm lấy cổ áo anh kéo về phía mình. Cô tìm đúng nốt ruồi nhỏ trên mặt anh, cúi xuống và hôn một cái thật mạnh.
Họ đã hôn nhau rất nhiều lần, cô cũng đã cắn anh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô hôn lên má anh.
Thương Trạch Uyên rõ ràng ngẩn ra rồi cười hỏi “Làm gì vậy?”
Trình Thư Nghiên cũng cười. Vừa cười, cô vừa giơ điện thoại của anh lên và chụp một tấm selfie.
Cô nói "Không có gì, chỉ là... vui thôi."
*
Vì bài học từ lần trước, Trình Thư Nghiên đã chủ động thông báo cho Thương Trạch Uyên mỗi khi có sự kiện quan trọng.
Sau khi kỳ thi kết thúc, cố vấn lớp mời các bạn sinh viên đi ăn liên hoan. Trình Thư Nghiên vốn không thích những buổi tụ họp thế này, nhưng Tống Hân Trúc thuyết phục cô không nên tách biệt với mọi người, thế nên cô mới miễn cưỡng đăng ký tham gia.
Tối trước ngày liên hoan, Trình Thư Nghiên đến phòng Thương Trạch Uyên để chọn quần áo và phụ kiện.
Phòng của anh giống như một kho báu, có tất cả mọi thứ cô cần. Anh lại có gu thẩm mỹ tốt và am hiểu về thời trang, có nhiều thương hiệu cô chưa từng nghe tới.
“Em lấy thứ gì cũng được đúng không?” cô hỏi.
“Ừ” anh trả lời dứt khoát.
“Không có đồ bạn gái cũ tặng đấy chứ?”
Thương Trạch Uyên cười “Không có, yên tâm đi.”
“Em không lo, em chỉ sợ anh tiếc thôi.” Nói xong, cô cúi xuống bắt đầu tìm kiếm. Cứ thế, cô đi quanh quẩn gần một tiếng đồng hồ.
Thương Trạch Uyên đang chơi game. Thấy cô đi ra, anh hỏi “Chọn xong chưa?”
Trình Thư Nghiên gật đầu.
“Được rồi” anh đặt tay cầm xuống, đứng dậy “Anh giúp em xem thử.”
Hai người lại quay lại phòng thay đồ. Trình Thư Nghiên đưa bộ đồ mình đã chọn cho anh xem. Anh suy nghĩ một lát rồi nói “Không hợp lắm.”
Cô lập tức buông xuôi “Vậy anh tìm giúp em đi, em mệt lắm rồi.”
Thương Trạch Uyên cười, nói được.
Phong cách quần áo của anh tuy đa dạng, nhưng cỡ lại hơi lớn so với cô. Quả thật, anh phải xem xét cẩn thận.
Anh chọn vài món phụ kiện Chanel và một chiếc áo sơ mi rồi hỏi cô có được không. Trình Thư Nghiên mãi không trả lời.
Anh quay đầu nhìn lại, cô đang ngồi trên ghế lướt điện thoại. Cô vừa lướt vừa cười, không biết đã thấy gì thú vị.
Thương Trạch Uyên không vội, anh đặt quần áo xuống, tiến đến trước mặt cô và cúi người xuống nhìn.
Màn hình điện thoại của cô hiển thị trang diễn đàn của trường. Anh không định đọc nội dung, nhưng tiêu đề lại quá nổi bật: “Ai biết chỗ đó của Thương Trạch Uyên to đến mức nào không?”
“?”
Anh cau mày.
Trình Thư Nghiên nhanh chóng nhận ra có người đang đứng trước mặt. Cô ngước lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt anh. Cô không hề hoảng hốt, không một chút lúng túng khi bị bắt quả tang. Ngược lại, cô còn cười vui vẻ hơn.
Lướt diễn đàn là sở thích mới của cô gần đây. Có rất nhiều bài viết về Thương Trạch Uyên nên cô rảnh rỗi là lại lướt xem. Có vài bài khá thú vị, ví dụ như bài trước mắt cô.
“Mấy cô bạn muốn hỏi anh to đến mức nào.” Cô thẳng thừng thuật lại cho anh nghe.
“…”
Thương Trạch Uyên trầm ngâm một lúc, rồi hỏi lại đầy bất lực “Em tò mò lắm à?”
“Em á? Cũng tàm tạm thôi.” Cô vẫn còn đùa.
Thương Trạch Uyên cười, không rõ là cười vì tức hay cười đểu, nhưng anh không nói một lời nào mà kéo cô ra khỏi ghế.
Trình Thư Nghiên lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn. Cô vội hỏi anh muốn làm gì. Anh cười nói “Em không tò mò sao?”
Anh nắm tay cô đưa xuống dưới, rồi cúi mắt nhìn cô, thì thầm “Anh có thể cho em biết.”
Bình luận về “Chương 12: Rốt Cuộc Là Lớn Cỡ Nào?”
Đăng nhập để bình luận