Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 13: Cố Hết Sức Để Làm Em Thoải Mái

Ngay từ đầu, khi Trình Thư Nghiên nhận ra anh muốn làm gì, cô cũng hơi lo lắng. Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, một là vì cô nghĩ dù có động chạm thật thì cô cũng không thiệt. Hai là cô biết Thương Trạch Uyên chỉ đang trêu chọc cô thôi.

Trình Thư Nghiên nghĩ thông suốt nên không phản kháng, cứ để mặc anh kéo. Đến khi tay cô sắp chạm tới, cô ngước mắt lên hỏi: “Em chạm thật nhé?”

"..."

Thương Trạch Uyên khựng lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ cau mày.

Thấy phản ứng của anh, Trình Thư Nghiên không nhịn được cười, đầy vẻ châm chọc.

"Chậc."

Dọa không thành lại bị trêu chọc ngược khiến anh có chút bực bội. Đặc biệt là khi cô cứ cười vào điểm yếu của anh.

Thương Trạch Uyên hít một hơi thật sâu và không nhịn nữa. Anh nắm chặt hai cổ tay cô, ép cô vào tường.

Hai tay bị giữ chặt, lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo. Ánh mắt cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn đã ập đến. Nụ hôn mang theo sự tức giận và chiếm hữu, giống như một cơn bão bất ngờ.

Đầu lưỡi anh tiến vào không một chút phòng bị. Anh hôn mạnh mẽ, đầy vẻ chiếm đoạt. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nước vang lên. Hơi nóng và sự ngọt ngào quấn lấy đầu lưỡi khiến đầu óc Trình Thư Nghiên hoàn toàn trống rỗng.

Trong chuyện hôn hít, Thương Trạch Uyên quả thật có tài năng bẩm sinh. Chỉ sau vài lần thực chiến, anh đã trở nên thuần thục. Dù là nhẹ nhàng hay mạnh bạo, anh đều có thể nhanh chóng khuấy động cảm xúc của cô.

Đã là tháng Mười Hai, vậy mà cô cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên. Cảm giác lạ lẫm và rạo rực dần dần dâng cao.

Trình Thư Nghiên phải thừa nhận dù bị giữ chặt như vậy, cô vẫn rất hưởng thụ. Nhưng cô lại không thể thở nổi. Cô muốn né tránh, nhưng hai tay vẫn bị anh ghì chặt, cả người không thể lùi lại. Cô chỉ cần nhúc nhích một chút, anh lại siết chặt eo cô hơn.

Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng. Cô theo bản năng vặn vẹo.

Nhưng người trước mặt cô lại cứng đờ vì hành động đó. Trước đây khi đến lúc này, anh thường sẽ dừng lại kết thúc nụ hôn. Nhưng hôm nay thì khác, cô vừa mới khiêu khích anh điên cuồng nên anh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Sau vài giây ngừng lại, Thương Trạch Uyên chọn cách tiếp tục. Và rồi, người trở nên cứng đờ lại là Trình Thư Nghiên.

Thương Trạch Uyên nhếch môi. Anh biết điểm dừng nên không đi quá giới hạn nữa. Anh lùi lại một chút, cúi đầu, tựa vào vai cô. Cô không dám nhúc nhích. Anh cố ý cười và hỏi cô “Cảm nhận được chưa?”

"..."

Trình Thư Nghiên im lặng.

"Bây giờ em còn dám chạm không?"

"..." Cô vẫn im lặng.

Cảm giác căng cứng không hề biến mất. Trình Thư Nghiên biết nếu tiếp tục trêu đùa, cô sẽ không thể kiểm soát được nữa nên cô hoàn toàn không dám làm gì thêm.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Thương Trạch Uyên buông tay cô ra, đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn cô, hỏi "Sao không nói gì nữa vậy?"

Trình Thư Nghiên ngẩng đầu lườm anh “Thương Trạch Uyên! Anh bị biến thái hả!”

Đôi mắt cô vốn đã mơ màng, đôi môi sưng đỏ và ướt át. Lúc này, cô cau mày trách móc anh lại trông như đang làm nũng.

Hiệu quả này còn mạnh mẽ hơn lúc nãy.

Ánh mắt Thương Trạch Uyên càng lúc càng sâu. Anh liếm môi, không nói gì, chỉ dùng một tay nâng cằm cô lên và lại hôn xuống.

Lần này, động tác rất nhẹ nhàng, tinh tế, như một cơn mưa nhỏ dịu dàng. Trình Thư Nghiên định chống cự, nhưng cô lại rất thích kiểu này của anh. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô khoác tay lên vai anh, chìm đắm vào nụ hôn.

Khi không khí đang nồng nàn, trong phòng bỗng vang lên một tiếng: “Thương Trạch Uyên, con đâu rồi?”

Môi nóng bỏng còn lưu lại trên miệng, nhưng ngay lập tức, Trình Thư Nghiên theo phản xạ đẩy anh ra.

Là Thương Cảnh Trung. Ông ấy không báo trước mà vào phòng Thương Trạch Uyên.

Trò chơi lén lút trước mặt ba mẹ vốn dĩ rất thú vị, giờ lại trở thành một cơn hoảng sợ.

Trình Thư Nghiên luống cuống, xoay hai vòng tại chỗ, mắt đảo khắp nơi. Cuối cùng, cô nhìn thấy một cái tủ quần áo đóng kín, không nói một lời, cô mở cửa và chui tọt vào trong.

Cùng lúc đó, Thương Cảnh Trung bước vào “Làm gì đấy? Ba gọi nãy giờ không thấy trả lời.”

So với Trình Thư Nghiên, Thương Trạch Uyên phản ứng bình tĩnh hơn nhiều. Anh thản nhiên đáp lại một tiếng “Con không nghe thấy.” Rồi anh đưa tay mở cánh cửa tủ trước mặt.

Ánh sáng rọi vào chiếc tủ chật hẹp, Trình Thư Nghiên đang trốn sau đống quần áo giật mình. Chỉ có đôi mắt cô lộ ra qua lớp quần áo dày cộm.

Đôi mắt này thường ngày lạnh lùng, khi giận thì thờ ơ, khi hôn thì mơ màng, lúc vui thì lấp lánh như có ngôi sao. Nhưng phần lớn thời gian cảm xúc của cô không thể hiện rõ. Còn lúc này hai mắt cô mở to, vừa hoang mang, vừa hoảng loạn, lại còn mang theo chút oán trách với anh.

Đây quả là một cảnh hiếm thấy.

Thương Trạch Uyên nhìn cô không chớp mắt, khóe môi từ từ nhếch lên.

Thấy vẻ mặt đầy thích thú của anh, Trình Thư Nghiên biết thiếu gia lại muốn chơi đùa rồi. Cô gạt quần áo ra, để lộ miệng, ra dấu hiệu cho anh: “Đồ biến thái, đóng cửa lại!”

“Kỳ nghỉ đông năm nay của các con là khi nào?” Lúc này, Thương Cảnh Trung lại lên tiếng khiến cô giật mình, vội vàng khép đống quần áo lại.

Thương Trạch Uyên bật cười.

“Đầu tháng một” anh đáp, rồi tiến lên một bước, lại gạt quần áo ra. Cô ra sức kéo lại, anh lại kéo những cái bên cạnh. Cô trốn vào sau lớp quần áo, anh lại muốn kéo cô ra.

Đây là lần đầu tiên Trình Thư Nghiên có bản năng cầu sinh mạnh mẽ như vậy. Đương nhiên khao khát muốn giết chết anh cũng đạt đến đỉnh điểm.

Thương Cảnh Trung vẫn chưa phát hiện ra điều gì, tự mình nói tiếp "Kỳ nghỉ đông con ở đây hay về Anh?"

“Về Anh.”

“Được, cũng nên về thăm nhà một chút.”

“Ừm.”

“Lát nữa con hỏi Phí Phí xem khi nào nó về… Con đang nhìn gì mà chăm chú thế?”

Dù cho Thương Cảnh Trung không quá để ý, ông vẫn nhận ra sự bất thường của Thương Trạch Uyên. Trình Thư Nghiên đang giằng co với anh, nghe vậy, lưng cô cứng đờ.

“Đừng nghịch nữa!” Cô khẩu hình miệng nói.

Thương Trạch Uyên vẫn giữ nụ cười bất động. Anh cũng không quên trả lời qua loa cho ba mình: “Con vừa mua một cái áo mới.”

“Áo ư?” Thương Cảnh Trung nghi hoặc. Con trai ông từ bao giờ lại có hứng thú với một cái áo như thế?

“Đẹp không?” Thương Cảnh Trung hỏi tiếp.

Thương Trạch Uyên không quay đầu lại. Ánh mắt như đuốc của anh thực sự lướt từ trên xuống dưới, như muốn thưởng thức cô thật kỹ lưỡng. Anh nhếch môi, nói: “Rất đẹp.”

“Con thích lắm sao?”

“Ừm, rất thích.”

Thương Cảnh Trung nheo mắt lại một cách tinh tường, im lặng một lát rồi tiến lên: “Cho ba xem nào.”

Chưa kịp để ông đến gần, Thương Trạch Uyên đã nhanh tay đóng sập cửa tủ lại. Một tay anh chống lên cánh cửa, thản nhiên từ chối: “Lát nữa không phải có tiệc rượu sao? Tạm thời là bí mật.”

…..

Sau khi Thương Cảnh Trung bán tín bán nghi rời khỏi phòng, Thương Trạch Uyên mở cửa. Trình Thư Nghiên mặt đỏ bừng, khom lưng chui ra khỏi tủ quần áo.

Thương Trạch Uyên còn chưa kịp mở lời thì cô đã giẫm mạnh lên chân anh, kèm theo một câu chửi thề: "Đồ biến thái!" Cô mặc kệ anh nói gì phía sau, cứ thế trở về phòng.

Trình Thư Nghiên giận dỗi anh. Cô thừa nhận đôi khi mình cũng khá bướng bỉnh, nhưng anh đã trở nên tồi tệ thì cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cô giận dỗi một cách nửa kín nửa hở. Vẫn nói chuyện bình thường, vẫn hút thuốc cùng nhau. Chỉ là cô không cho phép anh hôn cô, kiên quyết cự tuyệt.

Thương Trạch Uyên biết tiểu thư đang giận chuyện gì nên bắt đầu xin lỗi và dỗ dành. Anh mua đồ, chuyển khoản, đưa cô đi chơi, thậm chí còn bảo cô tùy tiện chọn một chiếc xe trong gara mà lái. Nhưng cô hoàn toàn không bị lay chuyển.

Cứ như vậy, anh nhận ra Trình Thư Nghiên là người nói được làm được, khi đã bướng thì cứng đầu đến mức không thể nào mềm lòng. Đã vài lần không khí trở nên nồng nàn, nhưng cô vẫn lạnh lùng đẩy anh ra. Điều này cho thấy cô rất dứt khoát.

Cả hai cứ giằng co như vậy trong hơn một tuần. Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng một câu nói có vẻ như đang bán thảm của Thương Trạch Uyên.

Tối hôm đó trời đổ mưa.

Trình Thư Nghiên đang nằm trên giường xem phim thì nhận được tin nhắn của Thương Trạch Uyên, nói rằng anh bị cảm lạnh và sốt sau khi dầm mưa.

Cô định nhắn lại là bị sốt thì uống thuốc đi, nhưng rồi cô lại xóa đi.

Thật ra những ngày qua, cô biết mình đã giận dỗi thái quá, nhưng thái độ của Thương Trạch Uyên luôn kiên định lại khiến cô bất ngờ. Ai cũng có lúc nóng giận, huống chi đối phương lại là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé. Anh đã nhượng bộ như vậy, cô cũng nên tha thứ rồi.

Sau khi suy nghĩ, Trình Thư Nghiên lấy một ít thuốc trong tủ mang sang phòng anh.

Thương Trạch Uyên đã tắm xong, mặc đồ ngủ, cuộn mình trong chăn trên giường. Nghe nói hôm qua anh dầm mưa lúc đua xe nên đã có dấu hiệu cảm cúm. Nhưng hôm nay anh lại tiếp tục dầm mưa, thế nên bệnh càng nặng hơn, sốt nhẹ.

Trình Thư Nghiên giúp anh uống thuốc xong rồi đưa tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ, đảm bảo không quá cao, cô chuẩn bị rời đi.

Nhưng Thương Trạch Uyên lại bất ngờ kéo cô ngã lên giường.

Trình Thư Nghiên giật mình, khi lấy lại phản xạ thì đã ở trong vòng tay anh. Cô đưa tay đẩy anh "Em đã nói là không cho hôn mà."

Thương Trạch Uyên đáp "Không hôn."

"Cũng không ôm."

Cô định ngồi dậy thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh “Anh sắp về Anh rồi, em không cho anh ôm một lát sao?”

Lời nói nghe thật đáng thương, lại thêm thân phận bệnh nhân khiến Trình Thư Nghiên bất ngờ mềm lòng.

Trong đêm mưa lạnh lẽo, vòng tay anh lại nóng bỏng, mạnh mẽ. Mùi hương trên người anh thật dễ chịu. Nằm thế này một lúc, cô cảm thấy cũng không tệ. Thế nên cô không giãy giụa nữa.

Thương Trạch Uyên nói ôm một lát thì đúng là chỉ ôm. Anh gối đầu lên tay cô, tay còn lại đặt lên người cô, nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đặn. Ngược lại, Trình Thư Nghiên lại không chịu ngồi yên. Thấy anh nằm im lặng, cô nhanh chóng sờ lên cơ bụng anh, rồi lại lướt ngón tay qua cơ ngực anh một cách lặng lẽ. Quả nhiên rất săn chắc.

Thương Trạch Uyên cảm nhận được sự nghịch ngợm của cô, anh cười khẽ "Gan em lớn thật đấy."

Khi nói chuyện, cằm anh tựa vào đầu cô, cô cảm nhận được rõ ràng sự rung động.

Trình Thư Nghiên không quan tâm "Anh ốm yếu thế này, em phải sợ anh sao?"

Anh vẫn cười, mở mắt nhìn cô, nói "Dù có ốm nhưng xử lý em vẫn dư sức."

Nam nữ độc thân, đêm khuya nằm trên một chiếc giường, nói những lời này có vẻ hơi quá giới hạn. Nhưng họ đã quen với những cuộc khẩu chiến không kiêng nể như vậy rồi.

Trình Thư Nghiên hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn trêu chọc "Em nghe nói khi bị sốt thì dễ không cương được."

"..."

Thương Trạch Uyên im lặng vài giây "Có cương được hay không, em thử là biết."

Trình Thư Nghiên: "Em không thử đâu, lỡ trải nghiệm không tốt, hai ta chắc phải tuyệt giao."

"..."

Thương Trạch Uyên lại rơi vào im lặng.

Trình Thư Nghiên tưởng anh đang nghĩ cách đáp trả, nhưng sau vài giây im lặng, anh đột nhiên nói một cách rất nghiêm túc, "Anh chưa thử bao giờ nên không biết cảm giác thế nào. Nhưng anh sẽ cố gắng để em cảm thấy thoải mái nhất."

"..."

Trình Thư Nghiên bất ngờ nghẹn lời.

Người thông minh làm gì cũng giỏi là thật. Trong những cuộc đấu khẩu hằng ngày, Thương Trạch Uyên đã đạt đến một đẳng cấp mới.

Không biết có phải vì nhiệt độ cơ thể anh quá cao hay không mà Trình Thư Nghiên cảm thấy hơi ngột ngạt. Cô lật người nằm ngửa và thở ra một hơi.

Trong khoảnh khắc cô im lặng, thắng thua đã được định đoạt.

Thương Trạch Uyên bật cười. Cô liếc nhìn anh rồi giơ chân đá anh một cái.

Hai người lại nô đùa một lúc, Trình Thư Nghiên mới nhớ ra và hỏi chuyện chính "Khi nào anh về Anh?"

"Ừm... ngày 23."

Ngày 23, tức là chỉ còn hai ngày nữa.

Hai ngày nữa trường vẫn chưa bắt đầu kỳ nghỉ đông, nhưng vì gia đình giục giã, anh chỉ có thể hoàn thành kỳ thi sớm hơn dự kiến.

“Anh về đón Giáng sinh à?”

“Ừ.”

Trình Thư Nghiên từng xem qua trên mạng, không khí Giáng sinh ở nước ngoài rất tuyệt vời, lộng lẫy và huyền ảo.

Thương Trạch Uyên thấy cô đang trầm tư, hỏi cô nghĩ gì. Cô lắc đầu “Không có gì.”

“Sao? Sẽ nhớ anh à?” anh hỏi.

Trình Thư Nghiên bật cười “Nghĩ nhiều rồi đấy.”

Nói là vậy, nhưng trước khi về phòng, cô vẫn chủ động hôn anh. Lúc đầu Thương Trạch Uyên từ chối, nói anh bị cảm, sẽ lây. Nhưng Trình Thư Nghiên không quan tâm, cô vòng tay qua cổ anh và cưỡng hôn.

Sau đó mọi chuyện trở nên không thể kiểm soát. Cuối cùng, khi cô chạy khỏi phòng anh, hai chiếc cúc áo ngủ của cô đã bị bung ra.

*

Ngày Thương Trạch Uyên đi, Trình Thư Nghiên phải đến trường để tham gia kỳ thi.

Họ chia tay nhau vào buổi sáng. Cô không hề nói muốn tiễn anh, chỉ vẫy tay đầy thản nhiên rồi lên xe rời đi.

Tối hôm đó, cô đã không nói dối. Từ "nhớ" quá xa xỉ. Trong thế giới tình cảm nghèo nàn của cô, từ lâu cô đã quên mất nó là gì rồi.

Ngược lại, Thương Trạch Uyên lại chủ động nhắn tin cho cô đúng vào ngày Giáng sinh. Anh chụp ảnh những ngọn đèn thiên thần trong đêm, những góc phố lấp lánh và nói với cô: "Làm sao đây? Anh nhớ em lắm."

Lúc đó, Trình Thư Nghiên đang nấu một gói mì ăn liền. Cô vừa xem tin nhắn vừa cười khúc khích rồi gõ phím trả lời: [Vậy bây giờ anh bay về đi.]

Thương Trạch Uyên: [Thừa nhận là nhớ anh rồi hả?]

Trình Thư Nghiên: [Không nhớ.]

Tất nhiên, việc bay về hoàn toàn không thực tế. Những năm trước, anh đều ở lại Anh đón năm mới, mãi đến gần ngày khai giảng mới quay về.

Những điều này đều do Trình Thư Nghiên tìm hiểu từ người giúp việc. Người giúp việc không nói anh đi tìm mẹ, vì chuyện đó khá nhạy cảm nên chỉ nói chung chung là đi thăm người thân.

…..

Cuối tháng Mười Hai, các kỳ thi liên tiếp ập đến.

Trình Thư Nghiên tập trung ôn bài. Dù hai người không quấn quýt như một cặp đôi đang yêu và không liên lạc mỗi ngày nhưng cứ vài ngày họ lại gọi video call một lần.

Thời gian gọi điện thường là vào buổi tối. Đôi khi Trình Thư Nghiên đang ôn bài, cô chỉ dựng điện thoại trước bàn. Thương Trạch Uyên cũng không nói gì, đeo tai nghe và làm việc của mình. Đôi khi cô rảnh, còn anh thì bận. Trình Thư Nghiên sẽ ngồi vẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn, thấy ánh mắt anh đầy tập trung và khuôn mặt anh như một bức tượng điêu khắc.

Trước khi về Anh, anh đã nhuộm lại tóc đen. Vì anh muốn lúc nào cũng thật chỉn chu nên không thể chịu được việc chân tóc mới mọc ra mà lại khác màu tóc cũ. Hồi đó Trình Thư Nghiên còn trêu anh "Ai mà thèm ngắm anh chứ?" Nhưng giờ cô đã tự tát vào mặt mình. Cô thường xuyên không thể rời mắt khỏi màn hình video của anh.

Có lẽ khi ở bên nhau, ngoài việc trêu ghẹo và cãi vã thì họ như củi khô gặp lửa, bùng cháy dữ dội. Cô không có cơ hội quan sát anh, hay nói đúng hơn, cô không hề tò mò về anh. Giờ đây khi xa cách, họ chia sẻ cuộc sống hàng ngày qua màn hình. Cô lại có thêm nhiều điều để khám phá về anh.

Thương Trạch Uyên thích những thứ tinh xảo, mà Trình Thư Nghiên gọi là màu mè hoa lá hẹ.

Trong phòng anh luôn thắp nến thơm, bật đèn tạo không khí. Đôi khi là màu xanh lam, có lúc lại là màu tím. Ánh sáng gợn sóng từ từ trôi trên trần nhà, phản chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo.

Khi Trình Thư Nghiên buồn chán ngồi vẽ, Thương Trạch Uyên sẽ pha chế cocktail, bật đĩa nhạc R&B lãng mạn. Có một bài hát tên là "Julie" mà Trình Thư Nghiên rất thích, và anh cũng thường bật bài này nhất.

Anh pha chế rất cầu kỳ, mỗi ngày một loại khác nhau, động tác thì điêu luyện. Trình Thư Nghiên thích nhìn anh dầm đá và hoa quả. Khi anh dùng sức, gân xanh trên cánh tay và mu bàn tay nổi lên, ngón tay anh thon dài rất đẹp. Mỗi lần pha xong, anh lại nâng ly qua màn hình để cụng với cô. Thỉnh thoảng hơi ngà ngà say, anh sẽ vui vẻ đung đưa người theo điệu nhạc. Sợi dây chuyền bạc trên cổ cũng lắc lư, tạo nên một vẻ lười biếng và phóng khoáng rất đặc trưng. Nhìn anh, cô cũng cảm thấy tâm trạng và nhịp sống của mình chậm lại.

Anh thích mặc quần áo màu tối khi ở nhà, chủ yếu là áo phông đen của Celine. Nếu tham gia tiệc tùng, anh sẽ thay nhẫn, dây chuyền và khuyên tai, còn cầu kỳ hơn cả cô.

Anh còn là một người cuồng em gái. Trình Thư Nghiên chưa từng gặp em gái anh, nhưng đã được xem những món tráng miệng mà cô bé làm. Bánh pancake, scone, bánh Basque... đủ loại. Thương Trạch Uyên lần nào cũng phải thưởng thức và phải ăn hết.

Có lần, em gái anh làm một thùng bỏng ngô lớn. Thương Trạch Uyên ăn không hết bèn chơi đùa với chúng.

"Em đoán xem, viên này anh có thể ném vào miệng được không?" Anh chơi trò này với cô.

Trình Thư Nghiên: "Em không đoán."

"Nếu trúng, anh sẽ hôn em một cái."

"Vậy nếu không trúng thì sao?"

"Nếu không trúng em sẽ hôn anh."

Trình Thư Nghiên cười khẩy, liếc mắt khinh bỉ.

Mỗi lần như vậy, cô đều thấy anh hơi ngây thơ, nhưng bất ngờ là cũng có chút đáng yêu.

Dĩ nhiên, sự đáng yêu chỉ là thỉnh thoảng. Tự luyến và ranh ma mới là bản chất thật của anh. Anh đặc biệt thích khoe cơ thể với cô. Anh thường xuyên thay quần áo trong lúc gọi video. Mặc dù chất lượng hình ảnh không được rõ nét, nhưng cô vẫn nhìn thấy cơ bụng và vòng eo săn chắc của anh. Ánh mắt cô lướt lên trên, là yết hầu nổi bật của anh. Điều đó khiến cô nhớ lại lần cô cố tình liếm yết hầu anh, kết quả là bị anh đè trên giường hôn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Trong lòng cô có chút rạo rực. Cô khó tránh khỏi việc cảm thấy khô khát.

Giống như bây giờ sau khi thức dậy, Thương Trạch Uyên thay một chiếc áo phông đen ngay trước mặt cô. Sau đó, anh ngồi vào bàn và bắt đầu làm bài thuyết trình. Nến thơm được thắp lên, đèn tạo không gian cũng được bật. Anh nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng cau mày và cắn môi khi suy nghĩ trông rất quyến rũ.

Trình Thư Nghiên lại ngẩn người nhìn anh. Thương Trạch Uyên vẫn nhìn vào màn hình bên cạnh, nhấp chuột và tập trung cao độ, nhưng dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hỏi "Đẹp trai lắm hả? Nhìn lâu thế."

Trình Thư Nghiên lập tức cúp máy.

Ngày hôm sau, khi gọi điện lại, cô mặc một chiếc váy hai dây. Cô nghĩ lúc nào cũng là cô thèm khát anh qua màn hình, cô không cam tâm. Vì thế anh cũng phải trả giá một chút.

Nhưng Trình Thư Nghiên không quá lộ liễu, cô chỉ nhẹ nhàng, vừa đủ.

Đôi khi cô ngồi chải tóc. Bờ vai và cổ cô rất đẹp, trắng ngần, thon dài, đường cong quyến rũ. Trước đây, Thương Trạch Uyên thường xuyên giúp cô búi tóc, nhưng sau đó lại cứ hôn cô. Có khi cô chỉ mặc một chiếc áo phông quá khổ, hai chân trần trắng ngần, thẳng tắp, thản nhiên bước qua trước ống kính.

Chưa đầy ba ngày, Thương Trạch Uyên đã không thể chịu nổi.

“Cố ý đúng không?” anh hỏi.

“Gì mà cố ý?” cô giả vờ ngây thơ.

Anh nhướn cằm “Chiếc váy của em đấy.”

“Váy thì sao?” Cô vừa nói vừa đứng dậy, xoay một vòng cho anh xem. Đó là một chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt bằng sa-tanh, chất liệu mỏng nhẹ, vạt váy đến đùi. Da cô trắng, dáng người đẹp, chiếc váy ôm sát đường cong cơ thể tựa như một đóa linh lan tím phủ sương được tráng một lớp ánh trăng lạnh lẽo, vừa thanh thoát lại vừa gợi cảm.

Trình Thư Nghiên ngồi xuống nhướng mày, cố tình hỏi "À, em biết rồi, anh thích nó à?"

Thương Trạch Uyên "Ừm" một tiếng.

“Được rồi” qua màn hình, cô nói chuyện không chút kiêng dè “Anh có thể vào nhà vệ sinh giải quyết. Em không ngại chờ, nhưng đừng quá lâu nhé, tối đa nửa tiếng thôi.”

Thương Trạch Uyên lập tức cười khẽ. Anh chống khuỷu tay lên bàn, đỡ trán một lúc rồi nói, “Dạo này em thật sự rất táo bạo đấy.”

Cô không quan tâm “Vậy thì sao nào?”

“Táo bạo quá sẽ phải trả giá đấy.”

Hai người ngầm hiểu, nói chuyện đầy ẩn ý.

“Dù sao thì anh cũng không về được.”

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ về.”

“Vậy thì đừng nói lời mạnh miệng. Về rồi nói sau.”

Thấy cô ngẩng cằm khiêu khích, Thương Trạch Uyên bật cười, nói “Được thôi, về rồi anh xử lý em.”

*

Sau khi kỳ thi kết thúc, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.

Vài ngày trước Tết, Thương Cảnh Trung đột nhiên sắp xếp cho Trình Thư Nghiên và Trình Huệ đến ở một căn biệt thự khác, còn đặc biệt dặn dò gần đây không có việc gì thì đừng về nhà.

Rõ ràng là khi Tết đến, người thân và bạn bè sẽ đến thăm, với thân phận không thể lộ diện thì họ đương nhiên phải bị đuổi đi.

Trình Huệ không hỏi, cũng không phản đối, bà ta tỏ ra rất hiểu chuyện. Bà ta đã không có ý kiến thì Trình Thư Nghiên càng không.

May mắn là Thương Cảnh Trung còn có chút lương tâm, cử hai người giúp việc đi theo. Để xoa dịu Trình Huệ, ông còn đưa cho bà ta một chiếc thẻ không giới hạn.

Thứ mà Trình Huệ muốn chính là chiếc thẻ này. Yên phận chưa được hai ngày, bà ta lại bắt đầu đi chơi thâu đêm suốt sáng.

Bà ta rất dễ bị cuốn vào những thú vui. Có những lúc quá trớn, Trình Thư Nghiên liên tục không thấy bà ấy đâu trong vài ngày liền.

Nhưng cô đã quen với điều này từ lâu, lười quản. Chỉ rất hiếm khi cô sẽ thiện ý nhắc nhở Trình Huệ nên tiết chế "Mẹ mua túi xách hay đồ đạc thì được, nhưng nếu cứ buông thả như thế này thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện."

Trình Huệ đã dính vào cờ bạc. Loại người này hoàn toàn không có lý trí. Bà ta không nghĩ Trình Thư Nghiên đang vì mình, ngược lại còn cho rằng cô đang nói những lời cay nghiệt. Trong cơn tức giận, bà ta hất đổ đồ ăn trên bàn xuống đất, giận dữ nói "Mày chưa đủ tư cách để nói mẹ đâu! Không có mẹ, mày đã chết đói lâu rồi!"

"Nếu mày có bản lĩnh, mày cũng đi quyến rũ đàn ông đi. Mẹ đâu đến mức ngày nào cũng phải sống trong sợ hãi!"

Nói xong, bà đập cửa bỏ đi. Tiếng "rầm" vang lên chói tai, cả mặt bàn dường như cũng rung lên.

Hôm nay là đêm Giao thừa. Vẫn chưa đến nửa đêm nhưng bên ngoài đã vang lên những tiếng pháo hoa rộn rã.

Phòng khách im lặng, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống người cô. Trình Thư Nghiên chăm chú nhìn mớ hỗn độn dưới sàn, nắm chặt tay, ngồi một lúc lâu mới trấn tĩnh lại. Cô muốn đứng dậy, nhưng khi chống tay lên bàn, cô mới nhận ra tay mình đang run lên không kiểm soát.

Cô chỉ có thể cố sức lắc tay, rồi lặng lẽ đi vào nhà bếp, lấy dụng cụ dọn dẹp.

Người giúp việc đã về nhà đón Tết sau khi nấu xong bữa tối. Không có ai dọn dẹp ngoài cô ra.

Trình Thư Nghiên cắm cúi quét dọn, lau nhà và thu gom rác. Xong xuôi tất cả cũng vừa đúng nửa đêm. Cô tự nấu một gói sủi cảo đông lạnh, coi như cũng đã đón một cái Tết.

Thương Trạch Uyên gọi video cho cô đúng lúc cô đang ăn sủi cảo. Cuộc gọi đầu tiên cô không nghe, cuộc thứ hai cô mới bắt máy.

Anh định chúc cô năm mới vui vẻ, nhưng thấy cô ngồi một mình ăn sủi cảo, anh liền hỏi Trình Huệ đi đâu rồi.

Trình Thư Nghiên mặt không biểu cảm nói "Đi chơi rồi." Rồi lại cắn một miếng sủi cảo.

Dù cô không có biểu hiện bất thường, nhưng anh vẫn cảm nhận được tâm trạng cô không tốt. Anh ngừng một chút rồi hỏi "Cãi nhau à?"

Trình Thư Nghiên cũng không giấu giếm, "Ừ." Cô không phải đang mách lẻo, chỉ là anh hỏi nên cô nói đúng sự thật "Trước khi đi còn hất đổ đồ ăn nữa. Bà ta đúng là tai họa. Bà ta không ăn thì em vẫn ăn được chứ, đúng không?"

Thương Trạch Uyên im lặng một lúc lâu, rồi mới thốt ra vài chữ "Được, anh biết rồi."

Hai người nói chuyện vu vơ thêm một lúc, rồi anh có việc nên cúp máy trước.

Trình Thư Nghiên đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn sủi cảo. Một lát sau, cô nhận được tin nhắn chuyển khoản từ Thương Trạch Uyên. Anh chuyển cho cô 660,000 nhân dân tệ, bảo cô ra ngoài chơi, ăn uống gì đó ngon.

Cô cười, không thèm để ý.

Đêm Giao thừa thế này ai lại ra ngoài chơi, ra ngoài ăn uống cơ chứ? Các nhà hàng cũng đóng cửa cả rồi. Thiếu gia đúng là thiếu kiến thức thực tế.

Nhưng nụ cười của cô dần tắt ngúm, gương mặt có chút cứng đờ. Cô ngừng lại một lúc lâu, từ từ đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên, vô thức mở trang trò chuyện của hai người.

"Nhớ anh chưa?" 

"Chưa."

"Vẫn không chịu thừa nhận sao?" 

"Đã nói là chưa."

Từ "nhớ" quá đáng sợ, quá xa xỉ. Nhưng vào giây phút này, cô thật sự có chút muốn gặp anh. Chỉ là một chút thôi, rất rất nhỏ thôi.

…..

Sau nửa đêm, điện thoại không ngừng rung.

Trình Thư Nghiên một mình trong phòng xem phim ma, cô tiện tay cầm điện thoại lên nhìn.

Là nhóm chat "Gia đình thân thương bốn người" của họ.

Ban đầu, Thương Trạch Uyên giả vờ chúc Tết Trình Huệ rồi hỏi bà ấy đang ở đâu. Trình Huệ nói dối là đang ở nhà, nhưng anh không nể mặt mà vạch trần: [Nhưng sao cháu lại nghe nói trong nhà chỉ có một mình Thư Nghiên thôi? Bát đĩa cũng vỡ hết rồi.]

Trình Huệ chắc chắn hoảng loạn, đến bài bạc cũng không thèm đánh, vội vàng bịa ra một lý do: [Cãi nhau thôi, Thư Nghiên giận dì vì không tặng quà sinh nhật vào ngày Giáng sinh nên dì phải đi ra ngoài tìm quà cho con bé.]

Thương Trạch Uyên hỏi: [Sinh nhật em ấy vào ngày Giáng sinh à?]

Trình Thư Nghiên không xem tiếp nữa, cô bật chế độ không làm phiền và ném điện thoại sang một bên.

Đêm đó cô đã xem ba bộ phim kinh dị, đến sáng mới tắt máy tính.

Cô leo lên giường ngủ. Cô cảm thấy mình vừa chợp mắt thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Trình Thư Nghiên quá buồn ngủ, cô trở mình và không động đậy. Cho đến khi một tiếng nói vang lên từ bên ngoài "Mở cửa."

Đầu tiên, cô cau mày, sau đó bật dậy. Giữa cơn buồn ngủ, cô nghĩ mình đang mơ, theo phản xạ cầm điện thoại lên xem giờ, đã là mười hai giờ trưa.

Cô vẫn còn ngẩn người trên giường thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô mới hoàn hồn xuống giường, ra ngoài và mở cửa.

Thương Trạch Uyên mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm, xách vali, vẻ mặt phong trần đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn cô.

Người vừa mười mấy tiếng trước còn ở London, giờ lại xuất hiện trước mặt. Trình Thư Nghiên hoàn toàn sững sờ. Cô há hốc mồm, chưa kịp nói gì, Thương Trạch Uyên đã chen vào phòng.

Giống như vô số lần trước, anh thành thạo đóng cửa, khóa cửa, rồi kéo cô vào lòng và cúi xuống hôn.

 

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 13: Cố Hết Sức Để Làm Em Thoải Mái