Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 17: Ăn No Uống Say

Là bạn bè? 

Hay là đối tượng mập mờ?

Cô không muốn đoán, mà cũng không nên đoán.

Dù sao thì họ không nói chuyện tình cảm, chưa kể anh cũng đã hứa với cô rằng trong thời gian hai người bên nhau, anh sẽ không có hành động thân mật quá mức với người thứ ba. Chỉ cần không liên quan đến vấn đề sạch sẽ của cô thì mọi chuyện đều ổn.

Còn những thứ khác không liên quan đến cô.

Thương Trạch Uyên nghe điện thoại khá lâu. Khi anh quay lại, cả nhóm mọi người nhìn nhau rồi bắt đầu lẳng lặng bàn bạc. Mọi người đều tò mò về chuyện của anh, nhưng anh chàng này lại rất giỏi tung hỏa mù nên nếu anh không muốn nói thì rất khó moi được một câu từ miệng anh. Thế là họ liền chuyển những câu hỏi thẳng thừng thành một câu nói “Cửa hàng quần áo của Tiểu Uyển cũng ở gần đây, có thời gian thì đưa bạn gái cậu đến đó chọn vài bộ đồ mới nhé?”

Đối mặt với nhiều ánh mắt mong chờ như vậy, anh vẫn bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi nói “Không có bạn gái.”

Quả nhiên là câu trả lời hoàn hảo.

“Đừng lừa chúng tớ nữa, lần trước cậu còn nói mất nụ hôn đầu rồi mà.” Duệ Duệ không nhịn được nói.

Thương Trạch Uyên lắc ly cocktail trên tay, để đá hơi tan chảy và rượu cồn hòa quyện vào nhau. Anh không thèm ngước mắt lên mà hỏi ngược lại “Ai quy định cứ hôn là phải là bạn gái?”

“Không phải bạn gái thì là gì? Tình một đêm à?”

“Ai biết?” Anh cong môi cười “Có lẽ thế.”

Nói xong, anh đặt ly rượu xuống bàn. Lúc nghiêng người, ánh mắt anh liền nhìn về phía Trình Thư Nghiên. Không biết câu nói "đồ tồi" này là dành cho ai.

Trình Thư Nghiên ăn một miếng dứa kẹp ô mai vừa chua vừa ngọt. Cô ngậm nĩa ở miệng cười gượng với anh.

Mọi người moi tin thất bại.

Tiểu Uyển liền khoác vai Trình Thư Nghiên, ghé vào tai cô và nói “Nếu cậu biết gì thì nhớ nói cho bọn tôi nhé.”

“Được thôi” Cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nhướng mày và nói “Tôi sẽ giúp mọi người để mắt tới anh ấy.”

Tất nhiên, đó chỉ là lời khách sáo. Họ không ràng buộc nhau nên cô tự nhiên cũng sẽ không can thiệp vào đời tư của anh.

Những chuyện xảy ra đêm đó chỉ như một gia vị nhỏ nhặt, và sau đó họ vẫn như trước đây, bí mật làm những chuyện chỉ có họ biết.

Thế nhưng cũng có chút gì đó không giống trước. Chẳng hạn như tần suất hôn đã giảm đi, hoặc là trừ khi có nhu cầu, cô sẽ không đến phòng của anh. Cô không chủ động trò chuyện với anh. Thời gian rảnh, cô chọn một mình hút thuốc, xem phim, đi học. Cuối tuần thì đi làm thêm.

Phần lớn là làm người mẫu cho các nhãn hàng hoặc dạy vẽ cho học sinh cấp hai, cấp ba. Đôi lúc thì mệt, có khi lại rất thoải mái.

Thương Trạch Uyên vẫn luôn không hiểu chuyện này. Dù sao thì số tiền cô tốn thời gian làm thêm cũng chỉ bằng một phần nhỏ số tiền anh có thể cho cô. Anh cũng đã từng nói sẽ nuôi cô và đưa thẻ cho cô, nhưng Trình Thư Nghiên không nhận. Cô im lặng mặc quần áo rồi đi thẳng ra mở cửa xe. Trước khi xuống xe, cô mới lên tiếng đáp lại “Thôi đi, em sợ anh phải nuôi nhiều người quá đấy.”

Thương Trạch Uyên vẫn chưa hiểu ý cô, cũng liền mở cửa xe. Trình Thư Nghiên nghe tiếng, quay đầu lại, vừa đi lùi vừa vắt áo khoác lên vai, vừa vẫy tay với anh “Em vào trước nhé, phiền thiếu gia đợi một lát.”

Đêm nay trăng sao sáng tỏ, ánh sáng xung quanh biệt thự lấp lánh rực rỡ. Lúc cô nói chuyện vẫn cười rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt và hàng lông mày lại có một sự xa cách mơ hồ. Giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt đất, nhìn từ xa thì dịu dàng tươi sáng, nhưng khi đến gần thì nó lại hóa thành băng sương.

*

Mùa đông ở Giang Thành rất ngắn, ngắn đến nỗi người ta cứ nghĩ nó chưa từng đến.

Mới tháng Tư thôi mà nhiệt độ đã lên đến hai mươi bảy, hai mươi tám độ, và mọi người trên đường cũng đã thay đồ mùa hè.

Nhược điểm của việc thời tiết ấm lên chính là mưa nhiều, và Trình Thư Nghiên phải đón chào mùa mưa dầm mà cô ghét nhất.

Sắp đến giữa kỳ, giáo viên môn hội họa đã sắp xếp một bài kiểm tra, yêu cầu hai người một nhóm vẽ chân dung của nhau. Một người phác họa, một người tô màu, sau khi hoàn thành sẽ nộp cho giáo viên để chấm điểm. Điểm cá nhân cuối cùng sẽ là điểm trung bình của cả hai tác phẩm.

Vì mỗi người có một cách nhìn khác nhau về hội họa nên đây giống như một cuộc va chạm phong cách, liệu nó sẽ tốt hơn hay tệ hơn thì không ai biết sẽ tạo ra tia lửa gì.

Việc chia nhóm được thực hiện bằng cách bốc thăm trong bốn lớp. Trình Thư Nghiên không may mắn, cô bốc phải Đinh Thần, một cậu ấm nổi tiếng của lớp Bốn.

Nghe Tống Hân Trúc nói cậu ta gần như không đến lớp, sở thích là thay bạn gái, còn về nhân phẩm thì đương nhiên cũng chẳng ra gì.

Tống Hân Trúc khuyên cô nên nói với giáo viên để đổi người, nhưng Trình Thư Nghiên nghĩ một lát rồi nói “Thôi vậy.” Dù sao thì loại người này đổi cho ai thì người đó cũng xui xẻo thôi.

Cô quyết định thử một lần.

Kết quả đúng như cô dự đoán, cái gọi là bài tập vẽ tranh kia, cậu ta căn bản chẳng có hứng thú. Cậu ta từ chối giao tiếp, không trả lời tin nhắn. Trình Thư Nghiên đến trường tìm cậu ta hai lần nhưng đều thất bại.

Lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng, Đinh Thần đang ở một quán internet. Lúc đó cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, ngồi trên ghế cười với cô “Tôi nói này, sao cậu cứ đi theo tôi mãi thế? Thích tôi rồi à?”

“Được thôi, thấy cậu cũng kiên trì nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội.” Cậu ta đứng dậy, nhả khói thuốc về phía cô, đồng thời đưa tay lên sờ mặt cô “Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ vẽ cho cậu…”

Cậu ta chưa nói hết câu đã bị Trình Thư Nghiên dùng gạt tàn thuốc bằng thủy tinh đập vào người.

“Mẹ nó, cậu bị điên à!” Đinh Thần không ngờ cô dám ra tay, cậu ta bị đập cho choáng váng, rên lên vài tiếng rồi hiểu ra, bèn xắn tay áo lên và lao vào đánh cô.

Trình Thư Nghiên không hề hoảng sợ, cô ung dung lắc lắc cái gạt tàn thủy tinh và lạnh lùng nói “Tôi có thể đập cậu lần thứ nhất thì cũng có thể đập cậu lần thứ hai.”

Đinh Thần vẫn không tin, nhất quyết xông lên, Trình Thư Nghiên cũng không khách sáo, cô giơ tay lên, nhắm vào đầu cậu ta. Nhưng cô vẫn chưa kịp đập thì tay đã bị một người khác nắm lại.

Cô quay đầu lại, người đàn ông phía sau bèn bước lên một bước, đứng giữa hai người, giọng nói ôn hòa “Trợ giảng đã đến cửa rồi, các cậu là bạn học, có gì thì nói chuyện tử tế với nhau nhé.”

Đó là Chu Gia Dã.

Trong số ít những người mà Trình Thư Nghiên có ấn tượng thì anh là một trong số đó. Chu Gia Dã là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất khoa, và cũng là trợ giảng. Anh khiêm tốn, lịch sự và là một hình mẫu sinh viên gương mẫu.

Loại người không có tính công kích này, Đinh Thần vốn dĩ không hề sợ.

Thế nhưng, Chu Gia Dã lại nhìn vào màn hình máy tính của cậu ta và nói “Tôi thấy trò chơi cậu đang chơi rồi đấy.”

Chỉ một câu nói này đã khiến Đinh Thần đứng hình. Sau khi kịp phản ứng, cậu ta bèn cầm điện thoại, chạy vội ra ngoài. Lúc đẩy cửa, cậu ta chửi thề một tiếng rồi quay đầu lại chỉ tay vào họ “Cứ chờ đấy.”

Sau khi cậu ta đi, Trình Thư Nghiên theo bản năng nhìn vào máy tính, là một trò chơi cờ bạc.

Đại học Giang Thành luôn nghiêm cấm mọi thứ liên quan đến cờ bạc, như cờ bạc bằng tiền, cá độ bóng đá, bao gồm cả những trò chơi cờ bạc trực tuyến như thế này. Một khi bị phát hiện, nhà trường sẽ phải thông báo cho gia đình và có hình thức kỷ luật.

Bảo sao Đinh Thần lại chạy nhanh đến thế.

Trình Thư Nghiên cảm ơn Chu Gia Dã, anh cười nói “Không có gì đâu.”

Sau khi trò chuyện, cô mới biết hai người đến đây đều vì cùng một lý do: tìm người để làm bài tập. Chuyên ngành của họ có rất nhiều cậu ấm học kém, không hề hợp tác làm bài tập. Chu Gia Dã cũng phải đối mặt với nỗi khổ tương tự, nhưng cách giải quyết của anh lại ôn hòa hơn cô rất nhiều.

Dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ, cộng thêm một chút ép buộc và lợi ích, mọi chuyện cũng đã được giải quyết.

“Đinh Thần đúng là phiền phức thật.” Anh nói “Lát nữa tôi sẽ giúp cậu nói rõ tình hình với giáo viên.”

Trình Thư Nghiên lại lần nữa nói cảm ơn “Phiền cậu rồi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa. Ngoài trời đang mưa lất phất. Chu Gia Dã mở ô rồi mời cô cùng về trường. Trình Thư Nghiên liền nói không cần, vì cô không ở trong ký túc xá.

Chu Gia Dã suy nghĩ một lát rồi cụp ô xuống, đưa cho cô “Cậu cầm lấy ô đi.” Anh nói “Bạn cùng phòng của tôi ở gần đây, tôi có thể đi về ký túc xá với cậu ấy.”

Trình Thư Nghiên lắc đầu “Không cần đâu, tôi…”

“Cứ cầm lấy đi” Anh trực tiếp đặt ô vào tay cô “Để con gái dầm mưa không hay khi đâu.”

Mưa vẫn đang rơi, không khí ẩm ướt. Hai người đứng cạnh nhau trước cửa, Trình Thư Nghiên cầm ô, dừng lại một lúc rồi lần thứ ba cảm ơn “Cảm ơn cậu, tôi sẽ trả lại vào buổi học sau.”

Trình Thư Nghiên chưa bao giờ từ chối ý tốt nhiệt tình. Cô mở ô lên và nói với anh “Vậy tôi đi trước đây.”

“Ừm.” Chu Gia Dã cười một cách ôn hòa “Hẹn gặp lại ở tiết sau nhé.”

Hạt mưa đập vào mặt ô, trên nền đất đã đọng lại những vũng nước. Trình Thư Nghiên bước đi không nhanh, sau khi đi được một đoạn, người phía sau đột nhiên gọi cô “Bạn học Trình.”

Cô quay đầu lại theo tiếng gọi, Chu Gia Dã vẫy tay với cô và nói “Đi đường cẩn thận nhé.”

Bước chân cô hơi khựng lại, rồi vì phép lịch sự, Trình Thư Nghiên cũng vẫy tay lại.

Đúng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen từ trong màn mưa lái tới. Bánh xe bắn tung nước, khi gần tới chỗ cô thì tốc độ chậm lại rồi dừng hẳn cách cô nửa mét, bòi lên hai tiếng còi.

Trình Thư Nghiên ngước mắt nhìn, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, gương mặt điển trai và sắc sảo hiện ra. Thương Trạch Uyên một tay đặt trên cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc, còn đồng hồ đeo tay thì màu đen. Ánh sáng mờ ảo của ngày mưa cứ như thêm một lớp màu hoài cổ cho anh. Anh theo bản năng liếc nhìn phía sau rồi nhìn cô, cong môi cười “Lên xe đi, Trình Thư Nghiên.”

Trình Thư Nghiên dừng lại hai giây, không để ý đến anh mà theo bản năng bước đi nhanh hơn vài bước. Mặc dù hai người đã lén lút bên nhau từ lâu, nhưng ở trường, họ vẫn duy trì hình ảnh như trước kia: không thân, quan hệ bình thường. Chỉ hai câu này thôi cũng có thể giúp cô tránh được tám mươi phần trăm rắc rối.

Thương Trạch Uyên không hiểu, nhưng vẫn lái xe chậm rãi theo cô, cô đi vài bước, anh lại nhích một chút. Cho đến khi cô rẽ vào một con đường khác thì bước chân mới dừng hẳn. Khi đó anh vẫn đi theo bên cạnh cô. Trình Thư Nghiên gập ô lại rồi lên xe.

“Sao anh biết em ở đây?” Cô đóng cửa xe lại và hỏi.

Thương Trạch Uyên nói “Anh hỏi Tống Hân Trúc.”

“Ồ.”

“Thế còn em?” Anh lại hỏi cô “Sao em đến đây vậy?”

Trình Thư Nghiên trả lời một cách hờ hững “Có việc.”

Cứ mỗi khi cô nói qua loa như thế có nghĩa là cô không muốn nói.

Thương Trạch Uyên đổi một câu hỏi khác “Chàng trai ban nãy là bạn học của em à?”

Ánh mắt anh lướt qua cây ô dưới chân cô. Anh biết Trình Thư Nghiên ra ngoài không bao giờ mang ô nên anh đoán được nguồn gốc của nó. 

“Còn cho em mượn ô à?”

Trình Thư Nghiên im lặng hai giây, rồi quay đầu nhìn anh “Em không quản chuyện riêng của anh nên anh cũng đừng hỏi chuyện riêng của em.”

Thương Trạch Uyên bị chặn họng nhưng không bực tức, dường như đã quen với bộ dạng bỗng dưng xù lông của cô. Anh cười hỏi “Gắt thế, ai chọc công chúa không vui rồi?”

Trình Thư Nghiên không để ý đến giọng điệu mỉa mai của anh, cô chỉ tập trung vào hai chữ "công chúa".

“Anh có thể đừng gọi em là công chúa không?” Cô nói.

Thương Trạch Uyên không để tâm “Em gọi anh là thiếu gia, tại sao anh không thể gọi em là công chúa?”

“Bởi vì em căn bản chẳng phải công chúa gì cả.”

Cô trêu chọc anh là thiếu gia vì anh là thiếu gia thật, nhưng cô thì khác. Cô có nhận thức rõ ràng về bản thân, và sẽ không bao giờ lạc lối chỉ vì một cái tên anh gọi nhất thời.

Tất nhiên, đó chỉ là một trong những lý do, còn lý do thứ hai là cô cảm thấy anh có quá nhiều công chúa.

Thương Trạch Uyên lại nói “Với anh, em chính là công chúa.”

Anh đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Không biết có phải vì quá tập trung vào lúc này không, nhưng giọng điệu của anh nghe không giống đang nói đùa mà lại pha chút nghiêm túc.

Trình Thư Nghiên hơi sững lại, cô nhìn anh chăm chú một lúc rồi khẽ bĩu môi “Thôi đi.”

*

Vào ngày cuối tuần này, Trình Huệ đi công tác với Thương Cảnh Trung.

Thương Trạch Uyên liền ra lệnh cho toàn bộ người giúp việc trong nhà được nghỉ hai ngày.

Tất nhiên, việc anh đột nhiên đại phát từ bi như vậy là có lý do.

Trong nhà chỉ còn lại hai người họ nên không cần phải lén lút, họ có thể hành động một cách thoải mái.

Từ sau bữa sáng, anh cứ kéo cô làm gần như không ngừng nghỉ.

Họ thay đổi vài nơi, Trình Thư Nghiên cảm thấy rất tốt nên cũng sẵn lòng phối hợp.

Lần cuối cùng là ở dưới nhà, cách đó là khung cửa sổ lớn. Bên ngoài, những khóm cây được tỉa cẩn thận trong vườn cứ chập chờn trước mắt. Thương Trạch Uyên đột nhiên ghé sát vào cô và hỏi “Không thích anh gọi em là công chúa, vậy em thích gọi bằng gì?”

“Bé yêu?”

“Cục cưng?”

“Hay là em gái?”

Mặt Trình Thư Nghiên đỏ bừng, giọng nói ngắt quãng “Ừm... đều được.”

Đôi mắt cô long lanh nước như quả đào mọng nước. Thương Trạch Uyên hít sâu một hơi, dùng tay giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía mình rồi hôn.

Sau đó anh lại dỗ dành cô như mọi khi, thủ thỉ bên tai cô “Bé yêu giỏi lắm.”

Mỗi khi như vậy, anh lại rất dịu dàng. Trình Thư Nghiên khá thích anh như thế.

Họ lại hôn nhau thêm một lúc trong phòng tắm.

Vì đã tiêu hao quá nhiều thể lực, Trình Thư Nghiên đói không chịu nổi, cô liền tiện tay mặc chiếc áo phông của anh rồi xuống lầu ăn cơm.

Một lúc sau, Thương Trạch Uyên cũng xuống.

Vì đã làm mất nhiều thời gian nên đồ ăn cũng nguội lạnh. Thiếu gia liền chủ động đi hâm nóng thức ăn rồi pha cho cô một ly nước ép nho chua ngọt, tiện thể đặt món tráng miệng mà cô yêu thích. Có vẻ như sau mỗi lần như thế, anh lại theo bản năng chăm sóc cô, những cử chỉ thân mật cũng tự nhiên bộc lộ.

Trình Thư Nghiên nhanh chóng ăn xong. Anh đưa tay ra giúp cô lau miệng nhưng cô khẽ né tránh.

Bàn tay anh dừng giữa không trung. Sau vài giây, anh thu tay về rồi cười khẽ như đã hiểu ra.

Trình Thư Nghiên ngước mắt lên, hỏi anh cười gì, Thương Trạch Uyên liền lấy điện thoại ra khỏi túi, đặt lên bàn rồi đẩy về phía cô.

“Em biết mật khẩu rồi đấy.”

“Làm gì?” Cô không hiểu.

Anh gác khuỷu tay lên bàn rồi lười biếng nói “Người trong danh bạ tên Princess là em gái anh. Em tự đổi tên thành gì thì tự đổi đi.”

Trình Thư Nghiên im lặng trong vài giây, không hề động đậy.

Cô biết anh có khả năng quan sát rất nhạy bén nhưng không ngờ lại nhạy bén đến thế. Chuyện lần trước, có thể trong khoảnh khắc đó cô hơi khó chịu một chút, nhưng đã sớm vứt ra sau đầu rồi. Cô không hề làm loạn, cùng lắm chỉ theo bản năng tạo ra một chút khoảng cách, nhưng nó gần như không thể nhận ra. Vậy mà anh cũng biết sao?

Bây giờ điện thoại ở ngay trước mặt, chuyện này lại được anh thẳng thắn nói ra. Trình Thư Nghiên suy nghĩ một lát, rồi ngước mắt nhìn anh và hỏi “Princess nào cơ?”

Cô không thể bộc lộ ra cảm xúc nên chỉ có thể chọn cách giả ngu.

Thương Trạch Uyên nhướn mày, dường như anh đã đoán trước được phản ứng này của cô, và nói “Không có gì cả, chỉ là muốn em tự đổi tên cho số điện thoại của mình thôi.”

Trình Thư Nghiên nói “Không hứng thú.”

Anh hỏi, “Thật sao?”

“Tất nhiên.”

“Được thôi, vậy để anh tự đổi.”

Anh cầm điện thoại về rồi cúi đầu, nhấn vài cái trên màn hình.

Trình Thư Nghiên không tránh khỏi tò mò xem anh sẽ đổi thành gì, thế nên cô liền tỏ vẻ như không có chuyện gì, đứng dậy và đi qua sau lưng anh rồi lặng lẽ dừng lại, liếc nhìn màn hình.

Vừa hay, cô nhìn thấy người có tên là "My princess" đang gọi facetime đến.

Thương Trạch Uyên quay người lại, từ tốn lắc lắc điện thoại trước mặt cô. Rồi cứ thế trước mặt cô, anh nhấn nút nhận cuộc gọi.

Lông mày Trình Thư Nghiên giật giật, theo bản năng cô định hất tay ra và bỏ đi, nhưng anh lại nắm chặt cổ tay cô và không buông.

Rất nhanh, bên kia video hiện ra một khuôn mặt tinh xảo, đáng yêu của một cô bé khoảng sáu tuổi. Cô bé có mái tóc màu nâu sẫm, buộc hai bím tóc, rồi non nớt gọi “Thương Trạch Uyên.”

Thương Trạch Uyên cười khẽ “Vô phép vô tắc.”

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, đại loại là em gái anh vừa tìm ra một món tráng miệng mới rồi hỏi khi nào anh về Anh để ăn.

Trình Thư Nghiên nhân lúc họ đang nói chuyện, cuối cùng cũng giật được tay ra.

Cô vừa đi được hai bước thì đã nghe thấy cô bé hỏi “Ơ? Chị này là ai, sao lại ở trong nhà của chúng ta?”

Bước chân Trình Thư Nghiên khựng lại. Cô quay đầu lại, vừa hay đối mắt với anh. Thương Trạch Uyên liền trầm ngâm đầy ẩn ý “Cô ấy à…”

"Em gái mới của anh, chị gái giả mạo của em sao?"

Chuyện này thật khó giải thích.

Tại sao anh cứ phải giữ cô lại và làm càn như thế chứ? Trình Thư Nghiên mím môi, nhún vai, ý tứ có chút hả hê. Sau đó cô cứ mặc kệ cho anh tự giải quyết rắc rối này rồi bỏ đi mất.

Cô bé vẫn thúc giục “Là ai vậy ạ?”

Lúc Trình Thư Nghiên nhanh chân đi đến cầu thang, chuẩn bị bước lên thì cô đột nhiên nghe thấy anh cười khẽ rồi nói “My sweetie.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 17: Ăn No Uống Say