Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 18: Cảm Thấy Rất Tốt

Tuần đầu tiên của học kỳ, khi Trình Thư Nghiên trả ô cho Chu Gia Dã, cô bất ngờ nhận được lời mời lập nhóm từ anh: “Tôi đã báo cáo tình hình với giáo viên và muốn xin phép để chúng ta lập nhóm, cậu có đồng ý không?”

Trình Thư Nghiên gần như không do dự “Tất nhiên là đồng ý rồi.”

Có thể hợp tác với sinh viên giỏi nhất khoa thì cô sẽ không phải lo lắng về điểm số nữa. Sau khi thảo luận đơn giản, mọi chuyện đã được quyết định.

Cả hai đều là những người nghiêm túc với việc học nên làm việc rất tập trung. Khi không có tiết, họ sẽ cùng nhau vẽ bài tập trong phòng vẽ, nếu có tiết thì hẹn nhau sau khi tan học.

Thương Trạch Uyên đến đón cô vài lần, và lần nào cũng thấy cô đi cùng với Chu Gia Dã. Hai người họ vừa nói vừa cười. Anh hiếm khi thấy cô có biểu cảm như vậy, điềm tĩnh, ôn hòa và không có chút phòng bị nào.

Thương Trạch Uyên bóp còi với cô nhưng Trình Thư Nghiên lại làm như không thấy, rồi vẫn như trước, chỉ chịu lên xe khi đã đến chỗ khuất mà không ai thấy.

“Em sợ cậu ta nhìn thấy sao?” Có một lần, Thương Trạch Uyên không nhịn được hỏi.

“Không chỉ cậu ấy” Trình Thư Nghiên hờ hững nói “Em sợ tất cả mọi người đều nhìn thấy.”

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Thương Trạch Uyên bị coi là một thứ gì đó không thể lộ diện. Không biết vì lý do gì, anh bèn "tách" một tiếng, cởi dây an toàn, rồi cúi người về phía trước, đè cô vào cửa sổ xe và hôn. Cô càng chống cự, anh càng dùng sức.

Lúc đó họ vẫn đang ở trong khuôn viên trường, và học sinh cứ đi lại nườm nượp bên ngoài cửa xe. Họ chú ý đến chiếc Porsche đang đỗ ở một góc nên không tránh khỏi tò mò và nhìn vào. Trình Thư Nghiên liếc thấy càng thêm căng thẳng, thậm chí lưng còn thẳng đờ. Thương Trạch Uyên biết rõ điều đó, nhưng anh lại cố tình trêu chọc một cách xấu xa.

Mãi cho đến khi cô cắn vào lưỡi anh, anh mới chịu buông tha.

“Nhẹ thôi, cắn rách rồi tối làm sao mà làm em đây.”

Trình Thư Nghiên chửi anh “Đồ cầm thú.”

Thương Trạch Uyên vui vẻ chấp nhận danh hiệu này, cong môi cười một cách thỏa mãn. Anh cài lại dây an toàn, khởi động xe, châm một điếu thuốc rồi mở mui xe.

Chiếc xe chạy chậm rãi trong màn đêm. Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng “Họ sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.”

Trình Thư Nghiên liếc nhìn anh. Làn khói thuốc vừa nhả ra vấn vương quanh sống mũi cao, gió đêm thổi rối tung mái tóc. Vẻ ngoài lãng tử, thư thái ấy không thể che giấu được khao khát dữ dội và sự xấu tính đã bộc lộ trong đôi mắt anh ít phút trước.

Loại từ ngữ như “trông tử tế nhưng lại là súc vật” hay “đồ cầm thú mặc quần áo” không còn gì phù hợp hơn để miêu tả anh.

“Chỉ cần anh không làm loạn” Trình Thư Nghiên quay đi, giọng điệu bình thản nhưng chắc chắn “thì không ai biết đâu.”

*

Vẽ một bức chân dung thì rất đơn giản, nhưng để đạt đến sự hoàn hảo thì lại rất khó. Để phát huy hết trình độ tốt nhất của mình, Trình Thư Nghiên và Chu Gia Dã đã thảo luận, điều chỉnh, sửa chữa nhiều lần, và mất cả một tuần mới vẽ xong.

Hai người đổi bản phác thảo cho nhau. Ngay khi cầm bức tranh của anh lên, Trình Thư Nghiên đã biết tại sao anh lại là sinh viên đứng đầu khoa.

Một tác phẩm rất tỉ mỉ, đến cả thần thái cũng được thể hiện một cách sống động.

Tiếp theo là tô màu. Họ lại cùng nhau vẽ thêm ba ngày nữa.

Vào ngày hoàn thành, Trình Thư Nghiên đưa tác phẩm cho anh xem và hỏi “Có chỗ nào cần sửa không?”

Chu Gia Dã nhìn một lúc rồi nói “Đợi chút.”

Anh cúi xuống, cẩn thận pha một màu rồi cúi người, thêm vài nét lên bức chân dung của cô. Anh tô màu khá nhanh, nhưng mỗi nét vẽ trong lúc này lại rất tỉ mỉ.

“Xong rồi” anh đặt bút xuống, nói “Cậu xem đi, có thích không?”

Anh vẽ thêm lên tai cô một bông hoa nhỏ màu vàng, hồng và xanh lam, những màu sắc này không hề lấn át nhau mà hòa hợp với mái tóc cô, làm tăng thêm vẻ tươi sáng và sức sống.

Chu Gia Dã giải thích “Tôi thấy cậu thường tự tô màu bằng những màu có độ bão hòa thấp. Tóc thì màu đen, quần áo thì màu trắng, kể cả hôm cậu lên bục nhận giải, cậu cũng mặc một bộ đồ màu be đơn giản. À đúng rồi, tôi quên nói với cậu, hôm đó cậu nhận giải, tôi cũng có mặt ở đó. Tác phẩm của cậu rất xuất sắc, và hôm đó cậu cũng rất tỏa sáng.”

“Việc thêm một chút trang trí là tôi tự tiện, có lẽ tính cách của cậu vốn dĩ khiêm tốn. Nhưng tôi chỉ cảm thấy ở độ tuổi của chúng ta thỉnh thoảng tỏa sáng một chút cũng không sao cả.” Anh mỉm cười với cô.

Trình Thư Nghiên hơi sững lại.

Quả thật hiếm có cô gái nào sinh ra đã thích những màu như xám, đen, trắng, và cô cũng vậy. Phong cách tối giản của cô không thể tách rời khỏi những trải nghiệm trong quá khứ.

Khi còn nhỏ, Trình Huệ ít mua quần áo mới cho cô, những bộ đồ cũ được mặc đi mặc lại nhiều lần, giặt đi giặt lại nhiều lần nên màu sắc cũng dần phai nhạt theo năm tháng.

Sau này đi học cô lại càng nổi bật hơn, luôn có những ánh mắt và lời bàn tán không mấy thiện chí xoay quanh cô, khiến cô không dám để bản thân quá nổi bật.

Sau đó nữa, cô thường xuyên đi theo Trình Huệ đến sống ở nhà người khác. Để giảm thiểu sự tồn tại của mình, cô chỉ có thể mặc những màu trầm.

Dần dà cô cũng quen với điều đó.

Cô và Chu Gia Dã quen nhau chưa lâu, chưa hiểu rõ về nhau. Vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng cô không tránh khỏi sự xúc động.

Nhưng dù vô tình bị anh khám phá nội tâm, cô cũng không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cô có ấn tượng rất tốt về anh.

Chu Gia Dã ôn hòa, lịch sự, biết chừng mực, và có thể thấy anh được giáo dục rất tốt.

Trước đây khi trò chuyện, anh từng thẳng thắn kể cho cô nghe về gia đình mình. Cha mẹ anh là giáo viên, lương không cao, gia cảnh bình thường. Nhưng vì anh thích vẽ nên cha mẹ anh đã cố gắng hết sức để cho anh điều kiện tốt nhất, đưa anh đến đại học Giang Thành.

Vì vậy anh rất nỗ lực, một mặt là vì bản thân, mặt khác là để báo đáp cha mẹ.

Trình Thư Nghiên rất hiếm khi gặp được người trong sáng và thuần khiết như anh ở đại học Giang Thành. Anh giống như ly soda chanh trong mùa hè, khi nói chuyện với anh, trái tim cô luôn cảm thấy rất bình yên.

Hai giờ chiều, hai người cùng nhau đến chỗ giáo viên nộp bài rồi cùng nhau rời khỏi tòa nhà. Trước khi chia tay, Chu Gia Dã nói với cô “Tôi rất vui khi được làm việc cùng cậu, hy vọng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Trình Thư Nghiên mỉm cười “Tôi cũng vậy.”

“Giờ thì chỉ đợi giáo viên chấm điểm thôi.”

“Ừm.”

Đang nói chuyện, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi “Tiểu Dã.”

Hai người cùng ngước lên thì thấy một cặp vợ chồng trung niên đang đứng cách đó không xa.

Chu Gia Dã nói “Cha mẹ tôi đến rồi.”

“Vậy tôi đi trước…” Trình Thư Nghiên định đi, nhưng Chu Gia Dã lại nói “Chờ chút, cha mẹ tôi có mang đồ cho cậu này.”

Đây là lần đầu tiên Trình Thư Nghiên nhận được quà từ phụ huynh của một người bạn học. Một chiếc bánh nhỏ và một cốc trà sữa khoai môn.

“Tôi có kể với họ về cậu. Hôm nay họ vừa hay có thời gian rảnh nên đến thăm tôi” Chu Gia Dã nói.

Có lẽ vì biết cô ngại người lạ nên hai vị phụ huynh luôn đứng yên tại chỗ, vẫy tay chào cô một cách thân thiện, nụ cười của họ cũng ôn hòa như anh.

Trình Thư Nghiên cũng vẫy tay lại.

Sau khi cảm ơn lần nữa, Trình Thư Nghiên nói “Đừng để cha mẹ cậu đợi lâu.”

“Được, hẹn gặp cậu ở tiết học sau nhé.”

Thông thường, chỉ có giáo viên mới hay nói "hẹn gặp ở tiết học sau", nhưng cụm từ này lại nhiều lần xuất hiện trong cuộc trò chuyện của họ. Trình Thư Nghiên lại mỉm cười “Ừ, hẹn gặp tiết sau.”

Sau khi tạm biệt, Chu Gia Dã chạy về phía cha mẹ, còn Trình Thư Nghiên thì dừng lại tại chỗ.

Nắng chiều khá gay gắt, người cha liền mở ô che cho người mẹ. Khi Chu Gia Dã đến, chiếc ô liền che luôn cho anh. Nhưng vì anh quá cao nên người cha phải nhón chân, trông khá buồn cười. Cuối cùng, Chu Gia Dã đứng ở giữa cầm ô, cha mẹ anh dựa vào người anh. Cả gia đình ba người thong thả đi dưới ánh nắng rực rỡ trong khuôn viên trường.

Khung cảnh quá đỗi đẹp đẽ, là một vẻ đẹp mà cô chưa bao giờ có được. Trình Thư Nghiên không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đúng lúc cô đang thất thần, bên tai bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm của đàn ông “Em thích cậu ta.”

Trình Thư Nghiên giật mình rồi quay đầu lại theo tiếng nói, đối diện với một khuôn mặt tuấn tú. Thương Trạch Uyên khoanh tay, dáng vẻ lười biếng dựa vào cột đá bên cạnh, khẽ nghiêng đầu cười nhìn cô.

Anh và Chu Gia Dã hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Anh đẹp trai một cách cuốn hút và có tính công kích, giống như một nam châm mạnh mẽ. Chỉ cần anh xuất hiện, ánh mắt mọi người sẽ bị thu hút ngay lập tức. Trong khi đó, Chu Gia Dã lại ôn hòa và thanh nhã, là người có khí chất thanh cao. Lời nói và hành động của anh khiến người khác cảm thấy như được đắm mình trong làn gió xuân.

Cô không biết anh đã đến từ lúc nào, cứ đứng lặng lẽ bên cạnh cô và xem kịch hay.

Trình Thư Nghiên bình tĩnh lại, hít sâu một hơi “Muốn dọa chết ai hả?”

Thương Trạch Uyên lại nói “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

"Em thích cậu ta."

Câu nói đó nghe như một câu trần thuật, nhưng lại pha chút không chắc chắn.

Trình Thư Nghiên không trả lời "có" cũng không nói "không". Cô chỉ nói “Anh xen vào làm gì?” Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, trên tay vẫn cầm chiếc bánh và ly trà sữa mà cha mẹ Chu Gia Dã đã tặng.

Thương Trạch Uyên không phải là người dai dẳng. Vì cô không nói nên anh cũng không hỏi nữa.

Chỉ là vào đêm đó, sau khi tắm xong, anh gõ cửa phòng cô. Khác với mọi khi, anh không vào phòng hôn cô ngay mà đi thẳng đến trước cửa sổ và ngồi xuống một cách đường hoàng.

Trình Thư Nghiên hỏi anh làm gì. Anh nói “Vẽ đi, anh làm người mẫu cho em.”

Anh từng nghe Trình Thư Nghiên kể gần đây cô đang làm bài tập nhóm với bạn học. Một hôm nọ, anh tình cờ đi ngang qua và thấy họ đang đối mặt với nhau vẽ chân dung đối phương.

Ban đầu, Trình Thư Nghiên thấy anh thật khó hiểu. Nhưng sau khi liếc mắt nhìn anh vài lần, cô liền dừng lại. Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Thương Trạch Uyên đúng là khiến người khác muốn vẽ. Nếu đủ điều kiện, cô thậm chí còn muốn tạc một bức tượng về anh.

Sau đó cô thực sự dựng giá vẽ lên.

Thương Trạch Uyên ngồi một lúc rồi bắt đầu hút thuốc. Trình Thư Nghiên liền liếc anh một cái “Anh đừng có nhúc nhích.” Cái góc vừa nãy nửa sáng nửa tối rất đẹp.

“Được thôi.” Anh cười rồi dập tắt điếu thuốc, rồi lại hỏi “Anh với cậu ta, ai dễ vẽ hơn?”

Anh nói một cách uyển chuyển, nhưng ý anh muốn hỏi chắc là ai đẹp hơn phải không?

Ngòi bút của Trình Thư Nghiên khựng lại một chút, rồi cô cười khẽ.

“Đừng có chỉ cười thôi, trả lời đi.”

Trình Thư Nghiên đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn anh “Thương Trạch Uyên, anh như vậy chỉ khiến em nghĩ rằng anh…” ghen tuông. Hai chữ cuối cùng cô không nói ra mà dừng lại một lúc rồi đổi lời “rất hẹp hòi.”

“Cái gì?”

“Người ta đẹp trai, anh ghen tị à?” Cô cố tình hỏi.

“?”

Chết tiệt.

Thương Trạch Uyên tức đến bật cười.

Anh không nói thêm lời nào mà đứng dậy, kéo cô lại, rồi đi thẳng vào vấn đề. Họ luôn như vậy, không bao giờ có thể ở yên trong cùng một phòng quá một tiếng đồng hồ.

Nhưng tối nay anh cố ý, cứ dừng lại ngay lúc cao trào. Cô thúc giục, anh vẫn cứ thong thả. Cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi mới cho cô.

Sau khi kết thúc, Trình Thư Nghiên mất một lúc để lấy lại hơi rồi dùng sức đấm anh “Anh trời đánh thánh vật.”

Thương Trạch Uyên đang hút thuốc. Nghe vậy, anh quay đầu lại hôn cô, rồi truyền làn khói bạc hà sang miệng cô. Trình Thư Nghiên liền nhả hết ra. Làn khói trắng bay lơ lửng giữa hai người, anh nhìn cô, không cười như mọi khi, nhưng lời nói vẫn dịu dàng “Bé yêu, là em không ngoan trước.”

“Không ngoan.” Cô ngay lập tức hiểu ra ý của anh.

Trình Thư Nghiên giật lấy điếu thuốc từ tay anh, hút một hơi, rồi trước mặt anh khiêu khích nhả ra một vòng khói. “Vậy thì đành phải phiền anh nhịn một chút, bởi vì sau này em sẽ càng không ngoan hơn.”

Thương Trạch Uyên cười khẽ. Anh dùng ngón trỏ khẽ lướt qua sống mũi cô “Được thôi, em cứ thử xem.”

“Thử thì thử.” Trình Thư Nghiên không sợ bị đe dọa. Cô quay đầu nhìn anh “Anh có thể làm gì em?”

“Em nghĩ xem?” Thương Trạch Uyên cúi đầu sát lại, mũi chạm mũi. Sau vài giây tĩnh lặng, anh khẽ nghiêng đầu, môi lướt qua môi cô, rồi trầm giọng nói hai từ.

“Làm chết em.”

 

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 18: Cảm Thấy Rất Tốt