Trình Thư Nghiên thực ra rất không muốn dùng từ đó. Ngay cả khi đã sớm nhận ra vấn đề, cô vẫn cố gắng làm ngơ. Nhưng giờ mâu thuẫn đã nảy sinh, tiếp tục phớt lờ có thể sẽ dẫn đến những rắc rối lớn hơn.
Vậy nên cô đã hỏi như thế. Giọng điệu của cô rất thoải mái và tự nhiên.
Nghe vậy, Thương Trạch Uyên quay người lại, chống khuỷu tay lên lưng ghế, cười nhìn cô và đưa ra một câu trả lời còn thoải mái hơn "Tất nhiên là thích rồi."
Không thích thì có hôn cô không? Không thích thì có làm chuyện đó với cô không? Không thích thì làm nhiều lần như vậy rồi mà vẫn ngày nào cũng muốn ngủ với cô sao?
Anh mặt không đổi sắc liệt kê từng điều một. Trình Thư Nghiên nghe mà mím chặt môi "Thôi đủ rồi" cô cắt ngang. Cô biết rất khó để nghe được một câu nghiêm túc từ miệng anh.
Những câu hỏi như thế hỏi một lần là đủ. Nếu đối phương không trả lời, cô cũng sẽ không truy hỏi tiếp để tránh tỏ ra mình quá để tâm.
Thấy cô không nói gì, Thương Trạch Uyên lại chủ động lên tiếng "Hay là ý em là một loại thích khác?"
Anh thích đánh đố như vậy.
Trình Thư Nghiên lại nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi "Anh nghĩ sao?"
Gió biển thổi mạnh làm rối mái tóc đen trước trán anh suýt chút nữa che đi vẻ đùa cợt trong mắt anh.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Anh khẽ cười, rồi đột ngột cúi sát lại gần cô. Trình Thư Nghiên theo phản xạ lùi lại, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước. Khi hơi thở của hai người hòa vào nhau, anh cúi mắt nhìn cô rồi nói "Em đoán xem."
Nói xong, anh tiện thể cắn lấy cây kẹo mút trong tay cô.
Anh lại đẩy vấn đề về phía cô. Anh luôn như vậy. Lời nói không bao giờ rõ ràng, thái độ thì luôn mập mờ. Chẳng trách ngay từ đầu cô đã nghĩ anh là một tên trai đểu. Anh rất giỏi trong việc tạo ra sự mập mờ.
Trình Thư Nghiên lười chơi trò đoán chữ, bèn nói thẳng đáp án "Sự chiếm hữu."
"Ừm" Chắc chắn có điều đó, anh không thể phủ nhận. Anh ngậm cây kẹo mút một bên rồi hỏi "Còn gì nữa không?"
"Không còn nữa" Cô lại lấy một cây kẹo mút vị nho từ trong hộp ra, bóc vỏ và cho vào miệng "Và cũng không nên có gì khác."
Thương Trạch Uyên nhướn mày "Thế nếu anh nhất định muốn có thì sao?"
"Đừng gây rắc rối cho em" Cô liếc nhìn anh, nói thẳng "Hơn nữa cái tính chiếm hữu này của anh rất đáng ghét. Chúng ta đã nói rõ rồi, không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của đối phương."
Thương Trạch Uyên khẽ cười. Anh ngửa đầu dựa vào ghế nằm, lười biếng nói "Sự chiếm hữu có nghĩa là muốn độc chiếm em. Suy nghĩ này khó kiểm soát lắm."
Trình Thư Nghiên chỉ nghĩ anh đang tìm cớ cho hành vi của mình "Không kiểm soát được thì anh cũng phải nhịn."
"Sao, sợ anh gây rắc rối cho Chu Gia Dã à?"
"Anh biết là được rồi."
"Nhưng thực ra anh không nhắm vào Chu Gia Dã" anh nói.
Trình Thư Nghiên nhìn anh "Vậy anh nhắm vào ai? Em à?"
Trên ban công chỉ có một ngọn đèn màu xanh đậm, ánh sáng mờ ảo. Thương Trạch Uyên đang nhắm mắt dưỡng thần. Chiếc mũi cao và đôi môi của anh tạo thành một bóng đen tuyệt đẹp trong bóng tối. Nghe cô nói vậy, khóe miệng anh cong lên, rồi anh cười và nói "Sao anh có thể nhắm vào em được, bé yêu."
Anh quay đầu về phía cô, đôi mắt hé mở. Anh trông rất lười biếng "Ý anh là anh không nhắm vào một người cụ thể nào cả. Đó có thể là Chu Gia Dã, cũng có thể là Vương Gia Dã, hay Lý Gia Dã."
"Tóm lại" Thương Trạch Uyên cắn vỡ kẹo, tạo ra tiếng giòn tan. Sau đó anh lấy que kẹo ra, ném về phía trước. Chiếc que được ném chuẩn xác vào thùng rác. "Nó phụ thuộc vào việc ánh mắt em dừng lại ở đâu."
Cách anh phân chia ranh giới cũng giống như con người anh, vừa kiêu ngạo lại vừa tự tin.
"Chẹp" Trình Thư Nghiên cau mày nhìn anh "Anh là đồ khốn nạn đúng không?"
Anh vẫn cười "Đây là lần đầu tiên em biết sao?"
Lẽ ra cô nên cãi nhau với anh, nhưng cô lại không hề tức giận vì những lời anh nói.
Cô hiểu rất rõ, chính vì anh xen vào mà sự mất tập trung trong lòng cô đã hoàn toàn quay trở lại.
Ban đầu, cô đưa ra điều kiện chỉ để ràng buộc anh không được ngoại tình chứ không liên quan nhiều đến cô. Cô không có ý định yêu đương, cũng không định dính vào chuyện tình cảm. Chu Gia Dã chỉ là một tai nạn.
Thấy cô im lặng chỉ cúi đầu ăn kẹo, Thương Trạch Uyên dịu giọng “Hơn nữa, cậu ta thực sự không hợp với em.”
Trình Thư Nghiên lúc này mới đính chính “Em không thích cậu ta.”
Cô dường như ngưỡng mộ anh ta nhiều hơn.
Chu Gia Dã rất tốt, gia đình, tính cách và phẩm chất của anh đều hoàn hảo. Anh giống như một đóa hướng dương, lớn lên dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Điều này hoàn toàn trái ngược với Trình Thư Nghiên. Cô giống như một cây bèo, luôn sống trong bóng tối ẩm ướt, trôi dạt vô định và không biết ngày mai.
Anh và cô có vẻ ở cùng một thế giới, nhưng thực ra không phải.
Ngày hôm đó, khi hai người chia tay, cô đã chứng kiến cảnh gia đình ba người của họ hạnh phúc. Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô: Nếu cô cũng có một gia đình êm ấm, dù điều kiện bình thường, cuộc sống khó khăn, cô nhất định sẽ dũng cảm yêu một người. Cô sẽ thích một người như Chu Gia Dã và theo đuổi anh ta, giống như Tống Hân Trúc theo đuổi Trần Trì vậy.
Đáng tiếc quá khứ và gia đình của cô đều tồi tệ. Vậy nên Chu Gia Dã không phải là người cô có thể mơ ước. Ít nhất là ở giai đoạn này.
Thương Trạch Uyên đương nhiên không thể nhìn thấy những suy nghĩ phức tạp trong lòng cô. Nếu đã không thích thì không có vấn đề gì.
“Sau khi ở bên anh, đúng là rất khó để thích người khác nữa.” Anh khẳng định sự lựa chọn của cô.
Trình Thư Nghiên bừng tỉnh, cô cười mắng anh “Anh tự luyến quá rồi đấy.”
“Tự luyến hay là sự thật, rồi em sẽ cảm nhận được thôi.” Anh nhướn mày, hất cằm lên, trông rất kiêu ngạo.
Cô bất lực lườm anh.
Sau đó, có người gọi điện cho Thương Trạch Uyên, anh liền đi vào phòng khách lấy điện thoại. Khi đi ngang qua Trình Thư Nghiên, anh lại lấy luôn cây kẹo mút trong tay cô.
Trình Thư Nghiên nhìn lòng bàn tay trống rỗng, đầu tiên là sững sờ, rồi đứng lên mắng anh “Lần thứ hai rồi đấy. Kẹo trong miệng người khác ngon hơn hả? Anh không tự bóc được sao?”
Anh ngậm kẹo trong miệng, que kẹo di chuyển lên xuống theo tần suất nói của anh “Quả thật ngon hơn. Nhưng anh giành từ tay em, là vì…” Anh hơi dừng lại, rồi cong môi cười “vì em mút kẹo làm anh nhớ đến một vài hình ảnh.”
“…”
Đôi khi cô lại ghét việc mình hiểu nhanh như vậy. Khuôn mặt Trình Thư Nghiên lúc đỏ lúc trắng, cô nhất thời không nói nên lời.
Thương Trạch Uyên thong thả bước đi, nhưng vừa đi được vài bước, anh lại quay lại "À đúng rồi." Anh như chợt nhớ ra điều gì, nói với cô “Sau này cũng đừng thích người khác nữa, cứ ở bên cạnh anh thôi.”
Đó là lời tổng kết của anh cho buổi tối nay.
Trình Thư Nghiên há miệng, chưa kịp nói, anh đã cúi xuống, xoa đầu cô một cái “Ngoan.”
*
Trình Thư Nghiên trả lời tin nhắn của Chu Gia Dã như bình thường. Cô vui vẻ nhận lấy tập sách vẽ rồi đáp lại bằng cách tặng anh một bộ bút màu nước và hai cuốn sách tham khảo. Cô cũng mời anh và Tống Hân Trúc đi ăn một bữa.
Lần này, Tống Hân Trúc không còn trêu đùa hai người nữa mà chủ động nói "Lần trước đúng là một sự hiểu lầm. Hóa ra cô em Thư Nghiên của chúng ta đã có người thầm thích rồi."
Khoảnh khắc đó, Trình Thư Nghiên đã nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong mắt anh. Sự ngạc nhiên, sự không chắc chắn, và cả sự thất vọng rõ ràng.
Trình Thư Nghiên vô thức siết chặt tay áo, rồi quay sang cười với Tống Hân Trúc "Sao cậu chẳng giữ được bí mật gì thế?"
Nói xong, cô lại nhìn về phía Chu Gia Dã giải thích "Vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi. Nếu thành công, lúc đó tôi sẽ cùng cậu ấy mời mọi người đi ăn một bữa thật thịnh soạn."
"Được thôi" Sau một thoáng thất vọng, Chu Gia Dã vẫn cười hiền "Tuy không biết ai là người may mắn đó, nhưng tôi chúc mừng cậu trước nhé, bạn Trình."
"Ừm, cảm ơn cậu."
…
Không biết nên diễn tả tâm trạng của cô lúc này thế nào. Có lẽ vẫn còn một chút tiếc nuối.
Tuy nhiên với cô, cảm xúc này có thể bỏ qua. Nhưng đối với Thương Trạch Uyên, đó là một chuyện đáng ăn mừng. Tống Hân Trúc giống như một chiếc loa phát thanh, anh dễ dàng tìm hiểu được mọi chuyện về Trình Thư Nghiên và Chu Gia Dã từ cô ấy.
Và thế là thiếu gia như thể đón năm mới.
Anh nghênh ngang đưa cô đi trượt tuyết, đi uống rượu, đi bar. Anh chơi tất cả những gì có thể, rồi lại quẹt thẻ mua tặng cô rất nhiều quà. Anh nói là để dỗ cô vui, nhưng Trình Thư Nghiên lại cảm thấy anh đang ăn mừng chiến thắng.
Phải công nhận rằng Thương Trạch Uyên đôi khi khá trẻ con và cũng rất đáng ghét. Trong khoảng thời gian đó, trên người anh có thêm rất nhiều vết răng sâu và đỏ, đều là do Trình Thư Nghiên cắn khi ở trên giường để trút giận.
….
Chiều thứ Sáu không có tiết học, mọi người thường chọn ở lại phòng vẽ để tự học. Trình Thư Nghiên thì chọn về nhà.
Định bụng về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi đi ngang qua hồ bơi ở tầng một, cô khẽ dừng bước.
Sân sau của biệt thự rất rộng. Bên trái là vườn hoa, bên phải là một hồ bơi hình vuông lớn.
Nước trong hồ xanh biếc, mặt nước phản chiếu bầu trời trong xanh.
Thương Trạch Uyên đang nằm ngửa giữa hồ bơi. Hai tay anh dang rộng trong nước. Cơ ngực săn chắc lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước. Sợi dây chuyền bạc trên cổ anh cũng đung đưa chầm chậm.
Anh nhắm mắt. Xung quanh mặt nước lấp lánh ánh vàng. Tóc đen của anh trôi nổi trong nước. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt điển trai, tạo nên một hiệu ứng mơ màng như thể được phủ một lớp filter ảo.
Gió thổi qua, anh cứ thế trôi theo làn nước.
Trông anh quá đỗi thảnh thơi. Trình Thư Nghiên khẽ ho một tiếng.
Nghe tiếng, Thương Trạch Uyên mở mắt, nhưng vì nắng gắt nên anh phải đưa tay lên che. Những ngón tay anh hất lên một vệt nước. Anh nheo mắt nhìn cô và hỏi "Không đi học à?"
"Hết tiết rồi."
Anh mời cô "Xuống bơi một lát đi? Nước mới thay đấy."
Trình Thư Nghiên nói, "Em không biết bơi."
"Anh dạy em."
E rằng không chỉ đơn giản là dạy bơi. Nhưng nghĩ đến thời tiết quá đẹp, mà cô cũng thực sự cần thư giãn nên sau khi suy nghĩ một lát, cô lên lầu thay đồ bơi.
Cô mặc một bộ đồ bơi màu đen, búi tóc củ tỏi. Bờ vai và cổ cô rất đẹp, đôi chân thì thẳng và thon dài.
Thương Cảnh Trung và Trình Huệ không có nhà nên hai người không phải quá kiêng dè.
Ban đầu anh thực sự dạy cô bơi. Nhưng sau khi bị sặc vài ngụm nước, Trình Thư Nghiên nhất quyết không học nữa. Cô cứ bám lấy người anh để anh kéo cô đi bơi.
Tình huống này đã từng xảy ra trước đây. Hồi đó Trình Thư Nghiên cảm thấy mình thiếu thể lực nên thường xuyên đi theo Thương Trạch Uyên xuống phòng gym ở tầng hầm để tập luyện.
Nhưng cô chỉ đẩy vài quả tạ đã bắt đầu kêu mệt. Sợ nhàm chán, cô vừa chơi điện thoại vừa ngồi trên lưng Thương Trạch Uyên để anh chống đẩy.
Nếu anh không chống đẩy đủ năm mươi cái thì không được đứng lên. Thương Trạch Uyên cũng chiều cô, thật sự để cô đếm từ một đến năm mươi. Sau khi anh chống đẩy xong, cô mới chịu xuống, rồi đến lượt anh tập với cô. Phải đến khi anh làm đủ một ngàn cái mới được nghỉ.
Nhưng thường thì mới đến giữa chừng, hơi thở của cô đã trở nên dồn dập. Lúc này anh sẽ không nhường nhịn mà siết chặt eo cô và nói "Làm lại từ đầu đi."
"Lần này em định bắt anh bơi bao nhiêu vòng?" Thương Trạch Uyên hỏi.
Trình Thư Nghiên đã từng bị thiệt nên cô không định để anh có chút sức lực nào, vì vậy cô nói "Năm trăm vòng."
Thương Trạch Uyên bật cười. Anh lật người ôm lấy cô rồi kéo cô vào bờ.
Trình Thư Nghiên áp lưng vào thành hồ bơi, cô đánh vào tay anh "Anh làm gì thế, dọa em giật cả mình."
Thương Trạch Uyên nói "Không bơi hết năm trăm vòng được thì làm thẳng luôn đi."
Nói rồi anh cúi xuống hôn cô.
Hai bên hồ bơi là bức tường màu trắng ngà với những hoa văn phức tạp. Nó ngăn cách thế giới bên trong với những thảm thực vật và hoa cỏ tươi tốt bên ngoài. Vài cây cổ thụ cao lớn vẫn ngoan cố vượt qua bức tường, lén lút nhìn vào một góc nhỏ bên trong.
Cơn gió buổi trưa ẩm ướt và nóng bức. Nước hồ bơi thì mát lạnh nhưng cơ thể lại nóng ran. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng bỏng cũng thấm đẫm hơi nước.
Cô ngửa đầu, mái tóc đã rối tung, bồng bềnh trong nước. Một tay anh ôm lấy cô, tay còn lại như một con cá đang bơi trong nước đùa giỡn với rong rêu.
Nước trong hồ khuấy động. Những con sóng dâng lên cuồn cuộn. Tiếng nước dữ dội đã lấn át những tiếng rên khẽ ẩn mình bên bờ hồ.
Đúng lúc này, tiếng của Trình Huệ đột nhiên vang lên "Hồ bơi thay nước rồi à?"
Hành động của hai người hơi dừng lại nhưng vẫn không rời nhau.
Cho đến khi tiếng bước chân ngày càng gần, Thương Trạch Uyên mới bình tĩnh nổi lên khỏi mặt nước. Anh vượt qua Trình Thư Nghiên, chống khuỷu tay lên thành hồ bơi và thản nhiên nói với Trình Huệ "Cháu đang dùng."
Thấy vậy, Trình Huệ đáp lại một tiếng rồi quay người bước đi.
Trong suốt thời gian đó, Trình Thư Nghiên vẫn ôm chặt lấy anh. Cảnh tượng trước mắt cô là phần eo săn chắc của anh, rồi đến một vùng đang cương cứng, và sau đó là khuôn mặt sắc nét của anh.
Họ đang ở trong nhà, không che đậy, gần như phơi bày hoàn toàn. Không xa là người làm vườn đang cắt tỉa cây cối. Giữa Trình Huệ và hồ bơi chỉ cách nhau một khung cửa sổ.
Đáng lẽ đây phải là một tình huống vô cùng căng thẳng, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa lại bùng lên. Một cảm xúc điên cuồng trỗi dậy giữa họ, đầy sự háo hức muốn thử.
Anh khẽ mút lấy môi cô, trầm giọng nói "Vào phòng anh nhé?"
Cô gật đầu.
Cứ thế cả hai cùng nhau hợp tác.
Cánh cửa phòng khóa chặt. Bên trong là thế giới riêng của hai người.
Sau lần đầu tiên, Trình Thư Nghiên dựa vào thành giường nghỉ ngơi, chuẩn bị trả lời tin nhắn. Chu Gia Dã đang nhắn tin cho cô về bài kiểm tra tuần sau. Cô vừa gõ được hai từ thì bị Thương Trạch Uyên giật lấy điện thoại, úp xuống bên cạnh.
Trình Thư Nghiên nói “Anh phiền thật đấy.”
“Lát nữa em sẽ thích thôi.”
Rồi đến lần thứ hai. Để tiếng của cô không bị lấn át, anh luôn bật nhạc để cố che đi.
Khi đang làm dở, danh sách nhạc đột nhiên kết thúc. Anh lười bật lại, bèn bế cô từ cửa sổ sang bên cây đàn piano. Anh bảo cô chơi cho anh nghe.
Trình Thư Nghiên bảo anh cút đi. Cô nói mình làm gì biết chơi đàn.
Ngay sau đó cô bị đẩy vào phím đàn, khiến cây đàn piano phát ra những âm thanh lộn xộn.
Lúc thì êm dịu, lúc lại dữ dội. Mỗi âm thanh lớn nhỏ đều do anh kiểm soát.
Thỉnh thoảng, anh lại khen ngợi cô "Bé yêu chơi đàn hay quá."
"Đừng vẽ tranh với cậu ta nữa. Sau này đến chỗ anh học đàn nhé, được không?"
Anh cố ý làm vậy.
Nghĩ đến thái độ đắc ý của anh trong khoảng thời gian này, Trình Thư Nghiên không nhịn được quay lại cắn anh.
Thương Trạch Uyên thấy đau nhưng lại rất thích.
Anh dứt khoát nắm lấy cằm cô, khiến tầm mắt cô hướng về nơi mà cả hai đã cùng nhau chơi nhạc.
“Em thấy không, chúng ta rất hợp nhau. Dù là về tâm hồn hay thể xác.”
“Em và anh mới thực sự là một cặp trời sinh.”
Trình Thư Nghiên cắn chặt răng không nói gì. Chỉ đến khi đạt đến đỉnh điểm, cô mới nghĩ, đúng vậy.
Có lẽ anh nói đúng. Họ mới là những người giống nhau.
.
Vụ việc của Chu Gia Dã coi như đã qua. Hai người quay trở lại trạng thái ban đầu. Không có cãi vã hay mâu thuẫn. Anh vẫn chiều chuộng cô, họ hòa hợp trên giường và vui vẻ ăn uống, vui chơi.
Thoáng cái đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Trình Thư Nghiên gặp một chuyện phiền phức. Kỳ sau có một suất học bổng trao đổi sang Ý. Ban đầu, điểm số của cô đủ điều kiện, nhưng lại đột nhiên bị thay thế bởi một nữ sinh khác trong lớp. Trình Thư Nghiên liền đến văn phòng giáo viên để làm cho ra lẽ.
Nhưng giáo viên bình thản đưa ra một bảng điểm, đưa ra những lý lẽ có căn cứ để bác bỏ mọi ý kiến của cô. Rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Trình Thư Nghiên rất bực bội, nhưng cũng không thể làm gì được. Cô mang theo bực dọc về nhà. Lúc đó, Thương Trạch Uyên đang chơi game. Cô trực tiếp kéo anh lên giường và nói "Em muốn ở trên."
Hiếm khi cô lại chủ động như vậy. Thương Trạch Uyên vẫn còn chút lưu luyến.
Sau khi xong việc, Trình Thư Nghiên ngồi bên ban công hút thuốc. Cô chỉ tắm qua loa rồi khoác áo phông của anh lên người. Bên dưới thì hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này là hoàng hôn, bầu trời ửng lên một vầng hào quang chuyển màu vàng kim và hồng.
Cô quay lưng về phía ánh hoàng hôn. Cô nhả ra một làn khói. Cô cau mày nói "Hôm nay em đi... ừm... tìm giáo... viên."
Lời nói không thể liền mạch. Cô không nói thêm gì nữa mà cúi đầu nhìn thủ phạm.
Gấu áo của cô bị vén lên. Toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung ở đó. Anh cụp mắt, đôi tay đang làm việc, miệng vẫn đáp lời cô "Đi tìm giáo viên rồi sao nữa?"
Trình Thư Nghiên siết chặt chân lại, gọi tên anh "Thương Trạch Uyên!"
"Anh không thể nghĩ đến chuyện gì khác một ngày được sao?"
Anh lúc này mới dừng tay. Đầu ngón tay anh lấp lánh thứ chất lỏng trong suốt.
Cô nhìn thấy liền ném khăn giấy cho anh "Lau đi."
Anh cũng làm theo. Anh vừa thong thả lau tay vừa trả lời câu hỏi của cô "Khi ở bên em, anh thực sự không nghĩ đến chuyện gì khác."
"Trước đây anh nói anh 'có hứng thú' với em, nhưng bây giờ có lẽ phải thay đổi một từ trong câu đó rồi."
Nếu là trước đây, cô sẽ cười và bảo anh là đồ cầm thú. Nhưng lúc này trong lòng cô vẫn còn bực nên cô nhấc chân đá anh một cái.
Nhận thấy tâm trạng cô không tốt, Thương Trạch Uyên ném khăn giấy, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi "Sao thế, cô em? Có chuyện gì không vui nói anh nghe này."
Trình Thư Nghiên không muốn nói. Sau khi anh nhẹ nhàng dỗ dành một lúc, cô mới kể lại mọi chuyện một cách chi tiết.
"Cô ấy nói em có linh khí, nhưng nền tảng thì không tốt bằng người ta. Em không hiểu, điểm số đã rành rành ra đó, cô ấy lấy kết luận đó từ đâu ra?"
Thương Trạch Uyên kiên nhẫn nghe cô nói xong, rồi trầm ngâm "Ra là vậy."
"Cô giáo môn nào? Ngày mai anh đi gặp cô ta" anh nói.
Trình Thư Nghiên co hai đầu gối lên, hai tay tùy ý đặt lên đó, ngón tay kẹp điếu thuốc "Không cần đâu." Cô chỉ đơn thuần là muốn tâm sự chứ không hề có ý định nhờ anh ra mặt.
"Anh sẽ giúp em giải quyết."
"Thật sự không cần đâu."
Việc giáo viên đột ngột chuyển suất học bổng cho người khác rõ ràng là đã nhận được lợi lộc. Nếu cô nhờ anh ra mặt, vậy thì cô có khác gì họ đâu? Đôi khi cô thực sự rất ghét những trò chơi của giới nhà giàu.
Trình Thư Nghiên bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, rồi bổ sung thêm "Không phải em nhắm vào anh đâu."
Thương Trạch Uyên cười khẽ. Anh đưa tay lấy điếu thuốc gần tàn trên tay cô, dập tắt rồi nói "Tiền bạc và địa vị đôi khi sẽ hạn chế sự phát triển của một người, nhưng nó không thể trói buộc tài năng của họ."
Anh quay đầu nhìn cô, nói "Em có thể coi anh là một người hỗ trợ. Chỉ cần em muốn, anh lúc nào cũng sẵn lòng giúp em lấy lại cơ hội đó."
"Nếu là của em thì nó sẽ là của em. Chúng ta không trộm không cướp, đường đường chính chính, không có gì là không thể cả."
Trình Thư Nghiên im lặng nhìn anh một lúc rồi từ từ dời mắt, liếc nhìn đầu ngón tay mình. Cô không nói gì.
Anh dường như luôn như vậy, vô điều kiện ủng hộ và bảo vệ cô.
Khi nhận giải, anh giúp cô giữ thể diện. Khi giành suất học bổng, anh giúp cô tranh đấu cơ hội. Rất nhiều chuyện anh đều âm thầm giúp cô giải quyết.
Từ khi nào mà lập trường của anh từ 'tôi' lại chuyển thành 'chúng ta'?
Vậy anh có sự chiếm hữu với người phụ nữ của mình và cũng có cả sự bảo vệ nữa sao? Vậy thì cũng tốt.
Thấy cô im lặng, Thương Trạch Uyên đưa tay xoa đầu cô "Nghĩ kỹ rồi thì nói anh biết nhé."
Trình Thư Nghiên nói "Em nghĩ kỹ rồi." Cô lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh "Em muốn cơ hội này."
Thương Trạch Uyên khẽ nhướng mày, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô "Được."
Không dễ dàng chịu thua, không lùi bước, đó mới chính là cô.
…..
Ngày hôm sau, Thương Trạch Uyên đích thân đến văn phòng giáo viên. Anh chỉ mất chưa đến năm phút đã giải quyết xong mọi chuyện. Khi anh mang kết quả về, Trình Thư Nghiên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng có chút phức tạp nhưng phần lớn là vui mừng.
Tối hôm đó, để ăn mừng, Thương Trạch Uyên gọi những người trong câu lạc bộ ra ngoài ăn tối. Trình Thư Nghiên chơi rất vui và cũng uống một chút rượu.
Giữa chừng, có vài cô gái đến xin số của Thương Trạch Uyên nhưng anh đều từ chối khéo. Lúc đó, Tiểu Uyển còn đùa “Em gái đang ở đây, sau này các chị dâu đều phải do em ấy kiểm duyệt hết đấy”.
Nghe vậy, Trình Thư Nghiên vẫy tay, nói một cách thờ ơ “Anh ấy cứ thoải mái đi, tôi không quản mấy chuyện này đâu”.
Thương Trạch Uyên quay đầu nhìn cô, giọng điệu đầy ẩn ý “Thật sao?”. Trình Thư Nghiên nhìn lại anh, cong môi cười “Tất nhiên rồi”.
Một lúc sau, Thương Trạch Uyên ra ngoài nghe điện thoại và mãi không thấy quay lại. A Bân nóng lòng chơi xúc xắc, đứng lên nhìn ra cửa rồi thắc mắc “Anh Thương đi đâu rồi? Chắc không phải bị người ta rủ đi ‘ăn vụng’ đấy chứ?”.
“Phì…” Trình Thư Nghiên đang uống rượu kem suýt thì sặc.
Tiểu Oản cố gắng đấm A Bân, suýt nữa thì ấn đầu cậu ta vào bát bún cay “Cái thằng này, mày nói gì trước mặt em gái thế”.
“Mấy lời dơ bẩn này đừng có nghe nhé, kẻo học thói hư đấy”. Cô ấy vừa nói vừa bịt tai Trình Thư Nghiên lại.
Trình Thư Nghiên cười đến muốn sặc, nói “Được rồi, để tôi ra xem anh ấy ở đâu”.
Nói là đi xem, thực ra là để ra ngoài hút một điếu thuốc cho thư thái. Nào ngờ cô lại thật sự thấy anh đứng ở cửa.
Ánh sáng trước cửa quán bar lờ mờ, cách một cánh cửa dày, người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc chói tai từ bên trong.
Thương Trạch Uyên đang đứng trước chiếc mô tô, một tay cầm mũ bảo hiểm, tay còn lại cầm điện thoại nhắn tin. Trước mặt anh là một cô gái đang ngửa đầu nói chuyện với anh.
Đêm đã có gió, khói thuốc trên đầu ngón tay cô bị gió thổi tan, và lời nói của hai người cũng bị thổi tới.
Cô gái đầu tiên khen chiếc xe của anh đẹp, rồi nằng nặc đòi anh chở một vòng, nói chỉ muốn trải nghiệm, muốn làm bùn chắn cho anh. Cô ta trông khá xinh xắn, trang điểm tinh xảo, giọng nói lại ngọt và mềm mại như trái ổi hồng chín mọng.
Thương Trạch Uyên giữ thái độ lịch sự, nghiêng tai lắng nghe. Nghe xong, anh cất điện thoại rồi nói với cô gái “Váy cô ngắn quá, không đi xe được đâu”.
“Không sao đâu anh, em có mặc quần bảo hộ mà!”
Anh lại nói “Tôi uống rượu rồi, không lái xe được”.
“Vậy cũng không sao, em không sợ”. Cô gái nghĩ một lát rồi nói “Hay là anh cho em WeChat, chúng ta hẹn hôm khác”.
Chuyện này không hiểu sao lại khiến Trình Thư Nghiên nhớ lại cảnh cô từng thấy trong thư viện trước đây. Thiếu gia quả nhiên vẫn là thiếu gia, với vẻ ngoài này thì đến đâu cũng thu hút ong bướm.
Trình Thư Nghiên khẽ cười khẩy.
Thương Trạch Uyên chú ý thấy, liền đảo mắt nhìn qua rồi dừng lại. Cô gái kia cũng nhìn theo cô.
Bị bắt quả tang lén nhìn, Trình Thư Nghiên hơi khựng lại rồi cười, giơ tay đang kẹp điếu thuốc lên vẫy chào hai người.
Cô gái bĩu môi, hỏi “Cô ấy là ai thế?”
Thương Trạch Uyên mỉm cười với Trình Thư Nghiên, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt, rồi nhẹ nhàng thốt ra ba chữ “Bạn gái”.
Bình luận về “Chương 21: Một Cặp Trời Sinh”
Đăng nhập để bình luận