Trình Thư Nghiên nghe thấy nhưng không nhúc nhích. Hai người nhìn nhau cách khoảng hai mét.
Cô gái nhìn cô rồi lại nhìn anh, hỏi "Thật hay giả đấy, em không tin."
Lúc này Trình Thư Nghiên mới cười, bước về phía hai người. Cô mặc một chiếc quần jeans, dáng người cao, chân thẳng và dài, bước đi toát lên khí chất riêng. Khi đi ngang qua thùng rác, cô tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi thong thả buộc tóc, đứng trước mặt Thương Trạch Uyên, đưa tay ra.
Thương Trạch Uyên nhếch môi cười cợt, nhưng vẫn rất hợp tác đưa mũ bảo hiểm vào tay cô. Hai người lần lượt lên xe. Trước khi đi, Trình Thư Nghiên ôm eo anh, quay đầu, cúi mắt nhìn cô gái kia rồi nói "Vậy bọn tôi đi trước nhé?"
Vừa dứt lời, chiếc xe đã vọt đi.
Tâm trạng Thương Trạch Uyên rất tốt, anh tăng tốc rồi lạng đuôi vài lần.
Trình Thư Nghiên vỗ vai anh bảo dừng lại. Anh không nghe. Cô bèn ghé sát tai anh hỏi "Anh không phải nói mình uống rượu rồi à?"
Tiếng động cơ xe lẫn với tiếng gió rít bên tai. Cô nghe thấy anh cười nói "Anh lừa cô ta đấy."
Trình Thư Nghiên cũng cười. Cô lại ôm chặt lấy vòng eo của anh rồi thả lỏng cơ thể tựa vào lưng anh.
Gió đêm ẩm ướt. Đèn neon bên đường nối thành một vệt dài trước mắt.
Mãi cho đến khi trời đổ mưa. Nước mưa tạt vào kính chắn gió, khiến đường trở nên khó nhìn. Giang Thành chỉ có mỗi cái này là phiền phức nhất, nói mưa là mưa ngay.
Thương Trạch Uyên giảm tốc độ, hỏi cô "Có cần tìm chỗ nào trú mưa không?"
Anh hỏi "có cần không" chứ không phải là trực tiếp dừng xe. Điều đó có nghĩa là vẫn có thể đi tiếp.
Trình Thư Nghiên không thích bị dính mưa. Lần duy nhất cô bị ướt là khi cô cãi nhau với bạn trong lớp, anh đã ra mặt giúp cô rồi đón cô lên xe. Hai người đều ướt sũng, trông rất thảm hại. Nhưng thực tế, cảm giác lúc đó rất tuyệt.
Rượu khiến cô phấn chấn, não bộ liên tục hưng phấn. Cô lười biếng bám vào người anh, nói “Không cần đâu.”
Sau đó anh lại tăng tốc.
Vì trời mưa nên đường nội thành tắc nghẽn. Anh lái xe lên đường vành đai. Đêm xuống, sương mù dày đặc. Hai bên đường là những cây cổ thụ cao lớn và rậm rạp. Đèn đường màu trắng xen kẽ giữa các hàng cây, tỏa sáng trong màn sương và mưa phùn.
Tiếng động cơ xe vang lên trên con đường vắng vẻ, tốc độ không ngừng tăng.
Trời mưa đường trơn, tầm nhìn mờ ảo. Gió và mưa tạt thẳng vào mặt làm không khí trở nên loãng hơn. Mọi nguy hiểm rình rập cùng với cảm giác ngột ngạt nhẹ nhàng đều kích thích các giác quan. Adrenaline tăng cao, tim đập nhanh hơn. Cô không hề cảm thấy căng thẳng mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Họ luôn có sự ăn ý, ngay cả trong việc tìm kiếm cảm giác mạnh cũng vậy.
Sau đó, Trình Thư Nghiên đắc ý đến quên cả mình là ai, cô giang hai tay ra. Thương Trạch Uyên khẽ ngăn lại "Ôm chặt vào, đừng nghịch nữa."
Nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Trình Thư Nghiên là một người mạnh mẽ, không thích ai quản mình. Nhưng Thương Trạch Uyên tốt ở chỗ anh hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt và rất nuông chiều cô. Chỉ khi ở trên giường anh mới chiếm thế chủ động. Và vào những lúc cô làm chuyện sai trái, anh mới dùng giọng điệu không thể chối từ để nhắc nhở và ra lệnh cho cô.
"Nằm xuống, dạng chân ra, nâng cao lên một chút."
"Ngoan nào, đừng nghịch, không được."
Mỗi lời anh nói ra đều mang lại cho cô một cảm giác sung sướng khó tả. Cô rất thích nên ngoan ngoãn làm theo.
Đúng chín giờ, mưa dần tạnh, hai người đến đỉnh đèo. Thương Trạch Uyên tìm một vị trí có tầm nhìn tốt để cả hai có thể ngắm toàn cảnh thành phố về đêm.
Sương trắng giống như một lớp vải lụa mờ ảo bao phủ cả thành phố. Xa xa có thể thấy ánh đèn lấp lánh như những vì sao.
Trình Thư Nghiên hít một hơi thật sâu đầy sảng khoái, nhìn ngắm cảnh đêm rồi vươn vai.
Thương Trạch Uyên châm một điếu thuốc. Cô thấy vậy thì tiện tay giật lấy. Anh cười rồi châm thêm một điếu khác. Sau đó, anh đùa cợt nhắc lại chuyện tối nay “Không phải em nói anh tìm bạn gái thế nào em cũng chẳng quan tâm sao?”
Kết quả là cô không những chen ngang cuộc trò chuyện mà còn leo lên xe trước mặt cô gái kia. Lúc đó hoàn toàn là hành động theo bản năng, nhưng... đúng là có thể coi như một lời tuyên bố chủ quyền.
Trình Thư Nghiên vẫn cố cãi "Em chỉ là đang giúp anh giải vây thôi."
“Ồ” anh cười “Vậy là anh hiểu lầm rồi. Cứ tưởng em ghen cơ.”
Cô nói “Yên tâm, em không có loại cảm xúc thừa thãi đó đâu.”
Thương Trạch Uyên rít một hơi thuốc sâu. Vệt đỏ lập tức lùi về sau rồi anh nhả khói ra, dập điếu thuốc. Đột nhiên, anh chuyển chủ đề. Anh hỏi cô “Em có biết hiệu ứng bắc cầu không?”
Trình Thư Nghiên nói là cô biết. Nhưng anh vẫn đưa ra một lời giải thích ngắn gọn "Khi hai người cùng nhau trải qua một chuyện mạo hiểm, tim sẽ đập nhanh hơn. Từ đó mà tình cảm cũng nảy sinh." Anh nhìn cô "Chúng ta hình như lúc nào cũng làm những chuyện kích thích."
Trốn trong phòng làm chuyện đó, công khai ve vãn trước mặt người khác, cùng đi xe và dầm mưa, và cả trận đua xe đầy mạo hiểm kia nữa. Trước khi xuất phát hay khi đến đích, ánh mắt anh luôn hướng về cô.
“Vậy thì sao?” Cô hỏi.
Anh lười biếng lên tiếng “Thế nên anh phải nói rõ với em trước.”
Thương Trạch Uyên cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào cô.
Không biết từ lúc nào, mưa lại bất chợt rơi. Toàn thân họ đều ướt sũng. Thương Trạch Uyên đưa tay vuốt mái tóc đen ra sau. Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm hơn trong màn đêm.
Anh vẫn cười. Cứ thế, anh thản nhiên buông ra hai câu nói có vẻ nghiêm túc "Nếu còn làm thêm vài lần nữa, anh không thể đảm bảo mình sẽ không nảy sinh loại cảm xúc thừa thãi đó với em."
“Nói cách khác, anh có thể sẽ yêu em.”
Trình Thư Nghiên sững sờ một lúc.
Anh đưa tay gạt những sợi tóc bám trên má cô ra sau tai. Hành động này đầy vẻ ve vãn, dịu dàng và đầy tình cảm.
“Đến lúc đó em sẽ làm gì?” Anh lại hỏi.
Nhưng cô không thể trả lời.
Lời nói của anh luôn chỉ nói một nửa, giấu đi một nửa. Lần này cũng vậy. Đây chỉ là hai câu nói thăm dò và đùa giỡn, hoàn toàn không phải lời tỏ tình. Thậm chí đó chỉ là một mánh khóe thường dùng của anh, nhưng nó lại quá đột ngột.
Rượu khiến người ta hưng phấn, nhưng cũng làm người ta đờ đẫn. Vài giọt mưa rơi vào mắt, Trình Thư Nghiên vô thức chớp mắt vài cái.
Trong mắt anh, hành động này trông như cô đang ngẩn người và lúng túng. Đó là một phản ứng mà anh chưa từng thấy, đáng yêu đến mức nổ tung.
Thương Trạch Uyên cười khẽ, rồi lại nói “Còn có một câu nói khác, những người có tình cảm với nhau sẽ không nhìn nhau quá mười giây, vì họ sẽ không kìm được mà…”
Anh bỏ ngỏ câu nói sau, rồi cúi người lại gần. Anh khẽ mút lấy môi cô.
Họ hôn nhau.
Nụ hôn này khác hẳn những nụ hôn đầy nhục dục, nóng bỏng và cuồng nhiệt trước đây. Môi cô vì dính nước mưa mà trở nên lạnh buốt, nhưng cảm giác lại mềm mại. Anh mút, xoay chuyển, rồi nhẹ nhàng liếm cắn, giống như đang trêu một chú mèo nhỏ đầy kiên nhẫn.
Cô nếm được đầu lưỡi mềm mại của anh, mang theo vị chanh và nước soda việt quất ngọt ngào.
Trước khi hơi thở dần trở nên rối loạn, anh đã rời khỏi cô.
Trình Thư Nghiên vẫn im lặng. Cô cứ mãi suy nghĩ mình nên nói gì. Với tính cách thường ngày của cô, bất kể anh có nói đùa hay không, cô đều sẽ bật lại, nói cho anh biết một cách rõ ràng là không thể.
Yêu đương không hợp với cô, mà cũng rất phiền phức. Họ cứ duy trì trạng thái hiện tại là tốt nhất rồi.
Cô còn có thể đùa lại anh, hỏi anh có phải muốn đòi một danh phận không? Nhưng anh có lẽ sẽ phải thất vọng rồi. Cô có rất nhiều cách để đáp lại.
Nhưng kỳ lạ là cô không thể mở miệng. Bởi vì câu trả lời lúc này của cô lại trở nên mơ hồ. Điều này thật không tốt, rất tồi tệ.
Một lúc rất lâu sau, Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng bình tĩnh nói “Chúng ta nên về thôi”.
Cô quay người định đi, nhưng anh lại kéo tay cô lại, lôi cô về phía mình.
Trình Thư Nghiên cau mày, định nói đừng nghịch nữa. Nhưng anh chỉ cúi xuống ôm lấy cô, nói “Tối nay anh vui lắm”.
Cô không biết anh đang nói đến chuyện gì. Là cô đã lên xe của anh, hay là cô đã không đáp trả lại anh ngay lập tức? Cô không thể nghĩ ra.
Trình Thư Nghiên chỉ cúi đầu, mũi chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh. Mùi hương gỗ thơm dịu trên người anh đã bị nước mưa làm ướt.
Mưa dường như càng lúc càng lớn hơn. Từng hạt mưa rơi xuống cành cây, rồi đập vào vũng nước, tạo ra những âm thanh lộp bộp.
Cái ôm này còn nhẹ hơn nụ hôn vừa rồi. Họ đã từng làm rất nhiều chuyện thân mật hơn thế, nhưng chưa có lần nào cô lại nghe rõ được tiếng tim mình đập như vậy.
*
Thương Trạch Uyên ngày càng cao tay hơn rồi sao?
Trình Thư Nghiên tạm thời không có tâm trí để phân tích.
Sau đêm đó, cô tạm gác mọi chuyện sang một bên và vô tư chơi bời cùng Thương Trạch Uyên suốt cả mùa hè. Họ cùng nhau khám phá thêm nhiều địa điểm và trò chơi mới, đồng thời cũng "mở khóa" thêm nhiều động tác trên giường.
Trước khi năm học mới bắt đầu, Tống Hân Trúc hẹn họ ra ngoài chơi. Lần này, cả hai lại tiếp tục đóng vai "quân sư", đi cùng Tống Hân Trúc và Trần Trì để làm đồ thủ công.
Tống Hân Trúc tự tay làm cho Trần Trì một chiếc cốc uống nước. Trần Trì cũng đáp lại bằng cách lấy ngọc trai để làm một đôi bông tai.
Trình Thư Nghiên chỉ đến để tham quan. Cô không làm gì cả mà chỉ chơi điện thoại. Có lúc quá chán, cô bèn đi sang tiệm thú cưng bên cạnh để ngắm mèo và chó.
Kết quả là tối hôm đó khi đã kết thúc và hai người đang vui vẻ trong xe, Thương Trạch Uyên đột nhiên lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp. Bên trong là hai chiếc nhẫn. Anh nói đó là nhẫn anh tự làm vào ban ngày, mỗi người một chiếc.
Lúc này cô mới nhớ ra buổi sáng đã thấy anh nghiêm túc nghiên cứu thứ gì đó suốt nửa ngày.
Thương Trạch Uyên không hề gán cho nó một ý nghĩa cụ thể nào, nhưng rõ ràng đó là một cặp nhẫn đôi.
Trình Thư Nghiên nghĩ mình không nên nhận. Khi cô còn đang do dự, anh liền thúc vào cô vài cái, khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Tuy vậy, họ đều chưa từng đeo nó. Trình Thư Nghiên đã cất chiếc nhẫn đi.
…..
Kỳ nghỉ hè thoáng qua, Đại học Giang bắt đầu năm học mới.
Trình Thư Nghiên đã điền đơn đăng ký chương trình trao đổi sinh viên tại Ý. Nếu mọi thủ tục suôn sẻ, cô sẽ lên đường vào học kỳ hai năm thứ hai với thời hạn một năm.
Thương Trạch Uyên thấy cô mỗi ngày ôm cuốn sách tiếng Ý mà cắm đầu vào học từ vựng, anh liền có chút hối hận. Anh hỏi “Có phải anh đã tự tay tiễn em đi không?”.
Trình Thư Nghiên nói “Kể cả không có anh, em cũng sẽ tìm mọi cách để lấy được suất học bổng này. Em nhất định phải ra nước ngoài”.
“Được thôi” Anh úp cuốn sách lại, cười một cách bất cần “Vậy nhân lúc em chưa đi, anh sẽ cho em ‘sảng khoái’ thêm vài lần nữa”.
“Đồ cầm thú”.
“Ở trước mặt em thì không cần làm người”.
Ngày hôm đó, buổi học tiếng Ý của cô đã thất bại. Hai người ở trong phòng anh làm từ sáng đến tối.
Nhưng Thương Trạch Uyên nói đúng, thời gian hai người bên nhau chỉ vỏn vẹn nửa năm. Vậy nên sau đó, Trình Thư Nghiên đã mặc nhận cho anh làm rất nhiều chuyện.
Cô cho phép anh đến tìm cô ở giảng đường, và cũng ở trong trường cầm chung một cây dù với anh.
Cô cho phép anh lén lút nắm tay cô khi cả hai đang ăn uống cùng bạn bè.
Bất kỳ trận đấu nào của anh, chỉ cần cô rảnh, cô đều sẽ đến xem. Trong trường, cô cũng đến xem anh bơi.
Anh luôn dành một vị trí cố định cho cô. Mỗi lần ra khỏi hồ bơi, anh đều mỉm cười hoặc ra ký hiệu với cô. Mọi người xung quanh đều hò hét, còn cô thì bình thản giơ ngón tay cái lên.
Hai người trở nên gần gũi một cách bất thường khiến mọi người trong trường lại bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của họ. Lần này, Trình Thư Nghiên đã học theo thái độ của Thương Trạch Uyên, không đáp lại cũng không quan tâm. Mặc kệ họ phỏng đoán.
Những lời bàn tán không tạo được sóng gió nên không lâu sau đã lắng xuống.
Ngược lại, Trình Huệ lại đột nhiên tìm đến cô.
Hôm đó, Trình Thư Nghiên đang tắm trong phòng thì Trình Huệ xông thẳng vào khiến cô giật mình.
“Mẹ làm gì thế?” Trình Thư Nghiên cau mày hỏi.
Trình Huệ không nói gì, ánh mắt lướt qua lại trên cơ thể cô. Sau đó, bà hài lòng gật đầu “Dáng đẹp đấy. Con giữ dáng như thế này là được rồi, đừng béo lên cũng đừng gầy đi”.
Cô có một cảm giác khó chịu không rõ ràng. Sau khi lau khô người, cô bước ra khỏi phòng tắm mới nghe Trình Huệ nói “Bác Thương đã giới thiệu cho con con trai của một người bạn. Cậu ta là một phú nhị đại, điều kiện thì kém nhà họ Thương một chút, nhưng ở Giang Thành cũng coi như có tiếng tăm.”
“Không.” Cô lập tức từ chối.
Trình Huệ không để tâm đến cô, cứ thế tự nói tiếp “Cũng học ở trường con. Nhưng bên nhà cậu bé có chút yêu cầu, họ theo đạo Thiên chúa nên yêu cầu con gái không được có hình xăm”.
Trình Thư Nghiên bực mình vô cùng, nhưng đuổi mẹ cũng không đi. Cô đành khoác tạm một chiếc áo rồi tự mình chạy ra ngoài. Ngay trong ngày hôm đó, cô đã đi xăm một hình xăm. Đó là một cây thánh giá ở ngay dưới xương quai xanh.
Thương Trạch Uyên phát hiện ra nó vào ngày hôm sau. Lúc đó hai người vừa xong việc. Khi Trình Thư Nghiên đang mặc áo, Thương Trạch Uyên hỏi “Em xăm hình từ khi nào thế?”.
Trình Thư Nghiên phản ứng một lúc, rồi chỉ vào cây thánh giá dưới xương quai xanh “Anh nói cái này hả?”.
“Ừm.”
“Hôm qua”.
“Cãi nhau với mẹ em à?”.
Trình Thư Nghiên nói đúng. Cô muốn nổi loạn, nhưng lại không dám quá lộ liễu vậy nên mới chọn vị trí đó.
Thương Trạch Uyên trêu “Sao vừa táo bạo lại vừa hèn thế, em đúng là cực đoan đấy”.
“Không phải ai cũng có vốn để bất chấp như anh”. Cô mặc quần áo xong, giơ tay khoác lên vai anh “Hơn nữa, bà Trình mà điên lên thì đáng sợ lắm, em không muốn rước phiền phức vào người”.
Nói xong, cô lại nghĩ đến Thương Cảnh Trung và nhận ra ông ta điên lên cũng chẳng khá hơn là bao. Ánh mắt hai người chạm nhau cùng bật cười. Cảm giác “đồng bệnh tương liên” lại xuất hiện.
“Nhắc mới nhớ, sao anh không đi xăm một cái đi?” Trình Thư Nghiên chủ động hỏi.
Thương Trạch Uyên cà lơ phất phơ đáp “Cơ thể của anh…”
“Quá hoàn hảo.” Cô giành nói trước.
Anh hôn lên môi cô một cái như một phần thưởng. “Bé yêu thông minh thật đấy”.
“Tự luyến” cô nói.
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ người “màu mè” như anh thì chắc chắn sẽ có hình xăm. Nhưng rồi cô lại nghĩ, cơ thể này của anh quả thực rất hoàn hảo. Trắng trẻo, đường nét rõ ràng. Nếu xăm vào, không biết có làm hỏng vẻ đẹp đó không.
Cô sớm có được câu trả lời.
Bởi vì ngày hôm sau, Thương Trạch Uyên cũng đi xăm một hình giống hệt cô, chỉ khác là nó nằm dưới yết hầu của anh.
Thương Cảnh Trung là người đầu tiên nhìn thấy. Bốn người ngồi quanh bàn ăn. Ông cứ nhìn chằm chằm vào hình xăm của anh rồi thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Đến khi bữa tối kết thúc, Trình Thư Nghiên lén lút lẻn vào phòng anh và hỏi anh tại sao lại bắt chước cô?
Anh nói “Để chứng minh anh bạo gan hơn em.”
Cô biết anh đang chế giễu cô vì đã xăm hình ở dưới xương quai xanh. Tức quá, cô bèn đấm đá anh túi bụi. Thương Trạch Uyên cười ôm cô vào lòng rồi giải thích lại “Em cứ coi đây là hình xăm đôi đi. Ai bảo em không chịu đeo nhẫn?”
Người thì phải cắn, miệng thì phải đáp trả. Cô vừa cắn anh vừa đáp “Ai thèm là người yêu với anh?”. “Với cả, anh cũng có đeo nhẫn đâu?”.
Cô vừa cắn một miếng, lại vừa đáp một câu. Thương Trạch Uyên bị cô chọc cười nghiêng ngả, cả bờ vai và sợi tóc đều run lên.
Cuối cùng, anh không nhịn được mà đặt cô lên cây đàn piano và hành một trận.
…
Chuyện Thương Trạch Uyên có hình xăm mới nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Một số người tò mò không hiểu tại sao lại là một cây thánh giá. Một số người khác thì cho rằng “Mẹ nó, ngầu quá, tao cũng phải đi xăm mới được”.
Lúc đó, Trình Thư Nghiên đang ngồi vẽ trong lớp. Bên tai cô tràn ngập những lời bàn tán về Thương Trạch Uyên. Chỗ của cô ở trong một góc khuất, lại thêm có bảng vẽ che mặt nên không dễ bị chú ý. Họ tưởng em họ của Thương Trạch Uyên không có ở đó nên tha hồ bàn tán.
“Chắc là xem anime rồi, tinh thần trung nhị trỗi dậy đấy.” - Phái suy luận.
“Tôi thì lại thấy gu thẩm mỹ của anh ấy rất phổ thông. Anh ấy vốn dĩ đã quyến rũ rồi, lại chọn cái vị trí đó để xăm, ngay dưới yết hầu đấy, thêm cả ngàn điểm quyến rũ luôn!” - Phái sùng bái.
“Hình xăm là thứ, có cái này rồi sẽ có cái thứ hai. Đoán xem hình xăm tiếp theo sẽ ở đâu nào?” - Phái dự đoán.
Sau đó có người nói xăm ở bên eo sẽ càng quyến rũ hơn.
Nhắc đến bên eo, người ta lại phải nhắc đến chuyện hôm qua anh đi bơi, mặc một chiếc quần bơi làm lộ rõ vóc dáng. Cuối cùng chủ đề lại quay về bài đăng trên diễn đàn “Rốt cuộc anh ấy ‘to’ đến mức nào?”.
Trình Thư Nghiên nghe cả nửa buổi, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Mấy người kia lúc này mới nhận ra cô vẫn còn ở trong lớp. Sự xấu hổ lập tức lan tỏa trên khuôn mặt của mấy cô gái nhỏ.
Trình Thư Nghiên mừng thầm vì mình đang đeo tai nghe. Cô cất bảng vẽ đi rồi tháo một bên tai nghe ra, thắc mắc nhìn họ và hỏi “Làm sao vậy? Mọi người nhìn tôi làm gì?”.
Mấy cô gái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, không có gì” Hai cô gái lại gần hỏi “Thư Nghiên này, bọn tớ muốn hỏi, anh trai cậu…”
Chưa kịp hỏi xong, một người đột nhiên từ cửa lớp gọi “Trình Thư Nghiên, có người tìm cậu”.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài xem một chút”. Cô nói với họ rồi cất tai nghe và đi ra ngoài.
Ngoài lớp học trước cửa sổ hành lang có một cô gái đang đứng đợi. Cô ta cao khoảng 1m65, tóc xoăn dài, mặc một chiếc váy liền màu xanh đậm của Miu Miu và đeo một chiếc túi CF mini màu đen bạc trên vai.
Hoàn toàn là người lạ.
“Cô là Trình Thư Nghiên?” Cô gái khoanh tay, ánh mắt lướt qua cô từ trên xuống dưới, giọng điệu chẳng mấy thân thiện.
Thái độ thù địch lộ rõ của đối phương ngay lập tức khiến Trình Thư Nghiên khó chịu. Cô cúi đầu nhìn cô ta rồi hờ hững hỏi “Phải, có chuyện gì không?”
Cô gái hất cằm, nói “Tôi đến tìm cô là vì chuyện của Thương Trạch Uyên.”
Vì Thương Trạch Uyên mà tìm đến cô thì nhiều vô kể. Trình Thư Nghiên mất kiên nhẫn “Cô là ai?”
“Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”
Bình luận về “Chương 22: Bạn Gái”
Đăng nhập để bình luận