Đó chính là món quà Thương Trạch Uyên muốn tặng cho Hạ Ngạn. Đầy sự khiêu khích, tuyên chiến và chiếm đoạt, vô cùng tồi tệ.
Khi đôi môi ấm áp áp vào, Trình Thư Nghiên có một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng. Ngay sau đó, một dòng điện như lướt qua sống lưng, đánh thẳng vào tim. Căng thẳng và rung động đan xen cứ thế treo tim cô, dồn cô về phía sau, kéo cô xuống vực sâu.
Nhưng Trình Thư Nghiên vẫn còn chút lý trí. Cô biết điều này có nghĩa là gì. Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng anh lại nắm lấy, ấn lên mặt bàn sau lưng cô.
Anh hôn rất sâu, giống như cảm xúc đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát, cuồn cuộn mãnh liệt. Anh không nói không rằng, cạy răng cô ra, đầu lưỡi thăm dò, khuấy động cô như muốn nghiền nát cô. Hơi thở nóng bỏng và quen thuộc bao trùm khắp nơi. Cô thậm chí còn không thể thở, còn anh thì vẫn siết chặt gáy cô, giữ cô, ghì chặt cô, khiến cô không thể lệch đi dù chỉ nửa tấc.
Đúng lúc này, hành lang bên ngoài lớp học đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Ngạn “D305 ở đâu? Sao không tìm thấy nhỉ?”. Vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Tiếp theo là câu nói “Ồ, thấy rồi”. Điện thoại trên bàn lại rung, đồng thời kèm theo tiếng bước chân đang dần đến gần.
Trình Thư Nghiên đột ngột mở mắt. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô ra sức giằng co.
Nhưng Thương Trạch Uyên đã quyết tâm để người khác nhìn thấy cảnh này. Vì vậy dù cô có đá, đấm hay đánh, anh đều không nhúc nhích. Lực giữ cô ngày càng mạnh hơn, không còn sự dịu dàng mà mang tính cưỡng ép, thậm chí có phần thô bạo.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng lặng. Mỗi bước chân như giẫm lên tim cô, khiến tim cô rung lên, dựng đứng cả tóc gáy.
Cô phản xạ theo bản năng, cắn mạnh vào môi anh. Lợi dụng lúc anh đau, cô rút tay ra rồi đẩy anh một cái thật mạnh “Thương Trạch Uyên, anh bị điên rồi à!”
Thương Trạch Uyên lùi lại nửa bước. Môi anh bị cắn rách, máu rỉ ra. Anh liếm một cái, vị tanh của máu gần như lấn át vị ngọt trong miệng cô. Nhưng anh mặc kệ, vẫn muốn tiến lên. Trình Thư Nghiên kịp thời đưa hai tay chống vào ngực anh, ngẩng đầu, hạ giọng nói “Anh có thể lý trí hơn một chút được không?”
Thương Trạch Uyên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô. Giọng nói và vẻ mặt đều căng thẳng “Em có biết bữa tối với cậu ta có ý nghĩa gì không?”.
“Tôi biết!” Cô không chút do dự “Có nghĩa là tôi và cậu ta sẽ tiến thêm một bước.”
Anh nghiến răng “Em nghĩ anh sẽ đứng nhìn à?”
Tình hình cấp bách, cô cố gắng nói nhanh nhất có thể “Nhưng bây giờ tôi cần cậu ta!”
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt màu hổ phách của anh. Cô đã thấy, nhưng vẫn hất anh ra tạo khoảng cách rồi nói tiếp “Tôi không phải đang giận dỗi anh, không phải là phản bội anh. Tôi đang tìm đường lui cho chính mình.”
“Còn anh, Thương Trạch Uyên, anh đã không còn là sự lựa chọn tốt nhất nữa rồi.”
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa. Hạ Ngạn gọi cô “Trình Thư Nghiên?”
Trong lớp học, hai người im lặng nhìn nhau.
Trình Thư Nghiên dùng khẩu hình miệng nói với anh ba chữ- “Buông tha tôi.”
Sau khi đứng yên thêm một lúc, người ở cửa lại gọi lần thứ hai “Làm gì thế?”
Cặp lông mày đang nhíu chặt của anh giãn ra. Ngọn lửa trong mắt bị một gáo nước lạnh dập tắt, từ từ bốc khói, không còn sức sống. Anh nhìn cô vài giây, cười một cách hờ hững rồi quay người bước đi.
Anh đi vòng qua lối đi dài đi về phía cửa. Hạ Ngạn thì đi về phía cô. Khi đi ngang qua, anh va vào Hạ Ngạn một cái. Hạ Ngạn quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm.
Rồi anh ta nhìn xuống đôi môi rỉ máu của Thương Trạch Uyên. Vết thương ở khóe miệng đỏ tươi. Làn da anh vốn trắng càng làm nó trở nên yêu mị.
Thương Trạch Uyên liếc nhìn Hạ Ngạn rồi ngay trước mặt anh ta, anh đưa tay lên, dùng ngón tay xoa mạnh lên môi. Giống như có cảm xúc đang cuộn trào, muốn nuốt sống anh ta. Cảnh tượng đó khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
Hạ Ngạn sững sờ một lúc.
Thương Trạch Uyên mặt không cảm xúc thu ánh mắt lại rồi bước ra ngoài.
…
Sau bữa tối, Trình Huệ gọi Trình Thư Nghiên ngồi lại phòng khách nói chuyện.
Bà nói Hạ Ngạn rất hài lòng về cô, và cậu ta sẽ sang Thụy Sĩ du học vào học kỳ tới, muốn đưa cô đi cùng. Bà bảo cô chuẩn bị một số thủ tục.
Trình Thư Nghiên nhíu mày nhưng không nói gì. Cho đến khi Thương Trạch Uyên buông cốc nước xuống rồi cùng Thương Cảnh Trung vào thư phòng. Cô mới lên tiếng “Ai muốn đi Thụy Sĩ với cậu ta chứ?”
“Con ngốc à, đi theo cậu ta đâu phải con bỏ tiền. Con cứ coi như là đi học cùng, ở nước ngoài thì theo sát cậu ta. Khi tốt nghiệp, con cùng cậu ta đi đăng ký kết hôn…”
Trình Thư Nghiên lạnh lùng ngắt lời “Chúng ta đâu có nói như thế.”
Trình Huệ liếc nhìn cô một cái, cong môi, lắc cốc trà hoa hồng vừa pha xong rồi cười khẩy. Ý bà là chuyện này không đến lượt cô quyết định.
Trình Thư Nghiên tức đến mức đập vỡ cốc trà của bà. Khi cô quay lưng lên lầu, Trình Huệ hét theo sau “Con súc sinh này, sau này rồi mày sẽ biết ơn mẹ thôi!”.
Về phòng, Trình Thư Nghiên bắt đầu tự tìm cách giải quyết và đường lui cho mình. Cô hút thuốc điên cuồng, đi đi lại lại. Giữa chừng, cô nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Ngạn. Anh ta hẹn cô ngày mai đi chơi.
Trình Thư Nghiên dứt khoát không trả lời. Cô ném điện thoại xuống, nửa điếu thuốc vẫn còn kẹp ở ngón tay. Cô ngồi trên ghế, nhìn bức tranh vẽ dở. Một lúc lâu sau, cô chợt cười. Hóa ra tình cảm mà bị cưỡng ép lại khó chịu đến thế. Thật… bất lực.
Đêm đó, cô gần như thức trắng.
Sáng hôm sau, cô xuống ăn sáng. Thương Trạch Uyên không xuất hiện. Nghe nói anh bị cảm, lần này bị khá nặng. Anh không thể dậy được, lại còn giở thói cậu ấm không chịu gặp ai. Dì Liễu buổi sáng có mang cơm và thuốc lên, anh có đáp lại nhưng vẫn đóng chặt cửa phòng.
Buổi trưa, buổi tối cũng vậy.
Hai ngày liên tục, dì Liễu lo anh không chịu nổi nên lén lút hỏi Trình Thư Nghiên “Cháu có muốn lên xem cậu ấy không?”
Dì Liễu biết quan hệ của hai người, nhưng luôn giữ bí mật cho họ. Trình Thư Nghiên rất biết ơn dì Liễu nên mỉm cười như một lời đáp lại.
Nhưng cô đã không đi. Một là cô nghĩ cảm cúm thì không chết được, hai là anh chắc đang giận cô, cô không cần phải tự rước phiền phức vào người.
Thế nhưng đến ngày thứ ba, có người đã đến thăm bệnh.
Người đó đến vào buổi chiều. Từ sáng sớm, cả nhà đã bận rộn chuẩn bị. Từ dọn dẹp, cắt cỏ, lau chùi đến chuẩn bị món ăn, không khí rất lớn. Trình Thư Nghiên vốn nghĩ cô và Trình Huệ sẽ tạm thời sang biệt thự bên cạnh, nhưng Thương Cảnh Trung nói không cần, cứ ra cùng đón khách.
Khi Hà Tư Nhu đến, tất cả mọi người đều ra cửa đón. Cô ta đi giày cao gót đế thô kiểu Mary Jane, mặc áo đen và váy ngắn phồng màu trắng, trên cổ áo thắt một chiếc nơ. Cô ta có người hầu đi cùng, xách túi cho cô ta, rồi từ chiếc xe bảo mẫu, họ liên tục mang quà vào. Phong thái tiểu thư con nhà giàu rất rõ ràng.
Chưa vào cửa, cô ta đã niềm nở chào Thương Cảnh Trung “bác Thương” này “bác Thương” nọ. Sau đó, cô ta nhìn sang Trình Thư Nghiên và Trình Huệ. Thương Cảnh Trung giới thiệu họ là họ hàng tạm thời ở đây. Hà Tư Nhu cười rạng rỡ “Cháu biết mà. Em họ Thư Nghiên. Cháu đã gặp rồi.”
Mấy người họ ngồi ở phòng khách tầng một. Thương Cảnh Trung sai người chuẩn bị trà và điểm tâm. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Trình Thư Nghiên và Trình Huệ chỉ là người đi kèm. Trình Thư Nghiên cũng đã quen với chuyện này, gần như không nói lời nào. Nhưng Hà Tư Nhu thỉnh thoảng lại lái chuyện về phía cô, hỏi về chuyên ngành, rồi hỏi về kế hoạch nghề nghiệp. Khi nói chuyện, cô ta cứ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường khó nhận ra.
Trình Thư Nghiên rất khó chịu, nhưng không thể nói ra, đành phải nhẫn nhịn. Chỉ thỉnh thoảng, khi đối phương quá gay gắt, cô sẽ cố ý lờ đi, rồi sau một lúc lâu mới từ từ đáp lại “Hả? Tôi không nghe rõ.”
Thương Cảnh Trung giải thích “Thư Nghiên tính tình hiền lành, ít nói.”
“Thật sao?” Hà Tư Nhu nghiêng đầu, phồng má suy nghĩ, rồi nói đầy ẩn ý “Cô ấy khác với lúc cháu gặp ở trường lắm”. Hai lần họ gặp nhau, Trình Thư Nghiên đều rất sắc bén, tính cách lạnh lùng. Gương mặt đẹp và nổi bật. Khi đối đầu với cô ta, cô không hề nhượng bộ. Nhưng bây giờ cô lại mặc một chiếc váy đầm bằng vải lanh, đeo kính gọng đen, buộc tóc đuôi ngựa. Lời nói thì chậm rãi, trông rất thật thà.
Thương Cảnh Trung hỏi cô ta khác ở điểm nào. Cô ta cũng không nói chi tiết, chỉ nói “Ở trường cô ấy trông giống một sinh viên. Nhưng lúc nãy ở cửa, cháu cứ tưởng cô ấy là người hầu trong nhà.” Nói xong, cô ta che miệng cười khúc khích, vừa cười vừa giải thích “Đừng giận nhé. Cháu không có ý xấu đâu. Chỉ là nói thật thôi.”
Thương Cảnh Trung cũng cười theo.
Sau đó, Hà Tư Nhu đề nghị lên lầu thăm Thương Trạch Uyên. Thương Cảnh Trung đi cùng, gõ cửa phòng. Khi thấy cô ta đã vào, ông lại đi thẳng xuống lầu, trên mặt vẫn nở nụ cười, gặp ai cũng nói đừng làm “bóng đèn” cản trở hai đứa.
Trình Thư Nghiên không có phản ứng gì. Cô ăn một miếng bánh, ngồi thêm một lúc rồi chuẩn bị lên lầu. Đúng lúc này, Thương Cảnh Trung lại gọi cô lại, bảo cô mang điểm tâm và trà lên trên, rồi đặc biệt dặn dò “Trước khi vào cửa thì nghe ngóng một chút. Nếu thấy ổn thì hãy gõ cửa”.
Trình Thư Nghiên nhếch môi “Dạ, được ạ.”
…..
Cô bưng khay trên tay, mặt không cảm xúc bước lên lầu. Cô cũng không quan tâm họ đang làm gì trong phòng, cô giơ chân lên đá vào cửa.
Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy Thương Trạch Uyên ho vài tiếng rồi hỏi qua cánh cửa “Ai đấy?”.
Cô nói “Tôi”.
Cánh cửa được mở ra. Ánh sáng chiếu vào. Hai người nhìn nhau trong giây lát. Thương Trạch Uyên cau mày, hỏi “Sao lại gọi em mang lên?”
Anh đưa tay định nhận lấy thì Hà Tư Nhu chen anh sang một bên. Giọng cô ta đầy phấn khích “Người ta đến mang bánh kem cho chị dâu đây mà, đúng không, Nghiên Nghiên?”
Trình Thư Nghiên cười gượng gạo “Đúng thế, chị dâu”. Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối.
Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô một cái rồi không nói gì thêm, quay vào phòng, ngồi lại trên ghế sofa.
Hà Tư Nhu đứng trước mặt cô. Cô ta cũng chẳng bảo cô đặt khay xuống, cứ thế dùng nĩa lấy từng chút một, coi cô như một giá đỡ người.
Trình Thư Nghiên biết ý đồ của cô ta, bình thản nói “Nếu cô muốn ăn thì tôi đặt lên bàn. Cứ giơ tay như thế mỏi lắm”.
“Này” Hà Tư Nhu đưa nĩa lên gần mặt, chỉ vào cô, cười nói “Thấy chưa. Tôi đã nói rồi, đây mới là con người thật của cô.”
Trình Thư Nghiên không đáp lại.
“Hôm nay cô ăn mặc như thế này tôi còn không nhận ra. Sao lại đeo kính thế kia? Cô bị cận à?”. Cô ta đặt nĩa xuống, rồi lầm bầm “Con gái phải tươi tắn và năng động một chút chứ. Cô lại mặc cùng màu với mấy cô dì bên cạnh rồi, thế nên ban đầu tôi mới tưởng cô là người giúp việc trong nhà.”
Thương Trạch Uyên lại liếc nhìn về phía này. Anh còn chưa nói gì, Trình Thư Nghiên đã quay người đặt khay lên bàn.
Hà Tư Nhu “Khoan đã, tôi lấy tách trà.”
Cô ta đi vòng qua cánh tay cô để lấy tách trà. Chân có vẻ không vững, tay cô ta loạng choạng, nước trà nóng cứ thế đổ lên tay Trình Thư Nghiên.
“Chậc!” cô khó chịu nhíu mày.
Hà Tư Nhu vội vàng xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi nhé”. Cô ta lấy khăn giấy lau tay cho Trình Thư Nghiên. Lau được nửa chừng, cô ta ngước lên nhìn cô rồi hỏi “Tôi đâu có cố ý. Sao cô dữ thế?”
“Đủ rồi đấy.”
Thương Trạch Uyên cuối cùng cũng lên tiếng. Anh đứng dậy, vừa đi về phía họ vừa nói “Không phải nói đi thăm xong sẽ về sao? Đi mà thăm đi.”
Hà Tư Nhu nhún vai, đi vào trong.
Trình Thư Nghiên không muốn ở lại lâu, chuẩn bị ra ngoài. Nhưng Thương Trạch Uyên lại kéo tay cô rồi dùng chân đóng cửa lại, ý là bảo cô đợi một chút. Cô không muốn đợi, đưa tay kéo cửa. Đúng lúc này, Thương Trạch Uyên đột ngột lên tiếng “Đừng chạm vào đàn piano.”
Hà Tư Nhu quay đầu lại “Hả? Tại sao?”
Anh mặt không đổi sắc nói “Tôi và cô ấy từng làm chuyện đó ở trên đấy.”
Nghe vậy, cả hai cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc. Nhưng sau khi kinh ngạc, một người thì trở nên tủi thân, còn một người thì bất lực.
“Thương Trạch Uyên!” Hà Tư Nhu là người đầu tiên bừng tỉnh. Mắt cô ta đỏ hoe “Muốn đuổi tôi đi cũng không cần phải nói như thế chứ?”
“Cô không tin à?” Thương Trạch Uyên cũng đang cố chống đỡ tinh thần. Anh uể oải bước vào phòng ngủ, rồi lấy một hộp bao cao su đã dùng dở từ ngăn kéo đầu giường, ném lên giường “Tôi và cô ấy chưa dùng hết.”
“Anh!” Hà Tư Nhu trợn tròn mắt, má cũng đỏ bừng.
Lúc đó, Trình Thư Nghiên đang khoanh tay đứng xem nhưng anh vẫn chưa có ý định dừng lại. Anh chầm chậm đi về phía cô, đứng trước mặt cô. Trình Thư Nghiên khó hiểu ngẩng đầu. Anh lại bất ngờ đưa tay ra, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn xuống.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Trình Thư Nghiên trống rỗng.
Một nụ hôn sâu.
Anh đang bị sốt. Môi anh nóng bỏng, áp chặt vào môi cô, chậm rãi xoay chuyển, quấn quýt không rời. Cô muốn thoát, nhưng anh lại giữ chặt, ép cô vào tường rồi hôn càng sâu hơn.
Hoàn toàn mặc kệ những người xung quanh.
Hà Tư Nhu phát điên. Trình Thư Nghiên cũng cảm thấy Thương Trạch Uyên đã phát điên.
Cho đến khi cô dùng hết sức đẩy anh ra, Thương Trạch Uyên mới đứng thẳng dậy rồi liếm môi. Anh không nhìn cô, mà hướng ánh mắt về phía Hà Tư Nhu cách đó vài mét, nói “Anh nghĩ trước đây anh đã nói với em rất rõ ràng rồi.”
“Hôn sự này em còn muốn kết không?”
Hà Tư Nhu đã khóc lóc chạy ra khỏi phòng anh. Thương Cảnh Trung hỏi cô ta chuyện gì đã xảy ra, cô ta không chịu nói. Lòng tự trọng mạnh mẽ khiến cô ta không thể nói ra những gì mình đã thấy và nghe. Cô ta cứ thế lau nước mắt và lên xe. Thương Cảnh Trung sợ xảy ra chuyện nên đã đuổi theo.
Sau khi mọi người đã đi hết, Thương Trạch Uyên mới kéo lê cơ thể mệt mỏi về phòng ngủ. Anh ngồi xuống giường, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu. Bao cao su phía sau anh vẫn nằm rải rác trên sàn.
Anh thực sự đã đổ bệnh. Nhìn nghiêng, anh có vẻ gầy hơn trước, khuôn mặt vẫn ửng đỏ lừ.
Lúc này là buổi chiều muộn. Ánh sáng màu cam từ phía chân trời lặng lẽ chiếu vào phòng. Anh cúi gập lưng, ngồi thẫn thờ ở đó. Không một tiếng động, không chút sức sống, trông cô đơn một cách lạ thường.
Từ khi Hà Tư Nhu rời đi, anh chỉ nói với cô hai câu. Câu đầu tiên là khi cô vừa chạy xuống lầu. Anh nói “Nếu không làm thế này, cô ấy sẽ không từ bỏ. Nhưng tính cô ấy rất kiêu ngạo, làm thế này thì mọi chuyện sẽ kết thúc”. Tất nhiên, cái giá phải trả cũng rất đắt. Khi Thương Cảnh Trung trở về, chắc chắn sẽ là một trận mưa máu gió tanh.
Câu thứ hai là bây giờ. Sau khi quay lưng về phía cô ngồi một lúc lâu, anh mới cười khẽ rồi hỏi “Em vẫn chưa đi sao?”
Nếu còn không đi, khi bố anh quay về có thể sẽ bị liên lụy.
Lúc này, Trình Thư Nghiên mới có phản ứng. Cô không trả lời anh, mà bước vào phòng ngủ. Khi đi ngang qua anh, cô lấy một điếu thuốc từ tủ đầu giường, châm lửa, rồi kéo cửa ra đi đến ban công.
Anh không nói gì nữa, cô cũng không lên tiếng. Một người ngồi trên giường, một người đứng bên ngoài. Trong ánh hoàng hôn cuối cùng, họ im lặng tận hưởng chút bình yên hiếm hoi.
Trình Thư Nghiên chậm rãi hút thuốc, từ từ nhả khói. Điện thoại trong túi cô liên tục rung, toàn bộ là tin nhắn của Hạ Ngạn.
“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Ngày mai rốt cuộc có đi chơi không?”
“Có cần tôi gọi điện hỏi mẹ cô không?”
Cô thấy phiền nên tắt nguồn điện thoại.
Điếu thuốc trên tay vẫn cháy, tàn thuốc bị gió thổi rụng xuống sàn gỗ, vỡ vụn, rồi nhanh chóng tan biến.
Trình Thư Nghiên quay người lại nhìn anh.
Thương Trạch Uyên vẫn cúi đầu, mái tóc đen trước trán che đi cảm xúc trong mắt. Ánh hoàng hôn chiếu vào, hằn lên một cái bóng nặng trĩu dưới chân anh.
Trình Thư Nghiên nhả ra hơi thuốc cuối cùng. Cô cất tiếng gọi anh “Thương Trạch Uyên.”
Thương Trạch Uyên khẽ ngẩng đầu. Giọng anh trầm thấp “Nói đi.”
Cô hỏi “Chúng ta có nên bỏ trốn không?”
Bình luận về “Chương 25: Có Nên Giấu Đi Không?”
Đăng nhập để bình luận