Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 24: Kết Thúc

Con người luôn có lúc bị cuốn vào những cảm xúc yếu đuối và nhạy cảm.

Tối hôm đó, khi Trình Thư Nghiên đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ, cô chợt cảm thấy một luồng nóng. Cô vội chạy vào phòng vệ sinh và nhận ra mình đã đến kỳ kinh nguyệt. Thảo nào ban ngày cô lại vô cớ nhìn bọn họ lâu như vậy và suy nghĩ nhiều đến thế.

Cô khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi xuống lầu lấy nước nóng uống. Đến nhà bếp, cô mới thấy có một người đang đứng trước tủ lạnh.

Đó là Thương Trạch Uyên. Không biết ban ngày anh và Hà Tư Nhu đã nói chuyện gì mà sau khi ăn được nửa bữa tối, anh đã bị Thương Cảnh Trung gọi vào thư phòng. Hai người cãi nhau một trận lớn rồi anh liền đóng sầm cửa bỏ đi. Trình Thư Nghiên cứ nghĩ tối nay anh sẽ không về, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Cô vốn định đi thẳng lên lầu, nhưng rồi lại nghĩ không cần thiết. Thế nên cô vẫn đi lấy nước như bình thường.

Thương Trạch Uyên hỏi cô “Đến ngày rồi à?”

Tay Trình Thư Nghiên khựng lại rồi không nói gì.

Anh đặt chiếc cốc thủy tinh xuống. Tiếng đá va vào thành cốc phát ra âm thanh lách cách. Anh quay người lấy đường nâu trong tủ rồi pha một ly nước đường nâu.

Cô trước nay không nhớ rõ ngày của mình nhưng anh thì ngược lại, nhớ rất kỹ. Gần như lần nào cũng vậy, anh đều giúp cô pha nước đường gừng rồi xoa bụng cho cô.

Trước đây Trình Thư Nghiên từng trêu anh rằng anh nhớ kỹ như vậy là vì những ngày đó không thể làm chuyện kia. Thương Trạch Uyên bóp mũi cô, nói cô vô tâm.

“Uống đi.” Giọng anh trầm thấp vang lên.

Trình Thư Nghiên bừng tỉnh nhưng không nhận lấy. “Không cần, cảm ơn.” Cô cầm lấy cốc của mình rồi quay về phòng.

Vừa đi được hai bước, cô nghe thấy anh hỏi “Làm thế nào em mới hết giận đây?”

Trình Thư Nghiên không quay đầu lại, cũng không trả lời.

Cô vẫn tiếp tục bước đi. Thương Trạch Uyên lại hỏi “Nếu cô ấy không còn là vị hôn thê của anh nữa thì em sẽ…”.

“Không liên quan đến tôi nữa.” Cuối cùng cô cũng trả lời anh.

“Cái gì?”

“Anh ở bên ai hay có vị hôn thê hay không, cũng không liên quan gì đến tôi.”

Anh im lặng một lúc rồi mới nói “Lời giận dỗi thôi đúng không?”

“Anh nghe có giống lời giận dỗi không?” Cô quay đầu nhìn anh. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt cô. Cô cười không chút ấm áp. “Tôi thực sự không quan tâm nữa rồi.”

Trình Thư Nghiên có một hệ thống chống chìm đắm của riêng mình. Hệ thống này luôn nhắc nhở cô đừng để bị vướng bận bởi tình cảm. Nhưng thỉnh thoảng nó lại bị trục trặc. Vậy nên cần có người hoặc sự việc nào đó để nhắc nhở rồi khởi động lại nó.

Cô đã hai lần mất kiểm soát vì Thương Trạch Uyên. Lần đầu tiên cô bị cuốn hút bởi sự hấp dẫn ở nhiều phương diện của anh, và chìm đắm trong sự tốt bụng của anh dành cho mình. Nhưng sau đó vì hiểu lầm về việc anh lưu số điện thoại của em gái mình, chuông báo động đã vang lên. Cô đã định nghĩa lại mối quan hệ của họ bằng câu nói “không nói chuyện tình cảm”.

Lần thứ hai cô đã lạc lối trong giây lát vì Chu Gia Dã. Thương Trạch Uyên đã kéo cô trở về một cách mạnh mẽ, giữ cô lại bên mình. Vẻ chiếm hữu đó của anh thực ra rất đáng yêu. Cô đã có chút xao động. Cô đã tạm gác lại suy nghĩ và lý trí rồi ở bên anh. Và sau đó Hà Tư Nhu xuất hiện.

Lúc đầu cô đã giận dữ, mất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy tủi thân. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nguội lạnh. Có lẽ có những chuyện ngay từ đầu cô đã không nên chạm vào.

Vậy nên giữa họ không còn là chuyện đúng sai nữa. Cô không còn cho phép anh đến gần, chỉ đơn giản là vì cô đã tỉnh lại rồi.

…..

Tối hôm đó, Trình Thư Nghiên về phòng, không lâu sau thì nghe thấy tiếng xe nổ máy dưới lầu. Đêm đó anh một đi không trở lại.

Không biết là do bị cô cự tuyệt hay do cãi nhau với Thương Cảnh Trung mà mấy ngày sau cô không gặp lại Thương Trạch Uyên. Trình Thư Nghiên nghĩ khả năng thứ hai lớn hơn vì Thương Cảnh Trung rõ ràng đang rất bực bội.

Không khí gia đình lại trở nên căng thẳng.

Trong tình trạng này, cuộc sống của Trình Thư Nghiên cũng không dễ chịu hơn là bao.

Chuyện Trình Huệ bảo cô làm quen với phú nhị đại không phải chỉ nói chơi. Sau đó, bà liên tục thúc giục. Mỗi lần như vậy, Trình Thư Nghiên đều từ chối thẳng thừng. Cho đến khi giáo viên đích thân thông báo cho cô một chuyện: Đơn xin du học của cô đã bị treo. Khi cô hỏi lý do, đối phương chỉ nói “Về hỏi người nhà đi”.

Ai làm thì quá rõ ràng rồi. Thương Trạch Uyên không thể hèn hạ như vậy.

Tối hôm đó, Trình Thư Nghiên và Trình Huệ đã cãi nhau một trận lớn.

Trình Thư Nghiên hỏi Trình Huệ tại sao lại có thể lấy tương lai và cuộc đời cô ra để đùa giỡn. Trình Huệ lại nói: “Cuộc đời của con? Nếu không có mẹ, con lấy đâu ra cuộc đời này?”. Bà vừa chỉ vào vai cô vừa liệt kê từng chuyện mình đã làm cho cô từ nhỏ đến lớn, tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc.

Trình Thư Nghiên không muốn nghe những lời đạo đức giả như vậy. Cãi vã cũng không giải quyết được gì mà lại rất mệt. Cô hất tay Trình Huệ ra, châm một điếu thuốc rồi nói “Trả lại cơ hội du học cho con.”

“Được” Trình Huệ đáp “Con đi gặp cậu ta rồi hẹn hò đi.”

“Nếu tiến triển không thuận lợi thì sao?”

“Khi nào mọi chuyện thuận lợi, khi đó mẹ sẽ trả lại cho con.”

Trình Thư Nghiên nhíu mày “Thời gian sắp hết rồi…”

“Con yên tâm, chỉ cần con không chơi trò vặt vãnh, mẹ sẽ không làm lỡ chuyện của con.”

Trước lời đe dọa lẫn dụ dỗ, Trình Thư Nghiên đành phải tạm thời nhượng bộ. Ba tháng, chỉ ba tháng thôi. Cô tự nhủ chỉ cần chịu đựng qua, cô sẽ thoát khỏi đây.

Cuộc đàm phán kết thúc. Trình Huệ dặn cô ngủ sớm. Khi rời khỏi phòng, bà lại cười nói thêm một câu “Thương Trạch Uyên con không giữ được thì Hạ Ngạn con phải trói chặt đấy nhé”.

Tim Trình Thư Nghiên đập mạnh, cô kinh ngạc nhìn về phía mẹ. Lúc này cánh cửa đã khép lại chỉ còn một khe hở. Trình Huệ đứng bên ngoài, không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ nghe thấy bà nói với giọng đầy ẩn ý “Mẹ con mình không thể ở nhà họ Thương mãi được đâu. Con cũng không muốn mẹ con mình sống khổ sở phải không?”

…..

Ngày hôm sau, Trình Thư Nghiên đã kết bạn WeChat với Hạ Ngạn. Hai người nói chuyện vài câu đơn giản rồi hẹn gặp mặt vào thứ Bảy.

Đúng như cô dự đoán, là một phú nhị đại nông cạn và thiếu tu dưỡng. Về ngoại hình, lời nói hay gu thẩm mỹ, anh ta đều kém xa Thương Trạch Uyên.

Nhưng… cô nghĩ mình không nên so sánh anh ta với Thương Trạch Uyên. Cô thầm lắc đầu.

Hạ Ngạn cũng bị gia đình ép đi. Ban đầu anh ta còn miễn cưỡng, nhưng sau khi thấy Trình Thư Nghiên xinh đẹp, anh ta liền nói nhiều hơn,hầu hết là khoe khoang về bản thân. Bữa ăn gần như kết thúc trong tiếng luyên thuyên không ngừng của anh ta.

Trình Thư Nghiên không hề thích anh ta, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải tiếp tục giữ liên lạc.

Ngày hôm sau, Thương Trạch Uyên, người đã không về nhà cả tuần, đột nhiên xuất hiện. Không biết anh nghe ngóng tin tức từ đâu mà xông thẳng vào phòng cô. Anh ném chìa khóa xe lên bàn rồi hỏi “Ý em là sao?”

Lúc đó, Trình Thư Nghiên đang vẽ. Cô đặt bút xuống, liếc nhìn anh một cái. Cô có chút hối hận vì đã quên khóa cửa, nhưng anh đã vào rồi, cô không thể không đối mặt. Cô bèn tháo tai nghe ra, bình tĩnh hỏi ngược lại “Anh muốn nói gì?”

Thương Trạch Uyên quay người khóa cửa lại, thở hổn hển. Anh vứt xe ngay trước cửa, thậm chí còn lười chờ thang máy mà chạy thẳng lên lầu. Không còn vẻ bình thản và lười biếng như trước, anh đến đây với đầy cảm xúc. Giọng anh trầm xuống “Em đi xem mắt với người khác à?”

Cô nghiêng mặt “Có vấn đề gì sao?”

Vấn đề thì lớn lắm. Dạo gần đây anh bận đấu đá với Thương Cảnh Trung để hủy bỏ hôn ước. Lần này, cả hai bố con đều chơi chiêu thật. Thương Cảnh Trung không chỉ khóa thẻ mà còn cắt đứt cả chuỗi vốn của anh. Những chuyện ồn ào trên bàn ăn khi được đưa ra bên ngoài đã trở thành một cuộc chiến thương trường. Anh có bản lĩnh thật, nhưng Thương Cảnh Trung cũng không phải người dễ đối phó. Cứ đấu đi đấu lại, anh cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng anh nghĩ chỉ cần giải quyết xong là mọi chuyện sẽ kết thúc. Trình Thư Nghiên đang giận nên lúc này anh có nói gì cũng vô dụng. Nhưng chỉ cần hôn ước được hủy, họ sẽ có cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau. Đến lúc đó, cô muốn ném chai rượu vào anh hay tát anh hai cái nữa cũng được, anh chấp nhận. Dù sao thì khi chuyện này kết thúc và cô hết giận, anh sẽ đè cô lên giường hành vài ngày.

Anh cũng vô tình nghe được tin cô đi xem mắt và ăn tối cùng cậu ấm nhà họ Hạ. Thế là anh lập tức bỏ dở mọi chuyện, phóng xe trở về.

Kết quả cô lại hỏi anh câu này sao?

“Giận thì giận nhưng chúng ta vẫn chưa chia tay mà Trình Thư Nghiên.” Ánh mắt anh như một đám mây đen, nặng trĩu nhìn cô. “Em làm như vậy có được không?”

Trình Thư Nghiên đính chính “Chúng ta chưa từng hẹn hò”.

Anh nhíu mày, lặp lại từng chữ “Chưa từng hẹn hò?”

“Nếu anh nghĩ lên giường với nhau là hẹn hò thì tôi chỉ có thể nói anh đã hiểu sai rồi.”

Cô cảm nhận được cảm xúc của anh. Mỗi một chữ cô nói ra, ánh mắt anh lại càng trầm xuống. Hai người cũng từng cãi nhau, nhưng anh cùng lắm chỉ cười nói những lời nửa thật nửa giả. Vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng này cô chưa từng thấy. Nhưng cô không sợ. Từ cái ngày cô đồng ý gặp Hạ Ngạn, cô đã lường trước được mọi hậu quả. Họ sớm muộn gì cũng phải đối mặt như thế này. Một là cãi nhau, hai là cãi nhau to. Kết thúc rồi thì thôi.

Thương Trạch Uyên nghiến răng “Vậy em nói chúng ta là gì?”

“Tóm lại không phải là quan hệ yêu đương.” Giọng cô nghe rất thoải mái.

“Nhìn anh mà nói chuyện.” Anh nhìn xuống cô, giọng trầm thấp ra lệnh.

Trình Thư Nghiên im lặng.

Một ngọn lửa vô cớ bỗng bùng lên. Cô cũng thấy phiền, cũng không tình nguyện. Nhưng anh lại cứ muốn truy hỏi, cô nợ anh à?

Trình Thư Nghiên đứng bật dậy, tựa lưng vào cửa sổ, tay chống lên kính. Sau đó cô ngẩng đầu, hất cằm rồi nói “Nhìn anh nói thì sao? Anh có tư cách gì mà đến đây chất vấn tôi? Chẳng lẽ chỉ mình anh mới được có vị hôn thê, còn tôi thì không được phát triển với người khác à? Anh quá độc đoán rồi đấy! Cứ nghĩ mình là cậu chủ à!”

“Anh đã nói chỉ là trên danh nghĩa thôi, anh đang tìm cách giải quyết mà!”

“Tôi cũng đã nói không cần anh giải quyết, chúng ta kết thúc rồi.”

“Anh không đồng ý kết thúc.”

“Tôi đồng ý là được. À, nói kết thúc đã là tử tế rồi. Đối với tôi, anh chỉ là một món tiêu khiển lúc nhàm chán, là bạn tình mà thôi. Chẳng có gì để nói về bắt đầu hay kết thúc cả. Tự anh phải hiểu rõ trong lòng chứ.”

Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào sự im lặng tuyệt đối.

Ngực cô phập phồng vì cảm xúc dâng trào. Trình Thư Nghiên vẫn nhìn anh, cơ thể ép chặt vào khung cửa sổ. Hôm nay trời đã trở lạnh, màn đêm cũng lạnh lẽo. Tấm kính lớn tựa như mũi băng nhọn hoắt, mang theo hơi lạnh thấm vào cô rồi nhanh chóng lan ra khắp chân tay. Ngón tay cô run rẩy, nhưng cô cố nắm chặt lại giấu sau lưng.

Không biết đã qua bao lâu, Thương Trạch Uyên khẽ cười khẩy “Em nhất định phải nói như vậy sao?”

“Tôi là người như vậy. Có gì thì nói nấy.”

Anh khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô “Anh hỏi lại lần nữa, nghiêm túc không?”

Trình Thư Nghiên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đầy sự bướng bỉnh “Nghiêm túc”.

“Được.”

“Tốt.”

“Cũng được.”

Anh nói liền ba câu, kéo khóe môi, nụ cười đầy vẻ mỉa mai. Giống như mọi chuyện đã được định đoạt. Anh không có chút lưu luyến, cũng không có ý định dây dưa. Tất cả sự kiên nhẫn và bình tĩnh của anh đã cạn kiệt sau những lần giằng co liên tiếp. Cách giải quyết anh đã nghĩ, lời xin lỗi cũng đã nói, không được thì thôi. Anh chưa đến mức hèn mọn, cứ bám riết lấy một người phụ nữ.

“Vậy thì cứ như thế đi.” Thương Trạch Uyên nhìn cô, lùi lại hai bước. Sau đó anh dứt khoát quay đầu rồi bước ra ngoài.

Trình Thư Nghiên nói “Chìa khóa của anh này.”

“Ném qua đây.” Anh dừng lại, quay lưng về phía cô.

Cô nhặt chìa khóa trên bàn rồi ném về phía anh. Anh nghe tiếng, đưa tay lên và nắm lấy chìa khóa một cách chính xác. Anh đút vào túi, mở cửa rồi bước ra ngoài.

Trong tất cả những hành động đó, anh không quay đầu lại một lần nào.

“Rầm!” cánh cửa bị đóng lại thật mạnh.

Trình Thư Nghiên như vừa trút được gánh nặng. Đôi vai cô hạ xuống, hai tay vịn lấy tấm kính rồi từ từ ngồi sụp xuống.

Kết thúc rồi.

*

Sau đêm hôm đó, quan hệ của hai người hoàn toàn đóng băng, thậm chí còn tệ hơn cả lúc Trình Thư Nghiên mới dọn đến nhà họ Thương.

Lúc đó họ cũng chẳng quen thân, nhưng anh vẫn nhìn cô, trêu chọc và đáp lại lời cô. Còn bây giờ anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái. Gọi là giận dỗi cũng không hẳn, họ giống như người xa lạ vậy.

Thương Trạch Uyên tự lái xe đi, Trình Thư Nghiên thì ngồi xe của gia đình để đến trường. Cùng rời khỏi một bàn ăn, hai người lại đi về hai hướng khác nhau. Thỉnh thoảng có vô tình gặp nhau trong trường, họ cũng ăn ý nhìn thẳng về phía trước.

Anh từng thấy cô đi uống trà sữa cùng Hạ Ngạn. Cô cũng từng thấy anh nói chuyện với một cô gái dưới gốc cây.

Ai nấy đều vui vẻ nói cười, vậy là tốt rồi.

Sự bất thường này nhanh chóng bị Tống Hân Trúc phát hiện. Cô ấy cố gắng hỏi Trình Thư Nghiên vài lần nhưng cô không nói.

Một ngày nọ, hai người đang ăn ở căng tin thì thấy Thương Trạch Uyên đi ngang qua, xung quanh có vài người vây quanh.

Tống Hân Trúc chủ động chào anh, Thương Trạch Uyên mỉm cười “Chào buổi trưa”. Nói xong, anh không hề liếc mắt nhìn Trình Thư Nghiên.

Quay lại, Trình Thư Nghiên cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt như không có chuyện gì liên quan đến mình.

Tống Hân Trúc cố nhịn một lúc rồi không nhịn được, hạ giọng hỏi “Hai người rốt cuộc làm sao vậy?”.

Trình Thư Nghiên gắp thức ăn bỏ vào miệng, giọng nói hờ hững “Không sao cả”.

“Có phải là vì vị hôn thê của anh cậu không?”

Trình Thư Nghiên im lặng. Cô im lặng nghĩa là cô không muốn nói. Nhưng Tống Hân Trúc là bạn của cô, và cũng muốn giúp cô giải quyết phiền muộn nên cô tự nói một mình “Tớ biết, chính vì cô ta. Tớ đã nghe Trần Trì nói hết rồi.”

Thực ra Trần Trì rất kín miệng. Anh ấy trước nay không bao giờ kể chuyện của người khác. Hôm đó cả hai tình cờ gặp nhau ở thư viện rồi cùng đi uống cà phê. Tống Hân Trúc vừa hỏi một câu, Trần Trì liền tuôn ra hết, kể cho cô ấy nghe toàn bộ.

Hôn ước của Thương Trạch Uyên và Hà Tư Nhu là do hai bên gia đình hứa miệng. Cô gái thì khá hài lòng, nhưng Thương Trạch Uyên chưa bao giờ đồng ý. Vì chuyện này, anh đã luôn chống đối với Thương Cảnh Trung. Bao nhiêu năm qua, họ đã cãi vã không biết bao nhiêu lần, nghiến răng, giằng co, không ai chịu nhường ai. Năm lớp Mười, anh thậm chí đã trốn sang Anh, học xong cấp ba mới về.

Nhưng Thương Cảnh Trung vẫn không buông tha, dù sao chuyện này còn liên quan đến hợp tác và cạnh tranh trong giới kinh doanh, không thể để anh làm loạn. Thương Trạch Uyên phản kháng, ông liền khóa thẻ của anh, cắt đứt nguồn tài chính, rồi dùng đủ mọi cách để ép buộc anh.

Tất nhiên Thương Trạch Uyên không phải người chịu ngồi yên chờ chết. Anh giấu bố, tự mình đầu tư kinh doanh, chỉ mong một ngày có thể thoát khỏi nhà họ Thương và bỏ đi.

“Cách đây một thời gian, vị hôn thê của anh ấy về nước, hai người lại đối đầu nhau. Trần Trì nói ban đầu đàn anh Thương đang bí mật dệt một cái lưới. Không biết vì sao, anh ấy đột nhiên không giấu nữa mà xé toạc mặt nạ. Hôm đó ở trường, anh ấy đã nói thẳng với cô gái kia là muốn hủy hôn ước. Kết quả về nhà thì bị bố ném bình hoa vào người. Cậu không biết chuyện này sao?”

Trình Thư Nghiên vẫn im lặng, nhưng động tác gắp thức ăn đã chậm lại một chút.

Thực ra dù Tống Hân Trúc không nói, cô cũng có thể đoán được đại khái. Với những gia đình như họ, hôn nhân đã không thể tự quyết định, huống chi Thương Cảnh Trung lại còn độc đoán như vậy.

“Anh cậu cũng khó khăn lắm. Hồi vị hôn thê của anh ấy còn ở trong nước, bố anh ấy không cho anh ấy ở lại ngoài, cũng không cho hẹn hò. Có người chuyên theo dõi anh ấy ở trong trường đấy.”

“Vậy nên để tránh rắc rối, anh ấy mới không tiếp xúc thân mật với ai. Tớ cứ tưởng anh ấy là tra nam, hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

Nghe đến đây, Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng đặt đũa xuống. Nhưng cô vẫn không nói gì. Cô chỉ cúi mắt, bất động, như đang sắp xếp lại cảm xúc của mình. Một lúc lâu sau, cô lấy khăn giấy trong ba lô ra, chậm rãi lau miệng. Khi nói, giọng cô không chút gợn sóng “Ăn no chưa?” Cô nói “Chiều còn có tiết học đấy.”

Tống Hân Trúc đang tiếc nuối thay cho Thương Trạch Uyên, nghe vậy, vội vàng ăn thêm hai miếng cơm rồi nói “No rồi!”

Ra khỏi căng tin, hai người đi thẳng đến tòa nhà D.

Vừa lúc đó, họ gặp Hạ Ngạn. Anh ta gọi họ lại, không thèm để ý đến việc Trình Thư Nghiên có người bên cạnh mà hỏi thẳng cô buổi chiều có làm gì không. Cô nói có tiết học.

“Mấy giờ tan học?” Trình Thư Nghiên đáp “Ba rưỡi.”

“Muộn quá. Cúp tiết được không?”

“Không thể.”

“Vậy được thôi. Lớp nào? Đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cô.”

“Tìm tôi làm gì?”

“Tối đi ăn cùng nhau, mẹ tôi bảo thế.”

Trình Thư Nghiên vốn định từ chối, nhưng rồi lại nuốt lời vào trong rồi dừng lại một lát, nói “D305.”

“Ba rưỡi, D305. Được, tôi biết rồi.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bỗng một tiếng nổ máy cực lớn vang lên. Trình Thư Nghiên giật mình, theo tiếng động nhìn sang thì thấy một chiếc Lamborghini màu đỏ đang chạy đến.

Dưới ánh nắng, thân xe trông thật khoa trương và nổi bật. Mui xe được mở nên có thể dễ dàng nhìn thấy người ngồi bên trong.

Thương Trạch Uyên mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu. Một tay anh lái vô lăng, tay còn lại kẹp điếu thuốc, gác lên cửa sổ xe. Cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ màu nâu sẫm trông bắt mắt như mọi khi.

Ở ghế phụ, một cô gái tóc dài với mái ngố đang ngồi cười nói chuyện với anh.

Trừ Trình Thư Nghiên ra, chưa có cô gái nào từng được ngồi ở ghế phụ của anh. Hơn nữa cô gái kia cũng không phải là người được gọi là vị hôn thê kia.

Lập tức những người đi đường lại bắt đầu xì xào bàn tán. Có người còn vội vàng giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Hạ Ngạn cười, nói “Ô, đổi gái rồi à?”

Không biết anh ta nói với ai, nhưng Trình Thư Nghiên thì không quan tâm. Ánh mắt cô dõi theo Thương Trạch Uyên từ xa đến gần.

Cô thấy anh hút thuốc, thỉnh thoảng lại đáp lời cô gái bên cạnh. Khi đến gần Trình Thư Nghiên, anh liếc mắt nhìn cô một cách hững hờ.

Theo như mọi lần, anh sẽ rời mắt đi. Nhưng lần này lại khác thường, anh khẽ cười một cái, giống như một lời báo trước cho trò đùa nào đó. Anh đã dạo một khúc nhạc dạo cho cô.

Không kịp nghĩ nhiều.

Ngay giây tiếp theo, chiếc xe đột ngột rẽ một cú ngoặt lớn, lướt đuôi xe, bánh xe ma sát mặt đường phát ra một tiếng chói tai. Chiếc xe sau khi đổi hướng, phóng thẳng về phía Hạ Ngạn. Thân xe suýt soát lướt qua Hạ Ngạn.

Hạ Ngạn hoảng hồn lảo đảo lùi lại, suýt thì ngã.

Trình Thư Nghiên phản ứng nhanh, đỡ anh ta. Hạ Ngạn lúc này mới đứng vững.

“Chết tiệt!” Hạ Ngạn chửi một tiếng.

“Thần kinh.” Câu này là Trình Thư Nghiên chửi.

…..

Vào tiết học buổi chiều, Trình Thư Nghiên có chút bồn chồn. Cô nhớ lại cảnh tượng buổi trưa vô số lần và luôn cảm thấy nó không hề đơn giản.

Đến ba rưỡi, tiết học kết thúc. Học sinh xung quanh lần lượt rời khỏi phòng. Trình Thư Nghiên cũng dọn sách vở. Cô vừa định đứng lên thì nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Ngạn.

Anh ta nói xe bị va quẹt nên sẽ đến muộn một chút.

Hạ Ngạn: “Chắc khoảng bốn giờ.”

Trình Thư Nghiên nhắn lại: “Được, không cần vội.”

Hiện tại không có việc gì để làm, cô lại lấy sách ra bắt đầu học từ vựng.

Không biết từ lúc nào, trong lớp chỉ còn lại một mình cô. Cô đang đọc một từ- “Addicted, nghiện.” thì chợt nghe thấy có người đẩy cửa vào.

Trình Thư Nghiên như đã có dự cảm từ trước. Cô ngẩng đầu lên rồi khựng lại. Quả nhiên là Thương Trạch Uyên.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi như buổi trưa. Từ lúc bước vào, anh thong thả xắn tay áo lên rồi tiện tay lấy một chiếc ghế chặn cửa lớp học đang mở rộng. Xong việc, anh mới nhìn cô rồi chầm chậm đi về phía cô.

Trình Thư Nghiên bất động ngồi tại chỗ. Ngón tay đang nắm chặt cây bút siết lại một cách vô thức. Anh càng đến gần, cô càng nắm chặt. Cô thậm chí còn cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay.

Rồi anh dừng lại trước mặt cô. Trình Thư Nghiên lập tức đứng dậy, cầm lấy sách vở và túi xách để đi. Nhưng như đã đoán trước, một tay anh chống lên mặt bàn, tay còn lại chống vào tường chặn cô lại không còn khe hở.

Trình Thư Nghiên im lặng một lúc rồi ngước mắt hỏi “Làm gì thế?”.

“Không phải ba rưỡi sao? Sao cậu ta chưa đến đón em?” Thương Trạch Uyên cười hỏi.

“Sao cậu ta chưa đến, anh không biết sao?”

“À,” Thương Trạch Uyên kéo dài giọng, nghe rất lười biếng. “hình như biết rồi.”

Trình Thư Nghiên không muốn lãng phí thời gian “Tránh ra, tôi phải đi rồi.”

“Em không đợi cậu ta à?”

“Chuyện đó không liên quan đến anh.”

“Nhưng mà phải làm sao đây? Anh có một món quà muốn tặng cho cậu ta.”

Nghe vậy, lông mày của Trình Thư Nghiên giật giật. Giọng điệu này của anh quá quen thuộc với cô. Cứ mỗi khi anh chuẩn bị làm điều gì đó xấu xa, anh lại dùng cái giọng điệu đầy ẩn ý này. Đây là khúc dạo đầu của sự tồi tệ, là lời cảnh báo cho một trò đùa.

Dự cảm buổi trưa của cô đã không sai.

Hít một hơi thật sâu, Trình Thư Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu chặt mày, ngầm cảnh cáo anh.

Anh khẽ nhướn mày, cong môi “Em không hỏi xem anh định làm gì à?”.

Cô chỉ nói hai chữ “Anh dám.”

Cửa sổ phòng học đang mở. Gió rất lớn, từng đợt thổi vào khiến cửa sổ va vào tường phát ra tiếng kêu leng keng.

Ở hàng ghế cuối, họ đối mặt nhau sau một thời gian dài.

Thương Trạch Uyên có thể thấy Trình Thư Nghiên đang rất căng thẳng. Ánh mắt cô lạnh lẽo, giọng nói cũng vậy. Đầy ý tứ “nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ giết anh”. Anh không để tâm. Anh cười khẽ một tiếng rồi trước mặt cô, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ. Ba giờ năm mươi lăm.

“Nếu không đoán sai, cậu ta chắc chắn sẽ đến đây đúng bốn giờ.” Anh hạ tay xuống rồi lại nhìn cô, trên môi vẫn nở nụ cười đầy thích thú “À, còn một chuyện anh quên nói với em, Trình Thư Nghiên.”

“Trên thế giới này không có gì là anh không dám làm.”

Nói xong, anh trực tiếp đưa tay ra giữ chặt gáy cô rồi cúi xuống hôn cô.

 

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 24: Kết Thúc