Gió dường như đã lặng đi, ngay cả sóng biển cũng trở nên dịu hơn như đang cùng chờ đợi câu trả lời.
Người đàn ông được đồn chỉ thích mập mờ, không muốn nói chuyện tình cảm. Người thà bỏ trốn cũng không chịu mang danh phận. Người tự cao tự đại, phóng túng, ghét bị ràng buộc bởi bất cứ mối quan hệ nào. Ngay lúc này chính thức đưa ra lời mời hẹn hò với cô.
Trình Thư Nghiên im lặng nhìn thẳng vào anh, thực sự có một khoảnh khắc cô bị mất tập trung.
Nhưng cô còn chưa kịp mở lời, hai đứa nhóc đã đồng thanh che miệng lại. Vừa kinh ngạc lại vừa hò reo “Chị đồng ý đi chị ơi!”
“Anh ấy siêu đẹp trai! Chị siêu xinh đẹp! Hai người rất hợp đôi!”
Khiến người ta cứ ngỡ đây là cảnh cầu hôn.
Sau một lúc lâu im lặng, Trình Thư Nghiên mới có phản ứng. Cô quay đầu hỏi hai đứa nhóc “Hai em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em năm tuổi ạ!”
“Em sáu tuổi ạ!”
“Còn nhỏ quá, không được nghe người lớn nói chuyện này đâu.”
Hai đứa nhóc rất hợp tác, lập tức lấy tay che tai lại.
Trình Thư Nghiên bật cười rồi nhìn anh.
Thương Trạch Uyên vẫn nhìn cô. Anh không thúc giục, cũng không có động thái gì.
Cô hỏi anh “Em có cần trả lời ngay bây giờ không?”.
Anh nói tùy cô, anh không bao giờ ép buộc người khác làm bất cứ điều gì.
Thế là cô ngay trước mặt anh nghiêng đầu, nhíu mày, mím môi, làm ra vẻ suy nghĩ rất kỹ. Cuối cùng như đã quyết định xong, cô gật đầu “Được, nhưng…”
Nhưng cô lại đưa ra một điều kiện “Hiện tại chỉ là thời gian dùng thử. Anh chỉ có thể sở hữu em trong mười ngày thôi”.
Thương Trạch Uyên không ngờ lại là câu trả lời này. Anh từ từ nhướng mày.
Trình Thư Nghiên cười nói “Thế nào? Hào phóng hơn hai phút của anh không?”
Nếu anh không suy nghĩ kỹ, anh cũng sẽ không hiểu hai phút này có ý nghĩa gì.
Cô đang ám chỉ đến chuyện anh mập mờ với một cô gái ở thư viện trước đây. Lúc đó có một cô gái tỏ tình với anh, bảo anh làm bạn trai cô ta trong hai phút. Anh không từ chối một cách phũ phàng mà chỉ đồng ý qua loa rồi khi hết giờ thì anh quay người bỏ đi.
Không ngờ chuyện đó lại được nhắc đến vào lúc này.
Nói sao đây, cô đúng là hào phóng hơn anh nhưng cũng nhớ dai thật.
Thương Trạch Uyên cười khẽ rồi hỏi “Vậy để chuyển chính thức cần điều kiện gì?”
“Em chưa nghĩ ra. Chỉ là… xem xét toàn diện thôi.”
Nói được nửa chừng, câu trả lời lại mơ hồ. Đây rõ ràng là phong cách của anh.
Cô lại trả đũa anh rồi. Vẻ bướng bỉnh này của cô rất khó chịu nhưng anh lại rất thích.
“Được.” Thương Trạch Uyên đồng ý ngay lập tức. Mười ngày thì mười ngày. Cô muốn dày vò anh trong tình cảm, anh cũng có thể dày vò cô trên giường. Xem ai chịu thua trước.
Khi Trình Thư Nghiên đồng ý, hai đứa nhóc vỗ tay rầm rộ giống như một đội cổ vũ chuyên nghiệp. Thương Trạch Uyên tâm trạng vui vẻ, nói với hai đứa nhóc “Hai đứa ở biệt thự bên cạnh đúng không? Lát nữa anh sẽ cho người mang bánh kem qua”. Nói xong, anh chậm rãi đi về phía Trình Thư Nghiên, cúi người xuống rồi ôm lấy cô.
Hai cặp mắt to tròn như hai viên bi ve nhìn chằm chằm vào họ chớp chớp, trong trẻo và đầy tò mò.
Bị trẻ con nhìn như vậy, mặt Trình Thư Nghiên hiếm hoi trở nên nóng bừng. Cô vội vàng đẩy anh “Anh làm gì thế?”
Anh không buông tay mà chỉ ôm cô. Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại ôm đầu cô vào lòng. Cánh tay anh mạnh mẽ, cơ thể cũng ấm áp. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng gác cằm lên đỉnh đầu cô, lười biếng nói “Nụ hôn đầu tiên khi xác nhận mối quan hệ bạn – gái – của – anh.”
…..
Sau khi mặt trời lặn hẳn, hai người đến chợ hải sản địa phương để mua nguyên liệu.
Trình Thư Nghiên muốn nấu một ít món cá, tôm, cua cho bữa tối, nhưng lại không biết cách chọn hải sản. Cô nghĩ Thương Trạch Uyên rất sành ăn, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn cô. Thế là cô đọc tên món ăn cho anh để anh chọn. Kết quả là anh mua cả một bữa tiệc hải sản – toàn bộ họ hàng nhà cá, bà con nhà cua và bạn bè nhà tôm. Bất cứ con gì ăn được đều được anh sai người làm sạch, nấu chín rồi mang đến biệt thự.
Trình Thư Nghiên hỏi “Vậy em làm gì?”.
“Em làm bạn gái anh là được rồi.” Anh nhếch môi cười với cô.
Những lời tán tỉnh cứ tuôn ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể nói những lời không nghiêm túc. Trình Thư Nghiên bất lực cong môi.
Tuy nhiên vì lo lắng chỉ ăn hải sản sẽ bị lạnh bụng, cô chuẩn bị nấu thêm món canh rong biển đậu phụ, đồng thời xào vài món rau.
Thương Trạch Uyên ở trong bếp cùng cô. Anh muốn giúp nhưng không biết làm gì, muốn trò chuyện nhưng Trình Thư Nghiên lại bận không để ý đến anh. Khi cô thêm gia vị, thân hình cao lớn của anh cứ đứng chình ình ở đó. Cô đá vào chân anh “Đi ra ngoài đi, đừng cản đường.”
Anh cũng làm theo, nhưng chỉ đi ra ngoài một vòng rồi lại quay lại.
Cảnh đêm ở biển không có gì đặc biệt để xem. Điện thoại cũng không có gì vui. Anh cũng không muốn hút thuốc. Thấy quá chán, anh quyết định trêu chọc cô.
Canh vẫn đang sôi sùng sục. Bên kia dầu trong chảo nóng lên nổ lách tách.
Trình Thư Nghiên nhíu mày, nắm chặt xẻng nấu ăn. Giữa việc dùng xẻng đánh anh và cảnh cáo bằng lời nói, cô tạm thời chọn cách thứ hai.
“Đừng làm nữa em đang… ừm… nấu ăn.”
Động tác của anh không dừng lại. Anh nói “Anh thấy rồi.”
Cô cứ nấu món của cô, anh cứ trêu chọc cô, không ai làm phiền ai.
“Thương Trạch Uyên!”
“Ừm.” Anh đáp một cách lười nhác.
“Anh muốn ăn đòn hả?” Cô cảnh cáo “Dừng lại, dừng lại ngay!”.
Nghe vậy, anh mới đứng thẳng dậy sau lưng cô, vòng tay qua cổ cô kéo cô lại gần. Anh nói với giọng trầm “Hình như…”
Anh cố ý ngưng lại, rồi ghì chặt cô để cô cảm nhận đầy đủ, vẫn còn giả vờ ngây thơ “Hết cách rồi.” Chơi với lửa đến mức không thể dừng lại được nữa rồi.
Thế là việc xào rau trong bếp đã chuyển sang xào rau trong phòng ngủ.
Kết thúc đã là tám giờ tối. Ngồi vào bàn ăn, Trình Thư Nghiên không còn vẻ mặt tốt với anh nữa. Cô vừa ăn vừa trừng mắt với anh. Anh dám cười thì cô liền đá chân anh.
Thương Trạch Uyên ăn no uống say nên tâm trạng rất tốt. Anh thong thả bóc tôm, gỡ thịt cua cho cô, dỗ dành “Ngoan, lát nữa anh sẽ làm cho em thoải mái hơn.”
Anh lại ăn một cú đá của cô.
Tất nhiên mặc dù cô thấy anh khá hư, nhưng trong những chuyện như vậy anh lại rất nghiêm túc.
Ăn xong, uống một chút rượu ngọt. Khi hai người ngâm mình trong bồn tắm, họ lại một lần nữa vào trận chiến.
Đó là một lần vô cùng chất lượng. Khác với sự cuồng nhiệt của những ngày trước. Có lẽ vì đã ra đảo, lịch trình không còn gấp gáp. Nhịp độ dần chậm lại. Động tác của anh cũng trở nên tinh tế, chậm rãi hơn, dễ dàng đưa cô lên đỉnh cao. Hoặc có lẽ vì hôm nay cô đã đồng ý làm bạn gái anh nên anh vô cùng hứng thú. Khi tác nghiệp, anh rất tập trung,giống như đang điều chỉnh một cỗ máy lặp đi lặp lại để tìm ra điểm tối ưu và không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô.
Trình Thư Nghiên không ngờ mình lại có lúc xấu hổ đến thế. Cô vội vàng tắt đèn. Họ hoàn toàn dựa vào ánh trăng để tiếp tục. Hơi nước biển bốc lên, không khí mặn mà và ẩm ướt. Dù đã là cuối thu nhưng sự nóng bỏng không hề giảm. Tóc cô ướt dính vào gáy rồi lại được anh gỡ ra. Trong phòng ngủ có một cánh cửa kính dẫn ra ban công. Cô cứ thế vịn tay vào cửa nhìn ra bãi biển đêm.
Sóng vẫn cuồn cuộn. Sao rất sáng. Xa xa có một ngọn hải đăng, ánh sáng yếu ớt lúc ẩn lúc hiện, khi lên khi xuống.
Lần cuối cùng anh ôm chặt lấy cô. Khi cô đang ngất ngây, anh cắn vào dái tai cô, gọi cô – “Bà xã”.
Trình Thư Nghiên đang chìm đắm, hoàn toàn không để ý đến vấn đề gì. Dù sao anh luôn có nhiều cách gọi cô trên giường. Mãi đến sau này khi chuẩn bị đi ngủ, cô mới nhắc đến hai từ đó trong cuộc trò chuyện.
“Ai là bà xã của anh?”
Cô nói anh được voi đòi tiên. Mới có thẻ trải nghiệm bạn gái mười ngày mà đã tự động thăng cấp thành bà xã rồi.
Thương Trạch Uyên thì không để ý. Dù lúc đó cảm xúc dâng trào, anh vẫn hoàn toàn biết mình đang nói gì. Đã là bạn gái rồi, bà xã còn xa sao?
“Anh mơ đẹp lắm.” Trình Thư Nghiên nói.
Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra buổi chiều, cô quả thật có chút tò mò. Cô ngồi dậy, hai khuỷu tay chống lên gối, quay đầu nhìn anh “Sao tự nhiên anh lại muốn có danh phận?”.
Nghe vậy, Thương Trạch Uyên cũng quay người lại đối mặt với cô. Nhưng anh không trả lời ngay mà bắt đầu suy nghĩ.
Anh nghĩ đến Thương Cảnh Trung.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thương Cảnh Trung không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người chồng tốt. Ông ta không chung thủy, trăng hoa. Cuộc hôn nhân với mẹ anh đã sớm rạn nứt, và cuối cùng tan vỡ khi anh học cấp ba.
Vì việc phân chia tài sản quá phức tạp, họ không làm thủ tục ly hôn. Mẹ anh trực tiếp đưa chị và em gái sang Anh, còn anh ở lại trong nước. Sau đó anh đã có vinh dự chứng kiến hết chuyện tình này đến chuyện tình khác của bố. Quan điểm về tình cảm của anh cũng bị ảnh hưởng từ đó.
Thương Trạch Uyên rất sợ mình sẽ trở thành Thương Cảnh Trung. Anh cực kỳ thận trọng trong chuyện tình cảm. Anh không từ chối các cô gái đến gần, cũng không bài xích tình cảm của người khác. Nhưng giai đoạn tình cảm của anh chỉ giới hạn ở mức mập mờ. Sau đó, mối quan hệ sẽ mất kiểm soát. Trước khi có thể chắc chắn mình chịu trách nhiệm được, anh sẽ không cho phép sự mất kiểm soát đó xảy ra. Vì vậy anh luôn cắt đứt kịp thời, từ chối mọi tiếp xúc thể xác.
Sự xuất hiện của Trình Thư Nghiên chắc chắn đã khiến anh phá vỡ mọi nguyên tắc. Cô luôn có một sức hút vô hình đối với anh. Anh không thể kiềm chế bản thân đến gần cô, và đã làm rất nhiều chuyện bốc đồng mà không nghĩ đến hậu quả.
Ví dụ như cuộc bỏ trốn này.
Nhưng anh không hề hối hận. Từ khi cùng rời khỏi nhà, họ đã sống chung vô cùng hòa hợp với nhau. Anh cảm thấy rất vui. Đặc biệt là hôm nay trên bãi biển, dưới ánh hoàng hôn,anh nhìn cô chơi đùa với cô bé, cười đùa vô tư. Khung cảnh đó thật đẹp. Lúc đó trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn có người phụ nữ này. Không chỉ thể xác, mà muốn cả con người cô, trái tim cô.
Tuy nhiên, quá trình suy nghĩ này quá phức tạp. Anh rút gọn lại thành vài lời ngắn gọn kể cho cô nghe. Tóm lại cô rất đặc biệt đối với anh. Là người đầu tiên, là người duy nhất.
Trình Thư Nghiên hỏi “Em có thể coi đây là lời tỏ tình không?”
Thương Trạch Uyên cười nói “Anh tưởng nó đã quá rõ ràng rồi chứ.”
Cô cũng cười, nhưng không phải là nụ cười ngọt ngào mà mang chút ý vị hiện thực và bất lực.
“Mấy anh con trai các anh dễ cảm nắng thật đấy.” Cô nói.
Thương Trạch Uyên véo cằm cô, nhíu mày hỏi “Anh nói nghiêm túc như vậy, em lại tóm gọn lại là cảm nắng à?”
“Vốn dĩ là thế mà.” Cô gạt tay anh ra, rồi nằm xuống lại. Cô bình tĩnh phổ cập kiến thức cho anh “Hai người sau khi tiếp xúc thân mật sẽ tiết ra hormone. Có người gọi đó là tình yêu. Nhưng tình yêu này có thể kéo dài bao lâu? Trong sách nói chỉ ba năm. Mà có khi ba năm còn là quá nhiều.”
Mặc dù trong bầu không khí này, việc cô nói những lời thực tế như vậy có vẻ không lãng mạn, nhưng sự thật thì mất lòng. Mẹ cô là ví dụ điển hình nhất.
“Thôi được.” Thương Trạch Uyên không phản bác, trực tiếp đưa tay kéo cô vào lòng “Vậy thì em cứ thử với anh xem rốt cuộc nó kéo dài được bao lâu.”
Một lần nữa họ đối mặt nhau, im lặng nhìn nhau.
Cô nhìn thấy khuôn mặt rõ nét và sâu sắc của anh cùng với đôi mắt chăm chú và đầy ý cười. Trong ánh sáng mờ ảo, nốt ruồi nhỏ trên má anh có vẻ nhạt hơn, nhưng cô đã quá quen thuộc với nó, có thể chỉ rõ vị trí của nó.
Trình Thư Nghiên đưa tay lên mặt anh, ngón cái xoa xoa nốt ruồi nhỏ kia rồi cong môi “Vậy thì thử xem sao.”
Tuy nhiên, chuyện đó không phải một sớm một chiều là có kết quả. Nhưng hiện tại có một chuyện dễ dàng đưa ra kết luận hơn.
Anh có lâu không?
“Lâu.” Trình Thư Nghiên lập tức nhận thua.
Không muốn lại bị hành hạ đến sáng, cô trực tiếp quay người lại, quay lưng về phía anh nói muốn ngủ. Thương Trạch Uyên bị dáng vẻ này của cô chọc cười, cũng không ép buộc nữa.
Anh ôm cô từ phía sau. Hai người lại trò chuyện vài câu.
Không lâu sau, Trình Thư Nghiên đã sắp ngủ. Lúc đó, Thương Trạch Uyên hỏi cô có thích anh không. Cô không trả lời, còn anh thì nói anh thích cô.
Trình Thư Nghiên mấp máy môi, giọng lười biếng phản bác “Chỉ là ham muốn chinh phục thôi. Anh chỉ muốn chiếm hữu chứ không phải là thích em.”
“Khi nào anh thực sự có được người này, anh sẽ thấy cũng chỉ có thế thôi, chẳng có gì thú vị cả. Đến lúc đó rồi hãy nói là thích nhé.”
Có phải như vậy không?
Thương Trạch Uyên không đồng ý lắm. Anh muốn phản bác, nhưng cô lại nhõng nhẽo gọi tên anh “Thương Trạch Uyên.”
“Hả?”
“Kéo rèm lại đi, bên ngoài chói mắt quá.”
“Được.”
Rèm cửa không phải là rèm điện tử. Anh đành phải xuống giường kéo rèm lại. Khi quay lại giường, người bên cạnh đã ngủ say.
Lên đảo, nhịp sống bỗng chậm lại rất nhiều. Gần đó có một làng chài nhỏ, một bến cảng và khu dân cư. Phong tục dân dã khiến người ta cảm thấy yên bình. Khi rảnh rỗi, hai người đi khắp nơi, cùng ngư dân lên thuyền đánh cá, cho hải âu ăn, bắt cua.
Ba bữa ăn một ngày về cơ bản đều do Trình Thư Nghiên lo. Dù sao thì anh ra ngoài ăn cũng không quen. Cô không cho phép anh ăn ngoài để lãng phí tiền. Thương Trạch Uyên ngoan ngoãn nghe lời cô.
“Tối nay ăn gì đây?” Trên đường đi chợ, Trình Thư Nghiên hỏi “Sườn kho nhé? Với… gà kho khoai tây?”.
Thương Trạch Uyên cười “Được thôi.” Rồi anh tiện tay giúp cô chỉnh lại chiếc mũ che nắng.
Hai người cứ thế sống như một cặp vợ chồng.
Mỗi ngày họ đều cùng nhau đi chợ. Lâu dần, Thương Trạch Uyên học được cách mặc cả, và còn biết được vài loại rau củ và trái cây.
Cô nấu ăn, anh luôn ở bên cạnh, tiện thể học luôn cách xào trứng.
Trình Thư Nghiên nếm thử, không ngờ lại ăn được. Cô nói “Được rồi, bữa trưa ngày mai giao cho anh đấy.”
Chỉ là một câu nói bâng quơ, không ngờ lại trở thành sự thật. Ngày hôm sau cô đổ bệnh.
Chắc là bị cảm lạnh, cô bị sốt 38 độ. Mặc dù không quá khó chịu, nhưng chân tay cô cũng mềm nhũn, người đau ê ẩm. Cô nằm liệt trên giường.
Thương Trạch Uyên lập tức gọi bác sĩ đến. Anh loay hoay chăm sóc, nhìn cô tiêm, đút thuốc cho cô uống. Vì Trình Thư Nghiên cứ nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ nên anh cũng nhận luôn việc nấu ăn.
Sau khi tiêm, Trình Thư Nghiên mơ mơ màng màng chìm vào một giấc mơ.
Cô mơ về năm mình sáu tuổi. Đó là một mùa đông. Trình Huệ không đóng tiền sưởi nên nhà mất hơi ấm, rất lạnh. Cô cũng bị sốt cao.
Trong nhà không có ai, đèn cũng không bật. Xung quanh tối đen. Cô nằm cuộn tròn trong chăn. Lúc thì toát mồ hôi, lúc thì run rẩy. Cô thực sự quá khó chịu. Miệng khô rát, đầu đau như búa bổ. Cô muốn nôn. Nội tạng cứ cuộn tròn lại.
Cô muốn gọi người, muốn cầu cứu, nhưng không thể mở miệng, không phát ra tiếng. Có một lực lượng trong bóng tối đang kéo cô xuống. Cô sợ hãi và bất lực. Cô không thể nắm bắt bất cứ thứ gì. Đúng lúc cô nghĩ mình sẽ chết trong đêm đó, bỗng nhiên bên tai cô vang lên một tiếng nói “Hết sốt rồi.”
Trình Thư Nghiên đột ngột tỉnh lại từ trong mơ. Mở mắt ra, trước mắt không còn là bóng tối. Đèn vàng ấm áp đang sáng. Thương Trạch Uyên ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô. Bàn tay mát lạnh lướt qua trán cô. Anh nói với cô “Tỉnh rồi à?”
“Đỡ hơn chưa?” Anh hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Trình Thư Nghiên mím môi thật chặt, nuốt cảm xúc vào trong. Sau một lúc lâu, cô mới đáp “Đỡ hơn rồi.” Giọng cô khản đặc.
Lúc này, anh mới cười “Ngửi thấy mùi thơm không? Bữa tối anh làm đấy.” Khi nói câu này, biểu cảm của anh có chút kiêu ngạo.
Trình Thư Nghiên bật cười ngay lập tức. Nhưng vừa cười, mũi cô lại có chút cay cay.
Thương Trạch Uyên vẫn đang chia sẻ công thức và kinh nghiệm nấu ăn của mình, còn cô thì lặng lẽ quay mặt đi.
“Anh đi lấy vào, em ăn ở đây.”
Anh nói rồi đứng dậy.
Trình Thư Nghiên bỗng nhiên gọi anh, “Thương Trạch Uyên.”
“Sao thế?” Anh dừng lại, quay đầu.
Cô đưa tay ra, kéo cánh tay anh. Vì vừa ốm dậy nên cô không có nhiều sức lực. Anh chiều ý, cúi người đến gần. Khi anh đến gần, cô cúi đầu rồi lao vào lòng anh.
Bình luận về “Chương 27: Cảm Nắng”
Đăng nhập để bình luận