Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 28: Cần Chuẩn Bị Bao Nhiêu Lần?

Anh mặc bộ đồ ngủ bằng vải sa tanh màu xanh đậm. Cảm giác mát lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể anh dần dần truyền qua lớp vải. Mùi hương trên người anh thật dễ chịu và quen thuộc. Cô vùi đầu vào ngực anh, cọ cọ mũi, hai tay siết chặt eo anh.

Thương Trạch Uyên là một người rất nhạy cảm. Anh biết cách dừng lại đúng lúc khi đùa giỡn, và luôn nói những lời rất đúng lúc. Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng anh biết đó là sự yếu đuối. Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy.

“Em mơ thấy ác mộng à?” Anh ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cô.

“Ừm.”

Cô chỉ đáp một tiếng, không nói thêm gì. Cô dựa vào anh một cách yên lặng, nhắm mắt lại rồi hít thở sâu như muốn ghi nhớ tất cả mùi hương của khoảnh khắc này. Mùi biển sau khi mặt trời lặn, mùi bãi cát tĩnh lặng, mùi thức ăn ấm áp sau khi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, và cả mùi hương độc đáo, dễ chịu của anh.

Cho đến khi cảm xúc trở lại bình thường, cô ngẩng đầu khỏi lòng anh, hít mũi rồi nói “Đói rồi, em muốn ăn cơm.”

Thương Trạch Uyên mỉm cười “Được.”

Cô không muốn ăn trên giường. Khi cô xuống giường, đầu vẫn còn hơi choáng váng. Thương Trạch Uyên liền bế cô đến bàn ăn. Anh còn tự tay xới cơm, múc canh, đưa đũa cho cô.

Trình Thư Nghiên nhìn anh bận rộn, bỗng nghĩ rằng có thể khiến một cậu ấm được chiều chuộng như anh phải hầu hạ mình như vậy cũng coi như là một thành tựu mới.

Bữa tối có bốn món và một món canh, đầy đủ thịt và rau. Để chăm sóc cho người bệnh, các món ăn đều được nấu nhạt.

Trước khi cầm đũa, cô trêu chọc “Em ăn xong có khi bệnh lại nặng hơn đấy?”

Thương Trạch Uyên nói “Chúng ta nên tin tưởng nhau một chút chứ.”

Cô nửa tin nửa ngờ cúi đầu gắp thức ăn. Vừa ăn một miếng, cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.

Thương Trạch Uyên đã đoán trước được. Anh nhướng mày với cô. Biểu cảm đó rõ ràng đang viết “Bạn trai em giỏi chưa này”.

Anh đã nếm thử các món ăn trước khi dọn ra. Chẳng trách khi cô vừa tỉnh, anh đã sốt sắng gọi cô dậy ăn cơm.

Nhưng Trình Thư Nghiên thực sự ngạc nhiên. Mặc dù là lần đầu tiên anh nấu ăn, nhưng hương vị và độ chín vừa phải. Tuy nhạt nhưng rất đậm đà, thậm chí còn ngon hơn cả đồ ăn bên ngoài.

“Anh làm thế nào vậy?” Cô lại nếm thử một ngụm canh.

Thương Trạch Uyên nói “Anh học theo công thức trên mạng.”

Vừa học vừa làm mà lại không sai sót.

Anh thực sự rất giỏi,làm việc gì cũng học rất nhanh. Cô phải phục.

“Anh làm thế này sẽ khiến nhiều người tự ti đấy.” Cô nói.

Thương Trạch Uyên cong môi cười “Thế không tốt sao? Sau này cứ để anh nấu cho.”

Trình Thư Nghiên chậm rãi nhai, cho đến khi nuốt xong, mới trả lời anh một cách chậm rãi “Được thôi.”

Sau bữa tối, Trình Thư Nghiên nằm lại trên giường. Thương Trạch Uyên tự tay đút thuốc cho cô. Đúng vậy, là đút. Anh đỡ cô ngồi dậy dựa vào, từng viên thuốc một đưa vào miệng cô rồi từng ngụm nước một đút cho cô uống.

Thế nào là chu đáo, Trình Thư Nghiên đã được trải nghiệm một lần. Cô rất hài lòng, quyết định thưởng cho Thương Trạch Uyên. Uống xong viên thuốc cuối cùng, cô trượt xuống dưới gối, nói “Bây giờ em vẫn còn hơi nóng. Anh muốn thử một chút không?”.

Thương Trạch Uyên sững sờ một lúc, rồi mới hiểu cô đang nói gì. Anh cười khẽ “Em coi anh là gì thế?”.

“Anh không muốn à?”

Anh quay người đặt cốc nước xuống, rồi khoanh tay nhìn cô. Anh nói thật lòng “Muốn. Không có ngày nào anh không muốn em cả.”

Nhưng anh không đến mức ra tay với một người bệnh. Anh xoa đầu cô “Để khi nào em khỏi bệnh rồi hãy đền bù cho anh.”

Thế thì phải đền bù bao nhiêu lần đây.

Cô thầm thì.

Hiếm khi không có hoạt động buổi đêm. Cộng thêm việc không có sức lực, Trình Thư Nghiên nằm một lúc, chưa đến chín giờ đã ngủ.

Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm.

Thương Trạch Uyên vẫn còn say giấc. Cô ngồi tựa vào đầu giường, một mình ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển.

Cho đến khi mặt trời lên hẳn, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng, cô mới quay đầu nhìn người bên cạnh.

Thương Trạch Uyên ngủ rất yên tĩnh. Anh nằm nghiêng, đối diện với cô. Anh không mặc áo, một cánh tay giấu trong chăn, một cánh tay để bên ngoài. Hai tay cùng ôm chăn thành một cuộn nhỏ gối ở dưới cằm. Nửa khuôn mặt anh lún sâu vào chiếc gối mềm mại, lông mi đen và dài. Vẻ đẹp nghiêng của anh nổi bật trên chiếc gối trắng. Nhưng mái tóc đen bù xù lại tạo nên vẻ gợi cảm pha chút đáng yêu.

Trình Thư Nghiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi nhỏ trên má anh rồi trượt xuống, lướt qua đôi môi hồng hào, xinh đẹp của anh. Một lát sau, cô quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa tiếng sau, Thương Trạch Uyên mới tỉnh giấc. Phản ứng đầu tiên của anh là sờ vị trí của cô rồi nhích lại gần ôm cô.

Anh lên tiếng hỏi “Dậy từ lúc nào thế?” Giọng anh lười nhác, có chút khàn, trầm ấm dễ nghe.

“Được một lúc rồi.” Cô nói.

“Sao không gọi anh dậy?”

“Anh ngủ ngon quá, em không nỡ.” Đây là sự thật. Bất cứ ai nhìn thấy một người đẹp trai ngủ giống như một chiếc bánh gấu nhỏ cũng sẽ không nỡ lòng nào.

Bánh gấu nhỏ? Cô lại vô thức dùng một từ đáng yêu như vậy để miêu tả.

Thương Trạch Uyên cười khẽ rồi hỏi cô “Cảm cúm đỡ hơn chưa?”.

Trình Thư Nghiên nói “Đỡ nhiều rồi.”

“Hôm nay uống thuốc thêm một ngày nữa nhé.”

“Được.”

Một người nằm, một người ngồi. Thương Trạch Uyên nhận thấy cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc nói chuyện nên anh cũng ngồi tựa vào đầu giường cùng cô nhìn ra ngoài.

Thủy triều đã rút. Ánh nắng dịu dàng. Không có gì đặc biệt.

Anh hỏi cô đang chăm chú nhìn gì. Cô nói là mặt trời mọc, hồi nhỏ cô thường xuyên một mình ngắm mặt trời mọc.

Có lẽ là từ khi cô bốn tuổi. Trình Huệ ra ngoài đánh bài luôn bỏ cô ở nhà một mình. Cô sợ hãi nên cứ ngồi bên cửa sổ chờ, chờ từ khi trời tối cho đến khi trời sáng. Trình Huệ cũng không lo lắng gì. Khi đã chơi bài, bà ta không quan tâm gì nữa, thỉnh thoảng một tuần không về nhà. Trình Thư Nghiên đói nên phải tìm đồ ăn. Mì gói bị ẩm, bánh bao cứng như đá, xúc xích bị chuột gặm nham nhở. Có gì thì ăn nấy. Sau này cô học được cách tự nấu ăn.

Khi còn nhỏ, cô không hiểu thế nào là hận thù. Lớn lên cô mới hiểu. Trình Thư Nghiên có oán hận Trình Huệ. Nhưng họ thực sự là người thân duy nhất của nhau nên tình cảm rất phức tạp. Trình Huệ cũng vậy.

Người đàn ông tồi tệ đầu tiên mà Trình Huệ gặp là bố của Trình Thư Nghiên. Hai người không đăng ký kết hôn. Sau khi sinh cô, ông ta bỏ đi không lâu. Trình Huệ rất hận. Hận bố cô, và cũng hận khuôn mặt giống ông ta của cô. Nhưng dù hận đến thế, bà ta cũng không bóp cổ Trình Thư Nghiên hay bỏ cô đi. Cứ nhất quyết mang cô theo bên mình. Mang theo thì không chăm sóc tử tế. Gần như chưa bao giờ chăm sóc cô. Có miếng ăn thì ném cho cô. Cũng cho cô đi học, nhưng những thứ này không phải là miễn phí. Cô phải trả lại.

Trình Huệ có một cuốn sổ ghi chép lại tất cả các khoản chi tiêu lớn nhỏ của Trình Thư Nghiên. Mỗi lần hai mẹ con cãi nhau đều lấy nó ra để nói. Vì vậy từ khi đi học, Trình Thư Nghiên đã đi làm thêm rất nhiều. Cô nghĩ rằng, thay vì trả nợ cho mẹ thì chi bằng tự lực cánh sinh.

Cứ thế từng chút một, từng ngày một, cô sống chật vật đến tận bây giờ, và còn lớn lên cao như thế này. Đôi khi Trình Thư Nghiên cũng cảm thấy mình rất khó bị đánh bại.

Nhưng những trải nghiệm trên nghe có vẻ giống như đang than vãn. Cô không nói với Thương Trạch Uyên. Chỉ nói rằng Trình Huệ là một người mẹ không có trách nhiệm, nghiện cờ bạc, và không chịu tự mình cố gắng, chỉ muốn đi đường tắt. Dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp và một chút thông minh, bà ta đi kiếm tiền từ đàn ông, hay còn gọi là đào mỏ.

Trình Huệ đã thay rất nhiều người đàn ông. Có người tồi, có người chân thành, nhưng bà ta chỉ quan tâm đến tiền. Cục nợ Trình Thư Nghiên cứ thế theo bà ta chuyển nhà hết lần này đến lần khác, sống qua tám, chín gia đình. Có lúc sống sung sướng, có lúc sống khổ sở. Còn nhỏ tuổi nhưng lại biết nhiều hơn cả người trưởng thành.

Cô thực sự khinh thường quan điểm và hành vi của Trình Huệ. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng sống trong những căn nhà lớn cô cũng thấy thoải mái, cũng tận hưởng. Cô thậm chí còn được nhờ đó mà được đi học, vào đại học. Vừa khinh miệt lại vừa chấp nhận. Cô thấy mình cũng không phải là người quang minh chính đại. Thật giằng xé.

Vì vậy Trình Thư Nghiên luôn muốn thay đổi cuộc đời, thoát khỏi cuộc sống này một cách triệt để. Cô lại thích vẽ, và họa sĩ, nhà thiết kế đều là những người tạo ra giá trị bằng chính đôi tay và khối óc của mình. Vì vậy cô muốn học, muốn nâng cao, muốn tìm cho mình một tương lai tươi sáng. Dù sao thì đối với một người bình thường mà nói muốn làm lại cuộc đời là rất khó. Cô chỉ mượn sức của nhà họ Thương mà thôi.

Cho đến lúc này, Thương Trạch Uyên mới hoàn toàn hiểu được sự kiên cường của cô đến từ đâu. Một khởi đầu tồi tệ, một môi trường sống khắc nghiệt. Nhưng cô vẫn có thể xuất sắc hơn những người cùng trang lứa. Không tin vào số phận, không chịu cúi đầu, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Giống như ngọn cỏ không thể bị thiêu rụi bởi lửa hoang, chỉ cần có gió xuân thổi qua, có mưa tưới, nó sẽ sinh sôi nảy nở.

Trình Thư Nghiên hỏi cô nói với anh nhiều như vậy, anh có cảm thấy cô rất ích kỷ không.

Anh lắc đầu, nói “Thực ra em rất giỏi.” Đồng thời anh cũng cảm thấy xót xa.

Trình Thư Nghiên cười “Nhưng bất kể người khác nhìn em thế nào cũng không sao cả.”

Chỉ cần cô có thể hoàn thành việc học, thay đổi cuộc đời, thoát khỏi Trình Huệ, cô có thể làm bất cứ điều gì. Ngay cả việc hẹn hò với người mình không thích.

“Vậy chuyện em và Hạ Ngạn là bị ép buộc à?”

“Đúng.” Trình Thư Nghiên nói “Bà ấy giữ hồ sơ du học của em.”

Thương Trạch Uyên định hỏi cô sao không tìm anh, nhưng chợt nhớ ra lúc đó hai người đang chiến tranh lạnh. Anh liếm môi, cắn nhẹ, suy nghĩ một lúc rồi nói “Chuyện này anh sẽ giúp em giải quyết. Hồ sơ sẽ không bị giữ lại nữa. Em cứ yên tâm chuẩn bị du học đi.”

Trình Thư Nghiên hỏi anh “Vậy còn anh?”.

Anh cười “Tất nhiên là anh sẽ không để em đi rồi.”

Anh nói anh cũng có thể đi trao đổi học sinh. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau, hai người rất có thể sẽ phải yêu xa. Khi đó anh sẽ bay đến tìm cô mỗi tuần một lần.

Anh nói cho dù sau này Trình Huệ và Thương Cảnh Trung chia tay, cô cũng không cần phải đi theo mẹ nữa, cứ ở bên cạnh anh là được. Họ sẽ cùng nhau hoàn thành việc học. Cô muốn một cuộc sống như thế nào, anh sẽ giúp cô thực hiện.

Càng nói, anh càng vạch ra những kế hoạch và mơ ước cho tương lai.

Trình Thư Nghiên lắng nghe rất chăm chú, vừa nghe vừa cười rồi nói “Giống như cổ tích vậy.”

Thương Trạch Uyên véo mũi cô “Anh không đùa với em đâu.”

Cô không né, cứ ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Giọng cô có chút nghẹt giống như một chú Minion “Anh không sợ bố anh lại tìm cho anh một vị hôn thê à? Rồi vị hôn thê đó sang nước ngoài tìm anh, phát hiện anh đang hú hí với em sao?”

Thương Trạch Uyên buông tay. Anh không quan tâm nói “Vậy thì em cứ làm bà xã của anh đi, cắt đứt ý nghĩ đó của ông ấy, một lần dứt điểm.”

Trình Thư Nghiên cười lớn hơn, nói rằng anh tính toán thật hay.

Anh quay mặt đi, cúi mắt nhìn cô, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp. Anh hỏi cô “Vậy em có muốn không?”.

Cô không trả lời.

Anh lại hỏi thêm một lần nữa “Muốn hay không muốn?”.

Hơi thở của anh rất gần. Những đường nét sâu thẳm trên khuôn mặt anh phóng đại ra trước mắt cô. Anh cong môi, nở một nụ cười đầy tự tin như nắm chắc phần thắng, đưa ra những điều kiện hấp dẫn. Trình Thư Nghiên ngây người nhìn anh. Trái tim cô bỗng nhiên lỡ một nhịp.

Ánh mắt họ quấn quýt trong ánh nắng dịu dàng buổi sáng. Ngoài cửa sổ có gió. Sóng biển đang dâng lên từng đợt, cuốn đi cát đá.

Một lúc lâu sau, Trình Thư Nghiên mới có phản ứng. Cô vẫn không trả lời. Cô quay người lại, với tay lấy nửa hộp bao cao su trên tủ đầu giường, ném lên chăn rồi nói “Dùng hết chỗ này rồi em sẽ nói cho anh biết.”

Thương Trạch Uyên đổ ra. Bên trong có đến tám cái. Anh cười nhìn cô, khóe môi chậm rãi cong lên, hỏi “Vậy hôm nay em muốn mấy lần?”.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trình Thư Nghiên đảo qua đảo lại, rồi cô giơ tay lên ra hiệu số ba.

“Không đủ.” Anh nói.

Giây tiếp theo, Trình Thư Nghiên đã bị anh đè trở lại trên giường.

Những ngày sau đó, Trình Thư Nghiên trở nên chủ động hơn hẳn. Hai người gần như điên cuồng làm tình. Rồi cô phát hiện ra những lời nói ngọt của anh trên giường gần đây rất khác.

Trước đây anh chỉ khen ngợi cô trong lúc thân mật hoặc hướng dẫn cô làm những động tác, thỉnh thoảng còn bắt cô gọi anh là “anh”. Nhưng bây giờ anh lại thường xuyên hỏi cô một câu hỏi “Có thích anh không?”. Không phải là “thích anh làm em không”, mà là “thích con người anh không”.

Trình Thư Nghiên luôn cắn chặt răng không trả lời. Cô nói rằng anh trêu chọc cô vào những lúc như thế này là chơi xấu, cô sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.

Nhưng cả hai đều hiểu rõ. Cô không chỉ không chịu trả lời trên giường. Những câu hỏi tương tự như vậy cô chưa bao giờ đưa ra câu trả lời chính xác. Ngay cả một người giỏi mập mờ như anh cũng đã thừa nhận một cách thẳng thắn. Còn cô thì lại im lặng.

Thế là Thương Trạch Uyên thay đổi chiến thuật, hỏi cô một câu hỏi khác “Nếu một ngày nào đó bố anh bắt anh kết hôn với người khác thì phải làm sao?”

Khi nói câu này, anh chống tay phía trên cô, bao bọc cô trong vòng tay của mình.

Trình Thư Nghiên cắn môi dưới, nhắm mắt lại.

Cô biết câu trả lời đúng phải là – không cần làm gì cả. Ở bên ai là quyền tự do của anh.

Nhưng cô cũng biết anh muốn nghe điều gì.

Và ngay lúc này hai người vô cùng gần gũi. Chỉ cần tưởng tượng ra khung cảnh này, chuyện này, anh có thể làm với người khác, một cơn giận bỗng bốc lên ngùn ngụt.

Trình Thư Nghiên cắn một miếng thật mạnh vào vai anh, rồi ném lại hai từ “Anh dám!”

Thương Trạch Uyên đau nhưng không hề nhăn mày. Ngược lại anh cười rất vui vẻ.

Đêm đó anh đã khiến cô lên đỉnh tám lần.

*

Ngày thứ hai mươi lăm rời Giang Thành, cũng là ngày thứ chín hai người ở trên đảo, Thương Cảnh Trung gọi điện đến.

Lúc đó Trình Thư Nghiên đang dạy hai cô bé hàng xóm vẽ. Nghe thấy điện thoại rung, cô hất cằm về phía Thương Trạch Uyên bảo anh nghe máy. Điện thoại vừa mới được mở nguồn lại trong ngày hôm nay. Hồ sơ du học của Trình Thư Nghiên không thể chờ đợi thêm được nữa, họ sớm muộn gì cũng phải quay về.

Thương Trạch Uyên nghe máy. Đầu dây bên kia không hề có tiếng mắng mỏ hay nổi điên mà rất bình tĩnh. Thương Cảnh Trung cũng không nhắc đến chuyện của Hà Tư Nhu, chỉ hỏi “Chơi có vui không?”, giống như lời hỏi thăm của một người lớn.

Một số chuyện không cần phải nói quá rõ ràng.

Thương Cảnh Trung đã chịu thua. Cuộc chiến này cuối cùng họ đã giành chiến thắng.

Tối hôm đó, hai người uống rượu ăn mừng. Khi nhắc đến việc trở về, Thương Trạch Uyên nói muốn tự lái xe về. Nhưng Trình Thư Nghiên lại nói đi máy bay đi.

Anh luôn nghe lời cô. Hai người đặt vé máy bay cho ngày kia.

Một ngày trước khi đi, Trình Thư Nghiên chợt nảy ra ý định kéo Thương Trạch Uyên đi xăm cùng cô. Nhưng ở trên đảo nguồn cung hạn chế. Cô tìm mãi mới thấy một tiệm xăm tàm tạm.

Vào cửa, hai người ngồi trước máy tính xem mẫu. Thợ xăm đứng bên cạnh giới thiệu hình này có ý nghĩa gì, hình kia có hàm ý gì. Nhưng Trình Thư Nghiên đều không hài lòng. Cô chợt nghĩ cô chẳng phải là họa sĩ sao? Thế là cô quyết định tự thiết kế. Cô trải giấy ra, cặm cụi vẽ trong một giờ đồng hồ.

Cuối cùng, cô cùng Thương Trạch Uyên chọn một hình xăm. Đó là một từ tiếng Anh “real”, tổng thể có hình bán nguyệt, chữ cái cuối cùng “L” là một đóa hồng mảnh mai.

Tất nhiên, hình xăm này hai người xăm cùng một hình. Trình Thư Nghiên xăm ở dưới rốn. Thợ xăm hỏi Thương Trạch Uyên xăm ở đâu, cô suy nghĩ một lúc rồi nói “Ở thắt eo nhé.” Dù sao thì rất nhiều cô gái nhỏ đều đoán rằng hình xăm tiếp theo của anh sẽ ở thắt eo. Họ nói trông nó rất gợi cảm.

Cô vừa nói, Thương Trạch Uyên gật đầu, thợ xăm làm theo.

Ba giờ sau, họ rời khỏi tiệm xăm. Trên đường trở về, Trình Thư Nghiên mới nói với anh lý do cô chọn xăm ở đó.

Thương Trạch Uyên cười nói “Ngoài em ra chẳng ai thấy được.”

Cô dùng ngón tay chọc vào vai anh “Anh tốt nhất là giấu cho kỹ.”

Buổi tối, hai người ăn cơm xong rồi thu dọn hành lý đơn giản.

Thương Trạch Uyên vốn không có ý định hành động. Mặc dù lúc xăm không đau lắm, nhưng nếu làm chuyện đó chắc chắn sẽ đau. Nhưng Trình Thư Nghiên nhất quyết muốn dùng hết hai cái bao cuối cùng. Cô kéo anh lên giường, nhưng lần này cô ở trên.

Cứ thế lại đến ba giờ sáng. Cả hai đều không ngủ ngon. Dẫn đến việc ngày hôm sau suýt nữa thì lỡ chuyến bay.

Thương Trạch Uyên cũng không vội, nói nếu lỡ thì mai về. Anh bảo cô cứ yên tâm ăn sáng, còn mình thì xách hết hành lý lên xe.

Cho đến khi Trình Thư Nghiên ăn xong, anh cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ ở đây.

Khi rời đi, cô vô thức dừng lại, đứng trước biệt thự một lúc. Cô nhìn biển, nhìn bãi cát này, nhìn nơi lưu giữ rất nhiều kỷ niệm vui vẻ này.

Gió biển vẫn thổi nhẹ. Cô chớp chớp mắt. Những khung cảnh đã trải qua trong những ngày này vụt qua khiến cô có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ.

Thương Trạch Uyên hút xong điếu thuốc cuối cùng. Anh tiến lên, giúp cô đội lại mũ. Một tay khoác lên vai cô, ôm cô ra ngoài rồi nói “Đi thôi. Lần sau anh sẽ đưa em đến một nơi tốt hơn.”

*

Từ Giang Thành đến đây mất hơn mười ngày, nhưng từ đây bay về Giang Thành chỉ mất hai tiếng rưỡi.

Khi về đến nhà đã là tám giờ tối. Thương Cảnh Trung đặc biệt cho người chuẩn bị một bàn ăn đầy ắp. “Gia đình bốn người” ăn một bữa tối khá ấm cúng. Trên bàn ăn, mọi người đều vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là sau bữa tối, Trình Huệ tìm gặp Trình Thư Nghiên rồi lại đưa cô vào phòng sách của Thương Cảnh Trung. Một giờ sau, cô mới bước ra ngoài.

Đó là cuối tuần. Ngày hôm sau, Thương Cảnh Trung đưa Thương Trạch Uyên đi dự hội nghị. Họ có vài ngày không gặp nhau. Khi anh không có ở nhà, Trình Thư Nghiên vẫn đi học bình thường. Hai người gọi video cho nhau mỗi tối.

Ngày Thương Trạch Uyên trở về là tối thứ tư. Anh tắm xong rồi nhắn tin cho cô.

Thương Trạch Uyên: “Đến phòng anh, có đồ muốn tặng em.”

Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu rồi mới trả lời “Em chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Thương Trạch Uyên: “Vậy anh sang phòng em nhé?”

Trình Thư Nghiên: “Không được đâu.”

Thương Trạch Uyên: “?”

Trình Thư Nghiên: “Thẻ trải nghiệm bạn gái mười ngày của anh đã hết hạn.”

Thương Trạch Uyên im lặng một lúc rồi chuyển khoản thẳng 880.000 tệ cho cô, nói “Gia hạn đi.”

Trình Thư Nghiên không trả lời. Cô khóa điện thoại rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, hai người ăn sáng xong cùng nhau ngồi xe đi học.

Thương Trạch Uyên lần đầu tiên không ngại ngùng như vậy. Ngay trước mặt tài xế, anh quay người lại, kéo tay cô, lôi cô lại gần. Rồi một tay anh ấn vào gáy cô, ghé sát tai cô thì thầm “Hôm qua không trả lời anh à?”.ư

Nghe có vẻ như đang giận dỗi, hành động cũng có chút áp bức, nhưng Trình Thư Nghiên biết anh đang đùa. Cô thấy nhột, nghiêng đầu, nói “Nói rồi mà, buồn ngủ, đi ngủ trước rồi.”

“Vậy có gia hạn không?”

“Không nói cho anh biết.”

“Được” anh cười “Tối nay anh sẽ làm em.”

Cô không hề sợ hãi “Vậy anh cứ đến đi.”

Vừa nói xong, cô ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tài xế qua gương chiếu hậu. Cô vội đẩy anh ra, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu “Suỵt”.

Thương Trạch Uyên cong môi, gật đầu với cô, ý nói sẽ không được voi đòi tiên. Một lúc sau, anh nói “Chiều anh sẽ giúp em làm thủ tục du học. Khoảng ba giờ là xong. Em có tiết không?”

Lúc đó, hai người đã kéo lại khoảng cách an toàn. Nhưng ngón tay Trình Thư Nghiên lại siết chặt lại một cách vô thức. Cô ngừng lại rồi bình tĩnh nói “Không có tiết.”

“Vậy em đợi anh ở thư viện nhé?” Anh hỏi.

“Được.”

“Tối nay cùng Tiểu Oản và mọi người đi ăn một bữa.”

“Được.”

Sau khi hẹn xong, hai người lại trò chuyện thêm một chút. Không lâu sau, xe đã đến trường.

Giống như mọi khi, họ xuống xe rồi đi đến lớp của mình.

Tiết học buổi sáng là lý thuyết. Trình Thư Nghiên nghe rất lơ đãng. Tống Hân Trúc hỏi cô đang nghĩ gì. Cô giật mình, lắc đầu, nói “Tối qua ngủ không ngon.” Cô không nói thêm gì nữa.

Sau khi tan học, hai người cùng nhau ăn trưa. Trình Thư Nghiên chào tạm biệt cô bạn, một mình đến thư viện.

Cô ngồi vào chỗ quen thuộc, gọi cà phê, lấy một cuốn sách, thỉnh thoảng lại nghịch điện thoại.

Ba giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Nhưng Thương Trạch Uyên lại không đến.

Anh luôn đúng giờ, nói là làm. Nhưng hôm nay anh đã không đến.

 

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 28: Cần Chuẩn Bị Bao Nhiêu Lần?