Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 29: Không Tin Ai Cả

Trình Thư Nghiên không thúc giục. Cô bình thản lật sách, gọi thêm cốc cà phê thứ hai rồi tiếp tục ngồi đợi.

Cho đến khi mặt trời lặn, sinh viên xung quanh lũ lượt rời khỏi thư viện, cô mới gấp sách lại.

Cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị sáu giờ tối. Anh vẫn không đến. Tin nhắn trống rỗng, anh cũng không gửi tin nhắn nào cho cô.

Trình Thư Nghiên cụp mắt xuống, vô thức nắm chặt điện thoại. Nhưng trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, như thể đã đoán trước được điều này.

Sau mười phút ngồi lặng lẽ, cô nhắn tin cho Tiểu Uyển trước, xác nhận Thương Trạch Uyên không ở chỗ Tiểu Uyển, cũng không đến câu lạc bộ. Sau đó cô mới bỏ điện thoại vào túi, xách chiếc áo khoác treo trên ghế rồi đi ra khỏi thư viện.

Cuối thu đầu đông, đêm ở Giang Thành mang theo một luồng gió lạnh. Gió đêm cuốn những chiếc lá khô vàng úa, xoay tròn dưới chân cô.

Trình Thư Nghiên siết chặt áo khoác, cúi đầu, cằm rụt vào cổ áo. Cô đi thẳng đến cổng trường, vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi ngồi xe về nhà.

Xe bên ngoài không thể vào khu biệt thự. Cô xuống xe đi một đoạn đường. Đến Giang Thành đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lạnh như thế. Lạnh quá. Gió ẩm ướt luồn thẳng vào xương, chân tay cô lạnh buốt.

Mãi mới đến được cổng, Trình Thư Nghiên lại không vào, chỉ đứng tại chỗ nhìn vào trong.

Cổng mở. Đèn đuốc sáng trưng, sân vườn rộng lớn được chiếu sáng như ban ngày.

Thương Trạch Uyên quay lưng về phía cô, đứng một cách lười nhác. Một tay anh đút túi quần, tay kia cầm một vòi nước đang tưới lên chiếc xe thể thao một cách bừa bãi.

Có người giúp việc đi ngang qua nhìn vài lần nhưng không ai dám tiến lại gần. Không ai hỏi anh tại sao lại rửa xe vào ban đêm, cũng không ai hỏi cô tại sao lại đứng ở cửa.

Họ đứng yên lặng đối diện nhau. Một cảm xúc không thể nói rõ trong đêm này điên cuồng trôi giữa hai người, chờ đợi một điểm bùng phát bất cứ lúc nào.

Một cơn gió khác nổi lên. Cuối cùng, Trình Thư Nghiên cũng bước đi.

Thương Trạch Uyên như có linh cảm, quay đầu liếc nhìn cô rồi nhanh chóng quay lại. Cứ như thể anh không hề nhìn thấy cô.

Trình Thư Nghiên cũng cứ thế bước đi. Chỉ là đèn trước cổng quá sáng. Không có nơi nào để ẩn mình. Cảm xúc, biểu cảm, hành động của cả hai đều phơi bày rõ ràng trong tầm mắt của đối phương.

Không ai nói một lời nào. Những câu hỏi và thắc mắc, trong sự im lặng này đã tự nhiên có câu trả lời. Họ đều hiểu rõ trong lòng.

Cho đến khi Trình Thư Nghiên đi đến cửa, chuẩn bị đưa tay ra kéo cổng, tiếng nước phía sau bỗng nhiên dừng lại. Sau đó là tiếng vòi nước rơi xuống đất một cách nặng nề. Anh nói “Đến phòng anh đợi anh.”

Giọng điệu này không khác gì lời của giáo viên chủ nhiệm khi học sinh phạm lỗi “Đến văn phòng đợi tôi.” Giọng anh giống như băng đá cọ vào cổ họng, lạnh đến đáng sợ.

Trình Thư Nghiên không quay đầu lại “Ừm.”

…..

Trình Thư Nghiên đến phòng anh trước. Một lúc sau, Thương Trạch Uyên cũng về phòng.

Lúc đó, cô đang hút thuốc trên ban công. Sau khi thay một bộ quần áo trong phòng ngủ, anh thong thả đi ra đứng cạnh cô cách hai bước chân rồi tự châm cho mình một điếu thuốc.

Hai làn khói trắng bay lên trong im lặng. Xung quanh tĩnh mịch dường như có thể nghe thấy tiếng lửa đỏ cháy hừng hực rồi lùi dần về phía sau.

Điếu thuốc tàn rất nhanh. Mỗi hơi thuốc anh đều rít mạnh vào phổi, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Nhưng càng cố lại càng phản tác dụng. Gân xanh trên trán anh giật giật, tim đập càng lúc càng nhanh.

Hút hết một điếu, Thương Trạch Uyên ném mạnh xuống đất. Tàn lửa vỡ vụn rồi nhanh chóng tắt lịm trong màn đêm. Anh bước tới, không nói không rằng mà xoay người cô lại. Bàn tay anh siết chặt cổ cô, kéo cô về phía trước rồi bắt đầu hôn.

Nụ hôn của anh hoang dại không theo quy tắc. Rõ ràng mang theo sự tức giận. Anh khuấy đảo cô một cách mạnh bạo. Trình Thư Nghiên cảm thấy đau nhưng không chống cự. Cô tựa lưng vào lan can, hai tay buông thõng, ngẩng đầu đáp lại.

Nhưng bàn tay siết trên cổ cô dần dần chặt lại. Cô nhíu mày, mặt đỏ bừng, bắt đầu cố nuốt xuống hít thở dồn dập. Năm giây sau, anh thả lỏng tay thu về. Anh không lùi lại, cũng không hôn cô nữa. Anh chỉ cúi đầu, nhìn cô từ trên cao rồi hỏi “Tại sao?”.

Lồng ngực phập phồng. Trình Thư Nghiên hít thở sâu vài lần mới dần bình tĩnh lại. Đầu lọc thuốc lá trong tay cô sắp cháy hết. Cô ngước mắt lên dập tắt nó rồi sau một lúc mới mở lời “Anh không phải đã đoán ra rồi sao?”

Cô chưa bao giờ thích trả lời câu hỏi. Ngay cả trong khoảnh khắc này, cô cũng chỉ buông ra một câu hỏi ngược nhẹ nhàng. Nhưng với Thương Trạch Uyên thế là đủ rồi. Câu trả lời anh muốn, anh đã biết.

Ngày hôm nay, khi anh đi làm thủ tục du học cho Trình Thư Nghiên, anh vô tình biết được thủ tục đã được hoàn tất nhưng không phải là đến Ý mà là Pháp. Người làm thủ tục cho cô là Thương Cảnh Trung, cách đây bốn ngày, tức là ngày thứ hai họ trở về.

Thương Trạch Uyên lập tức nhận ra có điều không ổn. Anh gọi điện xác minh, và đúng là như vậy. Thương Cảnh Trung đã đồng ý đưa Trình Thư Nghiên đến trường đại học nghệ thuật tốt nhất ở Pháp và sẽ chi trả toàn bộ học phí cùng với một khoản sinh hoạt phí lớn trong ba năm. Điều kiện là cô phải chia tay với Thương Trạch Uyên.

Tình huống này anh đã từng thấy rồi. Chẳng qua là bố của cậu ấm đưa cho cô gái một khoản tiền lớn để cố gắng chia rẽ họ và cô gái đã đồng ý.

Chuyện đó thì không sao. Nhưng điều khiến anh tức giận và không thể tin được nhất là người đưa ra những điều kiện này lại chính là Trình Thư Nghiên.

Là cô lấy anh ra làm con tin để đàm phán với Thương Cảnh Trung.

“Chỉ cần ông có thể đảm bảo việc học của tôi, tôi sẽ rời xa anh ấy, và sau này tuyệt đối không liên lạc nữa.”

Đây là lời nói của cô. Anh đã xem video từ camera trong phòng sách. Nhưng rõ ràng họ đã không thỏa thuận như vậy.

Thương Trạch Uyên bóp cằm cô ngẩng lên, ép cô đối diện với anh “Em đùa giỡn với tôi?”

Trình Thư Nghiên lắc đầu, “Em chỉ đang chọn một con đường sáng suốt cho bản thân.”

Anh cười khẩy, rồi hất tay ra “Vậy con đường em chọn là Thương Cảnh Trung.”

Trình Thư Nghiên không hề thay đổi sắc mặt “Đúng vậy.”

“Vậy em gọi tôi đi bỏ trốn ngay từ đầu là đã có ý định này rồi sao?”

“Đúng.”

“Vậy thì” anh cố gắng nhắm mắt lại. Rõ ràng có những chuyện không nên đào sâu, không nên suy nghĩ quá nhiều. Nhưng sau một lúc, anh vẫn hỏi “Vậy thì mười ngày của tấm thẻ trải nghiệm bạn gái không phải là nói suông, tất cả đều là thời gian em tính toán kỹ lưỡng rồi sao?” Đúng mười ngày là lúc họ quay về Giang Thành.

Trình Thư Nghiên nói “Đúng vậy.”

Tất cả những suy đoán đều được xác minh. Thương Trạch Uyên cười nhạt “Thật nực cười.”

Thử hẹn hò với Hạ Ngạn vì cô muốn ra nước ngoài một cách suôn sẻ. Bỏ trốn với anh vì Hạ Ngạn muốn đưa cô đến Thụy Sĩ, còn cô thì không muốn thỏa hiệp.

Anh chưa bao giờ là sự lựa chọn của cô.

Anh chỉ là một điều kiện để cô đàm phán với người khác. Anh là một con cờ trong tay cô. Anh đã sống hơn hai mươi năm, chỉ toàn là anh tính toán người khác. Đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ chơi đùa như thế này.

Cảm giác này thực sự quá khốn nạn!

Vậy mà anh như một thằng ngốc, vẫn còn ở đó lên kế hoạch cho tương lai của hai người, tận tâm tận lực vì cô. Nhưng sao cô có thể? Sao cô có thể làm vậy!

“Trình Thư Nghiên,” anh cố kìm nén ý muốn đưa tay bóp cổ cô, nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nghiến lợi “sao em dám giở trò với tôi như thế?”

Chân trời bị mây đen u ám bao phủ, màn đêm dày đặc như mực không tan.

Cơn gió thổi lất phất cả ngày bỗng nhiên trở nên dữ dội vào lúc này. Nó gào thét, cuồng nộ vỗ vào những cành cây đang lay động dữ dội.

Gió cuốn lấy chiếc áo khoác đang mở của cô, cuốn lấy những sợi tóc mai rủ xuống. Đầu mũi cô đỏ ửng vì lạnh. Nhưng anh không còn giúp cô cài lại áo, không còn vén những sợi tóc ấy.

Đôi mắt anh vốn luôn nhìn cô với ánh cười giờ đây nhíu chặt mày, mang theo sự ghê tởm và hận thù không hề che giấu.

Trình Thư Nghiên thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một nỗi đau nhói. Nhưng cô chấp nhận tất cả.

Tất cả những gì anh nói, cô không thể phủ nhận. Vì vậy, cô có thể hiểu được sự tức giận của anh và cũng hiểu được sự hận thù của anh.

Cô đúng là hèn hạ như vậy, mưu mô như vậy.

Nhưng biết làm sao đây? Tình cảm không thể giúp người ta no bụng. Nó chỉ có thể đứng sau tất cả. Trên thế giới này, người quan trọng nhất là chính cô. Việc quan trọng nhất là tương lai của cô.

Chân tay cô càng lúc càng lạnh. Ngón tay cứng đờ đến mức gần như không thể uốn cong. Nhưng cô siết chặt tay thành nắm đấm để xuôi theo người. Cô bình tĩnh và thẳng thắn nhìn anh, nói “Em đã nói rồi mà. Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, em có thể làm bất cứ điều gì.” Ngay cả là lừa dối, che giấu hay phản bội.

“Nhưng anh cũng nói rồi, những gì em muốn anh đều có thể cho em!”

“Anh không thể cho em!”

Cô ngẩng đầu. Môi cô run nhẹ rồi lại bị cô cắn chặt.

Anh muốn biết sự thật. Vậy thì cô sẽ nói rõ ràng, rành mạch cho anh nghe. Lợi và hại, cô đã cân nhắc như thế nào.

Thương Cảnh Trung đã sớm biết có vấn đề giữa họ. Vì vậy, ngày Hà Tư Nhu đến, ông ta không để Trình Huệ đưa Trình Thư Nghiên đi mà cố tình để cô mang bánh kem lên. Trình Huệ không có khả năng giữ hồ sơ du học của cô. Người bắt cô hẹn hò với Hạ Ngạn cũng là Thương Cảnh Trung.

Thương Cảnh Trung đã lăn lộn bao năm, dù không phải là người che trời che đất nhưng tuyệt đối không thể xem thường. Ông ta nhạy bén, có thủ đoạn, và cũng rất tàn nhẫn.

Thương Trạch Uyên muốn đấu với ông ta cũng phải tróc da. Huống chi là một người bình thường như cô?

Huống hồ là cô và Thương Trạch Uyên. Đúng, cô có thể ở bên anh. Nhưng sau này thì sao? Thương Cảnh Trung sẽ cứ để mặc sao? Ông ta sẽ không can thiệp sao?

Cho dù ông ta không can thiệp, tình cảm có thể duy trì được bao lâu? Cô không muốn kiểm chứng. Thứ hư ảo này căn bản không đáng để kiểm chứng. Thất bại đối với cô, cái giá phải trả quá lớn. Cô không thể chơi nổi.

Một người như Thương Trạch Uyên, sau này nhất định phải tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn. Không phải Hà Tư Nhu thì cũng sẽ có Hạ Tư Nhu,sẽ chỉ có người này đến rồi người khác đến liên tục không ngừng. Một lần đã đủ phiền rồi. Cô thực sự không muốn dính vào những chuyện rắc rối này nữa.

“Em không phải anh. Cuộc đời của em rất khó khăn. Mỗi bước đi em đều phải suy nghĩ kỹ, thận trọng, và thận trọng hơn nữa.”

“Cái gọi là tình cảm, em không xem trọng nó đến vậy. Những tổn thương mẹ em đã trải qua, em đều nhìn thấy. Em sẽ không đi lại con đường đó lần thứ hai.”

“Thương Trạch Uyên, anh có thể sống lãng mạn. Nhưng em sẽ không đánh cược tương lai của mình. Hợp tác với bố anh là con đường an toàn nhất mà em có thể nghĩ ra vào lúc này.”

Nói cách khác, tất cả những gì cản trở tương lai của cô đều sẽ bị cô vứt bỏ.

Gió vẫn gào thét, và anh vẫn nhìn cô.

Anh nghe từng chữ một, cố gắng hiểu từng tầng ý nghĩa. Lời nói rườm rà và dài dòng này rốt cuộc chỉ có một ý nghĩa “Em không tin anh?”

Không tin khả năng của anh, không tin lời hứa của anh, cũng không tin tình cảm của anh.

Trình Thư Nghiên im lặng đối diện với anh.

Cô thấy lông mày anh nhíu chặt, vành mắt đỏ hoe vì xúc động. So với anh, cô luôn giữ được sự bình tĩnh.

Họ như hai thái cực. Anh càng cuồng nhiệt thì cô lại càng lạnh nhạt. Cô thực sự rất lạnh nhạt.

Cô cũng thấy mình tàn nhẫn và đáng sợ. Nhưng cô chính là con người như vậy. Quá khứ và môi trường sống đã rèn luyện cô thành một người như vậy, cực kỳ lý trí, cực kỳ ích kỷ.

Làm bất cứ việc gì cũng ưu tiên bản thân, cô không sai.

Tay cô buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm. Móng tay gần như lún vào da thịt. Nhưng ánh mắt cô không hề dao động, môi mím chặt. Lời nói gần như được nặn ra khỏi miệng, nhưng mỗi chữ đều vô cùng kiên định.

Trình Thư Nghiên nói “Em không tin bất kỳ ai cả.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 29: Không Tin Ai Cả