Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 33: Đồ Khốn

Vài chục phút trước, Trình Thư Nghiên còn giận dữ chất vấn anh rốt cuộc muốn làm gì. Thế nhưng câu hỏi ngược hời hợt của Thương Trạch Uyên đã khiến cô hoàn toàn im lặng.

“Ngàn vạn lần đừng để tôi gặp lại em, bằng không tôi nhất định sẽ tự tay hủy hoại em.” 

“Anh ta có thể buông bỏ chưa?” 

“Không.”

Thật ra anh đã sớm nói cho cô câu trả lời rồi. Anh chính là hận cô đã phản bội nên muốn trả thù, muốn làm cho cô khó chịu.

Có đáng không?

Trình Thư Nghiên lại tự hỏi mình câu đó. Hình như là thật sự rất đáng.

Chuyện năm đó không chỉ đơn giản là lừa dối tình cảm của anh, mà còn là sự phủ định và đả kích toàn diện đối với anh. Trình Thư Nghiên hiểu rất rõ điều đó. Nếu những chuyện này xảy ra với cô, cô cũng sẽ không thể quên được.

Nghĩ vậy, ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng cô bỗng tắt lịm. Trình Thư Nghiên buông thõng tay. Cô nói lại với giọng bình tĩnh hơn rất nhiều “Thôi, tùy anh vậy.”

Ngoài cách đó ra, cô không nghĩ ra được cách nào khác. Anh ở trên cao, cô ở thế yếu, phản kháng cũng vô vọng. Hơn nữa, đây là món nợ tình cảm do cô gây ra. Cô không thể quyết định chuyện có đáng hay không, anh giận thì cô chịu. Cô nghĩ nhịn một chút là sẽ qua, dù sao cũng không đến mức mất mạng.

“Như vậy là xong à?” Thương Trạch Uyên cười hỏi.

Dù cười nhưng ánh mắt anh lại rất lạnh lùng. Anh nói “Không dễ vậy đâu, Trình Thư Nghiên.”

“Món nợ này, chúng ta sẽ từ từ tính.”

Giữa tháng tám, màn đêm se lạnh. Ánh trăng bị mây che khuất, ánh sáng mờ nhạt nhưng xung quanh lại lấp lánh đủ loại ánh đèn. Cách một cánh cửa, tiếng nhạc trong quán bar vẫn vang dội. Hai người đứng ở cửa im lặng nhìn nhau.

Trình Thư Nghiên là người rời mắt trước. Cô thở dài một cách bất lực rồi mím môi lại. Cô biết Thương Trạch Uyên nói là làm. Có lẽ cô nên về nhà sớm, tắm rửa và đi ngủ, để chuẩn bị chào đón cơn bão sắp tới. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến Rebirth. Đó là tâm huyết của cô, sao cô có thể nhẫn tâm để bao nhiêu cố gắng của mình tan thành mây khói được chứ.

Ban đêm gió nổi lên làm rối mái tóc của cô. Cô đưa tay vuốt tóc, vắt ra sau tai. Vì đang suy nghĩ, động tác của cô chậm chạp.

Cô không biết rằng vẻ mặt đó của mình lại trông đặc biệt đáng thương trong mắt người khác. Bình thường cô luôn cứng rắn, không chịu khuất phục. Lúc giận dữ chạy đến đối mặt với anh, cô toát ra vẻ dũng mãnh và ngoan cường, khiến người ta muốn đối đầu với cô. Giờ đây, cô lại im lặng, cúi mắt, da dẻ vốn trắng lại gầy gò. Đứng trong đêm gió thổi, cô trông thật mong manh, cứ như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.

Thương Trạch Uyên bỗng cảm thấy khó chịu. Anh “chậc” một tiếng, nhíu mày rồi quay đi. Điện thoại trong túi rung lên. Anh cầm điện thoại lên, dừng lại một lúc rồi hỏi cô “Em đến tìm anh để nói chuyện công việc à?”

Không phải chuyện công việc thì đến tìm anh làm gì chứ? Trình Thư Nghiên đáp lại một tiếng “Ừm”.

Anh lại hỏi “Em thường nói chuyện hợp tác với đối tác bằng cái dáng vẻ này à?”

Trình Thư Nghiên khựng lại, ngước mắt nhìn anh.

Anh đang trả lời tin nhắn. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình. Gửi xong, anh mới dời mắt khỏi điện thoại, nhìn thẳng vào cô “Hét vào mặt người ta, gọi thẳng tên, vừa đến đã tỏ vẻ muốn giết người.”

Trình Thư Nghiên hiểu ra. Thì ra anh muốn chơi trò này.

“Nếu tôi nói chuyện tử tế thì dự án sẽ thuận lợi à?”

“Điều đó còn tùy vào cách em đàm phán.” Anh khóa màn hình, chiếc điện thoại xoay tròn trong tay.

Trình Thư Nghiên nhìn anh một lúc lâu rồi nói “Được thôi, đàm phán.”

Dù sao cũng chỉ là khách hàng, cô có thể cho anh thể diện đó. Cô lấy một sợi dây buộc tóc từ trong túi, chỉ trong vài giây, cô đã buộc gọn mái tóc dài của mình thành một búi thấp rồi tô một chút son môi. Sau đó cô ném thỏi son vào túi, nhìn thẳng vào anh và hỏi “Nói chuyện ở đâu?”

Ngũ quan cô rất sắc nét. Chỉ cần một chút son môi cũng đủ để cô trở nên nổi bật. Lúc này, cô mặc một chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần jean cạp cao trông rất gọn gàng và cá tính.

Thương Trạch Uyên nhìn cô vài giây rồi quay người mở cửa, để lại một câu "Lại đây."

…..

Đây là lần thứ hai Trình Thư Nghiên đến đây. Lần trước là đi cùng Giang Di. Cũng chính lần đó, cô đã tình cờ gặp lại Thương Trạch Uyên. Và sau đó lên giường với anh, dẫn đến những rắc rối không hồi kết.

Trong lòng cô thực sự cảm thấy nơi này không hề may mắn một chút nào.

Quán bar đã được dọn sạch, không còn khách nào khác. DJ đang chơi nhạc, ánh đèn nhấp nháy liên tục. Trình Thư Nghiên đi theo sau Thương Trạch Uyên ngồi vào chiếc ghế ở vị trí trung tâm gần sân khấu nhất.

Trên ghế có khoảng bảy, tám người đàn ông. Vài người trong số đó mặc áo sơ mi công sở. Trình Thư Nghiên chưa từng gặp ai trong số họ. Thương Trạch Uyên ngồi ở giữa, vỗ vỗ vào ghế sô pha ra hiệu cô ngồi bên cạnh. Cô làm theo.

Thấy Thương tổng đi ra ngoài nghe điện thoại hơn bốn mươi phút mà trở về lại có thêm một người phụ nữ, vài người trong số họ nhìn nhau rồi lần lượt chào hỏi Trình Thư Nghiên.

Trình Thư Nghiên đáp lại một cách lịch sự.

Trong cuộc trò chuyện, cô nghe ra những người này về cơ bản đều đến đây để bàn chuyện hợp tác. Đây đúng là một buổi tiệc công việc.

Thương Trạch Uyên gọi hai hàng rượu. Sau đó anh quay đầu lại, nhướn mày với cô không nói gì, nhưng cô hiểu ý của anh. "Không phải muốn nói chuyện hợp tác với anh sao? Họ đàm phán thế nào thì em cũng đàm phán như vậy."

Trình Thư Nghiên khẽ nhếch mép, đáp lại anh bằng một nụ cười. "Không cần anh nói tôi cũng biết."

Cô cũng đã lăn lộn trong chốn công sở một thời gian. Cô rất rõ nên làm gì. Trước hết là phải thể hiện thái độ. Lễ phải đưa, rượu phải uống, thái độ phải thành khẩn và lời nói phải lưu loát.

Họ nói thì cô cũng nói. Họ uống rượu thì cô cũng uống.

Trong suốt thời gian đó, Thương Trạch Uyên cứ tựa vào ghế. Một tay anh gác lên lưng ghế sô pha. Tay còn lại vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Anh rũ mắt, khóe môi cong lên, lặng lẽ lắng nghe. Thỉnh thoảng anh lại đáp vài câu.

Tất nhiên, phần lớn thời gian anh chú ý đến Trình Thư Nghiên bên cạnh. Anh không nhìn cô, nhưng vẫn lắng nghe cô nói rất cẩn thận.

Chỉ vừa nãy ở ngoài cửa, người vừa nguyền rủa anh bị trời đánh thánh vật giờ đây lại đang cười nói với anh, gọi anh là Thương tổng, còn nói không ít lời trái với lòng mình. Để có tương lai và sự nghiệp, cô có thể cúi mình và thích nghi rất nhanh.

Sau đó, một người đàn ông ở đối diện mời anh uống rượu, Trình Thư Nghiên đột nhiên nói “Để tôi.”

Xem kìa, cô còn biết chắn rượu cho anh.

Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô. Mặt cô đã ửng đỏ, ánh mắt cũng hơi mơ màng. Mặc dù cô thường xuyên uống rượu nhưng tửu lượng lại kém, chỉ cần uống nhiều hơn một chút là sẽ nôn. Vậy nên trước đây khi uống rượu với anh, anh đều để ý. Cô cũng biết điểm dừng. Nhưng hôm nay cô lại uống ly này đến ly khác, chẳng màng đến gì.

"Không cần đâu." Anh lên tiếng từ chối rồi tự nhiên rút ly rượu từ tay cô.

Chiếc ly lạnh, còn ngón tay anh lại ấm. Chúng lướt qua mu bàn tay cô rồi rời đi không hề vương vấn.

Ánh mắt Trình Thư Nghiên di chuyển theo chiếc ly. Cô kín đáo chuyển sang nhìn anh.

Anh chìm trong ánh đèn đỏ. Anh ngửa đầu uống rượu mà không nói một lời. Yết hầu nhô ra lên xuống. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cây thánh giá dưới yết hầu đó.

Lúc này, một người vỗ đầu hỏi Trình Thư Nghiên “Cô là S.Y phải không?”.

Trình Thư Nghiên nghe vậy, nhìn sang rồi gật đầu.

“Tôi đã thấy quen rồi, trước đây tôi đã gặp cô tại buổi ra mắt thương hiệu của Regal Radiance.” Người đó vừa nói vừa giới thiệu với những người khác “Các vị không làm trong ngành này nên có thể không biết, cô Trình đây là một nhà thiết kế nổi tiếng, cũng là một họa sĩ. Vợ tôi rất thích tác phẩm của cô ấy.”

“Hân hạnh được gặp” anh ta chủ động đưa tay ra.

Trình Thư Nghiên cười, bắt tay lại.

Nghe anh ta nói vậy, những người khác đều hiểu ra. Mọi người đã sớm nhận thấy ánh mắt giữa Trình Thư Nghiên và Thương Trạch Uyên luôn trao đổi với nhau. Hơn nữa, cô còn rất xinh đẹp. Lời nói và cử chỉ của cô mang một vẻ xa cách bẩm sinh. Thân phận lại là họa sĩ kiêm nhà thiết kế.

Có vẻ như cô không phải bạn gái của anh, hoặc là họ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu.

Thế là một người trong số họ thăm dò hỏi “Vậy quan hệ giữa cô và Thương tổng là…?”

Câu hỏi này có chút khó trả lời.

Bạn gái cũ? Hay là… người mà anh căm ghét?

Trình Thư Nghiên vô thức nhìn về phía anh. Thương Trạch Uyên đặt ly rượu xuống. Những viên đá còn sót lại va vào thành ly, tạo ra tiếng lanh canh. Anh thong thả lau đi những giọt nước còn vương trên đầu ngón tay, không hề ngước mắt lên, nói hai chữ “Bên B.”

Anh không chút do dự mà phân định ranh giới giữa hai người. Giọng điệu cũng rất lạnh nhạt.

Không ai dám nghi ngờ vì anh đã bày tỏ thái độ rõ ràng mà cũng không ai sẽ nghi ngờ.

Trình Thư Nghiên im lặng trong giây lát rồi mỉm cười, khẳng định lại lời nói của anh “Đúng vậy.”

Nếu đã là "Bên B" thì họ cũng giống nhau, đều là những người đến để tìm kiếm sự giúp đỡ thông qua các mối quan hệ xã giao. Vì thế không thể thiếu rượu. Họ nhanh chóng bắt đầu hiệp hai.

Người nhận ra Trình Thư Nghiên là ai liền muốn uống thêm vài ly với cô. Trình Thư Nghiên nói "Được thôi" với thái độ rất nhiệt tình. Nhưng khi đưa ly rượu, đối phương lại liếc nhìn Thương Trạch Uyên như thể hỏi ý kiến anh. Thương Trạch Uyên không nói gì. Trình Thư Nghiên không chút do dự đón lấy rồi cũng không chút do dự uống cạn.

Vài ly này nồng độ cồn rất cao. Rượu chảy xuống cổ họng nóng rát. Cứ thế ly này nối tiếp ly khác. Cuối cùng, Trình Thư Nghiên nói líu cả lưỡi.

Đến khi một nhân viên đến gần, khẽ nói với Thương Trạch Uyên rằng có một cô Phùng đang tìm anh. Nghe vậy, anh đứng dậy và bước ra ngoài.

Hai mươi phút sau, anh quay trở lại. Ánh mắt anh lướt qua cô rồi nói với những người trên bàn "Hôm nay đến đây thôi."

Lúc đó, Trình Thư Nghiên đang cúi lưng, chống khuỷu tay lên bàn, đầu cúi gằm. Cô đã thực sự say rồi. Cô biết lúc này nên đi tiễn vị Thương tổng vĩ đại kia, nhưng đầu cô nặng trĩu, chân thì loạng choạng, không thể đi được. Cô đành ngồi lại đây cho tỉnh táo.

Thương Trạch Uyên cầm áo khoác lên, khi đi ngang qua cô, bước chân anh hơi dừng lại. Cảm nhận được có người đang đứng cạnh, Trình Thư Nghiên nói lắp bắp "Thương tổng đi thong thả."

Anh im lặng một lúc, không đáp, rồi tiếp tục bước đi. Vài người vây quanh tiễn anh ra ngoài.

Lễ nghi trên bàn tiệc là như vậy, đến trong sôi nổi, đi cũng trong náo nhiệt. Sau đó, Thương Trạch Uyên thực sự đã đi, và không quay lại nữa.

Mười phút sau, Giang Di vội vã đẩy cửa vào, đến đón Trình Thư Nghiên về. Cô ấy xách túi và điện thoại giúp cô rồi đỡ lấy tay cô. Trình Thư Nghi đưa tay chọc vào màn hình xem giờ. Mười giờ tối. Cô đã ở đây uống rượu được ba tiếng đồng hồ.

Giang Di đưa cô về nhà, cho cô uống thuốc giải rượu rồi trông cô rửa mặt, đưa cô lên giường rồi mới rời đi.

Thế nhưng vừa đi khỏi được một lúc, Trình Thư Nghiên đã lao thẳng vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.

Bụng cô cồn cào khó chịu. Sau khi nôn xong, Trình Thư Nghiên ôm bụng, vịn tường bước đến bồn rửa tay để súc miệng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người trong gương. Mặt cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng, vì nôn quá nhiều nên mắt cô đầy những tia máu đỏ.

Trình Thư Nghiên không phải là người ủy mị. Hợp đồng là do cô muốn đàm phán, rượu là do cô đồng ý uống, nợ là do cô phải trả. Cô rất rõ việc nào nên làm vào lúc nào. Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, cô lại không thể kiểm soát mà nghĩ về chuyện trước đây.

Cô và Thương Trạch Uyên thường xuyên đi uống rượu. Lần nào anh cũng để ý đến tửu lượng của cô, không để cô uống quá nhiều. Anh cũng không bao giờ cho người khác cơ hội chuốc rượu cô. Thậm chí có lần A Bân lấy dây buộc tóc của cô để đùa, anh đã chuốc say hơn chục người.

Dù sao thì bây giờ đã khác xưa. Hai người họ cũng đã bắt đầu công tư phân minh ở nơi làm việc. Ngay cả khi buổi tiệc kết thúc, anh cũng chỉ rời đi vì có người khác đến tìm. Anh thật sự không còn nuông chiều cô nữa.

"Đồ khốn!" Cô khản giọng nói.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 33: Đồ Khốn