Ngày hôm sau, sau khi Trình Thư Nghiên ngủ dậy thì Giang Di lại đến. Không chỉ đến, cô ấy còn mang theo một ít đồ ăn sáng thanh đạm, tốt cho dạ dày.
Đầu Trình Thư Nghiên đã hết choáng váng, chỉ là dạ dày khó chịu, ăn không vô. Giang Di đặt đũa và muỗng cho cô, chỉ vào chén cháo nói “Không được, phải ăn hết.”
Khó khăn lắm tiểu thư đây mới đích thân phục vụ. Nếu cô không ăn thì thật là không nể mặt. Trình Thư Nghiên đành miễn cưỡng ngồi vào bàn. Cô cầm muỗng múc từng chút cháo một vào miệng.
Giang Di ngồi đối diện cô, cắn ống hút uống sữa đậu nành táo đỏ. Cô ấy dùng ánh mắt tò mò, không hề né tránh mà đánh giá cô.
Trình Thư Nghiên không thèm ngẩng đầu. Cô lên tiếng “Có gì muốn nói thì nói đi.”
Giang Di cũng không khách sáo, hỏi thẳng “Thương Trạch Uyên là bạn trai cũ của em à?”
“Khụ –”
Trình Thư Nghiên đột ngột bị sặc, mặt cô đỏ bừng vì ho. Giang Di đứng dậy vỗ lưng cô “Có thì nói có, không thì nói không. Sao lại kích động thế?”
Trình Thư Nghiên uống nước, nghỉ ngơi một lúc rồi mới nhìn sang. “Nói linh tinh gì thế, tối qua chị say à?”
Thấy cô không định thừa nhận, Giang Di đổi sang câu hỏi khác “Em có biết Tề Hạo là ai không?”
“Không.”
Giang Di nhún vai “Vậy thì đúng rồi.”
Trình Thư Nghiên tiếp tục ăn cháo “Chị nói đi.”
“Vậy thì Tề Hạo là bạn chị, người mở quán bar ấy.”
“Thì sao?”
“Thì đó, tối qua anh ấy nhờ chị nhắn cho em biết Thương Trạch Uyên ở đó đợi em. Cũng là anh ấy gọi chị đến đón em. Anh ấy còn đưa thuốc giải rượu và sáng nay lại sai chị mang bữa sáng đến cho em. Nhưng mà em có quen anh ấy đâu. Vậy nên đầu tiên là có thể loại trừ khả năng anh ấy là bạn trai cũ của em. Thế thì chỉ có thể là Thương Trạch Uyên thôi. Chúng ta phân tích sâu hơn nhé. Nếu Thương Trạch Uyên muốn theo đuổi em thì anh ta sẽ đích thân làm những việc này. Nhưng anh ta lại không làm. Anh ta không chủ động, cứ lòng vòng quan tâm. Chỉ có người yêu cũ mới hay rắc rối như vậy thôi.”
“...”
Phân tích có lý có bằng chứng, đúng là không phí công chơi game trinh thám.
Nhưng dù câu trả lời đã phơi bày trước mắt, Trình Thư Nghiên vẫn giữ vẻ mặt không đổi “Không thể là do người ta lịch thiệp, quan tâm đến đối tác được à?”
“Quan tâm đối tác mà lại chuốc rượu cho em nhiều như thế sao?”
Đó, lại bị nói trúng tim đen.
Cô không ăn cháo nữa. Trình Thư Nghiên chỉ biết cười trừ. Một lúc lâu sau, cô nói “Chị nói có thì có vậy.”
“Trời ạ!” Giang Di có chút không ngồi yên được. “Người đàn ông cực phẩm như vậy mà em cũng cưa đổ à? Họa sĩ Trình, em giỏi quá!”
Cô ấy nghiêng tai qua “Kể nghe đi?”
Trình Thư Nghiên đã bắt đầu dọn bàn. Cô nói bâng quơ, “Chị đoán giỏi thế thì cứ đoán tiếp đi.”
“Xì!”
Giang Di biết rằng nếu Trình Thư Nghiên không muốn nói, cô sẽ không thể moi được một chữ nào từ miệng cô ấy. Những người làm nghệ thuật luôn bí ẩn như vậy. Nhưng không còn cách nào khác, cô lại thích điều đó. Cô càng bí ẩn, Giang Di lại càng thấy cô có nhiều câu chuyện thú vị.
Giang Di và Trình Thư Nghiên gặp nhau tại một buổi triển lãm ở Pháp. Giang Di được mời đến tham dự còn Trình Thư Nghiên là nhà thiết kế. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Giang Di đã cảm thấy Trình Thư Nghi rất xinh đẹp. Cô ấy cao, có khí chất, phong cách ăn mặc lại vô cùng ấn tượng, thậm chí còn đẹp hơn cả những ngôi sao được mời đến. Vì vậy, Giang Di chủ động đến chụp ảnh chung. Sau vài câu trò chuyện, Giang Di mới biết cô ấy rất thích vài mẫu váy dạ hội mà tất cả đều là do Trình Thư Nghi thiết kế.
Vốn dĩ Giang Di thích kết bạn và ngưỡng mộ người tài giỏi. Ngay lập tức cô ấy xin Wechat của Trình Thư Nghi. Nhưng Trình Thư Nghi lạnh lùng từ chối với một lý do bất kỳ. Vậy thì Giang Di lại càng thích hơn.
Sau đó, cô ấy còn cố ý đến xem vài buổi triển lãm nữa, tất cả đều vì Trình Thư Nghi. Trình Thư Nghi không bao giờ từ chối một người quá ba lần, vậy nên họ đã kết bạn thành công.
Hai người khá hợp nhau, lại cùng ở Bắc Thành nên thường xuyên hẹn nhau đi ăn. Cứ thế, mối quan hệ của họ trở nên thân thiết, đến nay cũng đã gần ba năm.
Giang Di cảm thấy Trình Thư Nghi mọi thứ đều tốt. Duy chỉ có một điểm, cô ấy quá giữ khoảng cách. Cô ấy không phải kiểu người thích vạch rõ ranh giới với người khác, cũng rất thân thiện và trượng nghĩa. Thế nhưng, cô ấy luôn như được bao phủ bởi một lớp màn vô hình. Cảm xúc luôn được che giấu bên trong, rất khó để mở lòng với ai đó. Thật khó để diễn tả.
Tuy nhiên có lẽ vì những trải nghiệm trong quá khứ hoặc có lẽ tính cách của cô ấy vốn là như vậy. Giang Di không đi sâu tìm hiểu, cũng không ép buộc. Bạn bè chơi với nhau vui vẻ là được.
Bữa sáng đã xong. Nhiệm vụ của Giang Di đã hoàn thành. Cô ấy định tìm trò vui khác. Khi đang mang giày ở cửa, Trình Thư Nghi bảo cô ấy đợi một chút. Sau đó cô quay vào phòng ngủ, xách một cái túi ra, nhét vào tay Giang Di rồi nói “Chị thích chữ ký của họa sĩ đó, em đã xin được rồi.”
“Ôi trời ơi!” Giang Di vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô ấy kiễng chân ôm lấy Trình Thư Nghi “Yêu em chết đi được!”
Đúng là yêu chết đi được. Một mặt cô ấy cảm thấy xa cách, một mặt lại không thể dứt ra được. Trình Thư Nghi có khả năng đó. Giang Di cảm thấy không cần phải đoán cô và Thương Trạch Uyên bắt đầu như thế nào nữa. Chỉ cần cô là đàn ông, cô cũng sẽ bị cô ấy mê hoặc.
Trình Thư Nghi khẽ cong môi cười “Thật sự yêu em không?”
“Thật sự yêu!”
“Vậy chị giúp em vứt rác đi nhé.”
“... Ồ.”
…..
Sau khi Giang Di đi, Trình Thư Nghiên mở máy tính. Sau khi xem hết các email công việc, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đêm qua cô đã trải qua một chuyện không mấy vui vẻ, nhưng tin tốt là sáng nay đối tác đã cử người đến ký hợp đồng với họ. Các dự án khác cũng dần trở lại bình thường. Có vẻ như thiếu gia Thương đã nương tay.
Nhưng đi kèm với tin tốt đó còn có một tin xấu. Họ không hài lòng với các phương án thiết kế.
Rebirth chuyên về thiết kế, công ty có ba nhóm thiết kế là A, B và C. Trong những ngày này, họ đã gấp rút làm sáu phương án nhưng đều bị từ chối. Lẽ ra một dự án sự kiện ngoại tuyến cho hội thảo phát triển phần mềm không khó. Chỉ cần làm một bản thiết kế bảng hiệu, lịch trình và thư mời là ổn. Nhưng việc họ khó tính như vậy chỉ có một lý do: Thương Trạch Uyên.
Những chuyện nhỏ nhặt như vậy không liên quan gì đến anh. Nhưng nếu anh cố ý gây khó dễ thì lại là chuyện khác.
Để kết thúc chuyện này sớm, Trình Thư Nghiên đích thân cùng trợ lý đến công ty đối tác.
Công ty TNHH Công nghệ Thông tin Nordi chuyên về phát triển và chuyển giao công nghệ phần mềm và phần cứng. Quy mô công ty lớn và cấu trúc đầy đủ. Vì vậy quy trình để gặp được một trưởng phòng cũng rất rườm rà.
Đầu tiên là đặt lịch hẹn, sau đó là chờ. Chờ họ báo cáo lên từng cấp. Trình Thư Nghiên đã đến ba lần mới gặp được người phụ trách dự án. Nhưng người đó lại nói rằng người quyết định phương án cuối cùng không phải là anh ta mà là cấp trên.
Người đó đã chỉ đường cho Trình Thư Nghiên. Trong tuần tiếp theo, Trình Thư Nghiên cứ như quả bóng bị đá qua lại. Cô phải báo cáo từ công ty cấp ba, đến cấp hai, rồi cấp một, cuối cùng mới đến trụ sở chính.
Người gặp cô là trợ lý của Thương Trạch Uyên. Anh ta có phong thái đĩnh đạc và cách nói chuyện lịch thiệp. Từ lúc Trình Thư Nghiên bước vào văn phòng, anh ta liên tục nói những lời hoa mỹ.
"Sếp chúng tôi nói rằng nếu đã làm thì phải làm tốt nhất."
“Chúng tôi hy vọng quý công ty sẽ cố gắng hơn nữa và cử nhà thiết kế giỏi nhất đến để hoàn thành phương án lần này.”
Trình Thư Nghiên đã bị dắt đi một vòng lớn nên cô không còn kiên nhẫn nữa. Cô cười rồi nói “Ý của anh là muốn tôi làm, đúng không?”
Thấy cô nói thẳng, trợ lý cũng không vòng vo nữa, chỉ nói “Có thể hiểu như vậy.”
Trình Thư Nghiên hỏi anh ta “Còn nữa không? Anh ta còn dặn anh những gì nữa?”
“Nếu có vấn đề gì cô chưa hiểu, có thể đích thân tìm Thương tổng để hỏi.”
“Thế anh ta đang ở đâu?”
“Xin đợi một lát, để tôi xem.” Trợ lý lướt trên máy tính bảng một lúc rồi nói “Thật trùng hợp, Thương tổng vừa đi công tác về nước. Máy bay sẽ hạ cánh vào lúc 4:35 chiều tại nhà ga T2 của Sân bay Quốc tế Thành Đông. Nếu cô đi bây giờ thì sẽ vừa kịp đón. Cô xem có tiện không…”
“Được, tôi sẽ đón.” Trình Thư Nghiên không nói nhiều, xách túi đứng dậy. "Tôi không có số điện thoại của anh ta. Phiền anh nói với anh ta rằng tôi sẽ đợi ở cổng ra số sáu."
…..
Trình Thư Nghiên đã đến sân bay đúng giờ và đón được anh.
Thương Trạch Uyên không hề ngạc nhiên khi thấy cô. Anh nhếch môi cười một cách lười nhác. Anh quay sang dặn dò hai trợ lý bên cạnh rồi sải bước dài đi về phía Trình Thư Nghiên.
“Phiền tiểu thư Trình đích thân đến đón.” Anh vừa nói vừa cười.
Trình Thư Nghiên cũng cười đáp lại “Không phiền.”
Cô trả lời với thái độ rất niềm nở, nhưng trong lòng thì nghĩ: “Anh cứ đợi đấy.” Rõ ràng anh có cách liên lạc với cô, nhưng lại bắt cô vòng vo mười tám lần để tìm anh, muốn gặp mặt anh thì phải hẹn trước, phải báo cáo. Anh cố ý hành hạ cô đúng không? Vậy thì anh cũng đừng hòng sống yên.
Lúc đến, Trình Thư Nghiên đã quyết tâm sẽ cho anh một trải nghiệm đi xe khó quên.
Đúng vào giờ cao điểm, từ sân bay về thành phố mất một tiếng rưỡi. Suốt quãng đường đó, cô liên tục đạp ga, phanh gấp, tăng tốc khi vào cua và còn cố tình đi vào con đường đầy sỏi đá lởm chởm.
Cuối cùng khi đến nơi, chính cô cũng sắp nôn đến nơi. Cô quay đầu nhìn thì thấy anh vẫn thản nhiên xem điện thoại. Nếu cô nhớ không nhầm, dọc đường anh còn nhận vài cuộc gọi và giọng nói vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
Cảm nhận được cô đang nhìn mình, anh khóa màn hình điện thoại rồi quay sang nhìn cô.
Lúc này, trời vừa chập tối. Hàng đèn đường sáng lên ở góc phố. Ánh đèn xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh khuỷu tay gác lên cửa sổ, nói “Lái xe không tồi.”
Trình Thư Nghiên cười gượng gạo “Cảm ơn đã khen.”
“Nhưng lần sau em có thể thử phanh nhẹ hơn một chút.”
“Tôi lái xe như vậy đấy.” Trình Thư Nghiên thăm dò hỏi “Chẳng lẽ anh say xe rồi à?”
Thương Trạch Uyên khẽ cười, chiếc điện thoại lại xoay tròn trong tay anh. Anh nhét điện thoại vào túi rồi đưa tay tháo dây an toàn. Tiếng “cạch” vang lên. Cùng lúc đó, anh lại liếc nhìn cô, đầy ẩn ý nói “Em quên anh từng làm gì rồi à?”
“...”
Đua xe.
Trình Thư Nghiên hối hận siết chặt vô lăng.
…..
Xuống xe, Thương Trạch Uyên dẫn cô vào một nhà hàng.
Trình Thư Nghiên nói cô đến để làm việc, không ăn cơm. Thương Trạch Uyên đáp được thôi, anh ăn, còn cô thì cứ ngồi nhìn.
Cô quay đầu đi, bĩu môi. Nhưng rồi cô lại ôm máy tính ngồi đối diện anh chỉnh sửa phương án thiết kế.
Các phương án có thứ tự ưu tiên. Việc cần chỉnh sửa đầu tiên là logo hội thảo. Trước khi làm, cô đã hỏi rõ cần màu sắc, hình dáng và phong cách gì. Có mẫu tham khảo nào không. Lúc đó, Thương Trạch Uyên đang thong thả cắt bít tết, mắt không ngước lên. Bàn tay anh với những đốt ngón tay rõ ràng cầm dao và nĩa. Giọng nói không nhanh không chậm, lần lượt trả lời các câu hỏi của cô.
Có định hướng rõ ràng, Trình Thư Nghiên chính thức bắt tay vào việc. Cô làm việc rất nghiêm túc và tập trung. Khi đã nhập tâm, cô tự động bỏ qua mọi tiếng ồn xung quanh. Trong lúc đó, một nhân viên phục vụ mang một chai giấm trái cây đến, nói rằng nó có thể làm dịu cảm giác say xe. Cô cũng không để ý. Cô chỉ đưa tay ra, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. Vừa uống xong, cô mới thấy chua. Cô nhíu mày, mím môi nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình, gõ chuột liên tục.
Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên. Hệt như hồi ở đại học. Khi vẽ, cô có thể không biết gì nếu có người chết bên cạnh.
Trình Thư Nghiên làm việc rất hiệu quả. Logo không làm khó được cô. Từ lúc bắt đầu đến khi chỉnh sửa và hoàn thành, cô chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Lần này, Thương Trạch Uyên không làm khó cô nữa. Anh quay máy tính lại, xem một lát rồi nói được. Trình Thư Nghiên vẫn muốn tiếp tục chỉnh sửa. Nhưng anh lại nói “Phần còn lại để lần sau nói đi.”
Trình Thư Nghiên nhìn sang. Anh đang lau tay, rồi thản nhiên giải thích “Bây giờ anh phải về họp.”
“Vậy được.”
Cô gấp máy tính lại. Cô vừa định đứng dậy thì Thương Trạch Uyên đã nhanh hơn một bước, đẩy đĩa bít tết về phía cô. “Đồ ăn chưa xong. Ăn hay không tùy em.”
Nói xong, anh cầm điện thoại, khoác áo và định đi. Trình Thư Nghiên kịp thời gọi lại “Thương tổng.”
Thương Trạch Uyên dừng bước, quay lại nhìn cô “Sao?”
Trình Thư Nghiên mở điện thoại ra, đưa về phía anh “Thêm Wechat.”
Với tốc độ này ít nhất cô còn phải gặp anh bốn, năm lần nữa. Cô không muốn lần nào cũng phải đặt lịch hẹn, báo cáo và chờ đợi.
Ban đầu, Thương Trạch Uyên không động đậy. Anh khoanh tay đứng, từ từ nhướng mày.
Trình Thư Nghiên khẽ mím môi, định nói không thêm thì thôi. Cô vừa co tay lại thì bất ngờ bị anh nắm lấy.
Cô sững lại. Cô vô thức nhìn xuống. Bàn tay anh đặt trên cổ tay cô trắng và đẹp. Ngón trỏ anh đeo một chiếc nhẫn bạc bản rộng, đồng hồ đeo tay màu đen, lòng bàn tay thì khô và nóng.
Trình Thư Nghiên hơi ngạc nhiên. Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cầm điện thoại lên quét mã. Anh khẽ nói “Đừng run” rồi nắm chặt tay cô, kéo cô về phía mình. Cả người cô gần như bị kéo theo. Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy tiếng “tít”. Anh quét mã xong, nói “Được rồi” rồi buông tay ra.
Đến khi anh đi rồi, Trình Thư Nghiên mới sực tỉnh, xoa xoa cổ tay. Cô cúi đầu, thấy phần thức ăn gần mình chưa hề động đến, tất cả đều là món cô thích. Còn đĩa bít tết đặt trước mặt cô đã được cắt sẵn.
Sau hôm đó, hễ Trình Thư Nghiên có thời gian, cô sẽ nhắn tin hẹn Thương Trạch Uyên để sửa phương án thiết kế. Có lúc là ở quán cà phê, có lúc là đến công ty của anh.
Anh không để cô làm việc vô ích. Trước khi cô bắt tay vào làm, anh sẽ nói rõ hiệu quả mà anh mong muốn. Nhưng vẫn như trước, mỗi lần gặp mặt, họ chỉ sửa một hạng mục.
Trình Thư Nghiên thề đó chắc chắn là khoảng thời gian cô kiên nhẫn nhất với anh trong cuộc đời này. Nhưng anh là bên A, cô là bên B, trò chơi này đã bắt đầu thì phải chơi đến cùng.
May mắn là mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau vài lần chỉnh sửa, bản kế hoạch về cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn lại phần cuối cùng là bảng check-in.
Thương Trạch Uyên thường có những cuộc họp cố định vào thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần. Trình Thư Nghiên chọn thứ Năm để nhắn tin cho anh: “Hôm nay sửa bảng check-in nhé.”
Tin nhắn được gửi vào buổi sáng, nhưng mãi đến hơn bảy giờ tối anh mới trả lời cô.
Thương Trạch Uyên: “Thành phố Giang Loan, tòa nhà số 8.”
Trình Thư Nghiên sững sờ. Một lúc sau, cô mới nhận ra anh đã gửi địa chỉ nhà cho cô.
Bình luận về “Chương 34: Lái Xe Không Tồi”
Đăng nhập để bình luận