Gió đêm dần nổi lên, mặt trăng bị mây che khuất. Vài ngôi sao thưa thớt trên bầu trời hòa cùng ánh đèn đường.
Đèn pha xe của Chu Gia Dã là nguồn sáng duy nhất lúc này. Người đàn ông ban đầu ẩn mình trong bóng tối không nhìn rõ mặt. Chỉ thấy một thân hình cao gầy, tiến thẳng về phía Trình Thư Nghiên.
Tim Chu Gia Dã thắt lại. Anh định lên tiếng ngăn cản thì nghe Trình Thư Nghiên kinh ngạc hỏi "Sao anh lại đến đây?".
Không, phải hỏi sao anh lại tìm được đến đây?
Thương Trạch Uyên không đáp. Còn Chu Gia Dã lúc này đã nhìn rõ người đối diện.
Anh ta bước vào nơi có ánh sáng, xung quanh như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo. Dù vậy, ngũ quan sắc sảo như điêu khắc vẫn rất rõ ràng. Chu Gia Dã đã nhìn thấy khuôn mặt này vô số lần trên diễn đàn của trường. Anh không thể quên được. Gần như theo phản xạ, Chu Gia Dã lên tiếng "Anh… Thương."
Thương Trạch Uyên liếc nhìn anh ta rồi lại thu ánh mắt về, hoàn toàn không thèm quan tâm.
Sắc mặt anh rất khó coi. Đường quai hàm căng cứng. Không biết có phải vì gió đêm se lạnh hay không, cả người anh toát ra một vẻ lạnh lùng, âm u. Dường như anh vừa tham dự một sự kiện trang trọng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, cổ áo cởi hai cúc. Tay áo được xắn lên. Quần tây đen vừa vặn ôm lấy đôi chân dài, từ từ tiến lại gần cô.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc. Trình Thư Nghiên nhớ rất rõ. Mỗi lần cô đi ăn hoặc đi vẽ cùng Chu Gia Dã mà bị Thương Trạch Uyên bắt gặp, anh đều có thái độ này. Khuôn mặt anh lộ rõ sự khó chịu. Lời nói thì đầy châm chọc và khiêu khích đối phương. Nói tóm lại giống như cảnh bắt gian.
Lần đầu tiên họ cãi nhau cũng vì Chu Gia Dã. Lần đầu tiên anh chấp nhận mạo hiểm để chiến thắng trong một cuộc cá cược cũng là vì Chu Gia Dã.
Có lẽ vì ấn tượng về chuyện này quá sâu sắc. Hoặc có lẽ vì cảm giác bị áp bức từ anh. Khoảnh khắc đó, Trình Thư Nghiên có chút chột dạ.
Người còn chưa đến nơi, cô đã vội giải thích "Chúng tôi vừa đi ăn về."
Vừa nói xong, cô mới nhận ra không đúng. Cô giải thích với anh làm gì chứ?
Thương Trạch Uyên đã đứng trước mặt cô. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Đi ăn. Đương nhiên anh biết họ đi ăn. Anh còn biết cô đã đến tham dự buổi triển lãm của anh ta. Trang cá nhân của cô có rất nhiều tác phẩm gắn tên Chu Gia Dã. Anh đâu có mù.
Anh khẽ cười khẩy, rồi hờ hững hỏi một câu "Bên A nhắn tin cho em, em không trả lời sao?".
Bên A.
Ồ phải rồi, cô suýt quên mất chuyện này.
Khi chuyện này được nhắc đến, cô không còn lo lắng nữa. Trình Thư Nghiên nhìn thẳng vào anh hỏi "Không trả lời thì sao? Chẳng phải những gì cần nói tôi đã nói hết rồi sao?"
Anh cười "Hợp đồng đã ký rồi. Tiểu thư Trình không sợ phải bồi thường sao?"
Chi phí thiết kế một bộ đồ của cô lên tới ba mươi vạn, còn tiền bồi thường là gấp mười lần. Nhưng cô có làm gì sai đâu, anh lấy cớ gì mà nói cô vi phạm hợp đồng? Đúng là điều khoản ngang ngược, đúng là một người đàn ông độc đoán và đáng ghét.
Lý trí của Trình Thư Nghiên vẫn còn. Cô cố gắng kìm nén sự tức giận muốn nhảy bổ vào cãi nhau với anh. Tuy nhiên, khi lên tiếng thì giọng nói của cô cũng chẳng mấy dễ nghe "Tôi bồi thường gì? Đã tan làm rồi, tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của bên A?".
"Ai quy định?"
"Hợp đồng có ghi sao?"
Hôm nay cô trang điểm. Đôi mắt và hàng lông mày tinh tế đầy vẻ thách thức. Mái tóc dài xoăn nhẹ, một bên được cài ra sau tai. Cô đeo một chiếc khuyên tai bạc hình tròn. Vẻ đẹp của cô mang chút gì đó trưởng thành, tươi tắn. Nhưng lúc này cô lại ngước đầu, lườm anh và liên tục nói những câu đầy gai góc.
Anh thấy cô khi nói chuyện trên xe với người khác đâu có thế này. Nhìn kỹ thì son môi trên môi cô cũng nhạt đi rồi. Không biết là cô đã lau hay nó tự phai đi. Thương Trạch Uyên bỗng thấy khó chịu.
Hai người đối mặt cãi nhau. Chu Gia Dã đứng một bên không hiểu chuyện gì. Anh cố gắng lên tiếng "Cái đó..."
Trình Thư Nghiên nghe thấy tiếng anh, cô quay sang nhìn. Cô vừa định nói anh cứ về trước đi thì nghe Thương Trạch Uyên lạnh giọng nói, "Được thôi. Thế thì bây giờ anh không phải bên A của em nữa."
Nói xong, anh bất ngờ nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại rồi nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Trình Thư Nghiên nhíu mày "Anh làm gì thế?!"
Câu hỏi mang hai ý nghĩa.
Anh nói từng chữ một "Bạn trai cũ của em."
Trình Thư Nghiên chưa kịp phản ứng xem anh rốt cuộc có ý gì thì một nụ hôn đã phủ xuống.
Môi anh nóng bỏng, hơi thở nóng rực mang theo sự xâm chiếm không thể cưỡng lại. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc trên người anh bao trùm lấy cô theo nụ hôn đó. Trình Thư Nghiên sững sờ trong giây lát. Chuyện hôn nhau dường như đã quá lâu. Cô chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy qua người. Trái tim cô bị kéo lên.
Khi đã định thần lại, cô muốn tránh, muốn thoát. Nhưng anh lại đẩy cô vào tường, không cho cô nửa điểm cơ hội trốn thoát. Anh siết chặt eo cô, giữ lấy cổ cô. Vừa hôn say đắm, anh vừa liếc nhìn Chu Gia Dã đang đứng sững sờ tại chỗ.
Cách khiêu khích vẫn tệ hại như xưa. Trình Thư Nghiên đều biết cả. Cô biết anh cố tình làm vậy để anh ta thấy. Cô biết anh ta đang nhìn. Cô cào mạnh vào tay anh. Môi bị anh giữ chặt, cô mắng thầm trong lòng anh là đồ cặn bã. Nhưng cũng không thể phủ nhận tim cô đập mạnh vì hành động của anh. Adrenaline liên tục tăng cao. Lưng cô căng cứng. Có một cảm giác khó tả đang kích thích các dây thần kinh của cô.
Cuối cùng, cô dùng sức cắn lưỡi anh.
Anh khẽ rên một tiếng rồi lùi lại một chút. Trình Thư Nghiên đang thở hổn hển. Khoảnh khắc sau, thế giới đột nhiên quay cuồng. Cô hét lên. Khi định thần lại, cô đã bị anh vác lên vai.
Thương Trạch Uyên vác cô lên vai. Một tay anh giữ hai chân cô, tay kia điềm nhiên dùng tay cô để mở khóa vân tay. Cửa mở, anh bước vào.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Trình Thư Nghiên mới cất lời mắng anh “Thương Trạch Uyên, anh bị điên à!”
"Đồ thần kinh!"
Nhưng anh mặc kệ, mặc cho cô đá và đánh. Đến khi không thể nhịn được nữa, anh mới vỗ mạnh vào mông cô một cái và nói “Ngoan nào.”
Anh ấn nút tầng, bước vào thang máy. Đến trước cửa nhà, anh mới đặt cô xuống.
Trình Thư Nghiên không bận tâm đến việc sao anh lại biết tầng nhà cô. Lúc này, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ. Cô không còn lý trí, hoàn toàn bị cảm xúc lấn át. Khoảnh khắc này, cô không nghĩ đến việc Thương Trạch Uyên khiêu khích Chu Gia Dã. Cô cũng không nghĩ đến việc anh bất chấp vác cô vào nhà. Mà cô chỉ nghĩ đến cảnh tượng đêm đó cô muốn hôn anh nhưng anh lại nghiêng đầu tránh đi.
Ngực cô phập phồng dữ dội. Trình Thư Nghiên dùng sức đánh anh “Ai cho anh hôn tôi?!”
Thương Trạch Uyên nắm chặt một tay cô. Cô dùng tay còn lại đánh anh. Cô vẫn gào lên “Tôi đã cho anh hôn tôi chưa?!”
Anh bèn nắm chặt cả hai tay cô, ép cô vào cánh cửa. Anh rũ mắt nhìn cô và nói "Hôn em đã là cho em thể diện rồi."
“Anh có ý gì?!”
“Anh đã muốn làm em từ lâu rồi” anh nói. "Mỗi đêm ở bên em, anh đều muốn làm em."
Cô hét lên "Anh nghĩ tôi không muốn à?!"
Lời nói vừa thốt ra. Cả hai đều sững lại.
Hành lang chìm vào im lặng. Sau đó, lửa bén vào củi khô, bùng cháy dữ dội.
Không nhớ bắt đầu như thế nào, cũng không biết là từ ai. Cửa là cô mở, đèn là anh ấn. Nụ hôn dữ dội như một cơn mưa rào, cuồng nhiệt và mất kiểm soát đi kèm với hơi thở dồn dập.
Môi lưỡi hòa quyện, hơi nóng càng lúc càng tăng, không khí loãng dần, đầu óc trở nên mụ mị.
Khi cô đang chìm đắm trong nụ hôn, anh bỗng nhiên dừng lại.
Trình Thư Nghiên khó hiểu. Ánh mắt cô mơ màng nhìn anh đi vào phòng tắm. Anh thong thả tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ và ngón giữa rồi lấy xà phòng rửa tay.
Độ ẩm của đất anh vừa mới kiểm tra. Nó đã đủ. Tiếp theo là trồng cây, khó tránh khỏi việc phải xới đất, làm tơi xốp rồi thăm dò độ sâu. Vì thế, vệ sinh tay là điều vô cùng quan trọng.
Trình Thư Nghiên rất rõ anh luôn tỉ mỉ trong chuyện này. Nhưng lúc này khi đứng bên cạnh, nhìn anh chuẩn bị rửa tay kỹ lưỡng rồi lau khô. Ngón tay dài, sạch sẽ. Nghĩ đến việc anh sắp dùng chúng để làm gì, cô đỏ mặt hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên cảm giác ngại ngùng chỉ kéo dài trong chốc lát. Thương Trạch Uyên đã quay người bế cô lên, vừa đi về phía phòng ngủ vừa cởi cúc áo sơ mi.
Anh vẫn thuần thục như xưa, đủ kiên nhẫn và luôn quan tâm đến cảm nhận của cô.
Nụ hôn đã lâu không có. Cảm giác cũng vậy.
Nhịp tim cô đập ngày càng mạnh, như thể đang đi tàu lượn siêu tốc. Nó dần dần leo lên đến đỉnh cao nhất rồi đột ngột lao xuống. Tim và linh hồn cô như lơ lửng giữa không trung trong khoảnh khắc. Cô đã hét lên.
Đêm đó, Trình Thư Nghiên có uống rượu nhưng không nhiều. So với đêm trước, cô đủ tỉnh táo để cảm nhận mọi thứ rõ ràng. Thậm chí cô còn cảm thấy hưng phấn. Cô đã hợp tác một cách hiếm thấy.
Nhưng cũng có điểm bất tiện. Cô cảm thấy không ổn, đột nhiên hét lên, nói rằng không được, cô phải đi vào nhà vệ sinh.
Anh khẽ hôn lên vành tai cô. Giọng nói trầm ấm "Cứ ở đây đi. Anh sẽ giúp em."
Giúp cô cái gì? Cô không hiểu.
Sau này cô mới biết, đoạn cuối của tàu lượn siêu tốc sẽ lướt qua mặt nước, bắn tung tóe những con sóng.
…..
Đầu óc Trình Thư Nghiên trống rỗng trong một khoảng thời gian dài.
Cô ngồi trên bậu cửa sổ trong phòng ngủ, châm một điếu thuốc. Thương Trạch Uyên thì một mình thay ga giường. Thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn anh rồi lại quay đi rít một hơi. Cô bỗng cảm thấy mình giống hệt một gã đàn ông cặn bã, sau khi làm chuyện đó lại trở nên điềm tĩnh. Cô quả thật đã bình tĩnh lại rồi.
Tối nay, cả hai đã cãi nhau quá đà. Những lời nói buột ra lúc đó hoàn toàn không qua suy nghĩ. Nhưng đó cũng chính là những gì cô nghĩ trong lòng. Thế nhưng khi cảm xúc lắng xuống, cô nghĩ lại và cảm thấy không nên.
Muốn làm chuyện đó thì đúng, nhưng không nên làm. Lần trước có thể nói là do uống say. Vậy lần này thì sao?
Chuyện này chỉ khiến mối quan hệ giữa họ trở nên kỳ lạ.
Thương Trạch Uyên thay ga giường xong, cũng đã mặc quần áo vào. Họ đã tắm rồi, nhưng không như mọi khi, họ không làm lần thứ hai. Cảm xúc bồng bột đã lắng xuống. Cô không biết có nên giữ anh lại qua đêm hay không. Nhưng anh có vẻ không có ý định ở lại. Tuy nhiên, anh cũng không đi. Anh chỉ ngồi đó, hờ hững hỏi "Em vẫn còn liên lạc với anh ta à?"
"Ai?"
"Chu Gia Dã."
"Ồ."
Đúng vậy, anh ta chính là ngòi nổ cho tất cả mọi chuyện tối nay.
Thương Trạch Uyên dường như vẫn luôn như vậy. Bình thường thì anh rất lịch sự và điềm tĩnh. Mọi chuyện đều có thể nói chuyện và thương lượng. Nhưng hễ dính đến đàn ông, anh lại như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn lý trí. Anh có tính chiếm hữu quá mạnh như một con chó dại. Ngày xưa khi còn bên nhau, cô sẽ chiều anh. Nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã chấm dứt từ tám trăm năm trước. Tính chiếm hữu này của anh thực sự vô lý.
"Anh là bên A của tôi ư?" Cô hỏi một câu không liên quan.
Thương Trạch Uyên không phủ nhận "Đúng."
"Cũng là bạn trai cũ của tôi ư?"
"Phải."
Trình Thư Nghiên nhếch môi "Thế thì hình như dù ở thân phận nào, anh cũng không nên xen vào các mối quan hệ của tôi."
Cô tựa vào cửa sổ. Ánh trăng nhàn nhạt phía sau khiến nụ cười của cô lúc này cũng có chút lạnh lùng.
Thương Trạch Uyên hơi sững lại, rồi anh khẽ cười khẩy.
Anh không có tư cách nhúng tay vào, cũng không có tư cách hỏi. Rốt cuộc thì họ đâu còn quan hệ gì.
Những năm họ chia xa, dù anh chưa bao giờ dò hỏi tin tức của cô, nhưng anh vẫn biết rằng không lâu sau khi đến Pháp, cô đã đổi số điện thoại và cách thức liên lạc. Tiểu Uyển, A Bân và Thụy Thụy, tất cả đều không thể liên lạc được với cô. Nhưng cô vẫn liên lạc với Chu Gia Dã. Chẳng lẽ điều này cho thấy cô chỉ chọn lọc cắt đứt liên lạc với những người xung quanh anh mà thôi.
Rõ ràng cô đã có lỗi với anh, thế mà lại cắt đứt mọi liên lạc, dù gặp lại cũng chỉ đối đầu. Còn Chu Gia Dã thì sao? Dù là trước đây hay bây giờ thì cô luôn đối xử với anh ta bằng sự dịu dàng và bình tĩnh. Thật nực cười.
"Trình Thư Nghiên" anh đột ngột gọi tên cô. Anh quay sang nhìn cô với vẻ mặt hờ hững rồi hỏi "Em có bao giờ hối hận chưa?"
Trình Thư Nghiên nhìn thẳng vào anh, im lặng. Cô biết anh đang hỏi điều gì.
Phản bội anh, rời bỏ anh, chọn một con đường khác, cô có hối hận không?
Câu trả lời trong lòng cô rất rõ ràng.
Có thể cô không phải lúc nào cũng tỉnh táo, nhưng đối với những lựa chọn về cuộc đời và tương lai, cô luôn là một người cẩn thận. Mỗi lựa chọn cô đưa ra đều đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Mỗi bước đi đều đủ thận trọng. Cô cũng có một sức mạnh để tiến tới cùng. Từ rất lâu rồi, cô đã tự nói với mình "Đã làm thì làm, đừng hối hận." Con đường cũng vậy. Một khi đã bước đi thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Dù khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ đi đến cùng.
Thế nhưng cô lại không thể trả lời câu hỏi của anh ngay lập tức.
Cô không muốn nói dối, cũng không muốn xuống nước. Nhưng cô cũng không muốn anh bị tổn thương thêm lần nữa vì câu trả lời chân thật. Điều đó sẽ khiến sự trả thù của anh trở nên tồi tệ hơn. Rốt cuộc thì cô cũng phải nghĩ cho tương lai của mình.
Điếu thuốc vẫn cháy trên đầu ngón tay cô. Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng "Anh muốn nghe lời thật hay lời dối?"
Nếu anh muốn cô dỗ dành, cô có thể làm, có thể nói bất cứ điều gì. Nhưng đó chắc chắn không phải là sự thật. Một lời nói dối không thể duy trì được lâu. Cả hai người đều hiểu rõ điều đó.
Trên thực tế, những năm đó cô đã sống rất trọn vẹn và vui vẻ. Thoát khỏi Trình Huệ, cô đã có một cuộc sống hoàn toàn mới. Điều duy nhất cô hối hận có lẽ là không nên trêu chọc anh ngay từ đầu. Tuy nhiên, câu trả lời này còn không thể nói ra.
Thương Trạch Uyên không trả lời cô. Anh chỉ khẽ cười.
Thực ra anh không cần phải hỏi. Từ những lời cô vừa nói, anh đã đoán được câu trả lời. Anh vốn đã biết câu trả lời rồi. Nếu cô hối hận, cô đã tìm đến anh ở Mỹ chứ không phải cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Nếu cô hối hận, cô cũng sẽ không rời đi mà không nói một lời nào trong đêm đầu tiên họ gặp lại.
Cô không hối hận. Việc anh hỏi những câu này chẳng khác nào anh đang tự hạ thấp bản thân.
"Được rồi."
Anh cài nốt cúc áo cuối cùng rồi bỏ điện thoại vào túi. Anh đứng dậy, chầm chậm đi về phía cửa. Vừa đến nơi, anh quay lưng lại với cô, lạnh lùng nói "Vậy thì em cũng thử đi."
"Thử cảm giác bị anh tổn thương một lần."
Bình luận về “Chương 36: Em Có Hối Hận Không?”
Đăng nhập để bình luận