"Em cũng thử đi, thử cảm giác bị anh tổn thương một lần."
Trình Thư Nghiên sững sờ, không biết phải trả lời thế nào. Anh cũng không có ý định đợi câu trả lời của cô. Vừa dứt lời, anh đã quay lưng bước đi.
Một lát sau, tiếng cửa đóng lại.
Trong căn nhà rộng lớn lại chỉ còn lại một mình cô. Trong nhà không có đồng hồ, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sau một lúc bất động, Trình Thư Nghiên từ từ thở ra một hơi.
Điếu thuốc gần tàn. Cô đưa tay dập tắt nó. Khói trắng từ từ bay lên, lượn lờ trước mắt cô, cuối cùng lại tan vào không trung.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên. Vậy thì đã biết đó là một sự tổn thương, tại sao lại không quên đi từ sớm chứ.
…..
Ngày hôm sau, Trình Thư Nghiên thức dậy đi làm như thường lệ.
Vừa bước vào công ty, trợ lý Đinh đã chạy đến báo cáo. Cậu ta nói một dự án nữa lại bị đình chỉ. Trình Thư Nghiên đã sớm dự liệu được. Cô bình tĩnh đáp “Được, tôi biết rồi.”
Cô hiểu rõ nếu không giải quyết chuyện với Thương Trạch Uyên, cuộc sống sẽ không yên ổn. Nhưng phải giải quyết như thế nào lại là một vấn đề.
Trình Thư Nghiên ngồi trong văn phòng suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, cô quyết định nhắn tin cho anh. Dù sao thì cả hai vẫn còn hợp đồng. Bất kể thế nào thì cô phải hoàn thành công việc trước mắt đã, những chuyện khác tính sau.
Nhưng trước khi liên lạc với Thương Trạch Uyên, Trình Thư Nghiên tìm Chu Gia Dã. Trong mắt anh ta, cô và Thương Trạch Uyên luôn là anh em họ. Chắc hẳn chuyện đêm qua đã gây sốc cho anh ta.
Trình Thư Nghiên vừa xoa thái dương vừa gõ phím, giải thích rằng cô không phải họ hàng của Thương Trạch Uyên mà họ là người yêu cũ. Sau khi gửi đi, cô kéo xuống tìm Thương Trạch Uyên. Anh vẫn đang ở chế độ im lặng.
Cô mở khung chat, thấy tin nhắn anh gửi cho cô ngày hôm qua.
Sau khi cô nói rằng sẽ không gặp anh, anh đã gửi tổng cộng ba tin nhắn.
Tin đầu tiên vẫn là: “Tùy em.”
Tin thứ hai: “Nếu bây giờ em đến để lấy số đo, anh có thể bỏ qua vài dự án cho em.”
Tin thứ ba: “Hay là anh đến nhà em?”
Rất có thể anh đã thấy Chu Gia Dã xuất hiện trên trang cá nhân của cô nên mới tạm thời thay đổi ý định. Nếu lúc đó cô không để anh ở chế độ im lặng, có lẽ khi thấy tin nhắn này, cô đã không đi ăn tối mà tìm gặp anh. Như vậy, Chu Gia Dã sẽ không chứng kiến mối quan hệ hỗn loạn của họ, và cũng sẽ không có chuyện sau đó. Nhưng rõ ràng hối hận cũng đã muộn.
Trình Thư Nghiên: “Tôi sẽ thiết kế vài bản nháp dựa trên xu hướng năm nay. Bản kế hoạch sẽ được gửi trong khoảng một tháng. Nếu anh có thời gian thì có thể nói với tôi, chúng ta sẽ lấy số đo.”
Tin nhắn được gửi đi nhưng Thương Trạch Uyên không trả lời.
Hoặc là anh bận, hoặc là anh đang giận dỗi. Với cô thì chuyện đó rất bình thường. Anh không trả lời thì cô làm việc của mình, chẳng có gì bị chậm trễ cả.
Nhưng những lúc rảnh rỗi, cô lại nhớ đến những gì anh nói trước khi rời đi đêm đó.
Cô không biết anh sẽ làm cách nào để tổn thương cô. Nhưng thành thật mà nói ngoài công việc ra thì không còn gì có thể làm cô tổn thương nữa. Còn về công việc, cô cũng đã chứng kiến thủ đoạn của anh rồi. Anh chỉ gây khó dễ, ra vẻ, và khiến cô khó chịu một chút thôi. Những điều này thì không thành vấn đề. Đã có tiền lệ, cô sẽ kiên nhẫn hơn, ngoan ngoãn chờ thiếu gia hết giận. Nếu thực sự không được, cùng lắm thì cô tìm cách cao chạy xa bay. Cô sẽ chuyển đến một nơi khác, thậm chí là ra nước ngoài mở công ty. Dù sao thì anh cũng rất bận, không thể nào đuổi theo khắp nơi để gây phiền phức cho cô được.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Công việc sau đó cũng như cô dự đoán, vẫn là chuyện cũ nhưng mức độ khó đã tăng lên rõ rệt. Trước đây, chỉ cần cô hẹn gặp thì hầu như đều gặp được. Còn bây giờ cô đã bị từ chối vài lần. Anh không trả lời tin nhắn, không cho cô bất kỳ đặc quyền nào. Tất cả các quy trình đều phải làm theo. Anh đối xử với cô hoàn toàn như một bên B bình thường. Điều này khá phiền phức.
May mắn là Trình Thư Nghiên có kế hoạch riêng. Tuần lễ thời trang thu đông sắp bắt đầu, cô tập trung vào thiết kế. Các dự án của công ty liên tục bị cắt. Cô đã quyết định cho toàn bộ nhân viên đi đào tạo có lương.
Thương Trạch Uyên lạnh nhạt với cô thì cũng không sao. Cô chỉ nhắn tin hai lần. Anh muốn trả lời hay không thì tùy. Dù sao cô đã làm bản kế hoạch. Vi phạm hợp đồng không thể tính lên đầu cô được.
Sau khi sắp xếp lại, mọi thứ lại đi vào quỹ đạo.
…..
Một tháng sau họ lại gặp nhau. Thư ký của Thương Trạch Uyên thông báo cho cô đến nhà anh.
Trùng hợp là Trình Thư Nghiên vừa kết thúc cuộc họp. Cô lập tức cùng trợ lý Đinh đi đến đó.
Khi đến nơi là hai giờ chiều. Cô nghe thư ký nói Thương Trạch Uyên vừa xuống máy bay quốc tế, chưa kịp thay quần áo. Mấy người họ bước vào. Cô thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vắt chéo chân, thong thả ngồi trên sô pha uống trà.
Trình Thư Nghiên dẫn theo ba trợ lý, hai nam một nữ. Một người mới vào nghề, còn hai người kia đã làm việc với cô rất lâu. Họ cũng đã thấy nhiều nhưng vẫn bị vẻ đẹp trai của Thương tổng làm cho bất ngờ. Nhất thời, họ đứng sững ở cửa, quên cả bước đi. Trình Thư Nghiên đi phía trước, quay lại nhìn họ coi như nhắc nhở. Mấy người đó mới đi vào.
"Thương tổng." Cô là người đầu tiên lên tiếng chào.
Nghe thấy tiếng cô, Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô rồi từ từ đặt chén trà xuống. Tay áo anh xắn lên. Dây đen hai lớp trượt từ cánh tay xuống cổ tay khi anh cử động. Ánh mắt anh cũng rời khỏi mặt cô. Anh đứng dậy và hờ hững nói "Bắt đầu đi."
Hai trợ lý cầm thước dây và thước da bước lên. Trình Thư Nghiên phụ trách trao đổi về phong cách. Mọi người phân chia công việc rõ ràng. Khi cô cầm cuốn sổ đứng trước mặt anh, Thương Trạch Uyên đưa tay ra hiệu. Thư ký lập tức chặn trợ lý lại, giải thích "Xin lỗi. Thương tổng của chúng tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác."
Nhưng làm sao lấy số đo mà không có tiếp xúc thân thể được?
Trình Thư Nghiên kiên nhẫn nói "Họ sẽ cố gắng giữ khoảng cách. Mong Thương tổng thông cảm."
Thương Trạch Uyên nhìn cô, đưa cằm về phía cô "Em đo đi."
Không chịu để người khác chạm vào nhưng lại chỉ đích danh cô. Hành động này rất đáng để người khác suy ngẫm.
Thế nhưng sau một lúc im lặng, Trình Thư Nghiên gật đầu "Được."
Cô gấp sổ lại, đưa cho người khác rồi tự mình ra trận đo đạc.
Trình Thư Nghiên làm việc dứt khoát và quyết đoán. Cô vừa đo vừa đọc số liệu theo thứ tự.
"Chiều cao 188cm."
"Chiều dài áo 61cm."
"Chiều rộng vai 55cm."
Đến hạng mục tiếp theo, Trình Thư Nghiên lên tiếng nhắc nhở "Bây giờ tôi sẽ đo vòng ngực."
Vừa dứt lời, không cần cô phải nhắc anh làm gì, anh đã dang rộng hai tay và nói "Đo đi."
Lúc đó là buổi chiều. Ánh sáng chiếu vào phòng khách rất tốt. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn từ sàn đến trần nhà, chiếu vào những hạt bụi nhỏ. Chúng khoác lên mình ánh sáng vàng, lơ lửng trong không trung.
Họ vẫn đứng đối mặt. Anh dang rộng hai tay, cô cầm thước bước đến. Từ góc nhìn của người khác, họ giống như đang ôm nhau. Động tác này thực sự rất giống một cái ôm.
Cô vòng tay ra sau lưng anh. Khoảnh khắc tiến lại gần, cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc. Mọi người đều có ký ức về mùi hương. Mùi hương càng nồng nàn khi khoảng cách càng gần. Khi chóp mũi cô vừa chạm vào xương quai xanh của anh, anh khẽ hỏi "Anh không tìm em, em cũng không tìm anh à?"
"Tôi đã tìm rồi." Trình Thư Nghiên đáp. Rồi cô bình tĩnh đọc số "104cm."
Khi Trình Thư Nghiên vòng thước dây qua eo anh để đo, Thương Trạch Uyên lại nói "Thái độ làm việc của em với bên A là như thế này à?"
"Vâng. Thái độ làm việc rất tốt." Cô quay đầu lại, tiếp tục đọc số liệu "Vòng eo 82cm."
Lúc này, anh lại ngắt lời cô "Đo sai rồi."
"Gì cơ?" Trình Thư Nghiên hỏi.
Anh nói "Nếu anh nhớ không nhầm thì phải là 81."
Đo sai à?
Trình Thư Nghiên nhíu mày. Để tránh sai sót, cô đành đo lại lần thứ hai.
Cô vừa tắm xong vào buổi sáng nhưng vì quá bận nên không có thời gian tạo kiểu tóc. Tóc cô được búi thấp, cố định bằng một chiếc trâm. Vài sợi tóc lòa xòa trên má. Cô không lộng lẫy như khi trang điểm đậm mà mang một vẻ đẹp lạnh lùng, tự nhiên.
Khi lại gần còn có thể ngửi thấy mùi hoa linh lan thoang thoảng trên tóc cô.
Từ góc độ của anh, anh vừa vặn có thể thấy hàng lông mày cô đang khẽ nhíu lại.
Hai người rõ ràng đang trong tư thế ôm nhau nhưng cô lại luôn tập trung vào công việc. Cô vẫn luôn như vậy, làm việc rất tỉ mỉ.
"Không sai đâu. Đúng là 82cm."
Trình Thư Nghiên ngẩng đầu lên xác nhận với anh. Cô vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy vẻ thong dong của anh.
Lúc này, cô đang nắm chặt thước dây. Nhìn vào giống như cô đang trói anh lại. Anh khoanh tay, rũ mắt nhìn cô. Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, mang theo một nụ cười ẩn hiện. Nhưng nụ cười đó biến mất ngay lập tức. Anh không thèm nhìn thước dây, hờ hững nói "Vậy thì béo lên rồi."
Trình Thư Nghiên cảm thấy cạn lời.
Cô lạnh lùng thu thước dây lại rồi đọc lại "Vòng eo 82cm."
Trợ lý kịp thời ghi lại. Người bên cạnh huých vào cánh tay của anh ta. Hai người trao đổi ánh mắt.
Từ khi Thương tổng chỉ đích danh cô Trình đo đạc, họ đã cảm thấy có gì đó không đúng. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng hai người này trông có vẻ không thân thiết. Từng câu chữ của Thương tổng cũng rất nghiêm khắc, lạnh nhạt với cô Trình. Thế nhưng giữa họ lại có một bầu không khí khó tả. Nó khá mập mờ và dễ gây chú ý.
Trình Thư Nghiên không nhận ra những suy nghĩ nhỏ nhặt của hai trợ lý. Cô tiếp tục đo vòng hông và vòng đùi. Cô ngồi xuống, cẩn thận đo để không chạm vào những vùng nhạy cảm của anh. Chân anh dài nên cô không cần phải ngồi quá thấp. Cô chỉ cong một chân lên phía trước. Nhưng ánh mắt cô vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thẳng vào vùng từ thắt lưng xuống đến đùi của anh.
Cô làm như không có chuyện gì, quay mặt đi và bắt đầu hỏi về yêu cầu màu sắc của trang phục. Thương Trạch Uyên nhìn thấy tất cả phản ứng của cô. Anh cười khẽ một tiếng mà không nói gì.
Trình Thư Nghiên đợi mãi không thấy anh trả lời nên đành ngẩng đầu nhìn anh. Dù cô đã cố gắng kiềm chế, trên mặt cô vẫn không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn. Dường như cô đang nói "Anh lại giở trò gì nữa thế?"
Anh khẽ nhướng mày, khinh khỉnh nhếch môi, rũ mắt xuống, lặng lẽ truyền đạt "Muốn giữ khoảng cách à? Chẳng phải từng dùng rồi sao."
Trình Thư Nghiên khựng lại. Một lúc sau, cô thở ra một hơi. Cô đứng lên và lặp lại câu hỏi vừa rồi "Độ bão hòa, anh thích cao hay thấp?"
Thương Trạch Uyên lạnh nhạt hỏi ngược lại "Em là nhà thiết kế hay anh là nhà thiết kế?"
"..."
Trình Thư Nghiên nghiến răng, nói "Được, tôi biết rồi."
Vì là hàng thiết kế riêng nên mỗi kích thước phải thật chính xác. Cuối cùng khi mọi thứ đã được đo xong, trợ lý tổng hợp lại số liệu và không kìm được mà thì thầm với người bên cạnh "104/82/95, chuẩn hơn cả người mẫu nam."
Người còn lại nói "Thật ra nhìn bằng mắt thường cũng thấy mà."
Hai người thì thầm. Trình Thư Nghiên liếc mắt sang, lạnh nhạt. Tiếng nói lập tức im bặt.
Thu lại ánh mắt, cô tiếp tục trao đổi với Thương Trạch Uyên về chi phí.
Ba mươi vạn chỉ là phí thiết kế của cô. Giá cuối cùng còn phải kết hợp với công nghệ sản xuất, chất liệu, có cần đính đá quý không, và loại đá quý là gì. Với kinh nghiệm của cô, giá thành phẩm có thể dao động từ vài chục vạn đến hàng triệu. Cô biết anh không thiếu tiền, nhưng cô phải nói rõ những điều này trước.
Thương Trạch Uyên rõ ràng không có hứng thú nghe. Anh vẫy tay. Thư ký lại bước lên "Thương tổng nói cô cứ thỏa sức sáng tạo."
Cô cũng muốn sáng tạo lắm chứ. Nhưng nếu anh lại gây khó dễ cho cô thì sao? Trình Thư Nghiên liếc nhìn bóng lưng anh, thầm niệm trong lòng "đồ giả tạo". Sau đó, cô mỉm cười với thư ký "Được, tôi hiểu rồi."
Công việc đã xong. Mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa đến cửa, một người phụ nữ mặc áo len cổ lọ rộng màu xanh navy, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang trắng bất ngờ mở cửa bước vào. "Hello, em đến rồi đây!" Giọng nói cô ngọt ngào và đáng yêu. Nhưng vừa nói xong, cô lại im lặng.
Rõ ràng cô không ngờ lại có nhiều người như vậy. Cô khó hiểu chớp mắt. Sau đó, cô kiễng chân bắt đầu tìm người. Trình Thư Nghiên và trợ lý lùi sang một bên. Lúc này, thư ký của Thương Trạch Uyên tiến lên chào "Chào cô Phùng."
"Hi." Người phụ nữ chào anh ta rồi hỏi "Anh ấy đâu rồi?"
Thư ký nói "Ở trong."
Cô tháo khẩu trang ra, để lộ một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Một trợ lý của Trình Thư Nghiên kinh ngạc thốt lên. Cô gái đó nghe thấy nhưng chẳng bận tâm. Cô quay lại, giơ một ngón tay vẽ vài vòng tròn trong không trung. Cuối cùng, cô chỉ vào Trình Thư Nghiên, người cao ráo và xinh đẹp nhất rồi hỏi "Cô ấy là ai thế?"
Cử chỉ này không hề lịch sự. Trình Thư Nghiên không đáp lại, cũng không nhìn cô ta. Cô quay người định đi, nhưng khi đi ngang qua, cô lại khựng lại.
Cô chú ý đến móc khóa trên túi xách của cô ta. Một con búp bê nhỏ tóc màu cam.
Giống hệt một trong những con trên ghế sô pha của Thương Trạch Uyên.
Bình luận về “Chương 37: Cô Ấy Là Ai?”
Đăng nhập để bình luận