Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 6: Anh Dẫn Em Đi Chơi

Cơn bão ập đến bất ngờ rồi cũng rời đi nhanh chóng.

Đến thứ Hai, trời lại hửng nắng. Bầu trời sau cơn mưa trở nên xanh và trong vắt.

Trong phòng học D302, hơn hai mươi sinh viên đang ngồi quanh một người mẫu. Tiếng bút chì cọ xát trên giấy vẽ tạo nên một âm thanh sột soạt liên tục.

Đây là buổi phác họa nhanh đầu tiên trong lớp và sẽ được chấm điểm, vì vậy ai nấy đều rất tập trung. Chuông tan học vang lên, nhưng ngoại trừ một vài người nộp bài rồi rời đi, phần lớn sinh viên vẫn nán lại chỗ ngồi.

Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào bản vẽ một lúc lâu nhưng vẫn không hài lòng, cô có cảm giác thiếu sót một điều gì đó. Cô nhìn lại người mẫu rồi quyết định thử dùng than chì.

Đúng lúc đó, một chàng trai đứng ở cửa gọi “Trình Thư Nghiên, có người tìm cậu.”

Trình Thư Nghiên khựng lại một chút, nhưng rồi lại tiếp tục vẽ, thậm chí không buồn ngước lên nhìn hay đáp lại.

Chàng trai quay đầu lại, bất lực nói với Thương Trạch Uyên “Cô ấy thường không để ý đến ai cả.”

Thương Trạch Uyên mỉm cười như đã hiểu ra rồi nói, “Không sao, tôi sẽ đợi.” Dù sao anh cũng không vội, thế nên anh cứ thong thả đi đến cửa, tựa vào đó và nhìn vào trong lớp.

Khi anh vừa tựa vào cửa, cả lớp học không còn yên tĩnh nữa. Ban đầu, chỉ có một vài ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cửa. Khi nhận ra đó là ai, họ liền hết người này đến người khác xô đẩy nhau, đồng loạt kinh ngạc há hốc mồm rồi nhìn về phía cửa.

Mọi người xì xào bàn tán: “Ôi trời, đó là Thương Trạch Uyên phải không?” “Sao Thương Trạch Uyên lại đến lớp chúng ta nhỉ?” “Đẹp trai quá, thật sự quá đẹp trai!” “...”

Còn người gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền này - Thương Trạch Uyên, lại đứng đó với vẻ mặt như chẳng có chuyện gì mà chỉ nhìn vào một góc nào đó trong lớp.

Trình Thư Nghiên đang sửa lại bức vẽ của mình, hoàn toàn không bị những ồn ào xung quanh làm phiền. Cửa sổ lớp học đang mở, những làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tấm rèm cửa sổ bằng vải trắng lay động. Cô ngồi nghiêng bên dưới cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt, làn da trắng gần như trong suốt. Tóc cô được búi thấp một cách tùy ý phía sau, thế nhưng vẫn có vài lọn tóc lòa xòa trước má cứ thế đung đưa theo gió.

Lúc này, cô mới có phản ứng, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai rồi cài một chiếc bút vẽ lên đó. Sau đó, cô lại tiếp tục vẽ, những ngón tay thon thả lướt nhẹ trên tờ giấy vẽ.

Khoảng vài phút sau, khi hoàn thành những nét vẽ cuối cùng cô mới cảm thấy hài lòng. Mọi âm thanh lộn xộn bên ngoài liền ùa vào tai cô. Cô vừa thong thả lau tay, vừa ngậm cây bút vẽ trong miệng, sau đó liếc nhìn về phía cửa theo tiếng bàn tán. Ngay lập tức, ánh mắt của cô dừng lại.

Thương Trạch Uyên đang nhìn cô, xuyên qua cả lớp học và đám người. Anh nở một nụ cười nhàn nhã như đang thưởng thức, thưởng thức cảnh Trình Thư Nghiên chuyên tâm vẽ, thưởng thức cách cô tự tin kết thúc nét vẽ và cả khoảnh khắc cô ngậm bút nhìn anh, vẻ mặt vừa khó chịu vừa kinh ngạc.

Cơn gió thổi mạnh hơn, tấm rèm trắng và lọn tóc cùng bay lên. Chiếc bút cài sau tai cô rơi xuống, những lọn tóc lòa xòa lướt qua khuôn mặt tinh xảo của cô.

Thương Trạch Uyên từng thấy Trình Thư Nghiên không đeo kính, nhưng hai lần đó đều là lúc cô đã trang điểm. Đều không trực quan như khoảnh khắc này. Trình Thư Nghiên để mặt mộc, đôi mắt cô không bị che bởi cặp kính, rõ ràng, đen trắng phân minh, trong trẻo và lạnh lùng như phủ một lớp sương sớm mai, vừa thanh khiết vừa lạnh giá.

Cũng chính lúc này, Thương Trạch Uyên nhận ra có lẽ cô không hề bị cận. Kính chỉ là một món trang sức đối với cô dùng để làm mờ đi những đường nét trên khuôn mặt, che giấu sự sắc sảo, hay nói cách khác là giả vờ ngốc nghếch. Điều này thật sự rất thú vị.

Những tiếng bàn tán vẫn tiếp diễn. Trình Thư Nghiên đã phản ứng lại, cô đặt bút xuống, hỏi anh bằng khẩu hình miệng “Có chuyện gì à?”

Thương Trạch Uyên lười biếng vẫy tay về phía cô.

Hành động này của anh lại khiến cả lớp xì xào, mọi người lại tò mò nhìn xung quanh.

Trình Thư Nghiên đành đứng dậy, nhanh chóng nộp bài và bình tĩnh bước ra khỏi lớp. Cô đi ngang qua Thương Trạch Uyên nhưng không dừng lại, cũng không nhìn anh, cứ thế đi thẳng đến phòng vệ sinh, đứng lại rồi nhanh chóng liếc mắt về phía anh.

Nhận được tín hiệu, Thương Trạch Uyên nhếch mép cười rồi chậm rãi đi theo cô.

Vào phòng vệ sinh, Trình Thư Nghiên cẩn thận khóa cửa lại rồi mở lời trước “Anh tìm em có việc gì à?”

Thương Trạch Uyên nhận ra hành động của cô nhưng cũng không vội hỏi, chỉ nói, “Tối nay anh có việc, không về cùng em được. Tan học em cứ đợi chú Trương ở cổng sau nhé.”

Trước đây, khi Thương Trạch Uyên chưa có xe riêng, họ thường đi chung một chiếc xe để về nhà.

Trình Thư Nghiên gật đầu rồi hỏi “Chỉ có thế thôi à?”

Thương Trạch Uyên nhướn mày không trả lời.

“Sau này nếu có việc gì, anh cứ nhắn tin cho em qua WeChat là được.”

Ý của cô là anh không cần phải đến tận lớp để tìm cô, rất thu hút sự chú ý.

Thương Trạch Uyên lại cố ý nói “Em có đồng ý kết bạn đâu mà anh thông báo được?”

Trình Thư Nghiên khựng lại một chút, cô mới nhớ ra rằng đêm đó anh đã gửi lời mời kết bạn nhưng cô lại đi ngủ luôn mà không đồng ý. Vậy mà chuyện này lại bị anh ghi nhớ rồi đem ra trêu chọc.

Cô nhếch môi, tỏ vẻ không quan tâm “Không có nhóm WeChat à?”

“Có một vài việc không tiện nói trong nhóm.” Giọng điệu của anh có vẻ lười nhác.

Nghe thấy vậy, Trình Thư Nghiên nghĩ rằng anh lại định nói những lời cợt nhả, cô nhíu mày hỏi lại “Em với anh thì có gì không tiện?”

“À” anh đưa tay vào túi, lấy ra một thứ gì đó rồi đặt vào lòng bàn tay và đưa đến trước mặt cô “Ví dụ như cái này.”

Trình Thư Nghiên nhìn kỹ, đó là một chiếc bật lửa hoạt hình của cô. Chắc hẳn cô đã vô tình để quên ở phòng khách vào tối hôm thắp nến.

“Cái này có tiện không?”

“Không tiện.”

“Thế thì đúng rồi.”

Mặc dù có chút khó chịu với phong thái lăng nhăng của anh, nhưng việc nào ra việc đó, Trình Thư Nghiên đưa tay ra nhận lấy “Cảm ơn anh.”

Bỏ bật lửa vào túi, cô hỏi anh còn chuyện gì nữa không.

Thương Trạch Uyên khoanh tay trước ngực, hất cằm chỉ vào cánh cửa đã bị cô khóa rồi hỏi “Vậy còn em thì sao?” Anh cười “Anh là người không thể gặp ai được à?”

Trình Thư Nghiên nói một cách bâng quơ “Anh quá phô trương.”

Cô không muốn bị nhìn như một con khỉ trong rạp xiếc, vả lại một khi ra khỏi nhà họ Thương, cô không hề có ý định tiếp tục đóng vai anh em hòa thuận với anh.

Nhưng “anh quá phô trương” là một câu trả lời quá mơ hồ, Thương Trạch Uyên nhìn cô “Vậy nên?”

“Vậy nên.”

Cô lặp lại hai từ đó rồi suy nghĩ một lát, quyết định nói thẳng ra. Cô ngẩng đầu đối diện với anh, Trình Thư Nghiên hỏi: “Anh định để mọi người biết anh có thêm một cô em gái à?”

“Lỡ bị bàn tán khắp nơi thì mặt mũi thiếu gia còn giữ được không?”

“Hay là anh không nghĩ điều này rất mất mặt?”

Ba câu hỏi dồn dập ập đến, không chỉ đơn thuần là thẳng thắn nữa mà còn mang đầy tính khiêu khích.

Đối với những câu hỏi khó trả lời thế này, Thương Trạch Uyên chỉ nhún vai, ý là: “Em đoán xem.”

“Vậy nên” cô tiếp tục trả lời câu hỏi của anh “cứ giả vờ như không quen biết nhau là được, đỡ rắc rối.”

Buổi trưa cô còn hẹn Tống Hân Trúc đi ăn, thế nên Trình Thư Nghiên không có ý định ở lại lâu. Cô nói xong liền mở cửa “Không còn việc gì nữa thì em đi trước đây.”

Khi cô vừa bước ra ngoài, Thương Trạch Uyên đột nhiên cất lời từ phía sau “Em không bị cận, phải không?”

Đó là một câu nói trần thuật mang tính nghi vấn.

Trình Thư Nghiên quay đầu nhìn anh không nói gì, chỉ nhún vai, truyền tải cùng một ý nghĩa với anh: “Anh đoán xem.”

Thương Trạch Uyên nhếch môi, cười khẽ.

*

Trình Thư Nghiên và Tống Hân Trúc hẹn gặp nhau ở nhà ăn.

Vì Tống Hân Trúc học lớp một nên cả hai thỉnh thoảng sẽ có những tiết học khác nhau. Trình Thư Nghiên đã kể cho cô ấy đề bài kiểm tra phác họa nhanh đầu giờ sáng nay.

Tống Hân Trúc nói “Tuyệt vời! Yêu cậu quá, Nghiên Nghiên.” Sau đó, cô ấy lại bắt đầu nói về nam thần của mình.

Tống Hân Trúc thích nói, còn Trình Thư Nghiên chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng càng nghe, lòng cô càng trở nên phức tạp. Dường như việc Tống Hân Trúc không thể thoát ra khỏi sự si mê với Thương Trạch Uyên cũng có một phần trách nhiệm của cô.

Tống Hân Trúc quá đơn thuần, chắc chắn sẽ không thể nào chơi lại anh.

Suy đi nghĩ lại, Trình Thư Nghiên đành mở lời “Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”

Tống Hân Trúc hỏi “Sao thế?”

“Cậu có muốn chuyển sang thích người khác không?”

“Hả?” Tống Hân Trúc khó hiểu “Sao lại phải thế?”

“Tại vì…” Trình Thư Nghiên cố gắng nói một cách khéo léo nhất có thể “Hình như, Thương Trạch Uyên đã có người trong mộng rồi.”

Tống Hân Trúc chớp mắt “Thế thì sao? Có thì cứ có thôi.”

Câu nói này khiến Trình Thư Nghiên hiểu ra rằng dù anh đã có người để ý nhưng Tống Hân Trúc vẫn không quan tâm. Cô ấy đã thích anh đến mức độ này rồi sao?

“Cậu…” Cô không biết phải nói gì.

Tống Hân Trúc lại hỏi ngược lại “Nhưng sao tự nhiên cậu lại nhắc đến Thương Trạch Uyên vậy?”

Trình Thư Nghiên ngập ngừng, nghi hoặc nói “Không phải cậu thích anh ta à?”

Tống Hân Trúc vô cùng ngạc nhiên “Sao tớ lại có thể thích anh ta được? Trông anh ta cứ như trai đểu ấy!”

“…”

Cả hai liền cùng nhau xem xét lại mọi chuyện, lúc này mới biết đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Hóa ra, người mà Tống Hân Trúc chỉ vào ngày hôm đó là bạn của Thương Trạch Uyên chứ không phải là anh, “Là bạn anh ta, đứng ngay bên cạnh anh ta lúc ấy.”

Tống Hân Trúc vừa cười vừa nói “Thương Trạch Uyên nổi tiếng ở trường lắm, thích anh ta là tự mình chuốc lấy khổ thôi. Tớ cứ tưởng cậu biết chứ.”

Trình Thư Nghiên cũng cười, một nụ cười đầy nhẹ nhõm. Chuyện này đã khiến cô thực sự băn khoăn, nhưng sau khi nói chuyện thì lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô không cần phải lo lắng nữa, thật tốt.

“À đúng rồi, cậu không ở ký túc xá mà” Tống Hân Trúc chợt nhớ ra “vậy nên cậu không biết cũng phải.”

Cô ấy như một chiếc hộp Pandora không thể đóng lại, cứ thế bắt đầu kể cho Trình Thư Nghiên nghe về Thương Trạch Uyên. Hầu hết đều là những tin đồn và Trình Thư Nghiên cũng có thể đoán được.

“Bạn bè của Thương Trạch Uyên rất thân thiết với nhau, người ngoài rất khó để xen vào. Giống như nam thần của tớ, tớ vẫn chưa thể hỏi được thông tin liên lạc của anh ấy, khó lắm.” Nói đến đây, Tống Hân Trúc lại có chút thất vọng.

“Từ từ rồi sẽ có cách thôi.” Trình Thư Nghiên gắp một miếng sườn cốt lết chiên cho cô ấy để an ủi.

……

Buổi chiều, cả hai cùng nhau đi học thể dục.

Thế nhưng Tống Hân Trúc đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, nên sau khi xin phép giáo viên, cô ấy đã đến phòng thể dục để nghỉ ngơi.

Không lâu sau khi Tống Hân Trúc rời đi, Trình Thư Nghiên nhận được tin nhắn từ cô ấy: [Tớ lên lầu hai xem các anh đẹp trai chơi bóng rổ đây.]

Tống Hân Trúc: [Đợi cậu tan học ở đây nhé~]

Tan học, Trình Thư Nghiên đến tìm cô ấy theo lời hẹn.

Nhưng vừa lên đến lầu hai, từ xa cô đã thấy Tống Hân Trúc đang cãi nhau với ai đó. Cô ấy ngồi, còn chàng trai kia thì đứng, trông có vẻ rất căng thẳng.

Trình Thư Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đi đến gần hơn, lúc này mới nhận ra người đó là bạn trai cũ sống bám của Tống Hân Trúc.

“Tôi nói cho cô biết Tống Hân Trúc, thứ mà cô không mua cho tôi, có rất nhiều người sẵn sàng xếp hàng để mua đấy.”

“Thế thì cứ đi mà mua, liên quan gì đến tôi?”

“Sao lại không liên quan đến cô? Tất cả là tại cô, tôi mới không quay lại với bạn gái cũ. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa hào phóng, tốt hơn cô cả vạn lần, nhưng trước đây tôi đã mù quáng chọn cô, vậy mà cô lại đối xử với tôi thế nào?”

Trình Thư Nghiên nghĩ chuyện tình cảm thì nên để hai người tự giải quyết, vả lại cô cũng không thích xen vào chuyện của người khác. Thế nhưng tên kia thật sự quá đáng. Cô cố nhịn nhưng không thể "Xin lỗi, cho tôi ngắt lời một chút."

Tống Hân Trúc tức đến đỏ cả mắt, ngước nhìn cô đầy ấm ức “Nghiên Nghiên.”

“Ừ” Trình Thư Nghiên đưa khăn giấy cho cô ấy “Lau đi.” Sau đó, cô nhìn sang chàng trai kia, lạnh giọng nói “Muốn ăn bám thì cũng phải có nhận thức của một kẻ ăn bám. Anh vừa tầm thường, thấp bé, trí tuệ cũng đáng lo ngại, sao ngay cả lời nói cũng khó nghe như vậy?”

Một loạt những lời công kích cá nhân này khiến anh ta sững sờ. Sau khi định thần lại, anh ta tức giận mắng “Mẹ kiếp, cô bị điên à?”

Trình Thư Nghiên bổ sung thêm “Phẩm chất cũng rất tệ.”

“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Chàng trai tức giận đến mức định xô đẩy cô. Trình Thư Nghiên liền dùng tay bẻ ngón tay của anh ta. Anh ta đau đớn kêu lên.

Thế nhưng, sức con gái vẫn không bằng con trai. Chẳng mấy chốc, anh ta hất tay cô ra và lại xông lên.

Đúng lúc đó, một bóng người từ đâu bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng bẻ tay còn lại của chàng trai kia xuống. Anh ta đau đến mức cả người đều nghiêng hẳn sang một bên.

Thương Trạch Uyên cúi đầu nhìn Tống Hân Trúc, cười nói “Thấy chưa, sức khỏe cũng không ổn.”

Lời này của anh tiếp tục câu nói của Trình Thư Nghiên.

Trình Thư Nghiên không ngờ anh lại xuất hiện, Tống Hân Trúc càng sốc hơn.

Trong giây lát, mọi người đều im lặng với những biểu cảm khác nhau.

Chỉ còn chàng trai kia đang la oai oái “Ái, tôi sai rồi, làm ơn thả tôi ra được không?”

Thương Trạch Uyên không quan tâm, anh chuyển ánh mắt sang Trình Thư Nghiên và hất cằm về phía cô.

Trình Thư Nghiên lập tức hiểu ý, cô tiến lên một bước, giơ chân đá mạnh vào chỗ hiểm của chàng trai.

Một tiếng “hự…” của Thương Trạch Uyên vang lên cùng lúc với tiếng rên đau đớn của chàng trai. Cô nhóc này không hề nể nang gì cả, ra tay rất tàn nhẫn.

Sau đó, chàng trai đã được bạn bè dìu đi. Tống Hân Trúc liên tục cảm ơn, Thương Trạch Uyên nói không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, rồi anh liếc nhìn Trình Thư Nghiên một cái, không nói gì thêm rồi quay người đi.

Như thể anh chỉ là một người đi đường thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ.

Trình Thư Nghiên nghĩ thầm, thiếu gia này cũng nghe lời đấy. Sáng nay cô vừa nói với anh rằng hãy giả vờ không quen biết, giờ anh đã bắt đầu thực hiện rồi.

Trên sân bóng, một người bạn chào Thương Trạch Uyên và hỏi “Không phải nói đi ăn cơm sao, đi đâu thế?”

“Đi làm việc nghĩa.” Thương Trạch Uyên trả lời một cách thành thật.

Trình Thư Nghiên khẽ cười, thế nhưng ngay giây sau, cô đã bị Tống Hân Trúc kéo đi một cách đột ngột. Không biết cơ thể nhỏ bé của cô ấy đã bộc phát sức mạnh lớn đến vậy từ đâu. Khi Trình Thư Nghiên định hình lại được thì đã bị kéo đến trước mặt Thương Trạch Uyên rồi.

Tống Hân Trúc chống tay lên đầu gối, vừa thở dốc vừa nói “Tôi nghe thấy hai người rồi, cũng vừa vặn muốn đi ăn cơm. Nếu không chê thì để tôi mời nhé, coi như là để cảm ơn chuyện vừa rồi.”

Những hành động bất thường thường có nguyên nhân, Trình Thư Nghiên liền đoán được người bên cạnh Thương Trạch Uyên chính là nam thần mà Tống Hân Trúc thầm mến.

Trần Trì đã quen với những lời mời như vậy, nhưng anh ta không nói gì. Từ chối một cô gái một cách lịch sự là việc Thương Trạch Uyên rất giỏi, nhưng không ngờ anh lại đồng ý “Được thôi.”

Trần Trì quay đầu nhìn anh, Trình Thư Nghiên cũng liếc mắt sang. Cả hai đều rõ ràng cảm thấy rất kỳ lạ.

Chỉ có Tống Hân Trúc vui mừng nói “Thật ư? Tốt quá rồi!”

“Các anh muốn ăn gì? Cứ chọn đi.” Cô ấy bắt đầu lướt đánh giá trên mạng.

“Khoan đã” Trần Trì nhíu mày nói với Thương Trạch Uyên “Tối nay chúng ta có buổi tụ tập mà, cậu quên rồi sao?”

“À đúng rồi, tụ tập,” giọng Thương Trạch Uyên uể oải “Hai người có phiền không? Hay là để lần sau…”

Tống Hân Trúc vội vàng nói “Tôi không phiền!”

Người ta đang từ chối một cách khéo léo đấy, cô ngốc ạ. Trình Thư Nghiên thầm thở dài.

“Cô không phiền, vậy còn cô ấy thì sao?” Thương Trạch Uyên lại hất cằm về phía Trình Thư Nghiên.

Trình Thư Nghiên sững sờ. Ba ánh mắt đổ dồn về phía cô, một ánh mắt tò mò, một ánh mắt đang xem kịch hay, một ánh mắt đầy mong đợi.

“Ồ” Trình Thư Nghiên bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói “Mọi người cứ đi đi, tôi thì không…”

Lời còn chưa dứt, Tống Hân Trúc đã nhảy lên và ôm chặt lấy cổ cô, suýt chút nữa siết cô nghẹt thở “Cô ấy đi, cô ấy đi!!”

*

Trình Thư Nghiên hoàn toàn bị bắt cóc, còn Tống Hân Trúc thì liên tục xin lỗi cô suốt dọc đường đi.

“Tớ sẽ mua túi cho cậu, dưới một trăm nghìn, cậu cứ chọn thoải mái!”

Trình Thư Nghiên gõ tin nhắn trả lời: “Thôi bỏ đi.”

Nghĩ đến việc Tống Hân Trúc đã thích người ta từ lâu mà cơ hội này lại hiếm có nên Trình Thư Nghiên cũng không chấp nhặt nữa.

Xe dừng lại, bốn người cùng xuống xe.

Đó là một quán thịt nướng kiểu Nhật. Khi bước vào phòng riêng, cô mới biết họ quả thật có buổi tụ tập. Có hơn mười người, cả nam lẫn nữ đang ngồi quanh bàn. Vừa thấy cửa mở, tất cả đều đồng loạt nhìn ra.

“Ồ!” Một chàng trai mặc áo phông hồng nói “Hiếm khi thấy hai cậu dẫn gái đến đấy.”

Thương Trạch Uyên cười rồi ném chìa khóa xe cho cậu ta. Trần Trì quay sang giải thích “Đây là bạn bè trong đội đua xe của chúng tôi.”

Trình Thư Nghiên im lặng gật đầu, còn Tống Hân Trúc thì vẫy tay chào một cách nhiệt tình “Chào mọi người!”

Sự khác biệt giữa hướng nội và hướng ngoại được thể hiện rõ ràng ngay lúc này.

Tống Hân Trúc khá cởi mở, cô ấy luôn có thể nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Trình Thư Nghiên thì hoàn toàn ngược lại. Thật ra cô không thích giao tiếp, rất hiếm khi tham gia những bữa tiệc tùng. Cô không thoải mái khi ở những nơi đông người xa lạ, thế nên cô thường rất ít nói.

Ví dụ như tối nay, cô chỉ đáp lại ba câu: “Không ăn” “Cảm ơn” và “Không quen.”

Sở dĩ cô nói “không quen” là vì vừa mới ngồi vào chỗ, có người yêu cầu cả hai giới thiệu một chút.

Thương Trạch Uyên lười biếng dựa vào ghế, nói đùa “Không cần giới thiệu, ăn một bữa là quen hết thôi.”

Ngược lại, Trần Trì lại nói thật “Hôm nay mới quen.”

Tống Hân Trúc nhân cơ hội này kể lại chuyện buổi chiều. Mọi người đều lắng nghe một cách thích thú.

Trong lúc đó, Trình Thư Nghiên vô tình liếc nhìn anh.

Thương Trạch Uyên ngồi đối diện, cô nhận thấy anh hầu như không động đũa, nhiều nhất là ăn hai quả cà chua bi và uống vài ngụm canh. Điều này khiến cô nhớ lại thói kén ăn của anh.

Thương Trạch Uyên cũng nhìn cô, anh liếc mắt về phía bàn ăn rồi lại nhìn cô, ý hỏi cô sao không ăn.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đúng lúc này bị một cô gái tóc đỏ chú ý. Cô ta nghi ngờ nói “Có gì đó sai sai rồi? Vừa mới quen mà đã liếc mắt đưa tình rồi à?”

“Cậu với cô gái xinh đẹp này đã quen nhau từ trước rồi phải không, ở đây lừa chúng tôi à?” Cô ta nhìn chằm chằm vào Thương Trạch Uyên rồi dùng hai chiếc đũa kẹp vào cổ một chàng trai khác “Mau nói đi, không nói thì tôi sẽ xử lý Thụy Thụy, cậu ấy là đàn em trung thành nhất của cậu đấy.”

Thương Trạch Uyên chỉ cười mà không nói, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Nghe giọng điệu của họ, có lẽ họ đã là bạn bè nhiều năm. Mà chuyện lừa dối người khác thường rất khó qua được mắt của những người quen thân.

Chính lúc này, Trình Thư Nghiên đã lên tiếng “Không quen.”

Một câu nói bình tĩnh và chắc chắn lập tức dập tắt ngọn lửa tò mò.

Thật ra đây không phải ở trường học, khả năng cao là cô sẽ không gặp lại những người có mặt ở đây nữa, nên dù mối quan hệ của họ có bị lộ ra, cô cũng chẳng mấy bận tâm.

Cô chỉ cảm thấy Thương Trạch Uyên đã nghe lời cô và nhanh chóng thực hiện việc “giả vờ không quen”.

Việc công khai thừa nhận có một cô em gái kế trước mặt bạn bè chắc chắn sẽ làm mất mặt anh, thế nên cô đã giúp anh che giấu.

Sau chuyện này, Trình Thư Nghiên không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục giữ thái độ im lặng.

Những buổi tụ tập như thế này luôn ồn ào và rập khuôn. Họ chỉ đơn giản là nói chuyện, uống rượu rồi chơi vài trò chơi nhỏ.

Chẳng mấy chốc, họ bắt đầu chơi “Thật hay Thách”.

Trình Thư Nghiên lấy cớ đau đầu nên không tham gia.

Thông thường, những trò chơi này sẽ luôn có người bị nhắm đến, bởi vì họ muốn mượn trò chơi để thỏa mãn sự tò mò và thám thính của mình.

Thương Trạch Uyên nhiều lần bị chọn, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Anh dường như đã quen với việc đó, lúc thì uống rượu, lúc thì trả lời câu hỏi.

Trình Thư Nghiên đang chống cằm lướt điện thoại thì bỗng nghe thấy có người hỏi “Nụ hôn đầu của anh Trạch là khi nào?”

Động tác trên tay cô khựng lại, hiếm khi cô lại ngước mắt lên.

Chàng trai mặc áo phông hồng trêu chọc “Thà cậu hỏi lần đầu tiên của anh ấy là khi nào còn hơn.”

Một nhóm người cười ồ lên, Thương Trạch Uyên cảm thấy họ thật sự quá đáng, anh cũng nhếch môi cười.

“Đừng có cười, mau trả lời đi.” Người kia hối thúc.

Thương Trạch Uyên thốt ra hai chữ “Vẫn còn.”

“Cái gì vẫn còn? Lần đầu tiên à?” Giọng điệu của người đó rõ ràng là không tin.

Thương Trạch Uyên nói “Nụ hôn đầu.”

Điều này lại càng không có ai tin.

“Chơi được không đấy? Không nói thật là phải uống rượu đấy.”

“Là sự thật.” Thương Trạch Uyên bình tĩnh nhấn mạnh “Tôi không nói dối.”

Trình Thư Nghiên khẽ cười rồi thu lại ánh mắt.

Nói thật, cô cũng không tin.

Sau đó, họ lại chuyển sang chơi vài trò chơi khác.

Thấy Tống Hân Trúc không có ý định rời đi, Trình Thư Nghiên đành một mình đi ra ngoài, châm một điếu thuốc.

Vừa châm xong điếu thuốc, cô nghe thấy tiếng cửa phía sau mở, có người đi tới và đứng cạnh cô.

“Thấy chán à?” Thương Trạch Uyên hỏi.

Trình Thư Nghiên không nhìn anh, nhả ra một làn khói “Không rõ ràng à?”

“Không thích ở trong đó thì sao không đi?”

“Em đi rồi thì Tống Hân Trúc phải làm sao?”

“Tất nhiên là để Trần Trì đưa cô ấy về rồi.”

Lúc này, Trình Thư Nghiên mới quay đầu liếc nhìn anh “Anh cũng nhận ra sao?”

Thương Trạch Uyên khẽ cười khẩy “Anh đâu có mù.”

Quả thật mọi chuyện rất rõ ràng. Có lẽ ban đầu chỉ có cô mới nhầm tưởng rằng Tống Hân Trúc thích Thương Trạch Uyên.

Vì chuyện này mà có một khoảng thời gian cô thấy anh rất chướng mắt. Giờ nghĩ lại thì thật buồn cười.

Thương Trạch Uyên cũng châm một điếu thuốc. Thấy cô im lặng hồi lâu, anh lại hỏi “Thế nào?”

Trình Thư Nghiên hỏi ngược lại “Thế nào là thế nào?”

“Không phải em thấy ở đây rất chán sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh dẫn em đi chơi” anh cúi đầu nhìn cô, nhếch môi “Thế nào?”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 6: Anh Dẫn Em Đi Chơi