Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 40: Đáp Án Chính Xác

Những giấc mơ trước đây của Bạch Chấn Hạo đều có một kịch bản cố định:
Anh bị trói chặt không thể cử động, cô gái kia ngồi hẳn lên mặt anh — quay lưng về phía anh — làn tóc dài như mực phủ tới thắt lưng, lắc nhẹ một cái liền để lộ bờ vai trắng muốt cùng vòng eo nhỏ nhắn.

Anh không bao giờ nhìn rõ được khuôn mặt cô nhưng lại nghe rất rõ giọng nói của cô gái ấy — giọng ngọt ngào, pha chút nũng nịu, nhưng lại thường dùng chính chất giọng đó để sỉ nhục anh, mắng anh.

Kỳ lạ thay, anh lại không hề thấy tức giận, ngược lại, chỉ thấy càng bị sỉ nhục càng thấy khoái.

Nhưng hôm nay thì khác — giấc mơ này đến sớm hơn thường lệ.

Lần này, anh không bị trói.
Anh đứng trước một tấm rèm trong phòng thay đồ, rèm ngắn nên vừa đủ để lộ ra một đôi mắt cá chân trắng mịn.

Bạch Chấn Hạo bất giác siết tay, cổ họng khô rát.
Là cô ấy sao?

Anh đang miên man thì nghe thấy một giọng nữ hơi dỗi hờn từ phía sau tấm rèm:

“Anh đuổi Bạch Cảnh Ưu đi rồi, ai mặc đồ cho tôi đây? Cái khóa áo lót sau lưng tôi với tới không được mà.”

“Anh vào giúp tôi đi.”

Nghe đến cái tên “Bạch Cảnh Ưu”, Bạch Chấn Hạo nhíu mày, ánh mắt lập tức lạnh đi.

Anh đuổi Bạch Cảnh Ưu đi thì không ai mặc đồ cho cô nữa ư? Logic của câu này là nếu anh không đuổi em họ đi thì em họ sẽ mặc đồ cho cô, thậm chí còn giúp cô mặc cả nội y nữa.

Một luồng ghen tuông vô hình lan khắp lòng ngực.
Rõ ràng đây chỉ là mơ, nhưng cơn đau âm ỉ nơi dạ dày lại chân thật đến mức khó chịu.

Anh biết rõ: giấc mơ không tuân theo logic, nó chỉ là những mảnh chắp vá của cuộc sống thực — là những gì anh từng thấy, từng nghĩ, từng cảm.

Nói cách khác: “Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.”

Vậy chẳng lẽ… anh có xu hướng thích NTR? Trong tiềm thức sâu kín lại mang cả... kịch bản cắm sừng vào mộng cảnh của chính mình?

Không thể nào.

Chỉ cần nghe thấy cái tên “Bạch Cảnh Ưu” phát ra từ miệng cô, anh đã thấy lồng ngực mình bốc cháy. Làm sao mà thích cái thể loại đó được?!

Ngoài rèm, Bạch Chấn Hạo vẫn chưa bước vào. Trong phòng thay đồ, Phó Giai Viên bắt đầu thấy lạ.

Mấy lần trước đọc lại bản lưu rồi dùng chiêu này dụ anh vào, đâu có lần nào anh chần chừ lâu vậy?

Nhưng mà… chắc cũng không lạ lắm.
Từ sau khi có Kim Luật để "nghịch", cô đã lâu không dùng tới bản lưu này để chơi Bạch Chấn Hạo nên không nhớ rõ nữa.

Bên ngoài, ánh mắt Bạch Chấn Hạo khóa chặt vào tấm rèm, đáy mắt tối như mực.

Chỉ cần vén rèm lên, anh sẽ được thấy mặt cô.
Nhưng đồng thời, anh cũng biết — một khi vào đó, anh sẽ bị chính chiếc nội y màu hồng đào kia trói lại.

Anh bắt đầu băn khoăn.

Nếu lần này không làm đúng “kịch bản” của giấc mơ, liệu cô có còn xuất hiện nữa không?

Anh không dám mạo hiểm.

Chỉ cần được thấy rõ khuôn mặt cô, dù có bị làm gì cũng được.
Anh không phản kháng.
Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lưỡi của anh bây giờ rất khéo — có thể làm cô bay lên tận mây.

Là kiểu người đã quyết thì không do dự, Bạch Chấn Hạo lập tức bước tới, mạnh tay vén tung tấm rèm.

Nhưng còn chưa kịp thấy gì thì một cú đá thẳng vào khe đầu gối, đau đến choáng váng, khiến anh loạng choạng ngã nhào về phía trước.

Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại áp sát từ phía sau, chân cô dẫm mạnh lên thắt lưng anh, buộc sống lưng phải cong lên thành hình cánh cung căng chặt.

Tiếng vải sột soạt vang lên từ trên đỉnh đầu, anh vừa xoay mặt định nhìn thì cổ tay đã bị bẻ quặt ra sau, khuỷu tay bị ghì chặt vào bả vai.

Đau đến bật ra tiếng rên khe khẽ, vậy mà khóe môi anh lại cong lên, như tìm được lời giải cho một câu hỏi lâu năm:

Hóa ra là bị trói như vậy.

Trước giờ trong mơ đều là những mảnh ghép rời rạc. Cứ hễ mơ là thấy mình đã bị trói, bị cưỡi. Anh từng thắc mắc, thân thể mảnh mai như cô thì làm sao trói được anh ?

Hóa ra là phục kích. Khôn phết đấy.

Anh... lại càng thấy cô tuyệt quá chừng. Thông minh, nhanh nhẹn, dám hành động. Có gan. Có mưu.

Anh giả vờ vùng vẫy một chút — vừa để làm đúng "tiến trình kịch bản", vừa để tranh thủ nhìn mặt cô trong gương toàn thân.

Nhưng do góc độ hạn chế, dù anh cố ngẩng đầu cũng chỉ thấy trong gương…
một mảng tuyết trắng mềm mại.

— To thật.

Vệt hồng mỏng dần lan từ cổ xuống xương quai xanh của Bạch Chấn Hạo, còn hồng hơn cả chiếc nội y màu đào đang dùng để trói tay anh.

Trước giờ, anh chỉ từng thấy lưng và eo cô — đây là lần đầu tiên được nhìn từ chính diện. Mi mắt nóng ran, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Phó Giai Viên thì chẳng để ý gì bất thường, chỉ thấy hôm nay khống chế Bạch Chấn Hạo dễ hơn mọi khi, tự cho rằng là do thời gian gần đây ăn chơi dưỡng sức ở biệt thự của Kim Luật nên thể lực có tăng.

Chưa kịp để Bạch Chấn Hạo tiếc nuối vì không nhìn rõ gương mặt cô, Phó Giai Viên đã mạnh tay đẩy anh lăn một vòng, xoay người lại.

Khoảnh khắc anh bị lật người, ánh mắt hai người chạm nhau.

Và anh đã thấy.

Gương mặt mà anh ngày nhớ đêm mong — làn da trắng trong suốt, khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại, đầy đặn. Ngũ quan thanh tú, đôi mắt đào hơi xếch ướt rượt, mang nét ngoan ngoãn trời sinh, vậy mà lúc nhìn anh lại toát ra vẻ cao ngạo và khinh thường.

Tựa như phủ một tầng sương mỏng mơ hồ, không sao nhìn thấu.

Mũi nhỏ cao, môi mềm hồng mịn, cánh môi cong nhẹ như đang chu lại, đẹp đến mê hồn. Đầu tóc mượt mà, dày và bóng — từ đầu tới chân, không có chỗ nào không xinh đẹp, không hoàn hảo.

Một mỹ nhân như trái đào chín mọng — vừa ngây thơ, vừa lạnh lùng, vừa quyến rũ.
Đẹp đến chấn động lòng người.

Hô hấp Bạch Chấn Hạo khựng lại.
Quả nhiên là cô.
Vẻ đẹp ấy, khí chất ấy, đúng là của cô.

Phó Giai Viên không nhận ra sự biến đổi trong ánh mắt anh, vẫn tiếp tục ngồi đè lên mặt anh, nhấp nhẹ như chèo thuyền.

Cô lúc này đang cực kỳ khó chịu.

Triển lãm ở Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan, cô gần như đã đoán hết các bức tranh — nhưng chẳng cái nào là “đáp án hoàn hảo” trong lòng Lâm Tú Trân.

Rốt cuộc là bức nào?
Thật phiền chết đi được!

Tìm Bạch Chấn Hạo là để moi đáp án, cũng là để xả giận.
Dù sao thì — Lâm Tú Trân là mẹ anh.
Vậy thì anh nên “trả nợ thay mẹ” đi.

Động tác của Phó Giai Viên thô bạo vô cùng, rõ ràng mang theo oán khí.
Bạch Chấn Hạo chỉ giả vờ giãy giụa vài cái rồi ngoan ngoãn há miệng, đưa lưỡi ra đón lấy “nước”.

Không biết có phải vì đây là angry sex không mà lần này Phó Giai Viên thấy sướng hơn bất kỳ lần nào từng chơi anh trước đây.

Không cần khởi động, vào trận là max cấp.
Phó Giai Viên cũng thấy có gì đó hơi là lạ. Nhưng nghĩ lại thì… mọi thứ đều diễn ra giống các lần trước thôi mà, có gì sai đâu?

Không khí bắt đầu phảng phất mùi ngọt lịm xen lẫn tanh nhẹ như quả mọng bị bóp nát.

Đã sung sướng đến suýt quên mất chính sự, cô vừa “nghiến”, vừa thẩm vấn.

Giọng cô lạnh tanh:

“Mẹ anh tổ chức triển lãm tranh vào ngày 21 tháng 6 tại Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan, chủ đề là Nàng Thơ Biến Mất đúng không?”
Bạch Chấn Hạo không hề ngạc nhiên khi cô hỏi điều này, bởi vì anh hiểu rõ giấc mơ là do các tế bào thần kinh trong não hưng phấn, hoạt động thường xuyên, liên kết thông tin mới thu thập được với những ký ức đã lưu trữ, rồi kết hợp ngẫu nhiên và chiếu ra thành những mảnh vỡ.

Mẹ mới nhắc đến triển lãm hôm qua, nay mơ đến cũng là chuyện bình thường.

Anh đáp gọn:
“Đúng.”

Phó Giai Viên hừ nhẹ, anh cũng biết phối hợp phết đấy.
Cô lại truy:

“Trong triển lãm có một bức tranh là mẹ anh vẽ cho Phó Tĩnh Nhã, đó là bức nào, nói cho tôi biết đi.”

Bạch Chấn Hạo bật cười khẽ, khóe môi cong lên một chút rồi biến mất —
Đúng là “ngày nghĩ đêm mơ”.
Toàn mơ mấy chuyện liên quan đến triển lãm của mẹ.

Anh nhướng mày, giọng chậm rãi, hỏi ngược lại:

“Một bức?”
“Em nói sai rồi. Là tất cả.”

“Triển lãm lần này có tổng cộng 21 bức tranh, và tất cả đều là mẹ tôi vẽ cho dì Tĩnh Nhã.”

Phó Giai Viên sững người, cực kỳ ngạc nhiên:

“Tất cả sao?”

Bạch Chấn Hạo trầm giọng, lạnh lẽo:

“Triển lãm có 21 bức, dì Tĩnh Nhã ra nước ngoài cũng đúng 21 năm. Mỗi năm mẹ tôi đều vẽ một bức tặng riêng cho bà ấy.”

"Triển lãm lần này là mẹ tôi đặc biệt tổ chức cho dì ấy để bày tỏ nỗi nhớ, cho nên chủ đề mới được đặt là Nàng Thơ Biến Mất. Dì Tĩnh Nhã chính là nàng thơ của mẹ tôi."

Nghe vậy, Phó Giai Viên như bừng tỉnh, bỗng có cảm giác như vừa tìm được lời giải cho tất cả.
Thì ra là thế! Không phải chỉ một bức — mà là tất cả, toàn bộ những bức tranh trong buổi triển lãm lần này đều do Lâm Tú Trân vẽ riêng cho Phó Tĩnh Nhã.

Lúc trước, từ email mà Bạch Chấn Hạo gửi cho, cô mới chỉ biết đến một bức tranh năm đó. Không ngờ, sau khi Phó Tĩnh Nhã đơn phương cắt đứt liên lạc, Lâm Tú Trân năm nào cũng vẽ tặng bà một bức — không ngừng, không gián đoạn.

Phó Giai Viên há miệng định nói, nhưng cổ họng lại nghẹn như bị nhét đầy bông ướt, trong lòng khẽ thở dài:
Tình bạn này… thật sự khiến người ta cảm động.

Tâm trạng phơi phới, cô ôm lấy mặt Bạch Chấn Hạo, thơm lên má một cái:

“Cảm ơn nha, ngoan lắm.”

Kỳ lạ thật — rõ ràng chỉ là mơ, vậy mà anh lại như thật sự ngửi được hương thơm trên người cô.
Hương hoa nhẹ thoảng, lẫn một chút chua dịu như táo xanh non, gợi cảm mà ngọt ngào.

Ngón tay cô lành lạnh, nâng nhẹ mặt anh lên.
Còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm như nước của cô đã chạm nhẹ lên môi anh, khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước.

Cái chạm thoáng qua ấy khiến lông mi anh run rẩy dữ dội.

Hơi thở cô nóng ấm như đang thổi bên tai, phả vào cổ.
Bạch Chấn Hạo đứng như trời trồng, cổ bắt đầu ửng đỏ, tim thì đập mạnh như muốn nổ tung, vang vọng trong không gian yên tĩnh của phòng thay đồ.

Môi anh nóng bừng.
Đây thật sự là mơ sao?
Sao lại chân thực đến thế...

Sau khi thu được câu trả lời hoàn hảo, Phó Giai Viên liền “tải lại” và quay về Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan.

Lâm Tú Trân vẫn đứng bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng đang rất chờ đợi cô lên tiếng.

Phó Giai Viên quay đầu nhìn bà, khẽ bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, giữa hai hàng mày mang theo nét buồn thương, giọng nói run nhẹ mà chân thành:

“Dì Tú Trân, toàn bộ những bức tranh trong buổi triển lãm này… đều là dì vẽ cho mẹ con, đúng không ạ?”

“Tông màu chủ đạo trong tranh đều rất buồn, không ngoại lệ, đâu đâu cũng có những đường nét bị trói buộc.
Con nghĩ… chắc hẳn trong lòng dì rất mong mẹ con có thể thoát khỏi xiềng xích, sống một cuộc đời tự do.”

“Mẹ con đi nước ngoài được 21 năm, hôm nay con đã đếm — cũng đúng 21 bức tranh được trưng bày.
Nghĩa là mỗi năm, dì lại vẽ cho mẹ một bức.
Tình cảm như thế… thật sâu đậm.”

“Thật ra mẹ con vẫn luôn nhớ dì. Nhưng vì muốn cắt đứt với quá khứ, không muốn nhắc lại những chuyện khiến lòng đau, cộng thêm sức khỏe yếu, cần tĩnh dưỡng, nên mẹ mới không còn liên lạc.”

“Nhưng tim mẹ… vẫn luôn hướng về dì.
Nếu không phải vậy, làm sao con biết được nhiều điều đến thế?
Bà vẫn luôn nhắc về dì bên tai con.
Trước khi con về nước, mẹ còn căn dặn rằng nhất định phải đến xem triển lãm của dì.”

Nghe cô nói xong, mắt Lâm Tú Trân đã ngân ngấn nước.
Bà nắm lại tay Phó Giai Viên thật chặt, gương mặt dịu dàng nho nhã nay cũng không che giấu nổi sự xúc động:

“Tiểu Lê…
Con đúng là con gái của Tĩnh Nhã.
Con đoán đúng rồi — tất cả những bức tranh này đều là dì vẽ cho mẹ con, mỗi năm một bức.”

“Dì hiểu được quyết định của Tĩnh Nhã. Dì thật sự hiểu.
Thế nên, năm xưa khi bà ấy cắt đứt liên lạc, dì cũng không níu kéo, vì không muốn làm mẹ con thấy áp lực.”

Phó Giai Viên khẽ cong môi, nét mặt dịu dàng, đài các:

“Dì Tú Trân, dì thật sự là một người chu đáo và lương thiện.
Mẹ con có được một người bạn như dì, thật sự là may mắn.”

Cùng lúc đó, tài xế chở Bạch Chấn Hạo đến Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan.

Tiếng động cơ dần tắt, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người phía sau vẫn đang ngủ.

Bạch Chấn Hạo nghiêng đầu, trán dựa vào kính xe, đôi mắt nhắm chặt, gương mặt lạnh lùng, ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.

Tài xế tháo dây an toàn, nhẹ nhàng quay xuống ghế sau, nhỏ giọng gọi:

“Thiếu gia, đến nơi rồi ạ.”

Không thấy phản ứng, anh ta khom lưng, thấp giọng hơn nữa:

“Thiếu gia, tỉnh dậy đi. Tới rồi.”

Bạch Chấn Hạo đột ngột mở mắt.

Trong đôi mắt đen nhánh vẫn còn vương chút mơ hồ, nhưng ánh sáng rõ ràng hơn là sự hưng phấn.

Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ —
Anh đã nhớ được gương mặt cô rồi.

Trong người vẫn còn vương lại cảm giác căng thẳng từ trong mơ, cả sự trống rỗng…

Cô thì sướng rồi, còn anh thì vẫn đang khó chịu đây này.
Đúng là xấu tính thật.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 40: Đáp Án Chính Xác