Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 4: Lưu File Thứ Hai

Việc đầu tiên Phó Giai Viên làm khi đến Seoul là đến cửa hàng đồ hiệu second-hand thuê quần áo.

Cửa hàng bày biện sang trọng, phong cách phục vụ không thua kém các đại lý xa xỉ lớn, đủ các loại trang phục, túi xách, giày dép hiệu Chanel, MiuMiu... mẫu mã cực kỳ đa dạng.

Nhân viên phục vụ chu đáo, không hề tỏ thái độ khinh thường hay đảo mắt, nói năng nhẹ nhàng nhiệt tình:
“Tiểu thư, bên này là các mẫu suit của Chanel, còn đây là dòng trang phục của MiuMiu, cả giày nữa, đều rất hợp với khí chất và độ tuổi của cô. Cô muốn theo phong cách thanh lịch trưởng thành hay ngọt ngào dễ thương? Cứ nói với tôi, tôi sẽ gợi ý giúp.”

Tất nhiên Giai Viên chọn Chanel - Phong cách Chanel cổ điển luôn là lựa chọn hàng đầu để giả dạng tiểu thư nhà giàu. Cô đưa tay lướt nhẹ trên bộ váy màu xanh ngọc, cổ điểm xuyết một vòng ngọc trai tinh xảo.
"Cho tôi thử bộ này."

Nhân viên mỉm cười lấy đồ xuống: "Vâng, mời cô sang phòng thử đồ ạ."

Bộ đồ hiệu đắt tiền thể hiện đẳng cấp ở đường cắt may ôm sát, tôn lên những đường cong cơ thể như bầu trời sớm mai phủ sương mờ, vừa thanh thuần vừa dịu dàng.
"Trông cô thật lộng lẫy!"
Giai Viên mỉm cười nhẹ, sau đó chọn thêm một đôi giày cao gót và chiếc túi Chanel, phối hợp thành một tổng thể hoàn chỉnh.

Từ một cô nhi bước ra từ trại trẻ Ulsan, giờ cô đã hóa thân thành một tiểu thư đài các, sang trọng và đĩnh đạc.

Khi thanh toán, nhân viên hỏi: "Cô thuê trong bao lâu?"
"Hai ngày."
"Vâng, đây là hóa đơn và phiếu đặt cọc, xin giữ cẩn thận nhé."

Sau khi thuê xong bộ trang phục, ví tiền của cô đã vơi đi hơn nửa.

Rời cửa hàng, Giai Viên tìm một tiệm làm tóc sang trọng gần đó để uốn và dưỡng tóc.
Người giàu thực sự luôn chăm sóc kỹ mái tóc và hàm răng - đặc biệt là tóc, nó ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh.

Thợ làm tóc rất có tay nghề. Những lọn sóng đen bồng bềnh trên vai khiến khuôn mặt Giai Viên càng thêm thanh tú, làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt long lanh toát lên vẻ kiều diễm đầy mê hoặc.

Cô đã đặt trước chiếc Mercedes cao cấp, từ tiệm làm tóc bước thẳng lên xe, yêu cầu tài xế đưa đến khách sạn Heros.

Hệ thống lo lắng: "Chủ nhân, tiền sắp hết rồi mà còn 14 ngày nữa mới khai giảng. Sau này tính sao đây?"
Giai Viên bình thản: "Đừng lo, tao có cách."
Hệ thống đành tin tưởng: "Thôi được rồi."
“À mà chủ nhân đến khách sạn Heros là vì nam chính à?”

Giai Viên mỉm cười: "Không hẳn là ngu ngốc."
“Heros là sản nghiệp của mẹ nam chính mà. Biết đâu trước khi khai giảng lại tình cờ gặp được anh ta, thử vận may xem sao.”

Trước khi xuyên vào truyện, cô chỉ đọc loáng thoáng vài chương truyện tranh, chẳng nắm rõ tình tiết bao nhiêu.

Hệ thống cổ vũ: "Chúc may mắn! Hiện truyện chưa bắt đầu nên tôi cũng không rõ liệu chủ nhân có gặp được nam chính không."

Phó Giai Viên ngồi xe sang đến khách sạn, nhân viên mở cửa giúp cô, cô bước xuống giày cao gót, tay xách túi Chanel.

Có người dẫn đường, cô đi thẳng vào sảnh lớn làm thủ tục nhận phòng.
Cô đặt hai đêm ở phòng suite hạng executive, may mà đang mùa thấp điểm, bình thường thì giá cao đến mức nằm mơ cũng không ở nổi.

Phòng nằm trên tầng 23, có cửa kính sát đất toàn cảnh, nhìn ra bên ngoài phố phường đông đúc, ánh đèn rực rỡ.

Chỉ khi ở trong không gian như thế này, Phó Giai Viên mới cảm thấy mình thực sự “sống lại”.
Cuộc sống giản dị trong trại trẻ đúng là không hợp với cô chút nào. Cô mê “làm màu” đến mức không có cách nào bỏ được – không phô trương thì sống không nổi, không được người khác ghen tị, ngưỡng mộ thì cả người ngứa ngáy khó chịu.

Cô lấy điện thoại ra bắt đầu selfie như bản năng, hờ hững khoe một góc túi Chanel rồi cả khung cảnh đêm lung linh phía sau ô cửa sổ tầng cao.
Chụp gần 1GB ảnh rồi cô mới sực nhớ mình xuyên sách rồi mà vẫn chưa lập tài khoản mạng xã hội nào cả. Vội vàng đăng ký một tài khoản Instagram.

Gắn định vị xong, cô post luôn mấy tấm hình lên.

Phó Giai Viên cười tít mắt ngắm nghía nhan sắc chính mình, sau đó lục túi, lấy hết số tiền mặt còn lại ra, đếm tới đếm lui mấy lần nhưng nó vẫn không nhiều hơn được chút nào.

Cô lẩm bẩm:
“Không biết từng này có đủ mua bộ đồ ngủ của Victoria's Secret không nhỉ…”

Hệ thống nghe mà sợ muốn xỉu:
“Chủ nhân, hay là đừng tiêu nữa đi, tôi lo lắm…”

Phó Giai Viên chẳng chút do dự:
“Lưu file là được chứ gì. Mua trước, lỡ hối hận thì đọc lại file cũ thì tiền chẳng phải vẫn còn nguyên à? Yên tâm đi.”

Ở một khách sạn sang chảnh như vậy thì đồ ngủ cũng phải xứng tầm mới được.

Cô gọi xuống lễ tân:
“Làm ơn chuẩn bị giúp tôi một chiếc xe, tôi muốn ra ngoài mua sắm.”

Phòng suite executive đi kèm dịch vụ đưa đón trong phạm vi 5km, không dùng thì phí.

Lễ tân đáp ngay:
“Vâng thưa tiểu thư, mời cô xuống sảnh đợi xe ạ.”

Phó Giai Viên dùng nĩa xúc một miếng bánh chào mừng của khách sạn, xong xách túi xuống thang máy.

Xe còn chưa tới, cô ngồi nghỉ trong khu vực lounge ở sảnh. Vì đang là mùa thấp điểm và lại là buổi tối nên không có mấy khách.

Nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt đến đặt lên bàn:
“Tiểu thư Bùi, mời cô dùng. Xe sắp được chuẩn bị xong rồi ạ.”

Phó Giai Viên khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt mang theo vẻ xa cách. Dù sao cũng là đang diễn vai tiểu thư nhà giàu cao quý nên phải giữ phong thái.

Chờ người rời đi, cô mở bảng hệ thống ra, chọn lưu vào ô lưu trữ thứ hai.

Bảng thông báo hiện lên:
【Xác nhận lưu file?】
Phó Giai Viên bấm xác nhận.
【Chúc mừng chủ nhân, lưu trữ thành công.】

Sảnh khách sạn vô cùng yên ắng.
Phó Giai Viên vừa mới nhấp một ngụm cà phê thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến.

Cô đặt ly xuống, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Hệ thống reo lên đầy phấn khích:
“Là nam chính đó!”

Phó Giai Viên nhận ra ngay. Nhậm Tri Tinh ngoài đời còn điển trai hơn trong truyện tranh — vẻ đẹp sắc nét đầy khí chất như đập thẳng vào mặt người đối diện. Sống mũi cao, xương gò má sắc lạnh, đường nét khuôn mặt sắc sảo và đầy sức hút.
Làn da anh trắng nhưng sắc mặt lúc này lại lạnh băng và u ám, thậm chí phải nói là méo mó vì tức giận. Trong đôi mắt kiêu ngạo, quý khí ấy là tràn đầy phẫn nộ và căm ghét.

Anh đang đối chất với bố mình — chủ tịch tập đoàn Hanon.

“Ông không thấy ghê tởm à? Đây là khách sạn của mẹ tôi, vậy mà ông lại dám dẫn tình nhân đến đây hú hí vụng trộm.”
“Sao? Không làm ăn được nữa à? Nên phải tìm tới mấy trò đồi bại bệnh hoạn thế này để kích thích bản thân đúng không?”

Chủ tịch bị con trai chất vấn trước mặt bao người, mặt lập tức tái xanh vì xấu hổ và giận dữ, ngực phập phồng lên xuống.

Vệ sĩ và thư ký đi cùng ông đều cúi gằm đầu, không ai dám hó hé nửa lời.

Chủ tịch bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt Nhậm Tri Tinh.
Gò má phải của anh nhanh chóng sưng đỏ, thế nhưng anh chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt càng thêm thâm trầm và sắc bén:
“Chọc đúng chỗ đau rồi phải không? Nên ông mới nổi điên lên như vậy.”

Chủ tịch siết chặt tay, môi run run, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ông định giơ tay lần nữa thì bị thư ký vội vã giữ lại, hạ giọng nhắc:
“Chủ tịch, xin ngài bình tĩnh.”

Thư ký liếc mắt về phía Phó Giai Viên đang ngồi không xa, ra hiệu:
“Có người đang nhìn.”

Chủ tịch cũng quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái xa lạ ngồi đó. Có vẻ nhận ra việc mất mặt thế này mà bị người ngoài thấy không hay chút nào, ông tức giận thu tay lại, nghiến răng cảnh cáo:
“Lo mà quản cho tốt bản thân mày đi!”

Nói xong ông phất tay bỏ đi, vệ sĩ vội vã theo sau.

Thư ký quay người bước về phía Phó Giai Viên.
Cô biết rõ ông ta định làm gì — chắc chắn muốn kiểm tra xem cô có quay phim chụp hình gì không.

Lười tiếp chuyện.

Cô mở bảng hệ thống ra, nhấn vào ô lưu trữ thứ hai, chọn “Đọc file”.

Khung xác nhận hiện lên:
【Xác nhận đọc lại file lưu trữ?】

Phó Giai Viên không do dự, bấm xác nhận ngay lập tức.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ly cà phê trước mặt Giai Viên vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị đụng đến, lớp bọt trên mặt vẫn còn đầy.

Cô lập tức đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi rồi nhanh chóng bước đến chỗ gần nơi hai người kia sắp cãi nhau, chọn một góc khuất phía sau chậu cây cảnh để nấp.

Chẳng bao lâu sau, Tri Tinh và Chủ tịch cũng đi đến đúng như kịch bản, vị trí đứng lẫn lời thoại không lệch một ly.

Ngay khoảnh khắc Chủ tịch nghiến răng giận dữ, đang định giơ tay tát Tri Tinh thì cổ tay ông bất ngờ bị ai đó giữ lại. Trước mặt ông xuất hiện một gương mặt trẻ trung xinh đẹp, trong veo.

Giai Viên khẽ nheo mắt, nở nụ cười vui mừng:
"Đúng là ngài thật rồi! Chủ tịch Hanon! Cháu thấy ngài trên bản tin suốt đấy ạ. Bố cháu cũng đầu tư kha khá cổ phiếu Hanon, nhờ phúc của ngài mà tài sản nhà cháu tăng lên không ít."

"Nhưng mà, nhìn ngài ngoài đời hình như… già hơn trên tivi ấy nhỉ? Mỗi lần lên sóng đều được trang điểm kỹ càng trước đúng không ạ?"

Ban đầu nghe câu đầu tiên, Chủ tịch còn mỉm cười vui vẻ. Nhưng đến câu sau thì bị chọc trúng chỗ đau, mặt ông lập tức đỏ gay vì tức giận, nét mặt trở nên méo mó khó coi. Tuy vậy, ông không thể nổi cáu với một người lạ nên đành gượng cười đáp lại:
"Cứ tiếp tục ủng hộ Hanon nhé. Bố cháu sẽ không thất vọng đâu. Cháu cũng sẽ có cuộc sống sung túc hơn."

Nói xong, Chủ tịch không thể ở lại thêm giây nào liền quay lưng bỏ đi cùng thư ký và vệ sĩ.
Ông sợ cô gái này sẽ đòi chụp ảnh cùng rồi quay ra đăng lên mạng kèm theo chú thích kiểu “người thật nhìn còn già hơn trong bản tin”, thế thì quá mất mặt.

Nhìn theo bóng lưng vội vã của ông ta, Giai Viên nhếch môi, quay đầu nhìn sang Tri Tinh, nhẹ giọng nói:
"Cậu nên cảm ơn tôi đấy. Nếu không thì cú tát đó đã hạ cánh lên gương mặt đẹp trai của cậu rồi."
"Má phải chắc chắn sẽ sưng lên."

Tri Tinh im lặng quan sát cô, ánh mắt lạnh như băng, sắc bén đến gai người. Một lúc sau, anh mới lên tiếng:
"Xem như lời cảm ơn, tôi cho cô một lời khuyên. Nếu vẫn muốn mặc trọn bộ Chanel thì bảo ba cô mau chóng bán hết cổ phiếu Hanon đi. Giá sắp rớt rồi."

Giai Viên hơi nhướn mày, trong đầu đoán chắc là sắp có bê bối ngoại tình bị phanh phui à?
Cô cũng chẳng mấy quan tâm. Dù sao đây cũng chỉ là thế giới trong manhwa Hàn mà thôi.

Thế là cô hỏi thẳng:
"Có thể bù số tiền sắp rớt đó cho tôi luôn không? Tôi đang nhắm một chiếc túi mới."

Tri Tinh hơi nhíu mày. Câu hỏi kỳ cục nhưng được nói ra với một vẻ tự nhiên đến mức hợp lý kỳ lạ – như thể cô đang nói chuyện phiếm với bạn trai mình vậy.

Anh cúi mắt, móc ví ra, rút một chiếc thẻ đưa cho cô, giọng lạnh tanh:
"Mật mã là mã cổ phiếu của Hanon."

Giai Viên đón lấy chiếc thẻ. Anh thì xoay người rời đi ngay sau đó.

Cần gì mua đồ ngủ nữa! Giai Viên vội cầm thẻ ra kiểm tra số dư.

Hệ thống nhìn thấy số dư, kinh ngạc thốt lên: "Chủ nhân, cái này còn kích thích hơn cả việc hai người lên giường nữa ấy!"
“Á á á, bốn trăm triệu won cơ mà!”

Quy đổi thành gần 2 triệu tệ, Giai Viên cũng không ngờ chỉ cần đọc lại file lưu và giúp anh tránh một cái tát lại thu về món hời lớn thế.

Giờ thì tạm thời cô không phải lo thiếu tiền tiêu nữa rồi.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 4: Lưu File Thứ Hai