Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 14: Say Rượu

Bảy giờ tối, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Âm nhạc vang vọng khắp bãi biển, ánh lửa trại nhảy múa như một trái tim nhiệt huyết, thu hút mọi người tụ tập lại.

“Em ra ngoài chơi đi, ở đây có Trình Lập trông là đủ rồi.” kk nói.

Hạ Du đáp: “Không sao đâu chị, em có thể giúp mà.”

“Giúp gì chứ, hiếm khi em đến Hải Thành, mau ra ngoài tận hưởng không khí lễ hội của bọn chị đi.”

Hạ Du bị kk đẩy ra khỏi cửa.

Lúc này, trên bãi biển tràn ngập mùi thịt nướng, đồ uống trái cây và cồn. Từng nhóm hai ba người ngồi quanh lửa trại trò chuyện vui vẻ. Cách đó không xa có một ban nhạc đang trình diễn. Tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng dễ chịu.

Đã ra ngoài rồi thì Hạ Du cũng chiều theo, cô cầm một ly nước ép của tiệm, vừa chụp ảnh bằng điện thoại vừa đi dạo dọc bờ biển. Cô đi dạo một lúc rồi gửi tất cả ảnh cho Lâm Oánh.

“Hạ Du! Chỗ này, chỗ này!” Đang định tìm một chỗ nào đó ngồi xuống thì cô bất ngờ nghe thấy giọng của Thái Vĩ Hào.

Hạ Du tìm theo hướng giọng nói, lúc này cô mới thấy một nhóm người đang tụ tập ở phía xa, trong đó có vài gương mặt quen thuộc.

“Bọn anh đang chơi trò chơi, Hạ Du, chơi cùng đi!” Thái Vĩ Hào nhiệt tình vẫy tay gọi cô. Tống Dư An bên cạnh cậu ta cũng ra hiệu chỉ vào chỗ trống.

Sao lại gặp nữa rồi.

Hạ Du bất lực, nhưng trước ánh mắt của mọi người, cô đành phải đi tới: “Trùng hợp vậy…”

“Phải đó, mau ngồi xuống đi, càng đông càng vui.” Thái Vĩ Hào xê dịch một chút, kéo cô ngồi xuống giữa cậu ta và Tống Dư An: “Mọi người, đây cũng là bạn của bọn mình, chúng ta chơi tiếp đi!”

Tại đó có hơn chục người, ngoài nhóm của Tống Dư An, những người khác đều là khách du lịch từ khắp nơi đến nên tạm thời nhập hội.

Họ đang chơi một trò chơi rất đơn giản: “Thật hay thách” bằng chai bia. Chai bia sẽ được quay ở giữa, người nào bị cổ chai chỉ vào sẽ phải thực hiện thử thách mà người bị chỉ vào ở lượt trước đưa ra.

Hạ Du không muốn chơi trò này, nhưng thật xui xẻo, ngay lượt cô vừa ngồi xuống, cổ chai bia đã chỉ thẳng vào cô. Còn thử thách của lượt trước là ba ly bia đầy.

“Không sao, anh có thể uống thay em.” Tống Dư An nói.

“Woa, anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Cô gái này may mắn quá đi!”

Vài người lạ bắt đầu trêu chọc, một người trong số đó còn nói: “Anh bạn đẹp trai, lúc nãy bọn tôi đã nói là chơi thì phải chịu thua, không được giúp nhau mà!”

Tống Dư An cười: “Cô ấy không biết uống rượu, để tôi giúp cô ấy đi.”

“Nếu anh muốn uống thay thì phải uống gấp đôi!”

Tiết Ân Cẩn nhảy ra nói họ thật nhẫn tâm, rồi ngăn Tống Dư An lại: “Dư An, lúc nãy cậu uống nhiều lắm rồi, để tớ giúp Hạ Du đi!”

Tống Dư An nhíu mày: “Đừng cố chấp, cậu cũng không nên uống nhiều đâu.”

“Tớ không cố chấp mà, em gái cậu cũng là em gái tớ, không sao đâu!”

Tiết Ân Cẩn vừa nói vừa đưa tay lấy ly rượu, nhưng chiếc ly đã bị người khác lấy trước.

“Em có thể uống.” Hạ Du không nghĩ mình cần họ coi mình là em gái, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Tống Dư An sững người: “Tiểu Du?”

Hạ Du cười: “Em uống một mình ba ly là đủ rồi, các anh tham gia cho vui lại phải uống gấp đôi thì không đáng.”

Vừa nói, cô lấy ly thứ hai và ly thứ ba.

“Oa, Hạ Du, em giỏi thật đấy! Dư An còn bảo trước đây em không biết uống rượu, làm bọn anh ở trường đi ăn khuya cũng không dám rủ em.” Thái Vĩ Hào nói.

Tống Dư An lo lắng hỏi: “Em uống rượu từ lúc nào vậy?”

Hạ Du nuốt ngụm cuối cùng, vô thức nhíu mày: “Ở trường em cũng có uống, em đâu phải lúc nào cũng ở dưới mí mắt anh.”

Tống Dư An khẽ mím môi, vừa định nói gì đó thì những người xung quanh đã bắt đầu giục giã: “Được rồi, được rồi, cô gái này tửu lượng tốt quá! Vậy cậu ra thử thách đi, chúng ta chơi tiếp!”

Hạ Du đáp: “Được rồi… Vậy người bị chỉ định ở lượt tiếp theo sẽ lên hát một bài ở chỗ ban nhạc nhé?”

“Được!”

Những lượt sau đó, chai bia không chỉ vào Hạ Du nữa. Mọi người chơi rất hăng say nhưng Hạ Du thì đã nghĩ cách tìm cớ để rời đi.

“Yes! Dư An, cuối cùng cũng chỉ vào cậu!”

Đến lượt mới nhất, chai bia chỉ vào Tống Dư An. Mấy người bạn cùng phòng của anh thấy chuyện vui thì lại càng hò hét: “Nhanh lên, thực hiện thử thách đi! Chọn một bạn nữ trong số những người có mặt để uống cạn một ly rượu giao bôi!!!”

Hạ Du hơi khựng lại. Ngoài cô và Tiết Ân Cẩn thì còn có một cô gái xa lạ. Thử thách này anh nhất định phải chọn một trong ba người họ.

Anh chắc chắn sẽ không chọn cô gái lạ kia, cô… anh cũng không chọn, anh chắc chắn sẽ chọn Tiết Ân Cẩn.

Hạ Du nghĩ vậy nên quay đầu nhìn Tống Dư An. Ai ngờ anh cũng vừa hay quay đầu nhìn cô.

Hạ Du ngơ ngác, cô không cùng hướng với Tiết Ân Cẩn, vậy tại sao anh ấy lại nhìn mình? Lẽ nào anh ấy sẽ chọn mình sao…

“Dư An, chần chừ gì thế, nhanh lên!” Lúc này, người ra thử thách là Thái Vĩ Hào giục.

Tống Dư An hắng giọng rồi lại nhìn Hạ Du. Cô không giỏi uống rượu, ba ly đã khiến má cô ửng đỏ. Anh khẽ mím môi, quyết định quay đầu sang người bên kia: “Ân Cẩn.”

Mắt Tiết Ân Cẩn sáng lên, cầm ly rượu: “Tớ ư? Được thôi, để tớ cứu cậu nhé.”

“Cảm ơn.”

Tống Dư An hơi nghiêng người, tay anh vòng qua tay Tiết Ân Cẩn. Hạ Du chợt thu lại ánh mắt.

Ngốc thật.

Mình ngốc quá.

Tại sao trong đầu cô lại xuất hiện ảo tưởng rằng anh có thể sẽ chọn mình thay vì Tiết Ân Cẩn… Nghĩ quá nhiều rồi. Mặc dù bây giờ họ chưa tỏ tình với nhau, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ngay lập tức, Hạ Du cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cô tự giễu cười một cái rồi đứng dậy trong tiếng hò reo của mọi người.

Thái Vĩ Hào ngồi bên cạnh cô nên là người đầu tiên nhận ra: “Hạ Du, đi đâu vậy?”

“Em muốn đi vệ sinh, mọi người cứ chơi tiếp đi nhé.”

“Ồ… Được rồi.”

Gió đêm hiu hiu, nhiệt độ từ lửa trại vẫn nóng hừng hực.

Ở một phía khác, Hà Gia Sâm đang ngồi nhậu với vài người bạn. Anh đã hơi say rồi nên ngả người qua cụng ly với Hứa Bạch Nghiên. Nhưng anh giơ ly một lúc lâu vẫn không thấy Hứa Bạch Nghiên để ý đến mình.

“Anh, anh Nghiên! cụng ly đi chứ, anh nhìn gì vậy!” Hà Gia Sâm nheo mắt nhìn theo hướng anh đang nhìn.

Có người đứng, có người ngồi, trên bãi biển toàn là người, anh chẳng nhìn rõ.

“Này?” Hà Gia Sâm đưa tay vẫy vẫy trước mặt Hứa Bạch Nghiên: “Rốt cuộc anh đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Hứa Bạch Nghiên gạt tay anh xuống, nói một cách hờ hững: “Chỉ là thấy một quả đào bị héo thôi.”

*

Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, tạo ra âm thanh quen thuộc nhưng trầm lắng. Hạ Du đi vòng qua chỗ đông người, lang thang một lúc rồi trở về tiệm Summer. Có lẽ kk đã ra ngoài chơi, trong tiệm lúc này chỉ có Trình Lập đang bận rộn.

Tâm trạng Hạ Du có chút chán nản, cô ngồi xuống ghế bãi biển bên ngoài tiệm. Chiếc hot dog mà Tống Dư An đưa lúc nãy cô chưa ăn, giờ nghĩ lại thì thấy hơi đói. Vừa hay, bên cạnh là kệ đồ ngọt và bia tự phục vụ mà hôm nay cô đã tự tay bày ra, thế là cô quét mã, lấy một miếng bánh kem ăn. Ăn một lúc thấy quá ngọt nên cô liền rót một cốc bia.

Bia và bánh kem, hương vị thật kỳ lạ. Thế nhưng Hạ Du lại lười lấy thứ khác, cô vừa ăn vừa uống, vừa nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, đầu óc trống rỗng.

【Toàn là bikini với trai đẹp cơ bắp! Chết tiệt! Bữa tiệc lửa trại này chắc chắn rất vui!】 Điện thoại khẽ rung, tin nhắn của Lâm Oánh trả lời bức ảnh cô đã gửi trước đó.

Khóe miệng Hạ Du khẽ nhếch lên: 【Ừ, cũng không tệ. Nhiều người ở xung quanh đều đến chơi】

Lâm Oánh: 【Vậy Tống Dư An và mọi người cũng đến sao?】

Ngay tối hôm gặp lại Tống Dư An ở Hải Thành, Hạ Du đã kể lại chuyện này với Lâm Oánh. Lâm Oánh đã kêu lên đầy kịch tính, Hải Thành rộng lớn như vậy mà cũng có thể gặp nhau.

Hạ Du trả lời: 【Đến chứ. Bọn họ đang chơi trò chơi đằng kia kìa】

Lâm Oánh: 【Phát điên mất… Thế Tiết Ân Cẩn tối nay mặc gì, chẳng lẽ cũng là bikini à】

Hạ Du: 【Mọi người hôm nay cơ bản đều mặc đồ bơi】

Lâm Oánh: 【Thế còn cậu? Có mặc bộ đồ bơi gợi cảm nào không?】

Hạ Du: 【Tớ mặc cái đó làm gì, hôm nay tớ phải làm việc mà】

Lâm Oánh: 【Aaaaaaaaaa! Làm việc gì chứ! Giờ này đương nhiên phải đọ sắc rồi!!! Chết tiệt! Cái thân hình đó của cậu lại bị lãng phí rồi! Mau mặc đồ bơi vào cho tớ!!!】

Hạ Du gần như có thể hình dung ra vẻ mặt giương nanh múa vuốt của Lâm Oánh, cô cười rồi lại có chút bất lực: 【Oánh Oánh, đến đây thôi】

Lâm Oánh: 【Ý gì?】

Hạ Du: 【Ý là tớ đã hoàn toàn thông suốt rồi. Anh ấy thích Tiết Ân Cẩn, Tiết Ân Cẩn cũng thích anh ấy, nên tình cảm của tớ đến đây là kết thúc. Hơn nữa, lần trước cậu chẳng phải còn nói tớ không nên vì một người mà bỏ lỡ cả một khu rừng sao…】

Lâm Oánh: 【Đúng vậy! Phải thế chứ! Cậu nghĩ được như vậy là tốt quá rồi! Cậu nhìn mấy anh chàng cơ bắp trên bãi biển đi, ai mà chả hơn Tống Dư An!】

Hạ Du: 【Ừ, nên bây giờ tớ sẽ tiếp tục ngắm trai đẹp cơ bắp đây】

Lâm Oánh: 【Chết tiệt, chụp thêm cho tớ mấy tấm đi chứ!!】

Hạ Du vui vẻ một lúc rồi đặt điện thoại xuống, uống thêm ngụm bia nữa. Màn đêm buông xuống, vẻ mặt vui đùa trên khuôn mặt cô dần biến mất, thay vào đó là sự hỗn loạn và bình lặng.

*

“Ê? Sao cậu lại quay về rồi, cần gì à?” Trình Lập đang làm nốt công việc cuối cùng trong tiệm, anh định làm xong rồi đi tìm kk. Nào ngờ vừa dọn dẹp xong, đứng dậy khỏi quầy bar thì đã thấy Hứa Bạch Nghiên bước vào từ cửa.

“Bên ngoài hết nước rồi, tôi vào lấy một chai.”

Trình Lập ồ một tiếng, lấy một chai nước khoáng đưa cho anh.

Hứa Bạch Nghiên mở nắp, ngửa cổ uống nước, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, trên chiếc ghế bãi biển bên ngoài, có một người đang ngồi co ro. Chiếc bàn nhỏ bên cạnh có một miếng bánh ngọt ăn dở và vài lon bia nằm ngổn ngang.

“Cô ấy ngồi đó bao lâu rồi?”

“Hả? Ai cơ?”

Hứa Bạch Nghiên đặt chai nước xuống: “Hạ Du.”

“À?” Trình Lập nhìn theo hướng mắt anh: “Là Hạ Du à, tôi vừa bận suốt nên không để ý. Chỉ biết có một người ngồi đó một lúc rồi.”

Hứa Bạch Nghiên nói bâng quơ: “Nhân viên của ông, uống nhiều bia như vậy mà ông không để ý à?”

“Cũng nên để ý thật, nhưng vừa nãy kk gọi điện bảo tôi đến, nói cô ấy uống say rồi, tôi phải đi gấp đây.” Trình Lập suy nghĩ một chút rồi nói: “À đúng rồi, Hạ Du là học trò của cậu, cậu cũng có trách nhiệm đấy. Mau đi xem cô ấy thế nào đi.”

Hứa Bạch Nghiên: “…”

*

Một lon bia lại cạn.

Hạ Du chưa bao giờ uống nhiều bia như vậy. Cô uống rồi mới phát hiện hóa ra cồn đúng là một thứ hay ho. Nó khiến con người lâng lâng, tạo ra một cảm giác hưng phấn kỳ lạ, đầu óc trở nên đặc biệt huyên náo.

Cảm giác này không tệ, thậm chí cô còn muốn nó huyên náo hơn nữa. Cô cười ngây ngô rồi đưa tay ra định lấy một lon khác. Nhưng lon bia đó thật kỳ lạ, cô vừa vươn tay ra thì nó bỗng mọc chân, vù một cái rồi bật đến một vị trí cực cao!

Hạ Du nhíu mày, ngước lên nhìn. Cô nhận ra không biết từ lúc nào có một người đang đứng trước mặt nhìn cô từ trên cao xuống.

“Bia của tôi…” Cô bực bội đưa tay ra.

Nhưng anh không đưa cho cô mà tùy tiện đặt lon bia ở một chỗ xa hơn: “Cô thất tình nên tìm rượu giải sầu à?”

Thất tình gì chứ…

Hạ Du lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng nói bậy!”

“Ồ, vậy là tôi nhìn nhầm rồi?” Hứa Bạch Nghiên khẽ nghiêng đầu, quan sát đôi mắt say sưa của cô: “Không phải lúc nãy cô lủi thủi đi về từ phía kia sao?”

Hạ Du trợn tròn mắt: “Tôi không có lủi thủi! Tôi chỉ là, chỉ là không muốn chơi những trò đó, nên mới lấy cớ rời đi thôi!”

Hứa Bạch Nghiên cười, không phản bác cô nữa, ngồi xuống bên cạnh: “Được rồi, uống chút nước đi.”

“Không, tôi muốn uống bia.”

“Uống nước.”

“Không…” Hạ Du ngồi nghiêng trên ghế, túm lấy vạt áo của Hứa Bạch Nghiên: “Anh giúp tôi đi lấy bia, nhanh lên.”

Uống bia vào gan cũng lớn hơn rồi, còn dám sai bảo anh.

Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn ngón tay của cô: “Không lấy.”

Ngón tay cô vẫn túm chặt, lắc lắc: “Tại sao chứ?”

“Nhất thiết phải mượn rượu giải sầu à?”

“Không phải… giải sầu.”

“Thích nhiều đến vậy sao?” Hứa Bạch Nghiên để mặc cô kéo áo mình, đánh giá: “Mắt nhìn của cô rất tầm thường.”

“Anh thì biết cái gì…” Hạ Du không thích người khác nói về mình như vậy, bèn cãi lại: “Từ nhỏ đến lớn, không có ai đi học, đi ăn, đi chơi với tôi , chỉ có anh ấy ở bên cạnh tôi… Anh ấy rất tốt với tôi, là một người rất dịu dàng, tôi thích anh ấy thì có gì mà không bình thường chứ!”

“Tốt với cô. Dịu dàng.” Hứa Bạch Nghiên có vẻ rất đồng tình gật đầu, một lát sau lại nói thêm: “Nhưng tôi thấy anh ta cũng rất tốt và dịu dàng với người khác.”

“…”

Người bên cạnh bỗng im bặt. Hứa Bạch Nghiên biết chắc chắn cô đã bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng, nhưng anh không ngờ rằng khi quay đầu lại, mắt cô đã đỏ hoe.

Phản ứng lớn đến vậy sao?

Hứa Bạch Nghiên hơi sững người, vừa định nói thêm gì đó để cứu vãn tình hình thì người bên cạnh đã lảo đảo đứng dậy.

Rõ ràng là cô đã say, không thể đứng vững, đi chưa được hai bước đã muốn ngã. Hứa Bạch Nghiên nhanh chóng bước tới đỡ lấy cô: “Đi đâu vậy?”

“Anh nói chuyện thật đáng ghét!” Cô tựa vào khuỷu tay anh, mềm oặt, nhưng đôi mắt ngấn lệ lại trừng anh đầy giận dữ.

Hứa Bạch Nghiên há miệng, đột nhiên không biết phải nói gì. Mãi một lúc sau mới nói: “Được rồi, tôi nói chuyện đáng ghét. Vậy coi như tôi nói sai rồi.”

“Nhưng anh không nói sai mà!”

“…”

“Người khác hơn tôi, đặc biệt hơn tôi! Thế nên anh ấy đi đối xử tốt với người khác, thích người khác, chuyện này rất bình thường.”

Hứa Bạch Nghiên nhíu mày: “Tại sao cô lại kết luận rằng anh ta thích cô ta mà không thích cô là vì cô ta hơn cô, đặc biệt hơn cô?”

“Bởi vì từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy. Tôi không đủ dạn dĩ, không đủ hoạt bát, không đủ nổi bật, luôn là người không được yêu thích. Nấc – Tôi quen rồi…”

Khi cô nói, cơ thể cứ trượt dần xuống. Hứa Bạch Nghiên đành dùng lực ở cánh tay để đỡ cô lên, cố gắng tránh chạm vào những chỗ không nên chạm. Nhưng cô lại mềm nhũn như không có xương, nghiêng ngả dựa vào người anh. Qua lớp vải, anh cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại và nóng bỏng của cô.

“Còn nhỏ tuổi đã gặp được mấy người rồi, không phải ai cũng sẽ không thích cô… Được rồi đứng vững đi, đừng cử động nữa!”

Hạ Du bị anh quát nên rụt lại, một lúc lâu sau bỗng nói: “Vậy à, thế anh sẽ thích tôi không?”

“…Cái gì?”

Người trong lòng anh nắm chặt lấy ngực áo anh: “Nếu là anh, anh sẽ thích tôi hay thích Tiết Ân Cẩn?”

Cô hỏi một cách nghiêm túc, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, khoảnh khắc này dường như không còn chút say xỉn nào.

Hứa Bạch Nghiên nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đang ngây dại của cô.

Trán anh giật mạnh, rồi anh quay mặt đi: “Cô cứ nhất thiết phải so sánh với người khác sao?”

“Phải so sánh, phải so sánh chứ… Anh nói đi, nếu là anh, anh sẽ chọn ai?”

Vừa hỏi, cô vừa nắm lấy áo anh. Chiếc áo bị kéo đến nhăn nhúm. Hứa Bạch Nghiên hít một hơi thật sâu, dứt khoát nắm lấy một cánh tay cô, xoay người lại rồi cõng cô lên.

Anh biết cô đang ở tại căn nhà homestay của nhóm Trình Lập. Với tình hình hiện tại, kk đã say không thể đến đón, anh chỉ có thể tự mình đưa cô về.

Anh đi qua con đường rải sỏi của Summer, ra khỏi sân nhỏ là con đường rợp bóng dừa. Tối nay có tiệc lửa trại, trên đường có rất nhiều người qua lại. Hứa Bạch Nghiên cõng Hạ Du, lách qua dòng người đi về phía trước.

“Anh không chọn là vì anh vẫn sẽ chọn Tiết Ân Cẩn đúng không? Tại sao mọi người đều thích người như cô ấy chứ? Không có ai thích người như tôi sao…” Hạ Du lắc lư nhẹ trên lưng anh. Đầu cô đã hoàn toàn mơ màng nhưng cơ thể thì lại rất hưng phấn. Điều này khiến cô rơi vào một trạng thái mâu thuẫn. Cô nằm sấp trên lưng Hứa Bạch Nghiên, tay không yên phận sờ soạng khắp mặt anh.

Hứa Bạch Nghiên không thể tránh được, đành mặc cô làm loạn: “Dừng tay… Tôi không nói tôi thích người như cô ta.”

“Thật không?! Anh không thích người hoạt bát vui vẻ à?”

“Không thích.”

“Người rạng rỡ tươi sáng?”

“…Không thích.”

“Người ăn nói lưu loát?”

“…Không.”

“Vậy cô gái xinh đẹp lướt sóng giỏi cũng không thu hút anh sao?”

Vốn dĩ cô đã ở gần anh, lúc này lại gần như dán vào tai anh. Hơi thở nóng hổi của cô phả thẳng vào tai anh.

Hứa Bạch Nghiên khẽ cứng người, trầm giọng: “Đúng, không thu hút. Cô nói chuyện cho đàng hoàng, đừng lộn xộn nữa.”

“Anh tốt quá đi.” Hạ Du vui vẻ ôm lấy anh, chóp mũi cọ vào cổ anh như một con thú nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm: “Vậy là anh sẽ chọn tôi rồi.”

Bước chân anh chợt khựng lại.

Hứa Bạch Nghiên quay đầu nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh. Nằm nghiêng trên vai anh, mái tóc mềm mại cọ vào, một vài sợi tóc đã chui vào trong cổ áo anh.

Có chút ngứa, anh bỗng không thể né tránh.

“Anh đẹp trai, có ai nói với anh là anh đẹp trai lắm không?” Cô đột nhiên hỏi.

“…”

Cô ghé lại gần hơn, nói những lời gây sốc: “Tôi thấy anh đặc biệt đẹp trai! Ừm… Vì anh chọn tôi, vậy… chúng ta hẹn hò thử nhé?”

Cô nói một cách bạo dạn nhưng ánh mắt lại rụt rè như một lời dò hỏi đầy bất an. Hứa Bạch Nghiên biết cô đã say mềm, anh khẽ cười rồi dịu dàng trêu chọc: “Dám vậy à? Cô có biết hẹn hò là như thế nào không?”

Hạ Du không biết. Cô nhìn lông mày, sống mũi, đôi mắt của anh… rồi ánh mắt trượt xuống đôi môi.

À, hình như cô lại biết rồi.

Lâm Oánh suốt ngày luyên thuyên bên tai cô mà. Nóng bỏng, yêu đương, hôn say đắm, điên cuồng…

Gió biển bỗng nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc. Hạ Du ghé sát vào đôi môi trước mặt rồi khẽ chạm vào.

“…………”

Thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng, dòng người qua lại dường như cũng biến thành những hình bóng câm lặng.

Cảm giác chạm môi thật xa lạ, ấm áp. Hứa Bạch Nghiên hoàn toàn sững sờ. Anh ngơ ngác nhìn người trước mặt, quên cả phản ứng.

Sau vài giây ngắn ngủi, anh thấy cô nheo mắt lùi lại một chút rồi khẽ hỏi: “Hẹn hò là như thế này sao?”

*

Thực tại và giấc mơ đảo lộn, vừa thực vừa ảo.

Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy lúc mười một giờ. Đây là lần đầu tiên Hạ Du ngủ muộn như vậy. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhớ ra rằng vì hôm qua làm việc quá bận rộn nên kk đã cho cô nghỉ nửa ngày.

Cô ngồi dậy khỏi giường, day day thái dương. Sau một lúc, cô cầm điện thoại lên và thấy có tin nhắn chưa đọc cùng cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Tống Dư An.

【Em đi đâu vậy?】

【Không sao chứ? Có phải say rồi không?】

【Về nhà chưa】

【Tiểu Du, gọi lại cho anh】

【Anh đã gọi cho chủ tiệm của các em, anh ấy nói em đã về rồi. Nghỉ ngơi sớm nhé, mai anh sẽ đến tìm em】

À đúng rồi, tối qua mình về bằng cách nào nhỉ?

Cô loáng thoáng nhớ rằng sau khi chơi trò chơi xong, tâm trạng cô không tốt lắm nên đã tự mình về tiệm Summer uống rượu để giải sầu, sau đó thì… hình như là say rồi.

Đầu đau quá.

Hạ Du gõ gõ đầu, úp mặt xuống chăn im lặng một lúc, mấy giây sau, cô như nhớ ra điều gì đó rồi bật dậy ngồi thẳng.

Đúng rồi, cô đã say và có người cõng cô về. Trên đường đi, cô líu lo nói rất nhiều chuyện. Cô không nhớ rõ đã nói gì, chỉ nhớ mình đã vô cùng táo bạo, hình như còn có hành động động chạm người đó.

Động chạm…

Khoan đã, khoan đã! Đó là mơ hay thật vậy?

Lưng Hạ Du đột nhiên tê dại từng chút một. Trong phòng điều hòa lạnh ngắt, cô lại toát mồ hôi lạnh khi nhớ lại một vài hình ảnh trong đầu. Nếu là mơ thì không sao, nhưng nếu là thật thì… đối tượng mà cô động chạm hình như là Hứa Bạch Nghiên?

“Anh đẹp trai, có ai nói với anh là anh đẹp trai lắm không?”

“Nếu anh chọn tôi, vậy chúng ta hẹn hò thử nhé?”

“Cô có biết hẹn hò là như thế nào không?”

Những lời nói lộn xộn bỗng ùa vào đầu, Hạ Du hoàn toàn chết lặng tại chỗ.

Không thể nào, sao cô lại có gan đó chứ?

Nhất định là mơ, cô nhất định đã nhầm lẫn giữa thực tại và giấc mơ. Làm sao cô có thể hôn Hứa Bạch Nghiên được! Ha ha.

Đing đoong–

Chuông điện thoại bỗng reo. Hạ Du giật mình, vội nhìn vào màn hình. Khi thấy người gọi không phải là người trong đầu mình, cô thở phào nhẹ nhõm: “A lô…”

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à.”

“À… vâng, em ngủ đến tận bây giờ.”

Tống Dư An nói: “Vậy em xuống dưới đi.”

Hạ Du ngơ ngác: “Anh đang ở dưới à?”

“Ừm, đi ăn trưa với anh nhé.”

Khi Hạ Du tắm rửa xong đi ra, cô thấy dì chủ homestay đang dọn dẹp ở hành lang.

“Tiểu Du, tỉnh rồi à.”

Sau một thời gian tiếp xúc, Hạ Du đã quen thuộc với nhân viên ở đây. Cô gật đầu chào: “Dì ơi, chào buổi trưa.”

“Chào buổi trưa, tỉnh rượu rồi chứ.”

“Hả? Tỉnh rồi ạ…”

“Ôi chao, hôm qua về cháu làm ồn ào lắm đấy, sau này uống ít thôi nhé.”

Cảm giác tê dại lại dâng lên ở sau lưng. Hạ Du định đi thẳng, nhưng vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi, bèn hỏi nhỏ: “Dì ơi, dì có biết hôm qua ai đưa cháu về không ạ…”

“A Nghiên chứ ai, cháu quên rồi à? Hôm qua cháu quậy quá, A Nghiên cõng cháu lên lầu vất vả lắm đấy.”

“…”

Không phải là mơ ư? Tối qua không phải là mơ sao?

Tâm trạng chết lặng, chẳng qua chỉ đến thế này mà thôi.

“Có ai khác không ạ…”

“Không, chỉ có cậu ấy đưa cháu về thôi. Cậu ấy là con trai nên không tiện vào phòng cháu, phải nhờ dì giúp đấy.”

Hạ Du cười một cách cứng nhắc: “Ồ… Cháu cảm ơn dì ạ.”

“Không có gì đâu, dì cũng có làm gì đâu.” Bà dì vừa nói vừa ghé lại gần hơn để buôn chuyện: “Mà này, nói thật đi, cháu và cậu A Nghiên có phải đang hẹn hò không?”

Hạ Du lập tức nói to: “Không hề!! Sao lại thế được!”

Bà dì nghi ngờ: “Thật không? Nhưng dì thấy cháu cứ lẩm bẩm rằng cậu ấy đang hẹn hò với cháu.”

Hạ Du hoàn toàn không nhớ mình đã nói những lời này. Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn mua vé máy bay bay thẳng về Hàng Thành: “Cháu nói vậy sao? Cháu, cháu nói bậy khi say thôi dì ạ, đừng tin, tuyệt đối đừng tin.”

Bà dì “chậc” một tiếng, có vẻ tiếc nuối: “Chỉ vì say thôi sao… Được rồi, dì cứ nghĩ cậu A Nghiên sắp có bạn gái rồi chứ.”

“…”

Khi bước ra khỏi nhà trọ, Hạ Du vẫn còn mơ màng. Tống Dư An nhìn thấy vẻ mặt cô nên hỏi: “Ngủ không ngon sao?”

Hạ Du ngước lên, lấy lại tinh thần: “Ừm… có lẽ tối qua em uống nhiều quá.”

Tống Dư An không đồng tình: “Sao người trong tiệm các em lại để em uống nhiều như vậy?”

“Họ không ép em, là em tự uống.”

“Em tự uống nhiều như vậy làm gì?”

Lòng Hạ Du đã hoàn toàn rối bời, cô lẩm bẩm: “Không có gì, chỉ là muốn uống thôi.”

“Tiểu Du, em biết uống rượu từ bao giờ thế, trước đây anh chưa bao giờ biết.”

“Chuyện này cũng không cần học… Thôi, dù sao sau này em sẽ không uống nhiều như vậy nữa.” Hạ Du không muốn nhắc đến lý do uống rượu nên bèn lái sang chuyện khác: “Anh Dư An, hôm nay sao anh lại đến đây, chị Ân Cẩn và mọi người đâu rồi ạ?”

“Ân Cẩn có việc gia đình nên về nhà hai ngày. Còn Vĩ Hào và mọi người đến giờ vẫn chưa tỉnh ngủ.”

“Ồ.”

“Trưa nay hai anh em mình ăn nhé, em muốn ăn gì?”

Sau đêm qua, Hạ Du đã nghĩ thông suốt. Vì vậy, bây giờ khi gặp Tống Dư An, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối xử với anh bằng một thái độ bình thường, chỉ coi anh như một người anh hàng xóm lớn lên cùng nhau không hơn không kém.

“Sao cũng được, anh chọn đi.”

Cuối cùng, Tống Dư An chọn một tiệm cháo hải sản gần đó. Hạ Du vừa say rượu tối qua nên ăn món này rất hợp.

“Sau này ra ngoài uống rượu phải điều độ, chú ý an toàn.” Vừa nói, anh vừa sắp xếp bát đũa cho cô.

Hạ Du nhìn bát đũa, chỉ gật đầu. Tống Dư An nhìn cô thêm một lúc, thấy cô hôm nay nói ít lạ thường, ngay từ đầu đã có vẻ không ổn. Anh hỏi: “Em vẫn không thoải mái à? Lát nữa ăn xong đi mua thuốc giải rượu nhé?”

“Không cần đâu, em không sao.”

“Thế sao nhìn em ủ rũ vậy.” Tống Dư An theo thói quen đưa tay ra sờ trán cô.

Hạ Du khựng lại, rồi lùi ra né tránh. Bàn tay Tống Dư An khựng lại giữa không trung.

“Sao vậy?”

Hạ Du gượng cười: “Không có gì, không thoải mái em sẽ nói mà, anh đừng coi em như trẻ con.”

Tống Dư An có chút bất lực: “Anh không coi em như trẻ con, thấy sắc mặt em không tốt nên muốn kiểm tra xem có sốt hay ốm không thôi.”

Anh đã quen đối xử tốt với cô như vậy. Cô cũng đã quen với điều đó. Nhưng họ không phải là anh em ruột, nên đôi khi những hành động này không thích hợp khi có mặt người ngoài.

Hạ Du nghĩ rằng họ cần thay đổi cách cư xử này: “Em thật sự không sao, em tự kiểm tra rồi.”

Giọng cô nhàn nhạt, mang một cảm giác xa cách lạ thường. Tống Dư An thu tay về, trong lòng có chút không thoải mái. Anh vừa định hỏi thêm thì nhân viên đến phục vụ món ăn. Anh đành tạm thời nén lại sự khó chịu trong lòng.

Sau đó, hai người chuyển sang chuyện khác và không nhắc lại nữa.

Ăn trưa xong, Hạ Du phải về tiệm Summer làm việc. Vì không xa nên Tống Dư An đi bộ cùng cô đến tiệm.

Hạ Du không ngờ vừa bước vào sân nhỏ đã thấy Hứa Bạch Nghiên. Anh có lẽ vừa ăn trưa với Trình Lập xong, đang lười biếng đứng ở cửa tiệm.

Tim cô đập mạnh, theo bản năng cô định quay đầu đi. Nhưng không kịp nữa rồi. Hứa Bạch Nghiên đã nhìn thấy cô, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

“Anh hơi khát, tiện thể vào tiệm em mua ly nước uống.” Tống Dư An bên cạnh nói.

Tim Hạ Du đập nhanh hơn, cô cảm thấy như sắp phát điên… Nhưng cô biết mình không thể trốn tránh, chỉ còn cách mạnh dạn đi tới.

Chưa đi đến trước mặt anh, mặt cô đã bắt đầu nóng ran. Cứu mạng… Hôm nay anh ấy không thể không đến tiệm sao??

Hạ Du cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Huấn luyện viên… chào anh.” Khi đến gần, cô không dám nhìn anh mà chỉ khẽ chào một tiếng.

Hứa Bạch Nghiên liếc cô một cái, chưa kịp nói gì thì cô đã lẩn như chạch, nhanh chóng trốn vào trong tiệm.

Tỉnh rượu rồi thì gan cũng nhỏ lại.

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên trở nên sâu thẳm, anh cũng bước vào tiệm rồi ngồi xuống vị trí quen thuộc như mọi khi.

“Này, Hạ Du!”

Đúng lúc đó, Hà Gia Sâm cũng đi vào, cười toe toét đến trước quầy bar: “Em ăn cơm trưa chưa?”

Hạ Du liếc thấy Hứa Bạch Nghiên đã ngồi vào trong, cô không ngước lên mà chỉ nhỏ giọng đáp: “Vâng, em ăn rồi. Anh thì sao?”

“Anh cũng ăn rồi này. À, cái này tặng em, kem mua ở ngoài, vị trà xanh em thích đấy.”

Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, mọi người cũng đã hiểu ít nhiều về cô. Hạ Du gượng cười: “…Cảm ơn anh.”

“Không có gì, tiện tay thôi mà. À đúng rồi, hôm nay em có muốn chơi trượt ván không, anh dạy em tiếp nhé.”

“Hôm nay em bận rồi, phải ở tiệm.”

“Ồ, thế ngày mai thì sao?”

“Ngày mai… còn tùy thôi…”

“Được rồi~ Dù sao thì khi nào em rảnh thì gọi anh, anh luôn sẵn sàng!”

Nói xong, Hà Gia Sâm không đi mà nằm dài trên quầy bar nhìn cô.

Ở một bên khác, Tống Dư An đã chú ý đến anh ngay từ lúc anh đưa kem cho cô. Người này biết Hạ Du thích kem vị trà xanh… và ánh mắt anh ta nhìn cô bây giờ, rõ ràng là có gì đó không đúng.

Hà Gia Sâm dĩ nhiên cũng nhận ra người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình. Dù không hiểu lý do, anh vẫn quay đầu lại nhìn, thân thiện đưa tay ra: “Anh đẹp trai, trên mặt tôi có gì sao? Hay anh muốn làm quen với tôi?”

Tính cách thân quen nhanh chóng của Hà Gia Sâm khiến Hạ Du ngạc nhiên. Thấy Tống Dư An chưa kịp phản ứng, cô vội giới thiệu: “Gia Sâm, đây là bạn của em ở Hàng Thành, anh ấy tên là Tống Dư An. Anh Dư An, anh ấy là Hà Gia Sâm, em họ của ông chủ tiệm này.”

Tống Dư An đáp lại một cách lạnh nhạt: “Ồ, chào cậu.”

Hà Gia Sâm thì cười rất nhiệt tình: “Oa! Bạn ở Hàng Thành à, chào cậu nhé! Cậu đến đây từ lúc nào thế?”

“Cũng một thời gian rồi.”

“Thế à, trước đây chưa từng gặp cậu bao giờ.”

Bên này không khí xã giao ồn ào, ở một góc khác, Hứa Bạch Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cách lặng lẽ. Nhưng chỉ một lát sau, sự tĩnh lặng đã bị phá vỡ.

“Anh, rốt cuộc người này là ai vậy?”

Hà Gia Sâm đã kết thúc màn xã giao giả tạo ở bên kia, ghé sát tai anh thì thầm.

Hứa Bạch Nghiên hé mắt, liếc nhìn đôi nam nữ đang trò chuyện ở phía xa: “Người ta nói rồi mà, bạn ở Hàng Thành.”

Hà Gia Sâm cảnh giác: “Chỉ là bạn thôi à? Em thấy họ thân nhau lắm, không lẽ là… người yêu cũ sao?”

Hứa Bạch Nghiên nhắm mắt lại, không đáp lời.

“Hoặc là người đàn ông này đơn phương thích Hạ Du? Hay là Hạ Du thích anh ta? A a a, làm sao bây giờ, em còn chưa bắt đầu mà đối thủ đã từ xa đến rồi sao?”

Tiếng lẩm bẩm bên tai không ngừng nghỉ, trong đầu Hứa Bạch Nghiên lại hiện lên đôi mắt lấp lánh và… đôi môi mềm mại của một người nào đó tối qua. Anh bỗng thấy bực bội.

“Vẫn còn thích anh ta sao? Mắt nhìn cũng thường thôi.”

Hà Gia Sâm: “Đúng vậy, mắt nhìn cũng thường thôi!”

Hứa Bạch Nghiên liếc Hà Gia Sâm, mất kiên nhẫn: “Được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.”

“Nhưng tình địch của em vẫn còn ở đây mà!”

“Cút.”

“…Vậy anh giúp em trông chừng nhé.”

Hứa Bạch Nghiên quay người lại, không muốn để ý đến anh ta nữa. Hà Gia Sâm cũng không dám quấy rầy nữa, ba bước lại quay đầu một lần rồi ra khỏi tiệm.

Khoảng nửa giờ sau, Tống Dư An nhận được điện thoại của bạn cùng phòng. Thái Vĩ Hào và mọi người đã chuẩn bị đi chơi nên gọi anh đến. Thế là Tống Dư An không nán lại nữa mà tạm biệt Hạ Du.

Tống Dư An đi rồi thì cũng không sao, nhưng vấn đề là trong tiệm lúc này chỉ còn lại hai người.

Hạ Du phải thu dọn những chiếc ly và đĩa rỗng mà khách khác để lại trên bàn. Cô nhìn Hứa Bạch Nghiên ở đằng xa, người dường như đang ngủ, trong lòng thầm cầu nguyện: Đừng tỉnh… cứ như vậy đi… tuyệt đối đừng tỉnh.

Cô rón rén bước tới chiếc bàn trống bên cạnh anh, cẩn thận thu dọn đồ đạc trên bàn.

“Vẫn còn ở bên anh ta, xem ra là muốn theo đuổi đến cùng?”

Đúng lúc cô đã thu dọn xong và chuẩn bị quay lại, cô bỗng nghe thấy giọng nói của người bên cạnh. Một giọng nói trầm thấp, đầy nam tính như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Hạ Du lập tức quay đầu nhìn anh.

Hứa Bạch Nghiên bỏ quyển tạp chí che mặt xuống, vẻ mặt điềm nhiên: “Đêm qua chẳng phải còn nói không thích anh ta, muốn hẹn hò với người khác sao?”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 14: Say Rượu