“Người khác”. Cả hai đều hiểu rõ “người khác” ở đây là ai.
Không khí như ngừng lại vài giây. Hạ Du cảm thấy không có chỗ nào để trốn trong đôi mắt màu hổ phách của Hứa Bạch Nghiên.
“Tôi… không muốn níu kéo gì cả.” Cô nói nhỏ.
“Thật sao?”
“Thật mà…” Hạ Du biết không thể trốn tránh được nữa. Cô cố gắng nén lại cảm giác xấu hổ: “Tôi xin lỗi chuyện hôm qua!”
Hứa Bạch Nghiên nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Chuyện nào?”
“…”
“Chuyện hôm qua cô làm đâu chỉ có một việc.”
“Chuyện nào cũng xin lỗi hết!” Hạ Du vô cùng ngượng nghịu: “Tôi uống say rồi. Huấn luyện viên, những lời đã nói, những việc đã làm, anh… có thể coi như chưa từng xảy ra được không?”
Hứa Bạch Nghiên nói: “Ăn đậu hũ của người khác xong thì trở mặt, đúng là phong cách của cô.”
Hạ Du nghẹn lời, không biết phải phản bác thế nào.
Bên ngoài cửa sổ người qua lại tấp nập. Hứa Bạch Nghiên thấy cô đứng bất động, tai đỏ ửng như sắp chảy máu, anh cuối cùng cũng mềm lòng và quyết định tha cho cô: “Thôi được rồi, về làm việc đi. Chuyện tối qua… tôi cũng không định coi là thật đâu.”
Hạ Du mừng rỡ: “Vậy tôi cảm ơn quý anh! Qúy anh đã vất vả rồi, tối qua đã đưa tôi về!”
Anh đã thành “quý anh” rồi sao?
Vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên trở nên lạnh nhạt. Anh kéo quyển tạp chí lên che mặt, trầm giọng: “Lần sau đừng một mình ra ngoài uống rượu bừa bãi như vậy nữa.”
“Tuyệt đối không bao giờ nữa!”
Nếu biết mình khi say lại thành ra cái bộ dạng này thì dù có buồn đến chết cô cũng chẳng chạm vào một giọt rượu nào!
*
Cách tiệm Summer khoảng ba cây số là khách sạn Lập Hào, nơi Tống Dư An và vài người bạn đang ở. Tống Dư An ở chung phòng với Thái Vĩ Hào. Khi anh về phòng, Thái Vĩ Hào vừa gội đầu xong, đang tạo kiểu tóc trước gương.
“Hôm nay ra ngoài cũng không nói với tôi một tiếng nào. Ngủ dậy thấy giường cậu trống trơn.”
Tống Dư An nằm bừa xuống cuối giường nói: “Thấy các cậu chưa tỉnh, tôi bèn đi tìm Tiểu Du. Tối qua gọi điện cho cô ấy không được nên tôi lo.”
“Ồ… Cô ấy không sao chứ?”
“Bảo là tối qua uống nhiều quá. Hôm nay sắc mặt cô ấy không tốt lắm, chắc vẫn chưa khỏe.”
Thái Vĩ Hào nhìn Tống Dư An qua gương: “Dư An, cậu thật sự quan tâm cô ấy đấy.”
Tống Dư An khựng lại rồi nói: “Cô em gái ở dưới mí mắt tôi từ nhỏ, tôi không quan tâm cô ấy thì ai quan tâm?”
“Ừm… Cậu thật sự coi cô ấy là em gái à? Tôi thấy Hạ Du so với lúc mới vào năm nhất càng ngày càng xinh ra đấy.” Thái Vĩ Hào không nhịn được buôn chuyện: “Nói thật đi, cậu có nảy sinh tình cảm gì khác với Hạ Du không?”
Vừa dứt lời, Thái Vĩ Hào đã bị Tống Dư An ném cho một cái gối: “Tôi đã bảo cậu đừng nói đùa lung tung!”
“Tôi đâu có đùa, tôi chỉ cảm thấy Hạ Du đối với cậu cũng rất đặc biệt.” Thái Vĩ Hào kẹp lấy cái gối: “Tôi cảm giác cô ấy rất dựa dẫm vào cậu, hay nói cách khác là… thích cậu? Cái kiểu thích nam nữ ấy.”
“Cậu lấy kết luận đó từ đâu ra vậy?”
“Người ngoài cuộc tỉnh táo mà.”
Tống Dư An im lặng một lúc: “Cô ấy dựa dẫm vào tôi là chuyện bình thường. Hồi nhỏ, quan hệ của cô ấy với người trong nhà không tốt, tính cách lại nhút nhát. Tôi vẫn luôn ở bên cô ấy. Cô ấy coi tôi là anh trai nên mới vậy.”
“Tình cảm từ nhỏ nhưng dù sao hai người cũng không phải anh em ruột thịt.” Thái Vĩ Hào đi đến ngồi bên cạnh anh: “Vậy tôi hỏi cậu nhé, nếu cô ấy thật sự thích cậu thì cậu sẽ làm gì?”
“…”
Nhìn vẻ mặt của Tống Dư An, Thái Vĩ Hào biết anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Anh ta thở dài, vẻ mặt đầy ghen tị: “Cậu nhóc này đúng là may mắn, Hạ Du có thể thích cậu, Ân Cẩn cũng thích cậu, cả hai cô gái xinh đẹp đều ở bên cạnh cậu!”
“Cút đi.” Tống Dư An đá Thái Vĩ Hào một cái: “Cậu có thể im miệng được rồi, lo làm tóc của cậu đi.”
“Tóc tôi làm xong rồi!”
“Vậy thì mau thay đồ đi.”
…..
Không moi được thêm lời nào từ Tống Dư An, Thái Vĩ Hào lầm bầm chửi rồi đi thay đồ.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Dư An reo lên. Anh nhìn vào màn hình và thấy tin nhắn từ Tiết Ân Cẩn.
Cô nói cô đã về đến nhà, mọi chuyện đã được xử lý xong và có thể quay lại tìm họ vào sáng sớm ngày kia. Cô còn nói mẹ cô đã làm vài món ăn đặc biệt và cô sẽ mang đến cho họ.
Tống Dư An trả lời không cần vội, bảo cô cứ ở nhà thêm một chút, họ sẽ tự tìm chỗ chơi và gửi lời cảm ơn.
Sau khi đặt điện thoại xuống, lòng anh bỗng thấy bất an. Đối với Tiết Ân Cẩn, anh đã từng có chút rung động. Cô ấy có tính cách rạng rỡ, vui vẻ và hoạt bát, là mẫu người dễ gần. Hơn nữa, sau những ngày lướt sóng, anh càng có thêm nhiều thiện cảm với cô.
Lần đến Hải Thành này, anh luôn ở bên cạnh cô, thực ra cũng là muốn tiếp xúc và cảm nhận nhiều hơn, để biết liệu cô có phải là người mà trái tim anh muốn tìm kiếm hay không.
Ban đầu anh chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Nhưng hôm nay những lời nói bừa bãi của Thái Vĩ Hào đột nhiên làm anh rối bời.
Nếu Hạ Du thích cậu, cậu sẽ làm gì?
Quả thật, anh chưa từng nghĩ đến câu hỏi này.
*
Ngày hôm sau, Hải Thành hiếm hoi có một cơn mưa.
Vài giờ sau mưa tạnh, trên cành lá vẫn còn đọng lại hơi nước.
Buổi trưa, Hạ Du nghỉ ngơi. Cô nói với Hà Gia Sâm rồi lấy chiếc ván trượt mà anh để ở tiệm ra, định tập chơi một lát.
Thời tiết mát mẻ, Hạ Du cẩn thận đặt chân lên ván, tưởng tượng mình đang lướt sóng trên biển, giữ thăng bằng và trượt đi. Cô chơi khá tốt, sau vài lần thì quen hơn và tăng tốc độ. Nhưng không ngờ lần này, ván trượt vô tình va phải một viên đá nhỏ làm nó chệch hướng!
Cô vội vàng đặt một chân xuống, nhưng chân còn lại vẫn theo quán tính trượt đi, cả người cô mất thăng bằng!
“A!”
Tuy nhiên, cơn đau vì ngã xuống đất lại không đến như cô dự đoán. Một người đã đỡ lưng cô từ phía sau, chiếc ván trượt bay ra xa, còn cô thì ổn định nằm gọn trong vòng tay của người đó.
Mùi hương này có chút quen thuộc.
Hạ Du rùng mình quay đầu nhìn lại, hít một hơi khí lạnh.
Hứa Bạch Nghiên thì vẫn bình thản. Sau khi đỡ cô đứng dậy, anh nói: “Dám một mình chơi trượt ván ở đây sao? Gia Sâm đâu rồi?”
Mặc dù chuyện say rượu hôm qua đã nói rõ ràng, nhưng Hạ Du vẫn khó mà nhìn thẳng vào mặt anh.
Đặc biệt là… đôi môi.
Cô buộc mình phải dời tầm mắt: “Anh ấy nói sẽ đến, nhưng vẫn chưa tới… Tôi thử đại thôi.”
“Cô thử cứng nhắc quá. Hãy thả lỏng một chút.” Nói xong, Hứa Bạch Nghiên ra hiệu về phía chiếc ván trượt ở đằng xa: “Đi nhặt về đi, thử lại lần nữa.”
Anh trông rất bình tĩnh, cũng không hề cảm thấy lúng túng. Dường như chuyện tối hôm đó không để lại vết tích gì lớn với anh.
Vậy nên cô cứ mãi nhớ, mãi không được tự nhiên như vậy, liệu có phải là cô đang quá để tâm không?
Hạ Du nghiêm túc, quyết định cũng sẽ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra. Cô chạy nhanh đến lấy chiếc ván trượt về: “Vậy tôi trượt nhé?”
“Ừm.”
Hứa Bạch Nghiên đột nhiên chuyển sang chế độ huấn luyện viên, lại còn là dạy miễn phí nên cô cũng chẳng từ chối. Cô bước lên ván trượt.
Lần này, cô khởi động khá thuận lợi. Hứa Bạch Nghiên đứng tại chỗ quan sát động tác của cô, thỉnh thoảng mở miệng hướng dẫn: “Dùng mũi và gót chân điều khiển, đùi dẫn động mắt cá chân…”
“Nghiêng về bên phải, mở vai, mở hông…”
“Đừng giấu tầm mắt, để ngực hướng thẳng về phía đầu ván.”
“Hạ trọng tâm, dùng lực xoay người đứng lên…”
Động tác vào cua là phần mà Hạ Du vẫn chưa thạo. Sau khi thử hai lần đều thất bại, cô tỏ vẻ gượng gạo: “Cái này tôi cần luyện tập thêm.”
Hứa Bạch Nghiên khẽ nhíu mày: “Tôi làm thử một lần cho cô xem.”
“Thật ạ?”
Hứa Bạch Nghiên ngoắc tay: “Đưa đây.”
Vẻ mặt Hạ Du không giấu được sự vui mừng, ngoan ngoãn đưa ván trượt cho anh.
Hứa Bạch Nghiên đã quen thuộc với trò này, anh nhận ván trượt rồi làm mẫu cho cô động tác vào cua chuẩn xác.
Giống như lướt sóng, khả năng điều khiển mọi thứ dưới chân của anh luôn rất điêu luyện. Khi cơ thể anh nghiêng đi, động tác trở nên uyển chuyển và đẹp mắt. Gió biển thổi đến làm chiếc áo thun của anh phồng lên như đôi cánh của một con bướm.
Hạ Du nhìn không chớp mắt, có chút ngây người.
“Hiểu chưa?” Hứa Bạch Nghiên làm mẫu và giải thích một lần nữa rồi hỏi cô.
Hạ Du gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”
“Đến lượt cô.”
Hạ Du lại bước lên ván trượt, chỉ cần một cú đẩy nhẹ, chiếc ván đã trượt về phía trước. Sau khi trượt một đoạn thẳng mượt mà, cô đến chỗ rẽ. Hạ Du nhớ lại động tác và tư thế của Hứa Bạch Nghiên, lần này cô đã hoàn thành cú vào cua một cách trơn tru!
Khi trượt thẳng lại, cô theo bản năng nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên ở gần đó.
Hứa Bạch Nghiên nhận thấy ánh mắt của cô, khóe miệng khẽ cong lên.
“Huấn luyện viên, được không ạ! Vừa nãy được không?” Hạ Du hỏi với vẻ mong chờ.
Nụ cười trên mặt Hứa Bạch Nghiên thu lại một chút, anh lấy lại vẻ uy nghiêm của một người thầy để tránh cho cô quá đắc ý: “Cũng tạm, tàm tạm thôi.”
Nhưng hai chữ tàm tạm đã đủ khiến Hạ Du rất vui rồi.
Hứa Bạch Nghiên nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng cũng không khỏi vui theo, thậm chí còn muốn vui hơn nữa. Lần hiếm hoi anh không suy nghĩ nhiều nên bèn hỏi: “Cô có muốn tiến xa hơn, học những động tác khó hơn không?”
“Hả?”
Hứa Bạch Nghiên hắng giọng, cúi đầu nhìn cô: “Tôi nói là nơi này bị hạn chế không thích hợp. Cô có thể đến một sân trượt ván chuyên nghiệp để học thêm vài động tác.”
“Tôi có thể sao?”
“Có gì mà không thể.” Hứa Bạch Nghiên nhìn đồng hồ: “Vừa hay bây giờ tôi đang định đến sân trượt ván. Cô muốn đi cùng không? Buổi chiều có phải làm việc không?”
Hạ Du đang có cảm hứng thành công, nhất thời quên cả sự ngại ngùng với anh: “Lát nữa tôi không phải làm việc! Tôi có thời gian!”
“Ồ, vậy đi thôi.”
“Vâng, để tôi đi lấy túi xách đã.”
Hạ Du tiện tay đặt chiếc ván trượt xuống chân anh rồi đi vào nhà lấy túi xách nhỏ. Vừa chuẩn bị đi cùng anh, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên mình: “Tiểu Du.”
Tống Dư An hôm nay lại đến tiệm Summer. Nụ cười của Hạ Du hơi cứng lại: “Anh Dư An, sao anh lại đến đây?”
Tống Dư An bước tới: “Đến tìm em. Chiều nay em có rảnh không?”
“À, có chuyện gì sao…”
“Mẹ anh nói cần gấp một vài loại mỹ phẩm và túi xách để tặng người khác. Anh muốn đến cửa hàng miễn thuế xem thử, nhưng mấy thứ đó anh không rành lắm nên muốn hỏi xem em có thể giúp anh không, đi cùng anh nhé.”
Hạ Du sững sờ, theo bản năng liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Nhưng mà em vừa định đi luyện tập trượt ván với huấn luyện viên.”
“Vậy sao, hôm nay nhất định phải đi sao? Mẹ anh cần gấp nên…”
Lòng Hạ Du rất muốn đi trượt ván, nhưng mẹ của Tống Dư An thường ngày rất quan tâm cô, cô không muốn làm ngơ. Cô mím môi, lại nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên: “Huấn luyện viên, vậy tôi có thể…”
“Đồ có gấp đến mấy cũng không thể mua hôm nay mà gửi đi được.” Hứa Bạch Nghiên đột ngột lên tiếng: “Ngày mai tôi không có thời gian.”
Hạ Du lập tức méo mặt: “Vậy… ngày kia thì sao ạ?”
“Ngày kia cũng không có.”
“Ngày kia kia?”
Hứa Bạch Nghiên thờ ơ đáp: “Không có.”
Hạ Du thở dài, đành bỏ cuộc.
Tống Dư An thấy vẻ mặt cô buồn bã như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Anh nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Thì ra anh cũng dạy trượt ván à?”
Hứa Bạch Nghiên liếc anh một cái.
Tống Dư An nói: “Tôi cứ nghĩ anh chỉ dạy lướt sóng thôi.”
Hứa Bạch Nghiên nhàn nhạt nói: “Tôi thích dạy gì thì dạy.”
Không khó để nhận ra sự gay gắt trong lời nói của người đàn ông trước mặt. Nụ cười trên mặt Tống Dư An dần biến mất: “Huấn luyện viên Hứa, gửi bưu điện thì không thể đến ngay được nhưng hôm nay tốt nhất nên gửi đi. Liệu anh có thể dạy Tiểu Du vào lần khác không? Tôi thấy cô ấy thật sự rất muốn học.”
“Tôi không rảnh.” Hứa Bạch Nghiên cảm thấy khó chịu trong lòng, bèn nói: “Tôi nhớ anh có một người bạn gái đúng không, sao không nhờ cô ấy giúp?”
“Cô ấy hôm nay không có ở đây.”
“Ồ, thì ra là đến tìm người thay thế.”
Sắc mặt Tống Dư An đột nhiên thay đổi: “Anh–”
Hứa Bạch Nghiên không thèm nhìn anh nữa mà quay sang cô gái nhút nhát bên cạnh: “Hạ Du, chỉ có hôm nay thôi, cô học thì học, không học thì thôi.”
Không khí trở nên căng thẳng, Hạ Du đứng kẹt ở giữa, đồng tử co lại. Người thay thế… Là mình sao?
Hạ Du mím môi nhìn Tống Dư An.
Tống Dư An thì không muốn nói thêm với Hứa Bạch Nghiên nữa, bèn kéo cổ tay cô: “Đi thôi.”
“Anh Dư An…”
“Lát nữa anh đưa em về.”
Tống Dư An kéo Hạ Du đi thẳng ra ngoài. Hứa Bạch Nghiên thấy vậy thì càng bực mình. Người này tối hôm đó than vãn một mình là vô ích sao, vừa gặp lại đã mềm lòng rồi?
Hơn nữa, việc học với anh dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Có biết bao nhiêu người cầu xin anh dạy đó!
“Hạ Du!” Hứa Bạch Nghiên theo phản xạ bước lên định giữ cô lại. Anh không để ý chiếc ván trượt đang ở trước mặt mình, một chân giẫm lên mép ván. Chiếc ván tức thì chổng lên, anh mất thăng bằng, mắt cá chân bị trẹo mạnh sang một bên!
“Ối! Anh Nghiên!!!” Hà Gia Sâm vừa mới chạy tới đã chứng kiến cảnh tượng thiên tài trượt ván tưởng như đi trên mặt đất bằng phẳng của mình bị một chiếc ván trượt làm cho vấp ngã, anh ta kinh hãi chạy tới.
Hạ Du cũng sững sờ, vội quay đầu lại: “Huấn luyện viên?!”
Tống Dư An cũng quay đầu lại theo, còn chưa kịp phản ứng thì tay anh đã bị cô dứt mạnh ra.
Một hành động rất xa lạ.
Anh sững sờ một lúc, ngước lên thì thấy Hạ Du đã vội vã chạy trở lại.
*
Bệnh viện số 3 Hải Thành.
Hạ Du đứng ngoài hành lang, lòng nóng như lửa đốt, nhìn vào căn phòng cấp cứu. Lúc này, Hứa Bạch Nghiên đang ngồi trên giường bệnh, một chân gác lên, sắc mặt tái mét, để mặc bác sĩ băng bó và cố định mắt cá chân.
Cô liếc nhìn vẻ mặt của Hứa Bạch Nghiên, đầu óc rối bời. Chỉ có ba từ rõ ràng nhất: Chết tiệt rồi. Đây là chân của Hứa Bạch Nghiên, anh ấy còn phải lướt sóng nữa chứ.
Làm sao đây… Dù thế nào thì cũng là vì cô mà thành ra thế này. Cô đáng chết lắm.
“Tiểu Du, của em này.” Tống Dư An đi từ đầu hành lang đến, đưa cho cô một chai nước.
Hạ Du xua tay: “Anh Dư An, hôm nay xem ra em thật sự không thể đi mua đồ với anh được rồi. Hay là… anh đợi một chút, hoặc là đợi chị Ân Cẩn về. Thật ra em cũng không rành lắm về túi xách đâu, anh có thể hỏi chị ấy, rủ chị ấy đi cùng.”
Tống Dư An biết giờ cô không có tâm trạng. Dù trong lòng không thoải mái nhưng anh cũng không miễn cưỡng: “Được, chuyện này cứ để sau vậy. Anh ấy thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói mắt cá chân bị bong gân, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Hay anh về trước đi, em muốn đợi huấn luyện viên ở đây.”
Tống Dư An nhìn cô một lúc rồi gật đầu: “Có chuyện gì thì gọi cho anh nhé.”
“Vâng.”
Sau khi Tống Dư An đi, Hạ Du bước vào phòng bệnh. Chân của Hứa Bạch Nghiên đã được cố định xong, bác sĩ đang dặn dò anh vài điều cần chú ý. Hạ Du đứng lặng lẽ một bên không dám lên tiếng.
“Anh, anh thật là đỉnh của chóp, làm sao mà anh có thể bị ván trượt làm bị thương được vậy, trời ơi! Có nói ra chắc cũng không ai tin đâu.” Hà Gia Sâm cũng đưa Hứa Bạch Nghiên đến bệnh viện, vừa nói vừa gõ điện thoại lách tách, tường thuật lại cảnh tượng kinh thiên động địa mà anh ta đã thấy hôm nay trong nhóm chat!
Hứa Bạch Nghiên không thèm để ý đến anh ta, mặt vẫn cau có như chết.
Hà Gia Sâm cũng chẳng thèm để ý, gõ xong một tràng chữ rồi tiện thể chụp vài tấm ảnh ở các góc khác nhau của chân anh, hào hứng gửi vào nhóm chat: “Đúng là không ai tin, em phải cho họ xem bộ dạng tàn tạ sau trận chiến của anh mới được!”
Hà Gia Sâm càng hào hứng, sắc mặt Hạ Du lại càng tái nhợt.
“Huấn luyện viên, bây giờ anh có đau không?” Đợi bác sĩ đi rồi, Hạ Du mới cẩn thận rón rén đến gần hỏi một câu.
Hứa Bạch Nghiên cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh ngước mắt nhìn cô một cái: “Cô nói xem.”
“…Nhìn có vẻ đau lắm.”
“Ừm, hay rồi, cô cũng không cần học trượt ván nữa.” Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nói: “Vậy sao còn ở đây, không đi với anh Dư An của cô à?”
Bình luận về “Chương 15: Bị Thương”
Đăng nhập để bình luận