Hạ Du biết chắc chắn cô đã làm Hứa Bạch Nghiên phật lòng rồi.
Chắc hẳn anh sẽ nghĩ cô không biết điều. Anh định dạy cô, nhưng cô lại muốn đi với người khác…
Thật ra buổi trưa hôm đó, khi Tống Dư An kéo tay cô đi, cô đã định từ chối anh ấy rồi. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô luôn quen nghe lời Tống Dư An nên chữ “không” cứ nghẹn lại, không thể nói ra nhanh được. Thế là cô đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, dẫn đến việc Hứa Bạch Nghiên tức giận, giẫm lên chiếc ván trượt cô để dưới đất và làm trẹo mắt cá chân quý giá của mình.
Rời khỏi bệnh viện, Hà Gia Sâm đưa Hứa Bạch Nghiên về nhà, còn Hạ Du cũng về chỗ ở của mình. Vừa về đến, cô đã nằm vật ra giường, trong đầu chỉ toàn hình bóng Hứa Bạch Nghiên, cảm giác vô cùng chán nản.
Bác sĩ nói chân của anh sẽ không thể hoạt động bình thường trong một hai tuần, vậy thì càng khỏi nói đến chuyện lướt sóng. Hiện tại, anh hẳn đang giúp Trình Lập dạy học đúng không? Vậy nếu không dạy được, tiền lương cũng sẽ mất sao?
Hơn nữa, anh rất tốt với cô. Anh không chỉ dạy cô trượt ván miễn phí mà lần trước khi cô say, anh còn đưa cô về để đảm bảo an toàn… Càng nghĩ càng rối, Hạ Du càng cảm thấy áy náy.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, cô đã dậy từ rất sớm. Cô ra ngoài mua một ít thuốc bổ và trái cây, sau đó gọi điện cho kk.
Mọi người đều đã biết chuyện của Hứa Bạch Nghiên từ hôm qua, nên khi Hạ Du hỏi địa chỉ nhà anh để đến tặng chút trái cây, kk vui vẻ cho cô địa chỉ.
“Cậu ấy có nhiều tính nết quái gở lắm, không thích người lạ đến nhà đâu. Em cứ gửi cho bảo vệ là được, chỉ cần có lòng là đủ rồi.”
“Hạ Du, em không cần tự trách đâu. Cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian không đi dạy cũng không sao, chuyện tiền lương không phải vấn đề đâu.”
Hạ Du ban đầu nghĩ kk chỉ an ủi mình thôi, vì làm gì có ai lại không quan tâm đến tiền lương. Nhưng hai mươi phút sau, khi Hạ Du đi taxi đến nơi thì cô đã hiểu rõ lời nói đó.
Cô không quá quen thuộc với Hải Thành, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nơi Hứa Bạch Nghiên ở không hề rẻ chút nào.
Nơi này là khu biệt thự Vịnh Lâm Đình. Chiếc taxi vừa rồi đi dọc theo con đường ven biển tuyệt đẹp, cây xanh rợp bóng, từng ngọn cỏ cành cây đều được cắt tỉa gọn gàng.
Xe dừng lại ở cổng chính của khu dân cư. Cánh cổng vòm lộng lẫy với mặt ngoài màu trắng tinh khôi kết hợp những đường nét sẫm màu, hướng thẳng ra khung cảnh biển tuyệt đẹp ở phía xa.
Tài xế nói xe bên ngoài không thể vào được. Hạ Du cũng nhớ lời dặn của kk nên sau khi xuống xe, cô đi đến phòng bảo an hỏi xem có thể gửi đồ ở đây không. Người bảo vệ tuân thủ nghiêm ngặt quy định, nói rằng cần có sự cho phép của chủ nhà và lập tức gọi điện.
“Cô Hạ phải không ạ? Anh Hứa cho phép cô vào.” Gác máy xong, người bảo vệ nói.
Vào trong sao?
Chị kk trước đó đã nói anh không thích người khác đến nhà. Nhưng nghĩ lại, tình trạng của Hứa Bạch Nghiên hiện tại rất bất tiện nên việc anh bảo cô mang đồ vào cũng hợp lý.
Hạ Du gật đầu: “Vâng, vậy tôi mang vào đây.”
“Mời cô lên xe, tôi sẽ đưa cô đi.”
“Hả?”
Người bảo vệ không để cô kịp thắc mắc đã mở cổng và dẫn cô đến chiếc xe điện bên cạnh.
Ngơ ngác ngồi lên xe, Hạ Du thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã không khách sáo với người bảo vệ. Bởi vì khu dân cư này rất rộng lớn, mỗi căn biệt thự đều là biệt thự đơn lập, mỗi căn đều cách nhau một khoảng đủ xa để không làm phiền đến nhau. Nếu đi bộ, mang theo đống đồ này chắc cô sẽ chết vì mệt.
“Cô Hạ, đến nơi rồi ạ.” Vài phút sau, chiếc xe điện dừng lại, người bảo vệ lễ phép nói.
Hạ Du cảm ơn, từ chối lời đề nghị giúp xách trái cây của anh ta rồi tự mình đi đến cổng ấn chuông.
Tiếng chuông cửa trầm lắng vang lên, vài giây sau, cánh cổng sân mở ra. Cô thò đầu vào nhìn không thấy ai, bèn bước theo con đường lát đá vào trong.
Cuối con đường là bậc thang, đi lên mới đến cửa chính. Cửa không khóa, Hạ Du khẽ đẩy một cái, cửa liền hé ra.
“Huấn luyện viên?” Cô nhỏ giọng gọi nhưng không có ai đáp lại.
Cô liền đi thẳng vào trong.
Ngay lối vào là ba chiếc ván lướt sóng, rất sạch sẽ và không có dấu hiệu đã được sử dụng. Có lẽ chúng là hàng để sưu tầm. Hạ Du không nhịn được tiến lại gần để ngắm nhìn một chút, sau đó mới cởi giày đặt sang một bên. Cô không thấy dép đi trong nhà, cũng không thấy Hứa Bạch Nghiên, nhất thời không biết có nên đi tiếp không.
Đúng lúc cô định lấy điện thoại gọi cho Hứa Bạch Nghiên, một giọng nói từ phía trong vọng ra: “Dép ở ngăn tủ thứ hai bên tay phải của cô.”
“…Vâng!”
Hạ Du hiểu rằng anh bất tiện di chuyển nên mới chỉ dẫn từ xa. Cô vội vàng đặt đồ xuống và đi tìm dép.
Dép trong tủ đều là dép nam, Hạ Du chọn một đôi tương đối nhỏ. Sau khi thay xong, cô xách trái cây và thuốc bổ đi vào.
Căn nhà to thật… Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hạ Du sau khi bước qua lối vào.
Trước mắt cô là một phòng khách khổng lồ, trần nhà cao bằng hai tầng, ba mặt đều là cửa sổ kính lớn, một chiếc ghế sofa hình bán nguyệt, cầu thang kéo dài lên tầng hai và cả một bức tường dùng để trưng bày dụng cụ lướt sóng…
Đồ đạc không nhiều, phong cách tối giản với những đường nét gọn gàng và nhiều khoảng trống khiến căn nhà trông rộng rãi hơn. Nhưng nó không hề xuề xòa mà cho thấy chủ nhân đã rất dụng tâm khi thiết kế.
“Chuyện tiền lương không phải vấn đề đâu.”
Hạ Du giờ đã hoàn toàn hiểu lời nói của chị kk – Hứa Bạch Nghiên không hề thiếu tiền.
Tuy nhiên, việc anh có thiếu tiền hay không là một chuyện, còn việc cô gián tiếp khiến anh bị thương lại là chuyện khác…
“Huấn luyện viên.” Hạ Du đứng trước ghế sofa, nhìn Hứa Bạch Nghiên đang ngồi trên đó.
Hôm nay anh mặc đồ ngủ, bộ dài tay dài quần màu trắng bạc, chất liệu trông vô cùng mềm mại. Một chân anh gác lên ghế sofa, mắt cá chân đã được cố định, bên cạnh còn đặt một đôi nạng.
Không nhìn chân thì anh là một công tử hào hoa phong nhã.
Nhìn vào chân thì lại thấy anh thật thảm hại.
“Tôi mang một chút trái cây và thuốc bổ đến cho anh.” Hạ Du bước tới đặt đồ lên bàn trà rồi đứng thẳng. “Hôm nay anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Hứa Bạch Nghiên dựa lưng vào ghế, giọng điệu thẳng thừng: “Chưa.”
“…Ồ, mắt cá chân đúng là chỗ không dễ lành.” Hạ Du mím môi, nhất thời không biết nói gì, cảm thấy có chút ngượng.
Hứa Bạch Nghiên cũng không nói gì, như cố ý để không khí ngượng ngùng lan tỏa.
Sau một lúc lâu im lặng, Hạ Du không chịu nổi nữa, đành đánh liều nói một câu: “Cái đó, anh ăn sáng chưa ạ?”
“Chưa. Cô mang đến à?”
Hạ Du sững sờ. Cô hỏi câu đó chỉ là để tìm chuyện nói thôi. Cô chỉ mang theo trái cây và thuốc bổ đến thăm anh.
“…Tôi không mang bữa sáng. Nhưng anh muốn ăn gì, tôi có thể đi mua.” Cô vội vàng bổ sung.
Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nói: “Khu này không có bán đồ ăn sáng.”
Hạ Du sờ mũi: “Vậy trong bếp có gì không ạ? Tôi vào xem được không?”
Lại là một khoảng im lặng dài. Đúng lúc Hạ Du nghĩ rằng anh sẽ từ chối và bảo cô rời đi, Hứa Bạch Nghiên lại gật đầu một cách vô cảm.
Hạ Du lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh muốn ăn loại trái cây nào, tôi tiện thể cắt cho anh luôn!”
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn giỏ trái cây đủ màu sắc cô mang đến: “Tùy cô đi.”
“Được ạ! Vậy nhà bếp ở đâu?”
Hứa Bạch Nghiên chỉ tay về bên phải.
“Huấn luyện viên, anh đợi tôi một chút nhé!”
Cái bóng màu vàng cam xách giỏ trái cây nặng trĩu đi về phía nhà bếp. Hứa Bạch Nghiên dõi theo cô. Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng tâm trạng u uất suốt cả đêm lại đột nhiên tốt hơn một cách khó hiểu.
Đinh.
Điện thoại bỗng khẽ reo.
Hứa Bạch Nghiên thu lại ánh mắt, thấy tin nhắn từ Hà Gia Sâm: 【Anh, anh muốn ăn gì, lát nữa em mang qua cho [ảnh] [ảnh]】
Hà Gia Sâm gửi hình ảnh các món ăn khác nhau của một quán ăn sáng.
Hứa Bạch Nghiên: 【Không cần】
Hà Gia Sâm: 【Gọi đồ ăn ngoài rồi?】
Hứa Bạch Nghiên không nói phải cũng không nói không mà chỉ gửi: 【Có đồ ăn rồi】
Hà Gia Sâm: 【Ồ… Được rồi! Thế anh có muốn uống gì không, cà phê? Trà sữa? Nước ép trái cây? Em mang đến cho】
Hứa Bạch Nghiên: 【Không cần, đừng đến】
*
Trong tủ lạnh của Hứa Bạch Nghiên không có nhiều nguyên liệu, nhưng cũng đủ để làm một bữa sáng thịnh soạn. Sau khi loay hoay một lúc, Hạ Du bày thức ăn ra đĩa và đặt lên bàn ăn rồi quay lại bên cạnh Hứa Bạch Nghiên.
“Có thể ăn được rồi.”
Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng gật đầu, đưa tay lấy nạng, chống một chân đứng dậy rồi đặt nạng vào nách. Cây nạng này là do Trình Lập mang đến tối qua, đây là lần đầu tiên anh dùng nên còn rất lúng túng.
Hạ Du nhìn anh nhíu mày liền biết anh không quen dùng. Sợ anh lại ngã và làm vết thương nặng hơn, cô vội tiến đến gần đưa tay ra đỡ.
Thế là, Hứa Bạch Nghiên liếc mắt đã thấy hàng lông mi cong dài như cánh quạt của cô và cả đôi má hơi phồng lên vì mím môi. Dưới ánh sáng ngoài trời, anh thậm chí còn nhìn thấy cả những sợi lông tơ nhỏ.
Một quả đào lông xù sao?
“…”
Hứa Bạch Nghiên chợt mất tập trung, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh vẫn còn đang giận, không nên cảm thấy… cái thứ này chết tiệt, có chút đáng yêu.
“Để tôi đỡ anh nhé?” Hạ Du thấy anh loay hoay mãi không bước được nên liền hỏi.
Hứa Bạch Nghiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Cũng được, tôi dùng cái này không quen.”
“Tôi nhìn ra rồi.”
“…”
Phòng khách quá rộng, đi đến phòng ăn cũng tốn chút công sức. Hứa Bạch Nghiên ngồi xuống, khẽ thở phào một hơi. Khi nhìn thấy những món ăn trên bàn, anh khẽ nhướng mày.
“Trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể làm được thế này sao?”
Trong đĩa có hai phần bánh mì nướng. Một phần xếp chồng lên nhau là thịt xông khói, trứng ốp la, rau và phô mai. Phần còn lại thì phết mứt việt quất rồi xếp những lát dâu tây tươi và quả việt quất gọn gàng lên trên.
Cách trang trí rất đẹp mắt, hơn nữa cô còn làm thêm một bát sữa chua trái cây.
Được khen ngợi, Hạ Du có chút ngượng: “Thật ra cái này đơn giản lắm, tôi thấy trong tủ lạnh anh có gì thì tôi cho vào thôi.”
Hứa Bạch Nghiên “ồ” một tiếng, ngước mắt nhìn cô: “Cô ăn sáng chưa?”
“Cũng coi là rồi… tôi đã ăn trái cây rồi.”
Để đảm bảo những loại trái cây anh ăn đều ngon, cô đã nếm thử từng loại khi mua.
“Đi lấy thêm một cái đĩa nữa.”
“Hả?”
Hứa Bạch Nghiên thản nhiên nói: “Cô làm nhiều quá, tôi ăn không hết, một nửa còn lại cô ăn đi.”
“A… cảm ơn anh.”
Một phút sau, Hạ Du ngồi xuống đối diện anh. Trong đĩa cô là chiếc bánh mì nướng vị việt quất do chính tay cô làm. Cô còn chưa ăn được mấy miếng thì điện thoại reo lên. Không phải điện thoại của cô, mà là của Hứa Bạch Nghiên. Cô lén liếc nhìn anh, thấy anh khẽ nhíu mày rồi nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”
Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì, lông mày của Hứa Bạch Nghiên càng nhíu chặt hơn: “Không về… Có chuyện… Đương nhiên là chuyện quan trọng… Giang Thành cũng không đi được, bận lắm… Ồ, mọi người không cần qua thăm tôi đâu… Để sau nói tiếp.”
Cuộc gọi kéo dài hai phút rồi kết thúc. Từ những lời ngắn ngủi của anh, Hạ Du lại cảm thấy thêm chút áy náy. Chẳng hạn như anh nói có việc không về, vậy việc của anh bây giờ chẳng phải là vết thương ở chân sao.
“Huấn luyện viên.”
“Ừ.”
“Có phải là điện thoại từ gia đình anh không?”
Hứa Bạch Nghiên dừng ăn: “Sao thế?”
“Anh không về, cũng không cho họ đến đây, có phải là sợ họ thấy anh bị thương không?” Hạ Du hỏi.
Hứa Bạch Nghiên đáp: “Sợ họ làm phiền tôi.”
Khẩu thị tâm phi. Hạ Du nghĩ thầm, anh chắc chắn là chỉ báo tin tốt mà giấu tin xấu. Nhưng không nói cho người nhà biết mình bị thương, một mình ở nhà vất vả như vậy thật đáng thương.
“Chuyện hôm qua, tôi xin lỗi anh. Thật ra sau đó tôi cũng không muốn đi với anh Dư An…”
Hứa Bạch Nghiên nói: “Cô chắc chắn không phải vì sắc mà quên cả chuyện học chứ?”
“Không phải, không phải, đương nhiên không phải rồi. Anh bằng lòng dạy tôi, tôi vui lắm, sao dám coi thường chứ.” Hạ Du vội đặt dao nĩa xuống giải thích: “Hơn nữa anh Dư An cũng không phải là sắc… Tôi không phải vì thích anh ấy mà đi giúp đâu, là vì đó là chuyện của mẹ anh ấy.”
“Thật sao.”
Hạ Du gật đầu chắc nịch, rồi nói nhỏ: “Vậy anh có thể đừng giận tôi nữa được không?”
Hứa Bạch Nghiên không nói gì, chỉ nhìn cô gái đối diện hơi nghiêng đầu, đầy mong đợi nhìn anh. Trong lòng anh lại đột nhiên thoải mái hơn một chút.
“Đợi khi nào anh khỏe lại rồi dạy tôi trượt ván được không?”
Hứa Bạch Nghiên giữ vẻ mặt nghiêm nghị và thu lại ánh mắt: “Để sau nói đi, vết thương này không thể khỏi nhanh được đâu.”
“Sẽ nhanh thôi mà, bác sĩ nói nếu anh dưỡng thương tốt thì hai tuần là khỏi, nhanh thì một tuần cũng có thể!” Hạ Du nói một cách nghiêm túc: “Những ngày này anh đừng di chuyển lung tung nữa. Thế này đi… để bày tỏ lòng xin lỗi, tôi có thể lo chuyện ăn uống cho anh.”
Chiếc nĩa trong tay Hứa Bạch Nghiên hơi khựng lại: “Cô lo sao?”
“Vâng, ở đây chắc giao đồ ăn ngoài cũng chậm lắm nhỉ. Anh có thể báo trước một chút muốn ăn gì, tôi sẽ mang đến cho anh, hoặc… nấu tại chỗ cũng được, tay nghề của tôi cũng ổn lắm.”
*
Vì áy náy, lại thêm mong muốn Hứa Bạch Nghiên sẽ tiếp tục dạy mình lướt sóng, Hạ Du nhanh chóng quyết định sẽ lo chuyện ăn uống cho anh. Buổi chiều khi quay lại tiệm Summer làm việc, cô vẫn đang nghĩ xem buổi tối nên mua nguyên liệu tươi sống ở đâu.
“Chị kk, em hỏi chút ạ.”
Kk vừa đi vào: “Gì thế? Em nói đi.”
Hạ Du hỏi: “Chị có biết gần đây có chợ nào lớn không?”
Kk: “Chợ hả, ở ngã tư giao với đường Hoài Sâm có một cái. Đi xe đạp khoảng bảy, tám phút là tới. Sao thế? Em định mua rau à?”
Hạ Du gật đầu: “Em muốn mua một ít xương tươi để hầm canh. Huấn luyện viên đang thế này, em phải làm gì đó chứ…”
“Hầm canh à?” kk hiểu tính cách của Hạ Du, việc cô cảm thấy áy náy và muốn làm những điều này là chuyện bình thường. Nhưng đối tượng lại là Hứa Bạch Nghiên, vậy thì cô không cần phải làm đâu vì người đó rất có thể sẽ không cảm kích.
“Không cần đâu, em xem ở đây làm gì có bếp. Mà cho dù có, nấu xong rồi mang đến đó cũng phiền lắm.” kk an ủi: “Không sao đâu, cậu ấy sẽ không tính toán với em đâu, cứ yên tâm.”
“Đúng vậy, Hạ Du à, em đừng bận tâm đến cậu ta. Cứ để cậu ta tự lo liệu.” Trình Lập đang lau ly cũng nói theo.
“Không sao đâu, đó là việc em nên làm.” Hạ Du nói: “Hơn nữa không cần có bếp ở đây. Em có thể mang nguyên liệu đến bếp nhà huấn luyện viên để nấu luôn.”
Kk sững người: “Hả? Nấu ăn ở nhà cậu ấy à?”
“Vâng.”
“A Nghiên nói à?”
“Huấn luyện viên nói bếp có thể dùng, đồ dùng cũng đầy đủ.”
Kk chớp mắt hai cái, quay sang nhìn Trình Lập. Chẳng cần đoán, cả hai đều thấy từ “kỳ lạ” trong mắt đối phương.
Không phải Gia Sâm đến đưa cơm mỗi ngày sao? Sao đột nhiên lại làm mình làm mẩy, nhất quyết đòi ăn đồ của cô gái nhỏ làm chứ? Không đúng, vấn đề là bình thường cậu ấy không thích người khác đến nhà, sao lần này lại cho phép một cô gái đến nhà mình chứ?
Hạ Du không để ý đến biểu cảm của kk và Trình Lập. Khi biết có một cái chợ gần đó, cô cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hứa Bạch Nghiên.
【Huấn luyện viên, khoảng 5 giờ 30 chiều nay tôi đến nhà anh được không?】
Khoảng hai, ba phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời: 【Mật mã là 0001, tự vào đi】
Bình luận về “Chương 16: Làm Mình Làm Mẩy”
Đăng nhập để bình luận