Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 17: Phòng Tắm

Buổi tối khi đến Vịnh Lâm Đình lần nữa, Hạ Du đã quen thuộc hơn rất nhiều. Chắc người bảo vệ cũng đã được Hứa Bạch Nghiên dặn dò trước nên khi thấy cô thì anh ta chào hỏi rất nhiệt tình, còn giúp cô xách túi đồ ăn bỏ lên xe đưa đón.

Gió đêm thổi hiu hiu, mang theo chút hơi nóng đặc trưng của Hải Thành. Nhưng vừa bước vào nhà Hứa Bạch Nghiên, cô lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh phả vào. Điều hòa trong nhà anh bật mạnh thật.

“Huấn luyện viên, huấn luyện viên?” Hạ Du gọi hai tiếng nhưng không ai đáp. Cô bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh để thông báo rằng cô đã đến. Sau đó cô cất điện thoại, tự mình vào bếp làm bữa tối.

Rửa rau, cắt rau, bắt đầu nấu nướng… Hạ Du nhớ lại một vài sở thích của anh khi ăn cơm cùng nhau trước đây: anh thích ăn cay nhưng không thích tỏi và hành lá. Vì vậy cô cho nhiều ớt hơn, còn các loại gia vị khác thì nêm nếm cẩn thận.

Khoảng một tiếng sau, ba món ăn đã hoàn thành. Món canh hầm xương thứ tư vẫn đang om trong nồi, Hạ Du định đợi Hứa Bạch Nghiên ngồi vào bàn rồi mới múc ra để canh không bị nguội. Nhưng anh… hình như vẫn chưa xuất hiện.

Hạ Du đi ra phòng khách lấy điện thoại, thấy anh cũng không trả lời tin nhắn của mình nên cô gọi thẳng cho anh. Kết quả là không ai bắt máy.

Có chuyện gì vậy nhỉ? Hạ Du lập tức cảm thấy lo lắng. Anh biết giờ này cô sẽ đến nhà nấu cơm, chắc chắn anh sẽ không ra ngoài. Vậy nếu ở nhà, tại sao lại không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Hạ Du lập tức nhìn một vòng quanh tầng một, không thấy ai, vậy chắc là anh ở trên lầu rồi. Cô bước lên cầu thang thì có chút do dự. Tự ý đi lung tung vào khu vực riêng tư của người khác chắc chắn là không đúng. Nhưng dù sao anh cũng là bệnh nhân, nhỡ chẳng may lại ngã ở đâu đó thì sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Du không chần chừ nữa mà cô bước lên lầu.

Đây là lần đầu tiên cô đến, hoàn toàn không quen thuộc nên chỉ có thể tìm từng phòng một. Hai phòng đầu tiên là một phòng làm việc và một phòng khách không có giường, mãi đến phòng thứ ba, Hạ Du mới xác nhận đây là phòng ngủ chính của Hứa Bạch Nghiên. Bởi vì đèn ở bên cạnh đang bật, còn có một mùi hương nhẹ nhàng, hình như là từ cây nến thơm đặt bên cạnh.

Hạ Du lại gọi một tiếng huấn luyện viên rồi bước vào thêm vài bước. Cô nhìn thấy tấm rèm cửa đóng kín, ở giữa phòng là một chiếc giường lớn có vẻ hơi lộn xộn… Bộ chăn ga gối đệm màu trắng kem, chiếc chăn được lật ra một nửa giống như vừa mới rời giường. Cuối giường là bộ đồ ngủ, có lẽ vừa thay ra rồi vứt bừa.

Ở một bên khác của giường, trên tường có một màn hình chiếu lớn. Trước màn hình là một chiếc ghế lười lớn, trên sàn là vài chiếc tay cầm chơi game.

Đây là một căn phòng rất đàn ông, mang tính riêng tư cao. Hạ Du cảm thấy rất đường đột khi đứng ở đây.

Vì vậy cô không dám nhìn kỹ, xác nhận anh không ở trong phòng thì định quay ra ngoài. Nhưng vừa quay đầu, cô chợt nhận ra cửa phòng tắm đang đóng.

Có khi nào anh ngã trong phòng tắm không?

Tim cô bỗng thắt lại. Hạ Du bước nhanh đến cửa, giơ tay gõ: “Có ai không ạ?”

Không ai trả lời. Có thể là anh đã ngất xỉu vì ngã hoặc không ở trong đó. Hạ Du quyết định mở cửa xem thử.

Cô lấy một tay che nửa mặt, để đề phòng nhìn thấy những thứ không nên thấy, tay còn lại ấn tay nắm cửa.

“Hả?”

Ngay lúc đó, một lực không thuộc về cô kéo cánh cửa vào trong. Hạ Du hơi trợn mắt, chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng hơi nước từ trong khe cửa xông thẳng vào mặt.

Hơi nước trong lành, lạnh lẽo, còn pha lẫn chút hương cam chanh thoang thoảng. Mùi hương này cô rất quen thuộc, vì nó chính là mùi trên người Hứa Bạch Nghiên.

“Cô đang rình mò đấy à?”

Một giọng nói từ trên đầu cô vang lên.

Hạ Du kinh hoảng ngước mắt lên, phát hiện Hứa Bạch Nghiên đang đứng sau cánh cửa. Anh hình như vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt và… không mặc áo trên!

“A!”

Theo phản xạ, cô đẩy cửa. Người đứng sau cánh cửa bị đẩy trúng, cơ thể nghiêng ra sau.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Du nhận ra người sau cửa là bệnh nhân. Cô vội vàng đưa tay ra kéo anh lại! Nhưng không kéo được anh mà lại bị lực kéo ngược về phía sau!

Bốp! Rầm!

Hai tiếng vang lên gần như cùng một lúc.

Một tiếng là tiếng cửa phòng tắm đập vào tường.

Và một tiếng động bịch là cô và Hứa Bạch Nghiên cùng ngã xuống sàn!

Trời đất quay cuồng, thời gian dường như ngừng lại.

Hạ Du cứng đờ nhìn người đang nằm dưới mình, hơi thở cũng theo đó mà ngưng đọng. Cô cảm nhận lồng ngực dưới lòng bàn tay mình vô cùng ấm áp, thậm chí đầu ngón tay còn cảm nhận được sự đàn hồi và săn chắc của nó.

“Anh, anh có sao không?!”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hạ Du lập tức ngồi dậy. Khi cô ngồi dậy, cô mới nhận ra một chân mình quỳ giữa hai chân anh, chân còn lại thì ở bên cạnh. Tư thế này khiến cô như đang ngồi trên đùi của Hứa Bạch Nghiên.

Cả hai đều mặc quần đùi. Phần chân vốn nhạy cảm và riêng tư nay lại dán chặt vào nhau mà không có bất kỳ rào cản nào. Cô cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc và nhiệt độ nóng bỏng từ chân anh sau khi tắm.

“Không chỉ rình mò, còn muốn tiếp tục ăn đậu hũ của tôi nữa à.” Giọng Hứa Bạch Nghiên khàn khàn pha lẫn hơi nước.

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt xuyên qua làn hơi nước mờ ảo bỗng dưng tạo ra một cảm giác đầy mê hoặc.

Hạ Du nuốt nước bọt, tim đập như trống: “Không, không phải… Tôi tưởng anh ngã trong phòng tắm nên muốn vào xem, tôi không hề có ý rình mò.”

Hứa Bạch Nghiên đưa tay chống ra sau để ngồi dậy. Ban đầu anh định trêu chọc khi thấy vẻ mặt cô, nhưng khi ngồi dậy, anh nhận ra tư thế một quỳ một ngồi của hai người càng làm họ gần nhau hơn. Ánh mắt hoảng loạn của cô khó lòng bỏ qua, làn da trắng mịn mềm mại trên chân cô lại càng…

Lông mày Hứa Bạch Nghiên giật nhẹ, lời muốn nói bỗng dưng nghẹn lại.

“Mắt cá chân của anh thế nào rồi?” Hạ Du bị anh nhìn đến tim run, tay cũng run theo. Nhưng cô không quên chuyện quan trọng lúc này. Cô vội vàng đứng dậy khỏi chân anh, quay người lại xem mắt cá chân của anh.

May mắn là mắt cá chân vẫn được cố định, trông có vẻ không có vấn đề gì.

“Có đau không? Có bị trẹo không?”

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên vô thức dừng lại trên đôi chân trắng nõn của cô hai giây rồi nhanh chóng dời đi. “Cũng ổn, không bị thương thêm.”

Hạ Du thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi đi đây!”

Vừa đứng dậy, cô chợt nhớ ra điều gì đó nên lại quay lại: “Khoan đã… Anh đứng dậy được không? Để tôi đỡ anh nhé?”

Hứa Bạch Nghiên ngước mắt nhìn cô: “Coi như cô còn có lương tâm.”

“…”

Hạ Du dịch chuyển đến bên cạnh anh, nhưng vì anh không mặc áo trên nên cô không biết đặt tay vào đâu.

“Sao, bây giờ mới biết ngại à?”

Hạ Du đã đủ ngượng ngùng rồi, bị anh nói vậy thì cô nóng bừng cả người: “Tôi không cố ý…”

Hứa Bạch Nghiên hừ cười một tiếng, đưa tay đặt lên vai cô để mượn lực đứng dậy. Tư thế này khá thích hợp vì Hạ Du không cần chạm vào anh. Cô chỉ việc coi mình là một cái nạng, giúp anh đi ra ngoài phòng tắm.

“Đến tủ thứ hai.”

“Ồ…”

Hạ Du đi trước một chút. Hứa Bạch Nghiên nhún nhảy một chân đến, mở tủ ra lấy một chiếc áo thun sạch. Vì anh chuẩn bị mặc đồ, Hạ Du bèn lùi lại một bước. Khi cúi đầu xuống, vòng eo của anh dễ dàng lọt vào tầm mắt cô.

Vai rộng, eo thon, những đường cơ bắp rõ nét. Nhưng không phải loại cơ bắp quá cường điệu mà là cơ mỏng. Khi mặc quần áo vào lại trông rất gầy… mang một vẻ đẹp vừa đủ.

“Cô nấu cơm xong rồi mới lên đây à?”

Hạ Du giật mình, vội vàng quay đi: “Vâng, thấy anh mãi không ra, tôi tưởng anh bị ngã ở đâu đó… Sao anh không nghe điện thoại của tôi?”

“Lúc tắm điện thoại để ở bên ngoài.”

“Anh bị như vậy thì tắm rửa kiểu gì? Không cẩn thận gì cả.”

“Yên tâm, tôi ngồi ở bồn tắm xả nước, không làm ướt chân.”

Hạ Du mím môi: “Được rồi… Vậy trước khi tắm thì sao, lúc tôi vừa đến có nhắn tin cho anh mà anh cũng không trả lời.”

Câu nói này mang một chút ý trách móc. Hứa Bạch Nghiên quay đầu nhìn cô.

Lúc cô đến thì anh đang ngủ. Sau khi tỉnh dậy, anh đã thấy tin nhắn, nhưng biết cô đang ở trong bếp nên không trả lời mà đi tắm luôn. Bây giờ thấy cô cau mày, anh hiếm khi nhận ra mình đã làm sai.

“Lúc tỉnh dậy tôi có thấy rồi, xin lỗi cô. Lần sau tôi sẽ trả lời kịp thời.”

Hạ Du khẽ sững sờ. Cô không ngờ Hứa Bạch Nghiên lại không hề cãi cọ mà trực tiếp xin lỗi. Điều đó khiến cô không thể trách móc thêm nữa, chỉ nói lí nhí: “Dù sao thì khi nào không tiện thì anh nhớ nói một tiếng, nếu không sẽ khiến người khác lo lắng.”

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô thêm một chút: “Ừm, tôi biết rồi.”

*

Sau khi thay quần áo, Hứa Bạch Nghiên chống nạng từ từ đi xuống lầu. Hạ Du đi bên cạnh, luôn theo sát anh đến tận bàn ăn.

Khi anh đã ngồi vào chỗ, Hạ Du múc một bát canh xương trong nồi ra cho anh.

Hứa Bạch Nghiên nhìn mâm cơm ba món một canh phong phú trước mắt, ăn thử hai miếng rồi có chút ngạc nhiên: “Tay nghề của cô cũng không tệ.”

Hạ Du nói: “Tạm thôi, hồi tiểu học bà nội đã dạy tôi rồi, khi đó tôi hay nấu.”

“Tiểu học à?” Hứa Bạch Nghiên khẽ nhíu mày: “Dạy một cô bé tí hon nấu ăn, nhà không có người lớn à?”

“Hồi nhỏ tôi sống với ông bà. Bố mẹ tôi… bận lắm.”

Hứa Bạch Nghiên không thể hiểu nổi, một cô gái nhỏ xíu như vậy sao phải vào bếp. Nhưng đây là chuyện gia đình người khác. Thấy vẻ mặt cô không muốn nói thêm, anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Lần sau không cần làm nữa đâu.”

“Hả?” Hạ Du hơi sững lại: “Không hợp khẩu vị của anh ạ?”

“Không phải. Chỉ là nấu ăn phiền phức. Tôi cũng không nhất thiết phải ăn đồ nóng. Nhưng cô phải nhớ không cần nấu không có nghĩa là cô không cần phải chịu trách nhiệm nữa. Cô vẫn phải đến.”

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô rồi bổ sung: “Cô có thể mua đồ ở nhà hàng ngoài rồi mang đến cho tôi.”

Hạ Du gật đầu: “Khi nào có thời gian thì tôi sẽ nấu, nếu không thì tôi sẽ mua đồ ăn ngoài. Chủ yếu là vì chân anh đang như vậy, uống chút canh xương hầm ở nhà sẽ tốt hơn…”

Ừm, cũng chu đáo đấy.

Khóe miệng Hứa Bạch Nghiên khẽ nhếch lên: “Cô đứng làm gì thế, đũa của cô đâu?”

“Tôi cũng ăn ạ?”

Hứa Bạch Nghiên: “Nhiều món thế này mà cô không ăn thì lãng phí lắm.”

Hạ Du: “Cũng đúng… Vậy tôi đi lấy đây.”

“Ừm.”

Hai người ngồi đối diện nhau lặng lẽ ăn cơm.

Ăn được nửa chừng, điện thoại của Hứa Bạch Nghiên đột nhiên rung lên một hồi. Anh liếc nhìn, thấy đó là tin nhắn từ nhóm chat.

【Anh Nghiên, chân anh sao rồi?? Bọn em đi thăm anh nhé?】

【Đúng đó, đúng đó, cả bọn đi đi! Chân anh ấy bị thương nên không thể đuổi chúng ta ra khỏi nhà được đâu】

【Thảm thế… lướt sóng cũng không lướt được, làm sao mà chơi trượt ván lại trẹo chân được hay vậy】

【Tội nghiệp quá! Rớt đài rồi!】

【Anh Nghiên, nhà anh không có ai, tối nay muốn ăn gì bọn em mang qua cho nhé】

【Được đó, cả bọn đi chăm sóc ông già cô đơn đi】

Một đám bạn bè xấu tính đang cười đùa trong nhóm chat. Ban đầu Hứa Bạch Nghiên lười trả lời, mãi đến khi Trình Lập bất ngờ xuất hiện và nói: 【Nhà cậu ấy không phải không có ai đâu】

【Còn ai nữa?】

【Chắc là người giúp việc, nhà Anh Nghiên còn ai nữa】

【Thật thê lương】

【Anh muốn ăn gì, em đi mua cho. Đừng khách sáo, chỉ cần anh khỏe lại dạy em vài chiêu là được rồi (loại không mất phí đó)】

【Em cũng vậy! Ngày mai đến lượt em! Em cũng muốn học vài chiêu (loại không mất phí đó)】

【+1】

【+1】

Hứa Bạch Nghiên cười lạnh, anh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh bàn ăn rồi gửi vào nhóm.

【Học trò của tôi đã đến từ sớm rồi, còn đến lượt mấy cậu sao?】

【?】

【???】

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 17: Phòng Tắm