Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 18: Xem Phim

Sáng hôm sau, Hạ Du đến tiệm lúc hơn 9 giờ để chuẩn bị mở cửa.

Hôm nay có một hoạt động bóng chuyền bãi biển nhỏ, người qua lại tấp nập. Vì thế danh sách đồ uống cũng tăng lên rất nhiều. Kk và Trình Lập lo cô không xoay sở kịp nên đã đến tiệm giúp đỡ từ lúc hơn 10 giờ.

“Chào người đẹp, cho bọn anh hai ly nước lựu, ba ly nước dưa hấu.” Lại một nhóm người đi vào tiệm. Đó là sáu, bảy chàng trai, tất cả đều mặc quần bơi mà không mặc áo.

Ăn mặc như vậy ở bãi biển là chuyện bình thường, nhưng điều đáng chú ý là nhóm người này có thân hình rất đẹp, cơ bụng và cơ ngực lộ rõ. Sau khi gọi món thì họ tìm một chỗ ngồi xuống, cười đùa kể về chuyện lúc chơi bóng.

“Nhìn cũng được đó chứ.” Kk ghé sát vào Hạ Du nói nhỏ một câu.

Hạ Du “Hả?” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô ấy thì thấy Kk đang ra hiệu cho mình nhìn mấy vị khách kia. Hạ Du hiểu ý, khẽ cười.

“Này này này, anh vẫn còn ở đây đó nhé. Bị anh bắt quả tang đang ngắm trai đẹp rồi nha.” Trình Lập bên cạnh nói với giọng đầy vẻ nguy hiểm.

Kk lập tức phủ nhận: “Em đâu có ngắm, em bảo Hạ Du nhìn mà, đúng không Hạ Du?”

Trình Lập hạ giọng: “Em thôi đi, ngày nào Hạ Du chả được nhìn Hứa Bạch Nghiên, mấy người này sao mà lọt vào mắt được.”

Kk dỗ dành: “Thì em cũng nhìn anh hàng ngày nên cũng không lọt vào mắt được đâu.”

Trình Lập khẽ hừ một tiếng tạm hài lòng. Nhưng Hạ Du ở bên cạnh lại thấy có gì đó không ổn. Cô và Hứa Bạch Nghiên sao lại bị so sánh với một cặp đôi đang yêu chứ…

“Em đâu có ngày nào cũng nhìn huấn luyện viên đâu.” Hạ Du nhỏ giọng phản bác.

Trình Lập nhếch môi: “Vậy em nói xem anh nói có đúng không, tên Hứa Bạch Nghiên đó có đáng để nhìn hơn mấy chàng trai đẹp kia không?”

Hạ Du vốn không định trả lời câu hỏi này. Thế nhưng cô lại không biết tại sao, trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh đêm qua ở phòng tắm nhà Hứa Bạch Nghiên.

Vai rộng, eo thon, da trắng, cơ bụng, cơ liên sườn… Cái gì cần có đều có, lại còn rất đẹp. Nếu để so sánh, thân hình của Hứa Bạch Nghiên chắc chắn là hơn hẳn tất cả những người có mặt ở đây.

“Em không biết đâu!” Hạ Du cúi đầu làm nước ép nhưng tai thì đã đỏ bừng vì những hình ảnh trong đầu, tim đập thình thịch.

Chết tiệt, sao lại nhớ rõ thế này cơ chứ…

Trình Lập không nhận ra, chỉ nói: “Được rồi, vậy lần sau bảo cậu ta trình diễn một chút. Cởi áo ra thân hình cũng khá đấy.”

Hạ Du: “…Cũng không cần đâu.”

“Không sao, phúc lợi cho nhân viên mà.”

Hạ Du mím môi, trước khi tai nóng hơn, cô vội rời khỏi quầy bar: “Nước dưa hấu xong rồi, em mang đi trước đây.”

kk: “Được.”

Sau khi Hạ Du đi, kk cười rồi đá Trình Lập một cái: “A Nghiên có biết anh lại hào phóng như vậy không?”

Trình Lập cười mờ ám: “Có gì đâu. Hôm qua cái tên đó còn khoe khoang trong nhóm chat rằng mình có một cô học trò vừa chu đáo vừa hiếu thảo. Cho nên phải cho học trò xem một chút ưu điểm của bản thân để tránh bỏ chạy chứ!”

*

Hôm nay cửa tiệm bận rộn, Hạ Du phải đến 6 giờ tối mới giao lại tiệm cho kk để tan làm.

Thời gian này chạy về nhà Hứa Bạch Nghiên nấu một bàn đầy đủ các món ăn thì không kịp rồi. Cô định ghé một nhà hàng để mua đồ ăn mang đi, sau đó mua thêm nguyên liệu để hầm một nồi canh đơn giản là được.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa tiệm, cô đã gặp Tống Dư An và nhóm bạn của họ. Họ có vẻ cũng vừa ra ngoài để ăn tối, cả nhóm đang tụ tập lại.

“Hạ Du!” Tiết Ân Cẩn thấy cô thì giơ tay chào trước.

Hạ Du khựng lại, mỉm cười bước đến: “Mọi người đi ăn tối à?”

Tiết Ân Cẩn: “Đúng rồi, còn em định đi đâu thế?”

“Em đi chợ một lát.”

Tiết Ân Cẩn: “Hả? Em định tự nấu ăn sao?”

Hạ Du chưa kịp trả lời, Tống Dư An đã nói: “Tự nấu làm gì cho phiền, bọn anh đều đang đi ăn, em đi cùng luôn đi.”

Hạ Du lắc đầu: “Em không đi được, em phải chuẩn bị đồ ăn cho huấn luyện viên.”

Tiết Ân Cẩn ngạc nhiên: “Em nói là Hứa Bạch Nghiên hả?”

“Vâng.”

Sắc mặt Tống Dư An lập tức tối sầm lại: “Tiểu Du, em đích thân đi nấu cơm cho anh ta sao?”

“Hầm một nồi canh thôi, còn những món khác thì em sẽ mua ở nhà hàng mang đi.”

“…”

Tiết Ân Cẩn cũng đã nghe chuyện Hứa Bạch Nghiên bị thương. Cô liếc nhìn vẻ mặt của Tống Dư An rồi hỏi: “Thần tượng bây giờ có đỡ hơn chút nào chưa?”

“Chưa nhanh được đâu, bây giờ đi lại vẫn cần nạng.” Hạ Du nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Thôi em đi trước nhé? Sợ không kịp.”

Tiết Ân Cẩn mỉm cười gật đầu: “Được rồi, vậy khi nào rảnh chúng ta đi ăn cùng nhau.”

“Vâng.”

Hạ Du vừa quay người định rời đi, ai ngờ mới bước được một bước thì cổ tay cô đã bị giữ lại. Cô nghi hoặc quay đầu, thấy Tống Dư An đang nhíu mày nhìn mình: “Bên cạnh anh ta nhiều bạn bè như vậy, đâu cần em phải đi đưa cơm cho anh ta chứ.”

“Em cũng không phải bữa nào cũng đưa… Đôi khi em bận quá, không kịp thì sẽ nhờ bạn của anh ấy chuẩn bị.”

“Vậy thì cứ để người khác làm hết đi. Em đã bận rộn như vậy rồi, không cần phải làm thế đâu.”

Hạ Du nhíu mày: “Nhưng việc anh ấy bị trẹo mắt cá chân cũng có một phần lỗi của em, em cảm thấy–”

“Sao em cứ ôm hết mọi chuyện vào người thế, anh ta đâu phải người thân gì của em!”

Giọng nói khó chịu rõ rệt của Tống Dư An làm khung cảnh trở nên im lặng. Vài người bạn cùng phòng đứng sau lưng anh nhìn nhau không nói lời nào.

Ánh mắt Hạ Du khẽ run lên. Một lúc sau, cô gạt tay Tống Dư An ra: “Sau khi em đến Hải Thành, mọi người đều rất quan tâm em, cả huấn luyện viên cũng vậy. Anh ấy đã rất nghiêm túc dạy em lướt sóng, chơi ván trượt… Em thật lòng coi họ là bạn bè.”

“…”

“Thế nên khi anh ấy bị thương vì em, em đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Hạ Du thản nhiên nói: “Anh Dư An, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây. Mọi người đi ăn tối đi nhé.”

Nói xong, Hạ Du quay người rời đi.

Lần này Tống Dư An không thể giữ tay cô lại. Trong lòng anh bỗng dâng lên một sự bực bội khó tả.

“Vậy thì chúng ta đi thôi, ăn muộn nữa là lại phải xếp hàng đó.” Thái Vĩ Hào vỗ vai Tống Dư An.

Tống Dư An nhìn theo bóng lưng Hạ Du một lúc lâu, sau đó mới im lặng quay người, đi theo những người khác sang hướng khác.

“Không biết chân của Hứa Bạch Nghiên bao giờ mới khỏi nhỉ? Nếu phải mất cả tháng thì chẳng lẽ Hạ Du phải đưa cơm lâu như vậy sao?” Thái Vĩ Hào buột miệng nói.

Tiết Ân Cẩn: “Xem ra Hạ Du rất coi trọng anh ấy, còn đích thân xuống bếp nấu nữa.”

Một người bạn khác nói: “Ê ê, mọi người nói xem, nếu ở bên nhau lâu như vậy, hai người họ có nảy sinh chuyện gì khác không nhỉ…”

Tiết Ân Cẩn quay sang hỏi: “Chuyện gì?”

“Thì thần tượng của cậu đẹp trai như vậy, Hạ Du lại xinh xắn dễ thương, hai người họ biết đâu lại nảy sinh tình cảm đó.”

Nghe vậy, Thái Vĩ Hào theo bản năng liếc nhìn Tống Dư An.

Rõ ràng sắc mặt của Tống Dư An không được tốt. Thế nhưng những người khác dường như không để ý đến điều đó, tự mình nói tiếp: “Chuyện này có thể lắm chứ, Hứa Bạch Nghiên chưa có bạn gái đúng không?”

Tiết Ân Cẩn: “Theo tớ được biết là chưa, nhưng khuôn mặt đó của anh ấy rất được lòng các cô gái đấy.”

“Thế thì đương nhiên là được chào đón rồi. Biết đâu Hạ Du cũng đã rung động nên mới đi đưa cơm cho anh ta đó!”

“Mấy cậu đừng nói bậy nữa được không.” Tống Dư An cắt ngang, mặt lạnh tanh: “Cô ấy chỉ là người có trái tim mềm yếu thôi. Đối xử với bạn bè bị thương như vậy là chuyện bình thường, nói gì mà rung động?”

Vài người bạn cùng phòng lập tức lúng túng. Nụ cười trên mặt Tiết Ân Cẩn cũng nhạt đi.

Thái Vĩ Hào sờ mũi: “Ừm… Bọn tôi chỉ đùa thôi mà, đừng bận tâm.”

Mấy người khác cũng biết Tống Dư An và Hạ Du thân thiết từ trước, đoán rằng anh không thích người khác nói sau lưng cô như vậy nên vội vàng cười xòa: “Đúng đó, đúng đó, chỉ là đùa thôi.”

Tống Dư An không nói gì, cứ thế đi thẳng.

Tiết Ân Cẩn nhìn bóng lưng anh, dừng lại một lúc rồi mới cười với mọi người: “Ăn gì bây giờ? Ba quán vừa nãy đã chọn, chọn đại một quán đi thôi.”

*

Hai ngày sau đó Hạ Du vẫn làm ca ban ngày nên không kịp nấu bữa sáng và bữa trưa. Cô chỉ có thể nhờ Hà Gia Sâm ghé qua xem chừng, còn mình thì chuẩn bị bữa tối cho Hứa Bạch Nghiên.

Thứ Sáu, hôm đó là ngày nghỉ của Hạ Du.

Cô dậy sớm, đi dạo một vòng bên ngoài để mua một vài nguyên liệu và đồ ngọt. Khoảng gần 11 giờ, cô bắt taxi đến nhà Hứa Bạch Nghiên.

Ban ngày, Hứa Bạch Nghiên chủ yếu ở tầng một nhưng anh cũng không hoạt động được lâu. Phần lớn thời gian anh ngồi trên ghế sofa, xem máy tính bảng hoặc chơi game. Khi Hạ Du đến, anh đặt máy tính bảng xuống, chống nạng đi theo cô vào bếp.

“Cô mua gì mà nhiều thế?”

Hạ Du đã quen thuộc với căn bếp nhà anh, vừa dọn đồ vừa trả lời: “Nguyên liệu cho bữa trưa, còn một vài món ăn liền có thể để trong tủ lạnh. Khi nào anh ở nhà một mình mà đói bụng thì lấy ra hâm nóng là ăn được.”

Hứa Bạch Nghiên dựa vào tường nhìn cô bận rộn: “Mấy món này hết bao nhiêu tiền, cả những ngày qua nữa, tôi chuyển khoản cho cô.”

Hạ Du ngạc nhiên nhìn anh: “Không cần đâu. Tôi đã nói là tôi chịu trách nhiệm bữa ăn của anh thì tôi sẽ chịu trách nhiệm thật mà.”

Cô nói chân thành đến nỗi Hứa Bạch Nghiên cảm thấy việc anh gán tội “vì cô mà bị thương” rồi giữ cô lại để đưa cơm là điều không nên. Anh thật sự cảm thấy áy náy rồi.

Hứa Bạch Nghiên hắng giọng: “Gia Sâm và những người khác mang đồ ăn đến cho tôi, tôi cũng trả tiền mà. Đối xử công bằng thôi.”

“Thật sự không cần đâu, nhưng mà…” Hạ Du cười ngượng nghịu: “Nếu anh nhất quyết muốn đưa tiền cho tôi, chi bằng khấu trừ vào học phí lướt sóng sau này của tôi đi!”

Hứa Bạch Nghiên ngẩn ra một chút rồi nhếch môi cười: “Tính toán vậy đấy à?”

Hạ Du gật đầu liên tục: “Nếu có thể giảm giá chồng giảm giá thì còn gì bằng.”

“Hay lắm.”

“Vậy anh thấy được không?”

“Để tôi xem xét.”

“Xem xét” tức là gần như đồng ý rồi. Hạ Du vui vẻ ra mặt: “Huấn luyện viên, anh phải mau chóng khỏe lại đấy nhé.”

Trong bếp thoang thoảng mùi thơm. Hứa Bạch Nghiên nhìn bóng dáng bận rộn của cô, tâm trạng trở nên vui vẻ.

Còn việc anh có hy vọng mình mau chóng khỏe lại hay không… có vẻ cũng không còn quan trọng nữa.

*

Nửa tiếng sau, Hạ Du đã làm xong tất cả các món ăn hôm nay. Hứa Bạch Nghiên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV. Màn hình TV khổng lồ đang chiếu một bộ phim trinh thám của mười năm trước. Hạ Du vừa rồi trong lúc đợi canh chín cũng đã xem một lúc.

“Chúng ta ăn ở phòng khách được không ạ? Vừa ăn vừa xem phim luôn.” Hạ Du hỏi.

Hứa Bạch Nghiên là người có chút sạch sẽ. Trên ghế sofa và cả tấm thảm dày trong phòng khách, anh không bao giờ ăn những món dễ rơi vụn hoặc có nước sốt. Nhưng vẻ mặt không thể rời mắt của Hạ Du đã làm anh mờ nhạt đi những nguyên tắc của mình.

Bộ phim khá hay, nếu dừng lại để đi ăn thật sự rất đáng tiếc.

“Được rồi, vậy ăn ở đây đi.”

“Vâng!”

Bàn trà khá thấp, vài phút sau, Hạ Du ngồi thẳng xuống thảm để ăn. Hứa Bạch Nghiên cũng làm theo cô, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa xem phim. Bữa ăn kéo dài khoảng nửa tiếng nhưng phim vẫn chưa kết thúc. Hai người bèn đặt bát đũa xuống, ngồi lại trên ghế sofa để xem hết bộ phim.

Phần đầu phim xây dựng nhiều tình tiết bí ẩn, huyền ảo, nhưng đến phần sau, khi mọi thứ dần hé lộ thì cốt truyện lại trở nên nhàm chán. Nhưng đã xem đến đây rồi thì đương nhiên phải xem cho trọn vẹn. Quả nhiên khi kẻ sát nhân lộ diện, mọi người đều cảm thấy động cơ giết người quá vô lý.

Dòng chữ phụ đề bắt đầu chạy lên, bộ phim kết thúc.

Hứa Bạch Nghiên tắt TV, quay sang định nói với Hạ Du rằng cái kết không mấy bất ngờ thì phát hiện cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cô tựa đầu vào gối, ngồi nghiêng trên ghế sofa, hơi thở đều đều.

Quả nhiên phần sau của bộ phim không đủ hấp dẫn đến mức làm người ta ngủ gật.

Hứa Bạch Nghiên khẽ cười, đưa tay định đánh thức cô. Nhưng khi tay gần chạm tới thì anh lại dừng lại. Vì để xem phim, rèm cửa đã được kéo lên, ánh sáng trong phòng khách rất yếu, chỉ có một chút ánh nắng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào, tạo nên một thứ ánh sáng mềm mại.

Nhưng chút ánh sáng đó đã đủ để anh nhìn rõ người bên cạnh.

Làn da của cô rất trắng, dù ở ngoài biển lâu như vậy nhưng hình như cũng không đen đi bao nhiêu. Lông mi của cô dày và cong vút. Anh nhớ mỗi khi cô lo lắng, chúng sẽ khẽ rung lên giống như hai chú bướm nhỏ chực bay đi.

Vì tựa vào gối, một bên má của cô bị ép lại khiến môi cô hơi hé mở trông có chút ngộ nghĩnh, lại có chút… đáng yêu.

“Tôi không đủ táo bạo, không đủ sôi nổi, không đủ nổi bật, nên không phải là người được yêu thích.”

“Không ai thích tôi. Người khác tốt hơn tôi, đặc biệt hơn tôi.”

Trong đầu Hứa Bạch Nghiên đột nhiên hiện lên những lời mà cô đã nói khi say rượu hôm đó. Anh tựa đầu vào tay, có chút bối rối. Sao cô lại có suy nghĩ như vậy. Rõ ràng…

“Huấn luyện viên.”

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, bởi người đang ngủ trước mặt bỗng nhiên mở mắt.

Hứa Bạch Nghiên sững người, ánh mắt lơ mơ của cô và anh chạm nhau giữa không trung. Vì khoảng cách quá gần, anh không kịp thu lại ánh nhìn.

“Phim kết thúc chưa ạ?” Cô lẩm bẩm hỏi, giọng nói mang theo chút ngái ngủ, nghe giống như đang làm nũng.

“Kết thúc rồi.”

“Vậy sao anh không gọi tôi…”

Hứa Bạch Nghiên khựng lại một chút: “Định gọi rồi.”

Vậy sau đó thì sao? Hạ Du chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

Nhưng Hứa Bạch Nghiên lại không nói gì nữa.

Phòng khách tĩnh lặng, sau khi tắt TV thì không còn chút âm thanh nào. Hạ Du nhìn anh, ý thức dần quay trở lại.

Cô vậy mà lại xem phim đến ngủ gật.

Khoan đã? Sao anh lại nhìn cô… Sao hai người lại gần nhau như vậy?

Sự mơ hồ và bối rối hóa thành một sự im lặng hơi nóng.

Thế nhưng ánh mắt anh vẫn không hề rời đi, nhẹ nhàng đậu lại trên người cô. Hạ Du cũng không biết tại sao, bản thân cũng không lên tiếng, cũng không quay mặt đi.

Cô nhìn vào đôi lông mày, đôi mắt, sống mũi của anh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi…

Hôm đó cô đã hôn ở đây sao?

Nhận ra điều đó, tim cô bỗng đập loạn xạ, đập đến mức cuồng loạn, cổ họng cũng nghẹn lại.

“Sáng nay cô bận lắm à?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Hạ Du mím môi, cố kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ: “Hôm nay tôi không đi làm… Có lẽ là vì tôi dậy sớm quá nên mới ngủ gật thôi.”

“Vậy cô có muốn biết hung thủ cuối cùng là ai không?”

Hạ Du nhìn anh: “Muốn, là ai thế?”

“Em trai của nữ chính.”

“A.” Mắt Hạ Du mở to: “Tôi cứ tưởng là bạn trai của cô ấy.”

“Không, bạn trai cô ấy rất yêu cô ấy.”

Khi anh nói từ “yêu”, khóe môi anh hơi cong lên, cảm giác khác hẳn với vẻ thường ngày, khiến người ta cảm thấy dịu dàng. Ánh mắt Hạ Du hơi lay động, cuối cùng cũng chịu dời đi: “Lần sau có thời gian tôi sẽ xem lại nửa sau vậy. Thôi, nếu không có chuyện gì thì tôi về đây.”

Cô đứng dậy.

“Bây giờ cô có thể xem lại nửa sau.” Anh đột nhiên nói.

Hạ Du quay đầu lại: “Nhưng anh xem rồi mà.”

Hứa Bạch Nghiên ngả người ra sau một chút, thản nhiên nói: “Tôi có thể xem lại cùng cô.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 18: Xem Phim